Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 82: Yêu và được yêu (2)

Tinh Tử Khanh Khanh

08/01/2016

Biển nơi đây rất yên tĩnh, ngay cả tiếng sóng cũng không có, cát thật mềm, tựa hồ không có tạp chất gì, đi chân trần trên mặt cát mềm mịn như thế này thật thoải mái ...

Hai người nắm tay nhau, Lâm Y cởi giày chạy vào trong nước, Lãnh Nghị thì mang giày da đi trên bãi cát, Lâm Y không ngừng lôi kéo Lãnh Nghị xuống nước: 'Anh xuống đây, xuống nước đi thôi!'

Lãnh Nghị chết sống không chịu, mặc kệ cô gái lôi kéo thế nào cũng không chút lay động: 'Này này, anh mang giày da đó ...'

'Cởi ra!' Cô gái dứt khoát ra lệnh.

'Cởi cái gì?' Người đàn ông giả vờ hồ đồ rồi cười một cách ái muội: 'Cởi quần áo sao?'

'Giày!' Cô gái chau mày.

'Y Y này, hay là cởi quần áo? Nơi đây phong cảnh rất đẹp! Cát cũng rất mềm!' Người đàn ông cười càng ái muội.

'Ngừng ...' Lâm Y xoay người hắt nước về phía người đàn ông, hắn chỉ đưa tay cản lại một chút rồi thuận thế kéo cô gái từ trong nước lên, giữ chặt trong ngực, cúi đầu cường thế đoạt lấy cánh môi cô gái ... Ở trong lòng hắn, cô gái dần an tĩnh trở lại, gió đêm nhè nhẹ thổi qua một đôi yêu nhau đang chìm trong nụ hôn nồng nhiệt ...

Trở lại biệt thự đã rất khuya, Lãnh Nghị ôm ngang Lâm Y lên, trong tiếng kháng nghị của cô gái trực tiếp đi vào phòng tắm, tiếp đó trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, lại tiếp đến là tiếng thét chói tai của cô gái: 'Aaa ... Lãnh Nghị ...'

Nhưng tiếng thét chói tai rất nhanh biến thành tiếng "ô ô ...", rõ ràng là miệng cô gái đã bị chặn lại, lại từng hồi tiếng rên rỉ đứt quãng cùng tiếng thở hào hển của cô gái, cùng tiếng cầu xin 'Nhẹ chút ... nhẹ chút'...

Cửa phòng tắm rốt cuộc cũng mở ra, người đàn ông bế cô gái trên đôi cánh tay trần, mặt cô gái đỏ ửng, đôi mắt đen láy mê ly ướt át, dưới ánh đèn nhu hòa, tấm thân ngọc ngà kia như được tắm trong sữa, trắng mịn bóng loáng ...

Thân thể kia được đặt nhẹ nhàng xuống giường, cô gái thẹn thùng ngẩng đầu tìm chăn, muốn che đậy cảnh xuân đang bại lộ không sót chút gì trước mắt người đàn ông nhưng cô còn chưa kịp kéo chăn thì thân thể rắn chắc của người đàn ông đã áp xuống phủ lấy cô, giọng nói khàn khàn đầy từ tính của người đàn ông vang lên bên tai: 'Không cần chăn đâu, anh làm chăn của em có được không?'

'Không ... không cần ...' Cô gái lại la hoảng lên, 'Lãnh Nghị, ngày mai em còn muốn đi chơi ...'

'Ân... nhất định sẽ dẫn em đi chơi ...' Người đàn ông ngắt lời cô gái, đôi gò má cô gái dưới thân đỏ ửng một mảnh, trong sự thẹn thùng còn có kinh hoảng, biểu cảm này của cô gái đối với đàn ông mà nói là một loại dụ hoặc trí mạng, đôi mắt đen thâm trầm của hắn ghim trên người cô gái, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng mơn trớn vành tai nhỏ xinh: 'Y Y, anh còn muốn ...'

Đôi cánh môi đó cũng trượt xuống theo, 'Ân ...' Thân thể cô gái run lên, trong miệng không khống chế được bật ra một tiếng rên rỉ, cô thẹn thùng nhắm chặt mắt, để mặc người đàn ông châm lửa trên người.

Đôi thân thon dài bị tách ra nhè nhẹ, 'Y Y ...' Người đàn ông thì thầm, thân thể cũng theo đó trầm xuống ...

Gần như một đêm không ngủ, cho tới hừng sáng cô gái mới cuộn mình lại, rúc vào lòng người đàn ông ngủ mê man ...



Gần giữa trưa Lãnh Nghị tỉnh lại, hắn cúi đầu nhìn cô gái đang cuộn mình trong lòng mình, khóe môi không tự chủ được câu lên, hắn âu yếm đặt một nụ hôn lên mái tóc dài của cô rồi đẩy đẩy: 'Y Y, dậy thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi!'

Cô gái hoàn toàn không có chút phản ứng, Lãnh Nghị chỉ đánh nâng đầu cô dậy để cô đối mặt với mình, mắt cô gái vẫn nhắm chặt, hàng mi dài dày rợp như đôi cánh bướm, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi hồng nhuận.

'Y Y ...' Lãnh Nghị lại thấp giọng gọi, nụ hôn rơi như mưa trên mặt, trên mũi, cánh môi, 'Chúng ta đi đến hòn đảo gần đây lặn biển, xem cá nhiệt đới được không?'

Vẫn không có phản ứng? Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, giọng nói dịu dàng thật mê người: 'Chúng ta có thể ngồi thuyền, hoặc đi ca nô, ăn đại tiệc hải sản ...'

Vậy mà một chút phản ứng cũng không có, xem ra mình quả thực làm cô gái mệt chết rồi ... Lãnh Nghị rốt cuộc từ bỏ ý định, hắn sủng nịch vuốt ve sóng lưng trơn bóng của cô gái, nhẹ nhàng đặt đầu cô trở lại giường, hắn phải dậy ăn chút gì mới được, dằng co cả buổi tối hôm qua, hắn thật sự rất đói ...

Cho đến chạng vạng Lâm Y rốt cuộc mới mơ màng mở đôi mắt nhập nhèm, vừa liếc nhìn đã thấy Lãnh Nghị đang ngồi tựa thành giường xem tivi, Lãnh Nghị thấy Lâm Y tỉnh lại, lập tức dí mặt đến gần, vui vẻ cười: 'Rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi?'

Hành động này lập tức dọa Lâm Y sợ hết hồn, vội né sang một bên: 'Anh đừng qua đây ... lại qua nữa em báo cảnh sát!'

Lãnh Nghị nhịn không được bật cười thành tiếng: 'Em đừng báo cảnh sát, anh sợ lắm!' Rồi mặc kệ cô gái né tránh thế nào, hai tay chống hai bên sườn cô gái, cúi xuống nhìn cô, giọng thật ôn nhu: 'Y Y, đói chưa? Dậy đi, anh dẫn em đi ăn bữa tiệc hoàng hôn!'

'Bữa tiệc hoàng hôn?' Hàng mi dài của cô gái khẽ chớp lên, cô sớm đã nghe nói đến bữa tiệc hoàng hôn nổi tiếng ở đảo Saipan, khóe môi cô lộ ra nụ cười kinh ngạc lẫn mừng rỡ: 'Ân, em muốn đi!'

Cô gái vừa nói vừa xoay người, một cơn đau nhức chợt ập đến khiến cô chau mày, lại bước một bước, aaa, đầu gối cũng phát run ...

'Đều tại anh cả ...' Cô gái trừng mắt nhìn người đàn ông áo não nói.

'Ân ... anh sai rồi, anh cõng em!' Người đàn ông nét mặt tràn đầy ý cười, nịnh nọt bước đến.

Ngồi trên chiếc du thuyền xa hoa, thả neo giữa biển tận hưởng hoàng hôn diễm lệ, nghe ca sĩ đàn hát trên boong tàu, thưởng thức bữa tối ... Lâm Y tựa đầu vào bờ vai rắn rỏi của Lãnh Nghị, thả lỏng tâm tình hưởng thụ thời khắc lãng mạn đẹp đẽ này ...

Lãnh Nghị cẩn thận đút một miếng bít tết đã cắt sẵn vào miệng cô gái ...

'Ân ... lớn quá, cắt nhỏ một chút!' Cô gái chau mày, đầu vẫn tựa vào vai hắn mắt nhìn xa xa nơi biển và trời tiếp nối nhau, thưởng thức cảnh đẹp hoàng hôn.

Người đàn ông cười cười, tâm trạng rất tốt cắt bít tết thành những miếng nhỏ hơn rồi lại đút cho cô gái, mắt cô gái chỉ liếc qua rồi lại chau mày: 'Em muốn thêm sốt cà chua ...'



'Sốt cà chua nhiều lắm rồi ...'

'Còn ít ...'

Sự cố tình làm khó của cô gái rốt cuộc khiến cho người vệ sĩ đứng gần đó nhìn không nổi nữa, hừm, thiếu gia nhà chúng ta có bao giờ bị ép buộc như thế chứ! Anh ta bước đến thấp giọng nói: 'Thiếu gia, tôi giúp ngài ...'

'Được thôi, vậy anh giúp hắn đút cho tôi, giúp hắn cõng tôi, giúp hắn cùng tôi ...' Cô gái lạnh lùng nhìn người vệ sĩ đang muốn bãi trừ bất bình kia.

'Không cần đâu ...' Lãnh Nghị vội ngắt lời Lâm Y, nhìn người vệ sĩ nói, hắn sợ Lâm Y nói ra những lời càng khó nghe ... Ừm, không phải là muốn làm khó dễ Lãnh Nghị ta sao? Nhường nhịn cô ấy đi, buổi tối chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nằm dưới thân ta ...

Nghĩ đến đây, khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, hắn không kìm lòng được cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, vươn cánh ta dài ôm lấy thắt lưng cô gái, cằm nhẹ nhàng cọ qua tóc cô...

Mãi đến bốn giờ chiều chủ nhật bọn họ mới kết thúc chuyến du lịch lãng mạn ở đảo Saipan, đáp máy bay về nước ...

Trên máy bay, Lãnh Nghị ôm Lâm Y nằm nghỉ ngơi trên giường, hắn cúi đầu nhìn cô gái mơ mơ màng màng ngủ trong khuỷu tay mình, giọng nói đầy từ tính mê người vang lên: 'Y Y, sau khi trở về em đừng ở ký túc xá nữa, nơi đó điều kiện quá kém ...'

Đang ngủ mơ màng Lâm Y chợt mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị bằng ánh mắt cảnh giác: 'Là ý gì?'

Gương mặt anh tuấn tràn đầy ý cười, hắn véo nhẹ chóp múi cô gái, âu yếm nói: 'Em thích ở căn nhà ở ngoại ô cũng được, hay là thích ở trong nội thành? Hay là mua một căn khác mà em thích?'

'Em thích ở trong phòng mình ở ký túc xá!' Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, giọng rất kiên quyết.

'Ừm ... em có thể ở một mình một căn nhà, em muốn thế nào cũng được, hoặc là có thể sống cuộc sống như trước, anh sẽ không can thiệp, chỉ là đổi chỗ mà thôi ... hơn nữa như vậy anh cũng có thể dễ dàng chăm sóc em ...' Lãnh Nghị lại dụ dỗ.

'Không được!' Lâm Y cũng không có chút ý muốn thương lượng. Sống chung? Cô không muốn!

Lãnh Nghị thoáng nhướng mày, bắt đầu giở giọng uy hiếp: 'Em không sợ ngày nào anh cũng đến trường quấy rối em sao?' Hắn biết Lâm Y không muốn để người của trường học biết mối quan hệ của hai người.

'Lãnh Nghị anh dám!' Đôi mắt đen láy của Lâm Y trừng thật lớn, vẻ mặt giận dữ nhưng trong mắt Lãnh Nghị lại là đáng yêu cực kỳ. Hắn nhịn không được nhẹ hôn lên trán cô, bàn tay đang đặt nơi eo cũng siết chặt, lẩm bẩm: 'Ừ ... không dám!'

'Hừ!' Lâm Y rất hài lòng thấy thái độ này của hắn, cô lại vùi đầu vào ngực Lãnh Nghị, nhắm mắt lại ...

Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, đôi mắt đen lóe sáng một tia giảo hoạt, anh không tin không có cách trói anh ở bên cạnh em, cứ chờ đó xem ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook