Chương 23: Chương 23-1
Vân Thiên Không
26/07/2022
"Tuyên Hùng, cậu đang nói gì vậy? Rõ ràng là cảnh cáo bằng miệng, sao lại đổi thành lưu ban để xem xét? Cậu đắc tội với lãnh đạo của trường học hay sao?" Trong phòng 203 trên tầng hai của ký túc xá nam sinh, mấy nam sinh đang tụ tập ở trước bàn học ở giữa phòng, vẻ mặt của mỗi người đều rất nghiêm túc, giống như xảy ra chuyện lớn.
Hai hàng lông mày của Tư Đồ Tuyên Hùng gần như đan vào nhau, nghe thấy lời nói của bạn cùng phòng, bèn lắc lắc đầu: "Không thể nào, lãnh đạo trường học tên là gì tao cũng không biết, thì làm sao có thể đắc tội? Mẹ nó, thật sự là gặp quỷ. Ông đây dám khẳng định, có người đang làm khó dễ."
Mấy bạn học vừa nghe xong, đều thầm chấp nhận, người bạn vừa nói kia híp đôi mắt to như hạt đậu xanh lại, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên vỗ bàn nói: "Đúng, nhất định là thằng nhãi Trương Quang Bảo kia, lần này bọn họ chịu thiệt nhất, với cá tính của thằng đó, chắc chắn không bỏ qua như vậy, đúng rồi đúng rồi, nhất định là thằng đó."
"Không thể nào, tôi nghe nói Trương Quang Bảo ngày nào cũng đi làm ở quán net, lúc về đến trường học là ngủ, thằng đó không có thời gian, hơn nữa, thằng đó làm sao có năng lực lớn như vậy? Đây chính là quyền lực mà chỉ lãnh đạo của trường học mới có." Tư Đồ Tuyên Hùng xoa xoa gò má, hai ngày này anh ta bị nhiệt do tức giận, nên sưng lớn ở trong miệng. Cũng khó trách, rõ ràng chỉ là cảnh cáo bằng miệng, một mức xử phạt như không có gì xảy ra, đột nhiên đổi thành lưu ban để xem xét, chỉ thiếu một bước nữa là đuổi học rồi, lại ở trong thời kỳ quan trọng sắp tốt nghiệp, đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy sốt ruột và tức giận.
"Thật sự rất bất thường, Tuyên Hùng, tôi nghĩ rằng chúng ta phải cẩn thận trong hai tháng tới, nếu khi tốt nghiệp lại xảy ra chuyện gì thì sẽ rất khó xử lý." Một người bạn cùng phòng nhắc nhở nói.
Tư Đồ Tuyên Hùng không nói gì, thở mạnh một hơi, ôm quai hàm đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
"Tuyên Hùng, cậu đi đâu vậy?"
"Đến phòng y tế kiểm tra, mẹ nó, đau chết mất."
Mấy người bạn học hai mặt nhìn nhau, sau đó gần như thở dài cùng một lúc. Trong hai ngày này, một người bạn vốn vui vẻ lại biến thành một kẻ đáng khinh. Mắt thấy sắp tốt nghiệp đại học lại bị lưu ban để xem xét, có thể xóa bỏ hình phạt hay không còn chưa nói, hai tháng nữa đi ra ngoài tìm việc, nếu người ta nhìn thấy một mục như vậy ở trên hồ sơ, ai còn muốn tuyển bạn?
"Lúc trước bảo cậu ta không cần trêu chọc Trương Quang Bảo, cậu ta không tin, thằng nhãi dễ chọc hay sao? Chết tiệt!"
Trong quán internet Phi Hồng, Trương Quang Bảo đang nhìn chằm chằm màn hình, cười đắc ý. Jay gửi tin nhắn nói cho anh, bởi vì những thay đổi của anh đã làm cho bài hát kia được cải thiện rất nhiều, tỉ lệ nhấp chuột trong hai ngày này tăng vọt, hiện tại leo lên vị trí thứ hai. Nếu tuần này có thể giữ vững vị trí, vậy quá sung sướng.
Lúc ấy Trương Quang Bảo mở trang web ra, chỉ muốn xem xét các bình luận của cư dân mạng. Truy cập vào trang web, ô, bài hát kia của Jay đúng là rất ăn khách, hơn nữa còn đứng ở vị trí thứ hai. Nhìn kỹ các bình luận của cư dân mạng ở phía dưới về cơ bản đều là những lời khen ngợi, có người nói nếu bài hát này được phát hành CD, chắc chắn sẽ bán chạy, còn có người nói trình độ của bài hát này còn hay hơn những bài hát của thiên vương, thiên hậu.
"Hả, có khoa trương như vậy hay sao?" Trương Quang Bảo lắc lắc đầu, cười vui vẻ. Tuy rằng ngoại trừ Jay ra thì không ai biết bài hát này là do anh sửa, nhưng nhìn tác phẩm do bản thân mình sửa chữa nhận được sự tán thành của mọi người, cái loại cảm giác thành tựu này vẫn làm cho anh rất hưởng thụ.
Đột nhiên anh nhìn thấy câu trả lời của bản thân Jay: Ha hả, cám ơn mọi người, tôi cũng chỉ đột nhiên có cảm giác hai ngày trước, bèn sửa lại một chút, không nghĩ rằng hiệu quả cũng không tệ lắm, cám ơn sự ủng hộ của mọi người.
Đây không phải đang lừa dối hay sao? Rõ ràng là mời người sửa chữa, sao lại nói là bản thân mình làm? Lúc ấy Trương Quang Bảo cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỉ là nghịch ngợm một chút, không cần phải nghiêm túc như vậy.
"Đại Đại, bài hát trên mạng của anh khá hay. Nhưng đàn em có một câu nói, anh nhất định không thích nghe. Bài ca này viết quá phổ thông, nói trắng ra là nó có giai điệu rất hay, nhưng có một điều, nó gần như không có cá tính gì, nghe qua một lần thì cảm thấy rất nhiều bài hát đều giống như thế này. Ha ha, nhưng ca từ cũng khá hay, có thể thấy được, trình độ ngữ văn của Đại Đại rất tốt, hy vọng tiếp tục cố gắng, đừng trách tôi lắm miệng nhé.
Đằng sau có một hàng hình mặt cười dễ thương được thêm vào.
Trương Quang Bảo chú ý tới câu bình luận này, không có cá tính? Quá phổ thông? Bài hát này được viết ra vốn là để cho mọi người trên mạng nghe, nghệ thuật vốn hướng đến đại chúng, sao có thể nói như vậy? Trương Quang Bảo không thể hiểu được, lập tức gửi lời mời đến cư dân mạng kia dưới dạng một tin nhắn ngắn, mời anh ta thêm QQ của mình.
"Quang Bảo, có đó không?" Jay đột nhiên gửi tin nhắn tới.
Trương Quang Bảo chần chừ một chút, nhưng vẫn trả lời: "Có, tôi đang online."
"Ồ, thật sự cảm ơn anh, lần này nếu tôi đoạt giải, chắc chắn sẽ không quên anh." Lời này vốn là một câu nói suông, đều lăn lộn ở trên mạng, có ai biết ai đâu, chẳng lẽ anh còn có thể mời tôi uống một ly?
Tuy nói như thế, nhưng Trương Quang Bảo vẫn tỏ vẻ khách sáo, không cần cảm ơn.
"À, nghĩ lại vẫn cảm thấy phấn khích. Anh biết không, trên mạng vừa có một người là Dương Thành Cương, lúc trước anh ta lập nghiệp ở trang web của chúng tôi, ‘Con chuột yêu đại tiện’ bắt đầu ở chỗ này, sau đó trở nên phổ biến, được lan truyền khắp nơi, sau đó người của công ty đĩa nhạc tìm tới cửa, lấy anh ta ra, anh xem người ta hiện tại, tham dự lễ trao giải, ra đĩa nhạc, nhận phỏng vấn, thật phong cách."
Trương Quang Bảo nghe vậy lập tức cảm thấy sửng sốt, Dương Thành Cương đi từ nơi này ra ngoài? Trước kia chỉ nghe nói bài hát con chuột kia lần đầu tiên xuất hiện ở trên mạng, Dương Thành Cương dựa vào các cư dân mạng, hiện tại mới biết được, không ngờ anh ta là tác giả ở nơi này.
"Ồ, vậy thì xin chúc mừng anh, chưa biết chừng anh cũng có thể trở thành Dương Thành Cương thứ hai." Những lời này của Trương Quang Bảo vốn chỉ là lời nói đùa, không ngờ rằng Jay lại tưởng là thật, một lúc sau, anh ta gửi lại một tin nhắn khiến cho Trương Quang Bảo phải chú ý.
"Được rồi, anh bạn, tôi nói với anh một chuyện, anh không được nói cho người khác. Quản trị trang web đã liên hệ với tôi, dự định mua bản quyền của bài hát này."
Mua bản quyền? Đây không phải có nghĩa là bài hát phải lan truyền trên mạng hay sao?
"Ừm? Có phải anh sẽ bán cho công ty đĩa nhạc hay không? Bao nhiêu tiền vậy?" Trương Quang Bảo hỏi.
Đối phương nhắn lại một cái icon có đôi mắt như hai cái bóng đèn: "Hai ngàn tệ! Tuy nhiên có điều kiện, một là muốn giữ bài hát này duy trì vị trí top ba, hai là muốn ký kết hợp đồng, hơn nữa quyền tác giả cũng là anh ta."
Trương Quang Bảo suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng khá hợp lý, hơn nữa một ngàn đồng cũng không phải là một số tiền nhỏ, lên mạng nghịch ngợm âm nhạc, vốn là thú tiêu khiển của bản thân mình, hiện tại không ngờ lại nhận được tiền ngoài ý muốn, coi như là một điều bất ngờ đi. Lập tức khách sáo chúc mừng vài câu, rồi nói bản thân mình còn có việc nên off trước. Sau đó anh lập tức offline, dự định mở diễn đàn âm nhạc cốc gì đó ra nhìn xem những người khác có phản ứng gì.
Vừa mới mở ra, thông báo tin nhắn nhấp nháy nhiều đến mức làm cho máy tính bị đơ, thật vất vả mới đọc được, không khỏi nhíu mày. Trong nhóm đều là những người ung dung, đều dành những lời tâng bốc cho Jay, nói anh ta viết bài hát này rất tốt, nghe đau buồn mà không làm mất đi bầu không khí, đặc biệt là ca từ, không kém gì những bài hát của thiên vương.
Điều này cũng chưa tính là gì, không ngờ Jay thản nhiên đón nhận nó, vừa nói khách khí rằng không có gì, vừa nói rằng bản thân mình phải thức nhiều đêm để sửa chữa bài hát này. Trương Quang Bảo hừ lạnh ở trong lòng một tiếng, đóng QQ lại. Anh lớn như vậy nhưng ghét nhất một loại người, chính là ngụy quân tử, tuy rằng chân tiểu nhân cũng đê tiện, nhưng ít nhất người ta có dũng khí gánh vác tiếng xấu, mà ngụy quân tử thoạt nhìn có vẻ đạo mạo, thực ra lại là mua danh bán tiếng.
Anh lập tức quyết tâm, về sau Jay muốn anh hỗ trợ gì cũng không làm, mẹ nó, nghĩ rằng anh coi tiền như rác hay sao.
Trương Quang Bảo không nhận ra rằng, anh đã đánh mất một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội mà một thanh niên trẻ tuổi có lý tưởng, có theo đuổi sẽ hét lên chói tai. Nếu lần này anh không đánh mất cơ hội này mà nói, có lẽ, sẽ không xảy ra chuyện trong sáu tháng tới. Đôi khi cuộc đời gặp gỡ luôn lạ kỳ như thế, vào lúc bạn lơ đãng, nó đi đến bên cạnh bạn, lại vào lúc bạn để tâm, nó lại lặng lẽ trốn khỏi bạn.
Khoảng một tuần sau, Jay cũng không đi tìm Trương Quang Bảo, mà bài hát kia của anh ta cũng giành được vị trí thứ hai như mong muốn, được trang web trọng điểm đề cử, hơn nữa trang web cũng đồng thời tuyên bố, đã mua đứt bản quyền của bài hát này.
Trương Quang Bảo cũng không quan tâm lắm, bán đứt thì bán đứt đi, dù sao cũng không phải của bản thân mình. Bản thân mình cũng chỉ là giúp đỡ sửa đổi, người ta cũng đã nói lời cảm ơn. Tuy rằng người này chơi không đẹp lắm, về sau không giao lưu với anh ta nữa là được rồi.
Trương Quang Bảo vẫn luôn giữ một thái độ chơi đùa đối với âm nhạc, anh vẫn cho rằng, âm nhạc có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái sung sướng, quên đi muộn phiền, mà sáng tác lại là một quá trình vô cùng thú vị. Khi bạn đang sáng tác một bài hát, mỗi một nốt nhạc được sinh ra, đều là một chuyện làm cho người ta tràn ngập cảm giác thành tựu, khi những nốt nhạc được biên soạn thành một bài hát, quá trình này cũng sẽ kết thúc, sau đó lại bắt đầu một hành trình khác.
Tập trung vào quá trình chứ không phải kết quả. Chính là tâm trạng này giúp cho Trương Quang Bảo ngày sau khi gặp phải nguy cơ lớn cũng có thể mỉm cười bình thản, bắt đầu lại từ đầu. Cũng bởi tính cách này mới tạo nên một đoạn truyền kỳ, một thần thoại. Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau.
"Lý Đức, nghĩ cách lấy được QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng." Sau khi tan học, Trương Quang Bảo trở lại ký túc xá, câu nói đầu tiên khiến cho ba người anh em trong phòng cảm thấy buồn bực. Tìm QQ của thằng cháu trai kia làm gì?
"Quang Bảo, tôi không nghe lầm đấy chứ? Tìm QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng?" Lý Đức trừng mắt, tỏ vẻ không tin.
Trương Quang Bảo gật gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, phải nhanh, tôi mẹ nó không chờ được. Ừm, đúng rồi, nhớ rằng cậu không cần phải ra mặt, để cho người khác làm đi."
"Cậu tìm QQ của thằng đó làm gì?" Đương nhiên Lý Đức biết Trương Quang Bảo sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, cho nên muốn hỏi rõ ràng.
"Giảng hòa với thằng đó." Trương Quang Bảo cười cười bí hiểm, nói xong lập tức tung dép lê leo lên trên giường ngủ bù. Ba người hai mặt nhìn nhau, không ai biết Trương Quang Bảo muốn làm gì.
Lý Đức đúng là cũng có một số cách riêng, khi Trương Quang Bảo thức dậy vào buổi chiều, tài khoản QQ đã lấy được. Hơn nữa theo ý của Trương Quang Bảo bản thân anh ta cũng không ra mặt, mà thông qua mấy tầng quan hệ, cuối cùng mới hỏi thăm được.
Trương Quang Bảo cầm tờ giấy ghi số QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng, cười phá lên, ôm lấy khuôn mặt của Lý Đức hôn một cái, cũng mặc kệ người ta đang liều mạng lau nước miếng, cười lớn rồi đi làm.
Sau khi đến quán internet, vội vàng hoàn thành công việc, Trương Quang Bảo nóng lòng muốn thêm QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng. Cũng thật trùng hợp, Tư Đồ Tuyên Hùng tình cờ lên mạng. Anh để ý rằng, chữ ký QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng không ngờ lại là: Chết tiệt, nếu người ta gặp phải xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng! Mẹ nó!
Trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị, Trương Quang Bảo gửi tin nhắn: "Tư Đồ, có ở đó không?"
Có thể tưởng tượng được, Tư Đồ Tuyên Hùng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Quang Bảo thêm QQ của anh ta. Chờ hơn nửa ngày, anh ta không trả lời tin nhắn, Trương Quang Bảo cười cười, tiếp tục nói: "Làm sao? Không muốn nói chuyện với tao à?"
"????????" Tư Đồ Tuyên Hùng cuối cùng cũng trả lời, tuy rằng chỉ là một chuỗi dấu chấm hỏi.
Trương Quang Bảo lập tức trả lời: "Tư Đồ, người sáng mắt không nói tiếng lóng, tao muốn giảng hòa với mày."
"Tao không nghe nhầm đấy chứ? Trương Quang Bảo, mày lại muốn làm cái quái quỷ gì vậy? Nói thẳng đi?" Những lời này của Tư Đồ Tuyên Hùng đã khơi dậy hứng thú của Trương Quang Bảo, nhưng anh tạm thời không dám chắc chắn.
"Thực ra hai chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì, chẳng qua bởi vì chị Dương cho nên tao với mày có chút hiểu lầm. Nói thật với mày, tao và chị Dương cũng chỉ là bạn tốt, ngày đó ở quán ăn nhanh, cô ấy kéo tay của tao cũng chỉ vì muốn chọc giận mày."
Tư Đồ Tuyên Hùng trả lời: "Ừm? Thế thì thế nào???"
"Hắc hắc, quả nhiên có hi vọng!" Trương Quang Bảo cười cười đắc ý, tiếp tục câu có câu không trò chuyện với Tư Đồ Tuyên Hùng. Nói gì thì nói, thực ra tất cả mọi người đều là bạn học, không cần phải làm quá nhiều chuyện như vậy trước khi tốt nghiệp, sự bình yên vẫn là giá trị nhất, miễn làm tổn thương cảm tình của nhau.
Nếu thực sự muốn gây khó dễ thì không ai được lợi cả. Trong lòng Tư Đồ Tuyên Hùng cũng hiểu rõ, lần này anh ta làm cho mấy anh em Trương Quang Bảo phải lưu ban để xem xét, không phải là do năng lực của bản thân mình, chẳng qua là lợi dụng người bảo vệ cổng trường kia. Cũng không biết Trương Quang Bảo có phải đã từng đắc tội người này hay không, khi phòng bảo vệ điều tra sự việc ngày hôm đó, chính người này đứng ra làm chứng chống lại Trương Quang Bảo. Thực sự nói trắng ra là, xét về quan hệ, xét về thế lực, anh ta và Trương Quang Bảo tương đương nhau, nếu thật sự muốn làm lớn sự việc lên, sẽ chẳng ai được lợi cả.
Kết quả là, nói cho cùng, hai người trái lại có chút ăn ý. Trương Quang Bảo không phải thằng ngốc, đương nhiên cũng biết thằng cháu trai này không có khả năng thật sự trở thành anh em với bản thân mình, tuy nhiên bởi vì tình thế ép buộc, đành phải bất đắc dĩ làm việc này.
"Quang Bảo? Chúng ta hẹn thời gian tụ tập một phen chứ? Nói rõ mọi chuyện? À, nhớ gọi cả bọn Lý Đức nữa? Hôm đấy thằng đó cho tao ăn một gậy, làm tao bị đau mấy ngày trời?"
"Mẹ nó, còn giả vờ, chỉ sợ thằng nhãi mày muốn giết tao." Trương Quang Bảo thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn giả vờ trả lời. Hai người nói chuyện xong, sau khi rời mạng, Trương Quang Bảo vội vàng xem xét bản ghi chép cuộc trò chuyện của Tư Đồ Tuyên Hùng. Anh xem xét rất cẩn thận, không bỏ sót một bộ phận nhỏ nào.
"Ừm, thích dùng dấu chấm hỏi thay vì các dấu câu khác, còn thích dùng trợ từ âm thanh..." Trương Quang Bảo lẩm bẩm ghi nhớ. Những người quen thuộc với Trương Quang Bảo đều biết, ở trong đầu của anh, vốn không có từ giảng hòa này, trừ khi anh bị đánh ngã, hoặc là bạn bị đánh ngã thì sự việc mới kết thúc. Nhưng lớn đến thế này, anh chưa từng bị đánh ngã. Cho nên, khi Trương Quang Bảo bảo Lý Đức tìm QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng, nói rằng muốn giảng hòa, anh vốn không nghiêm túc, anh ta biết, Trương Quang Bảo nhất định lại định giở trò gì đó. Nếu anh không muốn nói rõ, bạn không cần phải hỏi, đến thời điểm phải nói thì anh sẽ tự nhiên nói ra.
Hôm nay, sinh viên chuyên ngành kỹ thuật phần mềm máy tính của trường Đại học Kỹ thuật thông tin Tây Nam được sắp xếp lên phòng máy số ba của trường học. Thực ra, sau khi giáo viên dẫn bạn vào phòng, đi sang một bên rồi làm việc riêng của mình. Mọi người cũng lập tức mở máy ra, để làm gì? Lên mạng! Tuy rằng mạng chậm, cấu hình máy lại kém, xem bộ phim nhỏ mấy MB cũng mất nửa giờ, tuy nhiên có còn hơn không.
Tiểu Tiền vừa mới giấu một cái USB có vài cuốn "Tiểu thuyết đạo đức" vừa tải từ trên mạng xuống vào trong túi, chuẩn bị đi ra khỏi lớp học, nhưng vừa mới đi đến góc hành lang, đột nhiên bị một bàn tay ôm từ phía sau, kéo vào WC.
"Mẹ nó! Ai vậy! Sáng sớm đã muốn làm (đồng tính luyến ái), ông đây không dễ dãi như vậy!" Không đợi đối phương buông tay ra, Tiểu Tiền đã bắt đầu chửi mắng. Vừa mới mắng xong đã bị đá một cước vào mông, anh ta đang định làm gì đó, quay đầu lại nhìn, lập tức thay bằng một khuôn mặt tươi cười: "Ô, Lý Đức à, sao vậy? Sáng sớm đã kéo người ta tới đây."
Lý Đức nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài, lấm la lấm lét lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho anh ta.
Tiểu Tiền nhận lấy, còn chưa xem đã than thở nói: "Chỉ biết tìm tôi là không có chuyện gì tốt, lại nhờ tôi đưa cho cô bé nào đây? Ài, không phải cậu đang rất thân thiết với cháu gái của hiệu trưởng Vương hay sao, đêm qua tôi còn thấy hai người đi thuê phòng."
Lý Đức cứng cổ, cười mắng: "Mẹ nó cậu nói gì vậy, tôi hỏi cậu, có phải hôm nay các cậu dùng phòng máy số ba đúng không?"
Tiểu Tiền suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Đúng vậy, làm sao vậy?"
"Mọi người học cùng với lớp nào vậy?" Lý Đức hỏi tiếp. Tiểu Tiền bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, mấy người anh em của Lý Đức không có một người nào tốt, không lẽ bọn họ có âm mưu gì với mình?
"Cùng với một lớp của khoa thể dục, à, đúng rồi, Tư Đồ Tuyên Hùng cũng học lớp đó, làm sao vậy?"
Lý Đức đưa một gói thuốc lá, nói bâng quơ: "Vậy đúng rồi, bao thuốc này cho cậu, khi vào lớp học, cậu hãy tìm một góc yên tĩnh, cẩn thận đừng cho người khác phát hiện, sau đó viết những thứ trong tờ giấy này đăng lên diễn đàn, một chữ cũng không được bỏ sót. Tiêu đề cũng đã viết giúp cậu rồi, cứ như vậy nhé."
Nói xong, Lý Đức vỗ vỗ bờ vai của anh ta, xoay người bước đi. Tiểu Tiền cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, vội vàng mở tờ giấy kia ra, vừa nhìn lập tức sợ tới mức mặt không còn chút máu!
"Này, Lý Đức, cậu mẹ nó không thể hại tôi!" Tiểu Tiền gấp đến độ hét to lên ở phía sau. Lý Đức đã đi thật xa trả lời một câu, Tiểu Tiền lúc đó cũng không biết nói cái gì.
"Đây là Trương Quang Bảo bảo cậu làm."
Cùng ngày, trong khuôn viên của trường Đại học Kỹ thuật thông tin Tây Nam truyền ra một tin tức giật gân! Trên BBs của trường có một bài post như thế này: "Một vị lãnh đạo nào đó trong trường ta trâu già gặm cỏ non, rõ như ban ngày, giấu kiều trong xe ", nói là có người nào đó gặp phải một vị lãnh đạo nào đó của trường học ở trên phố, có hành động vô cùng thân thiết với một người phụ nữ trẻ tuổi, bên trong bài post còn miêu tả rất cụ thể, ở thời gian nào, ở địa điểm nào, còn nói người phụ nữ kia sau khi bước xuống xe, góc áo vẫn còn bên trong váy.
Đặc biệt đoạn cuối cùng còn mang tính giáo dục khá cao: "Trường học vẫn luôn nhấn mạnh, làm một sinh viên đại học thế kỷ mới, không những phải có chỉ số thông minh, còn phải tình thương, ở trong thế giới coi trọng vật chất ngày nay, tình cảm đã là một chủ đề xa xỉ, nhưng lãnh đạo của chúng ta đã làm gương cho chúng ta, chỉ cần yêu nhau thật lòng, tuổi tác không phải là vấn đề, chiều cao không phải là khoảng cách, người xưa từ trước đến nay luôn rộng rãi với bút mực, vô cùng tán thưởng với những đôi nam nữ có gan phá tan cản trở, kết hợp cùng với nhau. Hôm nay, để tỏ lòng tôn kính với hành động của lãnh đạo chúng ta, chúng ta phải lấy họ làm tấm gương..."
Sau khi bài post này được đăng lên, trong vòng chưa đầy một giờ đã có gần năm trăm lượt nhấp chuột, số lượt bình luận lên đến một trăm ba mươi. Các sinh viên xôn xao, các câu bình luận rất đa dạng.
Hai hàng lông mày của Tư Đồ Tuyên Hùng gần như đan vào nhau, nghe thấy lời nói của bạn cùng phòng, bèn lắc lắc đầu: "Không thể nào, lãnh đạo trường học tên là gì tao cũng không biết, thì làm sao có thể đắc tội? Mẹ nó, thật sự là gặp quỷ. Ông đây dám khẳng định, có người đang làm khó dễ."
Mấy bạn học vừa nghe xong, đều thầm chấp nhận, người bạn vừa nói kia híp đôi mắt to như hạt đậu xanh lại, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên vỗ bàn nói: "Đúng, nhất định là thằng nhãi Trương Quang Bảo kia, lần này bọn họ chịu thiệt nhất, với cá tính của thằng đó, chắc chắn không bỏ qua như vậy, đúng rồi đúng rồi, nhất định là thằng đó."
"Không thể nào, tôi nghe nói Trương Quang Bảo ngày nào cũng đi làm ở quán net, lúc về đến trường học là ngủ, thằng đó không có thời gian, hơn nữa, thằng đó làm sao có năng lực lớn như vậy? Đây chính là quyền lực mà chỉ lãnh đạo của trường học mới có." Tư Đồ Tuyên Hùng xoa xoa gò má, hai ngày này anh ta bị nhiệt do tức giận, nên sưng lớn ở trong miệng. Cũng khó trách, rõ ràng chỉ là cảnh cáo bằng miệng, một mức xử phạt như không có gì xảy ra, đột nhiên đổi thành lưu ban để xem xét, chỉ thiếu một bước nữa là đuổi học rồi, lại ở trong thời kỳ quan trọng sắp tốt nghiệp, đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy sốt ruột và tức giận.
"Thật sự rất bất thường, Tuyên Hùng, tôi nghĩ rằng chúng ta phải cẩn thận trong hai tháng tới, nếu khi tốt nghiệp lại xảy ra chuyện gì thì sẽ rất khó xử lý." Một người bạn cùng phòng nhắc nhở nói.
Tư Đồ Tuyên Hùng không nói gì, thở mạnh một hơi, ôm quai hàm đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
"Tuyên Hùng, cậu đi đâu vậy?"
"Đến phòng y tế kiểm tra, mẹ nó, đau chết mất."
Mấy người bạn học hai mặt nhìn nhau, sau đó gần như thở dài cùng một lúc. Trong hai ngày này, một người bạn vốn vui vẻ lại biến thành một kẻ đáng khinh. Mắt thấy sắp tốt nghiệp đại học lại bị lưu ban để xem xét, có thể xóa bỏ hình phạt hay không còn chưa nói, hai tháng nữa đi ra ngoài tìm việc, nếu người ta nhìn thấy một mục như vậy ở trên hồ sơ, ai còn muốn tuyển bạn?
"Lúc trước bảo cậu ta không cần trêu chọc Trương Quang Bảo, cậu ta không tin, thằng nhãi dễ chọc hay sao? Chết tiệt!"
Trong quán internet Phi Hồng, Trương Quang Bảo đang nhìn chằm chằm màn hình, cười đắc ý. Jay gửi tin nhắn nói cho anh, bởi vì những thay đổi của anh đã làm cho bài hát kia được cải thiện rất nhiều, tỉ lệ nhấp chuột trong hai ngày này tăng vọt, hiện tại leo lên vị trí thứ hai. Nếu tuần này có thể giữ vững vị trí, vậy quá sung sướng.
Lúc ấy Trương Quang Bảo mở trang web ra, chỉ muốn xem xét các bình luận của cư dân mạng. Truy cập vào trang web, ô, bài hát kia của Jay đúng là rất ăn khách, hơn nữa còn đứng ở vị trí thứ hai. Nhìn kỹ các bình luận của cư dân mạng ở phía dưới về cơ bản đều là những lời khen ngợi, có người nói nếu bài hát này được phát hành CD, chắc chắn sẽ bán chạy, còn có người nói trình độ của bài hát này còn hay hơn những bài hát của thiên vương, thiên hậu.
"Hả, có khoa trương như vậy hay sao?" Trương Quang Bảo lắc lắc đầu, cười vui vẻ. Tuy rằng ngoại trừ Jay ra thì không ai biết bài hát này là do anh sửa, nhưng nhìn tác phẩm do bản thân mình sửa chữa nhận được sự tán thành của mọi người, cái loại cảm giác thành tựu này vẫn làm cho anh rất hưởng thụ.
Đột nhiên anh nhìn thấy câu trả lời của bản thân Jay: Ha hả, cám ơn mọi người, tôi cũng chỉ đột nhiên có cảm giác hai ngày trước, bèn sửa lại một chút, không nghĩ rằng hiệu quả cũng không tệ lắm, cám ơn sự ủng hộ của mọi người.
Đây không phải đang lừa dối hay sao? Rõ ràng là mời người sửa chữa, sao lại nói là bản thân mình làm? Lúc ấy Trương Quang Bảo cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỉ là nghịch ngợm một chút, không cần phải nghiêm túc như vậy.
"Đại Đại, bài hát trên mạng của anh khá hay. Nhưng đàn em có một câu nói, anh nhất định không thích nghe. Bài ca này viết quá phổ thông, nói trắng ra là nó có giai điệu rất hay, nhưng có một điều, nó gần như không có cá tính gì, nghe qua một lần thì cảm thấy rất nhiều bài hát đều giống như thế này. Ha ha, nhưng ca từ cũng khá hay, có thể thấy được, trình độ ngữ văn của Đại Đại rất tốt, hy vọng tiếp tục cố gắng, đừng trách tôi lắm miệng nhé.
Đằng sau có một hàng hình mặt cười dễ thương được thêm vào.
Trương Quang Bảo chú ý tới câu bình luận này, không có cá tính? Quá phổ thông? Bài hát này được viết ra vốn là để cho mọi người trên mạng nghe, nghệ thuật vốn hướng đến đại chúng, sao có thể nói như vậy? Trương Quang Bảo không thể hiểu được, lập tức gửi lời mời đến cư dân mạng kia dưới dạng một tin nhắn ngắn, mời anh ta thêm QQ của mình.
"Quang Bảo, có đó không?" Jay đột nhiên gửi tin nhắn tới.
Trương Quang Bảo chần chừ một chút, nhưng vẫn trả lời: "Có, tôi đang online."
"Ồ, thật sự cảm ơn anh, lần này nếu tôi đoạt giải, chắc chắn sẽ không quên anh." Lời này vốn là một câu nói suông, đều lăn lộn ở trên mạng, có ai biết ai đâu, chẳng lẽ anh còn có thể mời tôi uống một ly?
Tuy nói như thế, nhưng Trương Quang Bảo vẫn tỏ vẻ khách sáo, không cần cảm ơn.
"À, nghĩ lại vẫn cảm thấy phấn khích. Anh biết không, trên mạng vừa có một người là Dương Thành Cương, lúc trước anh ta lập nghiệp ở trang web của chúng tôi, ‘Con chuột yêu đại tiện’ bắt đầu ở chỗ này, sau đó trở nên phổ biến, được lan truyền khắp nơi, sau đó người của công ty đĩa nhạc tìm tới cửa, lấy anh ta ra, anh xem người ta hiện tại, tham dự lễ trao giải, ra đĩa nhạc, nhận phỏng vấn, thật phong cách."
Trương Quang Bảo nghe vậy lập tức cảm thấy sửng sốt, Dương Thành Cương đi từ nơi này ra ngoài? Trước kia chỉ nghe nói bài hát con chuột kia lần đầu tiên xuất hiện ở trên mạng, Dương Thành Cương dựa vào các cư dân mạng, hiện tại mới biết được, không ngờ anh ta là tác giả ở nơi này.
"Ồ, vậy thì xin chúc mừng anh, chưa biết chừng anh cũng có thể trở thành Dương Thành Cương thứ hai." Những lời này của Trương Quang Bảo vốn chỉ là lời nói đùa, không ngờ rằng Jay lại tưởng là thật, một lúc sau, anh ta gửi lại một tin nhắn khiến cho Trương Quang Bảo phải chú ý.
"Được rồi, anh bạn, tôi nói với anh một chuyện, anh không được nói cho người khác. Quản trị trang web đã liên hệ với tôi, dự định mua bản quyền của bài hát này."
Mua bản quyền? Đây không phải có nghĩa là bài hát phải lan truyền trên mạng hay sao?
"Ừm? Có phải anh sẽ bán cho công ty đĩa nhạc hay không? Bao nhiêu tiền vậy?" Trương Quang Bảo hỏi.
Đối phương nhắn lại một cái icon có đôi mắt như hai cái bóng đèn: "Hai ngàn tệ! Tuy nhiên có điều kiện, một là muốn giữ bài hát này duy trì vị trí top ba, hai là muốn ký kết hợp đồng, hơn nữa quyền tác giả cũng là anh ta."
Trương Quang Bảo suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng khá hợp lý, hơn nữa một ngàn đồng cũng không phải là một số tiền nhỏ, lên mạng nghịch ngợm âm nhạc, vốn là thú tiêu khiển của bản thân mình, hiện tại không ngờ lại nhận được tiền ngoài ý muốn, coi như là một điều bất ngờ đi. Lập tức khách sáo chúc mừng vài câu, rồi nói bản thân mình còn có việc nên off trước. Sau đó anh lập tức offline, dự định mở diễn đàn âm nhạc cốc gì đó ra nhìn xem những người khác có phản ứng gì.
Vừa mới mở ra, thông báo tin nhắn nhấp nháy nhiều đến mức làm cho máy tính bị đơ, thật vất vả mới đọc được, không khỏi nhíu mày. Trong nhóm đều là những người ung dung, đều dành những lời tâng bốc cho Jay, nói anh ta viết bài hát này rất tốt, nghe đau buồn mà không làm mất đi bầu không khí, đặc biệt là ca từ, không kém gì những bài hát của thiên vương.
Điều này cũng chưa tính là gì, không ngờ Jay thản nhiên đón nhận nó, vừa nói khách khí rằng không có gì, vừa nói rằng bản thân mình phải thức nhiều đêm để sửa chữa bài hát này. Trương Quang Bảo hừ lạnh ở trong lòng một tiếng, đóng QQ lại. Anh lớn như vậy nhưng ghét nhất một loại người, chính là ngụy quân tử, tuy rằng chân tiểu nhân cũng đê tiện, nhưng ít nhất người ta có dũng khí gánh vác tiếng xấu, mà ngụy quân tử thoạt nhìn có vẻ đạo mạo, thực ra lại là mua danh bán tiếng.
Anh lập tức quyết tâm, về sau Jay muốn anh hỗ trợ gì cũng không làm, mẹ nó, nghĩ rằng anh coi tiền như rác hay sao.
Trương Quang Bảo không nhận ra rằng, anh đã đánh mất một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội mà một thanh niên trẻ tuổi có lý tưởng, có theo đuổi sẽ hét lên chói tai. Nếu lần này anh không đánh mất cơ hội này mà nói, có lẽ, sẽ không xảy ra chuyện trong sáu tháng tới. Đôi khi cuộc đời gặp gỡ luôn lạ kỳ như thế, vào lúc bạn lơ đãng, nó đi đến bên cạnh bạn, lại vào lúc bạn để tâm, nó lại lặng lẽ trốn khỏi bạn.
Khoảng một tuần sau, Jay cũng không đi tìm Trương Quang Bảo, mà bài hát kia của anh ta cũng giành được vị trí thứ hai như mong muốn, được trang web trọng điểm đề cử, hơn nữa trang web cũng đồng thời tuyên bố, đã mua đứt bản quyền của bài hát này.
Trương Quang Bảo cũng không quan tâm lắm, bán đứt thì bán đứt đi, dù sao cũng không phải của bản thân mình. Bản thân mình cũng chỉ là giúp đỡ sửa đổi, người ta cũng đã nói lời cảm ơn. Tuy rằng người này chơi không đẹp lắm, về sau không giao lưu với anh ta nữa là được rồi.
Trương Quang Bảo vẫn luôn giữ một thái độ chơi đùa đối với âm nhạc, anh vẫn cho rằng, âm nhạc có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái sung sướng, quên đi muộn phiền, mà sáng tác lại là một quá trình vô cùng thú vị. Khi bạn đang sáng tác một bài hát, mỗi một nốt nhạc được sinh ra, đều là một chuyện làm cho người ta tràn ngập cảm giác thành tựu, khi những nốt nhạc được biên soạn thành một bài hát, quá trình này cũng sẽ kết thúc, sau đó lại bắt đầu một hành trình khác.
Tập trung vào quá trình chứ không phải kết quả. Chính là tâm trạng này giúp cho Trương Quang Bảo ngày sau khi gặp phải nguy cơ lớn cũng có thể mỉm cười bình thản, bắt đầu lại từ đầu. Cũng bởi tính cách này mới tạo nên một đoạn truyền kỳ, một thần thoại. Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau.
"Lý Đức, nghĩ cách lấy được QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng." Sau khi tan học, Trương Quang Bảo trở lại ký túc xá, câu nói đầu tiên khiến cho ba người anh em trong phòng cảm thấy buồn bực. Tìm QQ của thằng cháu trai kia làm gì?
"Quang Bảo, tôi không nghe lầm đấy chứ? Tìm QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng?" Lý Đức trừng mắt, tỏ vẻ không tin.
Trương Quang Bảo gật gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, phải nhanh, tôi mẹ nó không chờ được. Ừm, đúng rồi, nhớ rằng cậu không cần phải ra mặt, để cho người khác làm đi."
"Cậu tìm QQ của thằng đó làm gì?" Đương nhiên Lý Đức biết Trương Quang Bảo sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, cho nên muốn hỏi rõ ràng.
"Giảng hòa với thằng đó." Trương Quang Bảo cười cười bí hiểm, nói xong lập tức tung dép lê leo lên trên giường ngủ bù. Ba người hai mặt nhìn nhau, không ai biết Trương Quang Bảo muốn làm gì.
Lý Đức đúng là cũng có một số cách riêng, khi Trương Quang Bảo thức dậy vào buổi chiều, tài khoản QQ đã lấy được. Hơn nữa theo ý của Trương Quang Bảo bản thân anh ta cũng không ra mặt, mà thông qua mấy tầng quan hệ, cuối cùng mới hỏi thăm được.
Trương Quang Bảo cầm tờ giấy ghi số QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng, cười phá lên, ôm lấy khuôn mặt của Lý Đức hôn một cái, cũng mặc kệ người ta đang liều mạng lau nước miếng, cười lớn rồi đi làm.
Sau khi đến quán internet, vội vàng hoàn thành công việc, Trương Quang Bảo nóng lòng muốn thêm QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng. Cũng thật trùng hợp, Tư Đồ Tuyên Hùng tình cờ lên mạng. Anh để ý rằng, chữ ký QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng không ngờ lại là: Chết tiệt, nếu người ta gặp phải xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng! Mẹ nó!
Trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị, Trương Quang Bảo gửi tin nhắn: "Tư Đồ, có ở đó không?"
Có thể tưởng tượng được, Tư Đồ Tuyên Hùng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Quang Bảo thêm QQ của anh ta. Chờ hơn nửa ngày, anh ta không trả lời tin nhắn, Trương Quang Bảo cười cười, tiếp tục nói: "Làm sao? Không muốn nói chuyện với tao à?"
"????????" Tư Đồ Tuyên Hùng cuối cùng cũng trả lời, tuy rằng chỉ là một chuỗi dấu chấm hỏi.
Trương Quang Bảo lập tức trả lời: "Tư Đồ, người sáng mắt không nói tiếng lóng, tao muốn giảng hòa với mày."
"Tao không nghe nhầm đấy chứ? Trương Quang Bảo, mày lại muốn làm cái quái quỷ gì vậy? Nói thẳng đi?" Những lời này của Tư Đồ Tuyên Hùng đã khơi dậy hứng thú của Trương Quang Bảo, nhưng anh tạm thời không dám chắc chắn.
"Thực ra hai chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì, chẳng qua bởi vì chị Dương cho nên tao với mày có chút hiểu lầm. Nói thật với mày, tao và chị Dương cũng chỉ là bạn tốt, ngày đó ở quán ăn nhanh, cô ấy kéo tay của tao cũng chỉ vì muốn chọc giận mày."
Tư Đồ Tuyên Hùng trả lời: "Ừm? Thế thì thế nào???"
"Hắc hắc, quả nhiên có hi vọng!" Trương Quang Bảo cười cười đắc ý, tiếp tục câu có câu không trò chuyện với Tư Đồ Tuyên Hùng. Nói gì thì nói, thực ra tất cả mọi người đều là bạn học, không cần phải làm quá nhiều chuyện như vậy trước khi tốt nghiệp, sự bình yên vẫn là giá trị nhất, miễn làm tổn thương cảm tình của nhau.
Nếu thực sự muốn gây khó dễ thì không ai được lợi cả. Trong lòng Tư Đồ Tuyên Hùng cũng hiểu rõ, lần này anh ta làm cho mấy anh em Trương Quang Bảo phải lưu ban để xem xét, không phải là do năng lực của bản thân mình, chẳng qua là lợi dụng người bảo vệ cổng trường kia. Cũng không biết Trương Quang Bảo có phải đã từng đắc tội người này hay không, khi phòng bảo vệ điều tra sự việc ngày hôm đó, chính người này đứng ra làm chứng chống lại Trương Quang Bảo. Thực sự nói trắng ra là, xét về quan hệ, xét về thế lực, anh ta và Trương Quang Bảo tương đương nhau, nếu thật sự muốn làm lớn sự việc lên, sẽ chẳng ai được lợi cả.
Kết quả là, nói cho cùng, hai người trái lại có chút ăn ý. Trương Quang Bảo không phải thằng ngốc, đương nhiên cũng biết thằng cháu trai này không có khả năng thật sự trở thành anh em với bản thân mình, tuy nhiên bởi vì tình thế ép buộc, đành phải bất đắc dĩ làm việc này.
"Quang Bảo? Chúng ta hẹn thời gian tụ tập một phen chứ? Nói rõ mọi chuyện? À, nhớ gọi cả bọn Lý Đức nữa? Hôm đấy thằng đó cho tao ăn một gậy, làm tao bị đau mấy ngày trời?"
"Mẹ nó, còn giả vờ, chỉ sợ thằng nhãi mày muốn giết tao." Trương Quang Bảo thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn giả vờ trả lời. Hai người nói chuyện xong, sau khi rời mạng, Trương Quang Bảo vội vàng xem xét bản ghi chép cuộc trò chuyện của Tư Đồ Tuyên Hùng. Anh xem xét rất cẩn thận, không bỏ sót một bộ phận nhỏ nào.
"Ừm, thích dùng dấu chấm hỏi thay vì các dấu câu khác, còn thích dùng trợ từ âm thanh..." Trương Quang Bảo lẩm bẩm ghi nhớ. Những người quen thuộc với Trương Quang Bảo đều biết, ở trong đầu của anh, vốn không có từ giảng hòa này, trừ khi anh bị đánh ngã, hoặc là bạn bị đánh ngã thì sự việc mới kết thúc. Nhưng lớn đến thế này, anh chưa từng bị đánh ngã. Cho nên, khi Trương Quang Bảo bảo Lý Đức tìm QQ của Tư Đồ Tuyên Hùng, nói rằng muốn giảng hòa, anh vốn không nghiêm túc, anh ta biết, Trương Quang Bảo nhất định lại định giở trò gì đó. Nếu anh không muốn nói rõ, bạn không cần phải hỏi, đến thời điểm phải nói thì anh sẽ tự nhiên nói ra.
Hôm nay, sinh viên chuyên ngành kỹ thuật phần mềm máy tính của trường Đại học Kỹ thuật thông tin Tây Nam được sắp xếp lên phòng máy số ba của trường học. Thực ra, sau khi giáo viên dẫn bạn vào phòng, đi sang một bên rồi làm việc riêng của mình. Mọi người cũng lập tức mở máy ra, để làm gì? Lên mạng! Tuy rằng mạng chậm, cấu hình máy lại kém, xem bộ phim nhỏ mấy MB cũng mất nửa giờ, tuy nhiên có còn hơn không.
Tiểu Tiền vừa mới giấu một cái USB có vài cuốn "Tiểu thuyết đạo đức" vừa tải từ trên mạng xuống vào trong túi, chuẩn bị đi ra khỏi lớp học, nhưng vừa mới đi đến góc hành lang, đột nhiên bị một bàn tay ôm từ phía sau, kéo vào WC.
"Mẹ nó! Ai vậy! Sáng sớm đã muốn làm (đồng tính luyến ái), ông đây không dễ dãi như vậy!" Không đợi đối phương buông tay ra, Tiểu Tiền đã bắt đầu chửi mắng. Vừa mới mắng xong đã bị đá một cước vào mông, anh ta đang định làm gì đó, quay đầu lại nhìn, lập tức thay bằng một khuôn mặt tươi cười: "Ô, Lý Đức à, sao vậy? Sáng sớm đã kéo người ta tới đây."
Lý Đức nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài, lấm la lấm lét lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho anh ta.
Tiểu Tiền nhận lấy, còn chưa xem đã than thở nói: "Chỉ biết tìm tôi là không có chuyện gì tốt, lại nhờ tôi đưa cho cô bé nào đây? Ài, không phải cậu đang rất thân thiết với cháu gái của hiệu trưởng Vương hay sao, đêm qua tôi còn thấy hai người đi thuê phòng."
Lý Đức cứng cổ, cười mắng: "Mẹ nó cậu nói gì vậy, tôi hỏi cậu, có phải hôm nay các cậu dùng phòng máy số ba đúng không?"
Tiểu Tiền suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Đúng vậy, làm sao vậy?"
"Mọi người học cùng với lớp nào vậy?" Lý Đức hỏi tiếp. Tiểu Tiền bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, mấy người anh em của Lý Đức không có một người nào tốt, không lẽ bọn họ có âm mưu gì với mình?
"Cùng với một lớp của khoa thể dục, à, đúng rồi, Tư Đồ Tuyên Hùng cũng học lớp đó, làm sao vậy?"
Lý Đức đưa một gói thuốc lá, nói bâng quơ: "Vậy đúng rồi, bao thuốc này cho cậu, khi vào lớp học, cậu hãy tìm một góc yên tĩnh, cẩn thận đừng cho người khác phát hiện, sau đó viết những thứ trong tờ giấy này đăng lên diễn đàn, một chữ cũng không được bỏ sót. Tiêu đề cũng đã viết giúp cậu rồi, cứ như vậy nhé."
Nói xong, Lý Đức vỗ vỗ bờ vai của anh ta, xoay người bước đi. Tiểu Tiền cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, vội vàng mở tờ giấy kia ra, vừa nhìn lập tức sợ tới mức mặt không còn chút máu!
"Này, Lý Đức, cậu mẹ nó không thể hại tôi!" Tiểu Tiền gấp đến độ hét to lên ở phía sau. Lý Đức đã đi thật xa trả lời một câu, Tiểu Tiền lúc đó cũng không biết nói cái gì.
"Đây là Trương Quang Bảo bảo cậu làm."
Cùng ngày, trong khuôn viên của trường Đại học Kỹ thuật thông tin Tây Nam truyền ra một tin tức giật gân! Trên BBs của trường có một bài post như thế này: "Một vị lãnh đạo nào đó trong trường ta trâu già gặm cỏ non, rõ như ban ngày, giấu kiều trong xe ", nói là có người nào đó gặp phải một vị lãnh đạo nào đó của trường học ở trên phố, có hành động vô cùng thân thiết với một người phụ nữ trẻ tuổi, bên trong bài post còn miêu tả rất cụ thể, ở thời gian nào, ở địa điểm nào, còn nói người phụ nữ kia sau khi bước xuống xe, góc áo vẫn còn bên trong váy.
Đặc biệt đoạn cuối cùng còn mang tính giáo dục khá cao: "Trường học vẫn luôn nhấn mạnh, làm một sinh viên đại học thế kỷ mới, không những phải có chỉ số thông minh, còn phải tình thương, ở trong thế giới coi trọng vật chất ngày nay, tình cảm đã là một chủ đề xa xỉ, nhưng lãnh đạo của chúng ta đã làm gương cho chúng ta, chỉ cần yêu nhau thật lòng, tuổi tác không phải là vấn đề, chiều cao không phải là khoảng cách, người xưa từ trước đến nay luôn rộng rãi với bút mực, vô cùng tán thưởng với những đôi nam nữ có gan phá tan cản trở, kết hợp cùng với nhau. Hôm nay, để tỏ lòng tôn kính với hành động của lãnh đạo chúng ta, chúng ta phải lấy họ làm tấm gương..."
Sau khi bài post này được đăng lên, trong vòng chưa đầy một giờ đã có gần năm trăm lượt nhấp chuột, số lượt bình luận lên đến một trăm ba mươi. Các sinh viên xôn xao, các câu bình luận rất đa dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.