Chương 189: Thiên Gia Kiếm Trận
Sò
09/08/2021
“Bang.”
Kiếm thứ mười hai.
“Bang.”
Kiếm thứ mười ba.
“Bang.”
Liên tục không ngừng.
“Bang.”
“Bang.”
Cho đến mười bảy kiếm phách ra đều không đem lại kết quả, nhưng mà Hoàng Yến vẫn không có dấu hiệu ngừng tay, linh lực trong người cuồn cuộn đổ ra, theo từng đường kiếm phách thẳng về bức màn màu đen.
Nguỵ Triệu Vinh bỗng nhiên cảm nhận có điểm bất thường, trong lòng chợt lạnh: “Không lẽ nàng ta có mưu đồ gì sao?”
Hắn không thèm cù nhây nữa, định vươn tay đánh ra một chưởng thì đúng thời khắc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
“Oanh.”
Kiếm thứ mười tám chém xuống.
“Thiên Gia Kiếm Trận, thập bát kiếm khí, hiện!”
Sau tiếng quát khe khẽ của Hoàng Yến, tức thì một cỗ năng lượng khổng lồ bùng nổ. Thiên địa linh khí kim nguyên tố bất ngờ nổi lên, ào ào đổ về bức màn màu đen, đúng ngay vị trí mà nãy giờ mười tám đường kiếm nhắm tới.
“Không xong! Là kiếm trận?” Nguỵ Triệu Vinh mặt mày choáng váng, rốt cuộc cũng nhận ra thủ đoạn của đối phương.
Hoá ra mười bảy luồng kiếm quang trước đó không hề tan biến giống như tưởng tượng mà dựa vào thủ đoạn tinh diệu che giấu ngay trước mắt Nguỵ Triệu Vinh. Đợi kiếm thứ mười tám đánh xuống cũng chính là kiếm trận khởi động.
Lại nghe Hoàng Yến khẽ lẩm bẩm: “Hợp!”
Năng lượng của mười tám kiếm hoàn toàn bạo phát, cái sau chồng lên cái trước giống như thủy triều ùn ùn dâng lên. Sau khi trùng điệp hợp nhất, trong nháy mắt kết thành một thanh cự kiếm khổng lồ, mang hình dáng của Thiên Gia Thần Kiếm với khí thế sát phạt vô cùng khủng bố.
Cảm nhận hơi thở nguy hiểm, Nguỵ Triệu Vinh mồ hôi bất giác tuôn rơi, đồng thời trong lòng buồn bực khôn tả, không ngờ bản thân lại bị một Vương Cấp sơ kỳ nho nhỏ tính kế ngay trước mắt.
Thực ra Hoàng Yến có thể thoả mái bố trí kiếm trận cũng bởi vì Nguỵ Triệu Vinh quá chủ quan khinh địch, đổi lại là đối thủ khác e rằng nàng sẽ phải tốn không ít công sức mới thực hiện được.
Cảm nhận khí tức sắc bén đến từ kim thuộc tính Nguỵ Triệu Vinh giật thót mình. Không ngờ sau khi mười tám kiếm hợp nhất lại tạo thành một cỗ năng lượng cường đại, thậm chí có thể so sánh với một kích cực mạnh của Vương Cấp hậu kỳ.
Nhưng Nguỵ Triệu Vinh dẫu sao cũng là thiếu chủ của Độc Xà Động, vậy nên kinh nghiệm chiến đấu đương nhiên không tệ. Sau một chút hoảng hốt hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, liền há miệng phun ra một làn khói xanh, chui tọt vào quả trứng màu đen, có vẻ như muốn gia cố thêm khả năng phòng ngự.
Vừa vặn lúc này cự kiếm mang theo thanh thế kinh người trong sát na chém thẳng vào bức màn màu đen.
“Bang.”
Sự va chạm kịch liệt bùng nổ khiến bức màn màu đen lần đầu tiên run rẩy, có dấu hiệu sụp đổ.
Nguỵ Triệu Vinh hoảng hốt, còn đang mải tìm phương sách đối phó thì đột nhiên nghe một tiếng sấm dậy bên tai: “Phá!”
Cự kiếm bỗng truyền ngâm một âm thanh trầm thấp, mũi kiếm sắc nhọn mang nguồn linh lực thô bạo muốn xuyên thấu bức màn màu đen.
Không gian chung quanh mũi kiếm trở nên vặn vẹo biến dạng, giống như sắp sửa bị xé toạc ra. Trong phạm vi trăm trượng, toàn bộ cây cối bị khối năng lượng kim thuộc tính sắc bén quét qua gãy đổ như ngả rạ.
“Bồng.”
Không gì có thể cản phá! Màn phòng ngự được tạo từ quả trứng màu đen nhanh chóng bị xé toang. Mũi kiếm thế như chẻ tre, một đường đâm thẳng xuống thân thể Nguỵ Triệu Vinh.
“Bồng.”
Âm thanh kịch liệt bùng nổ kèm theo tiếng rống đầy vẻ phẫn nộ của Nguỵ Triệu Vinh.
Mặt đất dưới chân Nguỵ Triệu Vinh bị nứt toác, không gian vặn vẹo từng đường sóng gợn, những đoạn âm thanh vụn vỡ liên tục truyền ra.
“Ầm… Ầm…”
Trung tâm của vụ nổ, thiên địa linh khí hỗn loạn, đến ngay cả thần thức cũng không cách nào thăm dò diễn biến cụ thể bên trong.
Phía đầu bên kia, Nguyễn Hoàng Yến thần sắc nhợt nhạt, tuy cố gắng áp chế nhưng cuối cùng vẫn phun ra một ngụm máu tươi. Kiếm trận nàng vừa thi triển mặc dù có lực phá huỷ cường đại nhưng lại tổn hao quá nhiều linh lực, cái giá phải trả không hề nhỏ chút nào. Trong tình huống hiện nay nàng không có thời gian đả toạ khôi phục chân linh khí, đành nuốt vội vài viên linh đan cầm cự.
Lại nói, Thiên Gia Kiếm Trận vốn là một bộ linh thuật hệ kim, một khi tu luyện đại thành liền có thể ngưng tụ kiếm trận bao gồm chín thanh cự kiếm, cho dù là Thần Cấp cường giả nhìn thấy cũng phải co vòi bỏ chạy. Đáng tiếc Nguyễn Hoàng Yến tu vi mới ở Vương Cấp sơ kỳ nên chỉ có thể miễn cưỡng phát huy một thành uy lực của Thiên Gia Kiếm Trận.
Một thoáng sau, kiếm khí rốt cuộc cũng hoàn toàn tan biến. Ngay vị trí của Nguỵ Triệu Minh hiện lên một cảnh tượng hoang tàn, nhưng mà lại không thấy bóng dáng hắn đâu hết. Thần sắc Hoàng Yến có chút nghi hoặc, nàng không cho rằng một đòn công kích vừa rồi có thể hoàn hảo diệt sát đối phương.
Trong lòng có dự cảm chẳng lành, nàng định nhân cơ hội rời khỏi nơi đây thì đột nhiên bên tai đã vang lên âm giọng the thé của Nguỵ Triệu Vinh: “Con tiện nhân, đã dám đả thương ta mà còn muốn trốn chạy hay sao?”
Trên không trung, thân hình Nguỵ Triệu Vinh chợt hiện lên, có điều lúc này tình trạng của hắn lại vô cùng thê thảm, quần áo rách nát tơi tả, da thịt trước ngực bị kiếm khí chém một vết thương sâu hoắm, máu me chảy đầm đìa.
Nhìn quả trứng linh bảo hạ đẳng nứt vụn thành nhiều mảnh trong lòng bàn tay, càng nghĩ Nguỵ Triệu Vinh càng cảm thấy kinh hãi. May mà vừa rồi hắn kịp thi triển bí pháp nên đường kiếm mới chỉ cứa sượt qua, nếu như chậm chân một chút thì xác định sống cũng thành tật.
Khóe miệng Nguỵ Triệu Vinh nhếch lên, sát khí hung hăng cuồn cuộn bạo tuôn. Trên tay hắn bỗng xuất hiện một túi không gian linh thú, ngón tay cong lại vẩy ra một đạo hắc mang.
“Hắc Xà Tinh, mau hiện cho ta!”
Sau tiếng quát, từ miệng túi không gian linh thú bỗng vọt ra một cái bóng trơn tuồn tuột, chỉ trong nháy mắt đã hoá thành một con rắn màu đen khổng lồ. Nó cuộn tròn thân thể, há miệng rất to, cái lưỡi chẻ đôi thành hai cái vòi đỏ lòm, chứa đầy chất kịch độc.
“Hắc Xà Tinh, linh thú cấp bảy?” Hoàng Yến vừa quan sát liền nhận ra thứ mà Nguỵ Triệu Vinh triệu hồi chính là một đầu linh thú cấp bảy, thực lực tương đương với Vương Cấp hậu kỳ.
Độc Xà Động vốn nổi danh là nơi cứ trú của nhiều loài rắn độc nên bên cạnh Nguỵ Triệu Vinh có nuôi một đầu linh thú Hắc Xà Tinh thì cũng chẳng có gì là lạ.
Không còn vẻ tươi cười cợt nhả trước đó, Nguỵ Triệu Vinh gằn giọng dữ dằn nói: “Con tiện nhân dám phá hủy kiện linh bảo phòng ngự mà ta yêu thích, sau khi chơi chán ta sẽ ném cho Hắc Xà Tinh hút sạch tinh huyết của ngươi để bồi thường.”
Hắc Xà Tinh như có linh tính, thân hình phiêu diêu lay động, cái lưỡi thò ra thụt vào trông cực kỳ quỷ mị.
“Khè khè…”
Sau cái phẩy tay của Nguỵ Triệu Minh, nhanh như cắt Hắc Xà Tinh đã nhắm thẳng Hoàng Yến mà cắn tới.
Kiếm thứ mười hai.
“Bang.”
Kiếm thứ mười ba.
“Bang.”
Liên tục không ngừng.
“Bang.”
“Bang.”
Cho đến mười bảy kiếm phách ra đều không đem lại kết quả, nhưng mà Hoàng Yến vẫn không có dấu hiệu ngừng tay, linh lực trong người cuồn cuộn đổ ra, theo từng đường kiếm phách thẳng về bức màn màu đen.
Nguỵ Triệu Vinh bỗng nhiên cảm nhận có điểm bất thường, trong lòng chợt lạnh: “Không lẽ nàng ta có mưu đồ gì sao?”
Hắn không thèm cù nhây nữa, định vươn tay đánh ra một chưởng thì đúng thời khắc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
“Oanh.”
Kiếm thứ mười tám chém xuống.
“Thiên Gia Kiếm Trận, thập bát kiếm khí, hiện!”
Sau tiếng quát khe khẽ của Hoàng Yến, tức thì một cỗ năng lượng khổng lồ bùng nổ. Thiên địa linh khí kim nguyên tố bất ngờ nổi lên, ào ào đổ về bức màn màu đen, đúng ngay vị trí mà nãy giờ mười tám đường kiếm nhắm tới.
“Không xong! Là kiếm trận?” Nguỵ Triệu Vinh mặt mày choáng váng, rốt cuộc cũng nhận ra thủ đoạn của đối phương.
Hoá ra mười bảy luồng kiếm quang trước đó không hề tan biến giống như tưởng tượng mà dựa vào thủ đoạn tinh diệu che giấu ngay trước mắt Nguỵ Triệu Vinh. Đợi kiếm thứ mười tám đánh xuống cũng chính là kiếm trận khởi động.
Lại nghe Hoàng Yến khẽ lẩm bẩm: “Hợp!”
Năng lượng của mười tám kiếm hoàn toàn bạo phát, cái sau chồng lên cái trước giống như thủy triều ùn ùn dâng lên. Sau khi trùng điệp hợp nhất, trong nháy mắt kết thành một thanh cự kiếm khổng lồ, mang hình dáng của Thiên Gia Thần Kiếm với khí thế sát phạt vô cùng khủng bố.
Cảm nhận hơi thở nguy hiểm, Nguỵ Triệu Vinh mồ hôi bất giác tuôn rơi, đồng thời trong lòng buồn bực khôn tả, không ngờ bản thân lại bị một Vương Cấp sơ kỳ nho nhỏ tính kế ngay trước mắt.
Thực ra Hoàng Yến có thể thoả mái bố trí kiếm trận cũng bởi vì Nguỵ Triệu Vinh quá chủ quan khinh địch, đổi lại là đối thủ khác e rằng nàng sẽ phải tốn không ít công sức mới thực hiện được.
Cảm nhận khí tức sắc bén đến từ kim thuộc tính Nguỵ Triệu Vinh giật thót mình. Không ngờ sau khi mười tám kiếm hợp nhất lại tạo thành một cỗ năng lượng cường đại, thậm chí có thể so sánh với một kích cực mạnh của Vương Cấp hậu kỳ.
Nhưng Nguỵ Triệu Vinh dẫu sao cũng là thiếu chủ của Độc Xà Động, vậy nên kinh nghiệm chiến đấu đương nhiên không tệ. Sau một chút hoảng hốt hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, liền há miệng phun ra một làn khói xanh, chui tọt vào quả trứng màu đen, có vẻ như muốn gia cố thêm khả năng phòng ngự.
Vừa vặn lúc này cự kiếm mang theo thanh thế kinh người trong sát na chém thẳng vào bức màn màu đen.
“Bang.”
Sự va chạm kịch liệt bùng nổ khiến bức màn màu đen lần đầu tiên run rẩy, có dấu hiệu sụp đổ.
Nguỵ Triệu Vinh hoảng hốt, còn đang mải tìm phương sách đối phó thì đột nhiên nghe một tiếng sấm dậy bên tai: “Phá!”
Cự kiếm bỗng truyền ngâm một âm thanh trầm thấp, mũi kiếm sắc nhọn mang nguồn linh lực thô bạo muốn xuyên thấu bức màn màu đen.
Không gian chung quanh mũi kiếm trở nên vặn vẹo biến dạng, giống như sắp sửa bị xé toạc ra. Trong phạm vi trăm trượng, toàn bộ cây cối bị khối năng lượng kim thuộc tính sắc bén quét qua gãy đổ như ngả rạ.
“Bồng.”
Không gì có thể cản phá! Màn phòng ngự được tạo từ quả trứng màu đen nhanh chóng bị xé toang. Mũi kiếm thế như chẻ tre, một đường đâm thẳng xuống thân thể Nguỵ Triệu Vinh.
“Bồng.”
Âm thanh kịch liệt bùng nổ kèm theo tiếng rống đầy vẻ phẫn nộ của Nguỵ Triệu Vinh.
Mặt đất dưới chân Nguỵ Triệu Vinh bị nứt toác, không gian vặn vẹo từng đường sóng gợn, những đoạn âm thanh vụn vỡ liên tục truyền ra.
“Ầm… Ầm…”
Trung tâm của vụ nổ, thiên địa linh khí hỗn loạn, đến ngay cả thần thức cũng không cách nào thăm dò diễn biến cụ thể bên trong.
Phía đầu bên kia, Nguyễn Hoàng Yến thần sắc nhợt nhạt, tuy cố gắng áp chế nhưng cuối cùng vẫn phun ra một ngụm máu tươi. Kiếm trận nàng vừa thi triển mặc dù có lực phá huỷ cường đại nhưng lại tổn hao quá nhiều linh lực, cái giá phải trả không hề nhỏ chút nào. Trong tình huống hiện nay nàng không có thời gian đả toạ khôi phục chân linh khí, đành nuốt vội vài viên linh đan cầm cự.
Lại nói, Thiên Gia Kiếm Trận vốn là một bộ linh thuật hệ kim, một khi tu luyện đại thành liền có thể ngưng tụ kiếm trận bao gồm chín thanh cự kiếm, cho dù là Thần Cấp cường giả nhìn thấy cũng phải co vòi bỏ chạy. Đáng tiếc Nguyễn Hoàng Yến tu vi mới ở Vương Cấp sơ kỳ nên chỉ có thể miễn cưỡng phát huy một thành uy lực của Thiên Gia Kiếm Trận.
Một thoáng sau, kiếm khí rốt cuộc cũng hoàn toàn tan biến. Ngay vị trí của Nguỵ Triệu Minh hiện lên một cảnh tượng hoang tàn, nhưng mà lại không thấy bóng dáng hắn đâu hết. Thần sắc Hoàng Yến có chút nghi hoặc, nàng không cho rằng một đòn công kích vừa rồi có thể hoàn hảo diệt sát đối phương.
Trong lòng có dự cảm chẳng lành, nàng định nhân cơ hội rời khỏi nơi đây thì đột nhiên bên tai đã vang lên âm giọng the thé của Nguỵ Triệu Vinh: “Con tiện nhân, đã dám đả thương ta mà còn muốn trốn chạy hay sao?”
Trên không trung, thân hình Nguỵ Triệu Vinh chợt hiện lên, có điều lúc này tình trạng của hắn lại vô cùng thê thảm, quần áo rách nát tơi tả, da thịt trước ngực bị kiếm khí chém một vết thương sâu hoắm, máu me chảy đầm đìa.
Nhìn quả trứng linh bảo hạ đẳng nứt vụn thành nhiều mảnh trong lòng bàn tay, càng nghĩ Nguỵ Triệu Vinh càng cảm thấy kinh hãi. May mà vừa rồi hắn kịp thi triển bí pháp nên đường kiếm mới chỉ cứa sượt qua, nếu như chậm chân một chút thì xác định sống cũng thành tật.
Khóe miệng Nguỵ Triệu Vinh nhếch lên, sát khí hung hăng cuồn cuộn bạo tuôn. Trên tay hắn bỗng xuất hiện một túi không gian linh thú, ngón tay cong lại vẩy ra một đạo hắc mang.
“Hắc Xà Tinh, mau hiện cho ta!”
Sau tiếng quát, từ miệng túi không gian linh thú bỗng vọt ra một cái bóng trơn tuồn tuột, chỉ trong nháy mắt đã hoá thành một con rắn màu đen khổng lồ. Nó cuộn tròn thân thể, há miệng rất to, cái lưỡi chẻ đôi thành hai cái vòi đỏ lòm, chứa đầy chất kịch độc.
“Hắc Xà Tinh, linh thú cấp bảy?” Hoàng Yến vừa quan sát liền nhận ra thứ mà Nguỵ Triệu Vinh triệu hồi chính là một đầu linh thú cấp bảy, thực lực tương đương với Vương Cấp hậu kỳ.
Độc Xà Động vốn nổi danh là nơi cứ trú của nhiều loài rắn độc nên bên cạnh Nguỵ Triệu Vinh có nuôi một đầu linh thú Hắc Xà Tinh thì cũng chẳng có gì là lạ.
Không còn vẻ tươi cười cợt nhả trước đó, Nguỵ Triệu Vinh gằn giọng dữ dằn nói: “Con tiện nhân dám phá hủy kiện linh bảo phòng ngự mà ta yêu thích, sau khi chơi chán ta sẽ ném cho Hắc Xà Tinh hút sạch tinh huyết của ngươi để bồi thường.”
Hắc Xà Tinh như có linh tính, thân hình phiêu diêu lay động, cái lưỡi thò ra thụt vào trông cực kỳ quỷ mị.
“Khè khè…”
Sau cái phẩy tay của Nguỵ Triệu Minh, nhanh như cắt Hắc Xà Tinh đã nhắm thẳng Hoàng Yến mà cắn tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.