Chương 174: Vẫn còn hy vọng (2)
Tinh Tử Khanh Khanh
20/01/2016
Đúng lúc đó Mễ Lệ vừa nói chuyện xong với nhân viên cửa hàng áo cưới quay
lại, cô nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng nhìn nhau, mùi thuốc súng
hình như rất nồng, mắt cô chợt lóe lên, thoáng suy nghĩ một giây rồi
bước đến gần hai người, mắt cô quét qua gương mặt u ám của Lãnh Nghị sau đó lại dời đến trên người Lăng Nhất Phàm sau đó đưa tay nắm lấy cánh
tay Lăng Nhất Phàm, gọi khẽ, 'Lăng tổng?'
Lăng Nhất Phàm rũ tay Mễ Lệ ra, nhìn Lãnh Nghị cười lạnh nói: 'Lãnh thiếu, thế nào, còn chưa chịu thua sao?'
Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia khủng bố, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh: 'Lăng Nhất Phàm, cậu thực sự cho rằng mình có thể cưới Y Y làm vợ được sao?'
Lăng Nhất Phàm hung hăng trừng Lãnh Nghị, lát sau mới lạnh lùng "hừm" một tiếng, 'Cứ chờ xem!'
Lúc này nhân viên cửa hàng áo cưới chừng như mới bừng tỉnh vội vàng bước đến, chen vào giữa hai người để tránh xảy ra chuyện gì lớn ...
Mắt Lãnh Nghị hơi híp lại, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng đến dọa người: 'Được, có khí phách! Chúng ta cứ chờ xem!' Ném lại câu nói đó rồi Lãnh Nghị lạnh lùng xoay người rời đi, cửa đóng sầm sau lưng hắn ...
Lăng Nhất Phàm cắn môi nhìn theo bóng người đã khuất sau cánh cửa, đáy mắt một mảnh âm trầm ...
Lúc này cửa phòng thay đồ mở ra, Lâm Y đã thay xong quần áo xuất hiện nơi cửa, cô nhìn Lăng Nhất Phàm, trong mắt lộ rõ sự bất an, vừa nãy trong phòng thay đồ cô đã nghe rõ ràng từng lời đối thoại bên ngoài ...
'Y Y ...' Đáy mắt Lăng Nhất Phàm mây đen dần tan mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng, hắn nhìn cô gái đang đứng nơi cửa, đưa tay khoác lên vai cô, 'Chúng ta đi!'
Trong xe Lăng Nhất Phàm ngồi nơi ghế lái, Lâm Y ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng liếc sang người đàn ông, chừng như cảm nhận được ánh mắt của cô gái, hắn quay sang nhìn cô mỉm cười, 'Y Y, sao vậy? Đang nghĩ gì vậy?'
'Nhất Phàm!' Cô gái mím môi, lấy hết dũng khí, 'Có phải em gây phiền phức gì cho anh không?'
'Làm gì có!' Lăng Nhất Phàm vẫn tươi cười, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, giọng thật kiên định: 'Y Y, đừng suy nghĩ lung tun, vì em, bất luận gặp phải chuyện gì anh cũng không sợ ... Yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, Lãnh Nghị sẽ bỏ cuộc thôi!'
Nhìn sườn mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm, nghe giọng nói kiên định của hắn, lúc này Lâm Y mới nở một nụ cười yếu ớt, cô nhìn mông lung ngoài cửa sổ, trong lòng sự bất an như một luồng khói, chậm rãi cuộn lên ...
Điều Lâm Y lo lắng đến còn nhanh hơn cô tưởng, hai ngày sau khi thử áo cưới, buổi chiều đó Lâm Y còn đang trong lớp học bổ túc thì điện thoại trong túi xách rung lên, cô len lén lấy ra xem, là điện thoại của Mễ Lệ, lúc này sao Mễ Lệ lại gọi cho mình chứ? Một cảm giác bất an bỗng chốc dâng lên trong lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn cô Susan đang giảng trên bục, cắn môi ngắt điện thoại, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, viết một dòng tin nhắn: 'Tôi đang lên lớp, có chuyện gì?'
Rất nhanh Mễ Lệ đã trả lời lại tin nhắn của cô: 'Lâm tiểu thư, Lăng tổng bị cảnh sát bắt đi, cô mau đến công ty một chuyến ...'
Chuyện cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra, trong đầu Lâm Y một mảnh trống rỗng, cô thật không dễ dàng mới khiến mình bình tĩnh trở lại, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Mễ Lệ: 'Tôi đến ngay ...'
Lúc Lâm Y đến công ty của Lăng Nhất Phàm, các nhân viên đã rời đi hết, mấy người cảnh sát còn đang kéo dây phân cách trước cửa chính; Mễ Lệ thì đang đứng với một người đàn ông ngoài cửa chính, lo lắng pha lẫn khẩn trương, vừa nhìn thấy Lâm Y bước xuống taxi cô vội bước đến: 'Lâm tiểu thư!', người đàn ông cũng vội bước theo cô.
'Mễ tiểu thư ...' Lâm Y nhìn Mễ Lệ và người đàn ông sau lưng cô, vội vàng gật đầu chào họ.
'Lâm tiểu thư, đây là luật sư của Lăng tổng, Vương Minh... Luật sư Vương, đây là vị hôn thê của Lăng tổng, Lâm Y tiểu thư!' Mễ Lệ giới thiệu hai người với nhau.
Chào hỏi nhau qua loa rồi Lâm Y nhìn Mễ Lệ, giọng đầy lo âu: 'Chuyện là thế nào?'
'Không biết nữa, bọn họ không nói gì mà cứ dẫn người đi ...' Mễ Lệ chau mày, những lời mà người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đã nói trong tiệm áo cưới chợt vang lên bên tai cô, đôi mắt to tròn của cô nhìn Lâm Y chằm chằm, thấp giọng nói: 'Liệu có liên quan đến ... Lãnh tiên sinh hay không?'
Mắt Lâm Y tối lại, nói thật lòng cô cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ đi tìm anh ta sao? Rõ ràng cái mà Lãnh Nghị mong muốn chính là như vậy! Lâm Y chau mày trầm tư, lát sau mới thấp giọng nói: 'Luật sư Vương, Mễ tiểu thư ... hay là chúng ta đi đến cục cảnh sát trước xem sao, nghe ngóng tình hình một chút ... có lẽ... là có hiểu lầm gì sao ...' Lâm Y gian nan nói.
'Ân, Lâm tiểu thư, chúng tôi gọi cô đến cũng là vì chuyện này ... Cô là vị hôn thê của Lăng tiên sinh, tốt nhất là cô đi cùng chúng tôi một chuyến!' Luật sư Vương điềm tĩnh giải thích, 'Hiện giờ không cần nóng lòng, tìm hiểu trước tình huống rồi chúng ta bàn bạc cách giải quyết sau!'
'Ân!' Lâm Y gật đầu ...
'Hai người chờ ở đây ... tôi đi lấy xe!' Mễ Lệ vừa nói vừa vội vàng bước về phía bãi đỗ xe.
Trong cục cảnh sát, nghe người cảnh sát nước ngoài mũi cao mắt xanh đối diện miệng không ngừng dùng tiếng Ý bô lô ba la, đối với Lâm Y người mới vừa bắt đầu học tiếng Ý này mà nói quả thực khó khăn, chỉ ngơ ngác ngồi nhìn luật sư Vương và bọn họ nói chuyện, Mễ Lệ thì đứng bên cạnh giúp cô phiên dịch.
'Ông ấy nói Lăng tiên sinh bị tình nghi là người cung cấp viện trợ tài chính cho tổ chức khủng bố quốc tế, bị tình nghi rửa tiền, hiện giờ còn đang đợi tiếp tục điều tra,những chuyện khác xin thứ lỗi ông ấy không thể tiết lộ quá nhiều ...' Mễ Lệ giải thích cho Lâm Y nghe những lời người cảnh sát trưởng nói.
'Luật sư Vương nói có thể để ông ấy gặp đương sự trước được không ... cảnh sát trưởng nói không được, bởi vì chuyện có liên quan đến vụ án khủng bố quốc tế, cục tình báo quốc gia cũng có tham gia, họ nhận được thông báo của cấp trên, trước mắt những người có liên quan đến vụ án không được tiếp xúc với bên ngoài, cũng không được nộp tiền bảo lãnh!' Vẫn là Mễ Lệ phiên dịch.
'Cảnh sát nói chúng ta về nhà chờ tin tức, đợi điều tra rõ ràng chuyện này rồi sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!'
Lúc bước ra khỏi cục cảnh sát thì trời đã dần tối, ba người coi như không có chút thu hoạch gì, luật sư Vương thoáng chau mày, nhìn Lâm Y nói: 'Lâm tiểu thư, chuyện này chỉ sợ là rất phiền phức ... Chúng ta chỉ có thể tạm thời trở về đợi tin tức ... Nếu như cô muốn gặp Lăng tiên sinh, tôi nghĩ cô nên nhờ mối quan hệ cấp cao hơn, xem xem liệu có ai có thể giúp cô nói vài lời hay không ...'
'Ân, tôi biết rồi ...' Mắt Lâm Y tối lại, cô nhè nhẹ gật đầu, ở đất nước xa lạ này, ngoại trừ Lãnh Nghị cô còn có thể tìm ai?
Bởi vì bằng lái của Lâm Y là bằng lái trong nước, không được thừa nhận ở Ý cho nên chỉ đành nhờ Mễ Lệ lái xe đưa cô về, suốt đoạn được hai cô gái đều lặng im không nói, ai nấy đều theo đuổi suy nghĩ riêng, trong xe thật yên tĩnh.
Lúc này điện thoại của Lâm Y reo lên trong túi xách, cô lấy điện thoại ra mở lên xem, là điện thoại của mẹ Lăng Nhất Phàm Dương Tử Anh, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, không biết và vì sao lại biết chuyện này nhanh như vậy, cô mím môi, rốt cuộc lấy hết dũng khí đón nghe.
'Y Y', điện thoại vừa thông thì đầu bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo âu của Dương Tử Anh, 'nghe nói Nhất Phàm xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì vậy?' Bà vừa mới nhận được một cuộc điện thoại tự xưng là một trưởng phòng trong công ty của Lăng Nhất Phàm, người đó nói với bà Lăng Nhất Phàm đã bị cảnh sát bắt đi, Lăng thị tạm thời bị phong tỏa.
'Bác gái ...' Lâm Y cố hết sức trấn định lại, '... có lẽ là ... một sự hiểu lầm, hiện giờ còn chưa biết kết quả thế nào, nếu như có chuyện gì cháu nhất định sẽ gọi điện thoại cho bác ... Nhất Phàm anh ấy, chắc sẽ không sao đâu, bác yên tâm!'
'Y Y', đầu bên kia Dương Tử Anh chau mày, 'Nhất Phàm nhà chúng ta trước giờ là một đứa bé hiền lành, nó làm sao có thể làm ra những chuyện phạm pháp được chứ ... liệu có phải bị ai đó hãm hại hay không?' Rõ ràng câu này của Dương Tử Anh còn có ý khác, người đó đương nhiên là nói về Lãnh Nghị!
'Cháu ... không biết', Lâm Y rũ mi, giọng thật thấp, 'Bác gái, xin bác yên tâm, cháu nhất định sẽ không để Nhất Phàm có chuyện!' Buông điện thoại xuống, Lâm Y nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh trống rỗng ...
'Lâm tiểu thư', Mễ Lệ hơi ngoảnh sang nhìn vẻ thất thần của Lâm Y, nhàn nhạt nói: 'Lăng tổng đối xử với cô rất tốt, vì cô anh ta chuyện gì cũng nguyện ý làm ...' Lâm Y thu hồi tầm mắt quay sang nhìn Mễ Lệ thì nghe cô nói tiếp, '... cô cũng sẽ đối xử với Lăng tổng tốt như vậy chứ?'
Ý của Mễ Lệ quá rõ ràng, chính là giục Lâm Y đi tìm Lãnh Nghị! Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, mắt lại nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói: 'Tôi sẽ!'
'Vậy cô sẽ cố hết sức cứu anh ấy ra chứ?' Mắt Mễ Lệ lóe sáng.
Lâm Y mím môi lát sau mới thầm lặng nói: 'Tôi sẽ cố hết sức!' Lời vừa dứt thì xe cũng vừa lúc dừng lại trước cửa biệt thự của Lăng Nhất Phàm, môi Mễ Lệ nhẹ câu lên một nụ cười...
Căn biệt thự đã mất đi bóng dáng người đàn ông, lạnh lẽo đến có chút đáng sợ, lòng Lâm Y cũng trở nên trống vắng... cô máy móc đi tắm rồi trèo lên giường, ánh mắt nhìn mông lung, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, rơi trên chiếc điện thoại đang nằm trong tủ đầu giường, chừng như đã hạ quyết tâm, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy.
Lâm Y ấn lên màn hình, mở ra danh sách bị chặn, nhìn chằm chằm hai chữ "Lãnh Nghị", một nỗi đau xót dâng lên trong lòng, vốn cô nghĩ sau khi kết hôn với Lăng Nhất Phàm thì hình bóng của Lãnh Nghị sẽ dần dần xóa khỏi ký ức ủa cô, từ đó sẽ không còn dây mơ rễ má gì với Lãnh Nghị, nhưng bây giờ rõ ràng là cô không thể không đi tìm hắn!
Ngón tay thon dài nhẹ điểm lên màn hình, kéo "Lãnh Nghị" trở lại danh bạ, chần chừ do dự hồi lâu rốt cuộc cô cũng ấn phím.
Lăng Nhất Phàm rũ tay Mễ Lệ ra, nhìn Lãnh Nghị cười lạnh nói: 'Lãnh thiếu, thế nào, còn chưa chịu thua sao?'
Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia khủng bố, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh: 'Lăng Nhất Phàm, cậu thực sự cho rằng mình có thể cưới Y Y làm vợ được sao?'
Lăng Nhất Phàm hung hăng trừng Lãnh Nghị, lát sau mới lạnh lùng "hừm" một tiếng, 'Cứ chờ xem!'
Lúc này nhân viên cửa hàng áo cưới chừng như mới bừng tỉnh vội vàng bước đến, chen vào giữa hai người để tránh xảy ra chuyện gì lớn ...
Mắt Lãnh Nghị hơi híp lại, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng đến dọa người: 'Được, có khí phách! Chúng ta cứ chờ xem!' Ném lại câu nói đó rồi Lãnh Nghị lạnh lùng xoay người rời đi, cửa đóng sầm sau lưng hắn ...
Lăng Nhất Phàm cắn môi nhìn theo bóng người đã khuất sau cánh cửa, đáy mắt một mảnh âm trầm ...
Lúc này cửa phòng thay đồ mở ra, Lâm Y đã thay xong quần áo xuất hiện nơi cửa, cô nhìn Lăng Nhất Phàm, trong mắt lộ rõ sự bất an, vừa nãy trong phòng thay đồ cô đã nghe rõ ràng từng lời đối thoại bên ngoài ...
'Y Y ...' Đáy mắt Lăng Nhất Phàm mây đen dần tan mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng, hắn nhìn cô gái đang đứng nơi cửa, đưa tay khoác lên vai cô, 'Chúng ta đi!'
Trong xe Lăng Nhất Phàm ngồi nơi ghế lái, Lâm Y ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng liếc sang người đàn ông, chừng như cảm nhận được ánh mắt của cô gái, hắn quay sang nhìn cô mỉm cười, 'Y Y, sao vậy? Đang nghĩ gì vậy?'
'Nhất Phàm!' Cô gái mím môi, lấy hết dũng khí, 'Có phải em gây phiền phức gì cho anh không?'
'Làm gì có!' Lăng Nhất Phàm vẫn tươi cười, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, giọng thật kiên định: 'Y Y, đừng suy nghĩ lung tun, vì em, bất luận gặp phải chuyện gì anh cũng không sợ ... Yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, Lãnh Nghị sẽ bỏ cuộc thôi!'
Nhìn sườn mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm, nghe giọng nói kiên định của hắn, lúc này Lâm Y mới nở một nụ cười yếu ớt, cô nhìn mông lung ngoài cửa sổ, trong lòng sự bất an như một luồng khói, chậm rãi cuộn lên ...
Điều Lâm Y lo lắng đến còn nhanh hơn cô tưởng, hai ngày sau khi thử áo cưới, buổi chiều đó Lâm Y còn đang trong lớp học bổ túc thì điện thoại trong túi xách rung lên, cô len lén lấy ra xem, là điện thoại của Mễ Lệ, lúc này sao Mễ Lệ lại gọi cho mình chứ? Một cảm giác bất an bỗng chốc dâng lên trong lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn cô Susan đang giảng trên bục, cắn môi ngắt điện thoại, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, viết một dòng tin nhắn: 'Tôi đang lên lớp, có chuyện gì?'
Rất nhanh Mễ Lệ đã trả lời lại tin nhắn của cô: 'Lâm tiểu thư, Lăng tổng bị cảnh sát bắt đi, cô mau đến công ty một chuyến ...'
Chuyện cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra, trong đầu Lâm Y một mảnh trống rỗng, cô thật không dễ dàng mới khiến mình bình tĩnh trở lại, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Mễ Lệ: 'Tôi đến ngay ...'
Lúc Lâm Y đến công ty của Lăng Nhất Phàm, các nhân viên đã rời đi hết, mấy người cảnh sát còn đang kéo dây phân cách trước cửa chính; Mễ Lệ thì đang đứng với một người đàn ông ngoài cửa chính, lo lắng pha lẫn khẩn trương, vừa nhìn thấy Lâm Y bước xuống taxi cô vội bước đến: 'Lâm tiểu thư!', người đàn ông cũng vội bước theo cô.
'Mễ tiểu thư ...' Lâm Y nhìn Mễ Lệ và người đàn ông sau lưng cô, vội vàng gật đầu chào họ.
'Lâm tiểu thư, đây là luật sư của Lăng tổng, Vương Minh... Luật sư Vương, đây là vị hôn thê của Lăng tổng, Lâm Y tiểu thư!' Mễ Lệ giới thiệu hai người với nhau.
Chào hỏi nhau qua loa rồi Lâm Y nhìn Mễ Lệ, giọng đầy lo âu: 'Chuyện là thế nào?'
'Không biết nữa, bọn họ không nói gì mà cứ dẫn người đi ...' Mễ Lệ chau mày, những lời mà người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đã nói trong tiệm áo cưới chợt vang lên bên tai cô, đôi mắt to tròn của cô nhìn Lâm Y chằm chằm, thấp giọng nói: 'Liệu có liên quan đến ... Lãnh tiên sinh hay không?'
Mắt Lâm Y tối lại, nói thật lòng cô cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ đi tìm anh ta sao? Rõ ràng cái mà Lãnh Nghị mong muốn chính là như vậy! Lâm Y chau mày trầm tư, lát sau mới thấp giọng nói: 'Luật sư Vương, Mễ tiểu thư ... hay là chúng ta đi đến cục cảnh sát trước xem sao, nghe ngóng tình hình một chút ... có lẽ... là có hiểu lầm gì sao ...' Lâm Y gian nan nói.
'Ân, Lâm tiểu thư, chúng tôi gọi cô đến cũng là vì chuyện này ... Cô là vị hôn thê của Lăng tiên sinh, tốt nhất là cô đi cùng chúng tôi một chuyến!' Luật sư Vương điềm tĩnh giải thích, 'Hiện giờ không cần nóng lòng, tìm hiểu trước tình huống rồi chúng ta bàn bạc cách giải quyết sau!'
'Ân!' Lâm Y gật đầu ...
'Hai người chờ ở đây ... tôi đi lấy xe!' Mễ Lệ vừa nói vừa vội vàng bước về phía bãi đỗ xe.
Trong cục cảnh sát, nghe người cảnh sát nước ngoài mũi cao mắt xanh đối diện miệng không ngừng dùng tiếng Ý bô lô ba la, đối với Lâm Y người mới vừa bắt đầu học tiếng Ý này mà nói quả thực khó khăn, chỉ ngơ ngác ngồi nhìn luật sư Vương và bọn họ nói chuyện, Mễ Lệ thì đứng bên cạnh giúp cô phiên dịch.
'Ông ấy nói Lăng tiên sinh bị tình nghi là người cung cấp viện trợ tài chính cho tổ chức khủng bố quốc tế, bị tình nghi rửa tiền, hiện giờ còn đang đợi tiếp tục điều tra,những chuyện khác xin thứ lỗi ông ấy không thể tiết lộ quá nhiều ...' Mễ Lệ giải thích cho Lâm Y nghe những lời người cảnh sát trưởng nói.
'Luật sư Vương nói có thể để ông ấy gặp đương sự trước được không ... cảnh sát trưởng nói không được, bởi vì chuyện có liên quan đến vụ án khủng bố quốc tế, cục tình báo quốc gia cũng có tham gia, họ nhận được thông báo của cấp trên, trước mắt những người có liên quan đến vụ án không được tiếp xúc với bên ngoài, cũng không được nộp tiền bảo lãnh!' Vẫn là Mễ Lệ phiên dịch.
'Cảnh sát nói chúng ta về nhà chờ tin tức, đợi điều tra rõ ràng chuyện này rồi sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!'
Lúc bước ra khỏi cục cảnh sát thì trời đã dần tối, ba người coi như không có chút thu hoạch gì, luật sư Vương thoáng chau mày, nhìn Lâm Y nói: 'Lâm tiểu thư, chuyện này chỉ sợ là rất phiền phức ... Chúng ta chỉ có thể tạm thời trở về đợi tin tức ... Nếu như cô muốn gặp Lăng tiên sinh, tôi nghĩ cô nên nhờ mối quan hệ cấp cao hơn, xem xem liệu có ai có thể giúp cô nói vài lời hay không ...'
'Ân, tôi biết rồi ...' Mắt Lâm Y tối lại, cô nhè nhẹ gật đầu, ở đất nước xa lạ này, ngoại trừ Lãnh Nghị cô còn có thể tìm ai?
Bởi vì bằng lái của Lâm Y là bằng lái trong nước, không được thừa nhận ở Ý cho nên chỉ đành nhờ Mễ Lệ lái xe đưa cô về, suốt đoạn được hai cô gái đều lặng im không nói, ai nấy đều theo đuổi suy nghĩ riêng, trong xe thật yên tĩnh.
Lúc này điện thoại của Lâm Y reo lên trong túi xách, cô lấy điện thoại ra mở lên xem, là điện thoại của mẹ Lăng Nhất Phàm Dương Tử Anh, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, không biết và vì sao lại biết chuyện này nhanh như vậy, cô mím môi, rốt cuộc lấy hết dũng khí đón nghe.
'Y Y', điện thoại vừa thông thì đầu bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo âu của Dương Tử Anh, 'nghe nói Nhất Phàm xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì vậy?' Bà vừa mới nhận được một cuộc điện thoại tự xưng là một trưởng phòng trong công ty của Lăng Nhất Phàm, người đó nói với bà Lăng Nhất Phàm đã bị cảnh sát bắt đi, Lăng thị tạm thời bị phong tỏa.
'Bác gái ...' Lâm Y cố hết sức trấn định lại, '... có lẽ là ... một sự hiểu lầm, hiện giờ còn chưa biết kết quả thế nào, nếu như có chuyện gì cháu nhất định sẽ gọi điện thoại cho bác ... Nhất Phàm anh ấy, chắc sẽ không sao đâu, bác yên tâm!'
'Y Y', đầu bên kia Dương Tử Anh chau mày, 'Nhất Phàm nhà chúng ta trước giờ là một đứa bé hiền lành, nó làm sao có thể làm ra những chuyện phạm pháp được chứ ... liệu có phải bị ai đó hãm hại hay không?' Rõ ràng câu này của Dương Tử Anh còn có ý khác, người đó đương nhiên là nói về Lãnh Nghị!
'Cháu ... không biết', Lâm Y rũ mi, giọng thật thấp, 'Bác gái, xin bác yên tâm, cháu nhất định sẽ không để Nhất Phàm có chuyện!' Buông điện thoại xuống, Lâm Y nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh trống rỗng ...
'Lâm tiểu thư', Mễ Lệ hơi ngoảnh sang nhìn vẻ thất thần của Lâm Y, nhàn nhạt nói: 'Lăng tổng đối xử với cô rất tốt, vì cô anh ta chuyện gì cũng nguyện ý làm ...' Lâm Y thu hồi tầm mắt quay sang nhìn Mễ Lệ thì nghe cô nói tiếp, '... cô cũng sẽ đối xử với Lăng tổng tốt như vậy chứ?'
Ý của Mễ Lệ quá rõ ràng, chính là giục Lâm Y đi tìm Lãnh Nghị! Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, mắt lại nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói: 'Tôi sẽ!'
'Vậy cô sẽ cố hết sức cứu anh ấy ra chứ?' Mắt Mễ Lệ lóe sáng.
Lâm Y mím môi lát sau mới thầm lặng nói: 'Tôi sẽ cố hết sức!' Lời vừa dứt thì xe cũng vừa lúc dừng lại trước cửa biệt thự của Lăng Nhất Phàm, môi Mễ Lệ nhẹ câu lên một nụ cười...
Căn biệt thự đã mất đi bóng dáng người đàn ông, lạnh lẽo đến có chút đáng sợ, lòng Lâm Y cũng trở nên trống vắng... cô máy móc đi tắm rồi trèo lên giường, ánh mắt nhìn mông lung, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, rơi trên chiếc điện thoại đang nằm trong tủ đầu giường, chừng như đã hạ quyết tâm, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy.
Lâm Y ấn lên màn hình, mở ra danh sách bị chặn, nhìn chằm chằm hai chữ "Lãnh Nghị", một nỗi đau xót dâng lên trong lòng, vốn cô nghĩ sau khi kết hôn với Lăng Nhất Phàm thì hình bóng của Lãnh Nghị sẽ dần dần xóa khỏi ký ức ủa cô, từ đó sẽ không còn dây mơ rễ má gì với Lãnh Nghị, nhưng bây giờ rõ ràng là cô không thể không đi tìm hắn!
Ngón tay thon dài nhẹ điểm lên màn hình, kéo "Lãnh Nghị" trở lại danh bạ, chần chừ do dự hồi lâu rốt cuộc cô cũng ấn phím.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.