Chương 50
Diệp Sáp
31/07/2021
Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Hai mắt lẳng lặng nhìn nhau, ngọn lửa chiến tranh âm thầm dấy lên.
"Tôi thích Nhan Tịch. "
Cuối cùng vẫn là Lâm Nhược Nhiên mở miệng trước, tiếng nhạc đinh tai nhức óc xung quanh không thể ảnh hưởng đến giọng nói đầy kiên định của cô, ánh mắt cô nhìn Claire càng trở nên sắc bén.
"Bây giờ em ấy đã là của tôi rồi. "
Bước nhảy thay đổi, Claire nhìn Lâm Nhược Nhiên, giọng nói cũng kiên định không kém, Nhan Tịch là của cô, cho dù tình cảm giữa hai người đã từng tốt thế nào thì Nhan Tịch vẫn là của cô, chỉ có thể của một mình cô thôi.
"Nhưng cậu đã từng khiến em ấy tổn thương. "
Lâm Nhược Nhiên cao giọng, nhìn Claire bằng đôi mắt khiêu khích. Claire nhìn cô, nhàn nhạt nói:
"Cậu cho rằng nếu không như vậy, tôi sẽ để cậu đến gần Nhan Tịch một lần nữa sao. "
"Giờ cậu đang tuyên chiến với tôi? "
Tay Lâm Nhược Nhiên đang đặt bên eo Claire chợt dùng sức, ép cô hơi cong người.
"Nếu cậu cố ý khiến em ấy đau khổ, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu. "
Claire đứng thẳng người lại, nhìn Lâm Nhược Nhiên, trong đôi màu xanh nhạt là sự nghiêm túc Lâm Nhược Nhiên chưa từng thấy qua.
Lâm Nhược Nhiên nhìn Claire chốc lát, cố gắng xác định tình cảm thật giả. Hồi sau, khóe miệng cô kéo ra một nụ cười gượng gạo.
"Claire, chưa từng nghĩ rằng chúng ta sẽ có hôm nay. Vì một người mà khai chiến với nhau."
Đúng vậy, cô cũng chưa nghĩ tới. Ở Mỹ, dù tình cảm giữa Lâm Nhược Nhiên và Claire không bằng tình cảm giữa cô và Cherry, nhưng những nét tương đồng giữa hai người như có như không kéo các cô lại gần nhau, có thể gọi là bạn tốt, ít nhất trước khi Nhan Tịch yêu Claire có thể xem là như vậy.
"Nhưng Nhan Tịch. "
"Nhan Tịch sao? "
Lâm Nhược Nhiên hỏi ngược lại, Claire nhìn cô, nói:
"Chỉ có Nhan Tịch là không thể, LARA, cậu là bạn của tôi, tôi có thể chia sẻ tất cả mọi thứ với cậu, chỉ có người yêu là không thể. "
"Claire, cậu có chắc là cậu yêu em ấy không? "
Lâm Nhược Nhiên cắn môi nhìn Claire. Claire không do dự, gật đầu.
"Đúng. "
Trái tim trước đó đã tràn ngập vết thương lần nữa bị rạch một đường, Lâm Nhược Nhiên hiểu rất rõ tính tình Claire, nếu chưa chắc chắn, nếu không phải đã quyết định tất cả, cậu ấy cũng không nói ra dễ dàng vậy. Tuyệt vọng của Lâm Nhược Nhiên bị Claire nhìn thấy hết.
"LARA, tình yêu của tôi dành cho Nhan Tịch không thua cậu chút nào đâu. "
Lần đầu tiên Claire tuyên bố quyền sở hữu của mình, lần đầu tiên như người ta nói ra tình cảm chất chứa trong lòng mình với một người khác, nhưng cô chưa từng nghĩ người đó sẽ là LARA.
"Cậu biết em ấy được bao lâu chứ? "
Lâm Nhược Nhiên mỉa mai, vẫn chưa cam lòng buông tay.
Claire quay sang nhìn một chút kẻ đang núp trên sô pha uống rượu trong buồn bực, khóe môi khẽ nâng lên.
"LARA, tình yêu không phải được đo bằng thời gian cân nhắc, chỉ cần tôi yêu Nhan Tịch là đủ rồi. "
"Nhưng cậu không hiểu em ấy. "
Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, chăm chú nhìn Claire.
"Hai người ngay từ đầu đã không hợp nhau rồi. Nhan Tịch ở cạnh cậu sẽ luôn tự ti, trong trái tim em ấy chỉ có cậu nhưng cậu lại không đáp lại, nếu là tôi, tôi sẽ không để em ấy phải yêu trong đau khổ như vậy. "
"Cậu không phải là Nhan Tịch, cậu sẽ không hiểu em ấy nghĩ gì, cũng không có quyền phán xét tình yêu của chúng tôi. Nhan Tịch và tôi bên nhau vui vẻ hay đau khổ thì chúng tôi tự biết, không phải thứ gì bề ngoài tốt cũng đều tốt đâu. "
"Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không buông tay tình cảm với Nhan Tịch. "
"Cậu nói yêu là khiến người ta vui vẻ, nhưng giờ tình yêu của cậu lại đang làm Nhan Tịch đau khổ đấy thôi. "
Claire nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên, gằn từng chữ. Cậu ấy khiến Nhan Tịch cắn rứt, nhìn Nhan Tịch cắn rứt như vậy sao Claire có thể an tâm được? Không nói không có nghĩa là không quan tâm, Lâm Nhược Nhiên đã khiến Claire hiểu được trái tim cô từ lâu đã có Nhan Tịch, cô không thể chịu được khi người ấy buồn, không thể khoanh tay đứng nhìn người ta khóc, cô chỉ có một hy vọng đơn giản là muốn nhìn thấy khuôn mặt nàng vui vẻ tươi cười.
"Cậu có tư cách gì mà nói tôi? "
Lâm Nhược Nhiên ngước lên nhìn Claire bằng đôi mắt mơ hồ mang theo sự thù ghét. Trước kia, là ai đã khiến Nhan Tịch đau khổ, ai khiến nàng phải khóc, là ai bắt nàng phải chờ đợi trong khổ sở?
"Cậu nghĩ nếu không phải tự dằn vặt vì những chuyện trước kia, tôi sẽ để cho cậu dây dưa với Nhan Tịch như bây giờ sao? "
Claire nhìn Lâm Nhược Nhiên, dừng bước, gằn từng chữ một:
"LARA, tôi nói lần cuối, Nhan Tịch là của tôi, đừng khiêu khích em ấy nữa. "
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục vang lên, nhưng cuộc trò chuyện ngắn ngủi dừng tại đó. Claire liếc mắt nhìn Lâm Nhược Nhiên rồi buông tay đang đặt bên hông cô, xoay người bước ra khỏi sàn nhảy. Lâm Nhược Nhiên thất thần nhìn chằm chằm bóng lưng Claire một lúc, cúi thấp đầu.
Đúng, cô có tư cách gì cạnh tranh với người ta?
"Đừng uống nữa. "
Claire đến ngồi bên cạnh Nhan Tịch.
Khuôn mặt trắng nõn của Nhan Tịch giờ đã đỏ bừng, nàng nheo mắt nhìn Claire, ấm ức và ghen tuông trong mắt như muốn chôn vùi nàng.
Claire không nói lời nào, vươn tay lấy đi ly rượu của Nhan Tịch, để sang một bên.
Hạ Linh Doanh dỗ kẻ đang ôm bình dấm này cũng sắp phát điên, may mà chủ nhân bình dấm đã quay lại. Cô học theo dáng vẻ không quan tâm của Tiêu Mạc Ngôn, nhấc ly lên, chuẩn bị xem kịch vui.
"Cô ấy thích chị phải không? "
Nhan Tịch uống say rồi nên gan cũng to lên. Claire cau mày, lắc đầu.
"Hạ Hạ. "
Không cần nhìn cũng biết là Tiêu Mạc Ngôn nhào đến bên người Hạ Linh Doanh. Cùng lắm thì hai người cũng chỉ là bạn tốt, sao Nhan Tịch có thể nghĩ như vậy chứ?
"Thôi nào, cậu ta mà có tính lăng nhăng thì sao có thể chung thủy đi thích một người như vậy chứ? "
Tiêu Mạc Ngôn mới vừa nhảy xong, đang vui vẻ về với người phụ nữ của đời mình thì chợt nghe lời này, cô ngẩn người, suy nghĩ chốc lát rồi đen mặt quay sang nhìn Nhan Tịch. Ê, không phải chứ nhóc con, chị mi đang giúp mi mà mi lại quay ngược lại cắn chị!
"Làm gì có. "
Thấy Nhan Tịch đã say, hiếm khi Claire lại kiên nhẫn giải thích vậy, cô ngước lên lau mồ hôi trên trán cho Nhan Tịch.
Khuôn mặt đang nóng rang được dịu dàng chạm vào, thoải mái không tả được, Nhan Tịch nheo mắt, bắt lại tay của Claire, rồi áp tay cô lên mặt mình.
"Chị đừng thích cổ, cổ không phải hạng tốt lành gì đâu. "
Tiêu Mạc Ngôn nghe Nhan Tịch lẩm bẩm, nổi giận dặm mạnh cái ly lên bàn, nhưng nhanh chóng bị Hạ Linh Doanh "đóng băng".
Claire để mặc Nhan Tịch lôi kéo tay mình, đôi mày cô cau chặt, nhìn khuôn mặt Nhan Tịch uống đến đỏ bừng, tim mơ hồ nhói đau.
Nhan Tịch, là sự do dự của tôi khiến em không ngừng hoài nghi sao?
Claire rút tay lại, vươn hai tay ôm eo Nhan Tịch, kéo nàng nằm xuống. Claire nhẹ nhàng để nàng kê đầu lên đùi mình rồi cúi đầu nhìn Nhan Tịch, hai tay chậm rãi xoa nhẹ hai bên thái dương cho nàng, đôi mắt ngập tràn suy nghĩ dần trở nên rõ ràng, tràn đầy tình cảm.
"Yên tâm, tôi sẽ không thích cậu ấy đâu. "
Dù vẫn chưa nói câu "tôi chỉ thích em " như Nhan Tịch mong đợi, nhưng để một người luôn vụng về trong chuyện tình cảm như Claire nói ra được những lời như vậy đã đủ khiến Nhan Tịch cảm thấy không phí công vô ích. Hai tay nàng ôm chặt eo Claire, híp mắt nhìn hai má ửng hồng của cô gái trước mặt, cười toe toét.
"Cười cái gì? Ngủ đi. "
Claire còn tưởng lời vừa rồi Nhan Tịch không nghe được, không ngờ nàng lại thay đổi nhanh vậy. Cô đỏ mặt, rút tay lại để che giấu nhưng lại bị Nhan Tịch nhanh tay bắt lại.
"Hê hê, Claire, thật tốt."
Đôi mắt Nhan Tịch đang mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng, đắc ý cười toe toét. Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn một hồi rồi nheo mắt, nghiêm giọng.
" Nhan Tịch, rốt cuộc có phải em uống quá chén không? "
"Uống nhiều quá nên giờ càng nhìn càng thấy chị hấp dẫn, đôi mắt đẹp, khuôn mặt rất đẹp, miệng rất rất đẹp, dáng người rất rất rất đẹp, nơi nào cũng đều đẹp cả. "
Khuôn mặt vốn đã dịu xuống của Claire nay lại đỏ ửng lên, cô hơi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt nóng bỏng của Nhan Tịch.
Nhan Tịch không dám la lối nữa, nhanh chóng ngồi dậy, cười toe toét nhìn Claire rồi kéo tay cô áp vào mặt.
"Thật đó, em uống nhiều lắm nhưng vừa nhìn thấy chị đã giải rượu cả rồi, còn tràn đầy tinh lực, muốn tìm chút chuyện để làm nữa. Ai ui ——"
Claire đỏ mặt, đưa tay nhéo má Nhan Tịch. Nhan Tịch làm màu kêu lên một tiếng, nhanh chóng nhào vào lòng Claire rồi ngước lên, tươi cười nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Claire.
"Sao em hư vậy? "
"Hư á? Claire, chị đang làm nũng hở? "
"Vừa rồi em diễn trò cho tôi thấy phải không? "
"Làm gì có, em thật sự cảm thấy chị rất xinh đẹp. "
"......"
"Giời ạ, nổi hết cả da gà. "
Tiêu Mạc Ngôn vẫn đang ngồi xem cuộc vui vừa uống nước trái cây vừa trêu chọc, hai má Claire hơi ửng hồng, còn Nhan Tịch lại bò từ trong lòng cô ra, quay qua người họ Tiêu kia, nhướng mày.
"Sao, chị ghen tỵ hở? "
"Ghen tỵ với nhóc á? "
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, cười rồi vươn tay kéo Hạ Linh Doanh đang ngồi bên cạnh vào trong lòng.
"Chị đây phải ghen tỵ sao? "
Hạ Hạ cũng hơi đỏ mặt, đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, tức giận liếc cô một cái.
Lần này đến lượt Nhan Tịch rộng lượng không để ý đến ánh mắt khiêu khích kia của Tiêu Mạc Ngôn, nàng cười híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh bằng cái nhìn đầy sùng bái.
"Hạ Hạ, chị thật lợi hại. "
"Ý gì? "
Tiêu Mạc Ngôn cảnh giác hỏi lại rất nhanh, một tay nhanh chóng kéo Hạ Linh Doanh vào lòng, thậm chí còn cố gắng kéo cô tránh xa Nhan Tịch một chút. Sao cô lại có thể quên được nhóc con này thích những người lạnh lùng như núi băng chứ, mới vừa rồi không phải làm tan chảy núi băng mang tên Claire sao, chắc không phải giờ lại muốn tới trêu chọc Hạ Hạ nhà cô chứ?
Nhan Tịch liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái bằng vẻ mặt khinh bỉ, không thèm chấp kẻ nhỏ mọn, rồi đột ngột quay lại, thấy Claire cũng đang mặt nghi hoặc nhìn mình, Nhan Tịch lúng túng, mím môi giải thích:
"Cái đó, Claire, chị đừng hiểu lầm nha, là Hạ Hạ nói em giả vờ say đó, chỉ nói là đối phó với người lạnh lùng phải có kẻ mặt dày không biết xấu hổ như Tiêu mới được. "
"......"
Lần này Claire và Tiêu Mạc Ngôn rất ăn ý, cùng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh lại rất bình tĩnh, sắc mặt không đổi liếc qua hai người rồi cầm ly vang bên cạnh lên, nhấp một ngụm, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Tiêu, em nói có sai gì không? "
Tiêu Mạc Ngôn bị ánh mắt của Hạ Linh Doanh quét qua, lạnh đến phát run, ngồi thẳng người lại, thận trọng nhìn cô, đầu gật liên tục như giã tỏi.
"Đương nhiên là không sai!"
~~~~~Hết Chương 50~~~~~
Sr mọi người, dạo này tâm trạng mình không được tốt cho lắm nên ra chương lâu như vậy! Mình sẽ cố gắng điều chỉnh lại!!!
Beta: Gờ
~~~~~
Hai mắt lẳng lặng nhìn nhau, ngọn lửa chiến tranh âm thầm dấy lên.
"Tôi thích Nhan Tịch. "
Cuối cùng vẫn là Lâm Nhược Nhiên mở miệng trước, tiếng nhạc đinh tai nhức óc xung quanh không thể ảnh hưởng đến giọng nói đầy kiên định của cô, ánh mắt cô nhìn Claire càng trở nên sắc bén.
"Bây giờ em ấy đã là của tôi rồi. "
Bước nhảy thay đổi, Claire nhìn Lâm Nhược Nhiên, giọng nói cũng kiên định không kém, Nhan Tịch là của cô, cho dù tình cảm giữa hai người đã từng tốt thế nào thì Nhan Tịch vẫn là của cô, chỉ có thể của một mình cô thôi.
"Nhưng cậu đã từng khiến em ấy tổn thương. "
Lâm Nhược Nhiên cao giọng, nhìn Claire bằng đôi mắt khiêu khích. Claire nhìn cô, nhàn nhạt nói:
"Cậu cho rằng nếu không như vậy, tôi sẽ để cậu đến gần Nhan Tịch một lần nữa sao. "
"Giờ cậu đang tuyên chiến với tôi? "
Tay Lâm Nhược Nhiên đang đặt bên eo Claire chợt dùng sức, ép cô hơi cong người.
"Nếu cậu cố ý khiến em ấy đau khổ, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu. "
Claire đứng thẳng người lại, nhìn Lâm Nhược Nhiên, trong đôi màu xanh nhạt là sự nghiêm túc Lâm Nhược Nhiên chưa từng thấy qua.
Lâm Nhược Nhiên nhìn Claire chốc lát, cố gắng xác định tình cảm thật giả. Hồi sau, khóe miệng cô kéo ra một nụ cười gượng gạo.
"Claire, chưa từng nghĩ rằng chúng ta sẽ có hôm nay. Vì một người mà khai chiến với nhau."
Đúng vậy, cô cũng chưa nghĩ tới. Ở Mỹ, dù tình cảm giữa Lâm Nhược Nhiên và Claire không bằng tình cảm giữa cô và Cherry, nhưng những nét tương đồng giữa hai người như có như không kéo các cô lại gần nhau, có thể gọi là bạn tốt, ít nhất trước khi Nhan Tịch yêu Claire có thể xem là như vậy.
"Nhưng Nhan Tịch. "
"Nhan Tịch sao? "
Lâm Nhược Nhiên hỏi ngược lại, Claire nhìn cô, nói:
"Chỉ có Nhan Tịch là không thể, LARA, cậu là bạn của tôi, tôi có thể chia sẻ tất cả mọi thứ với cậu, chỉ có người yêu là không thể. "
"Claire, cậu có chắc là cậu yêu em ấy không? "
Lâm Nhược Nhiên cắn môi nhìn Claire. Claire không do dự, gật đầu.
"Đúng. "
Trái tim trước đó đã tràn ngập vết thương lần nữa bị rạch một đường, Lâm Nhược Nhiên hiểu rất rõ tính tình Claire, nếu chưa chắc chắn, nếu không phải đã quyết định tất cả, cậu ấy cũng không nói ra dễ dàng vậy. Tuyệt vọng của Lâm Nhược Nhiên bị Claire nhìn thấy hết.
"LARA, tình yêu của tôi dành cho Nhan Tịch không thua cậu chút nào đâu. "
Lần đầu tiên Claire tuyên bố quyền sở hữu của mình, lần đầu tiên như người ta nói ra tình cảm chất chứa trong lòng mình với một người khác, nhưng cô chưa từng nghĩ người đó sẽ là LARA.
"Cậu biết em ấy được bao lâu chứ? "
Lâm Nhược Nhiên mỉa mai, vẫn chưa cam lòng buông tay.
Claire quay sang nhìn một chút kẻ đang núp trên sô pha uống rượu trong buồn bực, khóe môi khẽ nâng lên.
"LARA, tình yêu không phải được đo bằng thời gian cân nhắc, chỉ cần tôi yêu Nhan Tịch là đủ rồi. "
"Nhưng cậu không hiểu em ấy. "
Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, chăm chú nhìn Claire.
"Hai người ngay từ đầu đã không hợp nhau rồi. Nhan Tịch ở cạnh cậu sẽ luôn tự ti, trong trái tim em ấy chỉ có cậu nhưng cậu lại không đáp lại, nếu là tôi, tôi sẽ không để em ấy phải yêu trong đau khổ như vậy. "
"Cậu không phải là Nhan Tịch, cậu sẽ không hiểu em ấy nghĩ gì, cũng không có quyền phán xét tình yêu của chúng tôi. Nhan Tịch và tôi bên nhau vui vẻ hay đau khổ thì chúng tôi tự biết, không phải thứ gì bề ngoài tốt cũng đều tốt đâu. "
"Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không buông tay tình cảm với Nhan Tịch. "
"Cậu nói yêu là khiến người ta vui vẻ, nhưng giờ tình yêu của cậu lại đang làm Nhan Tịch đau khổ đấy thôi. "
Claire nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên, gằn từng chữ. Cậu ấy khiến Nhan Tịch cắn rứt, nhìn Nhan Tịch cắn rứt như vậy sao Claire có thể an tâm được? Không nói không có nghĩa là không quan tâm, Lâm Nhược Nhiên đã khiến Claire hiểu được trái tim cô từ lâu đã có Nhan Tịch, cô không thể chịu được khi người ấy buồn, không thể khoanh tay đứng nhìn người ta khóc, cô chỉ có một hy vọng đơn giản là muốn nhìn thấy khuôn mặt nàng vui vẻ tươi cười.
"Cậu có tư cách gì mà nói tôi? "
Lâm Nhược Nhiên ngước lên nhìn Claire bằng đôi mắt mơ hồ mang theo sự thù ghét. Trước kia, là ai đã khiến Nhan Tịch đau khổ, ai khiến nàng phải khóc, là ai bắt nàng phải chờ đợi trong khổ sở?
"Cậu nghĩ nếu không phải tự dằn vặt vì những chuyện trước kia, tôi sẽ để cho cậu dây dưa với Nhan Tịch như bây giờ sao? "
Claire nhìn Lâm Nhược Nhiên, dừng bước, gằn từng chữ một:
"LARA, tôi nói lần cuối, Nhan Tịch là của tôi, đừng khiêu khích em ấy nữa. "
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục vang lên, nhưng cuộc trò chuyện ngắn ngủi dừng tại đó. Claire liếc mắt nhìn Lâm Nhược Nhiên rồi buông tay đang đặt bên hông cô, xoay người bước ra khỏi sàn nhảy. Lâm Nhược Nhiên thất thần nhìn chằm chằm bóng lưng Claire một lúc, cúi thấp đầu.
Đúng, cô có tư cách gì cạnh tranh với người ta?
"Đừng uống nữa. "
Claire đến ngồi bên cạnh Nhan Tịch.
Khuôn mặt trắng nõn của Nhan Tịch giờ đã đỏ bừng, nàng nheo mắt nhìn Claire, ấm ức và ghen tuông trong mắt như muốn chôn vùi nàng.
Claire không nói lời nào, vươn tay lấy đi ly rượu của Nhan Tịch, để sang một bên.
Hạ Linh Doanh dỗ kẻ đang ôm bình dấm này cũng sắp phát điên, may mà chủ nhân bình dấm đã quay lại. Cô học theo dáng vẻ không quan tâm của Tiêu Mạc Ngôn, nhấc ly lên, chuẩn bị xem kịch vui.
"Cô ấy thích chị phải không? "
Nhan Tịch uống say rồi nên gan cũng to lên. Claire cau mày, lắc đầu.
"Hạ Hạ. "
Không cần nhìn cũng biết là Tiêu Mạc Ngôn nhào đến bên người Hạ Linh Doanh. Cùng lắm thì hai người cũng chỉ là bạn tốt, sao Nhan Tịch có thể nghĩ như vậy chứ?
"Thôi nào, cậu ta mà có tính lăng nhăng thì sao có thể chung thủy đi thích một người như vậy chứ? "
Tiêu Mạc Ngôn mới vừa nhảy xong, đang vui vẻ về với người phụ nữ của đời mình thì chợt nghe lời này, cô ngẩn người, suy nghĩ chốc lát rồi đen mặt quay sang nhìn Nhan Tịch. Ê, không phải chứ nhóc con, chị mi đang giúp mi mà mi lại quay ngược lại cắn chị!
"Làm gì có. "
Thấy Nhan Tịch đã say, hiếm khi Claire lại kiên nhẫn giải thích vậy, cô ngước lên lau mồ hôi trên trán cho Nhan Tịch.
Khuôn mặt đang nóng rang được dịu dàng chạm vào, thoải mái không tả được, Nhan Tịch nheo mắt, bắt lại tay của Claire, rồi áp tay cô lên mặt mình.
"Chị đừng thích cổ, cổ không phải hạng tốt lành gì đâu. "
Tiêu Mạc Ngôn nghe Nhan Tịch lẩm bẩm, nổi giận dặm mạnh cái ly lên bàn, nhưng nhanh chóng bị Hạ Linh Doanh "đóng băng".
Claire để mặc Nhan Tịch lôi kéo tay mình, đôi mày cô cau chặt, nhìn khuôn mặt Nhan Tịch uống đến đỏ bừng, tim mơ hồ nhói đau.
Nhan Tịch, là sự do dự của tôi khiến em không ngừng hoài nghi sao?
Claire rút tay lại, vươn hai tay ôm eo Nhan Tịch, kéo nàng nằm xuống. Claire nhẹ nhàng để nàng kê đầu lên đùi mình rồi cúi đầu nhìn Nhan Tịch, hai tay chậm rãi xoa nhẹ hai bên thái dương cho nàng, đôi mắt ngập tràn suy nghĩ dần trở nên rõ ràng, tràn đầy tình cảm.
"Yên tâm, tôi sẽ không thích cậu ấy đâu. "
Dù vẫn chưa nói câu "tôi chỉ thích em " như Nhan Tịch mong đợi, nhưng để một người luôn vụng về trong chuyện tình cảm như Claire nói ra được những lời như vậy đã đủ khiến Nhan Tịch cảm thấy không phí công vô ích. Hai tay nàng ôm chặt eo Claire, híp mắt nhìn hai má ửng hồng của cô gái trước mặt, cười toe toét.
"Cười cái gì? Ngủ đi. "
Claire còn tưởng lời vừa rồi Nhan Tịch không nghe được, không ngờ nàng lại thay đổi nhanh vậy. Cô đỏ mặt, rút tay lại để che giấu nhưng lại bị Nhan Tịch nhanh tay bắt lại.
"Hê hê, Claire, thật tốt."
Đôi mắt Nhan Tịch đang mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng, đắc ý cười toe toét. Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn một hồi rồi nheo mắt, nghiêm giọng.
" Nhan Tịch, rốt cuộc có phải em uống quá chén không? "
"Uống nhiều quá nên giờ càng nhìn càng thấy chị hấp dẫn, đôi mắt đẹp, khuôn mặt rất đẹp, miệng rất rất đẹp, dáng người rất rất rất đẹp, nơi nào cũng đều đẹp cả. "
Khuôn mặt vốn đã dịu xuống của Claire nay lại đỏ ửng lên, cô hơi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt nóng bỏng của Nhan Tịch.
Nhan Tịch không dám la lối nữa, nhanh chóng ngồi dậy, cười toe toét nhìn Claire rồi kéo tay cô áp vào mặt.
"Thật đó, em uống nhiều lắm nhưng vừa nhìn thấy chị đã giải rượu cả rồi, còn tràn đầy tinh lực, muốn tìm chút chuyện để làm nữa. Ai ui ——"
Claire đỏ mặt, đưa tay nhéo má Nhan Tịch. Nhan Tịch làm màu kêu lên một tiếng, nhanh chóng nhào vào lòng Claire rồi ngước lên, tươi cười nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Claire.
"Sao em hư vậy? "
"Hư á? Claire, chị đang làm nũng hở? "
"Vừa rồi em diễn trò cho tôi thấy phải không? "
"Làm gì có, em thật sự cảm thấy chị rất xinh đẹp. "
"......"
"Giời ạ, nổi hết cả da gà. "
Tiêu Mạc Ngôn vẫn đang ngồi xem cuộc vui vừa uống nước trái cây vừa trêu chọc, hai má Claire hơi ửng hồng, còn Nhan Tịch lại bò từ trong lòng cô ra, quay qua người họ Tiêu kia, nhướng mày.
"Sao, chị ghen tỵ hở? "
"Ghen tỵ với nhóc á? "
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, cười rồi vươn tay kéo Hạ Linh Doanh đang ngồi bên cạnh vào trong lòng.
"Chị đây phải ghen tỵ sao? "
Hạ Hạ cũng hơi đỏ mặt, đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, tức giận liếc cô một cái.
Lần này đến lượt Nhan Tịch rộng lượng không để ý đến ánh mắt khiêu khích kia của Tiêu Mạc Ngôn, nàng cười híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh bằng cái nhìn đầy sùng bái.
"Hạ Hạ, chị thật lợi hại. "
"Ý gì? "
Tiêu Mạc Ngôn cảnh giác hỏi lại rất nhanh, một tay nhanh chóng kéo Hạ Linh Doanh vào lòng, thậm chí còn cố gắng kéo cô tránh xa Nhan Tịch một chút. Sao cô lại có thể quên được nhóc con này thích những người lạnh lùng như núi băng chứ, mới vừa rồi không phải làm tan chảy núi băng mang tên Claire sao, chắc không phải giờ lại muốn tới trêu chọc Hạ Hạ nhà cô chứ?
Nhan Tịch liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái bằng vẻ mặt khinh bỉ, không thèm chấp kẻ nhỏ mọn, rồi đột ngột quay lại, thấy Claire cũng đang mặt nghi hoặc nhìn mình, Nhan Tịch lúng túng, mím môi giải thích:
"Cái đó, Claire, chị đừng hiểu lầm nha, là Hạ Hạ nói em giả vờ say đó, chỉ nói là đối phó với người lạnh lùng phải có kẻ mặt dày không biết xấu hổ như Tiêu mới được. "
"......"
Lần này Claire và Tiêu Mạc Ngôn rất ăn ý, cùng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh lại rất bình tĩnh, sắc mặt không đổi liếc qua hai người rồi cầm ly vang bên cạnh lên, nhấp một ngụm, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Tiêu, em nói có sai gì không? "
Tiêu Mạc Ngôn bị ánh mắt của Hạ Linh Doanh quét qua, lạnh đến phát run, ngồi thẳng người lại, thận trọng nhìn cô, đầu gật liên tục như giã tỏi.
"Đương nhiên là không sai!"
~~~~~Hết Chương 50~~~~~
Sr mọi người, dạo này tâm trạng mình không được tốt cho lắm nên ra chương lâu như vậy! Mình sẽ cố gắng điều chỉnh lại!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.