Lưu Manh Đại Đế

Chương 113: Khinh người quá lắm

05/07/2021

Sau khi Võ Thiện Nhân rời đi, Đỗ Quang quét nhìn về đám môn sinh bên ngoài, gầm lên bảo: “Các ngươi còn đứng đó hóng chuyện sao? Mau cút hết về động phủ cho ta.”

Mọi người thấy hết trò vui, liền bảo nhau lục đục biến mất, cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Quang và An Bình.

Khẽ chau mày, Đỗ Quang nói: “Hừ! Tên nhóc Võ Thiện Nhân này không ngờ lại dám lợi dụng chúng ta.”

Trong hai người thì An Bình tính tình trầm ổn hơn, lắc đầu nói: “Ngươi chớ có lộn xộn. Nên nhớ rằng Võ Thiện Nhân có quan hệ với Thảo Linh đường chủ, mà phía sau Thảo Linh đường chủ chính là Lê Châu đại trưởng lão đó.”

Nhắc đến chuyện này, Đỗ Quang thở mạnh một hơi: “Ta nghe nói, Võ Thiện Nhân này trên người sở hữu linh mạch thượng phẩm, Thổ linh mạch, Mộc linh mạch, Hoả linh mạch. Vì vậy nhất định sẽ trở thành hạt giống bồi dưỡng trọng điểm, dù là đệ tử thân truyền cũng có khả năng chiếm một vị trí.”

Linh mạch thượng phẩm, ở trong nội viện dĩ nhiên sẽ rất được coi trọng, bỗng lại nghe An Bình nói: “Còn nữa, tên kia chính là Thích Thật Thà, người được Văn trưởng lão gửi gắm. Hai người này không thể đụng tới. Ngươi hãy nhắc nhở Trần Công Minh kêu người của hắn đừng có đến đây gây chuyện nữa.”

Đỗ Quang phẩy tay, nói: “Được rồi, ta sẽ tìm hắn nói chuyện.”

Sự việc coi như chấm dứt tại đây, hai người bọn họ liền nhanh chóng đằng vân bay đi, chỉ thoáng một cái đã không còn bóng dáng.

Lúc này, ở bên trong động phủ số một trăm năm mươi chín, Võ Thiện Nhân đang lo lắng kiểm tra những vết thương trên người Thích Thật Thà, sau khi nhận thấy thương tổn không quá nghiêm trọng thì mới yên tâm.

Không nhịn được, Thích Thật Thà hung hăng phun một ngụm nước bọt thật lớn, ngoác miệng chửi đổng: “Mẹ nó, Phục Minh Hội đúng là khinh người quá lắm! Lần này cũng may là có ngươi, nếu không ta đã ăn một trận đòn no nê rồi. Ha ha…”

Võ Thiện Nhân cầm túi linh thạch đưa cho Thích Thật Thà, liếm môi cười nói: “Người anh em yên tâm. Sau này bọn khốn đó còn dám đến đây, ta sẽ đánh cho chúng cha mẹ ông bà nhận không ra luôn. Ha ha…”



Nhìn thấy hành động của Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà liền gạt phắt đi, trừng mắt bảo: “Mười hai vạn linh thạch này ngươi cầm lấy cả đi. Bổn công tử trước nay không thiếu tiền.”

Huynh đệ thân thiết không cần phải nói nhiều, Võ Thiện Nhân liền cười ha hả bảo: “Nếu người anh em đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng không thể không nhận. Xin đa tạ Thích đại thiếu gia! Ha ha…”

Cất túi linh thạch vào trong người, Võ Thiện Nhân đang định hỏi kỹ càng chuyện của Phục Minh Hội thì chợt thấy Thích Thật Thà kéo tay mình ấn xuống ghế, hỏi dồn: “Người anh em, hãy mau kể cho ta nghe những việc xảy ra trong mấy tháng nay đi! Dạo trước ta có nghe phong thanh chuyện trong Tây Nguyên xuất hiện Hoàng Kim Cự Long. Ta lo lắng muốn đi Tây Nguyên một chuyến tìm ngươi. Đáng tiếc là Thánh Viện đã ra lệnh đóng Dòng Chảy Thời Không nên không thể nào tiến vào. Đợi mãi không thấy ngươi trở về, còn tưởng đã bị đám linh thú xơi tái rồi chứ? Ha ha…”

Nhìn bản mặt hào hứng, hiếu kỳ của Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân bật cười, trong đầu nhanh chóng điểm lại ngôn từ một lượt, sau khi đằng hắng lấy giọng thì bắt đầu sắp xếp hành trình đi vào Tây Nguyên lần lượt kể ra.

“Chuyến đi này của ta có thể hình dung bằng bốn từ “Thập tử nhất sinh”. Hôm đó, sau khi chào từ biệt ngươi, ta bắt đầu thông qua Dòng Chảy Thời Không truyền tống vào Tây Nguyên…”

Về khả năng diễn thuyết thì Võ Thiện Nhân rất có kinh nghiệm, tất cả câu chuyện qua lời kể của hắn đều hiện lên hết sức sinh động, giống như đang xảy ra trước mắt. Võ Thiện Nhân còn khéo léo sử dụng các động tác hình thể, thực sự rất có sức thu hút, khiến cho khán giả là Thích Thật Thà càng nghe càng nghiện.

“Vừa mới vào Tây Nguyên, không ngờ ta lại bị một con Trư Diện Miêu doạ muốn đứng tim luôn.”

“Con Tê Ngưu đó dám phá nát bữa ăn của ta. Vậy là ta liền xông lên làm thịt nó. Nói cho người anh em nghe, thịt Tê Ngưu thực sự rất ngon đó. Ta còn đặc biệt mang một con về cho ngươi thưởng thức đây. Hà hà…”

“Nghe thấy động tĩnh, khi ta chạy đến thì thấy Hàn Lộc Ngọc Vương đang bị một đám người vây bắt.”

“Lúc đó ta vô tình đụng trúng ba thi thể. Con bà nó! Ba người này chết không toàn thây, có thể nói là vô cùng thê thảm.”



“…”

Thích Thật Thà chăm chú lắng nghe Võ Thiện Nhân kể chuyện, trên gương mặt hắn biến hoá đủ mọi cung bậc cảm xúc, lúc thì bật cười ha hả, lúc thì im lặng đăm chiêu, có lúc lại giật mình kinh ngạc… cảm giác như chính mình đang trải qua vậy.

Nghe xong đoạn Võ Thiện Nhân bị một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng truy đuổi, tiếp đó là ra tay cứu giúp Trần Công Minh, cuối cùng bị một đao đâm tới, đánh ngã xuống vực sâu, Thích Thật Thà nghiến răng ken két, đập tay cái chát lên mặt bàn, tức giận chửi: “Đậu má! Không ngờ trên đời lại có loại người lấy oán báo ân như vậy. Nếu để ta bắt gặp, nhất định sẽ một đao kết liễu hắn. Người anh em có biết hắn tên họ là gì không?”

Nhắc lại chuyện này, ánh mắt Võ Thiện Nhân loé lên một tia thù hận, âm trầm đáp: “Hắn tên Trần Công Minh, cũng chính là thủ lĩnh đoàn đội vây bắt Hàn Ngọc Lộc Vương ta gặp lúc trước.”

Vừa nghe tên, Thích Thật Thà giật mình, la lên: “Trần Công Minh sao? Hội chủ Phục Minh cũng tên Trần Công Minh. Liệu có phải là cùng một người hay không?”

Suy nghĩ một chút, Võ Thiện Nhân lắc đầu nói: “Lúc trong Tây Nguyên, Trần Công Minh chỉ là Nhân Vực đỉnh phong mà thôi. Vừa rồi gã kia có nói hội chủ của hắn tu vi Tướng Cấp trung kỳ nên ta không dám khẳng định chắc chắn.”

Thích Thật Thà vỡ lẽ, liền bảo: “Thảo nào lúc nghe tên của Trần Công Minh lại thấy ngươi kích động vậy. Dựa vào tính cách và hành vi của cả hai, ta đoán tám chín phần chính là cùng một người đó.”

Đúng là rất có khả năng này, tuy nhiên, Võ Thiện Nhân không hề tỏ ra nóng vội, cười đầy ẩn ý, nói: “Người anh em chớ lo! Chuyện đâu còn có đó. Ta mới về nên còn nhiều chuyện quan trọng cần giải quyết. Nếu đúng là hắn thì sớm hay muộn sẽ gặp được thôi.”

Bỗng Thích Thật Thà lại nói thêm: “Ta còn nghe nói Trần Công Minh, hội chủ Phục Minh có một người đại ca hiện đang nắm giữ chức cụ đường chủ. Hắn có chỗ dựa lớn như vậy, chính là cáo mượn oai hùm, ngươi cần hết sức cẩn thận.”

Võ Thiện Nhân nhớ khi ở trong Tây Nguyên, gã Trần Công Minh cũng từng lấy người đại ca của hắn ra uy hiếp. Nếu vậy thì đúng là hắn, không thể sai rồi.

Trong đầu Võ Thiện Nhân nhớ đến thân phận hiện nay của mình, liền cười hắc hắc bảo: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Đại ca là đường chủ sao? Vậy để thử xem chỗ chống lưng của ngươi lớn hay của ta lớn. Hắc hắc…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook