Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 36: Godric lừa dối

Đằng La Luyến Nguyệt

10/07/2017

“Bên anh xảy ra chuyện gì?” Dyers nhìn Gelanne, “Ba ba anh lại gọi anh về chỉ vì nhận một học đồ thôi sao?”

“Là chủ nhiệm gọi anh về.” Gelanne duỗi cái lưng mỏi, “Dường như chủ nhiệm muốn anh nhận Ellis, anh cũng không biết vì sao.”

Gelanne là nhóm học trò đầu tiên của Hogwarts, chưa tốt nghiệp được bao lâu, vì thích đi du lịch tham quan mọi miền rất ít khi trở về. Lần này, gia tộc Black muốn người gia tộc Prince đảm nhiệm chuyện đạo sư cho Ellis, Alves cũng từng gửi thư cho Godric. Cũng coi như ông may mắn, trong khoảng thời gian này Godric đều ở Hogwarts, mà Godric biết rõ tình huống bên Black, tuy rằng anh không có quá nhiều ấn tượng với Ellis không được gia tộc coi trọng mà gần như không xuất hiện trong khi quý tộc tụ tập, nhưng chuyện liên quan tới Ellis, quả thật anh hiểu rất rõ.

Vì thế anh hồi âm cho Alves, nói tình huống của Ellis cho Alves, đồng thời cũng nói cho Salazar.

Alves luôn suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn Gelanne. Mà Salazar cũng hiểu được đây là ý tưởng tốt nhất.

“Ba ba anh nói, đại khái là nếu vị Black nhỏ kia ôm suy nghĩ gì với gia tộc Prince thì tìm cái cớ giải trừ khế ước đạo sư, nhưng nếu thằng bé đáng để chúng ta giúp thì để anh mang thằng bé đi thì tốt hơn. Dù sao thì, vì để học đồ hiểu biết nhiều hơn đạo sư thường xuyên đi khắp nơi, nhất là học độc dược, những dược liệu khác nhau phân bố tại những nơi khác nhau, phải thường xuyên đi mới có thể phát hiện càng nhiều.”

“Nên ba ba anh muốn giúp Black nhỏ kia?” Dyers cười khẽ hỏi.

“Có thể nói như vậy, nhưng còn phải xem Black nhỏ có đáng để chúng ta giúp hay không đã.” Gelanne lắc đầu, “Không thể kết luận quá sớm.”

“Người có thể khiến Harry thích, em nghĩ sẽ không kém đâu.”

“A?” Gelanne cảm thấy hứng hú mà chọn lông mày, “Harry? Chính là đứa bé vừa nãy sao? Không phải nói chỉ nhỏ hơn em có một tuổi thôi à? Vì cái gì anh lại thấy như chỉ mới mười ba mười bốn tuổi vậy?”

“Trước đó Harry có chịu khổ một chút.” Dyers thở dài khe khẽ, “Dù ba ba và các giáo sư nghĩ mọi cách nhưng vẫn không thể cải thiện thể chất của em ấy, dường như em ấy ăn thế nào cũng không mập lên được.” Đương nhiên, ăn cũng không nhiều lắm.

“Sao chủ nhiệm lại nhận đứa con nuôi này nhỉ? Em biết không, biểu hiện vừa nãy của thằng bé, nếu đặt trong gia tộc các em nhất định sẽ bị người ta gặm đến xương cũng chẳng còn mất.” Không phải anh khinh thường Harry, mà cuộc đối thoại vừa rồi giữa Harry và Ellis khiến anh rõ ràng trong nháy mắt, đứa bé này quá mức đơn thuần, nói như vậy, sao có thể tồn tại trong gia tộc Slytherin chứ?

“Chính là vì thằng bé rất đơn thuần.” Dyers bật cười, “Em ấy đơn thuần đến mức khiến người ta không nỡ thương tổn. Gelanne, Harry thoạt nhìn đơn thuần nhưng thật ra cũng rất mẫn cảm, đối với người xấu, không có ý tốt, Harry có thể phát hiện dễ dàng sau đó sẽ không chịu tới gần đối phương. Nên vừa nãy em mới có thể nói, nếu Harry nhận định Black nhỏ, vậy em nghĩ, chuyện này chắc chắn anh phải giúp rồi.”

“Em khẳng định ngay thế sao?” Đối với cam đoan của Dyers về Harry, Gelanne có hơi giật mình mà đề cao giọng nói.

“Nếu không tin, anh có thể tự nhìn, em dám cam đoan, không lâu sau anh sẽ tin tưởng những lời em nói hôm nay thôi.”

Gelanne im lặng một lúc lâu rồi nói, “Được, để anh sẽ xem xem, Ellis Black kia đến tột cùng có đáng để anh giúp hay không.”

“Anh sẽ không phải thất vọng đâu.” Dyers cười nói.

Không nói tới Galenna vì hạ quyết định muốn quan sát ‘học đồ’ tương lai của mình mà ở tại Hogwarts, chỉ cần nói tới Hogwarts mấy ngày này, đã đủ náo nhiệt rồi.

“Harry.” Godric dở khóc dở cười nhìn bình độc dược trong tay Harry, “Con lại đang làm gì vậy?”

Harry chớp chớp mắt, sau đó nói, “Không biết ạ, con chỉ muốn thí nghiệm một chút hiệu quả độc dược mà thôi.”



“Đây là ngày thứ tư rồi.” Godric đỡ trán, “Con không thể thử dược bình thường một chút hay sao?”

“Bình thường một chút?” Harry nghiêng đầu, tỏ vẻ mình không hiểu ý Godric.

“Ý chú là, nếu con làm thực nghiệm độc dược, có thể tìm một ít động vật nhỏ, ví dụ như chuột trắng nhỏ, hoặc là mèo nhỏ, nhưng, đừng thử dược trên người người khác.” Godric thở dài.

“Nhưng, nếu thử trên chuột, chúng không thể nói cho con cảm giác là gì, làm sao con biết để cải tiến được chứ ạ?” Harry hỏi.

“A, Harry, con có thể đi nghiên cứu một ít độc dược có thể chữa bệnh, ví dụ như Dược bổ máu chẳng hạn. Ví dụ con cắt một vết nhỏ trên người con chuột, rồi cho nó uống độc dược, hiệu quả sẽ rất rõ.” Tha thứ cho anh nhé các động vật nhỏ thân mến, anh chỉ là không muốn Harry tiếp tục dùng độc dược chỉnh người khác mà thôi.

Phải biết, từ khi Harry học được một ít phương pháp ở chỗ Ellis mà một ngày nào đó được Snape khen ngợi – Snape thề với Merlin rằng anh nhìn thấy người nào đó chớp đôi mắt xnah biếc cầm bình dược vẻ mặt đáng thương nhìn mình, đôi mắt kia căn bản đang uy hiếp anh, “Nếu không khích lệ con sẽ khóc cho thầy xem” sau đó mồ hôi lạnh nói câu, “Có tiến bộ.” Nhưng tên nhóc kia lại coi như khúc nhạc ca ngợi – vì thế bắt đầu từ ngày đó, nhiệt tình của Harry về thao tác độc dược tăng lên mức chưa từng có, và cũng bắt đầu từ ngày đó, cậu thường xuyên chạy tới phòng học độc dược chế tác đủ loại… độc dược kỳ quái.

Mà hoàn toàn lại là độc dược chỉnh người.

Không khiến toàn bộ người ta đổi màu thì khiến đỉnh đầu người ta mọc hoa, lại nếu không phải làm người ta mơ mơ màng màng không biết phương hướng nơi đâu thì chính là khiến người ta không nói được gì chỉ có thể kêu tiếng động vật mà thôi.

Trong lúc này, gần như toàn bộ người trong Hogwarts thấy Harry là muốn chạy, e sợ chạy chậm một chút thôi sẽ xảy ra chuyện gì.

Godric bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm lúc Harry không có lớp thừa dịp cậu đang cầm độc dược chạy chung quanh ngăn cậu lại.

“Nhưng những độc dược đó không phải Sev đang làm sao ạ?” Harry khó hiểu nói.

Trong lòng cậu, thật ra luôn nghe theo ý nghĩ ‘có khó khăn thì tìm Sev’, mà hiện tại độc dược của cậu, nói thật, không phải tự mình Harry làm ra, mà ý tưởng của những độc dược này đều là ở thời đại vốn có của Harry, do đôi song sinh Weasley sáng chế ra.

Trước khi Harry tới thế giới này, Umbridge đã khiến cho nhiều người tức giận, nhất là nhóm Gryffindor không cam chịu càng muốn phản kháng. Nhưng kiêng nể Umbridge là nhân viên do Bộ Pháp thuật phái tới, nên họ không thể làm lộ, bởi vậy, chỉ có thể tiến hành âm thầm. Mà chủ lực trong đó, chính là đôi anh em song sinh dở hơi Gryffindor kiêm bậc thầy đùa dai kia. Gần như đêm nào họ cũng tuyên truyền độc dược của mình trong phòng sinh hoạt chung. Có cho học trò sử dụng cũng âm thầm cho Umbridge dùng luôn. Có một số độc dược thậm chí còn nói ra quá trình chế tác chúng.

Mà tuy Harry không nhớ kỹ nhiều, nhưng đại khái cậu vẫn nắm được trụ cột, sau đó bản thân cậu cho thêm một chút tài liệu mới, vì thế độc dược đùa dai mới nhất ngay trong mấy ngày này cấp tốc sinh ra.

Đó cũng chính là nơi phát ra linh cảm độc dược đùa dai của Harry, cậu ít nhớ được chuyện về Hogwarts lại vẫn có ấn tượng về chúng.

Cảm tạ đôi song sinh!

“Con không biết là nếu con làm thì áp lực của Severus sẽ giảm bớt rất nhiều sao?” Godric hướng dẫn từng bước, “Con nghĩ lại xem, Severus giảm thời gian chế tác độc dược, thì thầy ấy sẽ có nhiều thời gian hơn chơi với con không phải sao?”

Con ngươi Harry sáng lên, “Thật sao ạ?”

“Không sai đâu.” Godric vỗ ngực mình, “Không tin con đi thử xem, nếu không giống chú nói, về sau độc dược của con chú sẽ làm vật phẩm thí nghiệm cho con.” Nghĩ nghĩ, vì tránh cho tình huống này xảy ra, anh lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa con nghĩ một chút, nếu con làm thuần thục những độc dược này, vậy con có thể giúp Severus khi thầy ấy làm độc dược rồi, con sẽ không phải nhìn thầy ấy tiến vào phòng độc dược mà không giúp được gì nữa.”

Điểm quan trọng này quả nhiên chọc đúng nỗi lòng của Harry, ánh mắt của cậu sáng rọi làm Godric cũng khiếp đảm, “Nói vậy con có thể có rất nhiều thời gian ở cạnh Severus đúng không ạ!”



Godric cảm thấy trên đầu mình có mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng anh vẫn gật đầu, “Đúng vậy, chỉ cần con có thể giúp đỡ thầy ấy.”

Vì thế, Harry sôi nổi đi xa.

Godric nghĩ nghĩ người nào đó rất có thể sẽ đen mặt, không tự giác run lên, “Severus nhất định sẽ đen sì cả mặt cho mà xem, nhưng… ai nha ai nha, nếu có thể để bọn nhỏ Hogwarts khôi phục sức sống, cũng chỉ có thể để Severus chịu khổ một chút.”

Dù sao Harry thích ở cạnh nhất không phải Severus thì chính là Sarah, cũng không thể để Harry dính Sarah đúng không?

Cái này cũng không tốt, không tốt tí nào.

“Hơn nữa mình đang bồi dưỡng tình cảm cho họ mà!” Godric nói vậy với mình.

Vì thế phần áy náy nho nhỏ tận đáy lòng kia lại biến mất gần như không còn.

Cho nên anh học Harry, cũng chạy đi xa.

***

Ngàn năm sau:

“A nha nha, quý bà cóc xinh đẹp của chúng ta cứ thế mà đi rồi.” Fred buồn bã thở dài.

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta còn chuẩn bị thiệt là nhiều ‘quà tặng’ để chào đón mụ mà.” George nói theo.

“George, anh nói xem, mấy thứ này chúng ta phải làm gì đây?” Fred lắc đầu, “Không thấy được hiệu quả của những vật nhỏ đáng yêu này, sao mọi người có thể bỏ tiền nhiều được chứ?”

“Ài, đừng vậy mà Fred,” George nắm vai anh em, “Em phải biết rằng, chúng ta sẽ tìm được cách để mọi người biết được tác dụng của những vật nhỏ đáng yêu này thôi.”

“A, George.” Fred nắm chặt tay anh em, “Chúng ta sẽ đột phá được điều này.” Bọn họ… sẽ tìm được kẻ hy sinh cho đám sản phẩm đùa dai.

Đôi song sinh tràn ngập ý chí chiến đấu trong nháy mắt. Sau đó họ thấy được Hermione và Ron đang ngồi trong góc phòng sinh hoạt chung.

Nhớ tới người nào đó biến mất đã lâu, lại song song thở dài, “Nếu Harry ở đây thì tốt rồi.”

“Đúng vậy, phải biết rất nhiều linh cảm của chúng ta đều do em ấy mang lại mà.”

Hai người cùng im lặng một hồi, sau đó lại cùng than thở, “Harry, tất cả mọi người đều rất nhớ em.”

Không có Harry, ngay cả Slytherin cũng giảm khiêu khích, Hogwarts không khí nặng nề thế này, thật sự là làm người ta không quen. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook