Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 166: Hối hận còn kịp không? (3)

Tinh Tử Khanh Khanh

19/01/2016

Hơi thở quen thuộc, sự ấm áp quen thuộc, động tác rõ ràng rất dè dặt không dám động đến cô, sợ làm kinh động đến cô khiến lòng Lâm Y không hiểu sao có chút chua xót ê ẩm ... Cô hơi hé mắt, dưới ánh sáng mờ mờ vẫn như cũ nhìn thấy được sườn mặt với những đường nét rõ ràng như điêu khắc của người đàn ông.

Không! Không được! Cô hiện tại đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm, cô và người đàn ông này đã không còn chút quan hệ nào, những ký ức tốt đẹp từng có đều đã như mây khói, hắn làm tổn thương cô quá sâu, hơn nữa cô cũng không thể làm gì có lỗi với Nhất Phàm ... Lâm Y chậm rãi khép mắt, Lãnh Nghị, anh đi đi!

Thật lâu thật lâu thân thể người đàn ông bên giường mới nhúc nhích một chút sau đó Lâm Y cảm nhận được hơi thở mang theo mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc nhẹ phất qua mặt mình, cánh môi mềm ấm áp như có như không lướt qua bên má cô; mí mắt cô gái không tự chủ được thoáng động nhưng trong căn phòng tối mờ mồ này, người đàn ông vốn không phát hiện được.

Sau đó cô nghe một tiếng thở dài của người đàn ông, hơi thở ấm áp của người đàn ông quẩn quanh bên người cô thật lâu cũng chưa tản mất; cô gái vẫn như cũ khép chặt mắt, chừng như đang ngủ rất say ...

Lại qua thật lâu thật lâu, hơi thở ấm áp ấy mới dần dần rời xa, cô gái nghe tiếng người đàn ông xuống giường, cô hơi hé mắt, nhìn thấy người đàn ông rõn rén cầm lấy áo vest trên sofa, lại đứng trong bóng tối một lúc nữa mới lẳng lặng rời đi, cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng hắn rồi tiếng bước chân càng lúc càng xa, cửa phòng khách cũng được đóng lại nhẹ nhàng, lúc này cô gái mới vụt ngồi dậy, trong bóng đêm, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì ...

Nhưng bởi vì ánh sáng trong phòng quá yếu, lúc Lãnh Nghị rời đi căn bản là không nhìn thấy hai chiếc va ly đặt ở một góc phòng khách.

Sáng hôm sau, Lãnh Nghị đang ngồi ở văn phòng nghĩ về chuyện cầu hôn Lâm Y tối nay thì điện thoại của Ngãi Mỹ đánh tới, 'Lãnh tổng, Tiểu Mạn xin gặp ngài!'

'Để cô ấy vào!' Giọng Lãnh Nghị có chút vui mừng, Tiểu Mạn chắc chán là đến báo cáo chuyện ước hẹn Lâm Y tối nay với hắn.

Tiểu Mạn hấp tấp đẩy cửa mà vào, Lãnh Nghị vừa nhìn thấy vẻ sốt ruột của cô thì lòng chợt trầm xuống, một cảm giác không tốt chợt dâng lên trong lòng, quả nhiên, Tiểu Mạn lắp bắp nói: 'Lãnh ... Lãnh tổng, Lâm Y vừa nãy gọi điện thoại cho tôi ... bạn ấy lên máy bay rồi ...'

'Lên máy bay gì?' Tim Lãnh Nghị đập lỡ một nhịp, ánh mắt dần trở nên sắc bén, trầm giọng hỏi.

'Bạn... bạn ấy nói, hôm nay bạn ấy ... ra nước ngoài ... bữa cơm tối nay, sau này bù lại sau ...; Tiểu Mạn không dám nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị, cô cúi thấp đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Như bị ai thống hận đâm vào ngực một đao, tim Lãnh Nghị như vừa bị ai khoét một lỗ, máu tươi đầm đìa chảy ra, hắn không kìm chế được đưa tay bụm nơi ngực, đúng vị trí trái tim, đầu hắn trong chớp mắt cũng trướng đến phát đau.

'Lãnh tổng ... ngài ... không sao chứ?' Tiểu Mạn nhìn sắc mặt chợt tái đi của Lãnh Nghị, nhìn hắn đưa tay bụm ngực, mặt cô cũng biến sắc theo vội chạy đến trước bàn làm việc, khẩn trương đến hoảng loạn lắp bắp hỏi.

Lãnh Nghị không để ý đến cô, hắn cắn môi, lát sau mới trầm giọng hỏi: 'Máy bay mấy giờ thì cất cánh?'

'Lúc ... lúc bạn ấy gọi điện cho tôi, nói là đang lên máy bay ... chắc là ... hiện giờ máy bay đã cất cánh rồi!' Tiểu Mạn vẫn như cũ lắp bắp không nói được trọn câu, cô cũng không ngờ được, Lâm Y xuất ngoại nhưng ngay cả cô bạn ấy cũng dấu.



Thân hình cao lớn của Lãnh Nghị vụt đứng bật dậy, không kịp khoác áo vest mà xông thẳng ra ngoài, Ngãi Mỹ ở bên ngoài chỉ kịp kêu một tiếng 'Lãnh tổng', thì đã thấy Lãnh Nghị vội vàng lướt qua người cô, phía sau là Trương Tiểu Mạn mặt mày tái mét đang đuổi theo, Ngãi Mỹ nghi hoặc nhìn theo bóng hai người càng lúc càng xa.

Rolls-Royce đen nhanh chóng chạy vào lối đi chuyên dụng, lúc thân hình cao lớn của Lãnh Nghị bước ra khỏi xe, phía sân bay đã phái người ra đón tiếp rồi nhanh chóng dẫn hắn đi về hướng phòng điều khiển nhưng ... chiếc máy bay mà Lãnh Nghị muốn ngăn lúc này đang ở mấy ngàn mét cao trên không trung yên ổn lướt gió, hắn đã không có cách nào ngăn nó lại được ...

Lãnh Nghị ngẩng đầu nhìn trời xanh nhưng đáy mắt một màu xám xịt, lòng lại bắt đầu đau như dao cắt, Y Y ...

Trong khoang hạng nhất, Lâm Y dựng thẳng lưng ghế, mặt dán sát vào cửa sổ nhìn những đám mây trôi nổi trên bầu trời, Lăng Nhất Phàm thì yên tĩnh nhìn sau lưng cô gái, trên mặt hắn là ý cười dịu dàng, 'Y Y...', hắn ôn nhu gọi, 'Nghỉ ngơi một lát đi, còn phải bay lâu lắm!'

'Ân!' Lâm Y lúc này mới thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn sang Lăng Nhất Phàm cười, nhẹ giọng đáp lời; đáy mắt Lăng Nhất Phàm tràn đầy sủng nịch, hắn vươn cánh tay tay dài ôm cô gái vào lòng để đầu cô thoải mái gối trên vai mình, tay nhẹ nhàng trượt xuống nơi eo cô.

Cô gái rất dịu ngoan tựa vào vai Lăng Nhất Phàm, hắn hơi cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, mặt hắn dán lên mái tóc mềm mại của cô gái ... nếu có thể, hắn tình nguyện cứ thế này ôm cô cả đời!

Trong sân bay, Lãnh Nghị cô độc đứng thật lâu, mấy người vệ sĩ áo đen đứng sau lưng hắn không hề nhúc nhích, dè dặt quan sát sắc mặt của hắn, thật lâu Lãnh Nghị mới khàn giọng gọi, 'Tiểu Vương!'

'Lãnh tổng!' Tiểu Vương vội tiến lên một bước, cung kính đáp.

'Bọn họ đi đến đâu?' Trong giọng nói là sự thất lạc thật rõ ràng.

'Lãnh tổng, Milan nước Ý!' Tiểu Vương nhẹ giọng nói.

Milan, Ý? Lãnh Nghị cúi đầu trầm tư, chính trong lúc này, điện thoại trong túi hắn chợt reo lên, hắn lại không vội nhận cuộc gọi, đợi một lát sau mới cầm lên xem, là điện thoại của Lý Tân, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, cuối cùng ấn phím đón nghe.

'Thiếu gia ...' Đầu bên kia truyền đến giọng điềm tĩnh của Lý Tân, '... vừa nhận được tin tình báo, người đeo mặt nạo lần trước chạy mất trong rừng tùng vừa mới xuất hiện ở châu Âu ... hình như là có liên hệ với tên cầm đầu tổ chức khủng bố châu Á mà chúng ta vẫn luôn truy lùng ... tình hình cụ thể tôi sẽ gặp ngài báo cáo sau!'

Đôi mày rậm của Lãnh Nghị thoáng chau lại, lúc này đây hắn thật sự không có tâm tình nào nghe tin gì về tổ chức khủng bố kia, lát sau giọng nói trầm thấp của hắn mới lạnh lùng vang lên: 'Hắn xuất hiện ở nơi nào của châu Âu?'

'Milan, Ý!' Giọng Lý Tân vẫn điềm tĩnh như thường.

Tim Lãnh Nghị chợt đập mạnh lên, đáy mắt ảm đạm trong chớp mắt lóe lên một tia sáng, hắn mím môi, trầm tư một lát rồi lạnh giọng nói: 'Lập tức tập hợp đến tổng bố, phác thảo phương án tiếp theo!' Thân hình cao lớn của hắn bước vào trong khoang xe, xe lập tức chạy hướng về khu vực ngoại ô.



Bất luận là vì công hay tư, Milan nước Ý, Lãnh Nghị nhất định phải đi ...

Gần như là cùng một thời gian, trong biệt thự nhà họ Lãnh, Lữ Thần dẫn theo một người trợ thủ tuổi còn trẻ đến phòng của Hạ Tịch Họa, hắn bảo người trợ thủ rút máu từ tay của Tịch Họa.

'Bác sĩ Lữ, vì sao còn phải rút máu?' Tiểu Hồng ở bên cạnh nhìn ống máu tươi vừa rút rồi lại nhìn Lữ Thần, dè dặt hỏi.

'Xét nghiệm?' Lữ Thần nhàn nhạt nói.

'Xét nghiệm? Để làm gì? Lần trước không phải đã xét nghiệm rồi sao?' Tiểu Hồng mờ mịt hỏi.

'Lần này không giống ...' Lữ Thần chỉ đơn giản giải thích một câu rồi không nói thêm gì nữa, Tiểu Hồng cũng không dám hỏi, chỉ nghi hoặc nhìn ống máu tươi, trong mắt hơi lộ vẻ khẩn trương.

Ngày hôm sau mới nhận được kết quả xét nghiệm, hôm đó mãi đến hơn mười một giờ đêm Lãnh Nghị mới vội vã trở về biệt thự, Lữ Thần sớm đã ở phòng khách chờ hắn thật lâu, nhìn thấy Lãnh Nghị đang sải bước vào phòng khách, Lữ Thần vội đứng dậy đi theo hắn đến phòng sách ở lầu hai, vừa vào phòng, Lãnh Nghị đã cởi áo vest ném lên sofa, quay lại nhìn Lữ Thần, trong mắt có chút lo âu, 'Thế nào rồi?'

'Lãnh thiếu ...' Lữ Thần chau chặt mày, kết quả xét nghiệm nhận được hôm nay khiến cho hắn giật mình khiếp sợ không thôi, '... trong thành phần máu của Tịch Họa có một loại dược vật có thể khống chế hệ thần kinh ... tôi đoán chính là loại dược vật này khiến cho cô ấy cứ mãi hôn mê bất tỉnh, không có cách nào cứu chữa!'

Ánh mắt Lãnh Nghị như đao, hắn nhìn Lữ Thần chằm chăm, chậm rãi kéo một chiếc ghế sau bàn làm việc ngồi xuống, thật lâu sau mới trầm giọng nói: 'Cậu chắc chắn chứ?'

'Theo tình hình trước mắt cho thấy, chỉ có thể suy đoán như vậy!' Lữ Thần nhẹ giọng nói, 'Chỉ cần tìm được nguồn gốc của loại dược vật đó, sau đó ngăn chặn nó không tiếp tục được truyền vào trong máu của Tịch Họa ... Sau khi làm vậy, chúng ta lại tiếp tục theo cách trị liệu trước đây, tôi nghĩ Tịch Họa không phải là không có cơ hội tỉnh lại!'

'Vậy loại dược vật kia từ đâu mà đến? Là trong các loại thuốc Tịch Họa được dùng mỗi ngày, hay là có người cố ý làm vậy?' Lãnh Nghị vẫn chau mày trầm tư.

'Tôi cũng đang băn khoăn vấn đề này, tôi đã kêu bên phòng dược phân tích tát cả các loại thuốc mà Tịch Họa đang dùng ... chắc là sẽ nhanh có kết quả thôi. Nếu như các loại thuốc đang dùng không có vấn đề, vậy thì chắc chắn là do người cố ý làm ...' Lữ Thần nói tới đây, thoáng ngừng lại một chút không nói tiếp nữa.

Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sáng lạnh, hắn cắn môi, lát sau mới lạnh giọng nói: 'Tôi biết rồi... Lữ Thần, chuyện này tạm thời không cần đánh động người khác, chúng ta dùng kế sách lâu dài, trước tiên cậu phân tích thành phần dược vật ...', ngừng lại một chút rồi Lãnh Nghị chậm rãi đứng thẳng dậy, người hơi nghiêng về phía trước, Lữ Thần rất hiểu ý cũng nhón người đến gần, Lãnh Nghị thấp giọng dặn dò gì đó với hắn, chỉ thấy Lữ Thần nghiêm túc gật đầu.

Khi tất cả đã thu xếp thỏa đáng, lúc này Lãnh Nghị mới chậm rãi ngồi xuống trở lại, ánh mắt hắn nhìn vô định về phía trước, một lúc sau mới trầm giọng nói: 'Chuyện này tạm thời giao cho cậu làm, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi ... Ngày mai tôi phải đi Milan một chuyến...'

Hai ngày nay hắn đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, thời gian sau đó hắn phải tới Milan tìm Y Y ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook