Chương 4: Giam Cầm (Hạ)
Thập Tứ LangTuyết Hồng
04/04/2021
Chung Mẫn Ngôn là nam đệ tử chữ Mẫn nhỏ nhất trên Thiểu Dương phong, mà đệ tử chữ Mẫn là lớp đệ tử trẻ tuổi nhất của Thiếu Dương phái. Bởi vậy, rất nhiều việc vặt vãnh các sư huynh lười xử lý, đều giao cho hắn, mỗi ngày hắn bận rộn hơn các đệ tử khác gấp mấy lần.
Cho nên, đãng trí cũng là chuyện thường ngày ở huyện.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, hắn liền đi vào luyện võ trường, cây kiếm cầm theo còn chưa kịp vung cái nào, đã có vài sư huynh tiến lại cùng hắn luận bàn. Nhị sư huynh Trần Mẫn Giác xảo trá nhất, mắt thấy đã sắp bại bởi kiếm chiêu của tiểu sư đệ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Mẫn Ngôn a, có phải từ nay về sau đệ đưa cơm cho tiểu sư muội không?"
Chung Mẫn Ngôn cả kinh, kiếm chiêu lập tức lộ ra sơ hở, Trần Mẫn Giác thừa dịp tiến vào, cổ tay vừa chuyển, đã đánh rơi kiếm của hắn, cười nói: "Đệ thua. Còn không nhanh đi đưa cơm đi. Bằng không sư nương biết sẽ đau lòng đó nha."
Hắn lại có thể quên! Chung Mẫn Ngôn xám xịt chạy ra khỏi luyện võ trường, đi tới phòng bếp lấy cơm. Chỉ vì Toàn Cơ rất hiếm khi xuất hiện ở luyện võ trường, hắn cũng lười chú ý đến chuyện của tiểu sư muội này, buổi sáng học chiêu thức tiên pháp mới lại phức tạp, hắn chỉ lo luyện chiêu, lại quên sạch sẽ chuyện nàng bị giam giữ.
Thực phiền, Chử Toàn Cơ nhất định có cừu oán với hắn, nàng bế quan, hại hắn cũng xui xẻo theo, mỗi ngày phải chạy tới Minh Hà động đáng sợ kia ba lần, thời gian tu hành sau giờ ngọ cũng bị rút ngắn.
Tuy rằng hắn bình thường rất thích nói giỡn, chuyện gì cũng đều cười híp mắt giống như không lo lắng gì, kỳ thật lại là người tâm cao khí ngạo. Vai vế hăn thấp nhất, bình thường cũng không được coi trọng, bị người khác sai vặt làm chuyện này chuyện kia, cho nên hắn đối với chuyện luyện công cực kỳ nghiêm khắc, đến nỗi hà khắc, thề nhất định phải vượt qua đại sư huynh, để cho người khác coi trọng mình. Trước mắt bởi vì phải đưa cơm cho Toàn Cơ, thời gian tu hành sau giờ ngọ chẳng khác nào giảm đi phân nửa, làm sao hắn có thể không buồn bực được.
Đại nương phòng bếp đã sớm chuẩn bị đồ ăn ngon cho Toàn Cơ đặt ở trong làn, thấy hắn đến liền cười cười đưa cho hắn, nói: "Này, mau đi đi. Đừng để cho nha đầu Toàn Cơ bị đói. Thật đáng thương mà."
Đáng thương cái quỷ! Đáng giận mới đúng! Nàng lười biếng nên mới bị phạt, lại còn liên lụy người khác!
Chung Mẫn Ngôn đi đến nửa đường, lặng lẽ vạch nắp che ra, đã thấy bên trong hai bàn đồ ăn, một chén cơm tẻ, còn có một chén canh nóng. Hắn len lén bốc một miếng sườn xào chua ngọt lớn nhất nhét vào miệng, ăn ngon lành.
Hừ, không cho nha đầu lừa đảo kia ăn!
Trong Minh Hà động không có ánh sáng, cho nên Chung Mẫn Ngôn đã sớm chuẩn bị đuốc. Khó khăn chèo thuyền đến nhà đá, bên trong lại tối đen như mực, không chút âm thanh. Hắn lạnh lùng nói: "Chử Toàn Cơ, ăn cơm."
Không có người để ý đến hắn.
Chung Mẫn Ngôn có chút bực mình: "Chử Toàn Cơ!" Hắn cao giọng.
Vẫn là không có người để ý đến hắn.
Chung Mẫn Ngôn rốt cuộc cảm thấy có chút không bình thường, nhanh chóng nhảy lên bờ tiến vào nhà đá, cây đuốc vung lên, đã thấy tiểu cô nương kia co lại thành một khối ở trên giường đá, hình như là đang ngủ, trong tay còn đang nắm một chiếc trống lắc. Trên thạch đài bên cạnh, có một bãi sáp nến, còn có ba cây chưa đốt cùng một hòn đá lửa.
Hắn thở dài một hơi, vươn tay lay lay nàng, nói: "Chử Toàn Cơ, tỉnh, ăn cơm."
Toàn Cơ mở đôi mắt ngập sương mù, đã thấy trước mắt ánh lửa sáng ngời, vẻ mặt không kiên nhẫn của Chung Mẫn Ngôn ở ngay đối diện, trong tay hắn còn cầm một cái làn lớn màu đen.
"Ăn cơm." Chung Mẫn Ngôn đặt thức ăn lên thạch đài sau đó xoay người nhìn lại, lại thấy nàng co người lại không động đậy, không khỏi tức giận, "Nếu ngươi không ăn thì nói một tiếng, đỡ khiến ta đây bay tới bay lui mỗi ngày, thật lãng phí thời gian."
Toàn Cơ chỉ cảm thấy cả người rét run, cũng không muốn nhúc nhích. Người này luôn hung tợn với mình, giống như mình thiếu nợ hắn vậy. Muốn cãi nhau với hắn, lại không có tí sinh lực nào; nếu không tích cực ăn, chỉ sợ mẹ sẽ thương tâm. Nàng do dự nửa ngày, đành phải bò từ trên giường xuống, vén một đống quần áo bưng bát cơm lên.
Cũng may đồ ăn vẫn còn nóng, ăn rất ngon miệng. Nàng ăn hơn phân nửa, ngẩng đầu thấy Chung Mẫn Ngôn nhìn mình chằm chằm, liền nói nhỏ: "Huynh cũng muốn ăn sao?"
Chung Mẫn Ngôn bị nàng nói trúng tâm sự, mặt hơi đỏ lên, hừ một tiếng: "Ngươi ăn nhanh chút đi, ta được nhanh quay về luyện công."
Toàn Cơ uống một ngụm canh, nói : "Giờ huynh có thể đi. Tới lúc ăn cơm thì tới lấy chén dĩa bẩn, như vậy cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của huynh."
Hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói lời này, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Một mình ngươi ở trong này, không muốn có người nói chuyện với ngươi sao?"
Toàn Cơ lại không trả lời, chỉ nhanh chóng ăn xong cơm bỏ chén dĩa vào trong làn đưa cho hắn: "Ăn xong rồi, huynh mang đi đi."
Chung Mẫn Ngôn thấy thật xấu hổ, hắn ngượng ngùng tiếp nhận làn, còn muốn nói tiếp gì đó, lại thấy nàng lạnh đến sắc mặt tái xanh, trong lòng không khỏi mềm nhũn, ôn nhu nói: "Buổi tối ta sẽ mang cho ngươi chăn bông cùng quần áo dày tới đây nhé?"
Toàn Cơ đang cầu mà không được, hắn lại tự mình nói ra, nàng liền ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn như thế củatiểu ma nữ này, cùng cái sự ngoan cố và hai mặt trong ấn tượng kia quả thực rất khác nhau, lúc này có chút luyến tiếc rời đi. Nhìn xung quanh một chút, lại nói: "Vậy. . . . . . Ngươi còn muốn cái gì không? Sách? Hay là đồ chơi? Một mình ngươi ở đây như vậy, rất khó chịu đựng nha."
Nàng lắc đầu: "Không cần, không làm phiền huynh."
Chung Mẫn Ngôn đành phải lên thuyền, chèo vài cái, lại chạy về, cởi áo khoác choàng lên người nàng, tức giận nói: "Quần áo cho ngươi mượn trước, không được làm bẩn. Buổi tối ta sẽ mang thêm cho ngươi vài cuốn sách và nến. Chỉ là một tiểu nha đầu mà còn mạnh miệng như vậy."
Toàn Cơ cúi đầu không nói lời nào, hắn quả thật cũng không quá hiểu làm sao để tiếp xúc cùng loại người âm dương quái khí này, đành phải vội vàng rời đi.
Đến buổi tối, hắn quả nhiên tuân thủ lời hứa, chẳng những mang theo hai tấm chăn bông, vài bộ y phục dày, còn có một chồng sách, một quyển giấy Tuyên Thành, mực đồng, nghiên mực, bút lông các loại, thậm chí còn có một giá bút bằng gỗ nho nhỏ. Đặt mấy thứ này ở đây, nhà đá vắng lặng rốt cuộc cũng có chút ấm áp.
"Nến này ngươi cứ dùng trước, dùng hết rồi ta lại mang thêm cho ngươi. Sư nương muốn ta nhắn với ngươi, nói trong động ướt lạnh, ngươi phải chú ý luyện công mỗi ngày, nếu không sẽ mắc bệnh. Đây là quyền phổ Huyền Minh quyền, trăm ngàn lần nhớ rõ phải luyện."
Hắn nói liền một mạch, thấy Toàn Cơ lại là ra sức gật đầu, không khỏi hơi hơi châm chọc cười nói: "Lúc này đáp ứng, quay đầu đã làm như gió thoảng bên tai phải không?"
Toàn Cơ cũng không giấu diếm, nói: "Đúng vậy, ta không muốn luyện công. Nhưng ta cũng không muốn làm cho người khác động một chút là tức giận với ta. Chẳng lẽ gật đầu là không đúng sao?"
Chung Mẫn Ngôn cười gượng hai tiếng: "Ngụy biện, ngụy biện. Nếu để người khác biết ngươi hai mặt, nói một đằng làm một nẻo, người ta sẽ chỉ càng thêm tức giận thôi."
"Vậy cũng không còn cách nào khác. Ta không thích người khác rống lên với ta, ta cũng không thích luyện công."
"Vì sao không thích luyện công? Ngươi không muốn trở thành tiên sao?"
"Muốn, nhưng ta lười."
Chung Mẫn Ngôn cảm thấy nếu mình lại nói tiếp cùng nàng chỉ sợ lại sẽ cao hứng muốn bóp chết nàng. Hắn thật chưa từng gặp người nào như thế, lười đúng lý hợp tình không chút nào xấu hổ, vậy mà còn vọng tưởng thành tiên.
"Ồ, vậy ngươi ước chừng chỉ có thể thành một loại tiên." Hắn nói xong, đặt một ngọn nến trên giường nàng.
"Tiên gì?" Toàn Cơ rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, rõ ràng không nghe ra đây là lời châm chọc, hưng trí bừng bừng hỏi.
Chung Mẫn Ngôn nhếch miệng: "Tiên Lười. Ngươi cứ tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy, nói không chừng có ngày Thiên Đình phái người xuống trần tiếp ngươi, phong ngươi làm Tiên Lười."
Thì ra là đang châm biếm nàng. Toàn Cơ có chút thất vọng, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Ta không muốn luyện công, nhưng ta nhất định sẽ thành tiên."
"Đúng đúng, ngươi chờ thành Tiên Lười đi!" Chung Mẫn Ngôn xoay người lên thuyền, lười nói tiếp với nàng.
Nhà đá lại khôi phục sự tĩnh mịch. Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn ánh nến trên bàn, tiếp tục nhiệm vụ mỗi ngày: ngẩn người.
Nhất định có thể thành tiên. Hình như vừa rồi nàng đã nói như vậy.
Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng buồn bực, lòng tự tin cuồng vọng này rốt cuộc là từ đâu chui ra có thể khiến nàng khẩu xuất cuồng ngôn như thế. Nàng không biết quyền pháp, không có tiên lực, ngay cả kiếm cũng không biết cầm, nhưng nàng có cảm giác mình có thể thành tiên.
Có khả năng Chung Mẫn Ngôn nói đúng, nàng chỉ có thể làm Tiên Lười thôi.
Các thần tiên khác làm không được, Tiên Lười này, ngoại trừ nàng thì còn ai?
Lại nói bên này Toàn Cơ chìm trong miên man suy nghĩ của riêng mình, bên kia mọi người bận bịu tổ chức đại hội trâm hoa, Thiếu Dương phái từ trên xuống dưới đã sớm vứt chuyện của nàng ra khỏi đầu.
Mười bốn tháng Tám, trước tết Trung thu một ngày, chưởng môn ngũ đại phái cùng những nhân vật quan trọng trong các chi nhánh tề tụ tại núi Thiểu Dương, vì cuộc sát hạch cuối cùng của đại hội trâm hoa. Cũng giống như năm rồi, rút thăm quyết định năm người đi đất hoang bắt yêu ma, thử thách cuối cùng của cuộc thi.
Nói về đại hội trâm hoa, Linh Lung là người kích động nhất. Trong ngày hôm đó liền thấy nàng chạy ra chạy vào tìm cha mẹ nàng hắp nơi. Chỉ vì đại hội trâm hoa năm năm mới tổ chức một lần, toàn bộ Thiếu Dương phái bao gồm nam đệ tử trẻ tuổi nhất Chung Mẫn Ngôn đều từng thấy qua, vì vậy tuy rằng hưng phấn nhưng cũng có thể khống chế được. Thế nhưng Linh Lung là lần đầu tiên trong đời tham gia loại đại hội tỉ thí này, năm năm trước nàng mới sáu tuổi, tình hình tỉ thí lúc đó nàng làm sao có thể nhớ rõ. Nàng rất hưng phấn ngược lại Toàn Cơ lại đang khổ sở, muội ấy bị nhốt một mình trong động Minh Hà tối đen như mực, trường hợp náo nhiệt này, muội ấy không được xem rồi.
Hôm nay Linh Lung quấn lấy mẹ từ sáng sớm, kì kèo muốn cùng lên đỉnh núi xem rút thăm, khó khăn lắm Hà Đan Bình mới dùng bánh quế hoa khuyên ở lại được. Ai ngờ chân trước bà mới vừa đi, sau lưng Linh Lung liền cổ động Chung Mẫn Ngôn dẫn nàng cùng tiến lên đỉnh núi.
"Không được, bây giờ huynh phải đưa cơm cho Toàn Cơ. Hơn nữa sư nương đã nói tiểu hài tử đừng đi giúp vui, chỗ đó đều là trưởng lão cao nhân đắc đạo, không cẩn thận đụng chạm ai cũng đều không tốt."
Chung Mẫn Ngôn một mực cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Linh Lung vội la lên: "Vậy huynh đưa xong thì đi! Chúng ta đi lên nhìn một chút rồi đi xuống, được không? Muội cam đoan sẽ ngoan, tuyệt đối không gây rối."
Chung Mẫn Ngôn một mặt giả bộ nhìn đồ ăn trong làn một mặt nói : "Đưa cơm xong huynh còn phải đi luyện công. Muội cũng đừng gấp, nửa tháng nữa náo nhiệt gì nữa muội cũng được tận mắt nhìn xem, sẽ không có nửa người ngăn cản muội."
Linh Lung làm sao nhịn được, cầm lấy góc áo hắn kêu ’ca ca tốt, Mẫn Ngôn tốt’.
"Dẫn muội đi một chút thôi! Nhìn xem rút thăm thôi! Mẫn Ngôn đại ca! Đại ca tốt! Van huynh, mang muội đi!"
Chung Mẫn Ngôn xưa nay luôn không có biện pháp đối với thủ đoạn liều mạng quấn chặt lấy này, đành phải thở dài : "Tiểu tổ tông của ta, muội buông tay trước. Muốn để cho các sư huynh thấy sao, da của ta không bảo đảm không bị sư phụ lột đâu. Ta đưa cơm cho Toàn Cơ sư muội đã, trở về rồi đi, được không?"
Linh Lung thấy hắn đáp ứng, không khỏi mở cờ trong bụng, lại nói: "Chúng ta chỉ đi lên xem chút thôi, rất nhanh sẽ đi xuống, sau đó huynh lại đi đưa cơm cho Toàn Cơ! Nhìn một chút thôi, đỡ phải sợ bị người ta phát hiện!"
Chung Mẫn Ngôn không có biện pháp, đành phải ném làn để mặc nàng lôi kéo mình chạy lên đỉnh núi.
Đỉnh núi Thiểu Dương là do chưởng môn Chử Lỗi của Thủ Dương đường chấp chưởng, làm đại sảnh tiếp đãi khách đến. Muốn đi lên chỉ có hai con đường : dùng Bạch Ngọc Trường Khuê cạnh vách núi đen, ngự vật bay lên ; hoặc là ngoan ngoãn đi thang gác, một vòng rồi lại một vòng đi lên, ít nhất phải tốn nửa canh giờ.
Đây là ngạo khí của Thiếu Dương phái, không dễ dàng tiếp đãi hạng người vô năng, hoặc là ngươi ngoan ngoãn quay về, hoặc là ngươi ngoan ngoãn bò lên. Đỉnh núi Thiểu Dương cao vút trong mây, quái thạch lởm chởm, khiến người bình thường nhìn thôi đã phát khiếp.
"Leo lên?" Sắc mặt Chung Mẫn Ngôn giống như mướp đắng, nhìn thềm đá có hơn phân nửa ẩn trong mây mù, chân của hắn liền phát run.
"Đương nhiên là bay lên!" Linh Lung vểnh môi, "Muội mới không leo bậc thang! Rất lâu nha!"
"Ai bay? Muội biết ngự vật?"
Linh Lung cười hì hì, chỉ vào chóp mũi hắn nói: "Đừng giả bộ nữa! Đương nhiên là huynh! Cho rằng muội không thấy sao?! Ngày đó là ai ở hậu sơn lén lút ngự kiếm phi hành? Muội còn chưa hỏi huynh nha! Nếu huynh còn giả bộ nữa muội liền nói cho phụ thân biết!"
Mặt Chung Mẫn Ngôn đỏ lên, "Không ngờ lại bị muội thấy được . . . . . . Nhưng đừng nói cho sư phụ! Sư muội ngoan, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào, có biết không?"
Linh Lung ngạc nhiên nói: "Vì sao không muốn cho cha muội biết? Huynh đã biết ngự vật phi hành, lợi hại hơn tứ sư huynh nhiều. Cha nghe xong nhất định vui mừng nha!"
Chung Mẫn Ngôn nghiêm mặt nói: "Khoe khoang được lợi thì ít mà có hại thì nhiều. Cho dù sư phụ vui mừng thì mấy sư huynh khác chưa học được ngự vật phi hành lại không thiếu được sẽ bị mắng. Bọn họ bị mắng, tức giận này đổ lên đầu ai đây?"
Linh Lung ngộ ra đôi điều, gật đầu nói: "Huynh nói cũng đúng nha. . . . . . Nhưng việc này thật phức tạp. . . Người lớn bình thường đều nghĩ nhiều vậy sao?"
Chung Mẫn Ngôn bật cười: "Suy nghĩ còn nhiều hơn nữa! Đừng nói nhảm nữa, không phải muốn lên nhìn náo nhiệt sao? Nếu không đi sẽ không kịp đưa cơm cho Toàn Cơ."
Hắn đi đến bên vách núi, không ngoài dự đoán, nơi đó thả một loạt Bạch Ngọc Trường Khuê. Hắn nhặt được cái hơi cũ, chân trái hơi hơi khuỵu xuống, Trường Khuê có chút ngập ngừng chở hắn bay lên, tựa hồ vẫn không thể hoàn toàn tùy tâm sở dục khống chế. Hắn thử bay hai vòng, rồi mới trở về hô to gọi nhỏ vẫy tay với Linh Lung cười nói: "Lên đây đi, tiểu tổ tông! Sau khi lên tới nơi trăm ngàn lần không được líu ríu như vậy nữa.”
Linh Lung tràn đầy vui mừng. Nói sao nàng lại thích chơi đùa với Chung Mẫn Ngôn, vẫn là tiểu Lục Tử tốt nhất, cái gì cũng nghe theo nàng, nói chuyện lại dễ nghe.
Lúc hắn điều khiển ngự vật bay lên, Linh Lung bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cầm lấy tay áo hắn, trẻ con nói: "Tiểu Lục Tử, ngươi cũng không thể giống như tam sư huynh, ngũ sư huynh trước kia nha, không chịu được khổ luyện, lén lút trốn xuống núi bỏ chạy về nhà."
Chung Mẫn Ngôn thiếu chút nữa ngã cắm đầu từ trên Trường Khuê xuống, khó khăn ổn định lại thân thể, hắn cười khổ nói: "Con mắt nào của muội nhìn thấy huynh than khổ đòi về nhà? Lại nói, nhà của huynh. . . . . . huynh cũng không có nhà để trở về, cha mẹ huynh đều chết vì ôn dịch. Thiểu Dương phong chính là nhà của huynh."
"Chúng ta móc ngoéo đi." Linh Lung giơ ngón út, chớp đôi mắt to tròn, nói: "Tiểu Lục Tử vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chúng ta, chúng ta vĩnh viễn cũng không tách rời."
Chung Mẫn Ngôn lại bật cười, nhẹ giọng nói: "Thật là thủ đoạn của tiểu nha đầu lừa đảo, nam tử hán đại trượng phu bọn ta nói lời giữ lời, cho dù không móc ngoéo, cũng sẽ làm được."
Linh Lung rất không chấp nhận người khác nghi ngờ bác bỏ câu nói của mình, lập tức cau mày nói: "Mặc kệ! Ngoéo tay đi!"
Chung Mẫn Ngôn duỗi tay ra, “Này, ngoắc ngoắc tay đi. Ngoéo tay chỉ có mấy cô bé mới làm, huynh đây không làm."
Linh Lung cười cười ôm lấy cánh tay hắn, hai người đều tính trẻ con mười phần, nói: "Nếu về sau không tuân thủ lời thề lén lút xuống núi, liền khiến cho cái miệng đầy răng của Tiểu Lục đều rụng sạch, làm lão công công không răng nha!"
Phát thề xong, hai người đều cười ha hả, cảm thấy hết sức vui vẻ. Hai người bọn họ một người mười bốn tuổi, một người mới mười một tuổi, đều ngây thơ hồn nhiên chưa hoàn toàn hiểu thế sự, cái gọi là vĩnh viễn, ở trong mắt hai người thực chất chỉ là hư ảo. Ở trong lòng bọn hắn vĩnh viễn và đại hội trâm hoa sắp tổ chức đều như nhau, gần ngay trước mắt, một chốc đã trở thành quá khứ. Nơi đó không có thất bại cũng không có bi thương.
Lại nói hai người đặt chân lên đỉnh núi mây mù lượn lờ, trên đỉnh là một tòa ngọc thạch vĩ đại xanh biếc trải dài đến thiên đài, trong suốt ôn nhuận, vô cùng mỹ lệ. Hai người khom lưng trốn sau mấy bụi cây bên cạnh mà đi, chỉ thấy xung quanh thiên đài chen chúc một vòng lớn đệ tử của Thiếu Dương phái, hiển nhiên là phụ trách canh gác. Linh Lung không nghĩ tới rút thăm cũng hoành tráng như vậy, nhất thời bị hù dọa, thấp giọng nói: "Xong rồi, canh gác nghiêm ngặt như vậy, làm sao nhìn lén được?"
Chung Mẫn Ngôn thấy hình thức này, nhìn lén là tuyệt không có khả năng. Hắn cúi đầu trầm ngâm một phen, chợt nảy lên một kế, nhéo nhéo tay Linh Lung, ý bảo nàng hành động theo mình. ‘Đi theo’, hắn ho một tiếng, vươn người đứng lên từ trong bụi cây, vỗ vỗ bụi đất bám trên quần áo, mặt nghênh ngang hướng lên trời bước lên đài. Trong lòng Linh Lung giống như có con thỏ nhỏ nhảy loạn, thình thịch dồn dập, nàng không hiểu Chung Mẫn Ngôn giở trò quỷ gì, lại thấy vô cùng kích thích, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn tiến thẳng về phía trước.
Không ngoài dự đoán, lúc vừa muốn lên đài, trước mặt liền có hai đại đệ tử bước ra ngăn cản, nói: "Sư phụ có nói, trong lúc đang cử hành thủ tục rút thăm cùng chưởng môn nhân các phái khác, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu."
Chung Mẫn Ngôn không chút hoang mang, cười nói: "Là hai vị sư huynh chữ Thị phải không? Bọn đệ là phụng mệnh Ảnh Hồng sư thúc của Ngọc Dương đường, vội đến đây có chuyện cần báo với chưởng môn phu nhân."
Hai người kia nghe được là Ảnh Hồng sư thúc, sắc mặt đồng loạt nhăn nhó.
Vốn dĩ Thiếu Dương phái sở hữu bảy phân đường, phân công bổn phận chấp chưởng khác nhau, mà Sở Ảnh Hồng chấp chưởng là Ngọc Dương đường, chuyên môn là Đường khẩu. Cả ngày mặc y phục áo trắng thắt lưng xanh, tuần tra ở trong núi Thủ Dương, xem các môn hạ đệ tử Ngọc Dương đường có phạm quy hay không. Sở Ảnh Hồng là một ‘con hổ biết cười’ (tựa như khẩu Phật tâm xà), bà là người nhỏ tuổi nhất trong thế hệ các huynh đệ của sư phụ, năm nay bất quá cũng chỉ ba mươi bảy tuổi, nhưng ngay cả chưởng môn cũng phải nể mặt bà ba phần.
Thứ nhất trượng phu của bà, Hòa Dương trưởng lão của Chẩm Hà Đường, chuyên quản hình phạt; thứ hai bản thân bà mặc dù nhìn qua ôn nhu hiền lành, kì thực rất khó tính. Bất luận kẻ nào một khi đã vi phạm điều luật, liền thiết diện vô tư lập tức tiến hành trừng phạt. Ngươi nếu thấy bà ấy hiền lành mà cầu tình với bà, ngoài mặt, bà sẽ cười cười đáp ứng ngươi, quay đầu liền tăng thêm hình phạt gấp bội cho ngươi.
Năm đó Thiểu Dương Phong cùng Nam Sơn Hiên Viên phái có mâu thuẫn, đều dựa vào sự ra mặt, xoay sở của bà, một nữ tử thuyết giáo khiến cho phần đông tiền bối Nam Sơn Hiên Viên phái á khẩu không trả lời được, cuối cùng chưởng môn Hiên Viên phái Trụ Thạch đạo nhân phải tự mình đến Thiểu Dương Phong nhận lỗi với chưởng môn tiền nhiệm, hai phái đồng ý giao hảo vĩnh viễn, đồng khí liên chi (gắn bó keo sơn).
Một kỳ nữ như vậy khiến cho chưởng môn năm đó khen ngợi không ngớt, mọi người cũng tiến cử bà ấy đảm nhiệm chức chưởng môn nhân đời sau. Chưởng môn đắn đo mãi, cuối cùng vẫn bỏ qua tài hoa hơn người của bà, lựa chọn Chử Lỗi ổn trọng kiệm lời. Cũng may bà không có dã tâm, cam chịu thanh nhàn, làm đường chủ Ngọc Dương. Nhưng mãi cho đến hôm nay, đám đệ tử lớn còn nói, chỉ cần bà phất tay nói muốn đi, Thiểu Dương Phong ít nhất sẽ có một phần ba người lựa chọn đi theo bà, Thực sự phải thừa nhận năng lực của bà không phải là nhỏ.
Nếu Ảnh Hồng sư thúc lợi hại như vậy muốn truyền lời, hơn nữa chưởng môn phu nhân cùng bà xưa nay lại có quan hệ thân thiết, hai người kia nào dám ngăn cản, lập tức liền ngoan ngoãn tránh ra.
Linh Lung không nghĩ có thể trà trộn vào dễ dàng như vậy, lại nhìn Chung Mẫn Ngôn bằng cặp mắt khác xưa. Người này nói dối đến thật sự là mặt không đỏ tim không nhảy, thực sự giống như nói thật. Nàng ngẩng đầu len lén nhìn thoáng qua Chung Mẫn Ngôn, hắn còn đang giả bộ đứng đắn, nhưng đáy mắt tất cả đều là ý cười nghịch ngợm.
Linh Lung cách tay áo dùng sức nắm cánh tay hắn một phen, đang muốn khen hắn làm tốt lắm, lại nghe hai người kia đuổi theo, kêu lên: "Chờ một chút!"
Hai người lập tức cả kinh, chỉ sợ lời nói dối đã bị bại lộ, không thể không kiên trì quay mặt lại.
Cho nên, đãng trí cũng là chuyện thường ngày ở huyện.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, hắn liền đi vào luyện võ trường, cây kiếm cầm theo còn chưa kịp vung cái nào, đã có vài sư huynh tiến lại cùng hắn luận bàn. Nhị sư huynh Trần Mẫn Giác xảo trá nhất, mắt thấy đã sắp bại bởi kiếm chiêu của tiểu sư đệ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Mẫn Ngôn a, có phải từ nay về sau đệ đưa cơm cho tiểu sư muội không?"
Chung Mẫn Ngôn cả kinh, kiếm chiêu lập tức lộ ra sơ hở, Trần Mẫn Giác thừa dịp tiến vào, cổ tay vừa chuyển, đã đánh rơi kiếm của hắn, cười nói: "Đệ thua. Còn không nhanh đi đưa cơm đi. Bằng không sư nương biết sẽ đau lòng đó nha."
Hắn lại có thể quên! Chung Mẫn Ngôn xám xịt chạy ra khỏi luyện võ trường, đi tới phòng bếp lấy cơm. Chỉ vì Toàn Cơ rất hiếm khi xuất hiện ở luyện võ trường, hắn cũng lười chú ý đến chuyện của tiểu sư muội này, buổi sáng học chiêu thức tiên pháp mới lại phức tạp, hắn chỉ lo luyện chiêu, lại quên sạch sẽ chuyện nàng bị giam giữ.
Thực phiền, Chử Toàn Cơ nhất định có cừu oán với hắn, nàng bế quan, hại hắn cũng xui xẻo theo, mỗi ngày phải chạy tới Minh Hà động đáng sợ kia ba lần, thời gian tu hành sau giờ ngọ cũng bị rút ngắn.
Tuy rằng hắn bình thường rất thích nói giỡn, chuyện gì cũng đều cười híp mắt giống như không lo lắng gì, kỳ thật lại là người tâm cao khí ngạo. Vai vế hăn thấp nhất, bình thường cũng không được coi trọng, bị người khác sai vặt làm chuyện này chuyện kia, cho nên hắn đối với chuyện luyện công cực kỳ nghiêm khắc, đến nỗi hà khắc, thề nhất định phải vượt qua đại sư huynh, để cho người khác coi trọng mình. Trước mắt bởi vì phải đưa cơm cho Toàn Cơ, thời gian tu hành sau giờ ngọ chẳng khác nào giảm đi phân nửa, làm sao hắn có thể không buồn bực được.
Đại nương phòng bếp đã sớm chuẩn bị đồ ăn ngon cho Toàn Cơ đặt ở trong làn, thấy hắn đến liền cười cười đưa cho hắn, nói: "Này, mau đi đi. Đừng để cho nha đầu Toàn Cơ bị đói. Thật đáng thương mà."
Đáng thương cái quỷ! Đáng giận mới đúng! Nàng lười biếng nên mới bị phạt, lại còn liên lụy người khác!
Chung Mẫn Ngôn đi đến nửa đường, lặng lẽ vạch nắp che ra, đã thấy bên trong hai bàn đồ ăn, một chén cơm tẻ, còn có một chén canh nóng. Hắn len lén bốc một miếng sườn xào chua ngọt lớn nhất nhét vào miệng, ăn ngon lành.
Hừ, không cho nha đầu lừa đảo kia ăn!
Trong Minh Hà động không có ánh sáng, cho nên Chung Mẫn Ngôn đã sớm chuẩn bị đuốc. Khó khăn chèo thuyền đến nhà đá, bên trong lại tối đen như mực, không chút âm thanh. Hắn lạnh lùng nói: "Chử Toàn Cơ, ăn cơm."
Không có người để ý đến hắn.
Chung Mẫn Ngôn có chút bực mình: "Chử Toàn Cơ!" Hắn cao giọng.
Vẫn là không có người để ý đến hắn.
Chung Mẫn Ngôn rốt cuộc cảm thấy có chút không bình thường, nhanh chóng nhảy lên bờ tiến vào nhà đá, cây đuốc vung lên, đã thấy tiểu cô nương kia co lại thành một khối ở trên giường đá, hình như là đang ngủ, trong tay còn đang nắm một chiếc trống lắc. Trên thạch đài bên cạnh, có một bãi sáp nến, còn có ba cây chưa đốt cùng một hòn đá lửa.
Hắn thở dài một hơi, vươn tay lay lay nàng, nói: "Chử Toàn Cơ, tỉnh, ăn cơm."
Toàn Cơ mở đôi mắt ngập sương mù, đã thấy trước mắt ánh lửa sáng ngời, vẻ mặt không kiên nhẫn của Chung Mẫn Ngôn ở ngay đối diện, trong tay hắn còn cầm một cái làn lớn màu đen.
"Ăn cơm." Chung Mẫn Ngôn đặt thức ăn lên thạch đài sau đó xoay người nhìn lại, lại thấy nàng co người lại không động đậy, không khỏi tức giận, "Nếu ngươi không ăn thì nói một tiếng, đỡ khiến ta đây bay tới bay lui mỗi ngày, thật lãng phí thời gian."
Toàn Cơ chỉ cảm thấy cả người rét run, cũng không muốn nhúc nhích. Người này luôn hung tợn với mình, giống như mình thiếu nợ hắn vậy. Muốn cãi nhau với hắn, lại không có tí sinh lực nào; nếu không tích cực ăn, chỉ sợ mẹ sẽ thương tâm. Nàng do dự nửa ngày, đành phải bò từ trên giường xuống, vén một đống quần áo bưng bát cơm lên.
Cũng may đồ ăn vẫn còn nóng, ăn rất ngon miệng. Nàng ăn hơn phân nửa, ngẩng đầu thấy Chung Mẫn Ngôn nhìn mình chằm chằm, liền nói nhỏ: "Huynh cũng muốn ăn sao?"
Chung Mẫn Ngôn bị nàng nói trúng tâm sự, mặt hơi đỏ lên, hừ một tiếng: "Ngươi ăn nhanh chút đi, ta được nhanh quay về luyện công."
Toàn Cơ uống một ngụm canh, nói : "Giờ huynh có thể đi. Tới lúc ăn cơm thì tới lấy chén dĩa bẩn, như vậy cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của huynh."
Hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói lời này, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Một mình ngươi ở trong này, không muốn có người nói chuyện với ngươi sao?"
Toàn Cơ lại không trả lời, chỉ nhanh chóng ăn xong cơm bỏ chén dĩa vào trong làn đưa cho hắn: "Ăn xong rồi, huynh mang đi đi."
Chung Mẫn Ngôn thấy thật xấu hổ, hắn ngượng ngùng tiếp nhận làn, còn muốn nói tiếp gì đó, lại thấy nàng lạnh đến sắc mặt tái xanh, trong lòng không khỏi mềm nhũn, ôn nhu nói: "Buổi tối ta sẽ mang cho ngươi chăn bông cùng quần áo dày tới đây nhé?"
Toàn Cơ đang cầu mà không được, hắn lại tự mình nói ra, nàng liền ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn như thế củatiểu ma nữ này, cùng cái sự ngoan cố và hai mặt trong ấn tượng kia quả thực rất khác nhau, lúc này có chút luyến tiếc rời đi. Nhìn xung quanh một chút, lại nói: "Vậy. . . . . . Ngươi còn muốn cái gì không? Sách? Hay là đồ chơi? Một mình ngươi ở đây như vậy, rất khó chịu đựng nha."
Nàng lắc đầu: "Không cần, không làm phiền huynh."
Chung Mẫn Ngôn đành phải lên thuyền, chèo vài cái, lại chạy về, cởi áo khoác choàng lên người nàng, tức giận nói: "Quần áo cho ngươi mượn trước, không được làm bẩn. Buổi tối ta sẽ mang thêm cho ngươi vài cuốn sách và nến. Chỉ là một tiểu nha đầu mà còn mạnh miệng như vậy."
Toàn Cơ cúi đầu không nói lời nào, hắn quả thật cũng không quá hiểu làm sao để tiếp xúc cùng loại người âm dương quái khí này, đành phải vội vàng rời đi.
Đến buổi tối, hắn quả nhiên tuân thủ lời hứa, chẳng những mang theo hai tấm chăn bông, vài bộ y phục dày, còn có một chồng sách, một quyển giấy Tuyên Thành, mực đồng, nghiên mực, bút lông các loại, thậm chí còn có một giá bút bằng gỗ nho nhỏ. Đặt mấy thứ này ở đây, nhà đá vắng lặng rốt cuộc cũng có chút ấm áp.
"Nến này ngươi cứ dùng trước, dùng hết rồi ta lại mang thêm cho ngươi. Sư nương muốn ta nhắn với ngươi, nói trong động ướt lạnh, ngươi phải chú ý luyện công mỗi ngày, nếu không sẽ mắc bệnh. Đây là quyền phổ Huyền Minh quyền, trăm ngàn lần nhớ rõ phải luyện."
Hắn nói liền một mạch, thấy Toàn Cơ lại là ra sức gật đầu, không khỏi hơi hơi châm chọc cười nói: "Lúc này đáp ứng, quay đầu đã làm như gió thoảng bên tai phải không?"
Toàn Cơ cũng không giấu diếm, nói: "Đúng vậy, ta không muốn luyện công. Nhưng ta cũng không muốn làm cho người khác động một chút là tức giận với ta. Chẳng lẽ gật đầu là không đúng sao?"
Chung Mẫn Ngôn cười gượng hai tiếng: "Ngụy biện, ngụy biện. Nếu để người khác biết ngươi hai mặt, nói một đằng làm một nẻo, người ta sẽ chỉ càng thêm tức giận thôi."
"Vậy cũng không còn cách nào khác. Ta không thích người khác rống lên với ta, ta cũng không thích luyện công."
"Vì sao không thích luyện công? Ngươi không muốn trở thành tiên sao?"
"Muốn, nhưng ta lười."
Chung Mẫn Ngôn cảm thấy nếu mình lại nói tiếp cùng nàng chỉ sợ lại sẽ cao hứng muốn bóp chết nàng. Hắn thật chưa từng gặp người nào như thế, lười đúng lý hợp tình không chút nào xấu hổ, vậy mà còn vọng tưởng thành tiên.
"Ồ, vậy ngươi ước chừng chỉ có thể thành một loại tiên." Hắn nói xong, đặt một ngọn nến trên giường nàng.
"Tiên gì?" Toàn Cơ rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, rõ ràng không nghe ra đây là lời châm chọc, hưng trí bừng bừng hỏi.
Chung Mẫn Ngôn nhếch miệng: "Tiên Lười. Ngươi cứ tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy, nói không chừng có ngày Thiên Đình phái người xuống trần tiếp ngươi, phong ngươi làm Tiên Lười."
Thì ra là đang châm biếm nàng. Toàn Cơ có chút thất vọng, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Ta không muốn luyện công, nhưng ta nhất định sẽ thành tiên."
"Đúng đúng, ngươi chờ thành Tiên Lười đi!" Chung Mẫn Ngôn xoay người lên thuyền, lười nói tiếp với nàng.
Nhà đá lại khôi phục sự tĩnh mịch. Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn ánh nến trên bàn, tiếp tục nhiệm vụ mỗi ngày: ngẩn người.
Nhất định có thể thành tiên. Hình như vừa rồi nàng đã nói như vậy.
Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng buồn bực, lòng tự tin cuồng vọng này rốt cuộc là từ đâu chui ra có thể khiến nàng khẩu xuất cuồng ngôn như thế. Nàng không biết quyền pháp, không có tiên lực, ngay cả kiếm cũng không biết cầm, nhưng nàng có cảm giác mình có thể thành tiên.
Có khả năng Chung Mẫn Ngôn nói đúng, nàng chỉ có thể làm Tiên Lười thôi.
Các thần tiên khác làm không được, Tiên Lười này, ngoại trừ nàng thì còn ai?
Lại nói bên này Toàn Cơ chìm trong miên man suy nghĩ của riêng mình, bên kia mọi người bận bịu tổ chức đại hội trâm hoa, Thiếu Dương phái từ trên xuống dưới đã sớm vứt chuyện của nàng ra khỏi đầu.
Mười bốn tháng Tám, trước tết Trung thu một ngày, chưởng môn ngũ đại phái cùng những nhân vật quan trọng trong các chi nhánh tề tụ tại núi Thiểu Dương, vì cuộc sát hạch cuối cùng của đại hội trâm hoa. Cũng giống như năm rồi, rút thăm quyết định năm người đi đất hoang bắt yêu ma, thử thách cuối cùng của cuộc thi.
Nói về đại hội trâm hoa, Linh Lung là người kích động nhất. Trong ngày hôm đó liền thấy nàng chạy ra chạy vào tìm cha mẹ nàng hắp nơi. Chỉ vì đại hội trâm hoa năm năm mới tổ chức một lần, toàn bộ Thiếu Dương phái bao gồm nam đệ tử trẻ tuổi nhất Chung Mẫn Ngôn đều từng thấy qua, vì vậy tuy rằng hưng phấn nhưng cũng có thể khống chế được. Thế nhưng Linh Lung là lần đầu tiên trong đời tham gia loại đại hội tỉ thí này, năm năm trước nàng mới sáu tuổi, tình hình tỉ thí lúc đó nàng làm sao có thể nhớ rõ. Nàng rất hưng phấn ngược lại Toàn Cơ lại đang khổ sở, muội ấy bị nhốt một mình trong động Minh Hà tối đen như mực, trường hợp náo nhiệt này, muội ấy không được xem rồi.
Hôm nay Linh Lung quấn lấy mẹ từ sáng sớm, kì kèo muốn cùng lên đỉnh núi xem rút thăm, khó khăn lắm Hà Đan Bình mới dùng bánh quế hoa khuyên ở lại được. Ai ngờ chân trước bà mới vừa đi, sau lưng Linh Lung liền cổ động Chung Mẫn Ngôn dẫn nàng cùng tiến lên đỉnh núi.
"Không được, bây giờ huynh phải đưa cơm cho Toàn Cơ. Hơn nữa sư nương đã nói tiểu hài tử đừng đi giúp vui, chỗ đó đều là trưởng lão cao nhân đắc đạo, không cẩn thận đụng chạm ai cũng đều không tốt."
Chung Mẫn Ngôn một mực cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Linh Lung vội la lên: "Vậy huynh đưa xong thì đi! Chúng ta đi lên nhìn một chút rồi đi xuống, được không? Muội cam đoan sẽ ngoan, tuyệt đối không gây rối."
Chung Mẫn Ngôn một mặt giả bộ nhìn đồ ăn trong làn một mặt nói : "Đưa cơm xong huynh còn phải đi luyện công. Muội cũng đừng gấp, nửa tháng nữa náo nhiệt gì nữa muội cũng được tận mắt nhìn xem, sẽ không có nửa người ngăn cản muội."
Linh Lung làm sao nhịn được, cầm lấy góc áo hắn kêu ’ca ca tốt, Mẫn Ngôn tốt’.
"Dẫn muội đi một chút thôi! Nhìn xem rút thăm thôi! Mẫn Ngôn đại ca! Đại ca tốt! Van huynh, mang muội đi!"
Chung Mẫn Ngôn xưa nay luôn không có biện pháp đối với thủ đoạn liều mạng quấn chặt lấy này, đành phải thở dài : "Tiểu tổ tông của ta, muội buông tay trước. Muốn để cho các sư huynh thấy sao, da của ta không bảo đảm không bị sư phụ lột đâu. Ta đưa cơm cho Toàn Cơ sư muội đã, trở về rồi đi, được không?"
Linh Lung thấy hắn đáp ứng, không khỏi mở cờ trong bụng, lại nói: "Chúng ta chỉ đi lên xem chút thôi, rất nhanh sẽ đi xuống, sau đó huynh lại đi đưa cơm cho Toàn Cơ! Nhìn một chút thôi, đỡ phải sợ bị người ta phát hiện!"
Chung Mẫn Ngôn không có biện pháp, đành phải ném làn để mặc nàng lôi kéo mình chạy lên đỉnh núi.
Đỉnh núi Thiểu Dương là do chưởng môn Chử Lỗi của Thủ Dương đường chấp chưởng, làm đại sảnh tiếp đãi khách đến. Muốn đi lên chỉ có hai con đường : dùng Bạch Ngọc Trường Khuê cạnh vách núi đen, ngự vật bay lên ; hoặc là ngoan ngoãn đi thang gác, một vòng rồi lại một vòng đi lên, ít nhất phải tốn nửa canh giờ.
Đây là ngạo khí của Thiếu Dương phái, không dễ dàng tiếp đãi hạng người vô năng, hoặc là ngươi ngoan ngoãn quay về, hoặc là ngươi ngoan ngoãn bò lên. Đỉnh núi Thiểu Dương cao vút trong mây, quái thạch lởm chởm, khiến người bình thường nhìn thôi đã phát khiếp.
"Leo lên?" Sắc mặt Chung Mẫn Ngôn giống như mướp đắng, nhìn thềm đá có hơn phân nửa ẩn trong mây mù, chân của hắn liền phát run.
"Đương nhiên là bay lên!" Linh Lung vểnh môi, "Muội mới không leo bậc thang! Rất lâu nha!"
"Ai bay? Muội biết ngự vật?"
Linh Lung cười hì hì, chỉ vào chóp mũi hắn nói: "Đừng giả bộ nữa! Đương nhiên là huynh! Cho rằng muội không thấy sao?! Ngày đó là ai ở hậu sơn lén lút ngự kiếm phi hành? Muội còn chưa hỏi huynh nha! Nếu huynh còn giả bộ nữa muội liền nói cho phụ thân biết!"
Mặt Chung Mẫn Ngôn đỏ lên, "Không ngờ lại bị muội thấy được . . . . . . Nhưng đừng nói cho sư phụ! Sư muội ngoan, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào, có biết không?"
Linh Lung ngạc nhiên nói: "Vì sao không muốn cho cha muội biết? Huynh đã biết ngự vật phi hành, lợi hại hơn tứ sư huynh nhiều. Cha nghe xong nhất định vui mừng nha!"
Chung Mẫn Ngôn nghiêm mặt nói: "Khoe khoang được lợi thì ít mà có hại thì nhiều. Cho dù sư phụ vui mừng thì mấy sư huynh khác chưa học được ngự vật phi hành lại không thiếu được sẽ bị mắng. Bọn họ bị mắng, tức giận này đổ lên đầu ai đây?"
Linh Lung ngộ ra đôi điều, gật đầu nói: "Huynh nói cũng đúng nha. . . . . . Nhưng việc này thật phức tạp. . . Người lớn bình thường đều nghĩ nhiều vậy sao?"
Chung Mẫn Ngôn bật cười: "Suy nghĩ còn nhiều hơn nữa! Đừng nói nhảm nữa, không phải muốn lên nhìn náo nhiệt sao? Nếu không đi sẽ không kịp đưa cơm cho Toàn Cơ."
Hắn đi đến bên vách núi, không ngoài dự đoán, nơi đó thả một loạt Bạch Ngọc Trường Khuê. Hắn nhặt được cái hơi cũ, chân trái hơi hơi khuỵu xuống, Trường Khuê có chút ngập ngừng chở hắn bay lên, tựa hồ vẫn không thể hoàn toàn tùy tâm sở dục khống chế. Hắn thử bay hai vòng, rồi mới trở về hô to gọi nhỏ vẫy tay với Linh Lung cười nói: "Lên đây đi, tiểu tổ tông! Sau khi lên tới nơi trăm ngàn lần không được líu ríu như vậy nữa.”
Linh Lung tràn đầy vui mừng. Nói sao nàng lại thích chơi đùa với Chung Mẫn Ngôn, vẫn là tiểu Lục Tử tốt nhất, cái gì cũng nghe theo nàng, nói chuyện lại dễ nghe.
Lúc hắn điều khiển ngự vật bay lên, Linh Lung bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cầm lấy tay áo hắn, trẻ con nói: "Tiểu Lục Tử, ngươi cũng không thể giống như tam sư huynh, ngũ sư huynh trước kia nha, không chịu được khổ luyện, lén lút trốn xuống núi bỏ chạy về nhà."
Chung Mẫn Ngôn thiếu chút nữa ngã cắm đầu từ trên Trường Khuê xuống, khó khăn ổn định lại thân thể, hắn cười khổ nói: "Con mắt nào của muội nhìn thấy huynh than khổ đòi về nhà? Lại nói, nhà của huynh. . . . . . huynh cũng không có nhà để trở về, cha mẹ huynh đều chết vì ôn dịch. Thiểu Dương phong chính là nhà của huynh."
"Chúng ta móc ngoéo đi." Linh Lung giơ ngón út, chớp đôi mắt to tròn, nói: "Tiểu Lục Tử vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chúng ta, chúng ta vĩnh viễn cũng không tách rời."
Chung Mẫn Ngôn lại bật cười, nhẹ giọng nói: "Thật là thủ đoạn của tiểu nha đầu lừa đảo, nam tử hán đại trượng phu bọn ta nói lời giữ lời, cho dù không móc ngoéo, cũng sẽ làm được."
Linh Lung rất không chấp nhận người khác nghi ngờ bác bỏ câu nói của mình, lập tức cau mày nói: "Mặc kệ! Ngoéo tay đi!"
Chung Mẫn Ngôn duỗi tay ra, “Này, ngoắc ngoắc tay đi. Ngoéo tay chỉ có mấy cô bé mới làm, huynh đây không làm."
Linh Lung cười cười ôm lấy cánh tay hắn, hai người đều tính trẻ con mười phần, nói: "Nếu về sau không tuân thủ lời thề lén lút xuống núi, liền khiến cho cái miệng đầy răng của Tiểu Lục đều rụng sạch, làm lão công công không răng nha!"
Phát thề xong, hai người đều cười ha hả, cảm thấy hết sức vui vẻ. Hai người bọn họ một người mười bốn tuổi, một người mới mười một tuổi, đều ngây thơ hồn nhiên chưa hoàn toàn hiểu thế sự, cái gọi là vĩnh viễn, ở trong mắt hai người thực chất chỉ là hư ảo. Ở trong lòng bọn hắn vĩnh viễn và đại hội trâm hoa sắp tổ chức đều như nhau, gần ngay trước mắt, một chốc đã trở thành quá khứ. Nơi đó không có thất bại cũng không có bi thương.
Lại nói hai người đặt chân lên đỉnh núi mây mù lượn lờ, trên đỉnh là một tòa ngọc thạch vĩ đại xanh biếc trải dài đến thiên đài, trong suốt ôn nhuận, vô cùng mỹ lệ. Hai người khom lưng trốn sau mấy bụi cây bên cạnh mà đi, chỉ thấy xung quanh thiên đài chen chúc một vòng lớn đệ tử của Thiếu Dương phái, hiển nhiên là phụ trách canh gác. Linh Lung không nghĩ tới rút thăm cũng hoành tráng như vậy, nhất thời bị hù dọa, thấp giọng nói: "Xong rồi, canh gác nghiêm ngặt như vậy, làm sao nhìn lén được?"
Chung Mẫn Ngôn thấy hình thức này, nhìn lén là tuyệt không có khả năng. Hắn cúi đầu trầm ngâm một phen, chợt nảy lên một kế, nhéo nhéo tay Linh Lung, ý bảo nàng hành động theo mình. ‘Đi theo’, hắn ho một tiếng, vươn người đứng lên từ trong bụi cây, vỗ vỗ bụi đất bám trên quần áo, mặt nghênh ngang hướng lên trời bước lên đài. Trong lòng Linh Lung giống như có con thỏ nhỏ nhảy loạn, thình thịch dồn dập, nàng không hiểu Chung Mẫn Ngôn giở trò quỷ gì, lại thấy vô cùng kích thích, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn tiến thẳng về phía trước.
Không ngoài dự đoán, lúc vừa muốn lên đài, trước mặt liền có hai đại đệ tử bước ra ngăn cản, nói: "Sư phụ có nói, trong lúc đang cử hành thủ tục rút thăm cùng chưởng môn nhân các phái khác, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu."
Chung Mẫn Ngôn không chút hoang mang, cười nói: "Là hai vị sư huynh chữ Thị phải không? Bọn đệ là phụng mệnh Ảnh Hồng sư thúc của Ngọc Dương đường, vội đến đây có chuyện cần báo với chưởng môn phu nhân."
Hai người kia nghe được là Ảnh Hồng sư thúc, sắc mặt đồng loạt nhăn nhó.
Vốn dĩ Thiếu Dương phái sở hữu bảy phân đường, phân công bổn phận chấp chưởng khác nhau, mà Sở Ảnh Hồng chấp chưởng là Ngọc Dương đường, chuyên môn là Đường khẩu. Cả ngày mặc y phục áo trắng thắt lưng xanh, tuần tra ở trong núi Thủ Dương, xem các môn hạ đệ tử Ngọc Dương đường có phạm quy hay không. Sở Ảnh Hồng là một ‘con hổ biết cười’ (tựa như khẩu Phật tâm xà), bà là người nhỏ tuổi nhất trong thế hệ các huynh đệ của sư phụ, năm nay bất quá cũng chỉ ba mươi bảy tuổi, nhưng ngay cả chưởng môn cũng phải nể mặt bà ba phần.
Thứ nhất trượng phu của bà, Hòa Dương trưởng lão của Chẩm Hà Đường, chuyên quản hình phạt; thứ hai bản thân bà mặc dù nhìn qua ôn nhu hiền lành, kì thực rất khó tính. Bất luận kẻ nào một khi đã vi phạm điều luật, liền thiết diện vô tư lập tức tiến hành trừng phạt. Ngươi nếu thấy bà ấy hiền lành mà cầu tình với bà, ngoài mặt, bà sẽ cười cười đáp ứng ngươi, quay đầu liền tăng thêm hình phạt gấp bội cho ngươi.
Năm đó Thiểu Dương Phong cùng Nam Sơn Hiên Viên phái có mâu thuẫn, đều dựa vào sự ra mặt, xoay sở của bà, một nữ tử thuyết giáo khiến cho phần đông tiền bối Nam Sơn Hiên Viên phái á khẩu không trả lời được, cuối cùng chưởng môn Hiên Viên phái Trụ Thạch đạo nhân phải tự mình đến Thiểu Dương Phong nhận lỗi với chưởng môn tiền nhiệm, hai phái đồng ý giao hảo vĩnh viễn, đồng khí liên chi (gắn bó keo sơn).
Một kỳ nữ như vậy khiến cho chưởng môn năm đó khen ngợi không ngớt, mọi người cũng tiến cử bà ấy đảm nhiệm chức chưởng môn nhân đời sau. Chưởng môn đắn đo mãi, cuối cùng vẫn bỏ qua tài hoa hơn người của bà, lựa chọn Chử Lỗi ổn trọng kiệm lời. Cũng may bà không có dã tâm, cam chịu thanh nhàn, làm đường chủ Ngọc Dương. Nhưng mãi cho đến hôm nay, đám đệ tử lớn còn nói, chỉ cần bà phất tay nói muốn đi, Thiểu Dương Phong ít nhất sẽ có một phần ba người lựa chọn đi theo bà, Thực sự phải thừa nhận năng lực của bà không phải là nhỏ.
Nếu Ảnh Hồng sư thúc lợi hại như vậy muốn truyền lời, hơn nữa chưởng môn phu nhân cùng bà xưa nay lại có quan hệ thân thiết, hai người kia nào dám ngăn cản, lập tức liền ngoan ngoãn tránh ra.
Linh Lung không nghĩ có thể trà trộn vào dễ dàng như vậy, lại nhìn Chung Mẫn Ngôn bằng cặp mắt khác xưa. Người này nói dối đến thật sự là mặt không đỏ tim không nhảy, thực sự giống như nói thật. Nàng ngẩng đầu len lén nhìn thoáng qua Chung Mẫn Ngôn, hắn còn đang giả bộ đứng đắn, nhưng đáy mắt tất cả đều là ý cười nghịch ngợm.
Linh Lung cách tay áo dùng sức nắm cánh tay hắn một phen, đang muốn khen hắn làm tốt lắm, lại nghe hai người kia đuổi theo, kêu lên: "Chờ một chút!"
Hai người lập tức cả kinh, chỉ sợ lời nói dối đã bị bại lộ, không thể không kiên trì quay mặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.