Chương 1
Mặc Trúc
20/04/2017
Tiết tử:
Khai Phong từ đường Triệu gia
Giữa khuya đêm nay, trưởng tử Triệu gia Triệu Huy về muộn, lúc về nhà muốn đi tắt băng qua từ đường lại thấy có người.
“Người nào?” Triệu Huy vội vàng xách đèn ***g đi tới.
Bên cạnh trường minh đăng mờ mờ, đích thực có một bóng người đang đứng.
“Người nào ở đó?” Nửa đêm có bóng người ở trong từ đường nhà mình, Triệu Huy dù có lớn gan hơn nữa, trong lòng cũng không khỏi phát lạnh.
“Chủ nhân thứ tội, nửa đêm quấy rầy, thật sự mạo muội rồi.” Người nọ vừa nói vừa đi về phía Triệu Huy đang đứng ngoài cửa.
Triệu Huy nghe thanh âm kia ôn hòa hữu lễ, thoáng thả lỏng một chút, nhấc đèn ***g lên.
Người nọ mặc một thân bạch y, trên đầu đội mũ sa trắng, nhìn không rõ mặt mũi y.
“Ngươi là ai, sao lại ở trong từ đường nhà ta?” Triệu Huy cảm thấy buồn bực: “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Ngươi là hậu nhân của Triệu gia?” Người nọ không đáp lại hắn mà hỏi ngược lại: “Triệu Thận Ngôn là gì của ngươi?”
“Đó là tên húy của tổ phụ ta.” Triệu Huy nghi ngờ hỏi: “Tôn giá và Triệu gia ta có quan hệ?”
“Đương nhiên là có chút quan hệ.” Người nọ gật gật đầu: “Ta và phu phụ hắn cũng coi như là người quen biết cũ, nhiều năm không gặp, lần này đi ngang qua Khai Phong vốn muốn đến gặp mặt một lần, lại không ngờ bọn họ đã qua đời rồi.”
Nói đến đó, trong lời nói tràn đầy thương cảm.
“Lão tiên sinh là cựu hữu của tổ phụ?” Lúc người nọ nhìn về phía bài vị, Triệu Huy thấy đầu tóc lộ ra khỏi mũ sa một mảng trắng như tuyết, lại thấy y gọi thẳng tên hiệu của tổ phụ, trực giác đã xem y là người cùng thời với tổ phụ: “Thật không khéo, tổ phụ và tổ mẫu năm trước đã song song qua đời cùng lúc.”
“Vậy sao? Nắm tay đồng quy, Phù Dung thực sự là may mắn lắm rồi.” Người nọ nhẹ thở dài: “Bạch đầu giai lão, bạch đầu giai lão…”
Y lẩm bẩm, tựa như nói với khoảng không, khiến người nghe cảm thấy trong lòng bi thương.
Triệu Huy lại càng cảm thấy kỳ quái.
Lúc tổ phụ mẫu qua đời cũng đã gần trăm tuổi, giọng nói và khí độ của người trước mắt này lại thực sự không giống người đã gần trăm tuổi.
“Không biết lão tiên sinh và tổ phụ mẫu là…”
“Chỉ là quen biết cũ.” Người nọ lắc lắc đầu: “Sớm đã là chuyện quá khứ, không đề cập tới cũng được!”
“Vậy đa tạ lão tiên sinh ngàn dặm đến thăm.” Triệu Huy lại cảm thấy cổ quái, nhưng cũng thấy người nọ không giống kẻ xấu gì.
“Không cần khách khí, đêm khuya quấy rầy, mong hãy thứ tội.” Người nọ hướng hắn hành lễ: “Chúng ta phải rời đi rồi.”
“Đâu có!” Triệu Huy vội vàng đáp lễ, lại ngẫm nghĩ “chúng ta” là có ý gì.
“Tích Dạ!” Chỉ nghe người nọ hướng vào trong từ đường gọi một tiếng: “Chúng ta đi thôi!”
Triệu Huy nhìn sang, lúc này mới phát hiện cư nhiên còn có một người đang đứng trong góc, chỉ là người nọ mặc một thân hắc y, lại đứng trong bóng tối, cho nên vừa rồi mới không nhìn thấy.
Bạch y nhân kia gật đầu cáo từ với hắn, lướt đi ra ngoài.
Triệu Huy nhìn theo thân ảnh y dần dần tiêu thất dưới ánh trăng.
“Này!”
Lúc cảm giác như đang nằm mơ của Triệu Huy còn chưa biến mất, lại bị thanh âm đột nhiên vang lên bên tai làm cho hoảng sợ.
Quay đầu lại, một gương mặt tiến sát vào mặt hắn?
Tuy rằng gương mặt này rất bình thường, nhưng nhìn gần như vậy vẫn có chút dọa người.
Triệu Huy thối lui một bước, hồ nghi nhìn hắc y nhân mới rồi vẫn đứng ở trong góc, bây giờ lại ở rất gần.
Hắc y nhân kia quan sát hắn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, tỉ tỉ mỉ mỉ.
Triệu Huy bị hắn nhìn đến sống lưng cũng phát lạnh.
“Người như ngươi xem ra cũng không tệ lắm.” Hắc y nhân cười cười với hắn.
“Xin hỏi…”
“Ta có thứ tốt cho ngươi!” Hắc y nhân vỗ vỗ bờ vai hắn.
“Thứ tốt? Không, vô công không nhận lộc, không cần!” Người nọ nhìn sao cũng thấy tà môn, Triệu Huy nào dám tin vào thứ tốt mà hắn nói.
“Ấy! Khách khí cái gì, ta nói muốn ngươi nhận ngươi hãy nhận đi!” Người nọ không giải thích mà đi đến dúi vào tay Triệu Huy một món đồ.
“Cái này… Không cần đâu!” Triệu Huy vội đem trong thứ trong tay trả về.
“Ta bảo ngươi nhận ngươi cứ nhận đi!” Người nọ trừng mắt, Triệu Huy bị hắn dọa sợ, động tác cũng liền ngừng lại. Người nọ lúc này mới cười: “Ta đã nói ngươi, đây là một thứ tốt mà! Ngươi mở ra xem sẽ biết.”
Người nọ lại nói: “Nhưng mà, vào đêm tháng chạp, ngươi nghìn vạn lần không được mở nó ra, bằng không, thứ tốt này có thể biến thành thứ xấu!”
Triệu Huy còn chưa kịp cự tuyệt, người nọ lại lắc mình một cái, nhìn lại thì đã đi rất xa rồi.
“Ngươi nghìn vạn lần không được quên lời ta!” Người nọ rất nhanh đã đi mất dạng, chỉ còn lại thanh âm từ trên không trung truyền tới: “Là tháng chạp!”
Triệu Huy ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy đây là một hồi quái mộng ly kỳ.
Cúi đầu, nhìn đồ vật trong tay, nhịn không được mở ra xem.
Đó là một quyển trục.
Một quyển trục trang hoàng vô cùng tinh tế.
Bức họa thật dài, vẽ một rừng mai không có hoa.
Không phải là cổ vật, cũng không phải là tác phẩm danh gia, trừ hoạ công tinh tế, không có gì đặc biệt cả!
Lạc khoản trên quyển trục chỉ viết một chữ Thương.
Thương…
***
“Thương đâu?” Trong một khách *** ở thành Khai Phong, bạch y nhân hỏi hắc y nhân đang thảnh thơi uống trà ở bên cạnh: “Sao ta không thấy hắn?”
“Thương?” Hắc y nhân nhìn quanh một phen, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong hành lý trên bàn.
“Đồ trục đâu?” Bạch y nhân cau mày hỏi.
“Không thấy!” Lục lọi một hồi, hắc y nhân buông tay than với y.
“Không thấy?” Bạch y nhân sửng sốt: “Sao nói không thấy là không thấy được?”
“Là không thấy chứ sao!” Hắc y nhân không lưu tâm nói: “Không thấy là không thấy rồi! Nói không chừng là tự hắn chạy mất rồi, có gì mà khẩn trương?”
“Nhưng… Nếu hắn bị người nhìn thấy…” Bạch y nhân lầm bầm: “Chẳng lẽ, thật sự là số mệnh đã định…”
“Không đâu!” Hắc y nhân an ủi y: “Ngươi lo lắng như thế làm gì? Dù sao hắn ở đâu thì cũng là chết rồi!”
“Thôi vậy!” Bạch y nhân quay mặt ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Đây là thiên ý!”
Hắc y nhân ở phía sau y cười đến là vô cùng đắc ý vô cùng âm hiểm.
Ném đi rồi! Cuối cùng cũng ném tên ngu ngốc đó đi rồi!
Điều hướng các bài viết
← Nhập cục – Ngân Giao
106. Mạc hậu hắc thủ (Thất) → Đăng bởi: admin
Khai Phong từ đường Triệu gia
Giữa khuya đêm nay, trưởng tử Triệu gia Triệu Huy về muộn, lúc về nhà muốn đi tắt băng qua từ đường lại thấy có người.
“Người nào?” Triệu Huy vội vàng xách đèn ***g đi tới.
Bên cạnh trường minh đăng mờ mờ, đích thực có một bóng người đang đứng.
“Người nào ở đó?” Nửa đêm có bóng người ở trong từ đường nhà mình, Triệu Huy dù có lớn gan hơn nữa, trong lòng cũng không khỏi phát lạnh.
“Chủ nhân thứ tội, nửa đêm quấy rầy, thật sự mạo muội rồi.” Người nọ vừa nói vừa đi về phía Triệu Huy đang đứng ngoài cửa.
Triệu Huy nghe thanh âm kia ôn hòa hữu lễ, thoáng thả lỏng một chút, nhấc đèn ***g lên.
Người nọ mặc một thân bạch y, trên đầu đội mũ sa trắng, nhìn không rõ mặt mũi y.
“Ngươi là ai, sao lại ở trong từ đường nhà ta?” Triệu Huy cảm thấy buồn bực: “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Ngươi là hậu nhân của Triệu gia?” Người nọ không đáp lại hắn mà hỏi ngược lại: “Triệu Thận Ngôn là gì của ngươi?”
“Đó là tên húy của tổ phụ ta.” Triệu Huy nghi ngờ hỏi: “Tôn giá và Triệu gia ta có quan hệ?”
“Đương nhiên là có chút quan hệ.” Người nọ gật gật đầu: “Ta và phu phụ hắn cũng coi như là người quen biết cũ, nhiều năm không gặp, lần này đi ngang qua Khai Phong vốn muốn đến gặp mặt một lần, lại không ngờ bọn họ đã qua đời rồi.”
Nói đến đó, trong lời nói tràn đầy thương cảm.
“Lão tiên sinh là cựu hữu của tổ phụ?” Lúc người nọ nhìn về phía bài vị, Triệu Huy thấy đầu tóc lộ ra khỏi mũ sa một mảng trắng như tuyết, lại thấy y gọi thẳng tên hiệu của tổ phụ, trực giác đã xem y là người cùng thời với tổ phụ: “Thật không khéo, tổ phụ và tổ mẫu năm trước đã song song qua đời cùng lúc.”
“Vậy sao? Nắm tay đồng quy, Phù Dung thực sự là may mắn lắm rồi.” Người nọ nhẹ thở dài: “Bạch đầu giai lão, bạch đầu giai lão…”
Y lẩm bẩm, tựa như nói với khoảng không, khiến người nghe cảm thấy trong lòng bi thương.
Triệu Huy lại càng cảm thấy kỳ quái.
Lúc tổ phụ mẫu qua đời cũng đã gần trăm tuổi, giọng nói và khí độ của người trước mắt này lại thực sự không giống người đã gần trăm tuổi.
“Không biết lão tiên sinh và tổ phụ mẫu là…”
“Chỉ là quen biết cũ.” Người nọ lắc lắc đầu: “Sớm đã là chuyện quá khứ, không đề cập tới cũng được!”
“Vậy đa tạ lão tiên sinh ngàn dặm đến thăm.” Triệu Huy lại cảm thấy cổ quái, nhưng cũng thấy người nọ không giống kẻ xấu gì.
“Không cần khách khí, đêm khuya quấy rầy, mong hãy thứ tội.” Người nọ hướng hắn hành lễ: “Chúng ta phải rời đi rồi.”
“Đâu có!” Triệu Huy vội vàng đáp lễ, lại ngẫm nghĩ “chúng ta” là có ý gì.
“Tích Dạ!” Chỉ nghe người nọ hướng vào trong từ đường gọi một tiếng: “Chúng ta đi thôi!”
Triệu Huy nhìn sang, lúc này mới phát hiện cư nhiên còn có một người đang đứng trong góc, chỉ là người nọ mặc một thân hắc y, lại đứng trong bóng tối, cho nên vừa rồi mới không nhìn thấy.
Bạch y nhân kia gật đầu cáo từ với hắn, lướt đi ra ngoài.
Triệu Huy nhìn theo thân ảnh y dần dần tiêu thất dưới ánh trăng.
“Này!”
Lúc cảm giác như đang nằm mơ của Triệu Huy còn chưa biến mất, lại bị thanh âm đột nhiên vang lên bên tai làm cho hoảng sợ.
Quay đầu lại, một gương mặt tiến sát vào mặt hắn?
Tuy rằng gương mặt này rất bình thường, nhưng nhìn gần như vậy vẫn có chút dọa người.
Triệu Huy thối lui một bước, hồ nghi nhìn hắc y nhân mới rồi vẫn đứng ở trong góc, bây giờ lại ở rất gần.
Hắc y nhân kia quan sát hắn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, tỉ tỉ mỉ mỉ.
Triệu Huy bị hắn nhìn đến sống lưng cũng phát lạnh.
“Người như ngươi xem ra cũng không tệ lắm.” Hắc y nhân cười cười với hắn.
“Xin hỏi…”
“Ta có thứ tốt cho ngươi!” Hắc y nhân vỗ vỗ bờ vai hắn.
“Thứ tốt? Không, vô công không nhận lộc, không cần!” Người nọ nhìn sao cũng thấy tà môn, Triệu Huy nào dám tin vào thứ tốt mà hắn nói.
“Ấy! Khách khí cái gì, ta nói muốn ngươi nhận ngươi hãy nhận đi!” Người nọ không giải thích mà đi đến dúi vào tay Triệu Huy một món đồ.
“Cái này… Không cần đâu!” Triệu Huy vội đem trong thứ trong tay trả về.
“Ta bảo ngươi nhận ngươi cứ nhận đi!” Người nọ trừng mắt, Triệu Huy bị hắn dọa sợ, động tác cũng liền ngừng lại. Người nọ lúc này mới cười: “Ta đã nói ngươi, đây là một thứ tốt mà! Ngươi mở ra xem sẽ biết.”
Người nọ lại nói: “Nhưng mà, vào đêm tháng chạp, ngươi nghìn vạn lần không được mở nó ra, bằng không, thứ tốt này có thể biến thành thứ xấu!”
Triệu Huy còn chưa kịp cự tuyệt, người nọ lại lắc mình một cái, nhìn lại thì đã đi rất xa rồi.
“Ngươi nghìn vạn lần không được quên lời ta!” Người nọ rất nhanh đã đi mất dạng, chỉ còn lại thanh âm từ trên không trung truyền tới: “Là tháng chạp!”
Triệu Huy ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy đây là một hồi quái mộng ly kỳ.
Cúi đầu, nhìn đồ vật trong tay, nhịn không được mở ra xem.
Đó là một quyển trục.
Một quyển trục trang hoàng vô cùng tinh tế.
Bức họa thật dài, vẽ một rừng mai không có hoa.
Không phải là cổ vật, cũng không phải là tác phẩm danh gia, trừ hoạ công tinh tế, không có gì đặc biệt cả!
Lạc khoản trên quyển trục chỉ viết một chữ Thương.
Thương…
***
“Thương đâu?” Trong một khách *** ở thành Khai Phong, bạch y nhân hỏi hắc y nhân đang thảnh thơi uống trà ở bên cạnh: “Sao ta không thấy hắn?”
“Thương?” Hắc y nhân nhìn quanh một phen, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong hành lý trên bàn.
“Đồ trục đâu?” Bạch y nhân cau mày hỏi.
“Không thấy!” Lục lọi một hồi, hắc y nhân buông tay than với y.
“Không thấy?” Bạch y nhân sửng sốt: “Sao nói không thấy là không thấy được?”
“Là không thấy chứ sao!” Hắc y nhân không lưu tâm nói: “Không thấy là không thấy rồi! Nói không chừng là tự hắn chạy mất rồi, có gì mà khẩn trương?”
“Nhưng… Nếu hắn bị người nhìn thấy…” Bạch y nhân lầm bầm: “Chẳng lẽ, thật sự là số mệnh đã định…”
“Không đâu!” Hắc y nhân an ủi y: “Ngươi lo lắng như thế làm gì? Dù sao hắn ở đâu thì cũng là chết rồi!”
“Thôi vậy!” Bạch y nhân quay mặt ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Đây là thiên ý!”
Hắc y nhân ở phía sau y cười đến là vô cùng đắc ý vô cùng âm hiểm.
Ném đi rồi! Cuối cùng cũng ném tên ngu ngốc đó đi rồi!
Điều hướng các bài viết
← Nhập cục – Ngân Giao
106. Mạc hậu hắc thủ (Thất) → Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.