[Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Đồng Nghiệp] Tương Tư Ý
Chương 15: Khi Nào Gả Cho Ta? (Tiếp)
Lục Sở Sanh
29/11/2021
Editor: Phù Dung Sương
“Này dễ làm.” Chử Thanh Hoan từ trong ngực móc ra hai bình dược, “Đến lúc đó ta sẽ đem Huyễn Hình Phấn giấu ở trên người, đến lúc đó, chỉ cần gió thổi qua, hoặc là có không khí lưu động, bất luận là yêu hay là người, ở trong mắt bọn họ ta chính là bộ dáng mà họ nghĩ.”
“Bọn họ tưởng ta là nam tử lên núi phụng dưỡng Cao tiên cô, thì dung mạo của ta trong mắt bọn họ chính là nam tử.”
Tuy rằng có chút không tình nguyện, rốt cuộc cũng không phải là chuyện đùa, nhưng nếu mà nghĩ lại, những người ở đây thật đúng là không có ai so với Chử Thanh Hoan càng thích hợp là người thay thế cuối cùng.
Cao Thị Sơn
Bốn người ngồi trên bốn chiếc kiệu hoa, lên núi, không biết đi được bao lâu, kiệu hoa dừng lại, tiếng cửa lớn vang lên mở ra, thanh âm nữ tử đột nhiên cất lên:
“Thỉnh bốn vị quý nhân hạ kiệu.”
Bốn người xốc vải che cửa kiệu lên, đập vào mắt là cửa đá cao ngất, cùng với một thị tỳ bưng khay đứng một bên, nữ tử đứng đằng trước nói:“Thỉnh bốn bị quý nhân thay y phục.”
Trên khay là bốn kiện xiêm y đỏ thẫm, Chử Thanh Hoan sắc mặt cứng đờ, nàng có thể có cách để những người khác coi nàng là nam nhân, nhưng căn bản thay đổi không được, nàng vẫn là nữ tử.
Vũ Tư Phượng ba người thay xong y phục, chỉ còn một mình Chử Thanh Hoan bên cạnh không có động đậy.
“Ai, nhân gia bên kia vì cái gì còn chưa thay y phục? Chẳng lẽ còn muốn bọn tỷ muội ta hỗ trợ sao?” Nói xong lên vang lên một trận cười vang.
Vũ Tư Phượng tiến lên:”Tiên tử đợi một chút, vị tiểu huynh đệ này của chúng ta là đang thẹn thùng, ta tới giúp hắn đổi.”
Hai người đi về phía sau kiệu hoa, vừa khéo che khuất tầm nhìn, Vũ Tư Phượng xoay người:”Thanh Hoan, nàng đổi đi.”
Chử Thanh Hoan có chút ngượng ngùng, tuy rằng hiện giờ nàng cùng Tư Phượng lưỡng tình tương duyệt, nhưng suy cho cùng vẫn là trai chưa cưới gái chưa gả, bây giờ thay y phục trước mặt người vẫn là rất xấu hổ.
Tuy rằng như thế, nhưng Chử Thanh Hoan vẫn là cắn cắn môi, rồi quyết định thay. Nàng cởi nút thắt áo ngoài, hôn phục cũng dễ mặc, sau khi mặc xong liền lấy khăn voan che lên trên đầu.
Đang muốn xốc khăn lên, ai ngờ tua dua trên khăn lại mắc kẹt vào hôn phục, nhất thời không cách nào gỡ ra được.
“Tư Phượng, mau giúp ta một chút, tua dua mắc kẹt vào y phục rồi.”
Vũ Tư Phượng xoay người, thực dễ dàng gỡ được tua dua ra khỏi áo nàng, Thanh Hoan liền xốc khăn voan lên, nhìn Tư Phượng ở trước mặt:
“Này mặt trên có mê dược, Tư Phượng, chàng đợi lát nữa nói lại với Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc.”
Thấy Tư Phượng không có động tĩnh, Thanh Hoan lại kêu lên một tiếng, Tư Phượng mới khó khăn phục hồi lại tinh thần.
“Ta đã biết.”
“Chàng vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Chử Thanh Hoan xốc nửa khăn voan lên hỏi.
Vũ Tư Phượng duỗi tay đem khăn voan buông xuống, ở bên tai nàng nhẹ nói:”Ta đang suy nghĩ…..Khi nào có thể đem Thanh Hoan cưới về làm phu nhân của ta.”
Cách khăn voan, nhưng Chử Thanh Hoan có thể cảm nhận được hơi thở thanh âm của người bên cạnh truyền vào tai mình, ấm áp nóng bỏng.
Vành tai nàng không có tiền đồ mà đỏ lên, mặt cũng đỏ hơn phân nửa:”Khi nào Linh Lung và Toàn Cơ có thể trưởng thành, một mình đứng vững, ta liền gả cho chàng?”
Quyết định cùng Tư Phượng yêu nhau bên nhau là điều nàng không bao giờ hối hận, nhưng suy cho cùng, Thiếu Dương cũng không thể bỏ xuống được.
Nàng chỉ có thể nghĩ bồi dưỡng Linh Lung cùng Toàn Cơ, để hai muội ấy có thể một mình đảm đương trọng trách, khi đó nàng mới có thể yên tâm mà rời đi, cùng Tư Phượng bên nhau.
…………………..
Chử Thanh Hoan thay đổi xong y phục, đoàn người lại ngồi vào trong kiệu hoa. Hoàn cảnh bên ngoài không thấy rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy lại đi không được bao lâu, cỗ kiệu liền dừng lại.
“Các vị quý nhân, thỉnh hạ kiệu.” Giọng nữ vang lên, bốn người xốc mành kiệu đi ra ngoài, buông xuống khăn voan. Hai bên lập tức có nữ tử xinh đẹp dẫn đường đi lên.
Chử Thanh Hoan bốn người bất đắc dĩ ngồi ở trước bàn, nữ tử bưng một chén rượi đưa tới bên môi, Chử Thanh Hoan ngửi ngửi.
“Vị cô nương này, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nếu chúng ta đã tới rồi, ngươi lấy phân thân tiếp đón chúng ta là đang khinh thường chúng ta sao?”
Vũ Tư Phượng xuất ra Long Triệt kiếm, trường kiếm xoay một vòng, nữ tử xinh đẹp bên cạnh bốn người lập tức tiêu biến, một nữ tử áo tím xinh đẹp tuyệt mỹ lập tức xuất hiện, quanh thân nàng ta cũng xuất hiện ánh sáng tím lưu động.
Nàng ta cười:”Ngươi cũng thật có nhãn lực.” Lại cười, “Ngươi là như thế nào phát hiện?”
Chử Thanh Hoan xuất ra Phượng Hoa kiếm chỉ vào Cao tiên cô:”Rượi mê dược hương vị huân người, hơn nữa, trên người mấy người kia đều toát ra yêu khí tương tự ngươi, ngươi dám nói đó không phải ngươi?”
Cao tiên cô cười, yêu mị khuynh thành:”Thật là không tồi” Bàn tay trong ống tay áo ngưng tụ yêu lực, từng đợt trận sương mù màu tím nhè nhẹ xông ra.
Là khói mê!
“Này dễ làm.” Chử Thanh Hoan từ trong ngực móc ra hai bình dược, “Đến lúc đó ta sẽ đem Huyễn Hình Phấn giấu ở trên người, đến lúc đó, chỉ cần gió thổi qua, hoặc là có không khí lưu động, bất luận là yêu hay là người, ở trong mắt bọn họ ta chính là bộ dáng mà họ nghĩ.”
“Bọn họ tưởng ta là nam tử lên núi phụng dưỡng Cao tiên cô, thì dung mạo của ta trong mắt bọn họ chính là nam tử.”
Tuy rằng có chút không tình nguyện, rốt cuộc cũng không phải là chuyện đùa, nhưng nếu mà nghĩ lại, những người ở đây thật đúng là không có ai so với Chử Thanh Hoan càng thích hợp là người thay thế cuối cùng.
Cao Thị Sơn
Bốn người ngồi trên bốn chiếc kiệu hoa, lên núi, không biết đi được bao lâu, kiệu hoa dừng lại, tiếng cửa lớn vang lên mở ra, thanh âm nữ tử đột nhiên cất lên:
“Thỉnh bốn vị quý nhân hạ kiệu.”
Bốn người xốc vải che cửa kiệu lên, đập vào mắt là cửa đá cao ngất, cùng với một thị tỳ bưng khay đứng một bên, nữ tử đứng đằng trước nói:“Thỉnh bốn bị quý nhân thay y phục.”
Trên khay là bốn kiện xiêm y đỏ thẫm, Chử Thanh Hoan sắc mặt cứng đờ, nàng có thể có cách để những người khác coi nàng là nam nhân, nhưng căn bản thay đổi không được, nàng vẫn là nữ tử.
Vũ Tư Phượng ba người thay xong y phục, chỉ còn một mình Chử Thanh Hoan bên cạnh không có động đậy.
“Ai, nhân gia bên kia vì cái gì còn chưa thay y phục? Chẳng lẽ còn muốn bọn tỷ muội ta hỗ trợ sao?” Nói xong lên vang lên một trận cười vang.
Vũ Tư Phượng tiến lên:”Tiên tử đợi một chút, vị tiểu huynh đệ này của chúng ta là đang thẹn thùng, ta tới giúp hắn đổi.”
Hai người đi về phía sau kiệu hoa, vừa khéo che khuất tầm nhìn, Vũ Tư Phượng xoay người:”Thanh Hoan, nàng đổi đi.”
Chử Thanh Hoan có chút ngượng ngùng, tuy rằng hiện giờ nàng cùng Tư Phượng lưỡng tình tương duyệt, nhưng suy cho cùng vẫn là trai chưa cưới gái chưa gả, bây giờ thay y phục trước mặt người vẫn là rất xấu hổ.
Tuy rằng như thế, nhưng Chử Thanh Hoan vẫn là cắn cắn môi, rồi quyết định thay. Nàng cởi nút thắt áo ngoài, hôn phục cũng dễ mặc, sau khi mặc xong liền lấy khăn voan che lên trên đầu.
Đang muốn xốc khăn lên, ai ngờ tua dua trên khăn lại mắc kẹt vào hôn phục, nhất thời không cách nào gỡ ra được.
“Tư Phượng, mau giúp ta một chút, tua dua mắc kẹt vào y phục rồi.”
Vũ Tư Phượng xoay người, thực dễ dàng gỡ được tua dua ra khỏi áo nàng, Thanh Hoan liền xốc khăn voan lên, nhìn Tư Phượng ở trước mặt:
“Này mặt trên có mê dược, Tư Phượng, chàng đợi lát nữa nói lại với Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc.”
Thấy Tư Phượng không có động tĩnh, Thanh Hoan lại kêu lên một tiếng, Tư Phượng mới khó khăn phục hồi lại tinh thần.
“Ta đã biết.”
“Chàng vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Chử Thanh Hoan xốc nửa khăn voan lên hỏi.
Vũ Tư Phượng duỗi tay đem khăn voan buông xuống, ở bên tai nàng nhẹ nói:”Ta đang suy nghĩ…..Khi nào có thể đem Thanh Hoan cưới về làm phu nhân của ta.”
Cách khăn voan, nhưng Chử Thanh Hoan có thể cảm nhận được hơi thở thanh âm của người bên cạnh truyền vào tai mình, ấm áp nóng bỏng.
Vành tai nàng không có tiền đồ mà đỏ lên, mặt cũng đỏ hơn phân nửa:”Khi nào Linh Lung và Toàn Cơ có thể trưởng thành, một mình đứng vững, ta liền gả cho chàng?”
Quyết định cùng Tư Phượng yêu nhau bên nhau là điều nàng không bao giờ hối hận, nhưng suy cho cùng, Thiếu Dương cũng không thể bỏ xuống được.
Nàng chỉ có thể nghĩ bồi dưỡng Linh Lung cùng Toàn Cơ, để hai muội ấy có thể một mình đảm đương trọng trách, khi đó nàng mới có thể yên tâm mà rời đi, cùng Tư Phượng bên nhau.
…………………..
Chử Thanh Hoan thay đổi xong y phục, đoàn người lại ngồi vào trong kiệu hoa. Hoàn cảnh bên ngoài không thấy rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy lại đi không được bao lâu, cỗ kiệu liền dừng lại.
“Các vị quý nhân, thỉnh hạ kiệu.” Giọng nữ vang lên, bốn người xốc mành kiệu đi ra ngoài, buông xuống khăn voan. Hai bên lập tức có nữ tử xinh đẹp dẫn đường đi lên.
Chử Thanh Hoan bốn người bất đắc dĩ ngồi ở trước bàn, nữ tử bưng một chén rượi đưa tới bên môi, Chử Thanh Hoan ngửi ngửi.
“Vị cô nương này, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nếu chúng ta đã tới rồi, ngươi lấy phân thân tiếp đón chúng ta là đang khinh thường chúng ta sao?”
Vũ Tư Phượng xuất ra Long Triệt kiếm, trường kiếm xoay một vòng, nữ tử xinh đẹp bên cạnh bốn người lập tức tiêu biến, một nữ tử áo tím xinh đẹp tuyệt mỹ lập tức xuất hiện, quanh thân nàng ta cũng xuất hiện ánh sáng tím lưu động.
Nàng ta cười:”Ngươi cũng thật có nhãn lực.” Lại cười, “Ngươi là như thế nào phát hiện?”
Chử Thanh Hoan xuất ra Phượng Hoa kiếm chỉ vào Cao tiên cô:”Rượi mê dược hương vị huân người, hơn nữa, trên người mấy người kia đều toát ra yêu khí tương tự ngươi, ngươi dám nói đó không phải ngươi?”
Cao tiên cô cười, yêu mị khuynh thành:”Thật là không tồi” Bàn tay trong ống tay áo ngưng tụ yêu lực, từng đợt trận sương mù màu tím nhè nhẹ xông ra.
Là khói mê!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.