Lưu Manh Đại Đế

Chương 62: Năng khiếu bẩm sinh

08/05/2021

Ngay tức thì, Võ Thiện Nhân đã thấy trên tay Thảo Linh xuất hiện một thanh kiếm màu trắng, phần chuôi kiếm được chạm khắc tinh xảo, linh quang nhẹ nhè bao phủ, hiển nhiên không phải là vật bình thường.

Linh bảo vô cùng quý hiếm. Giá trị mỗi kiện thường lên đến hàng vạn linh thạch. Không ngờ Thảo Linh lại lấy linh bảo tặng cho mình thật. Hai mắt Võ Thiện Nhân sáng rực như đuốc, vội cầm lấy và cất nhanh thanh kiếm vào người rồi tươi cười nói: “Linh tỷ thật tốt. Đệ nhất định sẽ không phụ lòng Linh tỷ.”

Phần thưởng đã lĩnh. Quà thì cũng đã nhận. Thấy không còn chuyện nào khác, Võ Thiện Nhân chắp tay hành lễ, vừa định xoay người rời đi thì bên tai lại vang lên một câu: “Lão Đại. Ta còn có thứ tốt này muốn tặng cho đệ?”

Nghe vậy, Võ Thiện Nhân lập tức buột miệng nói: “Linh tỷ còn thứ gì quý giá muốn tặng cho ta sao?”

Thấy Võ Thiện Nhân đáp lời, Thảo Linh đường chủ quét nhìn thâm ý, chu môi cười bảo: “Ồ! Ta nói là tặng cho Lão Đại? Đệ là Lão Đại sao?”

Lúc này, Võ Thiện Nhân mới nhận ra cái bẫy trong câu nói của Thảo Linh đường chủ, trong lòng giật thót: “Bỏ mẹ! Bị gài hàng rồi.”

Cũng may hắn vốn là người miệng lưỡi mau lẹ, vội vàng bào chữa: “Ây da. Tiểu đệ mấy ngày nay thiếu ngủ, đâm ra đầu óc không được tỉnh táo. Ui da, sao đau bụng quá! Thôi tiểu đệ đi trước. Hẹn gặp lại Linh tỷ sau nhé!”

Nhìn vẻ bát nháo của hắn, Thảo Linh đường chủ khóe môi hơi hé, lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc. Thân hình khẽ phiêu động, tựa như cơn gió đổ về phía trước, rồi mượn thế ghé bên tai Võ Thiện Nhân nói: “Đệ quả là một người thú vị. Có thời gian rảnh hãy đến chỗ ta. Hai người chúng ta cùng nhau luận bàn một số việc. Khách khách…”

Dứt lời, nàng thổi một làn hơi sen vào tai hắn rồi che miệng cười, nhanh chóng thu người quay trở về ghế ngồi.

Cả người Võ Thiện Nhân như tê liệt, cảm giác có một luồng điện chạy từ đầu đến chân, vất vả chống chịu vài nhịp thở mới ổn định trở lại.

Không nấn ná thêm nữa, hắn vội vội vàng vàng cáo từ rồi mau lẹ rời khỏi thạch đài.

Quay trở về vị trí, Võ Thiện Nhân len lén nhìn Thảo Linh đường chủ, trong lòng thầm mắng: “Hồ ly tinh này vừa rồi là trắng trợn muốn dụ dỗ ta mà.”

Bên cạnh, Thích Thật Thà đã chờ đợi từ lâu, liền nhào đến hỏi ngay: “Người em anh. Hình như ngươi rất thân với Thảo Linh đường chủ?”

Nghe hỏi đến, Võ Thiện Nhân liền vênh mặt đắc ý, nửa đùa nửa thật bảo: “Không phải là ta đã từng nói với ngươi sao? Trên thế gian này, không một nữ nhân nào có thể cưỡng lại được mị lực của ta. Hắc hắc…”



Vốn trước đó còn cho rằng Võ Thiện Nhân ba hoa khoác lác nhưng thông qua chuyện trên Thông Thương Phong và hôm nay thì xem ra hắn cũng có chút bản lĩnh thật. Thích Thật Thà tỏ vẻ hâm mộ, khẩn cầu bảo: “Người anh em tốt, có thể chỉ giáo ta vài chiêu được không?”

Ngó nghiêng nhìn bốn phía xung quanh, Võ Thiện Nhân làm ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: “Chuyện này… Là năng khiếu bẩm sinh. Không dạy được. Không học được.”

Bên ngoài mạnh miệng là vậy nhưng trong lòng Võ Thiện Nhân rùng mình mấy cái. Hắn thầm nhủ, đối với Thảo Linh đường chủ tốt nhất là giữ khoảng cách từ xa, chỉ nên kính nhi viễn chi mà thôi.

Kết thúc một ngày dài.

Đến chiều tối, Võ Thiện Nhân cuối cùng cũng về đến động phủ của mình.

Ngồi trong động phủ, Võ Thiện Nhân tranh thủ kiểm tra lại thu hoạch trong ngày hôm nay.

Đầu tiên là hai món quà nhận từ Thảo Linh đường chủ, bao gồm hai khoả Tu Luyện Châu và một thanh kiếm linh bảo. Đối với những thứ này, hắn chỉ xem qua loa trong chốc lát rồi bỏ cả vào Ngũ Hành Giới Chỉ.

Kế đến, Võ Thiện Nhân mở cẩm nang màu vàng ra xem. Bên trong quả nhiên có ba bộ linh thuật.

“Hoả Diễm Bạo Thạch, linh thuật hệ hoả, có thể điều động hoả thuộc tính tạo thành một trận mưa hoả cầu tấn công đối thủ. Đặc biệt có lợi trong quần chiến.”

“Thổ Thuẫn, linh thuật hệ thổ, giúp linh giả triệu hồi thổ thuộc tính tạo thành một vòng bảo hộ thân thể.”

“Mộc Hồn Toả Trận, linh thuật hệ mộc, dùng để khống chế địch nhân. Linh giả có linh lực càng hùng hậu thì phạm vi trói buộc càng lớn.”

Xem xét kỹ lưỡng hồi lâu, Võ Thiện Nhân vui mừng nhận định: “Ba bộ linh thuật này công thủ vẹn toàn, nếu kết hợp nhuần nhuyễn với nhau sẽ tạo thành một liên hoàn chiêu thức, uy lực cực kỳ lợi hại.”

Nhất định là không có chuyện miếng ngon bỗng nhiên rơi trúng đầu như vậy, xem ra đằng sau chuyện này, Lê Châu đại trưởng lão đã tốn không ít tâm tư.

Tuy chưa chân chính đặt chân vào Linh Bảo Phong nhưng thái độ của vị sư phụ “tương lai” đối với hắn thật tốt. Võ Thiện Nhân cho rằng lựa chọn ngày trước của mình là hoàn toàn đúng đắn.

Ngẫm về kế hoạch trong thời gian sắp tới, Võ Thiện Nhân rốt cuộc đưa ra quyết định: “Trước mắt tạm gác lại mọi chuyện, ta thử nghiên cứu Trung Quyển Linh Bảo xem có gì đặc biệt?”



Thời gian trôi nhanh.

Trăng lên rồi hạ.

Những ngày này, Võ Thiện Nhân ở lỳ trong động phủ, quyết tâm nghiên cứu Trung Quyển Linh Bảo.

Khác với Hạ Quyển, số lượng nguyên liệu trong Trung Quyển Linh Bảo đã lên đến con số năm vạn, đều được xếp vào hàng thiên tài địa bảo.

Một điều đặc biệt khiến Võ Thiện Nhân vô cùng bất ngờ đó là thông tin về Linh Bảo Sư. Điều khiến Linh Bảo Sư trở nên cao quý nhất trong vô số các chức nghiệp không phải là khả năng luyện chế linh bảo, mà chính là khả năng “cường hoá linh bảo”.

Khi tấn nhập thành công vào Hạ Linh Bảo Sư, bên trong cơ thể của linh giả sẽ đản sinh ra một thứ, còn được gọi là chân hoả.

Chân hoả bao gồm năm loại là Linh Hoả, Âm Hư Hoả, Dương Thực Hoả, Địa Hoả, Thiên Hoả tương ứng với năm cấp bậc linh bảo sư Hạ Linh Bảo Sư, Trung Linh Bảo Sư, Thượng Linh Bảo Sư, Địa Tôn, Thiên Tôn.

Điển tịch ghi chép lại, ở thời thượng cổ, còn tồn tại một loại Tổ Hoả xếp trên cả Thiên Hoả. Tổ Hoả là chân hoả bá đạo nhất, có khả năng thôn phệ thiên địa, cắn nuốt vạn vật, không gì có thể chống lại được.

Trong quá trình cường hoá, Linh Bảo Sư sẽ lấy linh bảo kết hợp với một nguyên liệu quan trọng, chính là Đá Cường Hoá, thông qua chân hoả tiến hành cường hoá linh bảo.

Giống như linh thạch, Đá Cường Hoá tồn tại ở các mỏ, nhưng về mật độ thì rất khan hiếm. Đông Hoà Tinh, trải qua bao vạn năm lịch sử, cho đến nay cũng chỉ phát hiện duy nhất một mỏ Đá Cường Hoá mà thôi.

Bên cạnh đó, Đá Cường Hoá không mang trên mình bất kỳ thuộc tính nào trong ngũ hành, có thể coi là một loại khoáng chất dị biệt.

Hiện nay, trong Linh Giới có mười lăm cấp độ cường hoá linh bảo, xếp từ thấp đến cao. Theo đó, mỗi lần linh bảo được cường hoá thành công sẽ tăng mạnh về phẩm chất, công năng. Giá trị của một kiện linh bảo được cường hoá cũng cao gấp nhiều lần so với hàng linh bảo bình thường. Mỗi lần chúng xuất hiện đều khiến nhiều người đỏ mắt, ra tay tranh giành quyết liệt.

Chính vì lẽ đó mà chức nghiệp Linh Bảo Sư luôn được mọi thế lực săn đón, mời chào gia nhập. Dù chỉ là một Hạ Linh Bảo Sư nho nhỏ, đôi khi sức hấp dẫn còn lớn hơn cả Vương Cấp cường giả.

Nghĩ đến cảnh tượng trở thành một đại nhân vật được người người tôn sùng, Võ Thiện Nhân vỗ đùi bảo: “Con bà nó! Linh Bảo Sư thật tuyệt! Ta nhất định phải trở thành một Linh Bảo Sư.”​

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook