Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 190: Câu tâm đấu giác,mĩ diễm thái hậu

Hằng Tâm

27/02/2013

“Hứa tướng quân, ngài có phái hiện không, hoàng thượng tựa hồ như có chút khác thường!” Rời khỏi long điện, đang đi trên đường, hộ bộ thượng thu Chu Cường nhìn tể tướng Hứa Sơn phía bên phải, nghi hoặc thì thầm.

“Ân, phỏng chừng hoàng thượng lần này ra biển, khẳng định là đã gặp việc gì. Nếu không sẽ không đột nhiên thay đổi như vậy. Ngài cũng đừng lo lắng, đợi ta phái người kiếm hoàng hậu để hỏi rõ!” Hứa Sơn nhẹ nhàng vuốt râu, rồi đáp lại một cách sâu sắc.

Chu Cường cùng chúng quan viên thuộc đảng của tể tướng nghe tể tướng đại nhân nói, tất cả đều gật đầu cho là có lý, cũng không có tiếp tục nhiều lời. Hoàng thượng đã để cho hoàng hậu thị tẩm (phục vụ trên giường), cái này đối với đảng phái của bọn họ là chuyện tốt.

Ở phía sau không xa đám quan viên thuộc đảng phái của tể tướng, giống như vậy, đám quan viên thuộc đảng phái của nguyên soái, cũng đều vây quanh lão nguyên soái Lý Nghị, nhỏ giọng nghị luận việc khác thường của hoàng thương hôm nay.

“Nguyên soái, hoàng thượng đêm qua khác thường đã lưu hoàng hậu lại để thị tẩm. Có được mối quan hệ với hoàng hậu, sợ rằng hắn sẽ thiên về phía đảng phái của tể tướng. Cái này đối với chung ta thập phần bất lợi. Ngài đã chuẩn bị xử lỷ ra sao?” Binh bộ thượng thư Triệu Vô Úy cao gầy, tướng mạo tầm thường, đi phía sau của Lý Nghị mà cung kính hỏi.

“Triệu đại nhân yên tâm, hoàng thượng bây giờ không có thực quyền. Mặc dù hắn có thể thiên về phía đảng phái của tể tướng, chúng ta cũng không có tổn thất nhiều gì. Bây giờ quan trọng nhất chính là để hoàn thượng ra lệnh toàn lực chinh phạt loạn quân ở phương bắc. Đừng quên chúng ta nắm một nửa binh quyền của đế quốc, cũng như cái kế hoạch lớn kia!” Lão nguyên soái Lý Nghị hừ lạnh một tiếng, rồi nhàn nhạt nói, trong mắt tràn ngập sự tự tin!

Bên trong Long Tường cung, sau khi được hoàng thượng sủng hạnh, hoàng hậu nương nương Hứa Lâm lòng vô cùng ngọt ngào không có nghe lời dặn của hoàng thượng lúc rời cung, là phải nghỉ ngơi trên giường, mà đã thay một bộ trang phục màu trắng sạch sẽ vô cùng đoan trang, rồi truyền lệnh cho ngự trù phòng chuẩn bị điểm tâm cho hoàng thượng. Đồng thời nàng cũng phái cung nữ thân tín thông tri cho phụ thân tin tức vui, ngoan tật của hoàng thượng đã được chữa khỏi!

Diệp Phong vì vấn đế của nam man đế quốc và loạn quân phương bắc, khiến cho rất buồn bực, bãi giá trở về Long Tường cung, cũng không để thái giám truyền báo hoàng hậu ra nghênh đón, mà trực tiếp đi vào. Tiểu Thuận Tử thấy người chủ mới có chút mất hứng, trên đường không dám mở miểng nịnh bợ, chỉ cứ lẳng lặng đi theo.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!” Hoàng hậu đang ngồi ở trên trường y ở tại đại sảnh của Long Tường cung, thấy hoàng thượng với sắc mặt không tốt đi vào đại sảnh, vội vàng buông chén trà xuống, rồi quỳ xuống thi lễ. Cung nữ đứng trong sảnh cũng tự nhiên lần lượt quỳ xuống!

“Lâm nhi, trẫm không phải dặn nàng nghỉ ngơi trên giường mà? Sao nàng lại tùy ý xuống giường đi lại. Mau đứng lên cho trẫm!” Diệp Phong nhìn hoàng hậu mỹ lệ đã thay bộ trang phục màu trắng có phong thái đoan trang, tâm tình nhất thời đã tốt lên không ít, đi qua tự mình đỡ hoàng hậu đứng dậy!

“Hoàng thượng tảo triều rất sớm, chưa có ăn gì, làm sao thần thiếp có thể tùy ý nghỉ ngơi được!” Hoàng hậu nghe lời quan tâm của hắn, phương tâm ngọt ngào, thân thể mềm mại tỏa mùi thơm nhập vào lòng hắn. Nàng hiểu được hoàng thượng mất hứng, khẳng định là có việc gì đã xảy ra, vốn muốn mở miệng hỏi, nhưng liền chuyển sang việc hoàng thượng còn chưa dùng bữa, liền ôn nhu nói: “Hoàng thượng, điểm tâm đã chuẩn bị xong, ngài mau dùng bữa đi!”

“Được, được, trẫm hôm nay cùng Lâm nhi dùng bữa!” Ôm thân thể mềm mại thơm ngát, Diệp đại sắc lang lại tiếp tục nghĩ đến vấn đề khó giải quyết, nghe đề nghị ôn nhu của hoàng hậu xong, lúc này liền cao hứng gật đầu đáp ứng. Cho nên cái vấn đề loạn quân phương bắc và nam man đế quốc, hắn bây giờ không suy nghĩ nữa. Cũng như còn phải xử lý hắc bạch linh châu của thất sắc linh châu. Dù sao, cái ngai vị hoàng đế này là hắn lấy được. Tình thế của đế quốc đã loạn hết, lo lắng cũng vô dụng, cái gì cũng nên phải chậm rãi tiến hành.

Hoàng hậu mỹ lệ thấy hoàng thượng chiều theo ý của nàng như thế, nhất thời lộ ra nụ cười hạnh phúc, rồi luống cuống gọi cung nữ và thái giám đem thức ăn lên đại sảnh!

Đừng xem Thần Châu đế quốc hôm này có nội ưu ngoại hoạn, rất nguy cấp, nhưng bữa ăn của hoàng thượng không có chút thay đổi gì. Sơn trân dã vị, sanh mãnh hải tiên, cũng đã trên một trăm đĩa. Sau khi cung nữ dọn thức ăn xong xuôi, hương thơm từ thức ăn lập tức kích thích cái bụng của tên lưu manh kêu ‘cô lỗ’.



‘Má ơi, hơn một trăm đĩa thức ăn, hơn nhiều so với sự xa xỉ trước kia của lão tử, làm hoàng đế hưởng thụ ở khía cạnh này thật sảng khoái. Nếu không cần phải quản lý mấy cái chánh vụ nhàm chán thì rất rốt.’ Diệp Phong ôm hoàng hậu mỹ lệ ngồi ở trước bài nhìn trên bàn có hơn trăm đĩa thức ăn, trong lòng ‘sách sách’ cảm khái, tự mình múc một muỗng súp gà, rồi đưa đến bên miệng của hoàng hậu: “Lâm nhi, thân thể của nàng không tốt, ăn canh gà để bồi bổ!”

“Hoàng thượng ngài đang giễu cợt người ta…” Hoàng hậu nghe hắn nói xong, nhìn vẻ mặt cười của hắn, không thuận theo liền trách móc một tiếng, phương tâm mừng thầm, rồi từ từ mở đôi môi anh đào đỏ ra, uống hết cả muỗng canh gà. Hoàng thượng tự mình đút súp, cái này là vinh dự khó có được!

Sau dọn điểm tâm xong, trong sảnh chỉ còn cung nữ thân tín của hoàng hậu, Diệp Phong nhìn mỹ nhân trong lòng ngực với bộ dạng hờn dỗi quyến rũ, trong lòng đại sảng, không úy kỵ gì húp một ngụm canh gà, rồi bỏ mặt ánh mắt chú ý của cung nữ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đưa canh qua miệng nàng!

“Hoàng thượng…” Mặc dù trong đại sảnh chỉ còn lại cung nữ thân tính của mình, nhưng hoàng hậu mỹ lệ bị lưu manh hoàng đến đùa giỡn như vậy, cũng liền ngượng ngùng, rồi lại hờn dỗi, không thuận theo mà vặn vẹo thân thể mềm mại trong lòng của hắn, mặt ngọc nép sát trong lòng của hắn, cảm giác mình hạnh phúc vô cùng!

“Ha ha ha, Lâm nhi, nàng cùng trẩm là chồng già vợ già, còn mắc cỡ cái gì. Đến đây, trẫm đút cho nàng ăn!” Diệp Phong dùng cánh tay trái ôm hoàng hậu mỹ lệ, tay trái cũng thừa lúc nắn nóp cái mông đầy đặn của nàng, mà hưởng thụ nhục cảm, miệng thì cao hứng cười to, muốn tự mình đút cho hoàng hầu ăn.

“Hoàng thượng, ngài làm như vậy, thần thiếp không dám nhận nổi. Hay là để thần thiếp phục vụ ngài dùng bữa nha!” Hoàng hậu ôn nhu hiền hòa, nghe Diệp Phong nói xong, trong lòng thập phần vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng nàng không thể để hoàng thượng bụng đói mà đút cho nàng ăn. Lúc này liền gấp một miếng thịt cá hấp, rồi cố ý làm nũng, để hoàng thượng âu yếm nàng ăn trước!

“A, a, được được, chúng ta cùng ăn!” Lưu manh hoàng đế nhìn hoàng hậu mỹ lện đang làm nũng trong lòng hắn, tâm tình càng sảng khoái hơn, cùng hoàng hậu, nàng một ngụm, ta một ngụm mà đút lẫn nhau cho đối phương ăn. Tư thế ôm ấp tại một chỗ như thế, chính là tiêu chuẩn của đôi phu thê mới yêu nhau.

Cung nữ đứng xung quanh, nhìn hoàng hậu của bọn họ rốt cuộc cũng thoát khỏi biển khổ, được hoàng thượng sủng ái, trong lòng đều thập phần mừng rỡ!

“Hoàng thượng, hôm nay tảo triều có phải đã xảy ra việc gì không? Ngài hình như trước đó không được vui cho lắm!” Hoàng hậu mỹ lệ thông tuệ, ỷ ỷ ôi ôi trong lòng của hoàng thượng, thấy thời cơ đã đến, ôn nhu hỏi. Dựa theo quy củ của hậu cung, phi tần đều không được tham dự chánh sự. Mặc dù có được sủng hạnh của hoàng thượng, hoàng hậu lúc này muốn hỏi về nó cũng phải cẩn thận.

“Ừ, buổi sáng, trẫm bị tranh chấp của hai đảng phái của nguyên soái và tể tướng làm cho có chút phiền não!” Diệp Phong dùng cánh tay trái ôm mỹ nhân, miệng vẫn nhai miếng thịt của cánh gà, mỉm cười trả lời.

Hoàng hậu nghe việc đó có liên quan đến phụ thân của mình, lập tức nhíu mày quan tâm nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng, có phải là vấn đề của loạn quân phương bắc và nam man đế quốc không? Ngài chuẩn bị xử lý ra sao?”

“Tạm thời chưa có suy nghĩ gì!” Thái hậu ở hậu cung, cùng với một hậu hai phi là những người có mặt mũi, đều có không ít tai mắt để truyền tin tức qua lại, biết được tình hình của quốc gia cũng không phải là kỳ quái. Diệp Phong nhìn vẻ mặt quan tâm của mỹ nhân trong lòng, tự nhiên biết là thế nào, mỉm cười ôn nhu nói: “Yên tâm, có Lâm nhi ở đây, trẫm biết phải xử lý ra sao!”

“Tạ hoàng thượng ân sủng!” Hoàng hậu thông tuệ nghe xong hiểu được ý tứ của hoàng thượng, phương tâm vui mừng, cánh tay ngọc ôm chặt cổ hắn, cảm tạ đầy cảm kích. Diệp Phong nhìn hình dáng động lòng người của hoàng ậu, đang muốn đùa vui vài câu, bên ngoài đột nhiên vang đến tiếng của Tiểu Thuận Tử: “Thái hậu giá đáo!!”

Hoàng hậu nghe tiếng báo xong, mày liền chau lại, thân thể mềm mại lập tức thoát ly khỏi lòng ngực của Diệp Phong, đứng dậy chánh sắc nói: “Hoàng thượng, thái hậu tới, chúng ta mau ra ngoài tiếp giá, để tránh cho người khác nói xấu!”



‘Trời, lại đến lúc không tốt thế này. Hết lần này đến lần khác, lúc lão tử ăn thì lại bị làm phiền. Cái đám nữ nhân này thật là tốn thời gian!’ Diệp Phong nghe vậy trong lòng không vui mà ca thán, rồi cùng hoàng hậu ra khỏi đại sảnh để nghenh đón đại giá của thái hậu!

Bên ngoài Long Tường cung, thái hậu Lưu Khiết mỹ lệ, mặc bộ cung trang màu tím, đầu đội một cái nón có đuôi chim, mắt nhỏ, mặt đẹp, vẻ ngoài quyến rũ, tư thái nhẹ nhàng động lòng người, có vẻ ung dung cao quý, thái độ nghiêm trang!

‘Trời đất, đây chính là thái hậu ư? Đẹp quá, nàng chỉ mới bốn mươi tuổi ư? Sẽ không phải là tuổi giả chứ? ‘ Diệp đại sắc lang trợn mắt há mồm nhìn tư thái động lòng người của thái hậu mỹ lệ Lưu Khiết, nuốt nước miếng không ngừng, trong lòng không tin được mà thì thâm, cảm giác đại mỹ nhân này vô luận là dung mạo hay hình dáng đều có thể cọi lại cực phẩm trong các cực phẩm!

Hoàng hậu không biết ý nghĩ trong đầu của Diệp Phong, thấy hắn nhìn thái hậu mà sững sờ, không cúi đầu thi lễ, lập tức kéo ống tay áo của hắn dùng ánh mắt nhắc nhở hắn nhanh chóng thi lễ. Diệp đại sắc lang sau khi được hoàng hậu nhắc nhở, từ trong kinh ngạc tỉnh lại, vội vàng dẫn hoàng hậu cùng chúng cung nữ thái giám thi lễ thỉnh an thái hậu.

“Hoàng thượng đứng dậy. Các ngươi cũng đều đứng lên đi!” Thái hậu mỹ lệ Lưu Khiết nhìm bọn người hoàng thường thi lễ bái kiến, mở đôi môi đỏ và phất tay nói, tư thế đoan trang như phương, ung dung cao quý. Thấy vậy Diệp Phong vừa sửng sờ, trong lòng vừa hô to “tốt lắm!”

Lưu Khiết dưới sự đón tiếp của Diệp Phong và hoàng hậu, tiến vào đại sảnh, nhìn thấy đĩa thức ăn đang đầy khắp bàn, mở miệng cười nói: “Nguyên lai hoàng thượng đang dùng bữa với hoàng hậu. Ai gia thật là đến không đúng lúc rồi!”

Phong tình vạn chủng, mỹ lệ động lòng người. Lưu manh hoàng đế nhìn Lưu Khiết cười mỹ lệ, trong đầu nhanh chóng đưa ra đánh giá, miệng cung kính cùng hoàng hậu đáp lại, rồi thỉnh Lưu Khiết ngồi lên trường y ở đại sảnh.

Sanh mẫu của Chu Ngọc Long mất sớm, bởi thế Lưu Khiết không có quan hệ thân sanh mẫu tử. Giữa hai người rất có ít tình mẹ con, chỉ là danh xưng thôi. Lưu Khiết ngồi trên trường y nhìn hoàng hậu đứng bên trái, cùng với Diệp Phong đang ngồi bên phải để tiếp đãi, cười hỏi: “Hoàng thượng, nghe nói ngài đêm qua để hoàng hậu ở lại thị tẩm, có phải là bệnh tình đã chuyển biến tốt chăng?”

Diệp Phong tận lực áp chế nhìn Lưu Khiết không để lộ ra ánh mắt hóa sắc, từ từ trả lời: “Tạ thái hậu quan tâm, lần xuất hải này, trẫm gặp một vị lão thần tiên, nói trẫm là nhất quốc chi nhân, không thể mang bệnh mà du sơn ngoạn thủ không để ý đế triều chánh, rồi giúp trẫm chữa trị ngoan tậ, và dạy cho trẫm một bộ võ công tự vệ, muốn trẫm dùng hoàng quyền tạo phúc cho bách tính!”

“Lão thần tiên??” Lưu Khiết nghe hắn nói xong, mày nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng lại lập tức ra vẻ tin tưởng mà nói: “Không nghĩ được rằng hoàng thượng lại có thể gặp được thần tiên trong truyền thuyết. Chân mạng thiên tử quả nhiên không ai có thể so sánh. Ai gia rốt cuộc không cần phải lo lắng về vấn đề nối dỗi. Đáng ăn mừng, thật đáng ăn mừng!”

‘Nữ nhân này không đơn giả a…’ Diệp Phong vẫn chú ý đến Lưu Khiết đại mỹ nhân này, tự nhiên thấy được tia nghi hoặc trong mắt của nàng, trong lòng âm thầm kinh hãi, miệng thì cung kích bồi tiếu.

“Hoàng hậu, bây giờ thân thể của hoàng thượng được khang phục, khanh cũng không nên chiếm ngài làm của riêng. Hãy để cho những tỷ muội còn là một ít cơ hội!” Lưu Khiết nhìn Hứa Lâm mỉm cười nói, ý tứ rất rõ ràng, chính là không muốn để hoàng được một mình được đắc sủng, để tránh cho đảng phái của tể tướng có chỗ dựa là hoàng thượng, mà phá hư thế cục trong triều hiện tại.

“Vâng, thần thiếp nghe lời dạy của thái hậu!” Hoàng hậu mỹ lệ mỉm cười ứng thanh, tâm trạng cũng không lo lắng về lời của thái hậu. Nàng sớm đã quen cùng Lưu Khiết và hai vị hoàng phi kháng minh tranh ám đấu.

Lưu Khiết hôm nay đến gặp hoàng thượng chính là muốn biết vấn đề việc hoàng hậu thị tẩm. Bây giờ biết ngoan tật của hoàng thượng đã khang phục, tính tình và thái độ cũng chuyển biến nhiều, lý do nói là gặp thần tiên khiến nàng khó có thể tin được. Nàng nghe hoàng hậu ứng thanh xong, cũng không biết nói gì nữa, rồi được Diệp Phong va hoàng hâu tiễn, mang theo nghi vẫn rời khỏi Long Tường cung, chuẩn bị quan sát thật kỹ hơn. Còn về vấn đề loạn quân phương bắc và nam man đế quốc, nàng không muốn xen vào, chỉ yên lặng mà tọa sơn quan hổ đấu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook