[Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Đồng Nghiệp] Tương Tư Ý
Chương 10: Tâm Ý Xác Định!
Lục Sở Sanh
30/10/2021
Editor: Phù Dung Sương
Sau một hồi đại chiến, Vũ Tư Phượng ôm Chử Thanh Hoan thuận lợi từ khe nứt đi ra, bên ngoài Toàn Cơ ba người lo lắng đến độ đứng ngồi không yên, nhìn thấy Chử Thanh Hoan lập tức chạy vội đi lên, từ trên xuống dưới kiểm tra xem có bị thương hay không.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ có bị thương ở đâu không?" Linh Lung nói, "Vừa rồi làm muội sợ muốn chết."
Chử Thanh Hoan lắc đầu, ngoài miệng thì trả lời Chử Linh Lung nhưng ánh mắt nàng lại dừng ở bên người một người bên cạnh, nhìn khuôn mặt bị mặt nạ che khuất một nửa, Vũ Tư Phượng:"Tỷ không có việc gì, ít nhiều được Tư Phượng kịp thời đuổi tới trợ giúp một phen."
"Ai nha, ai nha, Tư Phượng, người chạy nhanh như vậy để làm cái gì?" Nơi xa xa đi tới một tiểu nữ tử trẻ tuổi cùng một nam nhân đồng dạng mang mặt nạ như Tư Phượng, nữ tử đi đến bên người Chử Thanh Hoan, ôm chặt nàng, "Tiểu tỷ tỷ, trên người của tỷ thơm quá đi mất, ta rất là thích ~"
Chử Thanh Hoan hơi giật mình, nhìn nhìn Vũ Tư Phượng:"Ta.....Vị cô nương này, cô nương là người phương nào?"
"Nàng là đệ tử Điểm Tình Cốc, Tiểu Ngân Hoa, người đứng phía sau, là đệ tử Ly Trạch Cung, Nhược Ngọc." Vũ Tư Phượng nói.
"Nơi này không thể ở lâu, tránh nguy cơ chạm mặt Cù Như Điểu lần nữa, chúng ta trước đến Vọng Tiên Trấn nghỉ ngơi một chút đi, ta mệt mỏi quá." Chung Mẫn Ngôn nói.
Lại nói cũng đúng, ngày hôm nay bọn họ cũng chưa có nghỉ ngơi một chút nào, lại vừa trải qua ác chiến, phỏng chừng thể lực cũng giảm sút.
Chử Thanh Hoan nhìn nhìn mấy người ở đây, "Chúng ta đi Vọng Tiên Trấn nghỉ ngơi chỉnh đồn một chút."
Trạm dịch Vọng Tiên Trấn
Chử Thanh Hoan đứng trước cửa phòng Vũ Tư Phượng, giơ tay muốn gõ cửa, lại buông, suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nhẹ nhàng gõ xuống.
"Là ai?" Vũ Tư Phượng hỏi.
"Thanh Hoan."
Chậm chạp chưa đáp ngay, một lúc sau Vũ Tư Phượng mới nói:"Vào đi."
Vũ Tư Phượng ngồi ở trên giường, trên mặt nạ giống như một khối vỏ cây, Chử Thanh Hoan đi đến bên người chàng, duỗi tay muốn đụng vào mặt nạ, rồi lại buông tay.
"Đệ mấy năm nay rốt cuộc đã trải qua cái gì? Mặt nạ này là thứ gì?" Chử Thanh Hoan ngữ khí có chút run rẩy.
Vũ Tư Phượng ngẩng đầu:"Không có gì....." Chàng cúi đầu, "Còn tỷ? Này bốn năm.....Ta không có tin tức của tỷ.....Tỷ lại như thế nào?"
"Khí huyết đình trệ, vào hàn băng động ngủ bốn năm." Chử Thanh Hoan cười khổ, "Cái mặt nạ này trên mặt đệ ruốt cuộc là cái gì? Tại sao lại luôn lộ ra một cảm giác quỷ dị khó nói?"
Vũ Tư Phượng cầm lấy tay Chử Thanh Hoan:"Đây là mặt nạ Tình Nhân Chú, tình thương ba lần liền huyết mạch chảy ngược mà chết!" (Chính là bị tổn thương trong tình yêu ba lần liền chảy ngược máu mà chết, đã nói ở chương trước, không nhớ thỉnh đọc lại ha:333)
"Là trú nhất định có giải pháp, đệ nói cho ta biết như thế nào có thể giải được? Ta sẽ suy nghĩ biện pháp?"
Vũ Tư Phượng lắc đầu:"Có giải pháp!"
"Giải pháp là cái gì? Đệ mau nói, ta nhất định làm được." Chử Thanh Hoan lập tức nói.
"Ta muốn một trái tim chân thành, một tâm ý chỉ vì ta mà nhiệt tình, nàng, có thể chứ?"
"Ta có thể!" Không chút nghĩ ngợi, Chử Thanh Hoan liền nói, "Có thể là ở trích hoa nhiệm vụ chàng xả thân cứu giúp, mấy năm nay ta vẫn luôn suy nghĩ, mối quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là cái gì, ta.....Giống như đã yêu chàng, so với bất kỳ ai khác đều yêu chàng."
Tay nàng chạm lên mặt nạ trên mặt Vũ Tư Phượng, giống như đẩy ra mây mù, mặt nạ lóe lên ánh sáng, gỡ xuống đồng thời có tiếng vang thanh thúy vang lên, mặt nạ ở góc độ khó có thể phát hiện, chậm rãi, biến thành gương mặt tươi cười, như là chúc phúc tâm ý tương thông.
"Cảm ơn nàng!" Vũ Tư Phượng ôm chặt Chử Thanh Hoan, "Ta thật là cao hứng, ta yêu nàng!"
Không có gì so sáng được bằng giờ phút này, tâm tư đôi lứa tương thông, khắp chốn vui mừng, cũng không gì so sánh được bằng chuyện ước nguyện bấy lâu đạt được khiến tâm người ta hưng phấn, vui sướng.
Ta yêu nàng, so với bất luận kẻ nào khác đều yêu nàng!
"Tỷ tỷ! Cứu mạng a!" Trong phòng hai người vừa mới xác định tâm ý, bên ngoài cửa thanh âm kêu cứu mạng liền vang lên.
Hai người nhìn nhau cười, Vũ Tư Phượng từ trong tay áo lấy ra một bộ mặt nạ, Chử Thanh Hoan nhìn thấy, mặt nạ kia là cái nàng đã vì Tư Phượng mà rèn ra.
"Chàng mang nó làm cái gì?" Chử Thanh Hoan nói.
Vũ Tư Phượng cười cười:"Mặt nạ Tình Nhân Chú dễ dàng như vậy bị tháo xuống, nếu bị sư phụ biết, chỉ sợ là bị chọc giận, trước khi rèn luyện kết thúc vẫn là điệu thấp một chút cho thảo đáng."
"Tốt ~" Chử Thanh Hoan cười, "Đều nghe chàng."
"Tỷ tỷ! Mau ra đây! Chúng ta sắp ngăn cản không được rồi." Lại một tiếng hô to.
Chử Thanh Hoan nhìn về phía Vũ Tư Phượng:"Chúng ta vẫn là đi ra ngoài trước đi, Toàn Cơ bọn họ phỏng chừng đang gặp nguy hiểm."
Song kiếm xuyên qua tầng mây phá vỡ cửa phòng, chặn Cù Như Điểu trở lại, hai người bay nhanh ra cửa, đứng trước mặt mọi người, một lam một bạch, thật là xứng đôi đẹp mắt.
"Tư Phượng, mặt nạ của người!" Tiểu Ngân Hoa hiển nhiên là vô cùng cao hứng, "Ta liền biết tiểu tỷ tỷ nhất định có thể!"
"Trước xử lý Cù Như Điểu, còn lại sau nói." Vũ Tư Phượng dư quang nhìn về phía Chử Thanh Hoan, trong lòng bị hạnh phúc chiếm đoạt, giống như từ nhỏ đến lớn, chưa từng có được vui sướng như vậy.
Cù Như Điểu thế tới rào rạt, bảy người bọn họ thế nhưng ngăn cản sắp không được, Cù Như Điểu đều điên cuồng bay ra khỏi tổ, sau lưng nhất định có người thao túng.
Thu hồi mệnh kiếm, Vũ Tư Phượng triệu hồi ra pháp khí của mình, trong hư không kết ấn vẽ bùa.
"Tư Phượng! Chàng đây là muốn làm gì?" Chử Thanh Hoan không lý do liền khẩn trương lên.
Đều là Ly Trạch Cung đệ tử, Nhược Ngọc hiểu biết liền lên tiếng:"Tư Phượng lúc này đang dùng bí thuật của Ly Trạch Cung, truy hồn thuật."
“Ta tự trong cung lập, tinh hỏa hàng đàn trung, truy hồn ngàn dặm, đi” Một chữ cuối cùng rơi xuống, Vũ Tư Phượng đột nhiên dừng mọi động tác, Chử Thanh Hoan xoay người đi lên chắn trước mặt chàng.
"Trước khi Tư Phượng quay lại, ngăn cản bọn chúng tấn công." Chử Thanh Hoan cầm mệnh kiếm trong tay, mệnh kiếm lóe ra ánh sáng kim sắc, "Phượng Hoa!" Phượng Hoa mệnh kiếm phân tán thành hàng chục phân kiếm, xông thẳng lên không trung xoay quanh Cù Như Điểu mà đi, thế như sấm sét hung hăng đánh về phía Cù Như Điểu.
"Tỷ tỷ, dừng tay! Tỷ thân mình tốt lên mới không được lâu, không thể sử dụng quá nhiều pháp lực." Linh Lung nôn nóng không thôi, tỷ tỷ nhà mình từ trước đến nay một khi quyết định chuyện gì liền không thể thay đổi, vô luận là bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không quản hậu quả, đây cũng là điểm Linh Lung nàng không hiểu nhất.
Thời gian qua đi bằng một chén trà nhỏ, linh thức Vũ Tư Phượng trở lại, thân thể chàng hơi lảo đảo một chút, "Cách nơi này phía trước có mười cái sơn động, thông qua cái sơn động cao nhất ở giữa liền có thể nhìn thấy người thao túng Cù Như Điểu, hắn ta đã bị chế trụ, mọi người hiện tại liền có thể đi bắt hắn."
Nhìn đến thân hình Tư Phượng lay động trong không trung, Chử Thanh Hoan đỡ lấy chàng, mặt khác hướng mấy người khác nói:"Mọi người mau đi, hơi thở Tư Phượng có chút bất ổn định, ta ở lại hộ pháp điều tức cho chàng."
"Tỷ tỷ, thân mình của tỷ không có việc gì sao, muội thấy sắc mặt tỷ rất trắng." Toàn Cơ nói, "Muội cũng lưu lại hộ pháp giúp tỷ tỷ."
"Hộ cái gì mà pháp chứ." Linh Lung lôi Toàn Cơ đi, "Tiểu đồ ngốc, đi mau."
Tiểu Ngân Hoa cũng cười hì hì kéo Chung Mẫn Ngôn và Nhược Ngọc:"Tiểu tỷ tỷ, Tư Phượng nhà chúng ta liền giao cho tỷ, chúng ta đi nha."
Nhìn bọn họ rời đi, Chử Thanh Hoan đỡ Vũ Tư Phượng liền nói:"Tiểu Ngân Hoa.....Không phải người của Điểm Tình Cốc, đúng không?"
"Quả nhiên không thể gạt nàng." Vũ Tư Phượng cười, "Ngân Hoa là linh thú của ta, chính là tiểu bạc hoa, bất quá, Thanh Hoan, ta vẫn luôn không biết linh thú của nàng là cái gì đâu?"
Sắc mặt Chử Thanh Hoan cứng đờ:"Linh thú của ta......Có chút hành xử khác người.....Trước, không cần đề cập đến."
Nàng đỡ Vũ Tư Phượng vào phòng, hai người ngồi trên giường, Chử Thanh Hoan duỗi tay thiết lập cấm chế, có cấm chế bảo vệ, hai người bắt đầu điều tức.
Chân núi Bất Tru Sơn
Một đạo thân ảnh đỏ rực từ đỉnh núi nhảy xuống dưới chân núi, đầu ngón tay hắn nhấc lên chuông bạc, động tác linh hoạt, dạo quanh một vòng, cuối cùng xác định phương hướng.
"Tiểu Hoan Hoa, ta đến đây ~"
______________
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia còn nhớ rõ tư phượng kiếm gọi là gì sao? Hắc hắc hắc, long triệt đối Phượng Hoa hợp lại càng tăng thêm sức mạnh nha
Gần nhất xoát đến lả lướt cùng Ô Đồng đoạn ngắn... Ta cảm giác ta khuynh hướng này một đôi, trời ạ
___________
Editor: Từ chương này thay đổi xưng hô hai ac, từ này ngược cẩu nhé!!!!Lạp a liếm a~~~~
Mặc dù Sương mới vào nghề, kinh nghiệm non kém, nhưng truyện đăng lên vẫn là công sức bản thân bỏ ra để dịch, thế mà bị ăn cắp truyện:((((((((((HÃY LÀ MỘT NGƯỜI VĂN MINH!Lạp lạp~
Sau một hồi đại chiến, Vũ Tư Phượng ôm Chử Thanh Hoan thuận lợi từ khe nứt đi ra, bên ngoài Toàn Cơ ba người lo lắng đến độ đứng ngồi không yên, nhìn thấy Chử Thanh Hoan lập tức chạy vội đi lên, từ trên xuống dưới kiểm tra xem có bị thương hay không.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ có bị thương ở đâu không?" Linh Lung nói, "Vừa rồi làm muội sợ muốn chết."
Chử Thanh Hoan lắc đầu, ngoài miệng thì trả lời Chử Linh Lung nhưng ánh mắt nàng lại dừng ở bên người một người bên cạnh, nhìn khuôn mặt bị mặt nạ che khuất một nửa, Vũ Tư Phượng:"Tỷ không có việc gì, ít nhiều được Tư Phượng kịp thời đuổi tới trợ giúp một phen."
"Ai nha, ai nha, Tư Phượng, người chạy nhanh như vậy để làm cái gì?" Nơi xa xa đi tới một tiểu nữ tử trẻ tuổi cùng một nam nhân đồng dạng mang mặt nạ như Tư Phượng, nữ tử đi đến bên người Chử Thanh Hoan, ôm chặt nàng, "Tiểu tỷ tỷ, trên người của tỷ thơm quá đi mất, ta rất là thích ~"
Chử Thanh Hoan hơi giật mình, nhìn nhìn Vũ Tư Phượng:"Ta.....Vị cô nương này, cô nương là người phương nào?"
"Nàng là đệ tử Điểm Tình Cốc, Tiểu Ngân Hoa, người đứng phía sau, là đệ tử Ly Trạch Cung, Nhược Ngọc." Vũ Tư Phượng nói.
"Nơi này không thể ở lâu, tránh nguy cơ chạm mặt Cù Như Điểu lần nữa, chúng ta trước đến Vọng Tiên Trấn nghỉ ngơi một chút đi, ta mệt mỏi quá." Chung Mẫn Ngôn nói.
Lại nói cũng đúng, ngày hôm nay bọn họ cũng chưa có nghỉ ngơi một chút nào, lại vừa trải qua ác chiến, phỏng chừng thể lực cũng giảm sút.
Chử Thanh Hoan nhìn nhìn mấy người ở đây, "Chúng ta đi Vọng Tiên Trấn nghỉ ngơi chỉnh đồn một chút."
Trạm dịch Vọng Tiên Trấn
Chử Thanh Hoan đứng trước cửa phòng Vũ Tư Phượng, giơ tay muốn gõ cửa, lại buông, suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nhẹ nhàng gõ xuống.
"Là ai?" Vũ Tư Phượng hỏi.
"Thanh Hoan."
Chậm chạp chưa đáp ngay, một lúc sau Vũ Tư Phượng mới nói:"Vào đi."
Vũ Tư Phượng ngồi ở trên giường, trên mặt nạ giống như một khối vỏ cây, Chử Thanh Hoan đi đến bên người chàng, duỗi tay muốn đụng vào mặt nạ, rồi lại buông tay.
"Đệ mấy năm nay rốt cuộc đã trải qua cái gì? Mặt nạ này là thứ gì?" Chử Thanh Hoan ngữ khí có chút run rẩy.
Vũ Tư Phượng ngẩng đầu:"Không có gì....." Chàng cúi đầu, "Còn tỷ? Này bốn năm.....Ta không có tin tức của tỷ.....Tỷ lại như thế nào?"
"Khí huyết đình trệ, vào hàn băng động ngủ bốn năm." Chử Thanh Hoan cười khổ, "Cái mặt nạ này trên mặt đệ ruốt cuộc là cái gì? Tại sao lại luôn lộ ra một cảm giác quỷ dị khó nói?"
Vũ Tư Phượng cầm lấy tay Chử Thanh Hoan:"Đây là mặt nạ Tình Nhân Chú, tình thương ba lần liền huyết mạch chảy ngược mà chết!" (Chính là bị tổn thương trong tình yêu ba lần liền chảy ngược máu mà chết, đã nói ở chương trước, không nhớ thỉnh đọc lại ha:333)
"Là trú nhất định có giải pháp, đệ nói cho ta biết như thế nào có thể giải được? Ta sẽ suy nghĩ biện pháp?"
Vũ Tư Phượng lắc đầu:"Có giải pháp!"
"Giải pháp là cái gì? Đệ mau nói, ta nhất định làm được." Chử Thanh Hoan lập tức nói.
"Ta muốn một trái tim chân thành, một tâm ý chỉ vì ta mà nhiệt tình, nàng, có thể chứ?"
"Ta có thể!" Không chút nghĩ ngợi, Chử Thanh Hoan liền nói, "Có thể là ở trích hoa nhiệm vụ chàng xả thân cứu giúp, mấy năm nay ta vẫn luôn suy nghĩ, mối quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là cái gì, ta.....Giống như đã yêu chàng, so với bất kỳ ai khác đều yêu chàng."
Tay nàng chạm lên mặt nạ trên mặt Vũ Tư Phượng, giống như đẩy ra mây mù, mặt nạ lóe lên ánh sáng, gỡ xuống đồng thời có tiếng vang thanh thúy vang lên, mặt nạ ở góc độ khó có thể phát hiện, chậm rãi, biến thành gương mặt tươi cười, như là chúc phúc tâm ý tương thông.
"Cảm ơn nàng!" Vũ Tư Phượng ôm chặt Chử Thanh Hoan, "Ta thật là cao hứng, ta yêu nàng!"
Không có gì so sáng được bằng giờ phút này, tâm tư đôi lứa tương thông, khắp chốn vui mừng, cũng không gì so sánh được bằng chuyện ước nguyện bấy lâu đạt được khiến tâm người ta hưng phấn, vui sướng.
Ta yêu nàng, so với bất luận kẻ nào khác đều yêu nàng!
"Tỷ tỷ! Cứu mạng a!" Trong phòng hai người vừa mới xác định tâm ý, bên ngoài cửa thanh âm kêu cứu mạng liền vang lên.
Hai người nhìn nhau cười, Vũ Tư Phượng từ trong tay áo lấy ra một bộ mặt nạ, Chử Thanh Hoan nhìn thấy, mặt nạ kia là cái nàng đã vì Tư Phượng mà rèn ra.
"Chàng mang nó làm cái gì?" Chử Thanh Hoan nói.
Vũ Tư Phượng cười cười:"Mặt nạ Tình Nhân Chú dễ dàng như vậy bị tháo xuống, nếu bị sư phụ biết, chỉ sợ là bị chọc giận, trước khi rèn luyện kết thúc vẫn là điệu thấp một chút cho thảo đáng."
"Tốt ~" Chử Thanh Hoan cười, "Đều nghe chàng."
"Tỷ tỷ! Mau ra đây! Chúng ta sắp ngăn cản không được rồi." Lại một tiếng hô to.
Chử Thanh Hoan nhìn về phía Vũ Tư Phượng:"Chúng ta vẫn là đi ra ngoài trước đi, Toàn Cơ bọn họ phỏng chừng đang gặp nguy hiểm."
Song kiếm xuyên qua tầng mây phá vỡ cửa phòng, chặn Cù Như Điểu trở lại, hai người bay nhanh ra cửa, đứng trước mặt mọi người, một lam một bạch, thật là xứng đôi đẹp mắt.
"Tư Phượng, mặt nạ của người!" Tiểu Ngân Hoa hiển nhiên là vô cùng cao hứng, "Ta liền biết tiểu tỷ tỷ nhất định có thể!"
"Trước xử lý Cù Như Điểu, còn lại sau nói." Vũ Tư Phượng dư quang nhìn về phía Chử Thanh Hoan, trong lòng bị hạnh phúc chiếm đoạt, giống như từ nhỏ đến lớn, chưa từng có được vui sướng như vậy.
Cù Như Điểu thế tới rào rạt, bảy người bọn họ thế nhưng ngăn cản sắp không được, Cù Như Điểu đều điên cuồng bay ra khỏi tổ, sau lưng nhất định có người thao túng.
Thu hồi mệnh kiếm, Vũ Tư Phượng triệu hồi ra pháp khí của mình, trong hư không kết ấn vẽ bùa.
"Tư Phượng! Chàng đây là muốn làm gì?" Chử Thanh Hoan không lý do liền khẩn trương lên.
Đều là Ly Trạch Cung đệ tử, Nhược Ngọc hiểu biết liền lên tiếng:"Tư Phượng lúc này đang dùng bí thuật của Ly Trạch Cung, truy hồn thuật."
“Ta tự trong cung lập, tinh hỏa hàng đàn trung, truy hồn ngàn dặm, đi” Một chữ cuối cùng rơi xuống, Vũ Tư Phượng đột nhiên dừng mọi động tác, Chử Thanh Hoan xoay người đi lên chắn trước mặt chàng.
"Trước khi Tư Phượng quay lại, ngăn cản bọn chúng tấn công." Chử Thanh Hoan cầm mệnh kiếm trong tay, mệnh kiếm lóe ra ánh sáng kim sắc, "Phượng Hoa!" Phượng Hoa mệnh kiếm phân tán thành hàng chục phân kiếm, xông thẳng lên không trung xoay quanh Cù Như Điểu mà đi, thế như sấm sét hung hăng đánh về phía Cù Như Điểu.
"Tỷ tỷ, dừng tay! Tỷ thân mình tốt lên mới không được lâu, không thể sử dụng quá nhiều pháp lực." Linh Lung nôn nóng không thôi, tỷ tỷ nhà mình từ trước đến nay một khi quyết định chuyện gì liền không thể thay đổi, vô luận là bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không quản hậu quả, đây cũng là điểm Linh Lung nàng không hiểu nhất.
Thời gian qua đi bằng một chén trà nhỏ, linh thức Vũ Tư Phượng trở lại, thân thể chàng hơi lảo đảo một chút, "Cách nơi này phía trước có mười cái sơn động, thông qua cái sơn động cao nhất ở giữa liền có thể nhìn thấy người thao túng Cù Như Điểu, hắn ta đã bị chế trụ, mọi người hiện tại liền có thể đi bắt hắn."
Nhìn đến thân hình Tư Phượng lay động trong không trung, Chử Thanh Hoan đỡ lấy chàng, mặt khác hướng mấy người khác nói:"Mọi người mau đi, hơi thở Tư Phượng có chút bất ổn định, ta ở lại hộ pháp điều tức cho chàng."
"Tỷ tỷ, thân mình của tỷ không có việc gì sao, muội thấy sắc mặt tỷ rất trắng." Toàn Cơ nói, "Muội cũng lưu lại hộ pháp giúp tỷ tỷ."
"Hộ cái gì mà pháp chứ." Linh Lung lôi Toàn Cơ đi, "Tiểu đồ ngốc, đi mau."
Tiểu Ngân Hoa cũng cười hì hì kéo Chung Mẫn Ngôn và Nhược Ngọc:"Tiểu tỷ tỷ, Tư Phượng nhà chúng ta liền giao cho tỷ, chúng ta đi nha."
Nhìn bọn họ rời đi, Chử Thanh Hoan đỡ Vũ Tư Phượng liền nói:"Tiểu Ngân Hoa.....Không phải người của Điểm Tình Cốc, đúng không?"
"Quả nhiên không thể gạt nàng." Vũ Tư Phượng cười, "Ngân Hoa là linh thú của ta, chính là tiểu bạc hoa, bất quá, Thanh Hoan, ta vẫn luôn không biết linh thú của nàng là cái gì đâu?"
Sắc mặt Chử Thanh Hoan cứng đờ:"Linh thú của ta......Có chút hành xử khác người.....Trước, không cần đề cập đến."
Nàng đỡ Vũ Tư Phượng vào phòng, hai người ngồi trên giường, Chử Thanh Hoan duỗi tay thiết lập cấm chế, có cấm chế bảo vệ, hai người bắt đầu điều tức.
Chân núi Bất Tru Sơn
Một đạo thân ảnh đỏ rực từ đỉnh núi nhảy xuống dưới chân núi, đầu ngón tay hắn nhấc lên chuông bạc, động tác linh hoạt, dạo quanh một vòng, cuối cùng xác định phương hướng.
"Tiểu Hoan Hoa, ta đến đây ~"
______________
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia còn nhớ rõ tư phượng kiếm gọi là gì sao? Hắc hắc hắc, long triệt đối Phượng Hoa hợp lại càng tăng thêm sức mạnh nha
Gần nhất xoát đến lả lướt cùng Ô Đồng đoạn ngắn... Ta cảm giác ta khuynh hướng này một đôi, trời ạ
___________
Editor: Từ chương này thay đổi xưng hô hai ac, từ này ngược cẩu nhé!!!!Lạp a liếm a~~~~
Mặc dù Sương mới vào nghề, kinh nghiệm non kém, nhưng truyện đăng lên vẫn là công sức bản thân bỏ ra để dịch, thế mà bị ăn cắp truyện:((((((((((HÃY LÀ MỘT NGƯỜI VĂN MINH!Lạp lạp~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.