Chương 13
Mặc Trúc
28/04/2017
Lưu Ly Toái phiên ngoại — Thương (bổ sung cuối quyển 1 dẫn sang quyển 2)
Biển Phiền Não tuy gọi là biển, nhưng lại không giống như một vùng biển có nước, mà là một mảnh rừng nhìn không tới tận cùng.
Thương sẽ ở tại biển Phiền Não, cùng với Vô Danh ôn nhu.
Vô Danh nói thân thể mình không được khỏe, Thương chỉ là một quỷ hồn không có thân thể, cho nên cũng không hiểu lắm cái gì mà thân thể không khỏe. Nhưng Vô Danh thì không như vậy, Vô Danh là một con người, còn là một con người có thân thể không khỏe. Cho nên Thương cảm thấy, làm người thật là phiền phức, vẫn là làm quỷ tốt hơn nhiều.
.
Hỏi Vô Danh, Vô Danh nói “giống như bị lửa thiêu cháy” .
Bị lửa thiêu cháy có cảm giác thế nào, Thương không biết, nhưng lúc thân thể Vô Danh không tốt, Thương cũng không dám tới gần y. Vì mắt của Vô Danh sẽ biến thành màu đỏ đậm, dù Vô Danh vẫn là Vô Danh, nhưng Thương lại cảm thấy những lúc đó Vô Danh rất nguy hiểm. Cho nên chỉ cần những lúc Vô Danh có hiện tượng tự giam mình trong phòng, Thương sẽ tránh thật xa.
.
Không gặp được Vô Danh, Thương có chút cô đơn.
Y đứng trên ngọn cây, nhìn về Phiền Não Hải mênh mông vô bờ. Giữa thiên địa bao la như vậy, giống như chỉ có một mình mình… Vừa nghĩ đến đây, một mảnh lụa đen lướt qua trước mắt.
“Hóa ra ngươi ở đây.” Người mặc áo đen đứng cách Thương không xa.
Gương mặt này… hình như có chút quen quen.
“Thật không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Người nọ nói: “Ngươi cứ tiếp tục giả ngu cũng không sao, nhưng dù cho ngươi bây giờ chỉ là một linh hồn, khí âm hàn trên người ngươi có thể gây tổn thương cho thân thể y.”
“Hắc…” Thương cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm những từ có thể miêu tả người kia trong ý thức có hạn của mình.
“Ta đã nói bao nhiêu lần, ta là Tích Dạ!” Người kia thở dài: “Cũng không biết ngươi bị cái gì kích động, làm sao lại trở nên như vậy.”
“Vô Danh…”
“Y tạm thời ổn rồi, nhưng ngươi nhớ kỹ phải cách xa y một chút.” Lời Tích Dạ nói có hơi kỳ quái: “Hàn khí trên người ngươi quá nặng, quá thân cận sẽ dẫn tới phản phệ bên trong cơ thể y.”
Thương nghe hơi hiểu ra, Tích Dạ không muốn y và Vô Danh ở cùng nhau.
“Không muốn!” Thương chậm rãi nói: “Ta ở cùng với Vô Danh.”
Tích Dạ chau mày, trong mắt lóe lên tia sắc bén: “Ngươi thật to gan, không sợ ta…”
“Ngươi đi đi.” Thương và hắn nhìn nhau, trong mắt trống rỗng không hề sợ hãi.
“Đã rơi vào tình trạng này rồi, tính cách xấu xa của ngươi vẫn không thay đổi chút nào.” Tích Dạ sau khi ngẩn ra lại nở nụ cười: “Thể chất ta và y giống nhau, ở bên cạnh y sẽ có ích chứ không có hại, về phần ngươi, tự mình quyết định đi!
Nói xong, Tích Dạ tung hắc sa, cả người nhanh chóng bay mất. Thương nhìn bóng lưng hắn xa dần, đôi mắt trước nay trống rỗng bỗng lóe lên một tia ngỡ ngàng.
Lẽ nào đã định trước… là sẽ cô đơn…
.
Lúc Thương trở về phòng, Vô Danh đã tỉnh, mắt y cũng không còn màu đỏ đậm kia nữa, mi mày nhíu chặt cũng đã giãn ra.
“Thương.” Vô Danh quay đầu nhìn y, mỉm cười nói: “Sao ngươi không qua đây?”
Y thoáng đi về trước vài bước.
“Qua đây này!” Vô Danh vẫy vẫy tay với y.
Thương tiến về phía trước thêm vài bước, nghĩ nghĩ một chút, lại lui về sau vài bước.
“Vừa rồi Tích Dạ nói với ta, hắn đã tìm được một nơi có thể tạm kéo dài căn bệnh của ta, nhưng thân thể ta bây giờ không chịu được bay trên không trung, chỉ có thể chậm chạp đi trên đường đất.” Vô Danh biết y từ trước đến nay không tập trung, cũng không để tâm nhiều: “Đường xá xa xôi, hình dạng của ngươi theo chúng ta ra ngoài có thể gặp phiền phức, ta bảo Tích Dạ nghĩ cách, hắn nói có thể để ngươi tạm nương nhờ một vật gì đó, chờ đến nơi thì cho ngươi ra cũng được.”
.
Thương nghe xong, trên mặt không có biểu tình gì.
“Hay là, ngươi không muốn rời khỏi đây cùng chúng ta?” Vô Danh nhìn y, khẽ thở dài: “Nhưng hình dạng ngươi thế này, ta luôn thấy không an tâm, ngươi đi theo chúng ta vẫn hơn!”
Y nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Vô Danh, không khỏi muốn tới gần hơn, tay vươn ra…
“Thừa lúc ta không ở đây mà muốn làm gì đó?”
Cánh tay chìa ra của Thương bị một mảnh lụa đen ngăn lại giữa không trung, y nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tích Dạ.
“Tích Dạ, ngươi cũng về rồi!” Vô Danh giương lên nụ cười: “Ta đang hỏi Thương, không biết y có muốn nương nhờ vào vật nào đó hay không.”
“Hắn làm gì có ý kiến!” Tích Dạ thuận thế kéo lấy Vô Danh, dựa lên người y: “Phụ thân nói gì thì chính là cái đó.”
“Chúng ta không có vật gì nên hồn, chỉ đành ủy khuất Thương thôi.” Vô Danh sớm đã quen với hành động dính lên người của Tích Dạ, thấy thế cũng chỉ cười cười: “Ta cũng đã suy nghĩ, cảm thấy vẽ cho y một bức họa là tốt nhất.”
“Tốt với hắn như vậy làm gì?” Tích Dạ bất mãn lầm bầm.
“Thương, ngươi thấy được không?” Vô Danh quay đầu hỏi ý Thương.
“Ta thấy không ổn.” Thương vẫn chưa có phản ứng gì, Tích Dạ lại lên tiếng phản đối.
“Vì sao?”
“Phụ thân.” Tích Dạ cau mày nói: “Nhỡ như trên đường đi bị người khác nhìn thấy…”
“Ngươi không nói ta cũng không nghĩ tới.” Vô Danh ngẩn ra, sau đó liền lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Bộ dạng y bị người khác nhìn thấy, sợ là dẫn tới không ít phiền toái.”
Thương cúi đầu nhìn nhìn chính mình, ngoài thân ảnh phiêu đãng không chân thực, cái gì cũng không thấy.
***
“Họa chân dung không được, vậy thì vẽ cảnh vật đi!” Vô Danh vừa nói, vừa đến bên bàn: “Thương thích dạng cảnh vật thế nào?”
Chỉ thấy Tích Dạ cắn đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên nghiên mực trên bàn. Màu sắc máu tiên diễm lóa mắt, còn mơ hồ tản ra ánh sáng đỏ mông lung, tiếp đó hắn lại lấy từ trong ngực ra một vật bao bọc bởi mảnh vải bố, lúc mở ra ngạc nhiên đó là một khối băng tinh màu trắng tỏa ra hàn khí.
.
Băng tinh gặp phải máu của Tích Dạ lại bắt đầu rã ra nhanh chóng, hòa vào nghiên mực tạo thành một chất lỏng nhàn nhạt, trộn lẫn cùng mấy giọt máu, biến thành một màu đỏ nhợt nhạt.
Những giọt màu đỏ tươi kia bắn tung lóe lên tấm giấy trắng tinh, Vô Danh nhìn một hồi, nhấc bút thấm một ít vẽ lên giấy.
“Hoa…” Thương chậm rãi đến trước bàn, thấy được dưới ngòi bút Vô Danh hạ dần dần hiện lên hình vẽ.
“Là hoa mai.” Vô Danh buông bút, Tích Dạ khẽ phất tay áo, hoa mai trên bức họa lập tức từ mờ nhạt hiện rõ lên. Vô Danh cười hỏi: “Ngươi có thích không?”
“Sao lại là hoa mai?” Ở cùng nhau đã mấy mươi năm, một câu này có thể xem là một câu nói hoàn chỉnh nhất cũng là câu nói lưu loát nhất của Thương.
“Hoa mai không được sao?” Vô Danh nhè nhẹ nói: “Sơ ảnh hoành tà, ám hương phù động, ta cảm thấy Thương giống như hàn mai độc lập đứng ngoài thế gian này.”
“Phụ thân ngươi không cần an ủi hắn!” Tích Dạ ở bên cạnh rất không biết cảm thụ nói: “Hắn là chích quỷ (con quỷ cô độc), đương nhiên chỉ có thể ‘di thế độc lập’ thôi mà?”
Thương chuyên chú nhìn bức họa kia, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào những đóa hoa mai nở rộ, ngón tay y chạm đến nơi nào, hoa mai trong tranh như bị gió thổi qua nhẹ nhàng lay động, một ít cánh hoa nhỏ vụn tản mát khỏi nhành cây. Nhìn qua bức họa hoa mai, tưởng chừng như chúng vẫn đang sống.
.
“Máu của ta trân quý như thế, quả là hời cho ngươi rồi.” Tích Dạ vừa nói, vừa đem chất lỏng màu hồng nhạt còn dư lại hất vào hồ nước bên ngoài cửa sổ.
“Vô Danh…” Thương sờ hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Ngươi… bảo trọng…”
Vô Danh có chút ngạc nhiên, sau đó gật gật đầu.
“Còn không vào đi?” Tích Dạ đi vào giữa chắn ngang ánh mắt bọn họ đang nhìn nhau, còn hung hăng trừng mắt với Thương.
“Tích Dạ.” Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Thương gọi tên Tích Dạ: “Chiếu cố y, còn có… cẩn thận…”
Nói xong, y hóa thành một luồng khói xanh, tiến nhập vào bức họa trên bàn.
“Đây là thái độ gì chứ!” Tích Dạ hầm hầm giương cao lông mày, muốn lấy bức tranh xé nát.
“Ta nghĩ, Thương muốn nhắc ngươi cẩn thận bảo trọng đấy!” Vô Danh cuốn bức họa lại, đưa cho Tích Dạ: “Ngươi cất cẩn thận, chờ đến thị trấn sẽ trang hoàng lại một chút!”
“Vô Danh, ngươi thật là thiên vị!” Tích Dạ rầu rĩ ai oán nói: “Trang hoàng làm quái gì, dù sao…”
Vô Danh nhìn hắn vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Đột nhiên một trận lạnh lẽo từ sau lưng kéo tới, y bỗng chấn động, nét cười cứng ngắc bên miệng.
“Tuyết rơi sao?” Y lẩm bẩm nói một câu, xoay người đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ chốc lát, tuyết vốn chỉ là những mảng nhỏ dần dần dày lên. Xuyên qua một mảng trắng toát rộng khắp, y như thấy được một bóng lưng ngạo nghễ cao khiết… Vô Danh nhắm mắt lại, nỗ lực nuốt xuống vị tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, vẻ thong dong bình tĩnh trên mặt thay thế bởi sự đau đớn.
.
Rơi vào kết cục như thế này, có thể trách được ai? Đến bây giờ muốn hối hận cũng không kịp nữa, chỉ có thể oán mình năm đó quá u mê, không biết chữ tình này làm tổn thương con người quá sâu…
.
Tích Dạ bất mãn với Thương đã lâu. Ngày hắn đưa con quỷ du đãng khắp nơi này về Phiền Não Hải, cũng đã bắt đầu hối hận rồi.
Bởi vì con quỷ kia chiếm mất “Vô Danh của Tích Dạ”!
Vốn chỉ là một Vô Danh ở cùng một chỗ với Tích Dạ, chỉ là một con người của riêng Tích Dạ, bây giờ lại đem một nửa tâm tư đặt lên con quỷ suốt ngày chỉ biết nói “Ta quên rồi” này.
Quỷ hồn nhìn không thấy sờ không được kia, rốt cuộc có gì tốt mà phách lối? Bất mãn trong lòng Tích Dạ dần dần tích lũy, trước hóa thành chán ghét, sau lại biến thành căm hận… Cuối cùng lại đột nhiên trở lại bình hòa thỏa mãn, giống như đã biến mất cùng với con chích quỷ kia.
.
Xem ra duyên phận đã hết!
Nghe Vô Danh có chút thương cảm mà nói ra những lời này, Tích Dạ thậm chí cũng bắt đầu có chút thấp thỏm.
Cứ đem tên gia hỏa này tùy ý vứt qua một bên giữa thế tục hỗn loạn này, có phải là quá mức vô tình rồi không? Ngay cả khi vẫn luôn chán ghét hắn, bất quá cũng coi như là quen biết nhiều năm, huống hồ bây giờ hắn đã…
Tích Dạ thu hồi tầm nhìn, có chút ngạc nhiên bản thân lúc nào lại học được cái tính do dự không quyết đoán như vậy.
“Tích Dạ, còn không đi sao?” Vô Danh đi phía trước quay đầu gọi hắn.
Tích Dạ nhìn bạch y của Vô Danh bay phấp phới trong gió, nghĩ tới một chuyện rất lâu rất lâu về trước. Hắn nhớ đến muội muội vẫn luôn quấn quýt bên mình, nhớ lại gốc cây hoa lan trắng như tuyết trên Vân Mộng Sơn kia, nhớ tới việc thích người nọ đến phát cuồng không cần biết đến hậu quả… Thật sự là thương hải tang điền, vừa quay người đã qua ngàn vạn năm… Muội muội từ lâu đã hóa thành xương trắng, cây hoa lan cũng đã bị thiêu hủy cả gốc rễ, ái nhân lại trở thành kẻ thù không đội trời chung…
Không tự chủ sờ lên tóc mai mình, chỉ cảm thấy ngón tay chạm vào khoảng không… Tích Dạ đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Vô Danh đã đi thật xa về phía trước, thế là cất bước đuổi theo thật nhanh, cổng thành viết hai chữ “Khai Phong” rất nhanh biến mất sau lưng.
***
Không lâu sau, nhờ một bức họa hoa mai có thể nở tàn theo bốn mùa mà Triệu gia ở thành Khai Phong danh dương thiên hạ.
Lại không lâu sau, Triệu gia ở Khai Phong nổi lên hỏa hoạn lớn trong đêm, cả phủ một trăm ba mươi hai người không một ai sống sót, chỉ có một nữ nhân tuổi nhỏ vì gả xa Lạc Dương mới tránh khỏi tai họa.
Rất nhiều năm sau, trong rừng mai của Lạc Dương Hầu phủ bắt đầu có một thân ảnh hư vô ngày đêm lưu chuyển…
.
Vào một ngày của rất nhiều năm sau, Thương vẫn thường đứng ở rừng mai trong Lạc Dương Hầu phủ.
Tuyết rơi đầy trời, bốn phía một mảnh trắng toát, chỉ có hàn mai ngạo tuyết mà nở sức sống mạnh mẽ.
Thương tựa hồ bị xúc động, đưa tay ngắt một nhánh hoa mai trên cây.
Nhìn hoa mai trong tay, một loại cảm giác y không thể lý giải bắt đầu lưu động trong lòng, là cảm giác y đã quên rất lâu rồi…
“Nghịch phong… như giải ý…” Y chữ có chữ không, ngắt quãng mà niệm.
“Thanh Vương.” Có người ở cách đó không xa nói: “Đừng đi thêm nữa, nào còn gì có thể xem chứ.”
“Hóa ra thật sự có người ở đây à!” Có một thanh âm đang nói: “Hầu gia, ta không nghe lầm chứ!”
Thương cầm hoa mai trong tay chậm rãi xoay người, chậm rãi nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia… Thương thản nhiên nhìn, suy nghĩ ngày thường vẫn luôn hỗn loạn thời khắc này lại vô cùng rõ ràng, khiến chính y cũng thấy kinh ngạc.
Cặp mắt này, đã nhìn thấy ở đâu nhỉ? Dù cho đã thấy qua… cũng đã quên rồi! Thực sự quên đi quá nhiều…
Thương chậm rãi đến bên cạnh người nọ, lúc ngang qua nhau tay đưa tới nhành hoa mai. Đối phương không nhận, sau đó y buông tay, mặc cho hoa mai rơi xuống đất cánh hoa nát tan.
Người nọ nhìn ánh mắt y, tựa như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Nát rồi…” Thương thấp giọng kéo âm thật dài, phảng phất như tiếng thở dài.
Cũng đúng! Vốn là không quen biết, không hề quen biết người kia… Thương khẽ nâng khóe miệng, xoay người rời đi.
.
Phía sau Thương, một giọt máu theo ngón tay buông bên thân người người nọ rơi xuống. Màu đỏ tiên diễm nhỏ xuống đất, giống như đóa đóa hoa mai nở rộ trong tuyết trắng không tì vết…
END
Điều hướng các bài viết
← Họa trung tiên – Vĩ thanh
Vài lời tâm sự về chuyện tình gần đây của Khúc Má, Can Can và Thạch Đầu → Đăng bởi: admin
Biển Phiền Não tuy gọi là biển, nhưng lại không giống như một vùng biển có nước, mà là một mảnh rừng nhìn không tới tận cùng.
Thương sẽ ở tại biển Phiền Não, cùng với Vô Danh ôn nhu.
Vô Danh nói thân thể mình không được khỏe, Thương chỉ là một quỷ hồn không có thân thể, cho nên cũng không hiểu lắm cái gì mà thân thể không khỏe. Nhưng Vô Danh thì không như vậy, Vô Danh là một con người, còn là một con người có thân thể không khỏe. Cho nên Thương cảm thấy, làm người thật là phiền phức, vẫn là làm quỷ tốt hơn nhiều.
.
Hỏi Vô Danh, Vô Danh nói “giống như bị lửa thiêu cháy” .
Bị lửa thiêu cháy có cảm giác thế nào, Thương không biết, nhưng lúc thân thể Vô Danh không tốt, Thương cũng không dám tới gần y. Vì mắt của Vô Danh sẽ biến thành màu đỏ đậm, dù Vô Danh vẫn là Vô Danh, nhưng Thương lại cảm thấy những lúc đó Vô Danh rất nguy hiểm. Cho nên chỉ cần những lúc Vô Danh có hiện tượng tự giam mình trong phòng, Thương sẽ tránh thật xa.
.
Không gặp được Vô Danh, Thương có chút cô đơn.
Y đứng trên ngọn cây, nhìn về Phiền Não Hải mênh mông vô bờ. Giữa thiên địa bao la như vậy, giống như chỉ có một mình mình… Vừa nghĩ đến đây, một mảnh lụa đen lướt qua trước mắt.
“Hóa ra ngươi ở đây.” Người mặc áo đen đứng cách Thương không xa.
Gương mặt này… hình như có chút quen quen.
“Thật không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Người nọ nói: “Ngươi cứ tiếp tục giả ngu cũng không sao, nhưng dù cho ngươi bây giờ chỉ là một linh hồn, khí âm hàn trên người ngươi có thể gây tổn thương cho thân thể y.”
“Hắc…” Thương cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm những từ có thể miêu tả người kia trong ý thức có hạn của mình.
“Ta đã nói bao nhiêu lần, ta là Tích Dạ!” Người kia thở dài: “Cũng không biết ngươi bị cái gì kích động, làm sao lại trở nên như vậy.”
“Vô Danh…”
“Y tạm thời ổn rồi, nhưng ngươi nhớ kỹ phải cách xa y một chút.” Lời Tích Dạ nói có hơi kỳ quái: “Hàn khí trên người ngươi quá nặng, quá thân cận sẽ dẫn tới phản phệ bên trong cơ thể y.”
Thương nghe hơi hiểu ra, Tích Dạ không muốn y và Vô Danh ở cùng nhau.
“Không muốn!” Thương chậm rãi nói: “Ta ở cùng với Vô Danh.”
Tích Dạ chau mày, trong mắt lóe lên tia sắc bén: “Ngươi thật to gan, không sợ ta…”
“Ngươi đi đi.” Thương và hắn nhìn nhau, trong mắt trống rỗng không hề sợ hãi.
“Đã rơi vào tình trạng này rồi, tính cách xấu xa của ngươi vẫn không thay đổi chút nào.” Tích Dạ sau khi ngẩn ra lại nở nụ cười: “Thể chất ta và y giống nhau, ở bên cạnh y sẽ có ích chứ không có hại, về phần ngươi, tự mình quyết định đi!
Nói xong, Tích Dạ tung hắc sa, cả người nhanh chóng bay mất. Thương nhìn bóng lưng hắn xa dần, đôi mắt trước nay trống rỗng bỗng lóe lên một tia ngỡ ngàng.
Lẽ nào đã định trước… là sẽ cô đơn…
.
Lúc Thương trở về phòng, Vô Danh đã tỉnh, mắt y cũng không còn màu đỏ đậm kia nữa, mi mày nhíu chặt cũng đã giãn ra.
“Thương.” Vô Danh quay đầu nhìn y, mỉm cười nói: “Sao ngươi không qua đây?”
Y thoáng đi về trước vài bước.
“Qua đây này!” Vô Danh vẫy vẫy tay với y.
Thương tiến về phía trước thêm vài bước, nghĩ nghĩ một chút, lại lui về sau vài bước.
“Vừa rồi Tích Dạ nói với ta, hắn đã tìm được một nơi có thể tạm kéo dài căn bệnh của ta, nhưng thân thể ta bây giờ không chịu được bay trên không trung, chỉ có thể chậm chạp đi trên đường đất.” Vô Danh biết y từ trước đến nay không tập trung, cũng không để tâm nhiều: “Đường xá xa xôi, hình dạng của ngươi theo chúng ta ra ngoài có thể gặp phiền phức, ta bảo Tích Dạ nghĩ cách, hắn nói có thể để ngươi tạm nương nhờ một vật gì đó, chờ đến nơi thì cho ngươi ra cũng được.”
.
Thương nghe xong, trên mặt không có biểu tình gì.
“Hay là, ngươi không muốn rời khỏi đây cùng chúng ta?” Vô Danh nhìn y, khẽ thở dài: “Nhưng hình dạng ngươi thế này, ta luôn thấy không an tâm, ngươi đi theo chúng ta vẫn hơn!”
Y nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Vô Danh, không khỏi muốn tới gần hơn, tay vươn ra…
“Thừa lúc ta không ở đây mà muốn làm gì đó?”
Cánh tay chìa ra của Thương bị một mảnh lụa đen ngăn lại giữa không trung, y nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tích Dạ.
“Tích Dạ, ngươi cũng về rồi!” Vô Danh giương lên nụ cười: “Ta đang hỏi Thương, không biết y có muốn nương nhờ vào vật nào đó hay không.”
“Hắn làm gì có ý kiến!” Tích Dạ thuận thế kéo lấy Vô Danh, dựa lên người y: “Phụ thân nói gì thì chính là cái đó.”
“Chúng ta không có vật gì nên hồn, chỉ đành ủy khuất Thương thôi.” Vô Danh sớm đã quen với hành động dính lên người của Tích Dạ, thấy thế cũng chỉ cười cười: “Ta cũng đã suy nghĩ, cảm thấy vẽ cho y một bức họa là tốt nhất.”
“Tốt với hắn như vậy làm gì?” Tích Dạ bất mãn lầm bầm.
“Thương, ngươi thấy được không?” Vô Danh quay đầu hỏi ý Thương.
“Ta thấy không ổn.” Thương vẫn chưa có phản ứng gì, Tích Dạ lại lên tiếng phản đối.
“Vì sao?”
“Phụ thân.” Tích Dạ cau mày nói: “Nhỡ như trên đường đi bị người khác nhìn thấy…”
“Ngươi không nói ta cũng không nghĩ tới.” Vô Danh ngẩn ra, sau đó liền lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Bộ dạng y bị người khác nhìn thấy, sợ là dẫn tới không ít phiền toái.”
Thương cúi đầu nhìn nhìn chính mình, ngoài thân ảnh phiêu đãng không chân thực, cái gì cũng không thấy.
***
“Họa chân dung không được, vậy thì vẽ cảnh vật đi!” Vô Danh vừa nói, vừa đến bên bàn: “Thương thích dạng cảnh vật thế nào?”
Chỉ thấy Tích Dạ cắn đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên nghiên mực trên bàn. Màu sắc máu tiên diễm lóa mắt, còn mơ hồ tản ra ánh sáng đỏ mông lung, tiếp đó hắn lại lấy từ trong ngực ra một vật bao bọc bởi mảnh vải bố, lúc mở ra ngạc nhiên đó là một khối băng tinh màu trắng tỏa ra hàn khí.
.
Băng tinh gặp phải máu của Tích Dạ lại bắt đầu rã ra nhanh chóng, hòa vào nghiên mực tạo thành một chất lỏng nhàn nhạt, trộn lẫn cùng mấy giọt máu, biến thành một màu đỏ nhợt nhạt.
Những giọt màu đỏ tươi kia bắn tung lóe lên tấm giấy trắng tinh, Vô Danh nhìn một hồi, nhấc bút thấm một ít vẽ lên giấy.
“Hoa…” Thương chậm rãi đến trước bàn, thấy được dưới ngòi bút Vô Danh hạ dần dần hiện lên hình vẽ.
“Là hoa mai.” Vô Danh buông bút, Tích Dạ khẽ phất tay áo, hoa mai trên bức họa lập tức từ mờ nhạt hiện rõ lên. Vô Danh cười hỏi: “Ngươi có thích không?”
“Sao lại là hoa mai?” Ở cùng nhau đã mấy mươi năm, một câu này có thể xem là một câu nói hoàn chỉnh nhất cũng là câu nói lưu loát nhất của Thương.
“Hoa mai không được sao?” Vô Danh nhè nhẹ nói: “Sơ ảnh hoành tà, ám hương phù động, ta cảm thấy Thương giống như hàn mai độc lập đứng ngoài thế gian này.”
“Phụ thân ngươi không cần an ủi hắn!” Tích Dạ ở bên cạnh rất không biết cảm thụ nói: “Hắn là chích quỷ (con quỷ cô độc), đương nhiên chỉ có thể ‘di thế độc lập’ thôi mà?”
Thương chuyên chú nhìn bức họa kia, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào những đóa hoa mai nở rộ, ngón tay y chạm đến nơi nào, hoa mai trong tranh như bị gió thổi qua nhẹ nhàng lay động, một ít cánh hoa nhỏ vụn tản mát khỏi nhành cây. Nhìn qua bức họa hoa mai, tưởng chừng như chúng vẫn đang sống.
.
“Máu của ta trân quý như thế, quả là hời cho ngươi rồi.” Tích Dạ vừa nói, vừa đem chất lỏng màu hồng nhạt còn dư lại hất vào hồ nước bên ngoài cửa sổ.
“Vô Danh…” Thương sờ hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Ngươi… bảo trọng…”
Vô Danh có chút ngạc nhiên, sau đó gật gật đầu.
“Còn không vào đi?” Tích Dạ đi vào giữa chắn ngang ánh mắt bọn họ đang nhìn nhau, còn hung hăng trừng mắt với Thương.
“Tích Dạ.” Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Thương gọi tên Tích Dạ: “Chiếu cố y, còn có… cẩn thận…”
Nói xong, y hóa thành một luồng khói xanh, tiến nhập vào bức họa trên bàn.
“Đây là thái độ gì chứ!” Tích Dạ hầm hầm giương cao lông mày, muốn lấy bức tranh xé nát.
“Ta nghĩ, Thương muốn nhắc ngươi cẩn thận bảo trọng đấy!” Vô Danh cuốn bức họa lại, đưa cho Tích Dạ: “Ngươi cất cẩn thận, chờ đến thị trấn sẽ trang hoàng lại một chút!”
“Vô Danh, ngươi thật là thiên vị!” Tích Dạ rầu rĩ ai oán nói: “Trang hoàng làm quái gì, dù sao…”
Vô Danh nhìn hắn vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Đột nhiên một trận lạnh lẽo từ sau lưng kéo tới, y bỗng chấn động, nét cười cứng ngắc bên miệng.
“Tuyết rơi sao?” Y lẩm bẩm nói một câu, xoay người đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ chốc lát, tuyết vốn chỉ là những mảng nhỏ dần dần dày lên. Xuyên qua một mảng trắng toát rộng khắp, y như thấy được một bóng lưng ngạo nghễ cao khiết… Vô Danh nhắm mắt lại, nỗ lực nuốt xuống vị tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, vẻ thong dong bình tĩnh trên mặt thay thế bởi sự đau đớn.
.
Rơi vào kết cục như thế này, có thể trách được ai? Đến bây giờ muốn hối hận cũng không kịp nữa, chỉ có thể oán mình năm đó quá u mê, không biết chữ tình này làm tổn thương con người quá sâu…
.
Tích Dạ bất mãn với Thương đã lâu. Ngày hắn đưa con quỷ du đãng khắp nơi này về Phiền Não Hải, cũng đã bắt đầu hối hận rồi.
Bởi vì con quỷ kia chiếm mất “Vô Danh của Tích Dạ”!
Vốn chỉ là một Vô Danh ở cùng một chỗ với Tích Dạ, chỉ là một con người của riêng Tích Dạ, bây giờ lại đem một nửa tâm tư đặt lên con quỷ suốt ngày chỉ biết nói “Ta quên rồi” này.
Quỷ hồn nhìn không thấy sờ không được kia, rốt cuộc có gì tốt mà phách lối? Bất mãn trong lòng Tích Dạ dần dần tích lũy, trước hóa thành chán ghét, sau lại biến thành căm hận… Cuối cùng lại đột nhiên trở lại bình hòa thỏa mãn, giống như đã biến mất cùng với con chích quỷ kia.
.
Xem ra duyên phận đã hết!
Nghe Vô Danh có chút thương cảm mà nói ra những lời này, Tích Dạ thậm chí cũng bắt đầu có chút thấp thỏm.
Cứ đem tên gia hỏa này tùy ý vứt qua một bên giữa thế tục hỗn loạn này, có phải là quá mức vô tình rồi không? Ngay cả khi vẫn luôn chán ghét hắn, bất quá cũng coi như là quen biết nhiều năm, huống hồ bây giờ hắn đã…
Tích Dạ thu hồi tầm nhìn, có chút ngạc nhiên bản thân lúc nào lại học được cái tính do dự không quyết đoán như vậy.
“Tích Dạ, còn không đi sao?” Vô Danh đi phía trước quay đầu gọi hắn.
Tích Dạ nhìn bạch y của Vô Danh bay phấp phới trong gió, nghĩ tới một chuyện rất lâu rất lâu về trước. Hắn nhớ đến muội muội vẫn luôn quấn quýt bên mình, nhớ lại gốc cây hoa lan trắng như tuyết trên Vân Mộng Sơn kia, nhớ tới việc thích người nọ đến phát cuồng không cần biết đến hậu quả… Thật sự là thương hải tang điền, vừa quay người đã qua ngàn vạn năm… Muội muội từ lâu đã hóa thành xương trắng, cây hoa lan cũng đã bị thiêu hủy cả gốc rễ, ái nhân lại trở thành kẻ thù không đội trời chung…
Không tự chủ sờ lên tóc mai mình, chỉ cảm thấy ngón tay chạm vào khoảng không… Tích Dạ đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Vô Danh đã đi thật xa về phía trước, thế là cất bước đuổi theo thật nhanh, cổng thành viết hai chữ “Khai Phong” rất nhanh biến mất sau lưng.
***
Không lâu sau, nhờ một bức họa hoa mai có thể nở tàn theo bốn mùa mà Triệu gia ở thành Khai Phong danh dương thiên hạ.
Lại không lâu sau, Triệu gia ở Khai Phong nổi lên hỏa hoạn lớn trong đêm, cả phủ một trăm ba mươi hai người không một ai sống sót, chỉ có một nữ nhân tuổi nhỏ vì gả xa Lạc Dương mới tránh khỏi tai họa.
Rất nhiều năm sau, trong rừng mai của Lạc Dương Hầu phủ bắt đầu có một thân ảnh hư vô ngày đêm lưu chuyển…
.
Vào một ngày của rất nhiều năm sau, Thương vẫn thường đứng ở rừng mai trong Lạc Dương Hầu phủ.
Tuyết rơi đầy trời, bốn phía một mảnh trắng toát, chỉ có hàn mai ngạo tuyết mà nở sức sống mạnh mẽ.
Thương tựa hồ bị xúc động, đưa tay ngắt một nhánh hoa mai trên cây.
Nhìn hoa mai trong tay, một loại cảm giác y không thể lý giải bắt đầu lưu động trong lòng, là cảm giác y đã quên rất lâu rồi…
“Nghịch phong… như giải ý…” Y chữ có chữ không, ngắt quãng mà niệm.
“Thanh Vương.” Có người ở cách đó không xa nói: “Đừng đi thêm nữa, nào còn gì có thể xem chứ.”
“Hóa ra thật sự có người ở đây à!” Có một thanh âm đang nói: “Hầu gia, ta không nghe lầm chứ!”
Thương cầm hoa mai trong tay chậm rãi xoay người, chậm rãi nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia… Thương thản nhiên nhìn, suy nghĩ ngày thường vẫn luôn hỗn loạn thời khắc này lại vô cùng rõ ràng, khiến chính y cũng thấy kinh ngạc.
Cặp mắt này, đã nhìn thấy ở đâu nhỉ? Dù cho đã thấy qua… cũng đã quên rồi! Thực sự quên đi quá nhiều…
Thương chậm rãi đến bên cạnh người nọ, lúc ngang qua nhau tay đưa tới nhành hoa mai. Đối phương không nhận, sau đó y buông tay, mặc cho hoa mai rơi xuống đất cánh hoa nát tan.
Người nọ nhìn ánh mắt y, tựa như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Nát rồi…” Thương thấp giọng kéo âm thật dài, phảng phất như tiếng thở dài.
Cũng đúng! Vốn là không quen biết, không hề quen biết người kia… Thương khẽ nâng khóe miệng, xoay người rời đi.
.
Phía sau Thương, một giọt máu theo ngón tay buông bên thân người người nọ rơi xuống. Màu đỏ tiên diễm nhỏ xuống đất, giống như đóa đóa hoa mai nở rộ trong tuyết trắng không tì vết…
END
Điều hướng các bài viết
← Họa trung tiên – Vĩ thanh
Vài lời tâm sự về chuyện tình gần đây của Khúc Má, Can Can và Thạch Đầu → Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.