Lưu Luyến Không Quên

Chương 27: CHƯƠNG 27

Lam Bạch Sắc

29/09/2014

Ngô Đồng không muốn đôi co cùng cô ấy nữa, đối mặt với một cô gái đôi mươi vẫn còn hừng hực khí thế bảo vệ tình yêu, cô chợt thấy hối hận vì lời nói hà khắc ban nãy.

Nhưng cô không thể an ủi cô ấy được, nghĩ nghĩ, cô nói: “Tháng sau tôi sẽ rời khỏi đây, ra đi vĩnh viễn, tôi chỉ hy vọng cô Trương… Hãy thay tôi chăm sóc Đồng Đồng.”

*************************************

Lệ Trọng Mưu quyết định hợp tác cùng TC, công việc của anh càng ngày càng bận rộn, rất ít khi quay về Lệ trạch.

Lúc Ngô Đồng dẫn Đồng Đồng về HongKong, anh không hay biết gì.

Haizzzz, người phụ nữ này thật là, biết cuối tuần này anh đến Hawaii, cô liền lặng lẽ đưa con trai về đây. Không thèm nói với anh câu nào.

Bình thường người giúp việc ở Lệ trạch 6 giờ bắt đầu làm việc, rửa xe, làm vườn, nấu bữa sáng… Bây giờ, không khí rất tươi mát, mặt trời mọc trên đỉnh núi là cảnh đẹp nhất, người giúp việc ở phòng bếp còn chưa chuẩn bị gì, Lệ Trọng Mưu đã về tới Lệ trạch.

Lần đầu tiên…

Anh vừa về, A Hà vội vã làm bữa sáng. Anh dặn pha một cốc cà phê, một đêm không ngủ, anh muốn mình tỉnh táo lại. Giọng anh trầm thấp vang lên: “Hai người họ về nước, sao không ai báo cho tôi?”

Má Trần sửng sốt mãi mới trả lời: “Cô Ngô không cho chúng tôi nói.”

Từ khi nào người giúp việc bắt đầu nghe lời Ngô Đồng chứ?

Lệ Trọng Mưu chỉ cúi đầu uống cà phê, có điều tay anh dùng thêm chút chút lực, đặt chiếc cốc xuống đĩa vang lên tiếng “Leng keng!”

Má Trần chột dạ, đành hỏi thêm: “Bây giờ có nên gọi cậu chủ nhỏ với cô Ngô dậy không ạ?”

Lệ Trọng Mưu buông chén, đứng dậy: “Tôi đi.”

***********************************

Lần thứ hai Lệ Trọng Mưu bước vào gian phòng này, anh nhẹ nhàng mở cửa. Cả hai đều đang ngủ, tư thế nằm cũng giống nhau như đúc. Dường như không điều gì chia rời được.

Trời đã sáng nhưng bị rèm cửa dày cộp che đi, không gian trong phòng mờ tối. Ánh đèn ngủ le lói chiếu lên đầu giường. Tia sáng vàng nhạt lưu luyến trên khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ.

Yên ắng lạ thường.

Tự nhiên, trái tim Lệ Trọng Mưu cảm thấy bình lặng.

Trong lúc ngủ, Đồng Đồng còn mút ngón tay, thỉnh thoảng chậc lưỡi rất đáng yêu. Còn Ngô Đồng mặc váy ngủ bằng lụa, vạt áo cuốn lên tận lưng, lộ bụng ra ngoài. Khi ngủ, thằng bé chui trong ngực cô cựa quậy khiến cổ áo hạ xuống thấp, xuân quang ẩn hiện, dường như có thể thấy được cả da thịt. Chiếc chăn đơn tối màu làm tôn lên làn da trắng nõn.

Lệ Trọng Mưu im lặng, kéo góc chăn.

Cô xoay người, áo lụa tuột xuống, gần nửa ngực lộ ra ngoài.

Rất đẹp, châu tròn ngọc sáng…

Chiếc eo thon gọn tinh tế, chia ra hai phần cơ thể đối lập.

Sự xa lạ này… Không, cũng không hẳn là quá xa lạ.

Anh đăm chiêu, nhíu chặt mi.



Chiếc chăn rơi xuống, Lệ Trọng Mưu giật mình, góc chăn bị Ngô Đồng nằm lên.

Đầu ngón tay lạnh lẽo sượt qua làn da trơn bóng.

Không khí bỗng trầm xuống. Ngô Đồng lẩm bẩm: “Đồng Đồng, nằm yên nào…”

Cô trở mình, bàn tay của Lệ Trọng Mưu bị Ngô Đồng nắm lấy.

Cảm giác mềm mại lan khắp thân thể anh. Gương mặt của cô, hơi thở của cô, giờ phút này, tất cả đều hiển hiện ngay trước mặt. Nhan sắc cô thực sự rất trẻ, mái tóc dài dắt sau vành tai, da vùng thái dương gần như trong suốt, mạch máu xanh nổi lên rõ rệt.

Da thằng bé giống mẹ, trắng ngần như sữa. Lệ Trọng Mưu chống trên người cô, bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người từng chút từng chút giảm bớt.

Lệ Trọng Mưu phản ứng lại, ý thức được mình đang cúi người đến gần cô. Nhưng ngay sau đó thần trí anh lại bị bắt lấy, cúi người càng thấp.

Từ lúc nào anh bắt đầu mơ ước đôi môi cô?

Lệ Trọng Mưu trầm ngâm, nhưng vẫn không ngăn cản được hành động của mình, mắt thấy sắp chạm đến ——

Đồng Đồng lật người trên tay mẹ.

Ngô Đồng nháy mắt, chậm rãi mở rèm mi.

Gần bao nhiêu? 1 cm? 0. 1 cm?

Đôi mắt nhập nhèm tràn đầy kinh ngạc, Ngô Đồng nhìn khuôn mặt trước sau như một luôn anh tuấn lãnh đạm ——

Lệ Trọng Mưu thấy cô định cô thét lên, không khỏi phiền lòng, lấy tay bịt miệng cô, âm thanh cực thấp: “Đừng đánh thức thằng bé.”

Ngô Đồng cuống quýt đẩy tay anh ra, cổ áo bị Đồng Đồng nắm chặt trượt xuống, như sắp sửa lộ ra đường cong trên ngực, cô nhìn anh chằm chằm, không dám lên tiếng. Cô sợ anh đến gần, sợ nhất cử nhất động của anh.

Ánh mắt Lệ Trọng Mưu dán chặt lên cổ cô, ánh mắt mờ mịt, Ngô Đồng bị anh nhìn chăm chú, cô không thở nổi. Thần trí bởi đang hoảng sợ mà quên mất phải kháng cự, con ngươi anh co rút, tim Ngô Đồng cũng co rút theo.

Cuối cùng, anh duỗi tay giúp cô kéo quai áo. Bàn tay dừng trên vai cô, không bỏ xuống.

Trong mắt cô, là lên án? Là dụ dỗ? Anh không phân biệt được.

Tay anh, buông ra ư? Anh không muốn.

Ánh mắt Lệ Trọng Mưu xẹt qua: cô đang chau mày, cắn môi, tay nắm chặt.

Hình như anh thấy được hình ảnh của người phụ nữ đè nặng ngòi bút lên trang nhật kí: Lệ Trọng Mưu, tôi hận anh…

Cố Tư Kì từng nói: cô ấy kiên trì yêu một người rất nhiều năm, nhưng cô ấy cảm thấy đó là sai lầm…

Từ rất nhiều ngày rồi, câu nói đó vẫn luôn vang vọng bên tai anh, không cách nào khiến nó biến mất được.

Hiện tại anh mới tỉnh ngộ, anh trong mắt cô chỉ có căm hận, chưa bao giờ dừng lại.

Ví dụ như lúc này.



Sự căm hận của cô và nỗi bất lực đều hiện hết lên mặt, vẻ trang nhã khi ngủ ban nãy biến mất, bỗng anh thấy hơi buồn cười.

Giờ thì anh hiểu việc mất khống chế kia từ đâu mà tới, nhưng chỉ giây lát sau, anh lại lâm vào mê man.

Khoảng cách có mỗi một cm, Lệ Trọng Mưu đưa tay kéo đầu cô, cúi xuống hôn Ngô Đồng.

Anh mặc kệ lí trí, để cho bản năng xâm chiếm.

Bị người ta bất ngờ hôn, thần trí Ngô Đồng sợ đến mức đơ cả người, đầu cô kêu “Oang – ” một tiếng.

Mắt thấy anh kề sát, tay cô đẩy vai anh, nhưng chút kháng cự ấy lại bị anh ép sát vào trong ngực. Một tay anh nâng thắt lưng cô, tay kia cầm chặt hai cổ tay. Kéo gần khoảng cách.

Chiếc lưỡi mềm mại tiến vào khoang miệng Ngô Đồng, trong phút chốc, mọi chuyện liên quan đến cô đều không còn là gì với anh. Khoảnh khắc này, Lệ Trọng Mưu chỉ biết đến đôi môi ấm áp của cô.

Đầu óc anh nóng dần lên.

Ngô Đồng kinh hoàng, lồng ngực phập phồng, cô dồn sức đẩy anh ra. Đột nhiên, phía bên kia giường cựa quậy. Đồng Đồng vẫn đang ngủ ở đó!!!

Thằng bé lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, giống cha y như đúc.

Hơi lạnh từ cánh môi anh áp lên cô, đầu lưỡi vô cùng nóng bỏng chà xát. Sự xa lạ quen thuộc này…

Anh đang đoạt lấy ư?

Ánh mắt hỗn loạn, sợi tóc lòa xòa trên trán được anh vén lên – lúc này, Ngô Đồng mới nhận ra, anh đã buông cô tự lúc nào.

Lệ Trọng Mưu nâng đầu cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Rất lâu, hai chóp mũi chạm vào nhau.

Anh ép cô chặt hơn, bàn tay ấn lên bộ ngực mềm mại…

Ngô Đồng chết lặng vì đau đớn, tâm trí cô hiểu rõ, anh không phải cho cô sự dịu dàng đáng có, mà trải qua nỗi sợ vừa rồi, cô cảm thấy nhục nhã.

Lúc cô nhìn anh, là mờ mịt. Hoặc nói đúng ra là chẳng có gì, ánh mắt của cô trống rỗng. Ít nhất, khi đối mặt với anh, cô chỉ có thế.

Thả lỏng cổ tay Ngô Đồng, Lệ Trọng Mưu ôm lấy cô, đầu lưỡi vẫn vương hương vị ngọt ngào. Ánh đèn yếu ớt chiếu lên gương mặt không có chút huyết sắc của cô. Nhưng nó lại khiến tim anh rung động.

Đặt một nụ hôn lên trán, anh cúi đầu tiếp tục hôn. Cái cảm giác được nhấm nháp này quả thực rất tuyệt vời. Gần sát nhau, hơi thở cô phảng phất trên mặt anh, cánh môi như hai viên đá quý… Bất chợt, Lệ Trọng Mưu đau nhói.

Ngô Đồng dùng sức cắn môi anh, mùi máu tươi xộc thẳng lên mũi. Lệ Trọng Mưu đau đớn nghiêng đầu, thấy mình chuẩn bị ăn một bạt tai, anh dựa theo bản năng đưa tay về phía trước nắm lấy cổ tay Ngô Đồng.

Thân thể cô mất thăng bằng ngửa về sau, gáy đập trúng thành giường.

“Cốp – “, tiếng động đập vào tai Lệ Trọng Mưu.

Người thực sự tỉnh lại không chỉ có mình anh, còn có cả bạn nhỏ Đồng Đồng. Mọi chuyện đang xảy ra trước mắt thằng bé bỗng trở thành một trò khôi hài. Đồng Đồng bị đánh thức, vừa mở mắt đã bị Lệ Trọng Mưu bế lên. Thằng bé còn chưa tỉnh hẳn, cằm đặt trên vai anh, dụi dụi mắt, quay đầu nhìn thấy Ngô Đồng ngồi trên giường mặt trắng bệch.

Tình hình không ổn lắm, chẳng ai muốn để thằng bé biết chuyện đang xảy ra, Lệ Trọng Mưu ấn đầu con vào vai mình, nói: “Đồng Đồng, đi đánh răng đi con, đợi lát nữa xuống lầu ăn sáng.”

Anh giao thằng bé cho quản gia, lại trở vào phòng. Vừa khéo, váy ngủ của Ngô Đồng mới kéo xuống, thân thể lộ rõ không sót gì.

Nhận thấy mình không thể nào thoát khỏi tầm mắt anh, Ngô Đồng đè nén khát vọng quát thẳng vào mặt anh, cô dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, sau đó xoay người: “Lệ Trọng Mưu, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook