[Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Đồng Nghiệp] Tương Tư Ý
Chương 12: Chuyện Cũ Năm Xưa
Lục Sở Sanh
10/11/2021
Editor: Phù Dung Sương
Ánh sáng biến mất, Lưu Hoa sáo biến thành một cây ngọc trâm cài trên đầu Chử Thanh Hoan, rực rỡ lấp lánh, điều mà trước đây chưa bao giờ xác định rõ ràng, hiện tại.....Có thể xác định chắc chắn, nàng chính là, Tư Nhạc nữ thần trong truyện xưa.
"Hiện tại, nàng là ai?" Ánh mắt Vũ Tư Phượng có chút chần chừ, nguyên bản chàng không sợ, thực sự không sợ, nhưng ở thời khắc ánh sáng kia biến mất, chàng thực sự sợ hãi nàng sẽ biến thành một người khác.
Chử Thanh Hoan nhìn chàng một lúc lâu, không màng Thanh Vũ còn đang đứng bên cạnh, hơi ngẩng đầu hôn lên môi Tư Phượng:"Ta là Chử Thanh Hoan, Vũ Tư Phượng Chử Thanh Hoan, Thanh Hoan chỉ thuộc về mình Tư Phượng, ta không phải cái gì Tư Nhạc nữ thần, ta là Chử Thanh Hoan."
Trong lòng như có tảng đá lớn nhẹ nhàng rơi xuống, Vũ Tư Phượng gắt gao ôm lấy nàng:"Trong lòng ta luôn suy nghĩ cổ vũ nàng tìm ra được thân thế chính mình, nhưng ta lại sợ nàng sẽ biến thành một người khác, cũng may......Nàng vẫn là Thanh Hoan của ta."
"Ai ai ai, được rồi nha, Lưu Hoa sáo chẳng qua là được thừa hưởng một chút thần lực của Tư Nhạc nữ thần, cũng không thể biến Tiểu Hoan Hoan thành một người khác." Thanh Vũ thở dài.
"Tiểu Hoan Hoan a, ta đây bảo hộ ngươi mười bốn năm, nhưng kỳ thực ta cũng không thể tiếp thu Vũ Tư phượng, ta ở nơi này, không ai chân chính cấp ngươi cái tương lai mà ngươi mong muốn, ta muốn ngươi có thể sống là chính mình, nhưng hiện tại xem ra, Vũ Tư Phượng hắn có thể, trên thế gian này không ai ngoài Vũ Tư Phượng càng thích hợp hơn."
Chử Thanh Hoan mỉm cười:"Cảm ơn ngươi, Thanh Vũ, với ta mà nói, ngươi cũng là thân nhân quan trọng nhất với ta, tuy nói là quan hệ giữa linh thú cùng chủ nhân, còn không bằng nói ở trong lòng ta, ngươi càng giống đại ca của ta hơn."
Thanh Vũ thở dài:"Được rồi, ngày mai ta phải đi, ta muốn tìm kiếm manh mối về đại chiến Thiên giới năm xưa, chuông bạc dể lại cho ngươi, nếu có người khi dễ các ngươi, không đồng ý các ngươi ở bên nhau, rung chuông gọi ta, ta tới giúp các ngươi!"
"Sư tỷ, Toàn Cơ tỉnh." Chung Mẫn Ngôn ở ngoài cửa nói một tiếng, Toàn Cơ cùng Chử Thanh Hoan đồng thời hôn mê, Chử Thanh Hoan tỉnh lại trước, Toàn Cơ lại kéo dài đến hiện tại mới không dễ dàng tỉnh lại.
Vũ Tư Phượng đỡ Chử Thanh Hoan xuống giường, cúi đầu mang giày vào chân cho nàng, lại phủ lên trên người nàng kiện áo choàng , bảo đảm sẽ không bị gió lùa vào, Thanh Vũ đứng ở cạnh cửa lắc đầu, mở cửa.
Phòng Toàn Cơ ở bên cạnh phòng Chử Thanh Hoan, đi vài bước liền đến, Chử Thanh Hoan đẩy cửa ra.
Linh Lung, Chung Mẫn Ngôn, Nhược Ngọc, Tiểu Ngân Hoa đồng thời nhìn lại đây, nhìn thấy cánh tay Vũ Tư Phương ôm bả vai Chử Thanh Hoan bước vào phòng, nhìn nhau cười hắc hắc.
"Tiểu tỷ tỷ, Tư Phượng, hai người tới. Toàn Cơ tỉnh mới không lâu." Tiểu Ngân Hoa hiển nhiên khống chế không được muốn cười.
Vũ Tư Phượng nhìn Tiểu Ngân Hoa:"Không được náo loạn." Tiểu Ngân Hoa bĩu môi, tỏ vẻ không nói lời nào, Chử Thanh Hoan tiến lên tỉ mỉ đem Toàn Cơ nhìn từ đầu đến cuối.
"Toàn Cơ thấy thế nào? Thân thể có chỗ nào không thoải mái?"
Toàn Cơ lắc đầu:"Không có ạ. Chính là vừa rồi có gặp ác mộng, trong mộng muội nhìn thấy một tiểu tỷ tỷ bạch y, người đó ngữ khí nói chuyện cùng tỷ tỷ rất tương đồng."
"Cùng tỷ rất giống sao?" Chử Thanh Hoan sờ sờ đầu Toàn Cơ, "Toàn Cơ trước không cần suy nghĩ, Linh Lung trước mang theo mấy người họ ra ngoài trước đi, tỷ cùng Tư Phượng có chuyện muốn nói với Toàn Cơ."
"Được, tỷ tỷ." Linh Lung gật đầu, mặt khác, những người còn lại cũng thức thời ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn ba người Chử Thanh Hoan, Vũ Tư Phường và Toàn Cơ.
Vũ Tư Phượng từ trong ngực lấy ra một vật, vật này từ bốn năm trước chàng tìm được, chính là một mảnh nhỏ Kính Vạn Kiếp Bát Hoang.
Đưa cho Chử Thanh Hoan, Chử Thanh Hoan tiếp nhận cầm lấy, lại đặt ở trong lòng bàn tay của Toàn Cơ:"Từ nhỏ tỷ tỷ đã cảm thấy Toàn Cơ của chúng ta không phải là người bình thường, chính như lời mà ngày đó Giao Nhân đã nói, muội chỉ cần tìm được Kính Vạn Kiếp Bát Hoang liền sẽ biết được một số chuyện, quyền quyết định bây giờ liền nằm trong tay muội."
Toàn Cơ cầm mảnh nhỏ Kính Vạn Kiếp Bát Hoang, nhìn nhìn Chử Thanh Hoan cùng Vũ Tư Phượng:"Muội muốn biết được quá khứ trước đây của muội, muội không nghĩ lại làm một cái tiểu đồ ngốc không đầy đủ lục thức, muội muốn giúp đỡ tỷ tỷ, góp một phần sức lực."
"Tốt." Chử Thanh Hoan sờ sờ đầu Toàn Cơ, "Như vậy bắt đầu đi."
Toàn Cơ gật gật đầu, từ đầu ngón tay rạch ra một giọt máu nhỏ vào kính, kính tản mát ra sâu kín một luồng ánh sáng lam, Toàn Cơ nhắm hai mắt, giống như thấy được những sự việc không bình thường, không ngừng run lên.
"Không cần!" Toàn Cơ hô to mở mắt ra.
Chử Thanh Hoan lập tức ôm lấy đầu Toàn Cơ trấn an nói:"Không có việc gì, không có việc gì, lần này đã nhìn thấy cái gì?"
"Một vị tướng quân giết người, nàng giết thật nhiều người, còn có vị tỷ tỷ vận bạch y, trên quần áo nàng cơ hồ bị máu tươi nhiễm hồng, cái kia, tỷ tỷ nói.....Thực xin lỗi...."
"Tốt Tốt." Chử Thanh Hoan nói, "Không có việc gì, có tỷ tỷ ở đây, Toàn Cơ, muội trước nghỉ ngơi đi, tỷ cùng Tư Phượng, Thanh Vũ nói chút chuyện."
Toàn Cơ ngoan ngoãn gật đầu:"Đã biết tỷ tỷ."
Ngoài cửa mọi người đều đã đi, chỉ còn lại Thanh Vũ một mình ngồi trên bậc thang.
"Thanh Vũ" Chử Thanh Hoan nói, "Mới vừa rồi Toàn Cơ nói trong mơ muội ấy nhìn thấy có một vị tướng quân giết người, còn có một vị tỷ tỷ vận bạch y!"
"Tướng quân? Tỷ tỷ?" Thanh Vũ nhíu mày, "Các ngươi đã tìm được mảnh nhỏ Kính Vạn Kiếp Bát Hoang?"
Vũ Tư Phượng gật đầu:"Ngoại trừ lần bốn năm trước Toàn Cơ trong lúc vô tình tự mình tìm được một mảnh nhỏ trong bí cảnh, một mảnh này là chính ta tìm được dưới đáy nước Khổ Thủy tại Ly Trạch Cung."
"Nước Khổ Thủy?" Thanh Vũ nhìn về phía Vũ Tư Phượng ánh mắt thêm vài phần coi trọng, "Ngươi vậy mà lợi hại, Khổ Thủy chính là thứ chỉ cần dính một chút lên da thịt liền bỏng cháy, đau rát, Tiểu Hoan Hoan, ngươi quả thực không nhìn lầm người!"
Thanh Vũ xoay người rời đi, Chử Thanh Hoan nhìn người trước mặt mình, đột nhiên cảm giác chính mình bỏ lỡ chàng quá nhiều thứ, nàng nhào vào lòng ngực Vũ Tư Phượng:"Nói cho ta biết, ta ngủ say bốn năm, chàng ở Ly Trạch Cung rốt cuộc đã trải qua những gì?"
Vũ Tư Phượng dựa cằm lên đỉnh đầu nàng, gật gật đầu:"Được, ta đều nói cho nàng."
Sáng ngày hôm sau
Chử Thanh Hoan duỗi người, xoa xoa đôi mắt, tối hôm qua cùng Tư Phượng nói chuyện, chàng hoàn toàn đem tất cả những chuyện mình trải qua bốn năm đều nói cho nàng biết, như thế nào hồi cung bị phạt, như thế nào bị đánh vào địa lao, như thế nào vào Thập Tam Giới ngục tháp, lại như thế nào tiếp nhận mặt nạ Tình Nhân Chú.
Chử Thanh Hoan nghe xong lòng vô cùng đau xót, cực kỳ hận chính mình làm sao mà ngủ say ngần ấy năm, không thể bồi chàng cùng nhau đi qua những ngày ấy, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, Chử Thanh Hoan rửa mặt chải đầu trang điểm một chút rồi ra cửa.
Dịch Quán
Chử Thanh Hoan đi vào đại đường, Linh Lung, Toàn Cơ, Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc và Tiểu Ngân Hoa đều đã tới, bàn ăn bày đầy một bàn, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, nhìn chung quanh bốn phía, đã rời đi một người là Thanh Vũ, lại nhiều thêm một người nam nhân xa lạ.
Nam nhân này giữa mày có một đạo ấn ký, Chử Thanh Hoan nhận ra, là Thiên Nhãn trong lời đồn.
"Chào mọi người, ta là Liễu Ý Hoan, là Liễu đại ca của Tư Phượng." Liễu Ý Hoan vô cùng nhiệt tình, "Đến đây, đến đây, tới ăn cơm."
Chử Thanh Hoan gật đầu, bị Toàn Cơ và Linh Lung kéo đến bên người:"Liễu đại ca, Tư Phượng đã nói với muội chuyện của huynh."
"Ta cũng nghe nói qua muội, bốn năm trước liền biết tới muội." Liễu Ý Hoan nói.
Chử Thanh Hoan ăn một đũa đồ ăn, hương vị quả nhiên không tồi:"Tư Phượng đâu? Như thế nào không nhìn thấy Tư Phương?"
"Không biết, sáng sớm tinh mơ không biết đệ ấy đi đâu?"
"Ta ở đây." Vũ Tư Phượng bưng mâm đồ ăn vào cửa.
Liễu Ý Hoan che lại ngực:"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là tiểu nhị tới tính tiền."
"Tính tiền cái gì? Đây là đệ làm." Vũ Tư Phượng ngồi xuống, đem mâm đồ ăn đặt tới trước mặt nàng, lấy đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng Chử Thanh Hoan:"Nếm thử, xem ăn ngon không?"
Chử Thanh Hoan mỉm cười, cúi đầu ăn vào trong miệng:"Ăn rất ngon, ta rất thích."
"Xì~~" Mọi người ở đây đồng thanh kêu lên.
"Linh Lung, Toàn Cơ." Chung Mẫn Ngôn nói, "Sư tỷ hiện tại đều sẽ khoe ân ái."
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng thanh cười to, nhưng mà, nhìn thấy thế nào hai người Tư Phượng cùng Thanh Hoan trong lòng cũng đều vui vẻ, hạnh phúc, so với cái gì cũng đều tốt.
---------------------
Editor: Hạnh phúc, vui vẻ, cẩu lương sẽ có, nhưng khó khăn phía trước mà mọi người phải đối mắt, cũng không dễ dàng đâu.
Ánh sáng biến mất, Lưu Hoa sáo biến thành một cây ngọc trâm cài trên đầu Chử Thanh Hoan, rực rỡ lấp lánh, điều mà trước đây chưa bao giờ xác định rõ ràng, hiện tại.....Có thể xác định chắc chắn, nàng chính là, Tư Nhạc nữ thần trong truyện xưa.
"Hiện tại, nàng là ai?" Ánh mắt Vũ Tư Phượng có chút chần chừ, nguyên bản chàng không sợ, thực sự không sợ, nhưng ở thời khắc ánh sáng kia biến mất, chàng thực sự sợ hãi nàng sẽ biến thành một người khác.
Chử Thanh Hoan nhìn chàng một lúc lâu, không màng Thanh Vũ còn đang đứng bên cạnh, hơi ngẩng đầu hôn lên môi Tư Phượng:"Ta là Chử Thanh Hoan, Vũ Tư Phượng Chử Thanh Hoan, Thanh Hoan chỉ thuộc về mình Tư Phượng, ta không phải cái gì Tư Nhạc nữ thần, ta là Chử Thanh Hoan."
Trong lòng như có tảng đá lớn nhẹ nhàng rơi xuống, Vũ Tư Phượng gắt gao ôm lấy nàng:"Trong lòng ta luôn suy nghĩ cổ vũ nàng tìm ra được thân thế chính mình, nhưng ta lại sợ nàng sẽ biến thành một người khác, cũng may......Nàng vẫn là Thanh Hoan của ta."
"Ai ai ai, được rồi nha, Lưu Hoa sáo chẳng qua là được thừa hưởng một chút thần lực của Tư Nhạc nữ thần, cũng không thể biến Tiểu Hoan Hoan thành một người khác." Thanh Vũ thở dài.
"Tiểu Hoan Hoan a, ta đây bảo hộ ngươi mười bốn năm, nhưng kỳ thực ta cũng không thể tiếp thu Vũ Tư phượng, ta ở nơi này, không ai chân chính cấp ngươi cái tương lai mà ngươi mong muốn, ta muốn ngươi có thể sống là chính mình, nhưng hiện tại xem ra, Vũ Tư Phượng hắn có thể, trên thế gian này không ai ngoài Vũ Tư Phượng càng thích hợp hơn."
Chử Thanh Hoan mỉm cười:"Cảm ơn ngươi, Thanh Vũ, với ta mà nói, ngươi cũng là thân nhân quan trọng nhất với ta, tuy nói là quan hệ giữa linh thú cùng chủ nhân, còn không bằng nói ở trong lòng ta, ngươi càng giống đại ca của ta hơn."
Thanh Vũ thở dài:"Được rồi, ngày mai ta phải đi, ta muốn tìm kiếm manh mối về đại chiến Thiên giới năm xưa, chuông bạc dể lại cho ngươi, nếu có người khi dễ các ngươi, không đồng ý các ngươi ở bên nhau, rung chuông gọi ta, ta tới giúp các ngươi!"
"Sư tỷ, Toàn Cơ tỉnh." Chung Mẫn Ngôn ở ngoài cửa nói một tiếng, Toàn Cơ cùng Chử Thanh Hoan đồng thời hôn mê, Chử Thanh Hoan tỉnh lại trước, Toàn Cơ lại kéo dài đến hiện tại mới không dễ dàng tỉnh lại.
Vũ Tư Phượng đỡ Chử Thanh Hoan xuống giường, cúi đầu mang giày vào chân cho nàng, lại phủ lên trên người nàng kiện áo choàng , bảo đảm sẽ không bị gió lùa vào, Thanh Vũ đứng ở cạnh cửa lắc đầu, mở cửa.
Phòng Toàn Cơ ở bên cạnh phòng Chử Thanh Hoan, đi vài bước liền đến, Chử Thanh Hoan đẩy cửa ra.
Linh Lung, Chung Mẫn Ngôn, Nhược Ngọc, Tiểu Ngân Hoa đồng thời nhìn lại đây, nhìn thấy cánh tay Vũ Tư Phương ôm bả vai Chử Thanh Hoan bước vào phòng, nhìn nhau cười hắc hắc.
"Tiểu tỷ tỷ, Tư Phượng, hai người tới. Toàn Cơ tỉnh mới không lâu." Tiểu Ngân Hoa hiển nhiên khống chế không được muốn cười.
Vũ Tư Phượng nhìn Tiểu Ngân Hoa:"Không được náo loạn." Tiểu Ngân Hoa bĩu môi, tỏ vẻ không nói lời nào, Chử Thanh Hoan tiến lên tỉ mỉ đem Toàn Cơ nhìn từ đầu đến cuối.
"Toàn Cơ thấy thế nào? Thân thể có chỗ nào không thoải mái?"
Toàn Cơ lắc đầu:"Không có ạ. Chính là vừa rồi có gặp ác mộng, trong mộng muội nhìn thấy một tiểu tỷ tỷ bạch y, người đó ngữ khí nói chuyện cùng tỷ tỷ rất tương đồng."
"Cùng tỷ rất giống sao?" Chử Thanh Hoan sờ sờ đầu Toàn Cơ, "Toàn Cơ trước không cần suy nghĩ, Linh Lung trước mang theo mấy người họ ra ngoài trước đi, tỷ cùng Tư Phượng có chuyện muốn nói với Toàn Cơ."
"Được, tỷ tỷ." Linh Lung gật đầu, mặt khác, những người còn lại cũng thức thời ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn ba người Chử Thanh Hoan, Vũ Tư Phường và Toàn Cơ.
Vũ Tư Phượng từ trong ngực lấy ra một vật, vật này từ bốn năm trước chàng tìm được, chính là một mảnh nhỏ Kính Vạn Kiếp Bát Hoang.
Đưa cho Chử Thanh Hoan, Chử Thanh Hoan tiếp nhận cầm lấy, lại đặt ở trong lòng bàn tay của Toàn Cơ:"Từ nhỏ tỷ tỷ đã cảm thấy Toàn Cơ của chúng ta không phải là người bình thường, chính như lời mà ngày đó Giao Nhân đã nói, muội chỉ cần tìm được Kính Vạn Kiếp Bát Hoang liền sẽ biết được một số chuyện, quyền quyết định bây giờ liền nằm trong tay muội."
Toàn Cơ cầm mảnh nhỏ Kính Vạn Kiếp Bát Hoang, nhìn nhìn Chử Thanh Hoan cùng Vũ Tư Phượng:"Muội muốn biết được quá khứ trước đây của muội, muội không nghĩ lại làm một cái tiểu đồ ngốc không đầy đủ lục thức, muội muốn giúp đỡ tỷ tỷ, góp một phần sức lực."
"Tốt." Chử Thanh Hoan sờ sờ đầu Toàn Cơ, "Như vậy bắt đầu đi."
Toàn Cơ gật gật đầu, từ đầu ngón tay rạch ra một giọt máu nhỏ vào kính, kính tản mát ra sâu kín một luồng ánh sáng lam, Toàn Cơ nhắm hai mắt, giống như thấy được những sự việc không bình thường, không ngừng run lên.
"Không cần!" Toàn Cơ hô to mở mắt ra.
Chử Thanh Hoan lập tức ôm lấy đầu Toàn Cơ trấn an nói:"Không có việc gì, không có việc gì, lần này đã nhìn thấy cái gì?"
"Một vị tướng quân giết người, nàng giết thật nhiều người, còn có vị tỷ tỷ vận bạch y, trên quần áo nàng cơ hồ bị máu tươi nhiễm hồng, cái kia, tỷ tỷ nói.....Thực xin lỗi...."
"Tốt Tốt." Chử Thanh Hoan nói, "Không có việc gì, có tỷ tỷ ở đây, Toàn Cơ, muội trước nghỉ ngơi đi, tỷ cùng Tư Phượng, Thanh Vũ nói chút chuyện."
Toàn Cơ ngoan ngoãn gật đầu:"Đã biết tỷ tỷ."
Ngoài cửa mọi người đều đã đi, chỉ còn lại Thanh Vũ một mình ngồi trên bậc thang.
"Thanh Vũ" Chử Thanh Hoan nói, "Mới vừa rồi Toàn Cơ nói trong mơ muội ấy nhìn thấy có một vị tướng quân giết người, còn có một vị tỷ tỷ vận bạch y!"
"Tướng quân? Tỷ tỷ?" Thanh Vũ nhíu mày, "Các ngươi đã tìm được mảnh nhỏ Kính Vạn Kiếp Bát Hoang?"
Vũ Tư Phượng gật đầu:"Ngoại trừ lần bốn năm trước Toàn Cơ trong lúc vô tình tự mình tìm được một mảnh nhỏ trong bí cảnh, một mảnh này là chính ta tìm được dưới đáy nước Khổ Thủy tại Ly Trạch Cung."
"Nước Khổ Thủy?" Thanh Vũ nhìn về phía Vũ Tư Phượng ánh mắt thêm vài phần coi trọng, "Ngươi vậy mà lợi hại, Khổ Thủy chính là thứ chỉ cần dính một chút lên da thịt liền bỏng cháy, đau rát, Tiểu Hoan Hoan, ngươi quả thực không nhìn lầm người!"
Thanh Vũ xoay người rời đi, Chử Thanh Hoan nhìn người trước mặt mình, đột nhiên cảm giác chính mình bỏ lỡ chàng quá nhiều thứ, nàng nhào vào lòng ngực Vũ Tư Phượng:"Nói cho ta biết, ta ngủ say bốn năm, chàng ở Ly Trạch Cung rốt cuộc đã trải qua những gì?"
Vũ Tư Phượng dựa cằm lên đỉnh đầu nàng, gật gật đầu:"Được, ta đều nói cho nàng."
Sáng ngày hôm sau
Chử Thanh Hoan duỗi người, xoa xoa đôi mắt, tối hôm qua cùng Tư Phượng nói chuyện, chàng hoàn toàn đem tất cả những chuyện mình trải qua bốn năm đều nói cho nàng biết, như thế nào hồi cung bị phạt, như thế nào bị đánh vào địa lao, như thế nào vào Thập Tam Giới ngục tháp, lại như thế nào tiếp nhận mặt nạ Tình Nhân Chú.
Chử Thanh Hoan nghe xong lòng vô cùng đau xót, cực kỳ hận chính mình làm sao mà ngủ say ngần ấy năm, không thể bồi chàng cùng nhau đi qua những ngày ấy, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, Chử Thanh Hoan rửa mặt chải đầu trang điểm một chút rồi ra cửa.
Dịch Quán
Chử Thanh Hoan đi vào đại đường, Linh Lung, Toàn Cơ, Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc và Tiểu Ngân Hoa đều đã tới, bàn ăn bày đầy một bàn, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, nhìn chung quanh bốn phía, đã rời đi một người là Thanh Vũ, lại nhiều thêm một người nam nhân xa lạ.
Nam nhân này giữa mày có một đạo ấn ký, Chử Thanh Hoan nhận ra, là Thiên Nhãn trong lời đồn.
"Chào mọi người, ta là Liễu Ý Hoan, là Liễu đại ca của Tư Phượng." Liễu Ý Hoan vô cùng nhiệt tình, "Đến đây, đến đây, tới ăn cơm."
Chử Thanh Hoan gật đầu, bị Toàn Cơ và Linh Lung kéo đến bên người:"Liễu đại ca, Tư Phượng đã nói với muội chuyện của huynh."
"Ta cũng nghe nói qua muội, bốn năm trước liền biết tới muội." Liễu Ý Hoan nói.
Chử Thanh Hoan ăn một đũa đồ ăn, hương vị quả nhiên không tồi:"Tư Phượng đâu? Như thế nào không nhìn thấy Tư Phương?"
"Không biết, sáng sớm tinh mơ không biết đệ ấy đi đâu?"
"Ta ở đây." Vũ Tư Phượng bưng mâm đồ ăn vào cửa.
Liễu Ý Hoan che lại ngực:"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là tiểu nhị tới tính tiền."
"Tính tiền cái gì? Đây là đệ làm." Vũ Tư Phượng ngồi xuống, đem mâm đồ ăn đặt tới trước mặt nàng, lấy đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng Chử Thanh Hoan:"Nếm thử, xem ăn ngon không?"
Chử Thanh Hoan mỉm cười, cúi đầu ăn vào trong miệng:"Ăn rất ngon, ta rất thích."
"Xì~~" Mọi người ở đây đồng thanh kêu lên.
"Linh Lung, Toàn Cơ." Chung Mẫn Ngôn nói, "Sư tỷ hiện tại đều sẽ khoe ân ái."
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng thanh cười to, nhưng mà, nhìn thấy thế nào hai người Tư Phượng cùng Thanh Hoan trong lòng cũng đều vui vẻ, hạnh phúc, so với cái gì cũng đều tốt.
---------------------
Editor: Hạnh phúc, vui vẻ, cẩu lương sẽ có, nhưng khó khăn phía trước mà mọi người phải đối mắt, cũng không dễ dàng đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.