Chương 7
Diệp Sáp
31/07/2021
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Dọc đường, Nhan Tịch cũng không dám nói gì nữa, ngồi đàng hoàng trên xe Claire, ngay cả động mạnh cũng không dám. Đường không xa lắm, hơn nữa cũng đã qua giờ cao điểm nên chẳng bao lâu đã đến nơi. Nhan Tịch xuống xe trước, đứng sang một bên hớn hở nhìn sếp đỗ xe, Claire cầm chìa khóa xe đi ra thì thấy gương mặt si mê của Nhan Tịch cũng ngạc nhiên nhìn nàng rồi sửa lại khăn quàng cổ, theo sự hướng dẫn của người phục vụ đi vào quán.
Được rồi, Nhan Tịch thừa nhận không chỉ có một mình nàng si mê, Claire thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường, Nhan Tịch đứng ở sau lưng nàng cũng có chút ngượng ngùng nhưng giống như đã thành thói quen với Claire, mặt cô không đổi sắc, sải bước, tiếng giày cao gót nện xuống sàn vang xa.
Đợi Nhan Tịch đặt bàn xong, Claire mới cởi áo khoác treo sang một bên, còn Nhan Tịch cúi đầu chọn món, nàng gọi cá, một ít món rau và hải sản, sợ Claire ăn không quen, nàng còn cố ý gọi một đĩa salad rồi hơi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn về phía Claire.
" Tôi không biết thói quen ăn uống của Phó tổng nhưng với tôi, lẩu cá là món ngon nhất. "
Claire không phản đối gật đầu
"OK. "
......
Nhưng đây vẫn chưa là gì, chờ bồi bàn lấy thực đơn đi, Nhan Tịch mới chân chân chính chính cảm nhận được hiệu suất lạnh lùng mạnh mẽ của núi băng. Nàng thuận miệng nói đề tài gì Claire cũng chỉ dùng một cái gật đầu vô cùng đơn giản để trả lời, Nhan Tịch nói một lúc lâu đến khi không còn đề tài nào để nói thì lòng hơi lo lắng, cầm ly Coca bên cạnh lên uống một ngụm lớn rồi nhìn chằm chằm Claire. Không phải sếp vẫn còn ở tức giận nên cố ý lạnh nhạt với mình chứ?
Nhan Tịch để ly nước xuống, ngẩng đầu và dùng ánh mắt nàng cho là chân thành nhất nhìn Claire
" Phó tổng, có vài việc, tôi muốn giải thích với cô. "
Claire gật đầu, chờ Nhan Tịch nói tiếp.
Nhan Tịch hít sâu một hơi, cắn môi, không do dự nữa
" Lần đó ở căn-tin, tôi nói tổng giám hà khắc là tôi không đúng, sau này tôi sẽ cố hết sức giữ mồm giữ miệng. Hôm trước ở quán ăn tây, không phải tôi cố ý coi thường cô, đơn giản vì...... mùi hương trên người cô quá thơm, tôi chỉ muốn xác nhận lại xem đó có phải là nước hoa hay thứ gì khác chứ không có bất cứ sự thiếu tôn trọng nào với cô. Còn chuyện sáng nay ở trạm xe, tôi quá phấn khích vì không đến trễ nên không cẩn thận đụng phải biển trạm dừng xe buýt, việc này quyết không có lần thứ hai. Còn nữa, bài hát vừa rồi ở công ty, hy vọng cô bỏ qua cho. Tôi thường ngày hay hát bừa, hôm nay hứng trí hát về đôi mắt xanh, lần sau không chừng sẽ đến đôi mắt đỏ. "
Đôi mắt hẹp dài của Claire hơi nheo lại, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch, ngón trỏ tay phải theo thói quen nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay. Đầu Nhan Tịch còn đang ngước lên nhìn thẳng vào mắt Claire từ từ cúi thấp, nàng thừa nhận mình sợ nhất là bị Claire dùng ánh mắt kia nhìn chằm chằm, không phải nàng sẽ bị sa thải thôi sao? Cùng lắm thì mẹ và Lâm Nhược Nhiên sẽ lôi nàng ra đánh một trận, nỗi đau thể xác vẫn còn hơn bị tra tấn về tinh thần, nhưng ngay khi Nhan Tịch nản lòng từ bỏ tất cả hy vọng, Claire vẫn im lặng ngồi đối diện lên tiếng
" Nhan tiểu thư, tôi thấy cô nghĩ nhiều quá rồi. "
Nhan Tịch kinh ngạc ngẩng đầu, Claire nhàn nhạt nhìn nàng không giải thích, lần này Nhan Tịch yên tâm, ánh mắt ảm đạm của nàng bắt đầu toả sáng, chân mày cũng giãn ra. Claire thờ ơ cầm tách cà phê trên bàn lên nhấm nháp, không giải thích thêm gì, chuyện đến đây xem như kết thúc.
Nhất thời, Nhan Tịch vui vẻ muốn nổ tung, thì ra là nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, sếp không hề tức giận, nói vậy nàng sẽ không bị sa thải?! nghĩ tới đây, Nhan Tịch không khỏi toét miệng khúc khích cười lên tiếng, bắt đầu nhìn lại đôi mắt long lanh của Claire, không ghét, nàng bây giờ đã hoàn toàn không ghét đôi mắt màu lam này nữa, ngược lại bây giờ càng nhìn càng thấy đẹp, rất đẹp!
Claire nhìn dáng vẻ toét miệng cười khúc khích của Nhan Tịch hơi ngẩn ra, nhưng Nhan Tịch không hề phát hiện cô ngẩn người, vừa nghe mình không bị sa thải tâm tình nàng đã tốt lên không ít, lập tức sẵn sàng "chiến đấu", nghiêng đầu rống ra ngoài cửa "mang thức ăn nhanh lên một chút " rồi lập tức lại xoay người sủng nịnh cười híp mắt với Claire đang uống cà phê ở đối diện.
Có thể do Nhan Tịch nói quá nhiều hoặc do có sức ảnh hưởng của mỹ nữ mà món ăn đem lên nhanh hơn rất nhiều so với ngày thường, xuyên qua làn khói trắng nóng hổi của nồi lẩu là màu rau cải xanh biếc và màu thịt cá trắng nõn đang ùng ục sôi trong nồi, tâm trạng Nhan Tịch được buông lỏng, nàng ngẩng đầu cười ha hả nhìn Claire
" Phó tổng, cá tươi nơi này rất nổi tiếng, không hề kém bít tết đâu. "
Claire gật đầu, cầm đũa gắp một miếng đặt vào miệng chậm rãi nhai, ánh sáng cam của quán chiếu xuống khiến ngũ quan xinh xắn của cô thêm dịu dàng. Nhan Tịch nhìn thấy trong lòng bỗng nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt của Claire quá mức mê người đến nỗi khiến người ta quên luôn hàng mi của cô, thật ra nó cũng rất đẹp, hàng mi dài cong vút khiến đôi mắt màu lam nhạt càng thêm quyến rũ động lòng người. Còn có góc môi khẽ cong, tuyệt đẹp.
" Nhan tiểu thư. "
" Hở? "
Nhan Tịch giật mình, thấp thỏm nhìn Claire, mình chỉ ngắm gái một chút, không phải chuyện gì lớn chứ? Claire đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn nàng
"Ở đây không phải Thượng Hoa, cô gọi tôi là Claire được rồi. "
Nhan Tịch hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu rồi đưa tay gắp một cái đầu cá cực lớn bỏ vào chén
" Được thôi, nhưng cô cũng đừng gọi tôi là Nhan tiểu thư nữa, cái này nghe ít nhiều cũng không đúng chức vụ hiện tại của tôi, gọi tôi là Nhan Tịch được rồi. "
"không đúng chức vụ? "
Claire lặp lại khiến Nhan Tịch đỏ mặt nghẹn giọng, nàng không nói gì chỉ cắm cúi ăn. Đúng là hoạ từ miệng ra, làm sao có thể ở trước mặt người ngoại quốc nói về chủ đề khiếm nhã vậy. Sau một hồi vùi đầu ăn, Nhan Tịch mới hơi ngẩng lên liếc về phía Claire, có thể do ăn nóng nên gò má trắng nõn của Claire đỏ lên, dáng vẻ trong trẻo không còn lạnh lùng như trước, trong mắt thậm chí còn mang theo nụ cười nhè nhẹ, cả người dường như cũng dịu dàng hơn, chỗ áo ở cổ tay hơi bị cuộn lên lộ ra cánh tay trắng mịn tinh tế. Nhan Tịch thầm phục mẹ lợi hại lần nữa, quả nhiên kết bạn bằng rượu thịt là nhất.
Nhan Tịch thanh tĩnh lại, ở trước mặt mỹ nữ nàng giống như vừa được sạc đầy pin, sau khi nói chuyện coi như nàng đối với Claire cũng có chút hiểu biết. Sếp không thích nói chuyện, nhưng nếu mình nói mười câu, cô ấy nhất định sẽ theo phép lịch sự trả lời lại một câu, sau khi phát hiện điều này, Nhan Tịch bắt đầu nói không ngừng, từ công ty nói đến gia đình, ngay cả chuyện đáng xấu hổ lúc bé mình ăn hiếp người bạn hàng xóm mặt rỗ cũng lôi ra nói, nhìn dáng vẻ Claire thỉnh thoảng cười khẽ, trong lòng nàng không khỏi thỏa mãn, cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện, hai người ăn đến hơn chín giờ.
Lúc tính tiền, Claire muốn mua trả nhưng Nhan Tịch lập tức xông đến trước mặt, đè lại tay cô, kín đáo đưa tiền mình đã chuẩn bị trước trong tay cho bồi bàn sau đó nghiêng đầu đắc ý nhìn Claire, dáng vẻ kiêu ngạo trên gương mặt kia tựa như đứa trẻ mới lớn. Claire kinh ngạc nhìn nàng một hồi nở một nụ cười tinh xảo Nhan Tịch chưa từng thấy khiến hai bên gò má nàng nhộn nhạo lên. đây là nụ cười phát ra từ đáy lòng của Claire, không phải nụ cười xã giao. Vì lớn lên ở Mỹ nên Claire về Trung Quốc không có người bạn nào, người xung quanh cũng coi cô là cấp trên, trước mặt cô luôn cung kính không dám gây ra một lỗi nhỏ nào, chỉ có Nhan Tịch...... đi đến đâu đều vô tình gây vô số tình huống dở khóc dở cười đến đấy, nàng rất dễ thương, thật sự không phải là một cô bé hư hỏng.
Claire không biết Nhan Tịch đang chăm chú nhìn cô lúc cô thầm khen nàng dễ thương, một lát sau, nàng cúi đầu nhìn những ngón tay mảnh khảnh tay hơi lạnh kia đang trong tay mình, như bị lửa thiêu đốt rút tay lại, khuôn mặt nóng bừng. Claire không để ý, mím môi nở một nụ cười đứng dậy lấy áo khoát, còn Nhan Tịch ngồi xấu hổ một lúc bắt đầu nghĩ sau khi nàng điên khùng lôi chuyện tiền bạc địa vị ra nói phải lấy lòng sếp cả buổi tối mới thấy cô ấy cười một chút, nhưng chỉ trả tiền thôi đã khiến cô ấy vui vẻ như vậy, quả nhiên, các sếp đều là người keo kiệt, càng có tiền càng keo !
Lúc hai người một trước một sau ra khỏi phòng ăn trời đã hoàn toàn tối đen, gió đêm lồng lộng thổi vào mặt thoải mái không nói nên lời, Claire lên xe như thường lệ, nhưng Nhan Tịch không nhúc nhích đứng im tại chỗ cười híp mắt nhìn cô.
" Sao vậy? "
Dáng vẻ nghiêng đầu nhìn nàng của Claire thật đáng yêu. Nhan Tịch nhìn chằm chằm một hồi rồi phất tay cười
" Cô về đi Claire, tôi tự về được. "
" Tôi đưa cô về. "
Claire vẫn kiên định, Nhan Tịch mời mình ăn cơm, mình đưa nàng về nhà là chuyện đương nhiên, đây là phép lịch sự.
Nhan Tịch cho tay vào trong túi, lắc đầu cười
" Không cần, tôi thích tản bộ buổi tối, cô về đi. "
Claire khẽ cau mày, do dự một chút rồi không tiếp tục ép nàng, gật đầu
" Được rồi, vậy cô về cẩn thận. "
Nhan Tịch gật đầu, mỉm cười nhìn Claire lui xe, hồi lâu như chợt nhớ ra cái gì, nàng phất tay về phía xe Claire đã ra khỏi bãi đổ hét lên
"Claire, đi đường cẩn thận, về đến nhà có thể nhắn cho tôi một tin nhắn không? "
Claire vẫn nghiêng đầu với dáng vẻ đáng iu vừa rồi, nhưng trong mắt có thêm vài tia hài hước nở nụ cười
" Sao cô biết số điện thoại của tôi? "
" Oái......"
Nhan Tịch mặt đỏ lên, lại nghẹn lời. Nàng không thể nói mình đã vô thức ghi lại số điện thoại của Claire mấy ngày trước lúc xem thông tin công ty, nàng mơ hồ cảm giác hai người sẽ có quan hệ, coi như Claire không phải người chủ động, mình cũng muốn kể cho cô ấy nghe nhiều thần thoại Trung Quốc thông dụng, chuyện này không phải một sáng một chiều có thể làm được.
Cũng may Claire thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Tịch đỏ bừng cũng không làm khó nàng, gật đầu coi như đồng ý rồi bye một tiếng tiêu sái lái xe đi. Nhan Tịch ngây ngô đứng tại chỗ nhìn về phía Claire rời đi, hồi lâu, nàng nâng tay phải mới cầm tay Claire lên đặt ngang mũi, trên tay còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt phảng phất, Nhan Tịch đứng tại chỗ toét miệng cười, híp mắt lẩm bẩm hát bài hát về đôi mắt lam, đá cục đá đi về phía nhà mình, nhưng lần này lời bài hát dễ nghe hơn rất nhiều.
Lúc Nhan Tịch tới nhà đã hơn mười giờ, mẹ Nhan vẫn trên ghế sa lon xem kịch như thường ngày, thấy nàng về, bà chỉ liếc mắt một cái. Hồi tối Lâm Nhược Nhiên gọi điện thoại cho bà nói Nhan Tịch phải ở lại tăng ca, đứa nhỏ này đúng thật rất giỏi thu xếp, dĩ nhiên bà không có ý kiến còn nói với Lâm Nhược Nhiên sau này có giữ nàng lại cũng không cần hỏi bà nữa. Nhưng cuối cùng bà vẫn mềm lòng, mẹ Nhan thấy Nhan Tịch về trễ như thế, hừ một tiếng, hỏi
" Ăn tối chưa? "
Nhan Tịch ngẩng đầu, cười híp mắt với mẹ Nhan
" Con ăn lẩu cá rồi, mẹ coi tiếp đi, con đi ngủ đã, sắp mệt chết rồi !"
Mẹ Nhan nhìn nụ cười tự nhiên kia của Nhan Tịch hơi sửng sốt, không biết có phải nàng bị ám ảnh công việc không, bị tăng ca còn vui vẻ đến vậy? Lại còn đi ăn lẩu cá một mình?
Nhan Tịch không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mẹ, cầm điện thoại di động về phòng, ngay cả áo khoác cũng không cởi ngồi trên giường chăm chú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động. Nàng bấm đèn màn hình bật sáng để nó tối đi, tối đi rồi lại bật sáng, cứ như vậy gần mười phút đồng hồ, rốt cục cũng có tin nhắn đến, Nhan Tịch kích động mở hộp thư, quả nhiên là Claire, tin nhắn đơn giản chỉ có mấy chữ: " đã về đến nhà, cám ơn về bữa tối." Nhan Tịch nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, vui vẻ không nói nên lời, tay nàng nắm điện thoại hơi suy tư, gửi lại một tin nhắn trả lời, " OK, ngủ ngon, Claire." Tin nhắn trả lời lại rất nhanh được gửi đến, " Chúc ngủ ngon, Nhan Tịch ".
Nhan Tịch nắm chặt điện thoại nhảy tưng tưng trên giường, đá đá chân như khỉ tăng động một phen rồi mới cởi áo khoác, ngâm nga một đoạn bài hát bước vào phòng tắm. Lúc tắm, Nhan tịch cầm sữa tắm thoa lên người, nhưng sau lưng lại thoa không tới chỉ miễn cưỡng xức một chút, Nhan Tịch đứng dưới vòi sen, trong đầu lại vô thức hiện lên hình ảnh Claire ở nhà thoa sữa tắm, không biết lúc ấy cô có giống nàng thoa không tới, cần người khác giúp một tay không? Nhan Tịch nhớ tới bộ ngực mềm mại kia của sếp, mặt đỏ lên, cầm khăn tắm bên cạnh lên lau tóc, lắc nhẹ đầu, lau nước sau lưng, sau khi đã tắm xong có sức sống trở lại thì nàng cũng đã quên suy nghĩ lúc tắm của mình.
~~~~~Hết Chương 7~~~~~
Beta: Gờ
~~~~~
Dọc đường, Nhan Tịch cũng không dám nói gì nữa, ngồi đàng hoàng trên xe Claire, ngay cả động mạnh cũng không dám. Đường không xa lắm, hơn nữa cũng đã qua giờ cao điểm nên chẳng bao lâu đã đến nơi. Nhan Tịch xuống xe trước, đứng sang một bên hớn hở nhìn sếp đỗ xe, Claire cầm chìa khóa xe đi ra thì thấy gương mặt si mê của Nhan Tịch cũng ngạc nhiên nhìn nàng rồi sửa lại khăn quàng cổ, theo sự hướng dẫn của người phục vụ đi vào quán.
Được rồi, Nhan Tịch thừa nhận không chỉ có một mình nàng si mê, Claire thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường, Nhan Tịch đứng ở sau lưng nàng cũng có chút ngượng ngùng nhưng giống như đã thành thói quen với Claire, mặt cô không đổi sắc, sải bước, tiếng giày cao gót nện xuống sàn vang xa.
Đợi Nhan Tịch đặt bàn xong, Claire mới cởi áo khoác treo sang một bên, còn Nhan Tịch cúi đầu chọn món, nàng gọi cá, một ít món rau và hải sản, sợ Claire ăn không quen, nàng còn cố ý gọi một đĩa salad rồi hơi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn về phía Claire.
" Tôi không biết thói quen ăn uống của Phó tổng nhưng với tôi, lẩu cá là món ngon nhất. "
Claire không phản đối gật đầu
"OK. "
......
Nhưng đây vẫn chưa là gì, chờ bồi bàn lấy thực đơn đi, Nhan Tịch mới chân chân chính chính cảm nhận được hiệu suất lạnh lùng mạnh mẽ của núi băng. Nàng thuận miệng nói đề tài gì Claire cũng chỉ dùng một cái gật đầu vô cùng đơn giản để trả lời, Nhan Tịch nói một lúc lâu đến khi không còn đề tài nào để nói thì lòng hơi lo lắng, cầm ly Coca bên cạnh lên uống một ngụm lớn rồi nhìn chằm chằm Claire. Không phải sếp vẫn còn ở tức giận nên cố ý lạnh nhạt với mình chứ?
Nhan Tịch để ly nước xuống, ngẩng đầu và dùng ánh mắt nàng cho là chân thành nhất nhìn Claire
" Phó tổng, có vài việc, tôi muốn giải thích với cô. "
Claire gật đầu, chờ Nhan Tịch nói tiếp.
Nhan Tịch hít sâu một hơi, cắn môi, không do dự nữa
" Lần đó ở căn-tin, tôi nói tổng giám hà khắc là tôi không đúng, sau này tôi sẽ cố hết sức giữ mồm giữ miệng. Hôm trước ở quán ăn tây, không phải tôi cố ý coi thường cô, đơn giản vì...... mùi hương trên người cô quá thơm, tôi chỉ muốn xác nhận lại xem đó có phải là nước hoa hay thứ gì khác chứ không có bất cứ sự thiếu tôn trọng nào với cô. Còn chuyện sáng nay ở trạm xe, tôi quá phấn khích vì không đến trễ nên không cẩn thận đụng phải biển trạm dừng xe buýt, việc này quyết không có lần thứ hai. Còn nữa, bài hát vừa rồi ở công ty, hy vọng cô bỏ qua cho. Tôi thường ngày hay hát bừa, hôm nay hứng trí hát về đôi mắt xanh, lần sau không chừng sẽ đến đôi mắt đỏ. "
Đôi mắt hẹp dài của Claire hơi nheo lại, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch, ngón trỏ tay phải theo thói quen nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay. Đầu Nhan Tịch còn đang ngước lên nhìn thẳng vào mắt Claire từ từ cúi thấp, nàng thừa nhận mình sợ nhất là bị Claire dùng ánh mắt kia nhìn chằm chằm, không phải nàng sẽ bị sa thải thôi sao? Cùng lắm thì mẹ và Lâm Nhược Nhiên sẽ lôi nàng ra đánh một trận, nỗi đau thể xác vẫn còn hơn bị tra tấn về tinh thần, nhưng ngay khi Nhan Tịch nản lòng từ bỏ tất cả hy vọng, Claire vẫn im lặng ngồi đối diện lên tiếng
" Nhan tiểu thư, tôi thấy cô nghĩ nhiều quá rồi. "
Nhan Tịch kinh ngạc ngẩng đầu, Claire nhàn nhạt nhìn nàng không giải thích, lần này Nhan Tịch yên tâm, ánh mắt ảm đạm của nàng bắt đầu toả sáng, chân mày cũng giãn ra. Claire thờ ơ cầm tách cà phê trên bàn lên nhấm nháp, không giải thích thêm gì, chuyện đến đây xem như kết thúc.
Nhất thời, Nhan Tịch vui vẻ muốn nổ tung, thì ra là nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, sếp không hề tức giận, nói vậy nàng sẽ không bị sa thải?! nghĩ tới đây, Nhan Tịch không khỏi toét miệng khúc khích cười lên tiếng, bắt đầu nhìn lại đôi mắt long lanh của Claire, không ghét, nàng bây giờ đã hoàn toàn không ghét đôi mắt màu lam này nữa, ngược lại bây giờ càng nhìn càng thấy đẹp, rất đẹp!
Claire nhìn dáng vẻ toét miệng cười khúc khích của Nhan Tịch hơi ngẩn ra, nhưng Nhan Tịch không hề phát hiện cô ngẩn người, vừa nghe mình không bị sa thải tâm tình nàng đã tốt lên không ít, lập tức sẵn sàng "chiến đấu", nghiêng đầu rống ra ngoài cửa "mang thức ăn nhanh lên một chút " rồi lập tức lại xoay người sủng nịnh cười híp mắt với Claire đang uống cà phê ở đối diện.
Có thể do Nhan Tịch nói quá nhiều hoặc do có sức ảnh hưởng của mỹ nữ mà món ăn đem lên nhanh hơn rất nhiều so với ngày thường, xuyên qua làn khói trắng nóng hổi của nồi lẩu là màu rau cải xanh biếc và màu thịt cá trắng nõn đang ùng ục sôi trong nồi, tâm trạng Nhan Tịch được buông lỏng, nàng ngẩng đầu cười ha hả nhìn Claire
" Phó tổng, cá tươi nơi này rất nổi tiếng, không hề kém bít tết đâu. "
Claire gật đầu, cầm đũa gắp một miếng đặt vào miệng chậm rãi nhai, ánh sáng cam của quán chiếu xuống khiến ngũ quan xinh xắn của cô thêm dịu dàng. Nhan Tịch nhìn thấy trong lòng bỗng nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt của Claire quá mức mê người đến nỗi khiến người ta quên luôn hàng mi của cô, thật ra nó cũng rất đẹp, hàng mi dài cong vút khiến đôi mắt màu lam nhạt càng thêm quyến rũ động lòng người. Còn có góc môi khẽ cong, tuyệt đẹp.
" Nhan tiểu thư. "
" Hở? "
Nhan Tịch giật mình, thấp thỏm nhìn Claire, mình chỉ ngắm gái một chút, không phải chuyện gì lớn chứ? Claire đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn nàng
"Ở đây không phải Thượng Hoa, cô gọi tôi là Claire được rồi. "
Nhan Tịch hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu rồi đưa tay gắp một cái đầu cá cực lớn bỏ vào chén
" Được thôi, nhưng cô cũng đừng gọi tôi là Nhan tiểu thư nữa, cái này nghe ít nhiều cũng không đúng chức vụ hiện tại của tôi, gọi tôi là Nhan Tịch được rồi. "
"không đúng chức vụ? "
Claire lặp lại khiến Nhan Tịch đỏ mặt nghẹn giọng, nàng không nói gì chỉ cắm cúi ăn. Đúng là hoạ từ miệng ra, làm sao có thể ở trước mặt người ngoại quốc nói về chủ đề khiếm nhã vậy. Sau một hồi vùi đầu ăn, Nhan Tịch mới hơi ngẩng lên liếc về phía Claire, có thể do ăn nóng nên gò má trắng nõn của Claire đỏ lên, dáng vẻ trong trẻo không còn lạnh lùng như trước, trong mắt thậm chí còn mang theo nụ cười nhè nhẹ, cả người dường như cũng dịu dàng hơn, chỗ áo ở cổ tay hơi bị cuộn lên lộ ra cánh tay trắng mịn tinh tế. Nhan Tịch thầm phục mẹ lợi hại lần nữa, quả nhiên kết bạn bằng rượu thịt là nhất.
Nhan Tịch thanh tĩnh lại, ở trước mặt mỹ nữ nàng giống như vừa được sạc đầy pin, sau khi nói chuyện coi như nàng đối với Claire cũng có chút hiểu biết. Sếp không thích nói chuyện, nhưng nếu mình nói mười câu, cô ấy nhất định sẽ theo phép lịch sự trả lời lại một câu, sau khi phát hiện điều này, Nhan Tịch bắt đầu nói không ngừng, từ công ty nói đến gia đình, ngay cả chuyện đáng xấu hổ lúc bé mình ăn hiếp người bạn hàng xóm mặt rỗ cũng lôi ra nói, nhìn dáng vẻ Claire thỉnh thoảng cười khẽ, trong lòng nàng không khỏi thỏa mãn, cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện, hai người ăn đến hơn chín giờ.
Lúc tính tiền, Claire muốn mua trả nhưng Nhan Tịch lập tức xông đến trước mặt, đè lại tay cô, kín đáo đưa tiền mình đã chuẩn bị trước trong tay cho bồi bàn sau đó nghiêng đầu đắc ý nhìn Claire, dáng vẻ kiêu ngạo trên gương mặt kia tựa như đứa trẻ mới lớn. Claire kinh ngạc nhìn nàng một hồi nở một nụ cười tinh xảo Nhan Tịch chưa từng thấy khiến hai bên gò má nàng nhộn nhạo lên. đây là nụ cười phát ra từ đáy lòng của Claire, không phải nụ cười xã giao. Vì lớn lên ở Mỹ nên Claire về Trung Quốc không có người bạn nào, người xung quanh cũng coi cô là cấp trên, trước mặt cô luôn cung kính không dám gây ra một lỗi nhỏ nào, chỉ có Nhan Tịch...... đi đến đâu đều vô tình gây vô số tình huống dở khóc dở cười đến đấy, nàng rất dễ thương, thật sự không phải là một cô bé hư hỏng.
Claire không biết Nhan Tịch đang chăm chú nhìn cô lúc cô thầm khen nàng dễ thương, một lát sau, nàng cúi đầu nhìn những ngón tay mảnh khảnh tay hơi lạnh kia đang trong tay mình, như bị lửa thiêu đốt rút tay lại, khuôn mặt nóng bừng. Claire không để ý, mím môi nở một nụ cười đứng dậy lấy áo khoát, còn Nhan Tịch ngồi xấu hổ một lúc bắt đầu nghĩ sau khi nàng điên khùng lôi chuyện tiền bạc địa vị ra nói phải lấy lòng sếp cả buổi tối mới thấy cô ấy cười một chút, nhưng chỉ trả tiền thôi đã khiến cô ấy vui vẻ như vậy, quả nhiên, các sếp đều là người keo kiệt, càng có tiền càng keo !
Lúc hai người một trước một sau ra khỏi phòng ăn trời đã hoàn toàn tối đen, gió đêm lồng lộng thổi vào mặt thoải mái không nói nên lời, Claire lên xe như thường lệ, nhưng Nhan Tịch không nhúc nhích đứng im tại chỗ cười híp mắt nhìn cô.
" Sao vậy? "
Dáng vẻ nghiêng đầu nhìn nàng của Claire thật đáng yêu. Nhan Tịch nhìn chằm chằm một hồi rồi phất tay cười
" Cô về đi Claire, tôi tự về được. "
" Tôi đưa cô về. "
Claire vẫn kiên định, Nhan Tịch mời mình ăn cơm, mình đưa nàng về nhà là chuyện đương nhiên, đây là phép lịch sự.
Nhan Tịch cho tay vào trong túi, lắc đầu cười
" Không cần, tôi thích tản bộ buổi tối, cô về đi. "
Claire khẽ cau mày, do dự một chút rồi không tiếp tục ép nàng, gật đầu
" Được rồi, vậy cô về cẩn thận. "
Nhan Tịch gật đầu, mỉm cười nhìn Claire lui xe, hồi lâu như chợt nhớ ra cái gì, nàng phất tay về phía xe Claire đã ra khỏi bãi đổ hét lên
"Claire, đi đường cẩn thận, về đến nhà có thể nhắn cho tôi một tin nhắn không? "
Claire vẫn nghiêng đầu với dáng vẻ đáng iu vừa rồi, nhưng trong mắt có thêm vài tia hài hước nở nụ cười
" Sao cô biết số điện thoại của tôi? "
" Oái......"
Nhan Tịch mặt đỏ lên, lại nghẹn lời. Nàng không thể nói mình đã vô thức ghi lại số điện thoại của Claire mấy ngày trước lúc xem thông tin công ty, nàng mơ hồ cảm giác hai người sẽ có quan hệ, coi như Claire không phải người chủ động, mình cũng muốn kể cho cô ấy nghe nhiều thần thoại Trung Quốc thông dụng, chuyện này không phải một sáng một chiều có thể làm được.
Cũng may Claire thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Tịch đỏ bừng cũng không làm khó nàng, gật đầu coi như đồng ý rồi bye một tiếng tiêu sái lái xe đi. Nhan Tịch ngây ngô đứng tại chỗ nhìn về phía Claire rời đi, hồi lâu, nàng nâng tay phải mới cầm tay Claire lên đặt ngang mũi, trên tay còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt phảng phất, Nhan Tịch đứng tại chỗ toét miệng cười, híp mắt lẩm bẩm hát bài hát về đôi mắt lam, đá cục đá đi về phía nhà mình, nhưng lần này lời bài hát dễ nghe hơn rất nhiều.
Lúc Nhan Tịch tới nhà đã hơn mười giờ, mẹ Nhan vẫn trên ghế sa lon xem kịch như thường ngày, thấy nàng về, bà chỉ liếc mắt một cái. Hồi tối Lâm Nhược Nhiên gọi điện thoại cho bà nói Nhan Tịch phải ở lại tăng ca, đứa nhỏ này đúng thật rất giỏi thu xếp, dĩ nhiên bà không có ý kiến còn nói với Lâm Nhược Nhiên sau này có giữ nàng lại cũng không cần hỏi bà nữa. Nhưng cuối cùng bà vẫn mềm lòng, mẹ Nhan thấy Nhan Tịch về trễ như thế, hừ một tiếng, hỏi
" Ăn tối chưa? "
Nhan Tịch ngẩng đầu, cười híp mắt với mẹ Nhan
" Con ăn lẩu cá rồi, mẹ coi tiếp đi, con đi ngủ đã, sắp mệt chết rồi !"
Mẹ Nhan nhìn nụ cười tự nhiên kia của Nhan Tịch hơi sửng sốt, không biết có phải nàng bị ám ảnh công việc không, bị tăng ca còn vui vẻ đến vậy? Lại còn đi ăn lẩu cá một mình?
Nhan Tịch không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mẹ, cầm điện thoại di động về phòng, ngay cả áo khoác cũng không cởi ngồi trên giường chăm chú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động. Nàng bấm đèn màn hình bật sáng để nó tối đi, tối đi rồi lại bật sáng, cứ như vậy gần mười phút đồng hồ, rốt cục cũng có tin nhắn đến, Nhan Tịch kích động mở hộp thư, quả nhiên là Claire, tin nhắn đơn giản chỉ có mấy chữ: " đã về đến nhà, cám ơn về bữa tối." Nhan Tịch nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, vui vẻ không nói nên lời, tay nàng nắm điện thoại hơi suy tư, gửi lại một tin nhắn trả lời, " OK, ngủ ngon, Claire." Tin nhắn trả lời lại rất nhanh được gửi đến, " Chúc ngủ ngon, Nhan Tịch ".
Nhan Tịch nắm chặt điện thoại nhảy tưng tưng trên giường, đá đá chân như khỉ tăng động một phen rồi mới cởi áo khoác, ngâm nga một đoạn bài hát bước vào phòng tắm. Lúc tắm, Nhan tịch cầm sữa tắm thoa lên người, nhưng sau lưng lại thoa không tới chỉ miễn cưỡng xức một chút, Nhan Tịch đứng dưới vòi sen, trong đầu lại vô thức hiện lên hình ảnh Claire ở nhà thoa sữa tắm, không biết lúc ấy cô có giống nàng thoa không tới, cần người khác giúp một tay không? Nhan Tịch nhớ tới bộ ngực mềm mại kia của sếp, mặt đỏ lên, cầm khăn tắm bên cạnh lên lau tóc, lắc nhẹ đầu, lau nước sau lưng, sau khi đã tắm xong có sức sống trở lại thì nàng cũng đã quên suy nghĩ lúc tắm của mình.
~~~~~Hết Chương 7~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.