Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 173: Đả Kiếp Liên Quân, Âm Hiểm Độc Kế
Hằng Tâm
27/02/2013
“Trời ơi, băng sương long ưng, cả một binh đoàn băng sương long ưng à, bọn chúng làm thế nào có được nhiều băng sương long ưng như vậy?”
“Trước tiên là một con băng sương cự long, tiếp theo lại có một con song đầu cự long, bây giờ lại xuất hiện nhiều băng sương long ưng như vậy, rốt cuộc Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ có vận may gì vậy?”
Lưu manh công tước đái lĩnh phi hành bộ đội của Tư Lược đoàn, dừng lại tại phía tây bắc của Tạp Tư Đặc Lộ thành, cùng dực nhân bộ đội và thú ải liên quân hình thành một hình tam giác, binh tướng song phương đang chém giết, thấy một binh đoàn có trên một vạn băng sương long ưng biên chế chỉnh tề, đều lộ ra thần sắc rung động.
“Lôi Ân công tước, trường chiến tranh này cùng Mạt La đế quốc của ngươi không có quan hệ, hy vọng ngươi không tự gây phiền phức cho mình, kẻ chi viện dực nhân vương quốc chính là địch nhân của thú ải liên quân chúng ta!”
Thú nhân nguyên soái Khố Lạc, sau khi đánh giá một phen băng sương long ưng của Long ưng kị sĩ đoàn, tâm trạng mặc dù còn hiếu kì, nhưng cũng chưa ngại nhánh bộ đội này, ngẩng đầu mở cái miệng rộng như chậu máu rống lên nhắc nhở Diệp Phong.
“Ách? Chi viện dực nhân vương quốc? Ta có nói muốn chi viện dực nhân vương quốc à? Hùng sư nguyên soái nhà ngươi không nên đoán bừa a!” Diệp Phong nhàn hạ ngồi xổm trên lưng Thánh Ma, tay trái vuốt ve đầu của Tiểu Hắc bên chân hắn, hút thuốc cúi đầu nhìn Khố Lạc nguyên soái trong đám đông thú ải liên quân, hiếu kì hững hờ hỏi, vì hắn đã dùng đến Sư hống công nên mặc dù giống như nói chuyện bình thường, nhưng thanh âm vẫn rót vào trong tai mọi người rất rõ ràng!”
“Không phải đến chi viện thì hắn đến làm gì?” Khố Lạc nguyên soái và Mễ Cách nguyên soái, nghe Diệp Phong nói xong, đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc khó hiểu. Ước Hàn nguyên soái trên tường thành càng bị dọa nhảy dựng, giật mình nhìn về phía Tuyết Lị hỏi việc này là thế nào.
“Lôi Ân, chàng lại quậy phá gì nữa đây ...” Tuyết Lị bị phụ nhân hỏi cũng không biết trả lời thế nào, hai mắt lo lắng nhìn luyến nhân, trong đầu bất mãn quở trách.
“Hừ, Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ đáng chết. Khẳng định chỉ là đến để khoe mẽ thôi!” Áo Ni Khắc và Nộ Nham đang chiên đấu dây dưa, nhìn xem Diệp Phong đồng thời bực bội mắng thầm.
“Lôi Ân công tước, ngươi nếu không có ý chi viện dực nhân vương quốc, vậy người mang nhiều binh đến đây để làm gì?” Khố Lạc nguyên soái ngẩng đầu nhìn Diệp Phong nghi hoặc hỏi.
“Ha ha ha, đến làm gì? Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Tư Lược đoàn của ta thường làm gì?” Diệp Phong thở ra một hơi khói thuốc, cúi đầu cười to hỏi ngược lại Khố Lạc.
“Tư Lược đoàn làm gì? Chẳng lã ngươi muốn đánh cướp?!” Khố Lạc càng thêm nghi hoặc nhìn DIệp Phong.
“Thao, rốt cuộc con mẹ nó cũng bắt đầu hiểu rồi. Không sai, lão tử hôm nay chính là đến để ăn cướp. Tất cả thú nhân và ải nhân nghe lão tử nói đây, lập tức buông vũ khí, tháo trang bị xuống rồi cút đi, nếu không sẽ giết không tha!” Lưu manh công tước đứng thẳng dậy, chỉ vào thú nhân và ải nhân trên trời lẫn dưới đất, hung hăng tự đắc trầm giọng hét lớn!
“Đánh cướp thú ải liên quân?” Ước Hàn, cùng với bọn binh tướng bên phía dực nhân, nhe xong lời nói của Diệp Phong, đều có vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Tên gia hỏa này thât sự là giỏi diễn trò ... a ...” Tuyết Lị nhìn Diệp Phong trên không, tâm tình tức giận mắng khẽ một câu, kết quả cũng không nhịn nổi bắt đầu cười lên, nàng biết kế hoạch của Diệp Phong, nên cực kỳ tin tưởng vào Diệp Phong.
“Ha ha, tốt, rất tốt, người quả nhiên rất ngông cuồng, hy vọng người được “tiếp đãi” xong sẽ giảm bớt ngông cuồng. Hồng ưng quân đoàn, tiêu diệt phi hành bộ đội của hắn cho ta!” Hoàng kim hùng sư quá giận đến cười lên, gầm gừ quát thét chỉ vào Diệp Phong trên cao.
“Các huynh đệ. Sát. Giải quyết cái tên ngu ngốc mơ mộng không biết tốt xấu đó. Cho hắn biết sự lợi hại của thú nhân chúng ta!” Tướng quân của Hồng ưng quân đoàn, nghe xong mệnh lệnh của Khố Lạc nguyên soái, lập tức quát lớn dẫn đầu hồng ưng nhân, triển khai trùng phong về phía Diệp Phong vốn khinh thị bọn họ.
“Viên trận!”
Lạp Phỉ Nhĩ, Kiệt Nã Tư, Phỉ Phỉ ba người trên không thấy địch nhân xông tới, trước sau mở miệng quát lớn, hô hào thuộc hạ nhanh chóng hình thành một hình tròn trên không trung, bên ngoài là long ưng kị sĩ mang trọng trang khải giáp bằng cương thiết có lực phòng ngự rất mạnh, bên trong là bạch điêu xạ thủ và hỏa thương xạ thủ đang nhắm bắn.
“Hừ, Lôi Ân, ngươi nghĩ là bày ra một trận hình cổ quái thì có thể gây ra tác dụng sao? Hôm nay bổn soái sẽ bắt người trả giá bằng cả tính mạng cho sự ngông cuồng của ngươi!” Tam đại phi hành bộ đội của Tư Lược đoàn lập nên một trận hình cổ quái, khiến binh tướng hai bên trên chiến trường đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, Khố Lạc nguyên soái thì khinh thường hừ lạnh hét lớn.
“Toàn là bọn con cháu chỉ biết nói mà không làm, kim mao đại cẩu, có bản lĩnh thì tên nô tài ngươi cứ lên đây mà giết lão tử!”
Bên trong viên trận, Diệp Phong đứng trên lưng rồng, nhìn hồng ưng nhân đang lao tới gần, cùng với hoàng kim hùng sư Khố Lạc phía dưới, khẽ cười nhạo đầy đểu cáng, nhanh chóng lấy ra Quang Minh sáo trang, mang lên trên người. Thoáng chốc, bạch mang thần quang chói mắt đột nhiên lóe lên từ trên người hắn, dưới ánh mắt kinh thán của binh tướng hai bên trên chiến trường, bắn thẳng lên chân trời!
“Tiểu quỷ, con mẹ ngươi đừng dựa vào Quang Minh sáo trang mà xem thường người khác, hôm nay hồng ưng quân đoàn chúng ta sẽ cho người biết cái gì gọi là chết. Quang Minh sáo trang của ngươi, nhất đi trở thành đệ nhị sáo quốc bảo của thú nhân vương quốc chúng ta.”
Tướng quân của Hồng ưng quân đoàn dẫn quân tiến đánh, vung thương chỉ vào Diệp Phong cười lạnh mắng to, kêu gọi hồng ưng chiến sĩ cầm cương thương triển khai chém giết với long ưng kị sĩ ở bên ngoài viên trận của Tư Lược đoàn.
“Hắc hắc, thần quang một khi xuất ra, lập tức các người sẽ nếm được mùi vị của sự sợ hãi!” Diệp Phong nghe xong tiếng mắng, hai mắt nhìn chằm chằm vào tướng quân của Hồng ưng quân đoàn, trong đầu hung hăng nghĩ thầm, Thánh Ma to lớn lặng lẽ bay khỏi viên trận, huy vũ Quang Minh thánh kiếm trong tay, thi triển “Kiếm ngạo thương khung, tru yêu tà” tạo ra cự hình bạch mang kiếm khí dài trăm trượng, giống như một tên đồ tể khát máu lao vào giữa đội ngũ của hồng ưng nhân, lạnh lùng triển khai đâm chém điên cuồng, căn bản không kẻ nào ngăn nổi cự hình kiếm khí của hắn!
“Quá mạnh, đây là uy lực của Quang Minh sáo trang sao?”
Song phương binh tướng đang chém giết giữa chiến trường, nhìn cự hình kiếm khí của Diệp Phong, đều lộ ra thần sắc chấn kinh, tâm trạng đều hướng về năng lực vô hạn của Quang minh sáo trang. Cũng như vậy, bạch hồ mỹ nhân Nguyệt Doanh và tuyết thỏ thục nữ La Lan, ở phía đông cách đó mười dặm, thông qua viễn vọng kính cũng thấy được tình cảnh đó, trong lòng rất hâm mộ Lội Ân có được thứ đồ tốt như Quang Minh sáo trang!
“Nếu có thể đoạt lấy Quang Minh sáo trang trở về, công lao này so ra còn lớn hơn đánh chiếm Tạp Tư Đặc Lộ thành!” Thú nhân nguyên soái Khố Đặc, cùng ải nhân nguyên soái Mễ Cách, nhìn Quang Minh sáo trang trên người Diệp Phong trên không, trong mắt tràn ngập dục vọng muốn cưỡng đoạt.
“Một lũ ngu ngốc không biết chuyện, tưởng đây đều là năng lực của Quang minh sáo trang à? Hừ hừ ...” Diệp Phong vung múa kiếm khí chém giết một lúc, nghe những tiếng kinh hô xung quanh, trong lòng vì địch nhân bỏ qua thực lực của hắn nên khinh thường, ra hiệu cho Tiểu Hắc lấy đoản kiếm của nó từ không gian giới chỉ ra, chui vào giữa bọn hồng ưng chiến sĩ nhanh chóng tể(cắt, làm thịt) sát!
“Mẹ nó, con khỉ nhỏ này lợi hại quá, mọi người cẩn thận ... a ... đừng ...”
Tiểu Hắc tay phải cầm đoản kiếm, giống như một bóng đen đoạt mệnh vờn qua lại, tốc độ mắt thường không thể thấy, lướt tới lướt lui trong đám hồng ưng chiến sĩ, mỗi lần thân ảnh lóe lên là đoạt lấy tính mạng của một hồng ưng chiến sĩ, làm cho hồng ưng chiến sĩ phẫn nộ cực độ, nhưng biện pháp để bắt nó thì một chút cũng không có.
Băng sương long ưng mặc dù chỉ có một phần ba thực lực của cự long, nhưng mức độ cứng rắn của lân giáp của chúng có thể so với cự long. Bọn chiến sĩ của hồng ưng quân đoàn chỉ vừa tiếp xúc liền lĩnh ngộ được sự cường hãn của long ưng kị sĩ, phát giác trận thế này không đơn giản.
Thủ phía trước là long ưng kị sĩ có lực phòng ngự rất mạnh không thể đột phá. Tiếp theo bên trong viên trận là bạch điêu xạ thủ bắn tên, cùng với những viên đạn chết chóc của hỏa thương xạ thủ, đối với bọn chúng đang vây ngoài viên trận tuyệt đối là đả kích chí mạng, khiến số tử vong của chúng gia tăng chóng mặt!
“Oanh long” Tiếng nổ lớn vang lên, bọn hoàng kim hùng sư chịu đựng công kích của mưa tên và dực nhân trướng thương chiến sĩ, rốt cực cũng đã dũng mãnh tông vỡ cửa thành tạp Tư Đặc Lộ, vứt bỏ chàng kích khí, cầm lang nha bổng lên tay, triển khai tiến công mãnh liệt hướng về Tạp Tư Đặc Lộ thành. Ước hàn công tước cả kinh vội điều động binh lực ngăn chặn!
“Tốt, cửa thành rốt cục bị phá vỡ, toàn quân xuất kích!” Ải nhân nguyên soái Mễ Cách, vẫn quan sát kĩ chiến đấu trên chiến trường, mắt thấy cửa thành bị tông vỡ, lập tức cao giọng truyền lệnh tất cả binh tướng ải nhân phát động tổng tấn công về phía Tạp Tư Đặc Lộ thành.
Thú nhân nguyên soái Khố Lạc thấy thế vừa chuẩn bị ra lệnh thì một kinh biến khiến tất cả binh tướng trên mặt đất của thú ải liên quân sợ hãi bỗng bộc phát, bởi vì mặt đất dưới chân chúng đột nhiên nổ tung, mặt đất liên tục xuất hiện khe nứt cùng hố lớn, những vụ nổ còn kéo theo vô số thạch tử(đá cục), phi sa(cát) bay lên như tên bắn, khiến bọn chúng bị kinh hoảng nên không thể né tránh, không bị tên bắn chết thì là bị ngã vào khe nứt và hố to, tiếng kêu rên thảm thiết thê lương, nhất thời che phủ cả tiếng hảm sát, vang vọng từng hồi như thông suốt cả trời đất!
“Sao lại thế này? Sao lại thế này? Động đất? Không, không đúng, động đất sao lại gây nổ mạnh?”
Khố Lạc và Mễ Cách thấy binh sĩ trên mặt đất từng lớp từng lớp rơi vào lòng đất chết thảm, đưa mắt nhìn nhau, đều không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra, giật mình sợ hãi, trước sau gọi ra ma sủng liệt diễm sư thứu và đại địa thương ưng, bay lên không trung tránh né sự bạo tạc của mặt đất đang ập đến gần!
Hai người may mắn bay lên không trung, sau khi bay lên quay đầu nhìn xuống đất quan sát, lập tức thấy được một tình cảnh làm họ càng thêm giật mình sợ hãi, dưới lòng đất bị nổ tung có dòng nước ngầm, hơn nữa trong nước tựa hồ có độc, tất cả binh tướng chưa chết rơi vào trong nước, đều bị độc thủy làm cho mục rữa đau đến không muốn sống, gào lên thê lương!
Áo Ni Khắc và Nộ Nham đang quấn lấy nhau cùng đều chấn kinh tách ra, lập tức dùng hết khả năng tránh né ảnh hưởng. Ước Hàn và binh tướng bên phía dực nhân, nhìn kinh biến đột ngột xảy ra, đầu tiên là giật mình kinh hãi, sau đó đều lộ ra thần sắc cao hứng, đối với bọn họ mà nói, địch binh mà chết hết ráo thì còn tốt hơn!
“Thành công rồi, kế hoạch của Lôi Ân thành công rồi!” Tuyết Lị đứng trên tường thành, nhìn luyến nhân cưỡi rồng trên không giết địch, trong lòng thập phần cao hứng.
“Ha ha ha, kim mao đại cẩu, ải nhân lão quỷ, kiến thức được lợi hại rồi chứ, muốn dựa vào nhiều quân mà phô trương tự đắc, lão tử sẽ oanh tạc chết binh lính của các ngươi!” Diệp Phong huy vũ kiếm khí điên cuồng chém vào hồng ưng chiến sĩ chung quanh, trong miệng ha ha cười to hung ác.
“Vụ nổ này do hắn gây ra à??” Lưu manh công tước vừa nói ra, Ước Hàn, Khố Lạc, Mễ Cách cùng binh tướng hai bên không biết nguyên nhân vụ nổ đều lộ ra thần sắc cật kinh(giật mình kinh hãi), không nghĩ đến hắn có thể làm ra mai phục to lớn như thế dưới lòng đất chiến trường!
Diệp Phong vì kế hoạch lần này, đã mất không ít khí lực, ngoài trừ một ít bộ đội cảnh giới mặt ngoài được lưu lại phòng thủ Tinh Quang bình nguyên, Tư Lược đoàn cơ hồ đã tổng động viên, tiến hành đào bới tại phía bắc Tạp Tư Đặc Lộ thành, bố trí tạc đạn. Bởi vì khi đại địa kị sĩ dò xát địa hình, phát hiện nền đất nơi đây mềm xốp, hơn nữa lòng đất còn có nước ngầm, nếu có thể đào rỗng giữa các tầng, cài đặt liên hoàn tạc đạn trên diện tích lớn, nhất định có hiệu quả kì diệu khi phục kích địch nhân.
Diệp Phong nghe đoàn trưởng Thụy Ân của Đại địa kị sĩ đoàn báo cáo sự việc này, lúc đó cao hứng nghĩ ra một chủ ý còn xấu xa hơn, đem dòng nước ngầm chặn lại, để nước dâng lên, sau đó hòa kịch độc có tính ăn mòn vào trong nước, khiến địch nhân rơi vào thì tuyệt đối không có đường sống!
Xem cục diện trên chiến trường bây giờ thì đợi khi bạo tạc chấm dứt, lục địa bộ đội(bộ binh) của thú ải liên quân sẽ hoàn toàn tan rã. Kế hoạch của Diệp Phong xem như thành công một nửa, một nửa còn lại cũng đang âm thầm tiến hành, tên giả hỏa này thật sự xấu xa a ...
“Trước tiên là một con băng sương cự long, tiếp theo lại có một con song đầu cự long, bây giờ lại xuất hiện nhiều băng sương long ưng như vậy, rốt cuộc Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ có vận may gì vậy?”
Lưu manh công tước đái lĩnh phi hành bộ đội của Tư Lược đoàn, dừng lại tại phía tây bắc của Tạp Tư Đặc Lộ thành, cùng dực nhân bộ đội và thú ải liên quân hình thành một hình tam giác, binh tướng song phương đang chém giết, thấy một binh đoàn có trên một vạn băng sương long ưng biên chế chỉnh tề, đều lộ ra thần sắc rung động.
“Lôi Ân công tước, trường chiến tranh này cùng Mạt La đế quốc của ngươi không có quan hệ, hy vọng ngươi không tự gây phiền phức cho mình, kẻ chi viện dực nhân vương quốc chính là địch nhân của thú ải liên quân chúng ta!”
Thú nhân nguyên soái Khố Lạc, sau khi đánh giá một phen băng sương long ưng của Long ưng kị sĩ đoàn, tâm trạng mặc dù còn hiếu kì, nhưng cũng chưa ngại nhánh bộ đội này, ngẩng đầu mở cái miệng rộng như chậu máu rống lên nhắc nhở Diệp Phong.
“Ách? Chi viện dực nhân vương quốc? Ta có nói muốn chi viện dực nhân vương quốc à? Hùng sư nguyên soái nhà ngươi không nên đoán bừa a!” Diệp Phong nhàn hạ ngồi xổm trên lưng Thánh Ma, tay trái vuốt ve đầu của Tiểu Hắc bên chân hắn, hút thuốc cúi đầu nhìn Khố Lạc nguyên soái trong đám đông thú ải liên quân, hiếu kì hững hờ hỏi, vì hắn đã dùng đến Sư hống công nên mặc dù giống như nói chuyện bình thường, nhưng thanh âm vẫn rót vào trong tai mọi người rất rõ ràng!”
“Không phải đến chi viện thì hắn đến làm gì?” Khố Lạc nguyên soái và Mễ Cách nguyên soái, nghe Diệp Phong nói xong, đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc khó hiểu. Ước Hàn nguyên soái trên tường thành càng bị dọa nhảy dựng, giật mình nhìn về phía Tuyết Lị hỏi việc này là thế nào.
“Lôi Ân, chàng lại quậy phá gì nữa đây ...” Tuyết Lị bị phụ nhân hỏi cũng không biết trả lời thế nào, hai mắt lo lắng nhìn luyến nhân, trong đầu bất mãn quở trách.
“Hừ, Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ đáng chết. Khẳng định chỉ là đến để khoe mẽ thôi!” Áo Ni Khắc và Nộ Nham đang chiên đấu dây dưa, nhìn xem Diệp Phong đồng thời bực bội mắng thầm.
“Lôi Ân công tước, ngươi nếu không có ý chi viện dực nhân vương quốc, vậy người mang nhiều binh đến đây để làm gì?” Khố Lạc nguyên soái ngẩng đầu nhìn Diệp Phong nghi hoặc hỏi.
“Ha ha ha, đến làm gì? Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Tư Lược đoàn của ta thường làm gì?” Diệp Phong thở ra một hơi khói thuốc, cúi đầu cười to hỏi ngược lại Khố Lạc.
“Tư Lược đoàn làm gì? Chẳng lã ngươi muốn đánh cướp?!” Khố Lạc càng thêm nghi hoặc nhìn DIệp Phong.
“Thao, rốt cuộc con mẹ nó cũng bắt đầu hiểu rồi. Không sai, lão tử hôm nay chính là đến để ăn cướp. Tất cả thú nhân và ải nhân nghe lão tử nói đây, lập tức buông vũ khí, tháo trang bị xuống rồi cút đi, nếu không sẽ giết không tha!” Lưu manh công tước đứng thẳng dậy, chỉ vào thú nhân và ải nhân trên trời lẫn dưới đất, hung hăng tự đắc trầm giọng hét lớn!
“Đánh cướp thú ải liên quân?” Ước Hàn, cùng với bọn binh tướng bên phía dực nhân, nhe xong lời nói của Diệp Phong, đều có vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Tên gia hỏa này thât sự là giỏi diễn trò ... a ...” Tuyết Lị nhìn Diệp Phong trên không, tâm tình tức giận mắng khẽ một câu, kết quả cũng không nhịn nổi bắt đầu cười lên, nàng biết kế hoạch của Diệp Phong, nên cực kỳ tin tưởng vào Diệp Phong.
“Ha ha, tốt, rất tốt, người quả nhiên rất ngông cuồng, hy vọng người được “tiếp đãi” xong sẽ giảm bớt ngông cuồng. Hồng ưng quân đoàn, tiêu diệt phi hành bộ đội của hắn cho ta!” Hoàng kim hùng sư quá giận đến cười lên, gầm gừ quát thét chỉ vào Diệp Phong trên cao.
“Các huynh đệ. Sát. Giải quyết cái tên ngu ngốc mơ mộng không biết tốt xấu đó. Cho hắn biết sự lợi hại của thú nhân chúng ta!” Tướng quân của Hồng ưng quân đoàn, nghe xong mệnh lệnh của Khố Lạc nguyên soái, lập tức quát lớn dẫn đầu hồng ưng nhân, triển khai trùng phong về phía Diệp Phong vốn khinh thị bọn họ.
“Viên trận!”
Lạp Phỉ Nhĩ, Kiệt Nã Tư, Phỉ Phỉ ba người trên không thấy địch nhân xông tới, trước sau mở miệng quát lớn, hô hào thuộc hạ nhanh chóng hình thành một hình tròn trên không trung, bên ngoài là long ưng kị sĩ mang trọng trang khải giáp bằng cương thiết có lực phòng ngự rất mạnh, bên trong là bạch điêu xạ thủ và hỏa thương xạ thủ đang nhắm bắn.
“Hừ, Lôi Ân, ngươi nghĩ là bày ra một trận hình cổ quái thì có thể gây ra tác dụng sao? Hôm nay bổn soái sẽ bắt người trả giá bằng cả tính mạng cho sự ngông cuồng của ngươi!” Tam đại phi hành bộ đội của Tư Lược đoàn lập nên một trận hình cổ quái, khiến binh tướng hai bên trên chiến trường đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, Khố Lạc nguyên soái thì khinh thường hừ lạnh hét lớn.
“Toàn là bọn con cháu chỉ biết nói mà không làm, kim mao đại cẩu, có bản lĩnh thì tên nô tài ngươi cứ lên đây mà giết lão tử!”
Bên trong viên trận, Diệp Phong đứng trên lưng rồng, nhìn hồng ưng nhân đang lao tới gần, cùng với hoàng kim hùng sư Khố Lạc phía dưới, khẽ cười nhạo đầy đểu cáng, nhanh chóng lấy ra Quang Minh sáo trang, mang lên trên người. Thoáng chốc, bạch mang thần quang chói mắt đột nhiên lóe lên từ trên người hắn, dưới ánh mắt kinh thán của binh tướng hai bên trên chiến trường, bắn thẳng lên chân trời!
“Tiểu quỷ, con mẹ ngươi đừng dựa vào Quang Minh sáo trang mà xem thường người khác, hôm nay hồng ưng quân đoàn chúng ta sẽ cho người biết cái gì gọi là chết. Quang Minh sáo trang của ngươi, nhất đi trở thành đệ nhị sáo quốc bảo của thú nhân vương quốc chúng ta.”
Tướng quân của Hồng ưng quân đoàn dẫn quân tiến đánh, vung thương chỉ vào Diệp Phong cười lạnh mắng to, kêu gọi hồng ưng chiến sĩ cầm cương thương triển khai chém giết với long ưng kị sĩ ở bên ngoài viên trận của Tư Lược đoàn.
“Hắc hắc, thần quang một khi xuất ra, lập tức các người sẽ nếm được mùi vị của sự sợ hãi!” Diệp Phong nghe xong tiếng mắng, hai mắt nhìn chằm chằm vào tướng quân của Hồng ưng quân đoàn, trong đầu hung hăng nghĩ thầm, Thánh Ma to lớn lặng lẽ bay khỏi viên trận, huy vũ Quang Minh thánh kiếm trong tay, thi triển “Kiếm ngạo thương khung, tru yêu tà” tạo ra cự hình bạch mang kiếm khí dài trăm trượng, giống như một tên đồ tể khát máu lao vào giữa đội ngũ của hồng ưng nhân, lạnh lùng triển khai đâm chém điên cuồng, căn bản không kẻ nào ngăn nổi cự hình kiếm khí của hắn!
“Quá mạnh, đây là uy lực của Quang Minh sáo trang sao?”
Song phương binh tướng đang chém giết giữa chiến trường, nhìn cự hình kiếm khí của Diệp Phong, đều lộ ra thần sắc chấn kinh, tâm trạng đều hướng về năng lực vô hạn của Quang minh sáo trang. Cũng như vậy, bạch hồ mỹ nhân Nguyệt Doanh và tuyết thỏ thục nữ La Lan, ở phía đông cách đó mười dặm, thông qua viễn vọng kính cũng thấy được tình cảnh đó, trong lòng rất hâm mộ Lội Ân có được thứ đồ tốt như Quang Minh sáo trang!
“Nếu có thể đoạt lấy Quang Minh sáo trang trở về, công lao này so ra còn lớn hơn đánh chiếm Tạp Tư Đặc Lộ thành!” Thú nhân nguyên soái Khố Đặc, cùng ải nhân nguyên soái Mễ Cách, nhìn Quang Minh sáo trang trên người Diệp Phong trên không, trong mắt tràn ngập dục vọng muốn cưỡng đoạt.
“Một lũ ngu ngốc không biết chuyện, tưởng đây đều là năng lực của Quang minh sáo trang à? Hừ hừ ...” Diệp Phong vung múa kiếm khí chém giết một lúc, nghe những tiếng kinh hô xung quanh, trong lòng vì địch nhân bỏ qua thực lực của hắn nên khinh thường, ra hiệu cho Tiểu Hắc lấy đoản kiếm của nó từ không gian giới chỉ ra, chui vào giữa bọn hồng ưng chiến sĩ nhanh chóng tể(cắt, làm thịt) sát!
“Mẹ nó, con khỉ nhỏ này lợi hại quá, mọi người cẩn thận ... a ... đừng ...”
Tiểu Hắc tay phải cầm đoản kiếm, giống như một bóng đen đoạt mệnh vờn qua lại, tốc độ mắt thường không thể thấy, lướt tới lướt lui trong đám hồng ưng chiến sĩ, mỗi lần thân ảnh lóe lên là đoạt lấy tính mạng của một hồng ưng chiến sĩ, làm cho hồng ưng chiến sĩ phẫn nộ cực độ, nhưng biện pháp để bắt nó thì một chút cũng không có.
Băng sương long ưng mặc dù chỉ có một phần ba thực lực của cự long, nhưng mức độ cứng rắn của lân giáp của chúng có thể so với cự long. Bọn chiến sĩ của hồng ưng quân đoàn chỉ vừa tiếp xúc liền lĩnh ngộ được sự cường hãn của long ưng kị sĩ, phát giác trận thế này không đơn giản.
Thủ phía trước là long ưng kị sĩ có lực phòng ngự rất mạnh không thể đột phá. Tiếp theo bên trong viên trận là bạch điêu xạ thủ bắn tên, cùng với những viên đạn chết chóc của hỏa thương xạ thủ, đối với bọn chúng đang vây ngoài viên trận tuyệt đối là đả kích chí mạng, khiến số tử vong của chúng gia tăng chóng mặt!
“Oanh long” Tiếng nổ lớn vang lên, bọn hoàng kim hùng sư chịu đựng công kích của mưa tên và dực nhân trướng thương chiến sĩ, rốt cực cũng đã dũng mãnh tông vỡ cửa thành tạp Tư Đặc Lộ, vứt bỏ chàng kích khí, cầm lang nha bổng lên tay, triển khai tiến công mãnh liệt hướng về Tạp Tư Đặc Lộ thành. Ước hàn công tước cả kinh vội điều động binh lực ngăn chặn!
“Tốt, cửa thành rốt cục bị phá vỡ, toàn quân xuất kích!” Ải nhân nguyên soái Mễ Cách, vẫn quan sát kĩ chiến đấu trên chiến trường, mắt thấy cửa thành bị tông vỡ, lập tức cao giọng truyền lệnh tất cả binh tướng ải nhân phát động tổng tấn công về phía Tạp Tư Đặc Lộ thành.
Thú nhân nguyên soái Khố Lạc thấy thế vừa chuẩn bị ra lệnh thì một kinh biến khiến tất cả binh tướng trên mặt đất của thú ải liên quân sợ hãi bỗng bộc phát, bởi vì mặt đất dưới chân chúng đột nhiên nổ tung, mặt đất liên tục xuất hiện khe nứt cùng hố lớn, những vụ nổ còn kéo theo vô số thạch tử(đá cục), phi sa(cát) bay lên như tên bắn, khiến bọn chúng bị kinh hoảng nên không thể né tránh, không bị tên bắn chết thì là bị ngã vào khe nứt và hố to, tiếng kêu rên thảm thiết thê lương, nhất thời che phủ cả tiếng hảm sát, vang vọng từng hồi như thông suốt cả trời đất!
“Sao lại thế này? Sao lại thế này? Động đất? Không, không đúng, động đất sao lại gây nổ mạnh?”
Khố Lạc và Mễ Cách thấy binh sĩ trên mặt đất từng lớp từng lớp rơi vào lòng đất chết thảm, đưa mắt nhìn nhau, đều không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra, giật mình sợ hãi, trước sau gọi ra ma sủng liệt diễm sư thứu và đại địa thương ưng, bay lên không trung tránh né sự bạo tạc của mặt đất đang ập đến gần!
Hai người may mắn bay lên không trung, sau khi bay lên quay đầu nhìn xuống đất quan sát, lập tức thấy được một tình cảnh làm họ càng thêm giật mình sợ hãi, dưới lòng đất bị nổ tung có dòng nước ngầm, hơn nữa trong nước tựa hồ có độc, tất cả binh tướng chưa chết rơi vào trong nước, đều bị độc thủy làm cho mục rữa đau đến không muốn sống, gào lên thê lương!
Áo Ni Khắc và Nộ Nham đang quấn lấy nhau cùng đều chấn kinh tách ra, lập tức dùng hết khả năng tránh né ảnh hưởng. Ước Hàn và binh tướng bên phía dực nhân, nhìn kinh biến đột ngột xảy ra, đầu tiên là giật mình kinh hãi, sau đó đều lộ ra thần sắc cao hứng, đối với bọn họ mà nói, địch binh mà chết hết ráo thì còn tốt hơn!
“Thành công rồi, kế hoạch của Lôi Ân thành công rồi!” Tuyết Lị đứng trên tường thành, nhìn luyến nhân cưỡi rồng trên không giết địch, trong lòng thập phần cao hứng.
“Ha ha ha, kim mao đại cẩu, ải nhân lão quỷ, kiến thức được lợi hại rồi chứ, muốn dựa vào nhiều quân mà phô trương tự đắc, lão tử sẽ oanh tạc chết binh lính của các ngươi!” Diệp Phong huy vũ kiếm khí điên cuồng chém vào hồng ưng chiến sĩ chung quanh, trong miệng ha ha cười to hung ác.
“Vụ nổ này do hắn gây ra à??” Lưu manh công tước vừa nói ra, Ước Hàn, Khố Lạc, Mễ Cách cùng binh tướng hai bên không biết nguyên nhân vụ nổ đều lộ ra thần sắc cật kinh(giật mình kinh hãi), không nghĩ đến hắn có thể làm ra mai phục to lớn như thế dưới lòng đất chiến trường!
Diệp Phong vì kế hoạch lần này, đã mất không ít khí lực, ngoài trừ một ít bộ đội cảnh giới mặt ngoài được lưu lại phòng thủ Tinh Quang bình nguyên, Tư Lược đoàn cơ hồ đã tổng động viên, tiến hành đào bới tại phía bắc Tạp Tư Đặc Lộ thành, bố trí tạc đạn. Bởi vì khi đại địa kị sĩ dò xát địa hình, phát hiện nền đất nơi đây mềm xốp, hơn nữa lòng đất còn có nước ngầm, nếu có thể đào rỗng giữa các tầng, cài đặt liên hoàn tạc đạn trên diện tích lớn, nhất định có hiệu quả kì diệu khi phục kích địch nhân.
Diệp Phong nghe đoàn trưởng Thụy Ân của Đại địa kị sĩ đoàn báo cáo sự việc này, lúc đó cao hứng nghĩ ra một chủ ý còn xấu xa hơn, đem dòng nước ngầm chặn lại, để nước dâng lên, sau đó hòa kịch độc có tính ăn mòn vào trong nước, khiến địch nhân rơi vào thì tuyệt đối không có đường sống!
Xem cục diện trên chiến trường bây giờ thì đợi khi bạo tạc chấm dứt, lục địa bộ đội(bộ binh) của thú ải liên quân sẽ hoàn toàn tan rã. Kế hoạch của Diệp Phong xem như thành công một nửa, một nửa còn lại cũng đang âm thầm tiến hành, tên giả hỏa này thật sự xấu xa a ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.