Chương 84
Vân Thiên Không
30/08/2022
Hàng ngàn người dưới sân khấu đều lặng ngắt như tờ, mọi người đều muốn
nghe xem Trương Quang Bảo sẽ nói điều gì. Trong đây có không ít người
hiểu rõ cá tính của Trương Quang Bảo, biết rằng chỉ cần tên này mở miệng thì nhất định sẽ thốt ra mấy lời khiến người khác khiếp sợ. Nhưng
trường hợp hôm nay không giống với trước đây, không nói tới việc bên
dưới là hàng ngàn đàn em, chỉ nói đến người ngồi trên sân khấu thôi là
đã có hiệu trưởng, chủ nhiệm, lãnh đạo, gần như đều có mặt cả. Không
biết Trương Quang Bảo có chú ý đến trường hợp mà thu lại cá tính của
mình hay không đây?
Mà người lo lắng nhất, không ai khác ngoài Dương Ngân Hạ, Trương Quang Bảo ăn mặc như thế lên sân khấu đã khiến cho các lãnh đạo không vui rồi. Nếu như, anh còn nói mà không lựa lời nữa thì cục diện hôm nay không dễ thu dọn đâu. Trước khi anh đến, bản thân đã nhắc nhở anh, nhưng hình như anh không nghe lọt tai, cũng chẳng biết chuyện mặc đồ vest mang dép lê là do anh cố tình làm vậy, hay là có nguyên nhân gì khác.
Trương Quang Bảo di chuyển microphone trước mặt lại gần mình một chút, giống như sắp bắt đầu phát biểu vậy. Anh còn chưa nói gì, Dương Ngân Hạ ở bên cạnh đã ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở anh chú ý. Trương Quang Bảo đã nghe thấy, anh quay đầu nhìn cô một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm xảo quyệt. Nhìn đến mức khiến Dương Ngân Hạ hết hồn.
“Các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn sinh viên…” Mở đầu bài phát biểu của Trương Quang Bảo rất bình thường, Dương Ngân Hạ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh cũng không làm loạn. Còn các bạn sinh viên bên dưới, hoặc nhiều hoặc ít đều thấy hơi thất vọng. Anh Trương, đây đâu phải là phong cách của anh đâu.
Trương Quang Bảo hơi ngừng lại, mỉm cười: “Thực ra, chuyện hôm nay để tôi lên phát biểu vốn dĩ chính là một sai lầm!”
Lúc này, người dưới sân khấu đã yên tâm rồi, Trương Quang Bảo chính là Trương Quang Bảo, mở miệng là phải khác biệt, vừa mở đầu đã phủ định đại hội hôm nay, có thể tưởng tượng được, những lời tiếp sau đây chắc hẳn sẽ còn bạo hơn nữa!
Trái tim của Dương Ngân Hạ như muốn nhảy khỏi cổ họng, cái tên này, sao có thể coi lời nói của mình như gió thoảng qua tai thế? Đây là nơi nào, có thể ăn nói bậy bạ được sao? Nhìn sang mấy vị lãnh đạo, trên mặt của họ đều lộ vẻ không vui, chỉ riêng hiệu trưởng là hơi mỉm cười. Dường như hiệu trưởng chẳng chút để ý đến lời nói của Trương Quang Bảo.
“Đầu tiên, chút thành tích này của tôi hoàn toàn chẳng thể được xem như thành công gì cả. Kia chẳng qua chỉ là một trò chơi mà tôi chơi thôi. Bình thường quá bức bách, việc học quá khô khan, nên lên mạng tìm niềm vui. Không ngờ là…” Còn chưa dứt lời, phó hiệu trưởng Vương bên cạnh đã ngồi không yên.
“Ừm, để tôi giải thích một chút, đây là những lời khiêm tốn của bạn học Trương Quang Bảo. Các bạn học nhất định phải nghiêm túc lắng nghe, hiểu được đàn anh của các bạn đã làm thế nào để giữ một thái độ bình thản đối mặt với thành công.”
Lời giải thích này xem ra cũng đúng tình hợp lý, Trương Quang Bảo thầm cười một tiếng trong lòng, đợi ông ấy phát biểu xong thì tiếp tục nói: “Tôi cho rằng mọi người không cần quá mức chú ý đến chuyện này. Rất nhanh thôi, chúng tôi sẽ tốt nghiệp và rời khỏi ngôi trường này. Nếu như các bạn bằng lòng lắng nghe, vậy thì cứ việc nghe, nếu không muốn nghe, thì cứ xem như tôi đang… Ha ha, các bạn hiểu mà.”
Bên dưới cười ầm lên, không ít người còn vỗ tay. Các lãnh đạo trường đều toát mồ hôi hột, tên Trương Quang Bảo này rốt cuộc muốn nói cái gì? Vừa mở miệng là ăn nói lung tung, hoàn toàn phủ định lần đại hội này, tiếp theo, sẽ không phải là mấy lời phát biểu quá khích gì đó chứ? Haiz, đáng lẽ không nên làm báo cáo gì đó mà, nhưng phó hiệu trưởng Vương cứ một mực kiên trì.
Thực ra mọi người đều ngầm hiểu, ông ấy sắp sửa lên sân khấu rồi, nên muốn mượn cơ hội lần này để tạo uy tín cho bản thân. Thật không ngờ lại gặp phải cái tên ba gai như Trương Quang Bảo, e là hôm nay khó mà dàn xếp rồi.
“Ba năm đại học, điều để lại cảm xúc sâu sắc nhất trong tôi chính là một câu nói, câu nói này, hôm qua phó hiệu trưởng Vương cũng đã nói với tôi, tôi thấy rằng nó rất có đạo lý.” Nói đến đâu, Trương Quang Bả nghiêng đầu qua, nhìn phó hiệu trưởng Vương đang căng thẳng vô cùng, gật đầu ra hiệu. Người sau nở một nụ cười miễn cưỡng, trong lòng thấp thỏm không yên, hôm qua tôi đã nói cái gì?
“Câu nói này chính là ông trời sinh ra ta ắt có chỗ dùng. Đúng vậy, chúng ta là trường dạy nghề, ra bên ngoài có vẻ như thấp hơn người khác một bậc, bây giờ, tôi muốn nói với mọi người, đừng mang theo thái độ này. Người khác là người, chúng ta cũng là người, không có gì là ghê gớm cả. Giống như cuộc thi tranh cúp Tiểu Cường lần này, tôi không phải là sinh viên chuyên ngành âm nhạc, nhưng tôi vẫn tham gia.
Vì sao? Cũng chính là để chứng minh rằng tôi không hề thua kém một ai. Còn nhớ khi tôi mới bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc trực tuyến trên internet, rất nhiều người xem thường tôi, cho rằng một người không được đào tạo chuyên nghiệp như tôi có thể làm nhạc được sao? Có người châm chọc mỉa mai tôi, có người ác ý hãm hại tôi. Tôi bỏ mặc tất cả, vẫn chuyên tâm với nhạc của tôi, sự thật chứng minh, tôi không hề thua kém bọn họ. Thậm chí, còn ưu tú hơn hẳn bọn họ.”
Các lãnh đạo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra tên nhóc Trương Quang Bảo này vẫn biết để ý đến đại cuộc.
“Có những chuyện đã định sẵn rằng sẽ không có cách nào thay đổi được, giống như chúng ta là sinh viên trường dạy nghề, có thể tưởng tượng được, sau khi chúng ta tốt nghiệp sẽ gặp phải rất nhiều trắc trở, rất nhiều đả kích trên con đường tìm kiếm việc làm. Nhưng tôi nhắc nhở mọi người, bất cứ lúc nào cũng không được nản lòng thoái chí, không được có cảm giác thất bại. Phải luôn tin tưởng câu nói, nhân định thắng thiên. Đừng bao giờ đầu hàng số phận, phải luôn ghi nhớ, bạn là tốt nhất.
Có lẽ đây chính là câu nói duy nhất mà tôi có thể gửi gắm đến mọi người vào hôm nay. Chúng ta học trường dạy nghề, không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình. Bạn có bản lĩnh thì vì sao bạn không đến học ở Bắc Đại Thanh Hoa? Suy cho cùng, vẫn là do bản thân khi học trung học phổ thông đã không cố gắng. Thế nhưng, điều này không thể trở thành lý do để chúng ta tự sa ngã. Những thứ có thể học được trong trường đều rất có hạn, có thể những điều ấy sẽ không giúp ích được nhiều cho công việc trong tương lai của chúng ta. Chúng chỉ cho chúng ta một cơ hội để lựa chọn.
Sau khi bước vào xã hội, những thứ cần phải học hỏi mới thật sự được bày ra trước mặt bạn. Người xưa thường nói, đàn ông có chí, sáu mươi vẫn chưa muộn. Đương nhiên, tôi cảm thấy sáu mươi thì hơi muộn thật, ít nhất ba mươi cũng chưa muộn. Các đàn em đang ngồi ở đây đều đang có khoảng thời gian tuyệt đẹp, các bạn không có lý do gì để từ bỏ chính mình.
Đàn anh sắp sửa tốt nghiệp rồi, tôi bằng lòng làm hòn đá dò đường cho mọi người, xông pha đi trước, để xem sinh viên tốt nghiệp trường dạy nghề chúng ta có thể làm nên khác biệt hay không. Nếu như mấy năm sau, đàn anh lái BMW trở về, vậy có nghĩa là tôi đã thành công. Nếu các bạn bắt gặp tôi đang ăn mày trong một góc xó xỉnh ở một thành phố nào đó, vậy chính là thất bại rồi. Chúng ta cùng nhau đợi xem nhé.”
Một sự tĩnh lặng bao trùm bên dưới sân khấu, lời nói của Trương Quang Bảo đã khiến họ xúc động sâu sắc. Đúng thế, đã bao lần mình đều bởi vì bản thân là sinh viên của trường dạy nghề mà tự nhận rằng không có tiền đồ, có lẽ ngay khi ra trường sẽ lập tức thất nghiệp. Nhưng lời nói hôm nay của đàn anh lại khiến bản thân họ trở nên phấn khởi.
Đàn anh không học âm nhạc, nhưng lại có được thành tích đáng kiêu ngạo như thế nhờ vào sự cố gắng của bản thân. Mà chúng ta ít ra cũng được xem là sinh viên đại học, thế thì có lý do gì mà không tin tưởng chính mình đây? Chuyện mà đàn anh làm được, vì sao chúng ta không làm được?
Có người đứng lên vỗ tay, ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, tất cả sinh viên bên dưới sân khấu đều đứng lên vỗ tay thể hiện lòng ngưỡng mộ đối với Trương Quang Bảo, đến cả các lãnh đạo trên sân khấu, mặc dù họ không đồng ý với một số cách nói của anh, nhưng cũng phải thừa nhận rằng lời nói của anh rất có đạo lý. Hiệu trưởng Tống là người đầu tiên đứng dậy dẫn đầu vỗ tay, những lãnh đạo khác thấy thế cũng nháo nhào noi theo. Đến cả người không vui vẻ nhất là phó hiệu trưởng Vương cũng không thể không đứng dậy, vỗ tay một cách miễn cưỡng.
Mà Trương Quang Bảo vẫn giữ nụ cười thương hiệu trên môi, hơi gật đầu với mọi người. Trong hai khoá sinh viên này có rất nhiều người sau này trở thành người tài có ích trong đủ mọi ngành nghề, khi bọn họ nói về thành công của mình, rất nhiều người đều nhắc đến một đàn anh năm đó, Trương Quang Bảo.
Không chút hồi hộp, ngày ba mươi mốt tháng mười hai, cuộc thi ca khúc nguyên sang trực tuyến Cúp Tiểu Cường mùa đầu tiên, top 100 của các khu vực thi đấu được công bố. Bài hát “Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo tham gia vòng tiếp theo với tư cách là hạng nhất khu vực thi đấu Tây Nam. Bỏ xa những ca sĩ khác ở phía sau.
Mặc dù chuyện này đã nằm trong dự đoán, nhưng giới truyền thông vẫn không tiếc trang báo mà đưa tin chuyện này. Trong các tác phẩm của top 100 mỗi khu vực thi đấu, có Từ Minh Phong ở khu vực thi đấu Đông Nam và Trương Quang Bảo ở khu vực thi đấu Tây Nam là hai cái tên có được số phiếu dẫn đầu, đều vượt hơn trăm vạn. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể tạo được độ nổi tiếng cao như thế, khiến mọi người đều tấm tắc ngạc nhiên.
Tác phẩm của hai người bọn họ đã trở thành những bản hit nổi tiếng trong thời gian gần đây, đang được truyền đi khắp nơi trên mạng. Người ủng hộ của hai người reo hò vui sướng, mừng rỡ khôn xiết. Vào ngày kết quả được công bố, trên diễn đàn của hai người có không ít cư dân mạng đăng bài với chủ đề chúc mừng. Hai người đều không hẹn mà cùng xuất hiện trên diễn đàn. Thể hiện lòng biết ơn đối với những người ủng hộ, chỉ có một điều duy nhất không giống là khi những người ủng hộ hỏi đến sắp xếp trong tương lai sau này.
Từ Minh Phong tỏ vẻ, chuyện sau này không ai nói chắc được, bản thân sẽ cố gắng hết sức.
Mà Trương Quang Bảo thì không giống vậy, khi fans của anh hỏi rằng anh có suy nghĩ gì đối với cuộc thi đấu tiếp theo, anh nói rằng trên đời chỉ có chuyện không nghĩ tới chứ không có chuyện không làm được. Hàm ý rất rõ ràng, đánh thẳng đến chung kết! Trong lúc các fans vui mừng, họ cũng không khỏi cảm thán, với nỗ lực của mình, con người ta có thể làm được bất cứ điều gì, Trương Quang Bảo có thể có được hùng tâm tráng chí như quá, quả thật là đáng quý.
Điều khiến mọi người lấy làm lạ chính là, ban tổ chức của cúp Tiểu Cường không hề thông báo gì về cuộc thi sắp tới trên bất cứ trang web trực tuyến hay kênh khác, chỉ nói rằng các ca sĩ tham gia cuộc thi đấu hãy chú ý thông báo của trang web. Việc bọn họ có sắp xếp tiếp theo như thế nào đã trở thành một câu đố, các ca sĩ đang suy đoán, các cư dân mạng đang suy đoán, giới truyền thông tin tức cũng đang suy đoán. Dựa theo tác phong mạnh bạo trước sau như một của cúp Tiểu Cường, việc sắp xếp lịch thi đấu của cuộc thi tiếp theo chắc hẳn sẽ càng khiến người ta ngạc nhiên. Việc mọi người phải làm bây giờ chính là chờ đợi.
Vào lúc này, Trương Quang Bảo đã tính sẵn trong lòng, Tiểu Mã đã tiết lộ sắp xếp lịch thi đấu cho anh biết, chính là sau khi công bố top 100 sẽ tổ chức thi thực tế ở mỗi khu vực thi đấu.
“Người anh em, bây giờ tôi phỏng vấn cậu một chút, tâm trạng của cậu như thế nào?” Tiểu Mã có vẻ rất phấn chấn, thế mà làm cả phóng viên.
Trên mặt Trương Quang Bảo không có biểu cảm gì, anh ngậm điếu thuốc hút một hơi, có thể là do bị khói thuốc nên anh hơi nhắm mắt lại.
“Không có tâm trạng gì cả, chẳng phải chỉ là top 100 của khu vực thi đấu thôi sao?” Trương Quang Bảo trả lời.
“Yo yo yo, đang giả vờ điềm tĩnh à? Bây giờ đang thầm sung sướng trong lòng chứ gì, nói cho cậu biết, lần này được vào vòng trong với tư cách hạng nhất khu vực thi đấu Tây Nam, anh em đã ra sức rất lớn đó, cậu cảm ơn tôi đi.” Câu nói này của Tiểu Mã đã thu hút sự chú ý của Trương Quang Bảo, tự nhiên khiến anh nhớ đến người tố giác đã gây ra cuộc tranh luận lớn vào khoảng thời gian trước kia.
Đây chẳng phải lần một lần hai Tiểu Mã làm chuyện này, trước đây Trương Quang Bảo không nghĩ đến anh ta là bởi vì lúc mới đầu không biết rằng người này có ý xấu hay ý tốt, bởi vì dù là có ý tốt hay ý xấu thì kết quá vẫn giống nhau, đều đã giúp cho Trương Quang Bảo.
Bây giờ xem ra, việc này hẳn là do Tiểu Mã làm rồi.
“Tiểu Mã, chẳng lẽ lại là anh à?”
Trong câu trả lời của Tiểu Mã còn kèm theo một icon siêu ngầu: “Hoho, không phải tôi thì là ai? Trên mạng còn có ai có thể giúp cậu như vậy, còn có ai có thể nghĩ ra cách này giúp cậu? He he, không ngoài dự đoán, tên nhóc cậu đây cũng không chịu thua kém, hạng nhất khu vực thi đấu Tây Nam nha, chậc chậc, trong trận đấu sau này cậu chiếm hết cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà rồi, nhóc con, cố lên nhé. Thắng lợi đang vẫy tay với cậu đó.”
“Tôi nói này Tiểu Mã, làm như vậy có phải hơi không tốt hay không, a? Có xem là cạnh tranh không công bằng không?” Thực ra Trương Nam Lĩnh đã từng nói với Trương Quang Bảo về vấn đề này, nhưng tiếc là anh vẫn luôn cảm thấy có điều không thoả đáng. Đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tiểu Mã trả lời rất chắc chắn: “Sai! Người anh em, hoàn toàn sai rồi! Này thì có gì là không công bằng đâu, cậu vừa không gian lận, vừa không đi cửa sau, có phải không? Chúng ta chỉ là giở một thủ đoạn nhỏ mà thôi, trong cái xã hội bây giờ, không tự đẩy mạnh tiêu thụ, không tự đóng gói chính mình thì làm sao được? Tôi phát hiện cậu chính là như vậy, lúc bình thường giống như có thể nhìn thoáng mọi chuyện, nhưng vì sao cứ khăng khăng cố chấp với mấy vấn đề này như vậy? Đừng nói với tôi mấy vấn đề nguyên tắc gì đó, tôi không thích nghe.”
Thấy Tiểu Mã nói như vậy, Trương Quang Bảo còn có thể làm sao? Anh chỉ gửi qua một icon mặt cười rồi không nói gì nữa.
Ngay sau đó, Tiểu Mã thay Trương Quang Bảo vạch ra kế hoạch cho cuộc thi sau này: “Tôi tính cho cậu, bây giờ cậu là người đứng đầu khu vực thi đấu Tây Nam, vào top 50 thì không có vấn đề. Bắt đầu từ top 32, cậu phải nắm chắc, truyền hình sẽ phát trực tiếp, cậu phải chú ý phát huy tại chỗ, ồ, đúng rồi, tên nhóc cậu có phải muốn hút thuốc không?”
Trương Quang Bảo đã từng nghĩ tới vấn đề này rồi, hút thuốc có ảnh hưởng khá lớn đối với cổ họng, nhưng lâu ngày đã trở thành thói quen, bây giờ muốn cai cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ngay sau đó, anh trả lời theo sự thật: “Uh, có phải anh muốn tôi cai thuốc không?”
“Không sai, người anh em, tôi nghĩ cậu hẳn nên biết rõ ảnh hưởng của việc hút thuốc đối với dây thanh quản, cai thuốc đi.”
Trương Quang Bảo không trả lời thẳng, mà bàn sang chuyện cuộc thi đấu tiếp theo của cúp Tiểu Cường, Tiểu Mã không truy hỏi nữa, cả hai trò chuyện một hồi, Trương Quang Bảo nhìn thời gian, đã sắp đến hai giờ trưa, hôm nay đã hẹn với Dương Ngân Hạ đến siêu thị Giai Huệ thăm tên nhóc Đường Khánh Minh kia. Vì thế anh nói với Tiểu Mã rằng mình có việc phải đi trước.
“Ấy, khoan đã, tôi giới thiệu cho cậu quen một người.” Tiểu Mã vội nói. Giới thiệu người? Người mà Tiểu Mã giới thiệu sẽ là ai đây? Ông chủ của công ty đĩa nhạc? Hay là ai đó của cúp Tiểu Cường? Trương Quang Bảo không đoán được, khi Tiểu Mã gửi số QQ của người kia qua, Trương Quang Bảo vừa tra tìm thì sửng sốt.
Hoá ra người này chính là Tiểu Bạch.
Gửi lời mời chưa được bao lâu thì Tiểu Bạch đã thêm bạn rồi. Sau đó Tiểu Mã nói có chút việc, Trương Quang Bảo cứ việc trò chuyện với Tiểu Bạch, nói là sẽ có ích với anh.
Đối mặt với người có thể xưng là tiền bối của mình, Trương Quang Bảo suy nghĩ, nên nói gì với anh ta đây. Không đợi đến khi anh nghĩ ra, Tiểu Bạch đã gửi tin nhắn đến.
“Trương Quang Bảo, ha ha, xin chào.” Mở đầu rất bình thường, khiến cho Trương Quang hơi thất vọng với “Tiểu Thiên vương giới sáng tạo” này.
“Xin chào, tôi là Trương Quang Bảo, xem như là hậu bối của anh đấy, xin hãy chỉ bảo nhiều hơn.” Nếu anh đã khách sáo thì tôi sẽ khách sáo hơn anh.
“Đổ mồ hôi, đừng nói vậy mà, không phân biệt tiền bối hậu bối gì cả, mọi người đều là người yêu âm nhạc.” Tiểu Bạch tỏ vẻ hơi hoảng hốt. Câu trả lời của anh ta khiến Trương Quang Bảo thầm suy đoán trong lòng, đây sẽ là kiểu người như thế nào? Chắc sẽ không phải là kiểu người thành thật như Đường Khánh Minh đó chứ? Người chơi nhạc đều sẽ có một cá tính riêng, thông thường mà nói, cá tính và phong cách của một người sẽ được thể hiện trong tác phẩm của người đó. Bài hát “Cứu mạng” của Tiểu Bạch, mặc dù xét về mặt ý cảnh vẫn có yếu tố tích cực hướng lên, nhưng suy cho cùng vẫn không thoát khỏi vấn đề tổn thương tình cảm.
Khi Trương Quang Bảo nghe bài hát này đã cảm thấy người này có thể là một sinh viên xuất sắc của một học viện âm nhạc nào đó, sau đó là một người được gia đình giáo dục rất nghiêm khắc, vẫn cứ tràn đầy khao khát với tình yêu đến mức không thể kìm nén nổi, nên đã mượn tác phẩm để bộc lộ.
Bây giờ nghe được lời của anh ta, anh cảm thấy có vẻ như suy đoán của mình là chính xác.
“Ha ha, phải, chúng ta đều yêu thích âm nhạc. Tôi đã nghe bài hát “Cứu mạng” của anh rồi, hay lắm, nhưng tiếc là vẫn chưa thoát khỏi vòng tròn ấy.” Trương Quang Bảo nói thẳng thừng, không muốn vòng vo với anh ta, anh nghe lọt tai thì nghe, còn không nghe lọt tai thì cứ xem như tôi đang đánh rắm đi.
Cũng may, Tiểu Bạch cũng không tức giận vì lời góp ý thẳng thừng của Trương Quang Bảo: “Uh, tôi cũng đã nghe tác phẩm của cậu, đúng là rất hay, sáng tạo thông minh, mang lại cảm giác mới mẻ cho người nghe, có thể đánh giá là hoàn hảo.”
Trương Quang Bảo bật cười, người này vừa gặp mặt là chỉ nói lời tán dương, lại không nhắc đến những khuyết điểm của mình, với sự từng trải của anh ta, không thể nào không nhìn ra được thiếu sót trong tác phẩm của mình, nhưng anh ta lại dùng từ hoàn hảo để diễn tả, người này, có phải đã quá trải đời rồi không?
“Trên đời này làm gì có thứ nào là hoàn hảo, trong tác phẩm của tôi cũng có rất nhiều chỗ thiếu sót, anh không cần an ủi tôi đâu. À, đúng rồi, lần này anh vào vòng trong với tư cách là người có số phiếu cao nhất khu vực thi đấu Đông Nam, thậm chí là tất cả khu vực thi đấu, tôi phải chúc mừng anh.”
Lời nói của Tiểu Bạch vẫn bình ổn: “Ha ha, cảm ơn, chẳng qua là do tôi ra mắt sớm hơn cậu thôi nên nghe quen thôi, bằng không, người đứng đầu tất cả khu vực thi đấu lần này có thể là cậu.”
“Không đâu, tác phẩm của anh bất kể là sáng tác ca từ hay bản lĩnh ca hát đều cao hơn tôi không chỉ một bậc, dù cho anh không nổi tiếng thì thành tích vẫn sẽ tốt hơn tôi, huống chi, chẳng phải tôi còn giở một chút thủ đoạn nhỏ nữa sao?” Trương Quang Bảo nói thẳng, anh đã nhìn ra Tiểu Bạch là người hiền hậu, nhưng lại không phải kiểu hiền lành như Đường Khánh Minh. Loại người này lúc làm việc hay nói chuyện đều bình ổn trầm tĩnh, sẽ không làm mất lòng bất kỳ ai, gặp người chỉ nói lời hay, sẽ không nói “lời thật mất lòng”, dự tính ban đầu của Tiểu Mã khi giới thiệu anh ta cho mình quen biết, e là sẽ không đạt được rồi.
Mà người lo lắng nhất, không ai khác ngoài Dương Ngân Hạ, Trương Quang Bảo ăn mặc như thế lên sân khấu đã khiến cho các lãnh đạo không vui rồi. Nếu như, anh còn nói mà không lựa lời nữa thì cục diện hôm nay không dễ thu dọn đâu. Trước khi anh đến, bản thân đã nhắc nhở anh, nhưng hình như anh không nghe lọt tai, cũng chẳng biết chuyện mặc đồ vest mang dép lê là do anh cố tình làm vậy, hay là có nguyên nhân gì khác.
Trương Quang Bảo di chuyển microphone trước mặt lại gần mình một chút, giống như sắp bắt đầu phát biểu vậy. Anh còn chưa nói gì, Dương Ngân Hạ ở bên cạnh đã ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở anh chú ý. Trương Quang Bảo đã nghe thấy, anh quay đầu nhìn cô một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm xảo quyệt. Nhìn đến mức khiến Dương Ngân Hạ hết hồn.
“Các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn sinh viên…” Mở đầu bài phát biểu của Trương Quang Bảo rất bình thường, Dương Ngân Hạ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh cũng không làm loạn. Còn các bạn sinh viên bên dưới, hoặc nhiều hoặc ít đều thấy hơi thất vọng. Anh Trương, đây đâu phải là phong cách của anh đâu.
Trương Quang Bảo hơi ngừng lại, mỉm cười: “Thực ra, chuyện hôm nay để tôi lên phát biểu vốn dĩ chính là một sai lầm!”
Lúc này, người dưới sân khấu đã yên tâm rồi, Trương Quang Bảo chính là Trương Quang Bảo, mở miệng là phải khác biệt, vừa mở đầu đã phủ định đại hội hôm nay, có thể tưởng tượng được, những lời tiếp sau đây chắc hẳn sẽ còn bạo hơn nữa!
Trái tim của Dương Ngân Hạ như muốn nhảy khỏi cổ họng, cái tên này, sao có thể coi lời nói của mình như gió thoảng qua tai thế? Đây là nơi nào, có thể ăn nói bậy bạ được sao? Nhìn sang mấy vị lãnh đạo, trên mặt của họ đều lộ vẻ không vui, chỉ riêng hiệu trưởng là hơi mỉm cười. Dường như hiệu trưởng chẳng chút để ý đến lời nói của Trương Quang Bảo.
“Đầu tiên, chút thành tích này của tôi hoàn toàn chẳng thể được xem như thành công gì cả. Kia chẳng qua chỉ là một trò chơi mà tôi chơi thôi. Bình thường quá bức bách, việc học quá khô khan, nên lên mạng tìm niềm vui. Không ngờ là…” Còn chưa dứt lời, phó hiệu trưởng Vương bên cạnh đã ngồi không yên.
“Ừm, để tôi giải thích một chút, đây là những lời khiêm tốn của bạn học Trương Quang Bảo. Các bạn học nhất định phải nghiêm túc lắng nghe, hiểu được đàn anh của các bạn đã làm thế nào để giữ một thái độ bình thản đối mặt với thành công.”
Lời giải thích này xem ra cũng đúng tình hợp lý, Trương Quang Bảo thầm cười một tiếng trong lòng, đợi ông ấy phát biểu xong thì tiếp tục nói: “Tôi cho rằng mọi người không cần quá mức chú ý đến chuyện này. Rất nhanh thôi, chúng tôi sẽ tốt nghiệp và rời khỏi ngôi trường này. Nếu như các bạn bằng lòng lắng nghe, vậy thì cứ việc nghe, nếu không muốn nghe, thì cứ xem như tôi đang… Ha ha, các bạn hiểu mà.”
Bên dưới cười ầm lên, không ít người còn vỗ tay. Các lãnh đạo trường đều toát mồ hôi hột, tên Trương Quang Bảo này rốt cuộc muốn nói cái gì? Vừa mở miệng là ăn nói lung tung, hoàn toàn phủ định lần đại hội này, tiếp theo, sẽ không phải là mấy lời phát biểu quá khích gì đó chứ? Haiz, đáng lẽ không nên làm báo cáo gì đó mà, nhưng phó hiệu trưởng Vương cứ một mực kiên trì.
Thực ra mọi người đều ngầm hiểu, ông ấy sắp sửa lên sân khấu rồi, nên muốn mượn cơ hội lần này để tạo uy tín cho bản thân. Thật không ngờ lại gặp phải cái tên ba gai như Trương Quang Bảo, e là hôm nay khó mà dàn xếp rồi.
“Ba năm đại học, điều để lại cảm xúc sâu sắc nhất trong tôi chính là một câu nói, câu nói này, hôm qua phó hiệu trưởng Vương cũng đã nói với tôi, tôi thấy rằng nó rất có đạo lý.” Nói đến đâu, Trương Quang Bả nghiêng đầu qua, nhìn phó hiệu trưởng Vương đang căng thẳng vô cùng, gật đầu ra hiệu. Người sau nở một nụ cười miễn cưỡng, trong lòng thấp thỏm không yên, hôm qua tôi đã nói cái gì?
“Câu nói này chính là ông trời sinh ra ta ắt có chỗ dùng. Đúng vậy, chúng ta là trường dạy nghề, ra bên ngoài có vẻ như thấp hơn người khác một bậc, bây giờ, tôi muốn nói với mọi người, đừng mang theo thái độ này. Người khác là người, chúng ta cũng là người, không có gì là ghê gớm cả. Giống như cuộc thi tranh cúp Tiểu Cường lần này, tôi không phải là sinh viên chuyên ngành âm nhạc, nhưng tôi vẫn tham gia.
Vì sao? Cũng chính là để chứng minh rằng tôi không hề thua kém một ai. Còn nhớ khi tôi mới bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc trực tuyến trên internet, rất nhiều người xem thường tôi, cho rằng một người không được đào tạo chuyên nghiệp như tôi có thể làm nhạc được sao? Có người châm chọc mỉa mai tôi, có người ác ý hãm hại tôi. Tôi bỏ mặc tất cả, vẫn chuyên tâm với nhạc của tôi, sự thật chứng minh, tôi không hề thua kém bọn họ. Thậm chí, còn ưu tú hơn hẳn bọn họ.”
Các lãnh đạo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra tên nhóc Trương Quang Bảo này vẫn biết để ý đến đại cuộc.
“Có những chuyện đã định sẵn rằng sẽ không có cách nào thay đổi được, giống như chúng ta là sinh viên trường dạy nghề, có thể tưởng tượng được, sau khi chúng ta tốt nghiệp sẽ gặp phải rất nhiều trắc trở, rất nhiều đả kích trên con đường tìm kiếm việc làm. Nhưng tôi nhắc nhở mọi người, bất cứ lúc nào cũng không được nản lòng thoái chí, không được có cảm giác thất bại. Phải luôn tin tưởng câu nói, nhân định thắng thiên. Đừng bao giờ đầu hàng số phận, phải luôn ghi nhớ, bạn là tốt nhất.
Có lẽ đây chính là câu nói duy nhất mà tôi có thể gửi gắm đến mọi người vào hôm nay. Chúng ta học trường dạy nghề, không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình. Bạn có bản lĩnh thì vì sao bạn không đến học ở Bắc Đại Thanh Hoa? Suy cho cùng, vẫn là do bản thân khi học trung học phổ thông đã không cố gắng. Thế nhưng, điều này không thể trở thành lý do để chúng ta tự sa ngã. Những thứ có thể học được trong trường đều rất có hạn, có thể những điều ấy sẽ không giúp ích được nhiều cho công việc trong tương lai của chúng ta. Chúng chỉ cho chúng ta một cơ hội để lựa chọn.
Sau khi bước vào xã hội, những thứ cần phải học hỏi mới thật sự được bày ra trước mặt bạn. Người xưa thường nói, đàn ông có chí, sáu mươi vẫn chưa muộn. Đương nhiên, tôi cảm thấy sáu mươi thì hơi muộn thật, ít nhất ba mươi cũng chưa muộn. Các đàn em đang ngồi ở đây đều đang có khoảng thời gian tuyệt đẹp, các bạn không có lý do gì để từ bỏ chính mình.
Đàn anh sắp sửa tốt nghiệp rồi, tôi bằng lòng làm hòn đá dò đường cho mọi người, xông pha đi trước, để xem sinh viên tốt nghiệp trường dạy nghề chúng ta có thể làm nên khác biệt hay không. Nếu như mấy năm sau, đàn anh lái BMW trở về, vậy có nghĩa là tôi đã thành công. Nếu các bạn bắt gặp tôi đang ăn mày trong một góc xó xỉnh ở một thành phố nào đó, vậy chính là thất bại rồi. Chúng ta cùng nhau đợi xem nhé.”
Một sự tĩnh lặng bao trùm bên dưới sân khấu, lời nói của Trương Quang Bảo đã khiến họ xúc động sâu sắc. Đúng thế, đã bao lần mình đều bởi vì bản thân là sinh viên của trường dạy nghề mà tự nhận rằng không có tiền đồ, có lẽ ngay khi ra trường sẽ lập tức thất nghiệp. Nhưng lời nói hôm nay của đàn anh lại khiến bản thân họ trở nên phấn khởi.
Đàn anh không học âm nhạc, nhưng lại có được thành tích đáng kiêu ngạo như thế nhờ vào sự cố gắng của bản thân. Mà chúng ta ít ra cũng được xem là sinh viên đại học, thế thì có lý do gì mà không tin tưởng chính mình đây? Chuyện mà đàn anh làm được, vì sao chúng ta không làm được?
Có người đứng lên vỗ tay, ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, tất cả sinh viên bên dưới sân khấu đều đứng lên vỗ tay thể hiện lòng ngưỡng mộ đối với Trương Quang Bảo, đến cả các lãnh đạo trên sân khấu, mặc dù họ không đồng ý với một số cách nói của anh, nhưng cũng phải thừa nhận rằng lời nói của anh rất có đạo lý. Hiệu trưởng Tống là người đầu tiên đứng dậy dẫn đầu vỗ tay, những lãnh đạo khác thấy thế cũng nháo nhào noi theo. Đến cả người không vui vẻ nhất là phó hiệu trưởng Vương cũng không thể không đứng dậy, vỗ tay một cách miễn cưỡng.
Mà Trương Quang Bảo vẫn giữ nụ cười thương hiệu trên môi, hơi gật đầu với mọi người. Trong hai khoá sinh viên này có rất nhiều người sau này trở thành người tài có ích trong đủ mọi ngành nghề, khi bọn họ nói về thành công của mình, rất nhiều người đều nhắc đến một đàn anh năm đó, Trương Quang Bảo.
Không chút hồi hộp, ngày ba mươi mốt tháng mười hai, cuộc thi ca khúc nguyên sang trực tuyến Cúp Tiểu Cường mùa đầu tiên, top 100 của các khu vực thi đấu được công bố. Bài hát “Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo tham gia vòng tiếp theo với tư cách là hạng nhất khu vực thi đấu Tây Nam. Bỏ xa những ca sĩ khác ở phía sau.
Mặc dù chuyện này đã nằm trong dự đoán, nhưng giới truyền thông vẫn không tiếc trang báo mà đưa tin chuyện này. Trong các tác phẩm của top 100 mỗi khu vực thi đấu, có Từ Minh Phong ở khu vực thi đấu Đông Nam và Trương Quang Bảo ở khu vực thi đấu Tây Nam là hai cái tên có được số phiếu dẫn đầu, đều vượt hơn trăm vạn. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể tạo được độ nổi tiếng cao như thế, khiến mọi người đều tấm tắc ngạc nhiên.
Tác phẩm của hai người bọn họ đã trở thành những bản hit nổi tiếng trong thời gian gần đây, đang được truyền đi khắp nơi trên mạng. Người ủng hộ của hai người reo hò vui sướng, mừng rỡ khôn xiết. Vào ngày kết quả được công bố, trên diễn đàn của hai người có không ít cư dân mạng đăng bài với chủ đề chúc mừng. Hai người đều không hẹn mà cùng xuất hiện trên diễn đàn. Thể hiện lòng biết ơn đối với những người ủng hộ, chỉ có một điều duy nhất không giống là khi những người ủng hộ hỏi đến sắp xếp trong tương lai sau này.
Từ Minh Phong tỏ vẻ, chuyện sau này không ai nói chắc được, bản thân sẽ cố gắng hết sức.
Mà Trương Quang Bảo thì không giống vậy, khi fans của anh hỏi rằng anh có suy nghĩ gì đối với cuộc thi đấu tiếp theo, anh nói rằng trên đời chỉ có chuyện không nghĩ tới chứ không có chuyện không làm được. Hàm ý rất rõ ràng, đánh thẳng đến chung kết! Trong lúc các fans vui mừng, họ cũng không khỏi cảm thán, với nỗ lực của mình, con người ta có thể làm được bất cứ điều gì, Trương Quang Bảo có thể có được hùng tâm tráng chí như quá, quả thật là đáng quý.
Điều khiến mọi người lấy làm lạ chính là, ban tổ chức của cúp Tiểu Cường không hề thông báo gì về cuộc thi sắp tới trên bất cứ trang web trực tuyến hay kênh khác, chỉ nói rằng các ca sĩ tham gia cuộc thi đấu hãy chú ý thông báo của trang web. Việc bọn họ có sắp xếp tiếp theo như thế nào đã trở thành một câu đố, các ca sĩ đang suy đoán, các cư dân mạng đang suy đoán, giới truyền thông tin tức cũng đang suy đoán. Dựa theo tác phong mạnh bạo trước sau như một của cúp Tiểu Cường, việc sắp xếp lịch thi đấu của cuộc thi tiếp theo chắc hẳn sẽ càng khiến người ta ngạc nhiên. Việc mọi người phải làm bây giờ chính là chờ đợi.
Vào lúc này, Trương Quang Bảo đã tính sẵn trong lòng, Tiểu Mã đã tiết lộ sắp xếp lịch thi đấu cho anh biết, chính là sau khi công bố top 100 sẽ tổ chức thi thực tế ở mỗi khu vực thi đấu.
“Người anh em, bây giờ tôi phỏng vấn cậu một chút, tâm trạng của cậu như thế nào?” Tiểu Mã có vẻ rất phấn chấn, thế mà làm cả phóng viên.
Trên mặt Trương Quang Bảo không có biểu cảm gì, anh ngậm điếu thuốc hút một hơi, có thể là do bị khói thuốc nên anh hơi nhắm mắt lại.
“Không có tâm trạng gì cả, chẳng phải chỉ là top 100 của khu vực thi đấu thôi sao?” Trương Quang Bảo trả lời.
“Yo yo yo, đang giả vờ điềm tĩnh à? Bây giờ đang thầm sung sướng trong lòng chứ gì, nói cho cậu biết, lần này được vào vòng trong với tư cách hạng nhất khu vực thi đấu Tây Nam, anh em đã ra sức rất lớn đó, cậu cảm ơn tôi đi.” Câu nói này của Tiểu Mã đã thu hút sự chú ý của Trương Quang Bảo, tự nhiên khiến anh nhớ đến người tố giác đã gây ra cuộc tranh luận lớn vào khoảng thời gian trước kia.
Đây chẳng phải lần một lần hai Tiểu Mã làm chuyện này, trước đây Trương Quang Bảo không nghĩ đến anh ta là bởi vì lúc mới đầu không biết rằng người này có ý xấu hay ý tốt, bởi vì dù là có ý tốt hay ý xấu thì kết quá vẫn giống nhau, đều đã giúp cho Trương Quang Bảo.
Bây giờ xem ra, việc này hẳn là do Tiểu Mã làm rồi.
“Tiểu Mã, chẳng lẽ lại là anh à?”
Trong câu trả lời của Tiểu Mã còn kèm theo một icon siêu ngầu: “Hoho, không phải tôi thì là ai? Trên mạng còn có ai có thể giúp cậu như vậy, còn có ai có thể nghĩ ra cách này giúp cậu? He he, không ngoài dự đoán, tên nhóc cậu đây cũng không chịu thua kém, hạng nhất khu vực thi đấu Tây Nam nha, chậc chậc, trong trận đấu sau này cậu chiếm hết cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà rồi, nhóc con, cố lên nhé. Thắng lợi đang vẫy tay với cậu đó.”
“Tôi nói này Tiểu Mã, làm như vậy có phải hơi không tốt hay không, a? Có xem là cạnh tranh không công bằng không?” Thực ra Trương Nam Lĩnh đã từng nói với Trương Quang Bảo về vấn đề này, nhưng tiếc là anh vẫn luôn cảm thấy có điều không thoả đáng. Đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tiểu Mã trả lời rất chắc chắn: “Sai! Người anh em, hoàn toàn sai rồi! Này thì có gì là không công bằng đâu, cậu vừa không gian lận, vừa không đi cửa sau, có phải không? Chúng ta chỉ là giở một thủ đoạn nhỏ mà thôi, trong cái xã hội bây giờ, không tự đẩy mạnh tiêu thụ, không tự đóng gói chính mình thì làm sao được? Tôi phát hiện cậu chính là như vậy, lúc bình thường giống như có thể nhìn thoáng mọi chuyện, nhưng vì sao cứ khăng khăng cố chấp với mấy vấn đề này như vậy? Đừng nói với tôi mấy vấn đề nguyên tắc gì đó, tôi không thích nghe.”
Thấy Tiểu Mã nói như vậy, Trương Quang Bảo còn có thể làm sao? Anh chỉ gửi qua một icon mặt cười rồi không nói gì nữa.
Ngay sau đó, Tiểu Mã thay Trương Quang Bảo vạch ra kế hoạch cho cuộc thi sau này: “Tôi tính cho cậu, bây giờ cậu là người đứng đầu khu vực thi đấu Tây Nam, vào top 50 thì không có vấn đề. Bắt đầu từ top 32, cậu phải nắm chắc, truyền hình sẽ phát trực tiếp, cậu phải chú ý phát huy tại chỗ, ồ, đúng rồi, tên nhóc cậu có phải muốn hút thuốc không?”
Trương Quang Bảo đã từng nghĩ tới vấn đề này rồi, hút thuốc có ảnh hưởng khá lớn đối với cổ họng, nhưng lâu ngày đã trở thành thói quen, bây giờ muốn cai cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ngay sau đó, anh trả lời theo sự thật: “Uh, có phải anh muốn tôi cai thuốc không?”
“Không sai, người anh em, tôi nghĩ cậu hẳn nên biết rõ ảnh hưởng của việc hút thuốc đối với dây thanh quản, cai thuốc đi.”
Trương Quang Bảo không trả lời thẳng, mà bàn sang chuyện cuộc thi đấu tiếp theo của cúp Tiểu Cường, Tiểu Mã không truy hỏi nữa, cả hai trò chuyện một hồi, Trương Quang Bảo nhìn thời gian, đã sắp đến hai giờ trưa, hôm nay đã hẹn với Dương Ngân Hạ đến siêu thị Giai Huệ thăm tên nhóc Đường Khánh Minh kia. Vì thế anh nói với Tiểu Mã rằng mình có việc phải đi trước.
“Ấy, khoan đã, tôi giới thiệu cho cậu quen một người.” Tiểu Mã vội nói. Giới thiệu người? Người mà Tiểu Mã giới thiệu sẽ là ai đây? Ông chủ của công ty đĩa nhạc? Hay là ai đó của cúp Tiểu Cường? Trương Quang Bảo không đoán được, khi Tiểu Mã gửi số QQ của người kia qua, Trương Quang Bảo vừa tra tìm thì sửng sốt.
Hoá ra người này chính là Tiểu Bạch.
Gửi lời mời chưa được bao lâu thì Tiểu Bạch đã thêm bạn rồi. Sau đó Tiểu Mã nói có chút việc, Trương Quang Bảo cứ việc trò chuyện với Tiểu Bạch, nói là sẽ có ích với anh.
Đối mặt với người có thể xưng là tiền bối của mình, Trương Quang Bảo suy nghĩ, nên nói gì với anh ta đây. Không đợi đến khi anh nghĩ ra, Tiểu Bạch đã gửi tin nhắn đến.
“Trương Quang Bảo, ha ha, xin chào.” Mở đầu rất bình thường, khiến cho Trương Quang hơi thất vọng với “Tiểu Thiên vương giới sáng tạo” này.
“Xin chào, tôi là Trương Quang Bảo, xem như là hậu bối của anh đấy, xin hãy chỉ bảo nhiều hơn.” Nếu anh đã khách sáo thì tôi sẽ khách sáo hơn anh.
“Đổ mồ hôi, đừng nói vậy mà, không phân biệt tiền bối hậu bối gì cả, mọi người đều là người yêu âm nhạc.” Tiểu Bạch tỏ vẻ hơi hoảng hốt. Câu trả lời của anh ta khiến Trương Quang Bảo thầm suy đoán trong lòng, đây sẽ là kiểu người như thế nào? Chắc sẽ không phải là kiểu người thành thật như Đường Khánh Minh đó chứ? Người chơi nhạc đều sẽ có một cá tính riêng, thông thường mà nói, cá tính và phong cách của một người sẽ được thể hiện trong tác phẩm của người đó. Bài hát “Cứu mạng” của Tiểu Bạch, mặc dù xét về mặt ý cảnh vẫn có yếu tố tích cực hướng lên, nhưng suy cho cùng vẫn không thoát khỏi vấn đề tổn thương tình cảm.
Khi Trương Quang Bảo nghe bài hát này đã cảm thấy người này có thể là một sinh viên xuất sắc của một học viện âm nhạc nào đó, sau đó là một người được gia đình giáo dục rất nghiêm khắc, vẫn cứ tràn đầy khao khát với tình yêu đến mức không thể kìm nén nổi, nên đã mượn tác phẩm để bộc lộ.
Bây giờ nghe được lời của anh ta, anh cảm thấy có vẻ như suy đoán của mình là chính xác.
“Ha ha, phải, chúng ta đều yêu thích âm nhạc. Tôi đã nghe bài hát “Cứu mạng” của anh rồi, hay lắm, nhưng tiếc là vẫn chưa thoát khỏi vòng tròn ấy.” Trương Quang Bảo nói thẳng thừng, không muốn vòng vo với anh ta, anh nghe lọt tai thì nghe, còn không nghe lọt tai thì cứ xem như tôi đang đánh rắm đi.
Cũng may, Tiểu Bạch cũng không tức giận vì lời góp ý thẳng thừng của Trương Quang Bảo: “Uh, tôi cũng đã nghe tác phẩm của cậu, đúng là rất hay, sáng tạo thông minh, mang lại cảm giác mới mẻ cho người nghe, có thể đánh giá là hoàn hảo.”
Trương Quang Bảo bật cười, người này vừa gặp mặt là chỉ nói lời tán dương, lại không nhắc đến những khuyết điểm của mình, với sự từng trải của anh ta, không thể nào không nhìn ra được thiếu sót trong tác phẩm của mình, nhưng anh ta lại dùng từ hoàn hảo để diễn tả, người này, có phải đã quá trải đời rồi không?
“Trên đời này làm gì có thứ nào là hoàn hảo, trong tác phẩm của tôi cũng có rất nhiều chỗ thiếu sót, anh không cần an ủi tôi đâu. À, đúng rồi, lần này anh vào vòng trong với tư cách là người có số phiếu cao nhất khu vực thi đấu Đông Nam, thậm chí là tất cả khu vực thi đấu, tôi phải chúc mừng anh.”
Lời nói của Tiểu Bạch vẫn bình ổn: “Ha ha, cảm ơn, chẳng qua là do tôi ra mắt sớm hơn cậu thôi nên nghe quen thôi, bằng không, người đứng đầu tất cả khu vực thi đấu lần này có thể là cậu.”
“Không đâu, tác phẩm của anh bất kể là sáng tác ca từ hay bản lĩnh ca hát đều cao hơn tôi không chỉ một bậc, dù cho anh không nổi tiếng thì thành tích vẫn sẽ tốt hơn tôi, huống chi, chẳng phải tôi còn giở một chút thủ đoạn nhỏ nữa sao?” Trương Quang Bảo nói thẳng, anh đã nhìn ra Tiểu Bạch là người hiền hậu, nhưng lại không phải kiểu hiền lành như Đường Khánh Minh. Loại người này lúc làm việc hay nói chuyện đều bình ổn trầm tĩnh, sẽ không làm mất lòng bất kỳ ai, gặp người chỉ nói lời hay, sẽ không nói “lời thật mất lòng”, dự tính ban đầu của Tiểu Mã khi giới thiệu anh ta cho mình quen biết, e là sẽ không đạt được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.