Chương 170: Khô Lâu Cuồng Vũ
Sò
01/08/2021
Đôi chân chớp động, thân hình Võ Thiện Nhân tận lực bắn ra xa. Môi hắn nhẹ nhàng mấp máy, thi triển ra một chiêu mộc hệ linh thuật: “Mộc Hồn Toả Trận.”
“Phách… Phách…”
Mặt đất đột nhiên như nứt ra, phảng phất như sóng gợn một trận lay động, bất ngờ ùn ùn mọc lên một đám dây leo to bằng cổ tay, nhằm vị trí của Trần Công Minh tiến hành vây hãm.
“Hoả Diễm Bạo Thạch.”
Không dừng ở đó, Hoả Diễm Bạo Thạch, linh thuật hệ hoả cũng được Võ Thiện Nhân kết hợp tấn công. Chỉ thấy vô số hoả cầu trên tay hắn bắn thẳng đến Trần Công Minh, tạo thành một trận mưa hoả cầu rực rỡ.
Trần Công Minh chưa kịp xuất thủ thì bị Võ Thiện Nhân đánh phủ đầu, còn liên tiếp tung chiêu khiến hắn phải vất vả né tránh. Dưới loại tình huống như vậy, hắn căn bản không thể tĩnh tâm vừa di chuyển vừa phát động công kích được nữa.
Khi màn mưa hoả cầu vừa đến, Trần Công Minh đôi tay kết thủ ấn, “xoạt xoạt xoạt” ba tiếng liền tạo thành một bức tường linh lực cực dày che chắn trước mặt.
“Bang… Bang… Bang...”
Liên hồi những âm thanh vụn vỡ vang lên. Cơ mà sức công phá của Hoả Diễm Bạo Thạch không quá lớn, vì vậy nhất thời khó mà uy hiếp được Trần Công Minh đứng sau bức tường phòng ngự.
Nhân cơ hội này, Trần Công Minh bạo nộ, khí tức trên người đột ngột thay đổi, tu vi chỉ trong thời gian ngắn kéo lên rất gần với Tướng Cấp hậu kỳ.
“Khô Lâu Cuồng Vũ.” Trong lòng Trần Công Minh gầm vang một tiếng, đồng thời hai tay phát chưởng.
Hoả linh lực uốn éo tạo thành một hình đầu lâu khổng lồ, hai con mắt giống như hai ngọn đuốc, mang theo vẻ nóng bỏng hung hăng nhắm đánh thẳng vào thân thể Võ Thiện Nhân.
Không gian chung quanh như bị nguồn hoả thuộc tính thiêu đốt làm cho uốn cong, vặn vẹo.
Trần Công Minh là linh giả song hệ, sở hữu linh mạch trung phẩm bao gồm kim linh mạch và hoả linh mạch. Khô Lâu Cuồng Vũ chính là một bộ linh thuật thuần tuý hệ hoả mà hắn tu luyện gần đây, uy lực cực kỳ cường đại, so với Phá Huyết Đao chỉ hơn không kém.
Sắc mặt Võ Thiện Nhân chợt trở nên thận trọng. Hắn mơ màng cảm thụ được một sự nguy hiểm. Ban đầu hắn còn thấy làm lạ vì sao không thấy Trần Công Minh sử dụng Phá Huyết Đao, hoá ra là đã chuẩn bị sẵn sát chiêu mang tên Khô Lâu Cuồng Vũ.
Đối phó với tình huống đó, Võ Thiện Nhân song thủ vũ động, một chiêu Ngã Hổ Phốc Thỏ, đệ nhất thức trong Long Hổ Thần Quyền thuần thục thi triển.
Theo phép tắc ngũ hành tương sinh tương khắc, nhằm khắc chế hoả thuộc tính nóng bỏng của Khô Lâu Cuồng Vũ, Võ Thiện Nhân triệu hồi chân linh khí hệ thuỷ từ đan điền, Ngã Hổ Phốc Thỏ khi đánh ra mang theo thuỷ thuộc tính nhu hoà.
Tuy Khô Lâu Cuồng Vũ rất lợi hại nhưng đáng tiếc Võ Thiện Nhân lại biết sử dụng phép tắc ngũ hành hoá giải. Hoả gặp thuỷ sẽ bị áp chế, không thể nào phát huy hoàn toàn uy lực của nó. Huống hồ Võ Thiện Nhân sở hữu đan điền khổng lồ, lực lượng chân linh khí hùng hậu hơn hẳn người thường, thậm chí có thể so với Tướng Cấp đỉnh phong, vậy thì Trần Công Minh làm sao là đối thủ? Trước đây không, hiện tại vẫn là không! Trong tranh đấu, căn bản chỉ cần hơn nhau một chút đã đủ phân định thắng thua rồi.
“Bồng.”
Chiếc đầu lâu gớm ghiếc chưa kịp chạm đến người Võ Thiện Nhân thì đã bị Ngã Hổ Phốc Thỏ vả cho tan thành bụi phấn.
Bỗng lại nghe Võ Thiện Nhân gầm vang một tiếng: “Ngươi muốn dùng hoả thiêu đốt ta sao? Vậy thì nếm thử một trảo của ta đi!”
Thân hình Võ Thiện Nhân nhảy vụt lên không trung, song thủ biến hoá thành trảo, sau Ngã Hổ Phốc Thỏ thì Mãnh Long Thám Trảo, thức thứ năm nằm trong Long Hổ Thần Quyền lập tức tiến hành công kích.
Dựa vào nguồn chân linh khí dồi dào trong đan điền, Võ Thiện Nhân có thể liên tục thi triển Long Hổ Thần Quyền mà không chút trở ngại. Lần này, hắn đã thay đổi thuộc tính sang hoả, muốn dùng chính linh thuật hệ hoả đáp trả đối phương.
Trần Công Minh vừa mới thi triển Khô Lâu Cuồng Vũ nên chân linh khí trong đan điền còn đang rối loạn, nhất thời không kịp phản ứng. Vì vậy, Mãnh Hổ Thám Trảo một đường xuyên phá, nện thẳng vào ngực hắn.
“Bồng.”
Bị trúng đòn, tức thì Trần Công Minh bắn ngược về sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trần Công Minh mắt nổ đom đóm, lục phủ ngũ tạng đảo lộn tùng phèo hết cả lên. Ngay trước ngực, lớp y phục đã bị hoả thuộc tính thiêu đốt, có thể nhìn thấy một hình long trảo đỏ hỏn đang hừng hực thiêu đốt da thịt. Hắn vội vàng ngồi xuống, tiến hành áp chế nguồn hoả linh lực đang càn quấy trong nội thể.
Chiến đấu chưa quá ba hiệp, Võ Thiện Nhân chiến thắng.
Gần tám mươi thành viên Phục Minh Hội nhìn thấy kết cục của Trần Công Mình đều vô cùng kinh hãi. Công kích của Võ Thiện Nhân quá khủng bố. Bọn chúng tự hỏi nếu đặt bản thân vào trong tình cảnh đó, liệu có giữ được tính mạng hay không vẫn là điều khó nói.
“Hội chủ!”
“Hội chủ!”
Phó hội chủ Châu Đăng Khoa là người đầu tiên phản ứng, hét lên: “Mau bảo vệ hội chủ!”
Có lẽ là sợ Võ Thiện Nhân sẽ thừa cơ đánh lén, đám thành viên hốt hoảng chạy đến che chắn cho Trần Công Minh.
Lúc lâu sau, Trần Công Minh gắng gượng đứng dậy, ánh mắt thù hận nhìn Võ Thiện Nhân, rốt cuộc hắn cũng hiểu rằng cho dù bản thân mình tu luyện thành công Khô Lâu Cuồng Vũ thì vẫn không thể đánh bại đối phương. Một lần nữa, hắn lại đánh giá thấp khả năng của Võ Thiện Nhân rồi.
Trong lòng Trần Công Minh còn cho rằng mình thua bởi vì Võ Thiện Nhân là linh giả tam hệ. Trong khi đó hắn chỉ là linh giả song hệ, đem so về linh lực không thể hùng hậu bằng đối phương. Đáng tiếc là Võ Thiện Nhân không những là linh giả tam hệ mà còn là linh giả ngũ hệ. Nếu biết được điều đó không rõ sắc mặt của Trần Công Minh sẽ khó coi đến chừng nào?
“Hắn rất mạnh! Ta không cách nào chiến thắng.” Trong lòng Trần Công Minh không thỏa mái đánh giá.
Không thể đơn đả độc đấu cũng không sao, trong tay hắn còn có đám thủ hạ bao gồm mười người tu vi Tướng Cấp, cùng mấy chục người tu vi Nhân Vực cấp mười lăm. Đội ngũ của Phục Minh Hội ở trong Ngũ Hành Trận tuyệt đối là một cỗ thế lực đáng sợ.
Vì Trần Công Minh quá tự tin nên trước đó từng ra lệnh chúng thuộc hạ không được xen vào trận đấu giữa mình và Võ Thiện Nhân. Không ngờ cuối cùng lại thành ra tự bôi tro lên mặt.
“Khụ khụ…”
Cố gắng áp chế thương thế, Trần Công Minh tay giữ chặt ngực, nói với đám thuộc hạ: “Toàn bộ thành viên Phục Minh Hội nghe lệnh. Mau xông lên vây bắt Võ Thiện Nhân cho ta!”
Nhận được mệnh lệnh, đám thành viên Phục Minh Hội lập tức dời toàn bộ sự chú ý hướng về Võ Thiện Nhân. Bộ dạng người nào cũng hùng hùng hổ hổ như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy đó.
Nhưng Võ Thiện Nhân không chút sợ hãi, cười to: “Ồ, lại muốn chơi trò chó hùa theo bầy sao? Đáng tiếc là hôm nay ta không rảnh, không chơi với các ngươi nữa. Có giỏi thì đuổi theo ta đi! Ha ha…”
Nói xong, hắn liền lập tức quay đầu rời đi, không bao lâu thân hình đã bé bằng hạt đậu.
Nhờ nuốt liên tiếp mấy khoả linh đan trị thương nên thương thế của Trần Công Minh đã dần được khôi phục. Hắn quyết định chuyến này dẫu phải trả bất cứ giá nào cũng phải đá đít Võ Thiện Nhân ra ngoài Ngũ Hành Trận.
Nhìn theo cái bóng của Võ Thiện Nhân, Trần Công Minh điên cuồng gào rống: “Khốn kiếp! Bọn người vô dụng các ngươi còn không mau truy đuổi hắn cho ta?”
“Phách… Phách…”
Mặt đất đột nhiên như nứt ra, phảng phất như sóng gợn một trận lay động, bất ngờ ùn ùn mọc lên một đám dây leo to bằng cổ tay, nhằm vị trí của Trần Công Minh tiến hành vây hãm.
“Hoả Diễm Bạo Thạch.”
Không dừng ở đó, Hoả Diễm Bạo Thạch, linh thuật hệ hoả cũng được Võ Thiện Nhân kết hợp tấn công. Chỉ thấy vô số hoả cầu trên tay hắn bắn thẳng đến Trần Công Minh, tạo thành một trận mưa hoả cầu rực rỡ.
Trần Công Minh chưa kịp xuất thủ thì bị Võ Thiện Nhân đánh phủ đầu, còn liên tiếp tung chiêu khiến hắn phải vất vả né tránh. Dưới loại tình huống như vậy, hắn căn bản không thể tĩnh tâm vừa di chuyển vừa phát động công kích được nữa.
Khi màn mưa hoả cầu vừa đến, Trần Công Minh đôi tay kết thủ ấn, “xoạt xoạt xoạt” ba tiếng liền tạo thành một bức tường linh lực cực dày che chắn trước mặt.
“Bang… Bang… Bang...”
Liên hồi những âm thanh vụn vỡ vang lên. Cơ mà sức công phá của Hoả Diễm Bạo Thạch không quá lớn, vì vậy nhất thời khó mà uy hiếp được Trần Công Minh đứng sau bức tường phòng ngự.
Nhân cơ hội này, Trần Công Minh bạo nộ, khí tức trên người đột ngột thay đổi, tu vi chỉ trong thời gian ngắn kéo lên rất gần với Tướng Cấp hậu kỳ.
“Khô Lâu Cuồng Vũ.” Trong lòng Trần Công Minh gầm vang một tiếng, đồng thời hai tay phát chưởng.
Hoả linh lực uốn éo tạo thành một hình đầu lâu khổng lồ, hai con mắt giống như hai ngọn đuốc, mang theo vẻ nóng bỏng hung hăng nhắm đánh thẳng vào thân thể Võ Thiện Nhân.
Không gian chung quanh như bị nguồn hoả thuộc tính thiêu đốt làm cho uốn cong, vặn vẹo.
Trần Công Minh là linh giả song hệ, sở hữu linh mạch trung phẩm bao gồm kim linh mạch và hoả linh mạch. Khô Lâu Cuồng Vũ chính là một bộ linh thuật thuần tuý hệ hoả mà hắn tu luyện gần đây, uy lực cực kỳ cường đại, so với Phá Huyết Đao chỉ hơn không kém.
Sắc mặt Võ Thiện Nhân chợt trở nên thận trọng. Hắn mơ màng cảm thụ được một sự nguy hiểm. Ban đầu hắn còn thấy làm lạ vì sao không thấy Trần Công Minh sử dụng Phá Huyết Đao, hoá ra là đã chuẩn bị sẵn sát chiêu mang tên Khô Lâu Cuồng Vũ.
Đối phó với tình huống đó, Võ Thiện Nhân song thủ vũ động, một chiêu Ngã Hổ Phốc Thỏ, đệ nhất thức trong Long Hổ Thần Quyền thuần thục thi triển.
Theo phép tắc ngũ hành tương sinh tương khắc, nhằm khắc chế hoả thuộc tính nóng bỏng của Khô Lâu Cuồng Vũ, Võ Thiện Nhân triệu hồi chân linh khí hệ thuỷ từ đan điền, Ngã Hổ Phốc Thỏ khi đánh ra mang theo thuỷ thuộc tính nhu hoà.
Tuy Khô Lâu Cuồng Vũ rất lợi hại nhưng đáng tiếc Võ Thiện Nhân lại biết sử dụng phép tắc ngũ hành hoá giải. Hoả gặp thuỷ sẽ bị áp chế, không thể nào phát huy hoàn toàn uy lực của nó. Huống hồ Võ Thiện Nhân sở hữu đan điền khổng lồ, lực lượng chân linh khí hùng hậu hơn hẳn người thường, thậm chí có thể so với Tướng Cấp đỉnh phong, vậy thì Trần Công Minh làm sao là đối thủ? Trước đây không, hiện tại vẫn là không! Trong tranh đấu, căn bản chỉ cần hơn nhau một chút đã đủ phân định thắng thua rồi.
“Bồng.”
Chiếc đầu lâu gớm ghiếc chưa kịp chạm đến người Võ Thiện Nhân thì đã bị Ngã Hổ Phốc Thỏ vả cho tan thành bụi phấn.
Bỗng lại nghe Võ Thiện Nhân gầm vang một tiếng: “Ngươi muốn dùng hoả thiêu đốt ta sao? Vậy thì nếm thử một trảo của ta đi!”
Thân hình Võ Thiện Nhân nhảy vụt lên không trung, song thủ biến hoá thành trảo, sau Ngã Hổ Phốc Thỏ thì Mãnh Long Thám Trảo, thức thứ năm nằm trong Long Hổ Thần Quyền lập tức tiến hành công kích.
Dựa vào nguồn chân linh khí dồi dào trong đan điền, Võ Thiện Nhân có thể liên tục thi triển Long Hổ Thần Quyền mà không chút trở ngại. Lần này, hắn đã thay đổi thuộc tính sang hoả, muốn dùng chính linh thuật hệ hoả đáp trả đối phương.
Trần Công Minh vừa mới thi triển Khô Lâu Cuồng Vũ nên chân linh khí trong đan điền còn đang rối loạn, nhất thời không kịp phản ứng. Vì vậy, Mãnh Hổ Thám Trảo một đường xuyên phá, nện thẳng vào ngực hắn.
“Bồng.”
Bị trúng đòn, tức thì Trần Công Minh bắn ngược về sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trần Công Minh mắt nổ đom đóm, lục phủ ngũ tạng đảo lộn tùng phèo hết cả lên. Ngay trước ngực, lớp y phục đã bị hoả thuộc tính thiêu đốt, có thể nhìn thấy một hình long trảo đỏ hỏn đang hừng hực thiêu đốt da thịt. Hắn vội vàng ngồi xuống, tiến hành áp chế nguồn hoả linh lực đang càn quấy trong nội thể.
Chiến đấu chưa quá ba hiệp, Võ Thiện Nhân chiến thắng.
Gần tám mươi thành viên Phục Minh Hội nhìn thấy kết cục của Trần Công Mình đều vô cùng kinh hãi. Công kích của Võ Thiện Nhân quá khủng bố. Bọn chúng tự hỏi nếu đặt bản thân vào trong tình cảnh đó, liệu có giữ được tính mạng hay không vẫn là điều khó nói.
“Hội chủ!”
“Hội chủ!”
Phó hội chủ Châu Đăng Khoa là người đầu tiên phản ứng, hét lên: “Mau bảo vệ hội chủ!”
Có lẽ là sợ Võ Thiện Nhân sẽ thừa cơ đánh lén, đám thành viên hốt hoảng chạy đến che chắn cho Trần Công Minh.
Lúc lâu sau, Trần Công Minh gắng gượng đứng dậy, ánh mắt thù hận nhìn Võ Thiện Nhân, rốt cuộc hắn cũng hiểu rằng cho dù bản thân mình tu luyện thành công Khô Lâu Cuồng Vũ thì vẫn không thể đánh bại đối phương. Một lần nữa, hắn lại đánh giá thấp khả năng của Võ Thiện Nhân rồi.
Trong lòng Trần Công Minh còn cho rằng mình thua bởi vì Võ Thiện Nhân là linh giả tam hệ. Trong khi đó hắn chỉ là linh giả song hệ, đem so về linh lực không thể hùng hậu bằng đối phương. Đáng tiếc là Võ Thiện Nhân không những là linh giả tam hệ mà còn là linh giả ngũ hệ. Nếu biết được điều đó không rõ sắc mặt của Trần Công Minh sẽ khó coi đến chừng nào?
“Hắn rất mạnh! Ta không cách nào chiến thắng.” Trong lòng Trần Công Minh không thỏa mái đánh giá.
Không thể đơn đả độc đấu cũng không sao, trong tay hắn còn có đám thủ hạ bao gồm mười người tu vi Tướng Cấp, cùng mấy chục người tu vi Nhân Vực cấp mười lăm. Đội ngũ của Phục Minh Hội ở trong Ngũ Hành Trận tuyệt đối là một cỗ thế lực đáng sợ.
Vì Trần Công Minh quá tự tin nên trước đó từng ra lệnh chúng thuộc hạ không được xen vào trận đấu giữa mình và Võ Thiện Nhân. Không ngờ cuối cùng lại thành ra tự bôi tro lên mặt.
“Khụ khụ…”
Cố gắng áp chế thương thế, Trần Công Minh tay giữ chặt ngực, nói với đám thuộc hạ: “Toàn bộ thành viên Phục Minh Hội nghe lệnh. Mau xông lên vây bắt Võ Thiện Nhân cho ta!”
Nhận được mệnh lệnh, đám thành viên Phục Minh Hội lập tức dời toàn bộ sự chú ý hướng về Võ Thiện Nhân. Bộ dạng người nào cũng hùng hùng hổ hổ như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy đó.
Nhưng Võ Thiện Nhân không chút sợ hãi, cười to: “Ồ, lại muốn chơi trò chó hùa theo bầy sao? Đáng tiếc là hôm nay ta không rảnh, không chơi với các ngươi nữa. Có giỏi thì đuổi theo ta đi! Ha ha…”
Nói xong, hắn liền lập tức quay đầu rời đi, không bao lâu thân hình đã bé bằng hạt đậu.
Nhờ nuốt liên tiếp mấy khoả linh đan trị thương nên thương thế của Trần Công Minh đã dần được khôi phục. Hắn quyết định chuyến này dẫu phải trả bất cứ giá nào cũng phải đá đít Võ Thiện Nhân ra ngoài Ngũ Hành Trận.
Nhìn theo cái bóng của Võ Thiện Nhân, Trần Công Minh điên cuồng gào rống: “Khốn kiếp! Bọn người vô dụng các ngươi còn không mau truy đuổi hắn cho ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.