Chương 238: To sướng ngoài, dài sướng trong
Sò
04/09/2021
Sau chuyến đi lần trước, Võ Thiện Nhân để ý thấy Mê Linh thành là một nơi cực kỳ phồn thịnh, so với Thăng Long thành chỉ hơn không kém. Nhớ năm xưa ở Kỳ Duyên Viện, vì một nụ cười của Kiều My mà Thích Thật Thà đã đấu với Ngô Mạnh Cường một trận, cuối cùng nâng mức giá lên đến hai vạn linh thạch.
Theo hắn nhận định, tìm đến chốn thanh lâu đa phần đều là bọn quan lại quý tộc, hoặc là công tử thiếu gia nhà giàu. Những kẻ đó trong túi có thiếu gì tiền chứ?
Huống hồ, bên trong Vạn Hoa Lầu đều là những cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc. Bọn họ xuất thân từ Vạn Hoa Cung nên tất thảy đều là Linh Giả. Đám ca kỹ phàm tục làm sao có thể sánh bằng?
Vậy nên mới có chuyện bên trong Vạn Hoa Lầu đụng đâu cũng phải móc linh thạch, đến ngay cả một chỗ đặt mông mà chi phí cũng vô cùng đắt đỏ. Chiếu như lời Võ Thiện Nhân nói, nếu trong túi không có trên vài ngàn linh thạch thì căn bản không thể vào được chốn này.
Trong lòng đã sớm có suy tính, Võ Thiện Nhân nói tiếp: “Vạn Hoa Lầu chỉ mở cửa duy nhất vào ngày thứ bảy hàng tuần, vị chi mỗi tháng có bốn kỳ. Theo đó, ba ngày sau sẽ là thời điểm Vạn Hoa Lầu khai trương. Ở đây ta có vẽ một bức tranh, Mai tỷ hãy đem treo nó ngay bên ngoài Vạn Hoa Lầu, nhất định có thể giúp chúng ta quảng bá rộng rãi hình ảnh đến dân chúng toàn thành.”
Nói xong, từ trên người Võ Thiện Nhân bay ra một vật. Thanh Mai nhanh tay bắt lấy, sau đó liền giở ra cho mọi người cùng coi, phát hiện đây là một bức tranh có kích thước rất lớn, lấy chủ đề “cầm kỳ thi hoạ” để nói về sự đa tài của các cô gái bên trong Vạn Hoa Lầu. Bức tranh mang một bầu không khí đầy đam mê, rất tinh tế và cuốn hút. Trên bầu trời là vầng trăng tròn đang toả sáng vằng vặc lung linh. Bốn cô gái trẻ xuất hiện giữa vườn hoa sen, bóng hình hòa trộn vào hoa nhưng lại khiến người ta say đắm, xuyến xao.
Đầu tiên là một người con gái đang ngồi đánh đàn. Nàng ở độ tuổi mười chín đôi mươi, có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, dịu dàng, đôi môi đỏ hồng mềm mại và nụ cười trong trẻo như nắng mùa thu.
Bên cạnh là một thiếu nữ ngồi chơi cờ. Mái tóc đen dài mềm mại bay trong gió, làn da trắng muốt, thân hình mảnh mai, bộ yếm bình dị nhưng vẫn tôn lên những đường cong tuyệt mĩ. Nàng ngồi đó giữa thiên nhiên tươi đẹp, dịu dàng và duyên dáng.
Cách đó không xa là một thiếu nữ đang ngâm thơ. Vẽ hình ảnh một cô gái mình hạc xương mai, mái tóc dài buông xoã bay trong gió rất duyên dáng. Ánh mắt nàng long lanh như hai hạt sương buổi sớm, càng thêm phần quyến rũ đắm say.
Cuối cùng là một thiếu nữ đang vẽ tranh, với thân hình mê đắm, mái tóc đen buông xoã lả lơi, chiếc váy màu trắng tinh khôi bó sát khoe ra những đường cong đẹp hút hồn.
Bốn người cung phó suýt xoa nhìn ngắm, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ tôn chủ nhà mình lại có tài hoa đến vậy! Bức tranh này bút pháp tuyệt đỉnh, đưa trọn được cái thần, cái tinh tuý vào trong đó, khiến cho mọi thứ trở nên sống động, có hồn. Bọn họ là nữ nhân mà còn si ngốc, nếu để đám nam nhân nhìn thấy nhất định sẽ chết mê chết mệt.
Chăm chú quan sát hồi lâu, cung phó Thanh Mai bỗng “a” một tiếng khe khẽ, chỉ tay vào một góc của bức tranh, đọc được hai câu thơ:
“To sướng ngoài, dài sướng trong
Vạn Hoa Lầu sướng cả trong lẫn ngoài.”
Đọc xong, khuôn mặt nàng đỏ tía tai, giống như toàn bộ máu trong cơ thể dồn cả lên trên đầu: “Vị tôn chủ này phong cách hành sự lúc nào cũng đi ngược lẽ thường.”
Nhìn thấy biểu hiện của mọi người, Võ Thiện Nhân rất lấy làm đắc ý. Bức tranh này được hắn vẽ sau khi đưa Như Ý hồi cung. Đây chính là một tài lẻ bẩm sinh được hắn luyện tập tinh thông hết mức có thể, nhờ vào đó "đánh đông dẹp bắc", đốn gục không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ thơ ngây.
Đợi Thanh Mai thu lại bức tranh, Võ Thiện Nhân liên tiếp vẩy ra bốn đạo ánh sáng, nói: “Đây là bốn thanh kiếm ta mới chế tạo, đều xếp vào hàng hạ đẳng linh bảo. Mai tỷ hãy bố cáo ra ngoài, nói cho mọi người trong Mê Linh thành biết vào đêm khai trương Vạn Hoa Lầu sẽ diễn ra chương trình bốc thăm trúng thưởng, phần thưởng sẽ là bốn kiện hạ đẳng linh bảo này.”
Cung phó Phương Trinh vốn ít nói, nhưng nghe đến đây bỗng giật mình hỏi: “Tôn chủ, là người chế tạo thật sao?”
Trong ánh mắt tò mò của chúng nữ, Võ Thiện Nhân nhe răng cười bảo: “Quên không nói cho các vị biết, ta chính là một Linh Bảo Sư.”
“Tôn chủ là Linh Bảo Sư?” Bốn vị cung phó ngây ngốc, Linh Bảo Sư cao quý ra sao các nàng hiểu rất rõ.
Càng ngày, bốn người càng hiếu kỳ đối với vị tân chủ nhân Vạn Hoa Cung. Từ ngày đầu xuất hiện tới nay, hắn đưa bọn họ đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Thần sắc Thảo Chi bỗng khá lạ: “Tôn chủ, bốn thanh kiếm này có giá trị không nhỏ, nếu đem ra tặng cho khách nhân thì chẳng phải Vạn Hoa Lầu sẽ lỗ nặng hay sao?”
Phương Thuỳ vội ứng tiếng: “Thảo Chi cung phó nói rất có lý! Hay là chúng ta thay đổi bằng một vật phẩm khác.”
Võ Thiện Nhân quan sát biểu hiện của bốn cung phó, không cần hỏi cũng biết trong đầu họ đang suy nghĩ điều gì. Lợi tức Vạn Hoa Cung bé tẹo bằng cái móng tay, lại còn phải ăn dè hà tiện thì lấy đâu ra linh thạch mà mua sắm linh bảo. Trong tay bọn họ chắc hẳn cũng chẳng có thứ vũ khí nào nên hồn.
Hắn cố tình quét nhìn từng người, cười đầy ẩn ý: “Ha ha ha… Ta đâu có nói là nhất định phải để cho đám khách bên ngoài đoạt được. Bốn thanh kiếm này sẽ tuỳ ý để cho Mai tỷ sắp xếp xem ai là người xứng đáng nhận lấy.”
Ban đầu, Võ Thiện Nhân định chế tạo cho chị em Như Ý, Cát Tường mỗi nàng một kiện hạ đẳng linh bảo. Cơ mà khi hỏi đến mới biết là hai nàng đã được lão cung chủ tặng cho hai cây Ngọc Nữ Song Cầm. Vì vậy, sau khi chế tạo thành công Xuyên Vân Thủ, Võ Thiện Nhân mới sẵn tiện luyện ra bốn thanh kiếm trên, mục đích không nằm ngoài bốn chữ “mua chuộc lòng người”.
Thanh Mai là người thông minh lanh lẹ, vừa nghe vậy liền hiểu ý tôn chủ chính là muốn mượn dịp này ban thưởng cho mọi người.
Nàng mau chóng khấu đầu tạ ơn: “Đa tạ tôn chủ!”
Nhìn thấy hành động của Thanh Mai, ba người Phương Thuỳ, Phương Trinh, Thảo Chi rốt cuộc cũng hiểu ra ngọn nguồn, vui mừng hớn hở: “Đa tạ tôn chủ!”
Sau đó, Võ Thiện Nhân cùng mọi người bàn bạc kỹ càng kế hoạch cho ngày khai trương, đến tận gần rạng sáng bốn vị cung phó mới quay trở về cung của mình.
Trông bóng dáng các nàng rời đi, hắn thầm nhủ: “Những chuyện ta làm đều là suy nghĩ cho tương lai của Vạn Hoa Cung. Sư phụ nếu ở trên trời biết được nhất định sẽ ủng hộ ta!”
Theo hắn nhận định, tìm đến chốn thanh lâu đa phần đều là bọn quan lại quý tộc, hoặc là công tử thiếu gia nhà giàu. Những kẻ đó trong túi có thiếu gì tiền chứ?
Huống hồ, bên trong Vạn Hoa Lầu đều là những cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc. Bọn họ xuất thân từ Vạn Hoa Cung nên tất thảy đều là Linh Giả. Đám ca kỹ phàm tục làm sao có thể sánh bằng?
Vậy nên mới có chuyện bên trong Vạn Hoa Lầu đụng đâu cũng phải móc linh thạch, đến ngay cả một chỗ đặt mông mà chi phí cũng vô cùng đắt đỏ. Chiếu như lời Võ Thiện Nhân nói, nếu trong túi không có trên vài ngàn linh thạch thì căn bản không thể vào được chốn này.
Trong lòng đã sớm có suy tính, Võ Thiện Nhân nói tiếp: “Vạn Hoa Lầu chỉ mở cửa duy nhất vào ngày thứ bảy hàng tuần, vị chi mỗi tháng có bốn kỳ. Theo đó, ba ngày sau sẽ là thời điểm Vạn Hoa Lầu khai trương. Ở đây ta có vẽ một bức tranh, Mai tỷ hãy đem treo nó ngay bên ngoài Vạn Hoa Lầu, nhất định có thể giúp chúng ta quảng bá rộng rãi hình ảnh đến dân chúng toàn thành.”
Nói xong, từ trên người Võ Thiện Nhân bay ra một vật. Thanh Mai nhanh tay bắt lấy, sau đó liền giở ra cho mọi người cùng coi, phát hiện đây là một bức tranh có kích thước rất lớn, lấy chủ đề “cầm kỳ thi hoạ” để nói về sự đa tài của các cô gái bên trong Vạn Hoa Lầu. Bức tranh mang một bầu không khí đầy đam mê, rất tinh tế và cuốn hút. Trên bầu trời là vầng trăng tròn đang toả sáng vằng vặc lung linh. Bốn cô gái trẻ xuất hiện giữa vườn hoa sen, bóng hình hòa trộn vào hoa nhưng lại khiến người ta say đắm, xuyến xao.
Đầu tiên là một người con gái đang ngồi đánh đàn. Nàng ở độ tuổi mười chín đôi mươi, có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, dịu dàng, đôi môi đỏ hồng mềm mại và nụ cười trong trẻo như nắng mùa thu.
Bên cạnh là một thiếu nữ ngồi chơi cờ. Mái tóc đen dài mềm mại bay trong gió, làn da trắng muốt, thân hình mảnh mai, bộ yếm bình dị nhưng vẫn tôn lên những đường cong tuyệt mĩ. Nàng ngồi đó giữa thiên nhiên tươi đẹp, dịu dàng và duyên dáng.
Cách đó không xa là một thiếu nữ đang ngâm thơ. Vẽ hình ảnh một cô gái mình hạc xương mai, mái tóc dài buông xoã bay trong gió rất duyên dáng. Ánh mắt nàng long lanh như hai hạt sương buổi sớm, càng thêm phần quyến rũ đắm say.
Cuối cùng là một thiếu nữ đang vẽ tranh, với thân hình mê đắm, mái tóc đen buông xoã lả lơi, chiếc váy màu trắng tinh khôi bó sát khoe ra những đường cong đẹp hút hồn.
Bốn người cung phó suýt xoa nhìn ngắm, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ tôn chủ nhà mình lại có tài hoa đến vậy! Bức tranh này bút pháp tuyệt đỉnh, đưa trọn được cái thần, cái tinh tuý vào trong đó, khiến cho mọi thứ trở nên sống động, có hồn. Bọn họ là nữ nhân mà còn si ngốc, nếu để đám nam nhân nhìn thấy nhất định sẽ chết mê chết mệt.
Chăm chú quan sát hồi lâu, cung phó Thanh Mai bỗng “a” một tiếng khe khẽ, chỉ tay vào một góc của bức tranh, đọc được hai câu thơ:
“To sướng ngoài, dài sướng trong
Vạn Hoa Lầu sướng cả trong lẫn ngoài.”
Đọc xong, khuôn mặt nàng đỏ tía tai, giống như toàn bộ máu trong cơ thể dồn cả lên trên đầu: “Vị tôn chủ này phong cách hành sự lúc nào cũng đi ngược lẽ thường.”
Nhìn thấy biểu hiện của mọi người, Võ Thiện Nhân rất lấy làm đắc ý. Bức tranh này được hắn vẽ sau khi đưa Như Ý hồi cung. Đây chính là một tài lẻ bẩm sinh được hắn luyện tập tinh thông hết mức có thể, nhờ vào đó "đánh đông dẹp bắc", đốn gục không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ thơ ngây.
Đợi Thanh Mai thu lại bức tranh, Võ Thiện Nhân liên tiếp vẩy ra bốn đạo ánh sáng, nói: “Đây là bốn thanh kiếm ta mới chế tạo, đều xếp vào hàng hạ đẳng linh bảo. Mai tỷ hãy bố cáo ra ngoài, nói cho mọi người trong Mê Linh thành biết vào đêm khai trương Vạn Hoa Lầu sẽ diễn ra chương trình bốc thăm trúng thưởng, phần thưởng sẽ là bốn kiện hạ đẳng linh bảo này.”
Cung phó Phương Trinh vốn ít nói, nhưng nghe đến đây bỗng giật mình hỏi: “Tôn chủ, là người chế tạo thật sao?”
Trong ánh mắt tò mò của chúng nữ, Võ Thiện Nhân nhe răng cười bảo: “Quên không nói cho các vị biết, ta chính là một Linh Bảo Sư.”
“Tôn chủ là Linh Bảo Sư?” Bốn vị cung phó ngây ngốc, Linh Bảo Sư cao quý ra sao các nàng hiểu rất rõ.
Càng ngày, bốn người càng hiếu kỳ đối với vị tân chủ nhân Vạn Hoa Cung. Từ ngày đầu xuất hiện tới nay, hắn đưa bọn họ đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Thần sắc Thảo Chi bỗng khá lạ: “Tôn chủ, bốn thanh kiếm này có giá trị không nhỏ, nếu đem ra tặng cho khách nhân thì chẳng phải Vạn Hoa Lầu sẽ lỗ nặng hay sao?”
Phương Thuỳ vội ứng tiếng: “Thảo Chi cung phó nói rất có lý! Hay là chúng ta thay đổi bằng một vật phẩm khác.”
Võ Thiện Nhân quan sát biểu hiện của bốn cung phó, không cần hỏi cũng biết trong đầu họ đang suy nghĩ điều gì. Lợi tức Vạn Hoa Cung bé tẹo bằng cái móng tay, lại còn phải ăn dè hà tiện thì lấy đâu ra linh thạch mà mua sắm linh bảo. Trong tay bọn họ chắc hẳn cũng chẳng có thứ vũ khí nào nên hồn.
Hắn cố tình quét nhìn từng người, cười đầy ẩn ý: “Ha ha ha… Ta đâu có nói là nhất định phải để cho đám khách bên ngoài đoạt được. Bốn thanh kiếm này sẽ tuỳ ý để cho Mai tỷ sắp xếp xem ai là người xứng đáng nhận lấy.”
Ban đầu, Võ Thiện Nhân định chế tạo cho chị em Như Ý, Cát Tường mỗi nàng một kiện hạ đẳng linh bảo. Cơ mà khi hỏi đến mới biết là hai nàng đã được lão cung chủ tặng cho hai cây Ngọc Nữ Song Cầm. Vì vậy, sau khi chế tạo thành công Xuyên Vân Thủ, Võ Thiện Nhân mới sẵn tiện luyện ra bốn thanh kiếm trên, mục đích không nằm ngoài bốn chữ “mua chuộc lòng người”.
Thanh Mai là người thông minh lanh lẹ, vừa nghe vậy liền hiểu ý tôn chủ chính là muốn mượn dịp này ban thưởng cho mọi người.
Nàng mau chóng khấu đầu tạ ơn: “Đa tạ tôn chủ!”
Nhìn thấy hành động của Thanh Mai, ba người Phương Thuỳ, Phương Trinh, Thảo Chi rốt cuộc cũng hiểu ra ngọn nguồn, vui mừng hớn hở: “Đa tạ tôn chủ!”
Sau đó, Võ Thiện Nhân cùng mọi người bàn bạc kỹ càng kế hoạch cho ngày khai trương, đến tận gần rạng sáng bốn vị cung phó mới quay trở về cung của mình.
Trông bóng dáng các nàng rời đi, hắn thầm nhủ: “Những chuyện ta làm đều là suy nghĩ cho tương lai của Vạn Hoa Cung. Sư phụ nếu ở trên trời biết được nhất định sẽ ủng hộ ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.