Chương 40
Vân Thiên Không
26/07/2022
“Cậu Bảo, chúc mừng nha, bây giờ cậu đã có tiếng trên mạng rồi đó. Anh em chiêu này hay chứ?” Tiểu Mã không che giấu được vẻ đắc ý của mình.
Trương Quang Bảo nhìn chằm chằm vào màn hình, thật lâu sau vẫn không trả lời, anh đang suy nghĩ, đến cùng là vì sao Tiểu Mã lại làm như vậy? Mình không thân thiết với anh ta lắm, cũng chỉ trò chuyện vài lần với nhau thôi, con người này cũng không tồi, chỉ như vậy thôi. Sau khi trải qua chuyện lần đó của Jay, Trương Quang Bảo rút ra được bài học, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
“Cậu Bảo, sao không nói gì hết vậy?” Tiểu Mã thấy đã lâu vậy mà Trương Quang Bảo còn chưa trả lời thì truy hỏi.
“Ồ, đây này.” Trương Quang Bảo tuỳ tiện nói.
“Khi nào cậu cho ra tác phẩm mới, mọi người đều đang đợi đó.”
Tác phẩm mới? Mọi người đều đang đợi? Lại có chuyện gì nữa đây? Trương Quang Bảo đơ luôn. Không được, phải làm cho rõ ràng ngọn nguồn của chuyện này.
“Tiểu Mã, bây giờ tôi hơi rối, mấy ngày nay bận giữ quán net nên không lên mạng được, anh nói chi tiết cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Mã hơi chần chừ một lúc nhưng vẫn giải thích cặn kẽ nguyên nhân của toàn bộ sự việc. Trương Quan Bảo càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi? Đến cả phương tiện truyền thông trên mạng cũng đã đưa tin luôn rồi? Hay là các cổng thông tin điện tử lớn? Vị trạm trưởng kia thế mà cố ý lan truyền rằng muốn nâng đỡ Jay, còn nói tháng sau anh ta sẽ phát hành tác phẩm mới?
Mới mấy ngày không lên mạng mà đã bỏ lỡ nhiều chuyện thú vị như vậy.
Trương Quang Bảo vẫn còn quan tâm đến những chuyện khác, nhưng trạm trưởng Điểu cái gì đó kia vẫn kiên trì khẳng định “Tập nguyệt” là bản sáng tác gốc của Jay, còn nói anh ta gì mà năng khiếu âm nhạc cực cạo, là ca sĩ kiêm nhạc sĩ, đánh rắm! Nhân phẩm có vấn đề mà còn làm nhạc!
“Cậu Bảo, cơ hội chỉ đến một lần thôi, cậu phải nắm chặt cơ hội lần này, làm cho tốt đi.” Tiểu Mã nói, một lời hai nghĩa. Đương nhiên Trương Quang Bảo hiểu ý của anh ta, mỉm cười, trả lời: “Tác phẩm thì tôi vẫn sẽ cho ra, chỉ là, cách nghĩ của chúng ta khác nhau. Tôi không nuốt nổi cục tức này, tôi nhất định phải cho mọi người biết tên trạm trưởng Điểu và Jay là hạng người gì.”
“Ha ha, con người cậu thật thú vị, nếu như cơ hội này bày ra trước mắt người khác thì người nọ đã cảm tạ trời đất rồi. Cậu thì hay rồi, cứ bình chân như vại, đây là lần đầu tiên tôi gặp được kiểu người lạc quan tích cực như cậu đấy.”
Mấy lời này Trương Quang Bảo nghe nhiều rồi, đã không còn cảm giác gì nữa. Ngược lại là cái người Tiểu Mã này không thể xem thường được. Anh bạn này hiểu rất rõ cách tạo scandal, chỉ bằng một bài đăng là có thể dấy lên đợt sóng gió lớn đến thế trên mạng, xem ra là một tay lão luyện. Trước đây mình không chú ý đến điểm này.
Anh ta nắm chặt quan điểm “có chủ đề là có giá trị” này, một người, nếu như không có chủ đề thì cũng không có ý nghĩa. Trong giới giải trí, nếu một người không có chủ đề có nghĩa là anh đã hết thời rồi. Đây chính là kết luận mà Trương Quang Bảo đã rút ra sau khi chú ý vô số tin tức và sự kiện giải trí.
Bất kể anh là thiên vương thiên hậu, hay là tân binh trong làng giải trí, thì đều phải liều mạng mà tạo chủ đề, thu hút sự chú ý của mọi người. Thủ đoạn thì nhiều vô tận, scandal, sự kiện, có cái là chuyện có thật, có cái lại là cố tình làm ra. Người ngoài ngành nhìn vào thấy rất náo nhiệt, nhưng lại không biết quan hệ trong đó.
Nghe Trương Quang Bảo nói thế, Tiểu Mã phải than thở: “Cậu Bảo à, xem ra cậu trốn không thoát rồi. Cậu được định sẵn sẽ trở thành người cùng một giới với tôi rồi. Tôi lăn lộn trong giới hết gần mười năm mới hiểu được những đạo lý này, một kẻ bên ngoài như cậu thế mà có thể hiểu thấu đáo như vậy. Ồ, phải rồi, có phải cậu sắp tốt nghiệp rồi không?”
Không ngờ đến Tiểu Mã lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Trương Quang Bảo hơi sửng sốt, sau đó hỏi lại: “Phải đó, anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Anh bạn, cậu nghe tôi nói, tôi tuyệt đối không nói đùa, tôi cực kỳ cực kỳ nghiêm túc, cậu phải tin tưởng tôi.” Dường như Tiểu Mã sợ Trương Quang Bảo không tin lời mà mình sắp nói nên muốn nói rõ trước.
Trương Quang Bảo thấy hơi buồn cười, sao lại đột nhiên nghiêm túc như vậy? Vì thế anh đáp lại: “Uh, được, chuyện gì, anh nói đi.”
“Tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc sau khi tốt nghiệp có thể đến giới giải trí để phát triển, cậu là người có tài, là người có năng lực nhất trong những người mới mà tôi từng gặp. Hơn nữa, điều đáng quý nhất chính là cậu chưa từng tiếp nhận bất kỳ cuộc huấn luyện chuyên nghiệp về âm nhạc, rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiềm năng đáng để khai thác, tôi thật không dám tưởng tượng.” Tiểu Mã không hề tiếc rẻ lời khen dành cho Trương Quang Bảo, đương nhiên Trương Quang Bảo cũng nhìn ra, đây không phải là lời cố ý tâng bốc.
Nếu là người khác, khi nghe thấy tin này e là sẽ đồng ý ngay lập tức, còn cảm ơn ông trời nữa, nhưng Trương Quang Bảo không như vậy. Không phải anh không có ước mơ làm người nổi tiếng, cũng không phải không biết cơ hội này hiếm có đến đâu, mà là anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện này. Âm nhạc, đối với anh mà nói, chỉ là một cách thức giải trí của mình mà thôi, chứ không nghĩ rằng sẽ xem nó như mục tiêu theo đuổi cả đời.
Thế nên, anh buộc phải nói một tiếng xin lỗi với Tiểu Mã.
“Haiz… Thật đáng tiếc, tôi có cảm giác mình sẽ vì chuyện hôm nay đã không cố gắng khuyên nhủ cậu mà hối hận đến cuối đời. Thôi bỏ đi, nếu ý cậu đã quyết thì tôi cũng không miễn cưỡng, cậu ghi lại số điện thoại của tôi, sau này nếu có đến Bắc Kinh thì có thể đến tìm tôi, chúng ta ít nhất cũng được xem là bạn đúng chứ.” Tiểu Mã thất vọng nói.
Trương Quang Bảo mỉm cười, ghi lại số điện thoại của Tiểu Mã. Thêm một người bạn nói sao cũng tốt hơn thêm một kẻ thù. Đợi đến 2008, đến Bắc Kinh xem thế vận hội Olympic, rủ Tiểu Mã cùng đi uống rượu, cổ vũ cho đoàn đại biểu Trung Quốc, cũng là một chuyện thư thái.
Một cơ hội tuyệt vời bị bỏ lỡ, đổi thành người e là sẽ ôm nuối tiếc đến cuối đời. Nhưng theo quan điểm của Trương Quang Bảo thì đây cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
“Cái gì? Bảo tôi vào giới giải trí phát triển? Chính là làm người nổi tiếng đó hả?” Lúc tan làm, Dương Ngân Hạ đến đón Trương Quang Bảo, vừa nghe thấy tin này thì lập tức trừng lớn mắt. Trương Quang Bảo mỉm cười thư thái, đàn chị suy nghĩ thật đơn giản.
Trương Quang Bảo kéo tay Dương Ngân Hạ, lại dẫn cô ấy đến công viên Cửu Lý Đê. Cửu Lý Đê dưới ánh chiều tà trông như khoác lên một dáng vẻ xinh đẹp khác lạ. Ánh đỏ như máu còn sót lại choàng lên cả công viên một tầng màu sắc kỳ lạ. Dạo bước dưới bóng cây, cạnh hoa tươi, tâm trạng cũng nhờ thế mà tốt lên, phiền muộn sau một ngày làm việc cũng được quét sạch.
“Đàn chị à, chị không phải người trong giới giải trí. Nói cho tôi biết, có biết giới giải trí là gì không?” Trương Quang Bảo thư thả ngồi bắt chéo chân trên băng ghế dài, mỉm cười hỏi Dương Ngân Hạ đang dựa sát vào người mình.
“Ừm…” Dương Ngân Hạ đảo mắt suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời: “Chính là nơi có rất nhiều người nổi tiếng, làm ra sản phẩm giải trí.”
Anh vươn một ngón tay ra, lắc lắc, bĩu môi nói: “Sai, giới giải trí tuyệt đối là một nơi phức tạp. Chị Cho rằng chỉ cần là người trong giới giải trí thì sẽ là người nổi tiếng là? Chị nhìn xem, mỗi năm học viện âm nhạc và học viện hí kịch có nhiều người tốt nghiệp như vậy, sao lại chưa thấy tất cả bọn họ trở nên nổi tiếng? Có nhiều người đến cả cơ hội đóng vai phụ cũng chẳng có mà còn ngu ngốc ôm mộng làm người nổi tiếng.”
Dương Ngân Hạ chợt ôm lấy mặt của Trương Quang Bảo rồi nhìn thật kỹ, sau đó gật đầu nói: “Uh, nếu như Quang Bảo của chúng ta đi làm người nổi tiếng, vậy nhất định sẽ là phái thực lực!”
Trương Quang Bảo cười phụt một tiếng: “Đương nhiên rồi, người ta muốn là idol thì phải đẹp trai, Lý Đức cũng hợp lắm.”
“Vậy thì chưa chắc, thân thể da thịt đều được cha mẹ cho, là thứ không đáng để khoe khoang nhất. Vẻ ngoài là do trời sinh, cho nên những gì phải làm chính là cố gắng cho sau này.” Dương Ngân Hạ nói một cách nghiêm túc, người ta nói rằng người phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất, xem ra lời nói này không phải gạt người.
Khi một người phụ nữ mang dáng vẻ tập trung, vẻ đẹp của cô ấy sẽ được phô bày toàn bộ. Trương Quang Bảo có kinh nghiệm, lúc này nét mặt của người phụ nữ là tự nhiên nhất, vừa không có biểu cảm khoa trương, cũng không những động tác cơ thể khác, là hương vị nguyên bản nhất. Kể từ đầu học kỳ này đến nay, anh đã quan sát Dương Ngân Hạ rất nhiều rồi, và ngày càng cảm thấy đàn chị quả là người đẹp từ trong trứng nước. Chỉ là phải kiên nhẫn, phải tỉ mỉ mà thưởng thức, bằng không sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt.
“Ồ, đúng rồi, hôm nay lúc ở phòng máy tôi có lên mạng xem thử thì thấy đến cả những cổng thông tin điện tử lớn cũng có tin tức của em đấy. Còn có…” Dương Ngân Hạ muốn nói lại thôi, giống như có chuyện gì đó khó mở lời.
Trương Quang Bảo cũng không truy hỏi, dù sao cô ấy nhất định sẽ nói thôi.
Quả nhiên, thấy Trương Quang bảo không hỏi, Dương Ngân Hạ nói tiếp: “Hôm nay tôi đã nói tục lần đầu tiên.”
“Hử?” Chuyện này đúng là chuyện lạ hiếm thấy, từ khi quen biết đàn chị đến nay vẫn luôn cho rằng cô ấy thuộc kiểu mang phong thái thục nữ, đừng nói là nói tục, đến cả mấy lời thô lỗ cũng chưa từng nói ra. Hôm nay có chuyện gì đã chọc giận đến cô ấy đến mức phải nói tục?
“Tôi đọc mấy bình luận ở mặt sau của tin tức trên Tencent. Lúc đó tôi thực sự rất tức giận, thế mà lại có người mắng cậu, nói cậu chắc chắn là đang lợi dụng danh tiếng của Lãng gì đó để tạo scandal cho mình, còn nói cậu không biết nhục. Lúc đó tôi tức quá bèn nhắn lại mắng tên đó, xx mày oo, ăn cắp bài hát bạn trai tao viết cho tao mà còn dám không biết xấu hổ nói là bản gốc! Mày đi chết đi!” Dương Ngân Hạ càng nói càng tức, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, câu cuối cùng nghe vào còn tưởng đang mắng Trương Quang Bảo.
Đến nỗi khiến cho những người qua đường đi ngang qua bọn họ đều quay đầu lại nhìn đôi trẻ này.
“Ha ha…” Trương Quang Bảo cười to chẳng chút kiêng dè, đàn chị đáng yêu quá đi, chị nói rõ ràng với người trên mạng được sao? E là chị vừa mới gửi tin đi thì lập tức lại có người nói chị đang cố tình lăng xê. Haiz, đến cùng là ai đang lợi dụng ai, có đôi khi thật sự không thể phân rõ ra được.”
Trên internet là một vũng nước đục, mãi mãi không thể nào sạch nổi.
“Được rồi, tôi còn chưa giận mà chị giận cái gì? Để bọn họ tự dằn vặt nhau đi tháng sau tên kia muốn ra tác phẩm mới, đến lúc đó tôi sẽ dạy anh ta một bài học, để anh ta biết thế nào mới gọi là làm nhạc.” Trương Quang Bảo vừa nói vừa đứng dậy, vươn tay kéo Dương Ngân Hạ lên. Hôm nay có lương, phải đi **** cho thoả thích.
Có người đã định sẵn sẽ xuất hiện trong cuộc đời của bạn, bất kể bạn có trốn tránh thế nào, cô ấy vẫn có thể vô tình xuất hiện trước mặt bạn. Người thông minh sẽ không chọn cách trốn tránh, bởi vì anh ta biết, một khi trốn không thoát sẽ không thể vui vẻ chấp nhận được.
Khi đôi trẻ đang tay trong tay dạo công viên, lòng tò mò của người phụ nữ trỗi dậy. Có rất nhiều người đang tụ tập tại bãi đất trống rộng rãi ở cổng vào của công viên. Từ trong đoàn người phát ra tiếng nhạc EDM bùng cháy.
Dương Ngân Hạ vẫn nhớ mãi lần trước đến công viên, đồ trang điểm số lượng có hạn tưởng rằng sẽ có được dễ như trở bàn tay, thế mà lại để tuột khỏi tay mình. Bây giờ vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nghĩ đến có khi nào là quảng cáo gì đó, nói không chừng lại là ca hát, chỉ cần bảo Quang Bảo lên hát thì đảm bảo sẽ được hạng nhất.
Nghĩ vậy, cô bèn kéo Trương Quang Bảo chen chúc đi vào. Vừa nhìn qua thì thất vọng, hoá ra không phải ca hát, trên sàn nhảy rộng rãi, có mấy cô gái ăn mặc sành điệu đang nhảy múa. Nhìn kỹ lại, thì ra là quyên góp. Lời khuyến nghị trên màn sân khấu được viết rất rõ ràng, mấy cô gái này đều đến từ học viện vũ đạo, trường của bọn họ có một bạn học bị bệnh nặng nhưng gia đình nghèo khó, cho nên bọn họ mới nghĩ ra cách này.
Thế nhưng, dường như không có nhiều người chịu bỏ tiền ra. Trong thùng quyên góp trong suốt đặt trước sân khấu, chỉ có lác đác vài tờ tiền, mệnh giá lớn nhất là mười tệ, thậm chí có thể là một xu.
“Quang Bảo, chúng ta cũng quyên góp một ít đi.” Phụ nữ suy cho cùng vẫn là phụ nữ, đều dễ mềm lòng. Chẳng qua, vì họ đều là sinh viên, lại ở cùng một thành phố, vậy thì quyên góp một ít cũng được thôi.
“Ờ, quyên góp đi, dù gì tiền của cậu cũng ở chỗ tôi mà.”
Dương Ngân Hạ vừa mới lấy ra hai mươi tệ định bỏ vào thì một cậu con trai đứng canh thùng quyên góp đã bước đến. Mở miệng muốn nói cảm ơn, Trương Quang Bảo chợt nói: “Chờ chút!”
Dương Ngân Hạ quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
“Quay lại đây, đừng làm rộn.” Ánh mắt của Trương Quang Bảo chưa hề rời khỏi cô gái trên sân khấu. Trên khóe miệng treo lên nụ cười kỳ lạ. Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Dương Ngân Hạ vẫn nghe lời ngoan ngoãn lấy tiền về, trở lại bên cạnh Trương Quang Bảo. Ở bên ngoài, phụ nữ nhất định phải nghe lời đàn ông, bất đúng hay sai, người phụ nữ thông minh nên hiểu rõ đạo lý này.
“Thế giới này nhỏ thật đấy, haiz, đàn chị, có câu nào đó, nhất thời tôi quên mất rồi.” Trương Quang Bảo nhìn chằm chằm cô gái đang biểu diễn hết mình trên sân khấu, hỏi.
“Oan gia ngõ hẹp.” Dương Ngân Hạ buột miệng nói ra.
Trương Quang Bảo gật đầu: “Phải phải phải, chính là câu này. Ông trời có mắt, để anh gặp lại cô ấy, hôm nay, nợ mới nợ cũ tính hết một lượt.”
Dương Ngân Hạ ra vẻ nghi ngờ nhìn lên sân khấu, không quen ai hết, người mà Trương Quang Bảo muốn tính sổ la ai? Còn có oan gia ngõ hẹp là chuyện gì? Trước đây, nếu như Trương Quang Bảo nói câu này, vậy thì không cần nghĩ cũng biết, nhất định là muốn đánh nhau với người ta. Nhưng trên sân khấu toàn là con gái, lẽ nào…
Lúc này một bài nhảy đã xong, hoạt động quyên góp có vẻ như cũng kết thúc rồi. Nhóm người vây xem cũng dần dần tản đi, các cô gái trên sân khấu lau mồ hôi trên đầu, thu dọn đồ đạc. Không hổ là sinh viên của học viện vũ đạo, mỗi một người, xét về hình tượng hay khí chất đều rất tốt.
Đặc biệt là cô gái ngồi xổm ở phía trước sân khấu hỏi thăm bạn học nam về việc quyên góp là nổi bật nhất. Cô gái này là kiểu người đẹp mặt nhỏ điển hình, mặt trái xoan, tóc dài cột thành đuôi người, trên người mặc áo phông màu vàng, quần tây thường rộng rãi, trang điểm chuẩn hip-hop, tiện cho việc nhảy đường phố.
Phụ nữ đều thích so bì, Dương Ngân Hạ vẫn luôn vừa ý với vẻ ngoài của mình. Nhưng nhìn thấy cô gái này, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu. Nét mặt của cô gái này tinh xảo xinh đẹp như được tạc nên, nhìn vào liền cảm thấy rất thoải mái, nhất là đôi mắt to tròn long lanh, quả thực rất hợp với câu “mắt đẹp ẩn tình”. Lúc này, cô ấy ngồm xổm trên mặt đất, quần áo căng chặt càng làm lộ rõ thân hình cân đối, quả là một người đẹp từ trong trứng nước hàng thật giá thật.
Dương Ngân Hạ đang đánh giá từ trên xuống dưới, Trương Quang Bảo bên cạnh đột nhiên kéo cô ấy một cái, nói: “Đàn chị, đi thôi.” Nói rồi đã đi thẳng qua.
Cô gái kia xách túi bước xuống sân khấu thì đã bị người ta chặn đường, đi sang trái hay lượn sang phải thì người kia vẫn chắn trước mặt. Ngẩng đầu nhìn lên, tức thì tái mặt, trừng lớn mắt.
Trương Quang Bảo treo lên nụ cười đặc trưng của mình, đắc ý mỉm cười: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô nói xem, đây có được xem là duyên phận hay không?” Cô gái kia chẳng phải ai khác, chính là Triệu Cảnh, là người lúc trước đã khiến Trương Quang Bảo bị bắt vào đồn cảnh sát khi ở trong thị trấn.
Trong lòng Triệu Cảnh đang bối rối vô cùng, tên này chẳng phải người lương thiện gì, lúc ở thị trấn, không chỉ là người cầm đầu của xã hội đen, còn có khuynh hướng bệnh thần kinh, ban ngày ban mặt cầm dao phay đuổi theo chém mình. Đúng là không ngờ lại đụng mặt nhau ở đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, không đúng, đây là Thành Đô, sợ anh làm cái gì? Anh có phách lối thế nào thì cũng chỉ ở thị trấn thôi, chỗ này đâu phải địa bàn của anh. Nghĩ vậy, gan cũng lớn theo.
“Ha ha, thật có có duyên, lại gặp nhau ở đây. Nhưng mà, có thể mời anh tránh ra chút không?” Triệu Cảnh nghiêng mắt nhìn Trương Quang Bảo, thản nhiên nói.
Trương Quang Bảo không hề có ý định tránh ra, vẻ mặt kỳ lạ đánh giá Triệu Cảnh, mấy ngày không gặp, cô nhóc này hình như đã xinh đẹp hơn trước. Thật sự không nhìn ra cô ấy học ở học viện vũ đạo. Nhưng tính tình của cô ấy có nhìn thế nào cũng chẳng thấy có chút liên quan gì đến nghệ thuật cả. Có thể tưởng tượng, một cô gái làm nghệ thuật đứng bên đường kéo lấy một người đàn ông rồi hét lớn lên rằng người ta dụ dỗ em gái cô ấy.
Tên Lý Đức kia lần trước đã bị chỉnh đến thảm, e rằng cả đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy.
Lúc này, mấy bạn học nam phụ trách gây quỹ đã chạy tới. Đã nhìn thấy tình huống bên này từ lâu, Triệu Cảnh bị một nam một nữ chặn đường. Thân là bạn học kiêm người mến mộ, các bạn nam đương nhiên phải đứng ra rồi.
“Triệu Cảnh, sao thế?” Một anh bạn thân cao ít nhất mét tám, đẹp trai ngời ngời trừng ánh mắt đầy địch ý về phía Trương Quang Bảo, hỏi Triệu Cảnh. Cảnh tượng này dễ dàng gợi cho Trương Quang Bảo nhớ đến lần đầu gặp Triệu Cảnh ở quảng trường văn hóa trong thị trấn, cũng có người ra mặt thay cô ấy, kết quả là bị mình đánh cho tơi tả.
“Không có gì, gặp được người quen thôi.” Triệu Cảnh bĩu môi, cười lạnh nói. Trương Quang Bảo chẳng có phản ứng gì, nhưng Dương Ngân Hạ lại cảm thấy khó chịu. Quang Bảo của tôi nợ gì cô ấy hay sao hả? Sao cứ nghiêng mắt nhìn người khác vậy? Cả phép lịch sự cơ bản cũng không có.
“Quang Bảo, chúng ta đi thôi, đừng đôi co với bọn họ.”
Lúc này Triệu Cảnh mới chú ý, có một cô gái đứng bên cạnh tên kia. Nhìn kỹ lại, thế mà là một người đẹp. Thật không ngờ, tên bề ngoài tầm thường này lại có thể có cô bạn gái xinh đẹp nhường ấy. Cũng khó trách, đầu năm nay, mấy cô sinh viên đều là trai không hư, gái không yêu, càng hư càng được ưa chuộng, cái thói đời này…
Trong mắt Triệu Cảnh, Trương Quang Bảo là một tên hư hỏng đúng chuẩn. Lần trước lúc gặp anh, trên người giấu dao phay, dẫn theo mấy chục anh em xông ngang đụng dọc trên đường, tình huống đó thật sự rất đáng sợ. Sau này còn gặp lại trên đập nước, mình cứ luôn lo lắng thấp thỏm, sợ anh vừa nổi giận đã cầm dao phay chém mình, may mà sau đó chạy nhanh, bằng không, thật không dám tưởng tượng hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Triệu Cảnh không biết, bản thân cô ấy thì chẳng có sao, còn hại Trương Quang Bảo phải vào đồn cảnh sát ngồi xổm cả nửa ngày trời.
Trương Quang Bảo nhìn chằm chằm vào màn hình, thật lâu sau vẫn không trả lời, anh đang suy nghĩ, đến cùng là vì sao Tiểu Mã lại làm như vậy? Mình không thân thiết với anh ta lắm, cũng chỉ trò chuyện vài lần với nhau thôi, con người này cũng không tồi, chỉ như vậy thôi. Sau khi trải qua chuyện lần đó của Jay, Trương Quang Bảo rút ra được bài học, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
“Cậu Bảo, sao không nói gì hết vậy?” Tiểu Mã thấy đã lâu vậy mà Trương Quang Bảo còn chưa trả lời thì truy hỏi.
“Ồ, đây này.” Trương Quang Bảo tuỳ tiện nói.
“Khi nào cậu cho ra tác phẩm mới, mọi người đều đang đợi đó.”
Tác phẩm mới? Mọi người đều đang đợi? Lại có chuyện gì nữa đây? Trương Quang Bảo đơ luôn. Không được, phải làm cho rõ ràng ngọn nguồn của chuyện này.
“Tiểu Mã, bây giờ tôi hơi rối, mấy ngày nay bận giữ quán net nên không lên mạng được, anh nói chi tiết cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Mã hơi chần chừ một lúc nhưng vẫn giải thích cặn kẽ nguyên nhân của toàn bộ sự việc. Trương Quan Bảo càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi? Đến cả phương tiện truyền thông trên mạng cũng đã đưa tin luôn rồi? Hay là các cổng thông tin điện tử lớn? Vị trạm trưởng kia thế mà cố ý lan truyền rằng muốn nâng đỡ Jay, còn nói tháng sau anh ta sẽ phát hành tác phẩm mới?
Mới mấy ngày không lên mạng mà đã bỏ lỡ nhiều chuyện thú vị như vậy.
Trương Quang Bảo vẫn còn quan tâm đến những chuyện khác, nhưng trạm trưởng Điểu cái gì đó kia vẫn kiên trì khẳng định “Tập nguyệt” là bản sáng tác gốc của Jay, còn nói anh ta gì mà năng khiếu âm nhạc cực cạo, là ca sĩ kiêm nhạc sĩ, đánh rắm! Nhân phẩm có vấn đề mà còn làm nhạc!
“Cậu Bảo, cơ hội chỉ đến một lần thôi, cậu phải nắm chặt cơ hội lần này, làm cho tốt đi.” Tiểu Mã nói, một lời hai nghĩa. Đương nhiên Trương Quang Bảo hiểu ý của anh ta, mỉm cười, trả lời: “Tác phẩm thì tôi vẫn sẽ cho ra, chỉ là, cách nghĩ của chúng ta khác nhau. Tôi không nuốt nổi cục tức này, tôi nhất định phải cho mọi người biết tên trạm trưởng Điểu và Jay là hạng người gì.”
“Ha ha, con người cậu thật thú vị, nếu như cơ hội này bày ra trước mắt người khác thì người nọ đã cảm tạ trời đất rồi. Cậu thì hay rồi, cứ bình chân như vại, đây là lần đầu tiên tôi gặp được kiểu người lạc quan tích cực như cậu đấy.”
Mấy lời này Trương Quang Bảo nghe nhiều rồi, đã không còn cảm giác gì nữa. Ngược lại là cái người Tiểu Mã này không thể xem thường được. Anh bạn này hiểu rất rõ cách tạo scandal, chỉ bằng một bài đăng là có thể dấy lên đợt sóng gió lớn đến thế trên mạng, xem ra là một tay lão luyện. Trước đây mình không chú ý đến điểm này.
Anh ta nắm chặt quan điểm “có chủ đề là có giá trị” này, một người, nếu như không có chủ đề thì cũng không có ý nghĩa. Trong giới giải trí, nếu một người không có chủ đề có nghĩa là anh đã hết thời rồi. Đây chính là kết luận mà Trương Quang Bảo đã rút ra sau khi chú ý vô số tin tức và sự kiện giải trí.
Bất kể anh là thiên vương thiên hậu, hay là tân binh trong làng giải trí, thì đều phải liều mạng mà tạo chủ đề, thu hút sự chú ý của mọi người. Thủ đoạn thì nhiều vô tận, scandal, sự kiện, có cái là chuyện có thật, có cái lại là cố tình làm ra. Người ngoài ngành nhìn vào thấy rất náo nhiệt, nhưng lại không biết quan hệ trong đó.
Nghe Trương Quang Bảo nói thế, Tiểu Mã phải than thở: “Cậu Bảo à, xem ra cậu trốn không thoát rồi. Cậu được định sẵn sẽ trở thành người cùng một giới với tôi rồi. Tôi lăn lộn trong giới hết gần mười năm mới hiểu được những đạo lý này, một kẻ bên ngoài như cậu thế mà có thể hiểu thấu đáo như vậy. Ồ, phải rồi, có phải cậu sắp tốt nghiệp rồi không?”
Không ngờ đến Tiểu Mã lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Trương Quang Bảo hơi sửng sốt, sau đó hỏi lại: “Phải đó, anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Anh bạn, cậu nghe tôi nói, tôi tuyệt đối không nói đùa, tôi cực kỳ cực kỳ nghiêm túc, cậu phải tin tưởng tôi.” Dường như Tiểu Mã sợ Trương Quang Bảo không tin lời mà mình sắp nói nên muốn nói rõ trước.
Trương Quang Bảo thấy hơi buồn cười, sao lại đột nhiên nghiêm túc như vậy? Vì thế anh đáp lại: “Uh, được, chuyện gì, anh nói đi.”
“Tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc sau khi tốt nghiệp có thể đến giới giải trí để phát triển, cậu là người có tài, là người có năng lực nhất trong những người mới mà tôi từng gặp. Hơn nữa, điều đáng quý nhất chính là cậu chưa từng tiếp nhận bất kỳ cuộc huấn luyện chuyên nghiệp về âm nhạc, rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiềm năng đáng để khai thác, tôi thật không dám tưởng tượng.” Tiểu Mã không hề tiếc rẻ lời khen dành cho Trương Quang Bảo, đương nhiên Trương Quang Bảo cũng nhìn ra, đây không phải là lời cố ý tâng bốc.
Nếu là người khác, khi nghe thấy tin này e là sẽ đồng ý ngay lập tức, còn cảm ơn ông trời nữa, nhưng Trương Quang Bảo không như vậy. Không phải anh không có ước mơ làm người nổi tiếng, cũng không phải không biết cơ hội này hiếm có đến đâu, mà là anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện này. Âm nhạc, đối với anh mà nói, chỉ là một cách thức giải trí của mình mà thôi, chứ không nghĩ rằng sẽ xem nó như mục tiêu theo đuổi cả đời.
Thế nên, anh buộc phải nói một tiếng xin lỗi với Tiểu Mã.
“Haiz… Thật đáng tiếc, tôi có cảm giác mình sẽ vì chuyện hôm nay đã không cố gắng khuyên nhủ cậu mà hối hận đến cuối đời. Thôi bỏ đi, nếu ý cậu đã quyết thì tôi cũng không miễn cưỡng, cậu ghi lại số điện thoại của tôi, sau này nếu có đến Bắc Kinh thì có thể đến tìm tôi, chúng ta ít nhất cũng được xem là bạn đúng chứ.” Tiểu Mã thất vọng nói.
Trương Quang Bảo mỉm cười, ghi lại số điện thoại của Tiểu Mã. Thêm một người bạn nói sao cũng tốt hơn thêm một kẻ thù. Đợi đến 2008, đến Bắc Kinh xem thế vận hội Olympic, rủ Tiểu Mã cùng đi uống rượu, cổ vũ cho đoàn đại biểu Trung Quốc, cũng là một chuyện thư thái.
Một cơ hội tuyệt vời bị bỏ lỡ, đổi thành người e là sẽ ôm nuối tiếc đến cuối đời. Nhưng theo quan điểm của Trương Quang Bảo thì đây cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
“Cái gì? Bảo tôi vào giới giải trí phát triển? Chính là làm người nổi tiếng đó hả?” Lúc tan làm, Dương Ngân Hạ đến đón Trương Quang Bảo, vừa nghe thấy tin này thì lập tức trừng lớn mắt. Trương Quang Bảo mỉm cười thư thái, đàn chị suy nghĩ thật đơn giản.
Trương Quang Bảo kéo tay Dương Ngân Hạ, lại dẫn cô ấy đến công viên Cửu Lý Đê. Cửu Lý Đê dưới ánh chiều tà trông như khoác lên một dáng vẻ xinh đẹp khác lạ. Ánh đỏ như máu còn sót lại choàng lên cả công viên một tầng màu sắc kỳ lạ. Dạo bước dưới bóng cây, cạnh hoa tươi, tâm trạng cũng nhờ thế mà tốt lên, phiền muộn sau một ngày làm việc cũng được quét sạch.
“Đàn chị à, chị không phải người trong giới giải trí. Nói cho tôi biết, có biết giới giải trí là gì không?” Trương Quang Bảo thư thả ngồi bắt chéo chân trên băng ghế dài, mỉm cười hỏi Dương Ngân Hạ đang dựa sát vào người mình.
“Ừm…” Dương Ngân Hạ đảo mắt suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời: “Chính là nơi có rất nhiều người nổi tiếng, làm ra sản phẩm giải trí.”
Anh vươn một ngón tay ra, lắc lắc, bĩu môi nói: “Sai, giới giải trí tuyệt đối là một nơi phức tạp. Chị Cho rằng chỉ cần là người trong giới giải trí thì sẽ là người nổi tiếng là? Chị nhìn xem, mỗi năm học viện âm nhạc và học viện hí kịch có nhiều người tốt nghiệp như vậy, sao lại chưa thấy tất cả bọn họ trở nên nổi tiếng? Có nhiều người đến cả cơ hội đóng vai phụ cũng chẳng có mà còn ngu ngốc ôm mộng làm người nổi tiếng.”
Dương Ngân Hạ chợt ôm lấy mặt của Trương Quang Bảo rồi nhìn thật kỹ, sau đó gật đầu nói: “Uh, nếu như Quang Bảo của chúng ta đi làm người nổi tiếng, vậy nhất định sẽ là phái thực lực!”
Trương Quang Bảo cười phụt một tiếng: “Đương nhiên rồi, người ta muốn là idol thì phải đẹp trai, Lý Đức cũng hợp lắm.”
“Vậy thì chưa chắc, thân thể da thịt đều được cha mẹ cho, là thứ không đáng để khoe khoang nhất. Vẻ ngoài là do trời sinh, cho nên những gì phải làm chính là cố gắng cho sau này.” Dương Ngân Hạ nói một cách nghiêm túc, người ta nói rằng người phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất, xem ra lời nói này không phải gạt người.
Khi một người phụ nữ mang dáng vẻ tập trung, vẻ đẹp của cô ấy sẽ được phô bày toàn bộ. Trương Quang Bảo có kinh nghiệm, lúc này nét mặt của người phụ nữ là tự nhiên nhất, vừa không có biểu cảm khoa trương, cũng không những động tác cơ thể khác, là hương vị nguyên bản nhất. Kể từ đầu học kỳ này đến nay, anh đã quan sát Dương Ngân Hạ rất nhiều rồi, và ngày càng cảm thấy đàn chị quả là người đẹp từ trong trứng nước. Chỉ là phải kiên nhẫn, phải tỉ mỉ mà thưởng thức, bằng không sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt.
“Ồ, đúng rồi, hôm nay lúc ở phòng máy tôi có lên mạng xem thử thì thấy đến cả những cổng thông tin điện tử lớn cũng có tin tức của em đấy. Còn có…” Dương Ngân Hạ muốn nói lại thôi, giống như có chuyện gì đó khó mở lời.
Trương Quang Bảo cũng không truy hỏi, dù sao cô ấy nhất định sẽ nói thôi.
Quả nhiên, thấy Trương Quang bảo không hỏi, Dương Ngân Hạ nói tiếp: “Hôm nay tôi đã nói tục lần đầu tiên.”
“Hử?” Chuyện này đúng là chuyện lạ hiếm thấy, từ khi quen biết đàn chị đến nay vẫn luôn cho rằng cô ấy thuộc kiểu mang phong thái thục nữ, đừng nói là nói tục, đến cả mấy lời thô lỗ cũng chưa từng nói ra. Hôm nay có chuyện gì đã chọc giận đến cô ấy đến mức phải nói tục?
“Tôi đọc mấy bình luận ở mặt sau của tin tức trên Tencent. Lúc đó tôi thực sự rất tức giận, thế mà lại có người mắng cậu, nói cậu chắc chắn là đang lợi dụng danh tiếng của Lãng gì đó để tạo scandal cho mình, còn nói cậu không biết nhục. Lúc đó tôi tức quá bèn nhắn lại mắng tên đó, xx mày oo, ăn cắp bài hát bạn trai tao viết cho tao mà còn dám không biết xấu hổ nói là bản gốc! Mày đi chết đi!” Dương Ngân Hạ càng nói càng tức, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, câu cuối cùng nghe vào còn tưởng đang mắng Trương Quang Bảo.
Đến nỗi khiến cho những người qua đường đi ngang qua bọn họ đều quay đầu lại nhìn đôi trẻ này.
“Ha ha…” Trương Quang Bảo cười to chẳng chút kiêng dè, đàn chị đáng yêu quá đi, chị nói rõ ràng với người trên mạng được sao? E là chị vừa mới gửi tin đi thì lập tức lại có người nói chị đang cố tình lăng xê. Haiz, đến cùng là ai đang lợi dụng ai, có đôi khi thật sự không thể phân rõ ra được.”
Trên internet là một vũng nước đục, mãi mãi không thể nào sạch nổi.
“Được rồi, tôi còn chưa giận mà chị giận cái gì? Để bọn họ tự dằn vặt nhau đi tháng sau tên kia muốn ra tác phẩm mới, đến lúc đó tôi sẽ dạy anh ta một bài học, để anh ta biết thế nào mới gọi là làm nhạc.” Trương Quang Bảo vừa nói vừa đứng dậy, vươn tay kéo Dương Ngân Hạ lên. Hôm nay có lương, phải đi **** cho thoả thích.
Có người đã định sẵn sẽ xuất hiện trong cuộc đời của bạn, bất kể bạn có trốn tránh thế nào, cô ấy vẫn có thể vô tình xuất hiện trước mặt bạn. Người thông minh sẽ không chọn cách trốn tránh, bởi vì anh ta biết, một khi trốn không thoát sẽ không thể vui vẻ chấp nhận được.
Khi đôi trẻ đang tay trong tay dạo công viên, lòng tò mò của người phụ nữ trỗi dậy. Có rất nhiều người đang tụ tập tại bãi đất trống rộng rãi ở cổng vào của công viên. Từ trong đoàn người phát ra tiếng nhạc EDM bùng cháy.
Dương Ngân Hạ vẫn nhớ mãi lần trước đến công viên, đồ trang điểm số lượng có hạn tưởng rằng sẽ có được dễ như trở bàn tay, thế mà lại để tuột khỏi tay mình. Bây giờ vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nghĩ đến có khi nào là quảng cáo gì đó, nói không chừng lại là ca hát, chỉ cần bảo Quang Bảo lên hát thì đảm bảo sẽ được hạng nhất.
Nghĩ vậy, cô bèn kéo Trương Quang Bảo chen chúc đi vào. Vừa nhìn qua thì thất vọng, hoá ra không phải ca hát, trên sàn nhảy rộng rãi, có mấy cô gái ăn mặc sành điệu đang nhảy múa. Nhìn kỹ lại, thì ra là quyên góp. Lời khuyến nghị trên màn sân khấu được viết rất rõ ràng, mấy cô gái này đều đến từ học viện vũ đạo, trường của bọn họ có một bạn học bị bệnh nặng nhưng gia đình nghèo khó, cho nên bọn họ mới nghĩ ra cách này.
Thế nhưng, dường như không có nhiều người chịu bỏ tiền ra. Trong thùng quyên góp trong suốt đặt trước sân khấu, chỉ có lác đác vài tờ tiền, mệnh giá lớn nhất là mười tệ, thậm chí có thể là một xu.
“Quang Bảo, chúng ta cũng quyên góp một ít đi.” Phụ nữ suy cho cùng vẫn là phụ nữ, đều dễ mềm lòng. Chẳng qua, vì họ đều là sinh viên, lại ở cùng một thành phố, vậy thì quyên góp một ít cũng được thôi.
“Ờ, quyên góp đi, dù gì tiền của cậu cũng ở chỗ tôi mà.”
Dương Ngân Hạ vừa mới lấy ra hai mươi tệ định bỏ vào thì một cậu con trai đứng canh thùng quyên góp đã bước đến. Mở miệng muốn nói cảm ơn, Trương Quang Bảo chợt nói: “Chờ chút!”
Dương Ngân Hạ quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
“Quay lại đây, đừng làm rộn.” Ánh mắt của Trương Quang Bảo chưa hề rời khỏi cô gái trên sân khấu. Trên khóe miệng treo lên nụ cười kỳ lạ. Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Dương Ngân Hạ vẫn nghe lời ngoan ngoãn lấy tiền về, trở lại bên cạnh Trương Quang Bảo. Ở bên ngoài, phụ nữ nhất định phải nghe lời đàn ông, bất đúng hay sai, người phụ nữ thông minh nên hiểu rõ đạo lý này.
“Thế giới này nhỏ thật đấy, haiz, đàn chị, có câu nào đó, nhất thời tôi quên mất rồi.” Trương Quang Bảo nhìn chằm chằm cô gái đang biểu diễn hết mình trên sân khấu, hỏi.
“Oan gia ngõ hẹp.” Dương Ngân Hạ buột miệng nói ra.
Trương Quang Bảo gật đầu: “Phải phải phải, chính là câu này. Ông trời có mắt, để anh gặp lại cô ấy, hôm nay, nợ mới nợ cũ tính hết một lượt.”
Dương Ngân Hạ ra vẻ nghi ngờ nhìn lên sân khấu, không quen ai hết, người mà Trương Quang Bảo muốn tính sổ la ai? Còn có oan gia ngõ hẹp là chuyện gì? Trước đây, nếu như Trương Quang Bảo nói câu này, vậy thì không cần nghĩ cũng biết, nhất định là muốn đánh nhau với người ta. Nhưng trên sân khấu toàn là con gái, lẽ nào…
Lúc này một bài nhảy đã xong, hoạt động quyên góp có vẻ như cũng kết thúc rồi. Nhóm người vây xem cũng dần dần tản đi, các cô gái trên sân khấu lau mồ hôi trên đầu, thu dọn đồ đạc. Không hổ là sinh viên của học viện vũ đạo, mỗi một người, xét về hình tượng hay khí chất đều rất tốt.
Đặc biệt là cô gái ngồi xổm ở phía trước sân khấu hỏi thăm bạn học nam về việc quyên góp là nổi bật nhất. Cô gái này là kiểu người đẹp mặt nhỏ điển hình, mặt trái xoan, tóc dài cột thành đuôi người, trên người mặc áo phông màu vàng, quần tây thường rộng rãi, trang điểm chuẩn hip-hop, tiện cho việc nhảy đường phố.
Phụ nữ đều thích so bì, Dương Ngân Hạ vẫn luôn vừa ý với vẻ ngoài của mình. Nhưng nhìn thấy cô gái này, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu. Nét mặt của cô gái này tinh xảo xinh đẹp như được tạc nên, nhìn vào liền cảm thấy rất thoải mái, nhất là đôi mắt to tròn long lanh, quả thực rất hợp với câu “mắt đẹp ẩn tình”. Lúc này, cô ấy ngồm xổm trên mặt đất, quần áo căng chặt càng làm lộ rõ thân hình cân đối, quả là một người đẹp từ trong trứng nước hàng thật giá thật.
Dương Ngân Hạ đang đánh giá từ trên xuống dưới, Trương Quang Bảo bên cạnh đột nhiên kéo cô ấy một cái, nói: “Đàn chị, đi thôi.” Nói rồi đã đi thẳng qua.
Cô gái kia xách túi bước xuống sân khấu thì đã bị người ta chặn đường, đi sang trái hay lượn sang phải thì người kia vẫn chắn trước mặt. Ngẩng đầu nhìn lên, tức thì tái mặt, trừng lớn mắt.
Trương Quang Bảo treo lên nụ cười đặc trưng của mình, đắc ý mỉm cười: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô nói xem, đây có được xem là duyên phận hay không?” Cô gái kia chẳng phải ai khác, chính là Triệu Cảnh, là người lúc trước đã khiến Trương Quang Bảo bị bắt vào đồn cảnh sát khi ở trong thị trấn.
Trong lòng Triệu Cảnh đang bối rối vô cùng, tên này chẳng phải người lương thiện gì, lúc ở thị trấn, không chỉ là người cầm đầu của xã hội đen, còn có khuynh hướng bệnh thần kinh, ban ngày ban mặt cầm dao phay đuổi theo chém mình. Đúng là không ngờ lại đụng mặt nhau ở đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, không đúng, đây là Thành Đô, sợ anh làm cái gì? Anh có phách lối thế nào thì cũng chỉ ở thị trấn thôi, chỗ này đâu phải địa bàn của anh. Nghĩ vậy, gan cũng lớn theo.
“Ha ha, thật có có duyên, lại gặp nhau ở đây. Nhưng mà, có thể mời anh tránh ra chút không?” Triệu Cảnh nghiêng mắt nhìn Trương Quang Bảo, thản nhiên nói.
Trương Quang Bảo không hề có ý định tránh ra, vẻ mặt kỳ lạ đánh giá Triệu Cảnh, mấy ngày không gặp, cô nhóc này hình như đã xinh đẹp hơn trước. Thật sự không nhìn ra cô ấy học ở học viện vũ đạo. Nhưng tính tình của cô ấy có nhìn thế nào cũng chẳng thấy có chút liên quan gì đến nghệ thuật cả. Có thể tưởng tượng, một cô gái làm nghệ thuật đứng bên đường kéo lấy một người đàn ông rồi hét lớn lên rằng người ta dụ dỗ em gái cô ấy.
Tên Lý Đức kia lần trước đã bị chỉnh đến thảm, e rằng cả đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy.
Lúc này, mấy bạn học nam phụ trách gây quỹ đã chạy tới. Đã nhìn thấy tình huống bên này từ lâu, Triệu Cảnh bị một nam một nữ chặn đường. Thân là bạn học kiêm người mến mộ, các bạn nam đương nhiên phải đứng ra rồi.
“Triệu Cảnh, sao thế?” Một anh bạn thân cao ít nhất mét tám, đẹp trai ngời ngời trừng ánh mắt đầy địch ý về phía Trương Quang Bảo, hỏi Triệu Cảnh. Cảnh tượng này dễ dàng gợi cho Trương Quang Bảo nhớ đến lần đầu gặp Triệu Cảnh ở quảng trường văn hóa trong thị trấn, cũng có người ra mặt thay cô ấy, kết quả là bị mình đánh cho tơi tả.
“Không có gì, gặp được người quen thôi.” Triệu Cảnh bĩu môi, cười lạnh nói. Trương Quang Bảo chẳng có phản ứng gì, nhưng Dương Ngân Hạ lại cảm thấy khó chịu. Quang Bảo của tôi nợ gì cô ấy hay sao hả? Sao cứ nghiêng mắt nhìn người khác vậy? Cả phép lịch sự cơ bản cũng không có.
“Quang Bảo, chúng ta đi thôi, đừng đôi co với bọn họ.”
Lúc này Triệu Cảnh mới chú ý, có một cô gái đứng bên cạnh tên kia. Nhìn kỹ lại, thế mà là một người đẹp. Thật không ngờ, tên bề ngoài tầm thường này lại có thể có cô bạn gái xinh đẹp nhường ấy. Cũng khó trách, đầu năm nay, mấy cô sinh viên đều là trai không hư, gái không yêu, càng hư càng được ưa chuộng, cái thói đời này…
Trong mắt Triệu Cảnh, Trương Quang Bảo là một tên hư hỏng đúng chuẩn. Lần trước lúc gặp anh, trên người giấu dao phay, dẫn theo mấy chục anh em xông ngang đụng dọc trên đường, tình huống đó thật sự rất đáng sợ. Sau này còn gặp lại trên đập nước, mình cứ luôn lo lắng thấp thỏm, sợ anh vừa nổi giận đã cầm dao phay chém mình, may mà sau đó chạy nhanh, bằng không, thật không dám tưởng tượng hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Triệu Cảnh không biết, bản thân cô ấy thì chẳng có sao, còn hại Trương Quang Bảo phải vào đồn cảnh sát ngồi xổm cả nửa ngày trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.