Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 204: Trở về (3)

Tinh Tử Khanh Khanh

22/01/2016

'Lãnh thiếu, chúng tôi đã bí mật tra khảo Charlie, theo lời khai của ông ta, người lúc đầu nhờ ông ta làm bác sĩ chủ trị cho Tịch Họa là chú của anh, Lãnh Thành; nhưng người sai khiến ông ta bỏ thuốc cho Tịch Họa là Từ Nhất Hạo và Vương Khiết! Mà người trước đó cùng bác sĩ Charlie có quan hệ mật thiết chính là Từ Nhất Hạo!'

'Từ Nhất Hạo?' Mắt Lãnh Nghị sáng quắc, 'Sao lại là ông ta?'

Lữ Thần do dự một lát rồi mới nói: 'Phải đó, Lãnh thiếu, tôi đang nghĩ Từ Nhất Hạo làm như vậy chắc là vì con gái ông ta Từ Giai, cho nên mới cố ý làm cho Tịch Họa không tỉnh lại!'

Lãnh Nghị không lên tiếng, chỉ đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ là trước đây Từ Nhất Hạo cũng từng nghĩ gán ghép Từ Giai cho hắn? Về sau khi biết được Lâm Y cũng là con gái mình, ông lại quyết định tác hợp cho hắn với Lâm Y? Lãnh Nghị chỉ có thể giải thích như vậy ...

'Lãnh thiếu!' Lữ Thần ngắt dòng suy nghĩ của Lãnh Nghị, 'Nếu như là vậy, vậy cô hộ lý Tiểu Hồng nhất định là cũng bị Từ Nhất Hạo mua chuộc, mà cái chết của cô ấy, kẻ đứng sau màn rất có khả năng là Từ Nhất Hạo hoặc Vương Khiết!'

Tiểu Hồng chết rồi? Có người hãm hại Tịch Họa? Lâm Y ngoài cửa kinh ngạc trừng lớn mắt không thể tin vào những gì vừa nghe được, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, cô bỗng vì sự hiểu lầm, trách móc và giận dỗi Lãnh Nghị trước đây mà thấy áy náy vô cùng.

Lãnh Nghị chau mày, vẫn không lên tiếng, Lữ Thần nhìn sắc mặt của hắn, dè dặt hỏi ý kiến; 'Chúng ta có nên bắt Từ Nhất Hạo và Vương Khiết không?'

Lãnh Nghị vẫn không nói một lời, mày chau càng lúc càng chặt như đang suy nghĩ gì đó, thật lâu sau hắn mới nhẹ lắc đầu, vẻ mặt dường như đang quyết định điều gì khiến hắn đau đầu lắm vậy;

Lữ Thần khó hiểu nhìn Lãnh Nghị, tác phong của anh ta trước giờ đều là cương nghị quyết đoán, làm việc gãy gọn nhưng sao hôm nay lại do dự bất quyết thế này? Hơn nữa biểu tình như rất khó xử vậy! Hắn không nhịn được hỏi lại: 'Vì sao không bắt ông ta?'

Trầm tư một hồi lâu rồi Lãnh Nghị mới nhẹ giọng nói: 'Từ Nhất Hạo là cha ruột của Lâm Y!' Hắn nhớ lúc ở đảo Tam Á, Lâm Dung đã dặn dò thế nào ...

'Ông ta là cha của Lâm Y?' Lữ Thần chấn động cả người, giọng không tự chủ được cao lên mấy phần.

Lâm Y đứng ngoài cửa cũng ngây ngẩn cả người, cha cô? Từ Nhất Hạo? Ông hại Tịch Họa? Bàn tay đang đặt nơi tay nắm cửa nhẹ run lên, đầu óc trống rỗng, hai chân như không chống đỡ nổi thân mình, một cái lảo đảo, cả người ngã về phía trước khiến cửa thư phòng bật ra ...

Hai người đàn ông trong phòng gần như là đồng thời nhìn ra, Lâm Y hoảng loạn cố đứng vững lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Lãnh Nghị và Lữ Thần, đáy mắt tràn ngập hoảng hốt và mê mang ...

Rõ ràng cô gái đã nghe được những gì họ vừa nói, Lãnh Nghị vụt đứng bật dậy bước nhanh đến trước mặt cô gái đưa tay ôm cô vào lòng, trong vòng tay hắn cô gái vẫn còn run rẩy, Lãnh Nghị nhẹ vỗ vỗ vai cô, dịu giọng nói: 'Không sao, không sao đâu! Yên tâm!'



'Nghị!' Thật lâu sau cô gái mới gian nan thốt ra mấy chữ, 'Từ Nhất Hạo ... thực sự là ... ba em sao?'

'Đúng vậy!' Lãnh Nghị cố làm ra vẻ thoải mái nói, 'Ông ấy là ba em cũng là chuyện bình thường thôi mà, ai mà chẳng có ba!'

Cô gái cắn môi, đáy mắt tràn đầy đau xót: 'Là ông ấy hại Tịch Họa không tỉnh lại được sao?'

Trầm mặc một chút rồi Lãnh Nghị cười nhẹ: 'Cũng không nhất định là ông ấy, có lẽ là do Vương Khiết giở trò ...' Rồi Lãnh Nghị nhẹ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào hắn, nhẹ giọng nói: 'Y Y, nhớ kỹ, có một số chuyện không hề có liên quan đến em, Từ Nhất Hạo không phải đã rời khỏi hai mẹ con từ lâu rồi sao?'

Lâm Y nhìn ngũ quan cương nghị của người đàn ông trước mặt, trên gương mặt ấy tràn đầy sự quan tâm, cô rốt cuộc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: 'Em hiểu rồi, anh yên tâm!'

Trong phòng ngủ tối mờ mờ, Lãnh Nghị vẫn còn đang bận việc ở thư phòng, Lâm Y một mình trở lại phòng ngủ nhưng nằm trên giường thật lâu cũng không làm sao ngủ được, từ nhỏ cô vẫn luôn cố tưởng tượng xem ba mình rốt cuộc là người như thế nào, hôm nay mới biết được, thì ra Từ Nhất Hạo là ba cô; chẳng trách ông ấy cứ luôn hỏi về mẹ, mẹ là người ở đâu, mẹ là ai; chẳng trách ông ấy lại luôn sẵn sàng giúp cô.

Nhưng ông lại là hung thủ hại Tịch Họa vẫn luôn hôn mê bất tỉnh sao?! Còn muốn Lãnh Nghị bao che cho hành vi phạm tội của ông?! Mà Từ Giai kia lại là em gái của mình! Lâm Y vừa phiền loạn vừa đau lòng trăn trở không ngừng, đôi mắt đen láy vẫn mở to, không hề có chút buồn ngủ nào.

Lại qua thật lâu, cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra rồi Lãnh Nghị bước vào, hắn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên giường, một cảm giác an lòng chậm rãi dâng lên trong lòng, khóe môi cũng nhẹ câu lên, hắn rõn rén đi đến bên sofa cởi áo khoác ra rồi đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt.

Khi người đàn ông lần nữa rón rén từ phòng tắm bước ra, lật chăn lên nằm xuống mới phát hiện cô gái vốn là chưa ngủ, hắn kéo cô gác đầu lên khuỷu tay mình, giọng nói mang theo chút ý cười: 'Sao vẫn chưa ngủ?'

'Chưa', cô gái nhẹ giọng đáp, cô vòng tay qua cổ người đàn ông, vùi đầu vào ngực hắn, người đàn ông nhẹ nhàng vỗ về sóng lưng cô gái.

Thật lâu giọng nói yếu ớt của cô gái mới vang lên: 'Ông ấy biết em là con gái ông ấy, vì sao ... không nhận lại em?'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, môi nhẹ câu lên trong bóng tối: 'Có lẽ ... ông ấy cảm thấy thẹn với mẹ con em, không dám nhận lại em!'

Cô gái chừng như nhẹ nhõm thở phào một hơi, giọng rầu rĩ của cô lại vang lên: 'Vậy năm đó ông ấy vì sao lại rời bỏ em và mẹ?'



Lãnh Nghị im lặng như đang suy nghĩ xem nên nói với cô thế nào mới không làm cô đau lòng, sự trầm mặc của hắn lại khiến cô gái trong lòng không khỏi nghi ngờ, cô ngẩng đầu lên, trong bóng tối bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, 'Lãnh Nghị, nói cho em sự thật, em có thể chịu được!'

'Ông ấy ...' Lãnh Nghị ngập ngừng rồi nhẹ giọng nói, 'Năm đó vì Vương Khiết mà bỏ lại em với mẹ em, chính ngày mà ông ấy kết hôn với Vương Khiết, mẹ em biểu diễn sơ sót mới té từ trên sân khấu xuống; sau đó mẹ em dẫn theo em trở về quê cũ của mình, bắt đầu làm công việc văn phòng ... Có lẽ chính bởi vì như vậy nên mẹ em từ đó về sau không muốn bước đến thành phố H nửa bước ...'

Lâm Y im lặng lắng nghe, mẹ thật tội nghiệp, vành mắt cô phiếm hồng, thì ra ba cô là một người đàn ông không chịu trách nhiệm như vậy, cũng khó trách ông không dám nhận lại cô!

'Được rồi Y Y, ngủ đi ...' Lãnh Nghị ấn đầu cô trở lại nơi khuỷu tay mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, 'Chuyện đã qua rồi, đừng giữ mãi trong lòng ... ân, hiện giờ em có anh rồi ... ừm, anh có thể cho em tình thương của cha ...'

'Gì chứ?' Cô gái khóc không được, cười cũng không xong, huých vào ngực người đàn ông, 'Nói lung tung gì vậy?'

Sáng hôm sau, khi Lãnh Nghị đến công ty, Lâm Y tự mình lái xe đến bệnh viện tư nhân của Lữ Thần, bệnh viện không lớn nhưng rất sạch sẽ, trang trí rất ấm áp, các bác sĩ làm việc ở đây cơ bản đều là bác sĩ nổi tiếng ở các bệnh viện lớn thay nhau đến đây khám chữa bệnh, có một số là giống như Lữ Thần vậy, từ các bệnh viện nước ngoài trở về làm việc trường kỳ ở đây ...

Lữ Thần không có trong bệnh viện, nghe Lâm Y nói rõ thân phận của mình, trợ lý của Lữ Thần liền dẫn cô đến phòng bệnh của Tịch Họa, căn phòng đó ở đầu hành lang của tầng ba. Lâm Y nhẹ đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy cô gái đang nằm trên giường, mái tóc dài của cô xõa tung trên gối, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt xanh xao, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đầu giường bày đầy các loại máy móc ý tế, bên giường có một hộ lý ngồi trực ...

Lâm Y chậm rãi đi vào, cô gái đang nằm kia đã từng cứu Lãnh Nghị, lại bởi vì Lãnh Nghị mà bị xe đụng phải, lại để mình cướp đi người yêu, để Từ Nhất Hạo, người mà được cho là ba cô hại đến không thể tỉnh lại? Giờ cô ấy yếu ớt cô độc như thế nằm ở một nơi xa lạ cũng là bởi vì mình không cho phép mà ra!

Trong lòng cô nỗi áy náy càng lúc càng nhiều lên ... cuối cùng, khi Lâm Y chuẩn bị rời đi, trong khoảnh khắc mà cửa sập lại đó, khoảnh khắc mà cô nhìn thấy bóng người cô độc gầy gò nằm trên giường đó, Lâm Y đã quyết định nói chuyện với Lãnh Nghị, mang cô gái tội nghiệp này về nhà!

Tối hôm đó khi Lãnh Nghị nghe Lâm Y nói rằng muốn đem Tịch Họa trở lại biệt thự để chăm sóc, hắn thoáng nhíu mày nhìn cô gái như dò xét, muốn từ vẻ mặt cô nhìn ra xem câu nói kia có thật sự hay không, đã từng, bởi vì chuyện của Tịch Họa mà hắn gần như mất đi cô gái này, giờ hắn làm theo ý cô đưa Tịch Họa đi thì cô lại nói với hắn muốn đón trở về? Lãnh Nghị bán tín bán nghi hỏi lại: 'Vì sao vậy Y Y?'

'Em ... cảm thấy Tịch Họa nằm một mình ở đó cô độc quá!' Lâm Y nhẹ giọng nói, cô nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt người đàn ông, nuốt nuốt nước bọt, lại bồi thêm một câu: 'Sau này em sẽ không ghen tuông với cô ấy nữa đâu ...'

Lãnh Nghị nhìn Lâm Y thật lâu rốt cuộc cười cười, dịu giọng nói: 'Em suy nghĩ thêm vài ngày nữa đi, suy nghĩ xong lại nói với anh!' Hắn biết cô gái này tuy bề ngoài quật cường thật ra lòng dạ rất thiện lương, nhưng hắn vẫn muốn cô suy nghĩ kỹ hơn, miễn cho đến lúc đó lại cảm thấy hối hận.

Hai hôm sau, Lâm Y vẫn quyết định đón Tịch Họa về nhà! Vì vậy Lãnh Nghị cho người đón Tịch Họa trở lại biệt thự của hắn, vẫn sắp xếp cho cô ở căn phòng ở tầng ba, Lữ Thần còn đưa đến một cô hộ lý Tiểu Lâm chăm sóc cho cô.

Lúc mọi việc xong xuôi đã là chiều hôm đó, Lãnh Nghị và Lâm Y đứng trước đầu giường của Tịch Họa, Lâm Y chăm chú nhìn, ánh mắt từ trên người Tịch Họa dời đến những máy móc y tế đặt nơi đầu giường rồi lần nữa quay lại trên người Tịch Họa --- cô ấy xanh xao là vậy, yếu ớt là vậy, cô ấy đã từng cứu Lãnh Nghị, Lãnh Nghị cứu cô ấy cũng là lẽ đương nhiên thôi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook