Chương 96
Diệp Sáp
31/07/2021
Nhan Tịch nhe răng nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Claire làm sao có thể coi trọng nàng? Da mặt thật dày a, súng máy cũng không thể xuyên thủng!
Hạ Linh Doanh cười bất lực nhìn RAY và Cherry đã túm lại một đoàn, thực sự hối hận a, sao họ không chèo thuyền lại gần khi Tiêu Mạc Ngôn bị Claire đùa giỡn thành cái dạng gì.
"Chào."
Vài người đang làm ầm ĩ thì có một giọng nữ yếu ớt vang lên qua điện thoại. Nhan Tịch hơi ngạc nhiên nhìn vào điện thoại, xác định mình không gọi nhầm số hỏi:
"Chị có phải là Nhược Lâm không?"
"Là tôi... cô là? A..."
"Ách... Tôi là Nhan Tịch."
Nhan Tịch mặt đỏ bừng, giọng Nhược Lâm rõ ràng là...
"Ngô, có chuyện gì vậy?"
"Tiêu tổng nói tôi làm nhân viên truyền thông với chị."
Nhan Tịch rối rít nói, vị này thật đúng là tàng long ngọa hổ a, nghe điện thoại không dừng một chút sao?
"Ân... làm phóng viên cũng được, ưm... trước hết chúng ta kiểm tra năng lực của cô đã, ah... em đi cùng Tiêu tổng phải không?"
"Đúng vậy, còn có rất nhiều người ở đây."
Nhan Tịch đỏ mặt, giờ nàng càng ngưỡng mộ nửa kia của Nhược Lâm hơn.
"Vậy thì cô viết một số tin tức của Tiêu tổng đi."
Câu cuối cùng cuối cùng cũng lưu loát, Nhan Tịch chưa kịp trả lời thì đối phương đã cúp điện thoại, nàng cầm điện thoại nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Thế nào, được không?"
Tiêu Mạc Ngôn đắc thắng nhìn Nhan Tịch, không quên nhướng mày liếc Claire. Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy cô có chút đáng thương, cô đối xử với cấp dưới của mình như thế nào? RAY không thích cô, Nhược Lâm cư nhiên ở phía sau tính kế...
Nhan Tịch máy móc đáp lại, nàng không dám nói sự thật với Tiêu Mạc Ngôn, nhưng có phần lơ đễnh dọc đường đi, Claire nhận thấy nàng khác thường, nắm tay nàng hỏi nhỏ:
"Làm sao vậy?"
Nhan Tịch cau mày, bí mật liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, khẽ lẩm bẩm khi thấy cô đang nói gì với Cherry:
"Nhược Lâm bảo em lấy một số tin tức từ Tiêu tỷ."
Claire im lặng một lúc, Nhan Tịch nói nhanh:
"Em biết chị không muốn em rời khỏi Thượng Hoa, nhưng Claire, chị phải tin tưởng em, cho dù em làm việc ở đâu, em sẽ luôn ở bên chị."
Claire thở dài gõ vào cằm mình.
"Ừm, viết thế nào."
Nhan Tịch tự lẩm bẩm, viết về Tiêu Mạc Ngôn cũng phải có chủ đề, hiện tại các nàng đang ở Nội Mông thì có thể viết gì bây giờ? Có thể sử dụng trang nhất để viết Tiêu tổng bị say sóng?
Claire liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nói như thể không có chuyện gì xảy ra:
"Thực ra, cậu ấy và RAY đều là những nhân vật thời sự."
"Đương nhiên!"
Nhan Tịch gật đầu, nhưng không, một người là trùm trong giới giải trí, người kia là thần tượng nổi tiếng của thế hệ mới, không phải là một nhân vật thời sự sao?
"Họ cũng thuộc cùng một công ty."
Claire nhẹ nhàng nói, Nhan Tịch hiểu cô muốn nói gì, ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Đi nào."
Claire không nói nữa, nắm tay Nhan Tịch đi về phía trước. Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, trong lòng thương tiếc Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu tỷ a, chị đắc tội ai thì được lại đi đắc tội Claire... là do chị không phải do chủ ý của em a...
Sau khi xuống thuyền, một vài người ngồi dã ngoại cùng nhau. Tiêu Mạc Ngôn không hiểu sao lại cãi nhau với Cherry, tất nhiên RAY đang giúp Cherry. Tiêu Mạc Ngôn tức giận khi thấy tất cả người của mình làm phản. Cô ngồi trên bãi cỏ, nheo mắt nhìn Cherry chậm rãi nói:
"Để tôi kể cho các người nghe vài sự tích đáng yêu của Cherry."
"Được!"
Nhan Tịch gật đầu đáp lại, hắc, xem họ lục đục nội bộ, cảm giác rất tốt!
RAY mím môi liếc nhìn Cherry, không nói lời nào, cô biết Tiêu Mạc Ngôn nhất định sẽ không nói gì tốt, nhưng trong lòng cô muốn nghe nên không nói gì. Cherry từ bên cạnh trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn phớt lờ hắng giọng nói.
"Chúng ta đến Harvard để học quân sự. Lúc đó Cherry muốn học với Claire, học rất nhiều tiếng Trung. Một ngày nọ, khi tập hợp khẩn cấp, cậu ấy không tìm thấy điện thoại di động vừa đeo thắt lưng vừa lao ra ngoài, hét lên."Tiểu ca ca của tôi, tiểu ca ca của tôi đâu?"
"Phốc--"
Nhan Tịch cười ngã trong vòng tay của Claire, RAY cũng đang nén cười, còn Cherry thì đen mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn dựa vào vòng tay của Hạ Linh Doanh tiếp tục ăn bữa ăn của mình. Ngay cả Claire, người luôn luôn không bình tĩnh cũng cười thành tiếng.
Thật ra, lúc đó Cherry rất đáng yêu...
************************************************** *****************************
Vì bị một vài người quấy rối nên chuyến du lịch hai người của Nhan Tịch và Claire thiếu đi chút lãng mạn hơn mong đợi, nhưng lại có rất nhiều tiếng cười sảng khoái. Trên đường đi, RAY cũng dành nhiều thời gian nhàn rỗi, có thể nói là dành riêng cho Cherry. Cố gắng hết sức, cô Cherry đã tìm thấy thứ gì đó, nhưng cô không vạch trần nó. RAY không vội vàng, một số cảm xúc nên nảy mầm từ từ.
Ngay sau khi Claire trở về Thượng Hoa liền bận rộn sứt đầu mẻ trán, bỏ qua Nhan Tịch mà bảo nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nhan Tịch đáp lại, cầm một xấp ảnh Tiêu Mạc Ngôn đang nói cười với RAY trên tạp chí lớn. Ở một nơi nào đó, Tiêu Mạc Ngôn tức giận, RAY phát điên...
"Nhìn đi, nhìn xem đây là cái gì, thật sự là truyền ra tai tiếng tôi với cậu!"
RAY bỏ tạp chí xuống bàn ghét bỏ nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn mặt tối sầm lại nhìn cô.
"Nói xem, chuyện này cậu cùng tôi xảy ra bê bối, cậu có mất giá không?"
"Không!"
RAY đáp lại, Tiêu Mạc Ngôn nghẹn lời, hơi cáu kỉnh vẫy tay.
"Được rồi, cậu đi trước đi, chuyện này tôi sẽ lo."
Tiêu Mạc Ngôn luôn xử lý mọi việc gọn gàng, chỉ trong chưa đầy mười phút, Nhan Tịch đã được mời vào văn phòng.
"Nhan Tịch."
"Đây là do em chụp?"
Tiêu Mạc Ngôn chỉ vào bức ảnh cô đang cho RAY ăn xiên thịt cừu trên báo, Nhan Tịch khẽ gật đầu.
"Em có thể chụp, nhưng không thể chụp tôi đẹp hơn sao? Hơn nữa, trong tay tôi thịt cừu xiên cái gì, thật là mất giá!"
Nhan Tịch ngượng ngùng, khó khăn mà Tiêu Mạc Ngôn đưa ra là quá lớn, chẳng lẽ trước khi chụp lén, nàng phải mỉm cười nói với cô: "Tiêu tỷ, em sắp chụp lén, chị hãy cười lên, một hai ba, chụp?!"
"Ý của ai?"
Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng hỏi.
"Nhược Lâm."
Nhan Tịch cố gắng gạt sự trong sạch của mình sang một bên, nàng không muốn trở thành nạn nhân của cuộc đấu tranh giai cấp.
"Đúng vậy."
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu đáp lại, im lặng một lúc ngước nhìn nàng.
"Ý tưởng hay đấy, nó có thể được coi là tiết kiệm chi phí thổi phồng của RAY."
"..."
Nhan Tịch không nói lời nào, nhìn Tiêu Mạc Ngôn không nói nên lời. Nàng bây giờ càng hâm mộ người phụ nữ này.
"Nhưng cũng không tiện nghi. Em có thể viết một bài báo hùng hồn về Nhược Lâm."
Tiêu Mạc Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, thật lớn mật, cư nhiên dám trèo lên đầu cô.
Mặt Nhan Tịch nhăn lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn bất đắc dĩ.
Tiêu Mạc Ngôn nhướng mày nhìn nàng.
"Không phải em luôn muốn phát triển lên bộ phận biên tập sao? Bằng cách này, chỉ cần em viết tốt, tôi sẽ chuyển em lên."
"Thật không?"
Nhan Tịch ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn mất kiên nhẫn cau mày.
"Tôi là lãnh đạo Thiên Hoàng."
"Nhưng... em cái gì cũng không biết chị ấy."
Nhan Tịch thấp giọng kháng nghị, nàng chỉ đi theo Nhược Lâm vài ngày, làm sao mà tung tin được?
"Đây là việc của em."
Tiêu Mạc Ngôn xua tay.
"Ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy kết quả."
"..."
Nhan Tịch thở dài, chán nản lui về phía sau, dọc đường còn thầm mắng hai người, thật là trẻ con đáng chết, cùng một công lại đối đầu nhau, ai nha, làng giải trí đúng là hỗn loạn.
Hai ngày nay, Nhan Tịch không ngủ ngon, nàng không ngừng suy nghĩ xem nên viết gì, Claire nhìn nàng như vậy cảm thấy đau lòng, cô muốn thuyết phục nàng nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi. Suy cho cùng đây là con đường mà Nhan Tịch đã chọn, mọi việc đều phải do nàng gánh vác, trải qua quá trình này, với tài hùng biện của nàng, nàng nhất định sẽ có năng lực.
Vào ngày thứ ba, Nhan Tịch ôm máy ảng theo đuôi Nhược Lâm. Nhược Lâm xứng đáng là một biên tập viên, cô nhìn quanh cảnh giác dọc theo đường đi. Nhan Tịch cắm cành cây trên đầu cảm thấy hơi tức giận. Nói Nhược Lâm là biên tập đi, đối với việc cảnh giác như vậy, cô còn hơn cả một đại minh tinh!
Sau tất cả nỗ lực miệt mài, Nhan Tịch ngồi xổm cho đến khi bắp chân tê dại, nhiệm vụ mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện, nàng liếc nhìn một chút.
...
Chiều cao có thể so sánh với Claire, chân tay mảnh khảnh, dáng người thẳng tắp, mái tóc ngắn sắc sảo, làn da màu lúa mì và đôi mắt sắc lạnh. Đây không phải là vệ sĩ của Tiêu Mạc Ngôn?
Nhan Tịch mở to mắt nhìn Nhược Lâm đang đắm chìm trong vòng tay của cô gái, nhìn cô trông lạnh lùng ngày thường giờ nở nụ cười hạnh phúc, hôn lên trán người kia sau đó kéo vào lòng ôm thật chặt.
Nhan Tịch nuốt nước bọt, kìm nén sự bàng hoàng trong lòng, cầm máy ảnh lên bấm máy.
Nhìn hai người ôm chặt lấy nhau, Nhan Tịch thở dài, Tiêu Mạc Ngôn thật đáng sợ, hai người yêu nhau này sao lại giống người ở tù 800 năm rồi mới được thả ra gặp nhau vậy?
Sau khi có được những bức ảnh như ý, Nhan Tịch vẫn còn chút đạo đức nghề nghiệp, không theo Nhược Lâm nữa mà lái xe trở về Thiên Hoàng.
Sau khi làm biên tập, nàng đã mua một chiếc POLO. Mặc dù chiếc xe không tốt lắm nhưng nàng rất trân trọng nó. Nàng thường chở Claire đi khắp nơi trên chiếc xe bị hỏng của mình.
Cả đêm, Nhan Tịch đang gấp rút viết bài, Claire mặc bộ đồ ngủ nhìn nàng vài lần, nhíu mày thật chặt.
Cuối cùng cũng viết xong, nhìn hình ảnh và văn bản kết xuất, Nhan Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, tắt máy tính, xoa xoa cổ, chậm rãi đi về phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, Nhan Tịch cau mày nhìn ánh đèn trong phòng.
"Claire, sao chị vẫn chưa ngủ?"
"Đang đợi em."
Claire nói thẳng, không thể nghe thấy cảm xúc của cô.
"Em không phải đã nói đừng đợi em sao."
Nhan Tịch có chút không vui, thật ra nàng cũng cảm thấy có lỗi với Claire, ngày nào cũng phải bận ở Thượng Hoa, lại phải thức đêm với nàng. Chuyện này làm sao có thể chịu đựng được. Claire dựa vào đầu giường không lên tiếng, mờ mịt nhìn nàng, ánh mắt đau lòng làm Nhan Tịch có chút khổ sở.
"Được rồi."
Dẹp dép bông, Nhan Tịch lên giường, ôm Claire vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, cổ và môi cô.
"Về sau không như vậy nữa, được không?"
Nhan Tịch nói nhỏ, Claire thu mình vào trong vòng tay nàng nói nhỏ:
"Nhan Tịch, phải nhớ kỹ, cơ thể em không phải là của riêng em."
Nhan Tịch đỏ mặt, nàng hiểu ý Claire, nhưng nàng nghe thấy hàm ý khác.
"Nga, chị muốn?"
Nhan Tịch trèo lên, đem hơi thở ấm áp vào tai Claire, Claire rụt cổ đỏ mặt.
Tại thời điểm này, nói gì cũng lãng phí...
Tắt đèn pha chỉ bật đèn đầu giường, Nhan Tịch dịu dàng nhìn Claire đang ngượng ngùng dưới ánh đèn, khẽ cười rồi vươn tay ôm cô.
Quần áo rút đi, Claire thở hổn hển vì nụ hôn của Nhan Tịch, hai má ửng đỏ, yếu ớt nằm trong vòng tay nàng.
Mùi hương ái muội tràn khắp căn phòng...
Sáng sớm hôm sau, Nhan Tịch vội vàng đến Thiên Hoàng, kiêu hãnh đứng bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi mở tạp chí ra, nhìn lướt qua mỉm cười.
Nhược Lâm, trưởng biên tập của Thiên Hoàng có một cuộc hẹn hò không rõ ràng với một cô gái ngực lép có gương mặt con lừa.
Hạ Linh Doanh cười bất lực nhìn RAY và Cherry đã túm lại một đoàn, thực sự hối hận a, sao họ không chèo thuyền lại gần khi Tiêu Mạc Ngôn bị Claire đùa giỡn thành cái dạng gì.
"Chào."
Vài người đang làm ầm ĩ thì có một giọng nữ yếu ớt vang lên qua điện thoại. Nhan Tịch hơi ngạc nhiên nhìn vào điện thoại, xác định mình không gọi nhầm số hỏi:
"Chị có phải là Nhược Lâm không?"
"Là tôi... cô là? A..."
"Ách... Tôi là Nhan Tịch."
Nhan Tịch mặt đỏ bừng, giọng Nhược Lâm rõ ràng là...
"Ngô, có chuyện gì vậy?"
"Tiêu tổng nói tôi làm nhân viên truyền thông với chị."
Nhan Tịch rối rít nói, vị này thật đúng là tàng long ngọa hổ a, nghe điện thoại không dừng một chút sao?
"Ân... làm phóng viên cũng được, ưm... trước hết chúng ta kiểm tra năng lực của cô đã, ah... em đi cùng Tiêu tổng phải không?"
"Đúng vậy, còn có rất nhiều người ở đây."
Nhan Tịch đỏ mặt, giờ nàng càng ngưỡng mộ nửa kia của Nhược Lâm hơn.
"Vậy thì cô viết một số tin tức của Tiêu tổng đi."
Câu cuối cùng cuối cùng cũng lưu loát, Nhan Tịch chưa kịp trả lời thì đối phương đã cúp điện thoại, nàng cầm điện thoại nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Thế nào, được không?"
Tiêu Mạc Ngôn đắc thắng nhìn Nhan Tịch, không quên nhướng mày liếc Claire. Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy cô có chút đáng thương, cô đối xử với cấp dưới của mình như thế nào? RAY không thích cô, Nhược Lâm cư nhiên ở phía sau tính kế...
Nhan Tịch máy móc đáp lại, nàng không dám nói sự thật với Tiêu Mạc Ngôn, nhưng có phần lơ đễnh dọc đường đi, Claire nhận thấy nàng khác thường, nắm tay nàng hỏi nhỏ:
"Làm sao vậy?"
Nhan Tịch cau mày, bí mật liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, khẽ lẩm bẩm khi thấy cô đang nói gì với Cherry:
"Nhược Lâm bảo em lấy một số tin tức từ Tiêu tỷ."
Claire im lặng một lúc, Nhan Tịch nói nhanh:
"Em biết chị không muốn em rời khỏi Thượng Hoa, nhưng Claire, chị phải tin tưởng em, cho dù em làm việc ở đâu, em sẽ luôn ở bên chị."
Claire thở dài gõ vào cằm mình.
"Ừm, viết thế nào."
Nhan Tịch tự lẩm bẩm, viết về Tiêu Mạc Ngôn cũng phải có chủ đề, hiện tại các nàng đang ở Nội Mông thì có thể viết gì bây giờ? Có thể sử dụng trang nhất để viết Tiêu tổng bị say sóng?
Claire liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nói như thể không có chuyện gì xảy ra:
"Thực ra, cậu ấy và RAY đều là những nhân vật thời sự."
"Đương nhiên!"
Nhan Tịch gật đầu, nhưng không, một người là trùm trong giới giải trí, người kia là thần tượng nổi tiếng của thế hệ mới, không phải là một nhân vật thời sự sao?
"Họ cũng thuộc cùng một công ty."
Claire nhẹ nhàng nói, Nhan Tịch hiểu cô muốn nói gì, ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Đi nào."
Claire không nói nữa, nắm tay Nhan Tịch đi về phía trước. Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, trong lòng thương tiếc Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu tỷ a, chị đắc tội ai thì được lại đi đắc tội Claire... là do chị không phải do chủ ý của em a...
Sau khi xuống thuyền, một vài người ngồi dã ngoại cùng nhau. Tiêu Mạc Ngôn không hiểu sao lại cãi nhau với Cherry, tất nhiên RAY đang giúp Cherry. Tiêu Mạc Ngôn tức giận khi thấy tất cả người của mình làm phản. Cô ngồi trên bãi cỏ, nheo mắt nhìn Cherry chậm rãi nói:
"Để tôi kể cho các người nghe vài sự tích đáng yêu của Cherry."
"Được!"
Nhan Tịch gật đầu đáp lại, hắc, xem họ lục đục nội bộ, cảm giác rất tốt!
RAY mím môi liếc nhìn Cherry, không nói lời nào, cô biết Tiêu Mạc Ngôn nhất định sẽ không nói gì tốt, nhưng trong lòng cô muốn nghe nên không nói gì. Cherry từ bên cạnh trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn phớt lờ hắng giọng nói.
"Chúng ta đến Harvard để học quân sự. Lúc đó Cherry muốn học với Claire, học rất nhiều tiếng Trung. Một ngày nọ, khi tập hợp khẩn cấp, cậu ấy không tìm thấy điện thoại di động vừa đeo thắt lưng vừa lao ra ngoài, hét lên."Tiểu ca ca của tôi, tiểu ca ca của tôi đâu?"
"Phốc--"
Nhan Tịch cười ngã trong vòng tay của Claire, RAY cũng đang nén cười, còn Cherry thì đen mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn dựa vào vòng tay của Hạ Linh Doanh tiếp tục ăn bữa ăn của mình. Ngay cả Claire, người luôn luôn không bình tĩnh cũng cười thành tiếng.
Thật ra, lúc đó Cherry rất đáng yêu...
************************************************** *****************************
Vì bị một vài người quấy rối nên chuyến du lịch hai người của Nhan Tịch và Claire thiếu đi chút lãng mạn hơn mong đợi, nhưng lại có rất nhiều tiếng cười sảng khoái. Trên đường đi, RAY cũng dành nhiều thời gian nhàn rỗi, có thể nói là dành riêng cho Cherry. Cố gắng hết sức, cô Cherry đã tìm thấy thứ gì đó, nhưng cô không vạch trần nó. RAY không vội vàng, một số cảm xúc nên nảy mầm từ từ.
Ngay sau khi Claire trở về Thượng Hoa liền bận rộn sứt đầu mẻ trán, bỏ qua Nhan Tịch mà bảo nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nhan Tịch đáp lại, cầm một xấp ảnh Tiêu Mạc Ngôn đang nói cười với RAY trên tạp chí lớn. Ở một nơi nào đó, Tiêu Mạc Ngôn tức giận, RAY phát điên...
"Nhìn đi, nhìn xem đây là cái gì, thật sự là truyền ra tai tiếng tôi với cậu!"
RAY bỏ tạp chí xuống bàn ghét bỏ nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn mặt tối sầm lại nhìn cô.
"Nói xem, chuyện này cậu cùng tôi xảy ra bê bối, cậu có mất giá không?"
"Không!"
RAY đáp lại, Tiêu Mạc Ngôn nghẹn lời, hơi cáu kỉnh vẫy tay.
"Được rồi, cậu đi trước đi, chuyện này tôi sẽ lo."
Tiêu Mạc Ngôn luôn xử lý mọi việc gọn gàng, chỉ trong chưa đầy mười phút, Nhan Tịch đã được mời vào văn phòng.
"Nhan Tịch."
"Đây là do em chụp?"
Tiêu Mạc Ngôn chỉ vào bức ảnh cô đang cho RAY ăn xiên thịt cừu trên báo, Nhan Tịch khẽ gật đầu.
"Em có thể chụp, nhưng không thể chụp tôi đẹp hơn sao? Hơn nữa, trong tay tôi thịt cừu xiên cái gì, thật là mất giá!"
Nhan Tịch ngượng ngùng, khó khăn mà Tiêu Mạc Ngôn đưa ra là quá lớn, chẳng lẽ trước khi chụp lén, nàng phải mỉm cười nói với cô: "Tiêu tỷ, em sắp chụp lén, chị hãy cười lên, một hai ba, chụp?!"
"Ý của ai?"
Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng hỏi.
"Nhược Lâm."
Nhan Tịch cố gắng gạt sự trong sạch của mình sang một bên, nàng không muốn trở thành nạn nhân của cuộc đấu tranh giai cấp.
"Đúng vậy."
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu đáp lại, im lặng một lúc ngước nhìn nàng.
"Ý tưởng hay đấy, nó có thể được coi là tiết kiệm chi phí thổi phồng của RAY."
"..."
Nhan Tịch không nói lời nào, nhìn Tiêu Mạc Ngôn không nói nên lời. Nàng bây giờ càng hâm mộ người phụ nữ này.
"Nhưng cũng không tiện nghi. Em có thể viết một bài báo hùng hồn về Nhược Lâm."
Tiêu Mạc Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, thật lớn mật, cư nhiên dám trèo lên đầu cô.
Mặt Nhan Tịch nhăn lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn bất đắc dĩ.
Tiêu Mạc Ngôn nhướng mày nhìn nàng.
"Không phải em luôn muốn phát triển lên bộ phận biên tập sao? Bằng cách này, chỉ cần em viết tốt, tôi sẽ chuyển em lên."
"Thật không?"
Nhan Tịch ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn mất kiên nhẫn cau mày.
"Tôi là lãnh đạo Thiên Hoàng."
"Nhưng... em cái gì cũng không biết chị ấy."
Nhan Tịch thấp giọng kháng nghị, nàng chỉ đi theo Nhược Lâm vài ngày, làm sao mà tung tin được?
"Đây là việc của em."
Tiêu Mạc Ngôn xua tay.
"Ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy kết quả."
"..."
Nhan Tịch thở dài, chán nản lui về phía sau, dọc đường còn thầm mắng hai người, thật là trẻ con đáng chết, cùng một công lại đối đầu nhau, ai nha, làng giải trí đúng là hỗn loạn.
Hai ngày nay, Nhan Tịch không ngủ ngon, nàng không ngừng suy nghĩ xem nên viết gì, Claire nhìn nàng như vậy cảm thấy đau lòng, cô muốn thuyết phục nàng nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi. Suy cho cùng đây là con đường mà Nhan Tịch đã chọn, mọi việc đều phải do nàng gánh vác, trải qua quá trình này, với tài hùng biện của nàng, nàng nhất định sẽ có năng lực.
Vào ngày thứ ba, Nhan Tịch ôm máy ảng theo đuôi Nhược Lâm. Nhược Lâm xứng đáng là một biên tập viên, cô nhìn quanh cảnh giác dọc theo đường đi. Nhan Tịch cắm cành cây trên đầu cảm thấy hơi tức giận. Nói Nhược Lâm là biên tập đi, đối với việc cảnh giác như vậy, cô còn hơn cả một đại minh tinh!
Sau tất cả nỗ lực miệt mài, Nhan Tịch ngồi xổm cho đến khi bắp chân tê dại, nhiệm vụ mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện, nàng liếc nhìn một chút.
...
Chiều cao có thể so sánh với Claire, chân tay mảnh khảnh, dáng người thẳng tắp, mái tóc ngắn sắc sảo, làn da màu lúa mì và đôi mắt sắc lạnh. Đây không phải là vệ sĩ của Tiêu Mạc Ngôn?
Nhan Tịch mở to mắt nhìn Nhược Lâm đang đắm chìm trong vòng tay của cô gái, nhìn cô trông lạnh lùng ngày thường giờ nở nụ cười hạnh phúc, hôn lên trán người kia sau đó kéo vào lòng ôm thật chặt.
Nhan Tịch nuốt nước bọt, kìm nén sự bàng hoàng trong lòng, cầm máy ảnh lên bấm máy.
Nhìn hai người ôm chặt lấy nhau, Nhan Tịch thở dài, Tiêu Mạc Ngôn thật đáng sợ, hai người yêu nhau này sao lại giống người ở tù 800 năm rồi mới được thả ra gặp nhau vậy?
Sau khi có được những bức ảnh như ý, Nhan Tịch vẫn còn chút đạo đức nghề nghiệp, không theo Nhược Lâm nữa mà lái xe trở về Thiên Hoàng.
Sau khi làm biên tập, nàng đã mua một chiếc POLO. Mặc dù chiếc xe không tốt lắm nhưng nàng rất trân trọng nó. Nàng thường chở Claire đi khắp nơi trên chiếc xe bị hỏng của mình.
Cả đêm, Nhan Tịch đang gấp rút viết bài, Claire mặc bộ đồ ngủ nhìn nàng vài lần, nhíu mày thật chặt.
Cuối cùng cũng viết xong, nhìn hình ảnh và văn bản kết xuất, Nhan Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, tắt máy tính, xoa xoa cổ, chậm rãi đi về phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, Nhan Tịch cau mày nhìn ánh đèn trong phòng.
"Claire, sao chị vẫn chưa ngủ?"
"Đang đợi em."
Claire nói thẳng, không thể nghe thấy cảm xúc của cô.
"Em không phải đã nói đừng đợi em sao."
Nhan Tịch có chút không vui, thật ra nàng cũng cảm thấy có lỗi với Claire, ngày nào cũng phải bận ở Thượng Hoa, lại phải thức đêm với nàng. Chuyện này làm sao có thể chịu đựng được. Claire dựa vào đầu giường không lên tiếng, mờ mịt nhìn nàng, ánh mắt đau lòng làm Nhan Tịch có chút khổ sở.
"Được rồi."
Dẹp dép bông, Nhan Tịch lên giường, ôm Claire vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, cổ và môi cô.
"Về sau không như vậy nữa, được không?"
Nhan Tịch nói nhỏ, Claire thu mình vào trong vòng tay nàng nói nhỏ:
"Nhan Tịch, phải nhớ kỹ, cơ thể em không phải là của riêng em."
Nhan Tịch đỏ mặt, nàng hiểu ý Claire, nhưng nàng nghe thấy hàm ý khác.
"Nga, chị muốn?"
Nhan Tịch trèo lên, đem hơi thở ấm áp vào tai Claire, Claire rụt cổ đỏ mặt.
Tại thời điểm này, nói gì cũng lãng phí...
Tắt đèn pha chỉ bật đèn đầu giường, Nhan Tịch dịu dàng nhìn Claire đang ngượng ngùng dưới ánh đèn, khẽ cười rồi vươn tay ôm cô.
Quần áo rút đi, Claire thở hổn hển vì nụ hôn của Nhan Tịch, hai má ửng đỏ, yếu ớt nằm trong vòng tay nàng.
Mùi hương ái muội tràn khắp căn phòng...
Sáng sớm hôm sau, Nhan Tịch vội vàng đến Thiên Hoàng, kiêu hãnh đứng bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi mở tạp chí ra, nhìn lướt qua mỉm cười.
Nhược Lâm, trưởng biên tập của Thiên Hoàng có một cuộc hẹn hò không rõ ràng với một cô gái ngực lép có gương mặt con lừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.