Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 223: Maldives (1)

Tinh Tử Khanh Khanh

23/01/2016

'Y Y...', đi ra đến hành lang, Lãnh Nghị nhẹ giọng trả lời.

'Nghị, anh còn chưa xong việc sao?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói nũng nịu pha chút trách móc của Lâm Y.

'Xong ngay đây, lát nữa anh về!' Lãnh Nghị cười cười, dịu giọng nói, 'Em thu dọn đồ đạc đi, lát nữa anh về dẫn em đi chơi mấy ngày, được không?'

'Ân...', đầu bên kia giọng cô gái mừng rỡ nói, 'Bây giờ em đi thu dọn ...'

Khi Lãnh Nghị trở lại phòng bệnh, hắn nhìn cô gái trên giường, nhẹ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cô, tay vuốt nhẹ mái tóc cô, dịu giọng nói, 'Tịch Họa, anh còn việc phải làm, phải ra nước ngoài mấy hôm... mấy ngày này anh không thể đến thăm em được... khi nào trở về anh lại đến thăm em sau!'

Tịch Họa không trả lời hắn, thấy vậy Lãnh Nghị cười cười đứng dậy nhìn sang Lữ Thần: 'Lữ Thần, giúp tôi chăm sóc cho Tịch Họa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi ...'

'Ừ, tôi biết rồi!' Lữ Thần trả lời hắn rồi tiễn Lãnh Nghị ra ngoài.

Bước chân hai người còn chưa ra đến cửa thì đã nghe giọng nói buồn rầu, tuyệt vọng của Tịch Họa vang lên sau lưng: 'Nghị, anh cùng cô ấy đi ra ngoài sao?', "cô ấy' ở đây đương nhiên là nói về người vợ mà Lãnh Nghị đã nhắc đến.

Bước chân của Lãnh Nghị và Lữ Thần cùng khựng lại, Lãnh Nghị xoay người nhìn cô gái ũ rũ trên giường, khóe môi nhẹ câu lên, 'Đúng vậy ... qua mấy ngày nữa anh dẫn cô ấy đến thăm em!', nói rồi hắn bước nhanh ra ngoài.

Vừa ra đến ngoài, Lãnh Nghị lại ngừng bước nhìn Lữ Thần nãy giờ vẫn đi theo sau lưng mình, 'Lữ Thần, cảm xúc của Tịch Họa hiện giờ không được ổn định lắm, cô ấy cần thời gian để bình tĩnh lại, mấy ngày nay tôi không có ở đây, vừa khéo lưu lại chút thời gian cho cô ấy điều tiết lại ... Cậu giúp tôi trông chừng cô ấy chặt một chút, đừng để bên cạnh cô ấy không có ai, hiểu không?'

'Ân, tôi hiểu!' Lữ Thần gật đầu, hắn biết Lãnh Nghị lo lắng điều gì, suy nghĩ một chút rồi Lữ Thần nhẹ giọng nói, 'Anh nói với Tịch Họa chuyện này có phải là sớm quá không? Có lẽ nên đợi cô ấy hoàn toản khỏe lại rồi nói thì tốt hơn.'

'Cho cô ấy tiếp tục hy vọng càng không hay! Có một số chuyện là không thể thay đổi, không bằng sớm cho cô ấy đối mặt với nó, như vậy cũng cho cô ấy thêm thời gian suy nghĩ về chuyện đó ... huống gì...' Lãnh Nghị thoáng ngừng lại rồi nói tiếp, 'Y Y cũng chưa khỏi hẳn, tôi không có thời gian ngày nào cũng đến...'

Lữ Thần gật đầu, nhẹ thở dài một tiếng nhưng không nói gì. Lãnh Nghị chỉ nói thêm một câu: 'Có gì nhớ điện thoại cho tôi!' rồi hắn sải bước rời đi.

Lúc Lữ Thần trở lại phòng bệnh, Tịch Họa đã bình tĩnh hơn nhiều, đôi mắt cô nhìn mông lung trên trần nhà như đang suy nghĩ điều gì, Lữ Thần đi đến bên giường kéo ghế ngồi xuống cô cũng như không nhìn thấy.

Lữ Thần cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, thật lâu sau cô gái mới lên tiếng: 'Lữ Thần, Nghị ... kết hôn khi nào?'



'Ờ...' Lữ Thần làm ra vẻ thoải mái, 'Cách đây không lâu... anh ta vốn muốn đợi em tỉnh lại nhưng em mãi mà không tỉnh, cho nên ...'

'Cô ấy tên gì? Làm việc gì?' Cô gái trên giường ngắt lời Lữ Thần, đáy mắt vẫn trống rỗng.

'Cô ấy tên là Lâm Y, vốn là giáo viên của một trường đại học', Lữ Thần trầm tư giây lát rồi bồi thêm, 'Cô ấy cũng rất thích múa!'

Ánh mắt đang nhìn lên trần nhà của Tịch Họa chợt hướng về phía Lữ Thần, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cô mấp máy môi, thật lâu mới phát ra được mấy tiếng yếu ớt, 'Nghị ... sao lại quen biết cô ấy? Họ ... vốn biết nhau từ trước sao?'

Lữ Thần nhìn Tịch Họa, mỉm cười bình thản nói: 'Họ vốn không quen biết nhau... nghe nói, hình như Lãnh thiếu thu mua trường đại học kia, lúc đến tham quan vô tình nhìn thấy cô ấy múa trên sân khấu sau đó mới quen biết nhau ...'

Tịch Họa nghe vậy mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, sau đó lại nhìn lên trần nhà, thật lâu sau mới thì thầm bằng giọng nói buồn bã đầy thương cảm, 'Nghị, với cô ấy cùng nhau thì không nhớ đến em cô đơn nằm ở đó sao...'

'Không đâu', Lữ Thần mỉm cười, an ủi cô gái, 'Lúc em trị liệu, phần lớn thời gian là anh ta cùng em... Vì cứu em, anh ta còn ở trong núi gần một tháng ... trong một tháng đó, Lâm Y gặp nguy hiểm anh ta đều không biết, vì chuyện đó mà hai người họ suýt nữa thì chia tay nhau'

Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, cô lần nữa nhìn sang Lữ Thần, đáy mắt có một tia sáng dị thường lóe lên ...

***

Lúc Lãnh Nghị đi vào phòng khách của biệt thự thì Lâm Y đã ngồi ở sofa chờ sẵn, bên cạnh sofa là một chiếc vali lớn, cô vừa nhìn thấy Lãnh Nghị bước vào thì vội vàng đứng dậy đón hắn, trên mặt là nụ cười tươi tắn, 'Nghị, em đã thu dọn xong rồi ...'

'Ừ', khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, đưa tay đón lấy cô gái đang nhào vào lòng mình, âu yếm hôn lên trán cô, 'Em muốn đi đâu chơi đây?'

'Lần trước không phải anh nói chúng ta đi Maldives sao?' Đôi mắt đen láy trong veo của cô gái sáng lên; thì ra cô vẫn nhớ sau khi họ kết hôn, Lãnh Nghị nói muốn dẫn cô đi nơi nào hưởng tuần trăng mật!

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị cũng bừng sáng, khóe môi hắn ý cười càng sâu, rõ ràng bệnh của cô gái đã đỡ hơn từng ngày! Hắn không kìm lòng được siết chặt cánh tay, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô gái, giọng ngọt như mật, 'Ân, được, chúng ta đi nơi đó đi!... Ừm, bù lại tuần trăng mật!'

***



Maldives, thiên đường tình yêu, nơi đó trời đặc biệt xanh, nước đặc biệt xanh, tất cả đều như ánh lên một màu xanh thuần khiết của ngọc bích, trong trẻo mà sáng ngời, không có chút tạp chất nào, tất cả đều đẹp đến không chân thật.

Nơi một khách sạn năm sao xa hoa, một mặt nhìn ra biển, bờ cát trắng trước khách sạn che mấy tán dù lớn, dưới một trong số những tán dù đó đặt hai chiếc ghế dài nằm song song nhau, Lãnh Nghị để ngực trần đeo kính râm, trên người chỉ mặc một chiếc quần bơi, nằm nghiêng trên ghế, tay hắn vòng qua người Lâm Y, rất tự nhiên đáp trên vòng eo mảnh khảnh của cô; Lâm Y cũng mặc đồ bơi, những đường cong kiều diễm được che lại bởi một chiếc khăn tắm thật lớn, cô cũng đeo kính râm, thoải mái gối đầu lên tay người đàn ông.

Lãnh Nghị hơi cúi xuống nhìn gương mặt điềm tĩnh xinh đẹp như ngọc của cô gái, dưới ánh mặt trời đôi môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm mê người, người đàn ông không kìm lòng được nhẹ nhàng xoay người lại, đôi cánh môi hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô gái rồi trượt xuống đôi môi anh đào kiều diễm kia.

Cô gái thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía chân trời, khóe môi không tự chủ được nở rộ một nụ cười, từ lúc đến đây, ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh ra, thời gian còn lại người đàn ông này đều dán sát bên cạnh cô không rời một tấc; hắn nói cô đã có một thời gian dài không để ý đến hắn, bây giờ hắn nhất định phải bù lại...

Cô gái dịu ngoan đón nhận nụ hôn của người đàn ông nhưng nụ hôn đó dần trở nên cuồng nhiệt hơn, đầu lưỡi kỹ xảo chen vào khoang miệng của cô gái, nồng nhiệt quấn quýt, hai tay vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, siết chặt ...

Rốt cuộc không chịu nổi quấy nhiễu, cô gái đẩy người đàn ông ra, giọng trách cứ: 'Đây là nơi công cộng, anh xem, nhiều người như vậy!'

'Nơi công cộng thì đã sao?' Người đàn ông hơi rời khỏi môi cô gái, nhìn cô chằm chằm qua chiếc kính râm, nói một cách hùng hồn, 'Anh thân thiết với bà xã của mình cũng không được sao?'

'Ân, được...', cô gái mỉm cười, ôn nhu nói. Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, cúi xuống tiếp tục sự quấy nhiễu của mình ... Từ khi cô gái bị bệnh thì trở nên vô cùng ôn nhu và ỷ lại, cá tính quật cường vốn có cũng không còn nữa... Ừm, cảm giác này thật sự quá tốt!

Dưới ánh trăng mờ mờ, cô gái chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng đứng tựa vào lan can, tầm mắt nhìn mông lung nơi mặt biển đen thẳm vô tận, bên tai là tiếng sóng biển rào rạt, mái tóc dài của cô lõa xõa trong gió, chiếc áo ngủ mỏng manh cũng phất phơ theo từng cơn gió thổi qua.

Đèn trong phòng sau lưng cô chợt tối đi, cô gái còn chưa kịp quay lại tìm hiểu xem vì sao thì một đôi tay mạnh mẽ đã sít sao siết lấy thân thể mảnh khảnh của cô. Người đàn ông tắm xong, vừa bước ra đã nhìn thấy cô gái đứng nơi ban công, mái tóc và làn váy bị gió thổi tung, những đường cong mê người của cô gái thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn và ánh trăng khiến lòng người đàn ông không khỏi xao động, hắn đưa tay tắt đen để cả gian phòng và ban công đều chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng mông lung và tiếng sóng biển dạt dào.

Người đàn ông xoay cô gái lại để cô đối mặt với mình, dưới ánh trăng gương mặt cô gái như phủ bởi một vầng hào quang trông càng xinh đẹp như mộng ảo, thanh thuần như một nàng tiên một nhiễm chút bụi trần nào; 'Y Y...', ánh mắt người đàn ông dần trở nên mơ hồ, một tay hắn giữ chặt sau gáy cô gái, sóng mũi cao thẳng cọ nhẹ lên chóp mũi xinh xắn, môi nhẹ phớt qua môi cô.

Tay cô gái vòng qua eo lưng tinh tráng của người đàn ông, nụ hôn của người đàn ông dần trở nên cuồng nhiệt hơn, môi nghiến ngấu đôi môi anh đào của cô gái, bàn tay đang đặt nơi eo thuần thục rút đai lưng chiếc áo ngủ của cô gái, theo lực tay của hắn, chiếc áo ngủ chớp mắt đã trượt xuống một nửa lộ ra xương quai xanh và đôi gò đầy đặn, cô gái thoáng giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông kéo sát vào người, đôi gò đầy đặn mềm mại dán sát lên lồng ngực tinh tráng của hắn.

Bàn tay người đàn ông lướt trên làn da mượt như lụa của cô gái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giữ lấy nụ hoa kiều diễm; cô gái lại giật mình lần nữa nhưng cánh môi người đàn ông đã khóa chặt môi cô, không để cô có cơ hội thốt ra bất kỳ âm thanh nào; gò má cô gái phút chốc đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

'Y Y...', người đàn ông âu yếm gọi, hắn thuần thục bóc đi từng chút vải vóc trên người cô gái, cô gái bất an bật kêu lên, 'Đừng', rồi đưa tay định ngăn lại nhưng bàn tay kia lập tức bị người đàn ông giữ lấy, khóa lại phía sau, hắn nhẹ nâng cô lên, hai tay cô gái vòng qua cổ người đàn ông, tiếng thở dốc, tiếng ngâm nga rất nhanh đã hòa quyện vào nhau...

Dưới ánh trăng, làn da của cô gái càng thêm trắng nõn như ngọc, từ ban công đến sofa rồi dời đến chiếc giường lớn... Đây đúng là một tuần trăng mật đúng nghĩa của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook