Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 96: Đan thuần tinh linh,độc khí pháo đạn
Hằng Tâm
27/02/2013
Sáng sớm, không khí trong lành, bầu trời trong xanh, mọi người trong Tư Lược đêm qua đã dọn dẹp xong chiến trường, mang theo bao nhiêu vật tư thu được để quay về trú địa bí mật. Phỉ Phỉ đi bên cạnh Diệp Phong, hai con mắt tò mò quan sát khắp nơi trong động. Từ thành viên Tư Lược đoàn, trang bị, đến ma sủng, tất cả đều làm cho vị hỏa tinh linh chưa từng tiếp xúc với thực tế này cảm giác rất mới mẻ. Nàng trước kia chưa từng thấy qua nhiều chủng tộc và ma sủng như vậy!
Tư Lược đoàn bây giờ có thể nói là toàn dân giai binh ( tất cả đều làm lính). Diệp Phong không nghĩ đem gần ngàn nữ nô trở về đây để sử dụng. Không chỉ Mộng Hinh và Tĩnh Hương có ý kiến, mà tiền chi tiêu sau này cũng sẽ tăng lên đáng kể. Vì thế sau khi dọn dẹp chiến trường xong, hắn chỉ chọn ra năm mươi tinh linh mỹ nữ không có khả năng quay về, và nguyện ý gia nhập Tư Lược đoàn. Số còn lại hắn phát cho mỗi người mười kim tệ, để các nàng quay về cố hương.
Phỉ Phỉ không một chút tâm cơ, không biết Diệp Phong là nam tước quý tộc của Mạt La đế quốc, cũng là đoàn trưởng Hoàng Gia Tư Lược đoàn, thấy Diệp Phong, ngoài sức tưởng tượng, đối đãi tốt với nữ nô như vậy, trong lòng liền sinh hảo cảm. Cho nên khi Diệp Phong mời nàng đến ở tạm trong Tư Lược đoàn, đồng thời cũng đi tham quan nhiều thứ mới lạ, sau mấy ngày thì sẽ đưa nàng trở về nhà. Nàng không hề suy nghĩ, lập tức đáp ứng ngay.
Diệp Phong thấy vậy cực kỳ hài lòng, thầm than nữ nhân lương thiện xử thế bất thâm thường dễ bị lừa gạt. Hắc hắc, lúc trước Lộ Lộ cũng từng bị tên gia hỏa này lừa gạt. Mặc dù Phỉ Phỉ xuất thân bất phàm, nhưng chỉ cần nữ nhân lên thuyền cướp của hắn, thì không thể thoát khỏi ma trảo của hắn.
Lộ Lộ tứ nữ đêm qua theo lời phân phó của Diệp Phong, ở lại trú địa, dẫn tiểu đội bạch lang tuần tra canh chừng địa tinh bọn nô lệ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng chiến trường bên ngoài. Giờ phút này thấy bọn người Diệp Phong trở về, bọn họ lập tức yên tâm, rồi ra đón tiếp và hỏi han tình hình. Tĩnh Hương và Mộng Hinh thấy bên cạnh Diệp Phong có một hỏa tinh linh mỹ nữ đi theo, tất cả lộ ra thần sắc nghi hoặc.
“Lão công, vị tinh linh mỹ nữ kia là ai vậy?!” Sau khi biết rõ tình hình chiến trận thuận lợi, Mộng Hinh đến một bên của Diệp Phong, trừng mắt nhìn hắn, rồi chu mỏ hỏi, xuất ra một dạng thần sắc "chàng dám trêu hoa ghẹo bướm là không yên thân đâu đấy"
“A, lại đây. Ta giới thiệu với các nàng, vị này là thiên kim của bộ lạc hỏa tinh linh trong lãnh địa tinh linh vương quốc, Phỉ Phỉ - Cát Lôi Mỗ tiểu thư. Nàng ta vô tình bị nô đãi đoàn bắt đi, được chúng ta đến cứu. Ta mời nàng ta đến Tư Lược đoàn làm khách.” Diệp Phong giới thiệu Phỉ Phỉ cho Lộ Lộ tứ nữ, hơn nữa còn sớm nhỏ giọng nhắc nhở: “Nên tiếp đãi vị Phỉ Phỉ tiểu thư này chu đáo. Nàng ta sau này có thể cấp cho chúng ta tinh linh chi tuyền và sanh mạng chi tuyền nguyên chất.” Tên gia hỏa này nói xong, cũng là vì muốn tứ nữ dùng ánh mắt thân thiện mà chào hỏi.
Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi thấy thế có chút do dự, nhưng cũng lập tức chào hỏi thân thiết với Phỉ Phỉ. Tĩnh Hương và Mộng Hinh nghe mục đích của tình lang là muốn có tinh linh chi tuyền và sanh mệnh chi tuyền, tạm thời yên tâm rồi khách sáo đối với Phỉ Phỉ
Phỉ Phỉ thấy bốn mỹ nhân tư sắc không thua gì nàng chủ động tiếp đón nàng, liền lập tức đáp lễ. Đồng thời qua thái độ thân mật của Diệp Phong và tứ nữ, nàng cũng tự nhiên hiểu được bọn họ có quan hệ không bình thường. Đại khái là vì ở nhân tộc có chế độ nhất phu đa thê.
“Lộ Lộ, những tinh linh mới gia nhập sẽ cho làm thị nữ ở bên kia, giao cho nàng quản lý. Nàng đi thu xếp phòng ngủ cho bọn họ đi, rồi cũng tùy tiện an bài một chút cho Phỉ Phỉ. Còn chúng ta sẽ dẫn nàng ta đi tham quan tình hình trú địa!” Diệp Phong mỉm cười phân phó Lộ Lộ, dẫn theo U Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hình mang Phỉ Phỉ đi tham quan các nơi của trú địa.
Đối với Phỉ Phỉ chưa thấy qua cái gì cũng như có phần tò mò, nhìn thấy các loại sơn động của trú địa bí mật, cùng cách sử dụng kính tử để phản chiếu ánh sáng thú vị. Trong miệng nàng không ngừng rêu lên thập phần háo hức. U Nguyệt Nhi, Mộng Hinh, Tĩnh Hương tam nữ phát hiện hỏa tinh linh này thật sự ngây thơ, là loại nữ nhân đan thuần không có tâm cơ.
“Thiên nột, Lôi Ân đoàn trưởng, đây là địa tinh trong truyền thuyết ư?? Không trách bọn ngài lại có địa tinh hỏa thương!” Đi tới động khẩu đang nhốt địa tinh, Phỉ Phỉ quan sát những địa tinh thật sư, mắt mở to ra, vẻ như không tin vào những gì mình đang thấy, địa tinh đã thất tung hơn sáu ngàn năm.
“Ha ha ha, đúng vậy, đây là địa tinh. Đi đi, tiếp tục tham quan, phía trước còn nhiều thứ làm cho nàng này giật mình hơn nữa!” Diệp Phong nhìn vể mặt rung động của tuyệt sắc mỹ nữ, trong lòng có chút đắc ý, miệng cao hứng cười to.
“Còn cái gì nữa?” Phỉ Phỉ nghi nghi hoặc hoặc nhìn Diệp Phong mà hỏi, không thể nghĩ ra là cái gì sẽ làm nàng kinh ngạc như đám địa tinh này.
“Ha ha, nàng cứ tiếp tục đi thăm quan thì sẽ biết thôi. Bây giờ mà nói cho nàng biết thì chẳng còn thú vị nào!” Diệp Phong đắc y cười, dẫn U Nguyệt Nhi tam nữ cùng Phỉ Phỉ tiếp tục đi thăm quan.
“Chàng để nàng ta biết rõ hết chi tiết của chúng ta, không có tốt. Nếu nàng ta sau này ra khỏi đây sẽ tiết lộ hết thì tính sao?” Tĩnh Hương nghi hoặc nhìn Diệp Phong rồi nhỏ giọng hỏi. Cảm giác việc hắn lộ ra bí mật về địa tinh có chút không ổn.
“Yên tâm, ta bảo đảm rằng nàng ta sẽ không tiết lộ đâu!” Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương rồi mỉm cười, nhẹ giọng đáp. Bởi vì căn bản hắn không để cho Phỉ Phỉ rời khỏi, để quan hệ tốt đẹp, tranh thủ hảo cảm của Phỉ Phỉ.
“Phỉ Phỉ, những gì nàng hôm nay thấy được, toàn bộ đều là bí mật của Tư Lược đoàn chúng ta. Nàng là bằng hữu tốt, nàng có thể xem qua, nhưng nàng cũng nên giữ bí mật nha!” Diệp Phong cười cười tỏ vẻ chú ý.
“Ân, Lôi Ân đoàn trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật. A a, có một Lôi Ân đoàn trưởng như vậy làm bằng hữu thật là tốt, làm tăng thêm kiến thức nhiều.” Phỉ Phỉ nghe xong vui vẻ gật đầu ứng thanh. Hai mắt nàng vẫn tiếp tục quan sát quang cảnh chung quanh.
Mộng Hinh nhìn thần tình tò mò của Phỉ Phỉ, rồi đi tới gần phía trước Diệp Phong, nhẹ giọng có chút thâm ý nói: ”Lão công, vị tinh linh mỹ nữ này thật ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có. Chàng nếu muốn nàng ta, tựa hồ không khó gì!”
“Hinh nhi, nàng sao đột nhiên lại nói như vậy. Chẳng lẽ ta là loại sắc lang đó sao?” Diệp Phong vô sỉ để vẻ mặt chánh sắc, nhìn Mộng Hinh rồi nhỏ giọng chất vấn.
“Hừ, chàng là loại người gì thiếp không rõ hay sao?” Mộng Hinh tức giận liếc Diệp Phong một cái, tiếp tục nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu chàng lại muốn tăng thêm tỷ muội cho thiếp, thiếp sẽ giết chàng!”
“Tốt, lão bà đại nhân, không muốn bị người khác nghe được mà hiểu lầm a!” Diệp Phong nghe nhắc nhở của Mộng Hinh, cười đắc ý bảo rằng nàng làm ồn như thế Phỉ Phỉ sẽ nghe được. Muốn Diệp Phong, tên đại sắc lang tham lam, buông tha cực phẩm mĩ nhục đã gần đến miệng, là việc không có khả năng. Bởi cảm tình và y luyến của Mộng Hinh đối với hắn hiện giờ, dù Mộng Hinh có ghen tuông gì, hắn cũng không tin Mộng Hinh giết hắn!
“Hỏa diễm chi thần tại thương, cái này, cái này là Truyện Tống chi môn? Lôi Ân đoàn trưởng, ngài có Truyện Tống chi môn sao?”
Khi bốn người Diệp Phong dẫn Phỉ Phỉ ra đại sảnh công chúng, nàng hỏa tinh linh mĩ lệ này phát hiện ra cái lỗ của Truyện Tống chi môn, lập tức chấn động trợn mắt há mồm, kinh hoảng nhìn Diệp Phong.
“Thế nào, Phỉ Phỉ, ta nói sẽ để cho nàng thấy được nhiều thứ mới lạ, có làm nàng thấy vọng không?” Diệp Phong điểm lên cây Thanh sảng tiêu hồn, mỉm cười nhìn hỏa tinh linh mĩ lệ làm hắn động tâm này.
“Ân, Lôi Ân đoàn trưởng thật sự lợi hại. Từng nơi của Tư Lược đoàn đều làm ta kinh ngạc hài lòng!” Phỉ Phỉ nhìn Diệp Phong, nhanh chóng gật đầu ứng thanh, tâm trạng thập phần bội phục, rồi tò mò hỏi: “Lôi Ân đoàn trưởng, địa tinh không phải thất tung sáu ngàn năm hay sao? Ngài tìm được bọn chúng ở nơi nào vậy?”
“Cái này không vội, từ từ ta sẽ nói cho nàng nghe. Bây giờ ở lại đây, rồi thưởng thức trù nghệ của hương kì ải nhân chúng ta!” Diệp Phong mỉm cười nói, ra lệnh cho thành viên Tư Lược đoạn chuẩn bị yến tiệc, nói cho bọn hương kỳ ải nhân làm vài món ngon cho Phỉ Phỉ, sau đó cùng U Nguyệt Nhi tam nữ dẫn Phỉ Phỉ thăm quan hết tất cả nơi trong trú địa bí mật, đến khi yến tiệc đã chuẩn bị xong. Yến hội náo nhiệt để chúc mừng Phỉ Phỉ đến đây.
Trong thời bị nhốt tinh thần Phỉ Phỉ có chút khẩn trương, sau khi được cứu thoát, lại có nhiều việc khó tin mà trước đó chưa từng thấy qua, liền vui vẻ lên đồng thời cảm giác mệt mỏi xuất hiện. Tiếp đó nàng thưởng thức những món ngon từ tay chế biến của hương kì ải nhân dưới công thức của Lôi Ân đoàn trưởng, uống thêm hương kỳ quả tửu, nàng hỏa tinh linh mĩ lệ này liền bị say đến nổi mơ mơ màng màng, phải cần Lộ Lộ giúp nàng đưa tới phòng ngủ mà nghỉ ngơi.
Diệp Phong nhìn Phỉ Phỉ rời đi. Tả ôm hữu ấp U Nguyệt Nhi và Mộng Minh, còn miệng thì thưởng thức đôi môi của Lộ Lộ. Nghĩ một lát, rồi hắn bảo Ai Đức đến chỗ giam địa tinh nô lệ, đem Ba La Tư ra đây.
Tư Lược đoàn đối đãi với đám nô lệ nghe lời cũng có thể nói là nhân đạo. Bọn địa tinh Ba La Tư sau một thời gian được Ai Đức giáo huấn vài lần, đều có vẻ bắt đầu nghe lời, cho nên sự đối đãi với chúng tốt hơn, có y phục sạch sẽ, có thức ăn ngon. Dù sao Diệp Phong định dùng bọn chúng, dĩ nhiên không thể để cho chúng đói và lạnh, khiến không có sức làm việc.
“Ba La Tư, nếu ta cung cấp đủ quáng nguyên cho các ngươi, các ngươi có thể làm ra cương thiết chiến xa không?” Diệp Phong uốn một ngụm rượu từ cái miệng nhỏ của Mộng Hinh, sảng khoái đang vuốt ve đùi ngọc hoàn mỹ của nàng, nhìn tên Ba La Tư đang quy mà hỏi.
“Đại… đại nhân, bọn ta cùng lắm chỉ có thể chú tạo hỏa thương và hỏa pháo. Nếu dù có bản thiết kế toàn bộ cương thiết chiến xa, nhưng không có địa tinh ky giới sư, bọn ta căn bản không nắm rõ…” Ba La Tư nói thành thật, sợ nhân loại đoàn trưởng trước mắt giết mình.
Diệp Phong biết việc chú tạo cương thiết chiến xa này cần phải có khoa kỹ cao và phức tạp, khẳng định không đơn giản. Sở dĩ hỏi Ba La Tư vấn đề này, chỉ là cầu may một chút, thấy gã nói không giống nói dối, rồi hỏi: “Bản thiết kế và kỵ giới sư (kỹ sư cơ khí) có thể tìm ở đâu trên địa tinh vương quốc?”
“Bản chiến xa thiết kế đã sớm được công khai, kỵ giới sư thì cũng rất nhiều. Tại thành thị ở vương quốc bọn ta đều có thể tìm được.” Ba La Tư nghe hỏi xong liền lập tức trả lời với tốc độ nhanh nhất. Gã từng vì trả lời chậm mà bị Ai Đức tát mấy cái vào miệng.
“Ân, thật tốt. Ngươi cũng nghe lời thật. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, ta cam đoan sẽ cho ngươi ăn uống đầy đủ.” Diệp Phong hài lòng gật đầu, rồi bảo một tên linh ngưu chiến sĩ dẫn Ba La Tư trở về. Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý đê hèn, liền quay sang Mạn Nỗ Ai Nhĩ đang uống rượu mà nói: “Đại sư, người có cách nào thêm độc dược vào trong đạn pháo hay không? Lúc phát nổ chúng sẽ phát tán độc khí. Cái này gọi là đạn pháo độc khí.”
“Đạn pháo độc khí?!”
Tất cả thành viên đang ăn uống tại đại sảnh công chúng, nghe đoàn trưởng đại nhân nói xong, đều ngạc nhiên nhìn về phía hắn. Đạn pháo đã mạnh rồi, giờ thêm độc tính vào, thì trên chiến trường sẽ tàn khốc hơn.
“Đoàn trưởng, ta thật không biết phải dùng từ gì diễn ta người. Lời đề nghị này thật sự quá tuyệt, có thế có thành công. Bất quá điều kiện đầu tiên là phải có nhiều độc dược.” Mạn Nỗ Ai Nhĩ nhìn đoàn trưởng đại nhân với vẻ bội phục, liền gật đầu.
“Ha ha ha, nếu đại sư thấy có khả năng thành công, thì không còn vấn đề gì. Hinh nhi, ngày mai này dẫn những người này đi thị trấn xung quanh mà mua một lượng lớn độc dược về đây. Con bà nó, trên cái vũ khí đồ chơi này cũng có thể đánh dấu!” Diệp Phong đang nắm cánh tay phải của Mộng Hinh, cao hứng cười to. Đê hèn thật là đê hèn!
Tư Lược đoàn bây giờ có thể nói là toàn dân giai binh ( tất cả đều làm lính). Diệp Phong không nghĩ đem gần ngàn nữ nô trở về đây để sử dụng. Không chỉ Mộng Hinh và Tĩnh Hương có ý kiến, mà tiền chi tiêu sau này cũng sẽ tăng lên đáng kể. Vì thế sau khi dọn dẹp chiến trường xong, hắn chỉ chọn ra năm mươi tinh linh mỹ nữ không có khả năng quay về, và nguyện ý gia nhập Tư Lược đoàn. Số còn lại hắn phát cho mỗi người mười kim tệ, để các nàng quay về cố hương.
Phỉ Phỉ không một chút tâm cơ, không biết Diệp Phong là nam tước quý tộc của Mạt La đế quốc, cũng là đoàn trưởng Hoàng Gia Tư Lược đoàn, thấy Diệp Phong, ngoài sức tưởng tượng, đối đãi tốt với nữ nô như vậy, trong lòng liền sinh hảo cảm. Cho nên khi Diệp Phong mời nàng đến ở tạm trong Tư Lược đoàn, đồng thời cũng đi tham quan nhiều thứ mới lạ, sau mấy ngày thì sẽ đưa nàng trở về nhà. Nàng không hề suy nghĩ, lập tức đáp ứng ngay.
Diệp Phong thấy vậy cực kỳ hài lòng, thầm than nữ nhân lương thiện xử thế bất thâm thường dễ bị lừa gạt. Hắc hắc, lúc trước Lộ Lộ cũng từng bị tên gia hỏa này lừa gạt. Mặc dù Phỉ Phỉ xuất thân bất phàm, nhưng chỉ cần nữ nhân lên thuyền cướp của hắn, thì không thể thoát khỏi ma trảo của hắn.
Lộ Lộ tứ nữ đêm qua theo lời phân phó của Diệp Phong, ở lại trú địa, dẫn tiểu đội bạch lang tuần tra canh chừng địa tinh bọn nô lệ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng chiến trường bên ngoài. Giờ phút này thấy bọn người Diệp Phong trở về, bọn họ lập tức yên tâm, rồi ra đón tiếp và hỏi han tình hình. Tĩnh Hương và Mộng Hinh thấy bên cạnh Diệp Phong có một hỏa tinh linh mỹ nữ đi theo, tất cả lộ ra thần sắc nghi hoặc.
“Lão công, vị tinh linh mỹ nữ kia là ai vậy?!” Sau khi biết rõ tình hình chiến trận thuận lợi, Mộng Hinh đến một bên của Diệp Phong, trừng mắt nhìn hắn, rồi chu mỏ hỏi, xuất ra một dạng thần sắc "chàng dám trêu hoa ghẹo bướm là không yên thân đâu đấy"
“A, lại đây. Ta giới thiệu với các nàng, vị này là thiên kim của bộ lạc hỏa tinh linh trong lãnh địa tinh linh vương quốc, Phỉ Phỉ - Cát Lôi Mỗ tiểu thư. Nàng ta vô tình bị nô đãi đoàn bắt đi, được chúng ta đến cứu. Ta mời nàng ta đến Tư Lược đoàn làm khách.” Diệp Phong giới thiệu Phỉ Phỉ cho Lộ Lộ tứ nữ, hơn nữa còn sớm nhỏ giọng nhắc nhở: “Nên tiếp đãi vị Phỉ Phỉ tiểu thư này chu đáo. Nàng ta sau này có thể cấp cho chúng ta tinh linh chi tuyền và sanh mạng chi tuyền nguyên chất.” Tên gia hỏa này nói xong, cũng là vì muốn tứ nữ dùng ánh mắt thân thiện mà chào hỏi.
Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi thấy thế có chút do dự, nhưng cũng lập tức chào hỏi thân thiết với Phỉ Phỉ. Tĩnh Hương và Mộng Hinh nghe mục đích của tình lang là muốn có tinh linh chi tuyền và sanh mệnh chi tuyền, tạm thời yên tâm rồi khách sáo đối với Phỉ Phỉ
Phỉ Phỉ thấy bốn mỹ nhân tư sắc không thua gì nàng chủ động tiếp đón nàng, liền lập tức đáp lễ. Đồng thời qua thái độ thân mật của Diệp Phong và tứ nữ, nàng cũng tự nhiên hiểu được bọn họ có quan hệ không bình thường. Đại khái là vì ở nhân tộc có chế độ nhất phu đa thê.
“Lộ Lộ, những tinh linh mới gia nhập sẽ cho làm thị nữ ở bên kia, giao cho nàng quản lý. Nàng đi thu xếp phòng ngủ cho bọn họ đi, rồi cũng tùy tiện an bài một chút cho Phỉ Phỉ. Còn chúng ta sẽ dẫn nàng ta đi tham quan tình hình trú địa!” Diệp Phong mỉm cười phân phó Lộ Lộ, dẫn theo U Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hình mang Phỉ Phỉ đi tham quan các nơi của trú địa.
Đối với Phỉ Phỉ chưa thấy qua cái gì cũng như có phần tò mò, nhìn thấy các loại sơn động của trú địa bí mật, cùng cách sử dụng kính tử để phản chiếu ánh sáng thú vị. Trong miệng nàng không ngừng rêu lên thập phần háo hức. U Nguyệt Nhi, Mộng Hinh, Tĩnh Hương tam nữ phát hiện hỏa tinh linh này thật sự ngây thơ, là loại nữ nhân đan thuần không có tâm cơ.
“Thiên nột, Lôi Ân đoàn trưởng, đây là địa tinh trong truyền thuyết ư?? Không trách bọn ngài lại có địa tinh hỏa thương!” Đi tới động khẩu đang nhốt địa tinh, Phỉ Phỉ quan sát những địa tinh thật sư, mắt mở to ra, vẻ như không tin vào những gì mình đang thấy, địa tinh đã thất tung hơn sáu ngàn năm.
“Ha ha ha, đúng vậy, đây là địa tinh. Đi đi, tiếp tục tham quan, phía trước còn nhiều thứ làm cho nàng này giật mình hơn nữa!” Diệp Phong nhìn vể mặt rung động của tuyệt sắc mỹ nữ, trong lòng có chút đắc ý, miệng cao hứng cười to.
“Còn cái gì nữa?” Phỉ Phỉ nghi nghi hoặc hoặc nhìn Diệp Phong mà hỏi, không thể nghĩ ra là cái gì sẽ làm nàng kinh ngạc như đám địa tinh này.
“Ha ha, nàng cứ tiếp tục đi thăm quan thì sẽ biết thôi. Bây giờ mà nói cho nàng biết thì chẳng còn thú vị nào!” Diệp Phong đắc y cười, dẫn U Nguyệt Nhi tam nữ cùng Phỉ Phỉ tiếp tục đi thăm quan.
“Chàng để nàng ta biết rõ hết chi tiết của chúng ta, không có tốt. Nếu nàng ta sau này ra khỏi đây sẽ tiết lộ hết thì tính sao?” Tĩnh Hương nghi hoặc nhìn Diệp Phong rồi nhỏ giọng hỏi. Cảm giác việc hắn lộ ra bí mật về địa tinh có chút không ổn.
“Yên tâm, ta bảo đảm rằng nàng ta sẽ không tiết lộ đâu!” Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương rồi mỉm cười, nhẹ giọng đáp. Bởi vì căn bản hắn không để cho Phỉ Phỉ rời khỏi, để quan hệ tốt đẹp, tranh thủ hảo cảm của Phỉ Phỉ.
“Phỉ Phỉ, những gì nàng hôm nay thấy được, toàn bộ đều là bí mật của Tư Lược đoàn chúng ta. Nàng là bằng hữu tốt, nàng có thể xem qua, nhưng nàng cũng nên giữ bí mật nha!” Diệp Phong cười cười tỏ vẻ chú ý.
“Ân, Lôi Ân đoàn trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật. A a, có một Lôi Ân đoàn trưởng như vậy làm bằng hữu thật là tốt, làm tăng thêm kiến thức nhiều.” Phỉ Phỉ nghe xong vui vẻ gật đầu ứng thanh. Hai mắt nàng vẫn tiếp tục quan sát quang cảnh chung quanh.
Mộng Hinh nhìn thần tình tò mò của Phỉ Phỉ, rồi đi tới gần phía trước Diệp Phong, nhẹ giọng có chút thâm ý nói: ”Lão công, vị tinh linh mỹ nữ này thật ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có. Chàng nếu muốn nàng ta, tựa hồ không khó gì!”
“Hinh nhi, nàng sao đột nhiên lại nói như vậy. Chẳng lẽ ta là loại sắc lang đó sao?” Diệp Phong vô sỉ để vẻ mặt chánh sắc, nhìn Mộng Hinh rồi nhỏ giọng chất vấn.
“Hừ, chàng là loại người gì thiếp không rõ hay sao?” Mộng Hinh tức giận liếc Diệp Phong một cái, tiếp tục nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu chàng lại muốn tăng thêm tỷ muội cho thiếp, thiếp sẽ giết chàng!”
“Tốt, lão bà đại nhân, không muốn bị người khác nghe được mà hiểu lầm a!” Diệp Phong nghe nhắc nhở của Mộng Hinh, cười đắc ý bảo rằng nàng làm ồn như thế Phỉ Phỉ sẽ nghe được. Muốn Diệp Phong, tên đại sắc lang tham lam, buông tha cực phẩm mĩ nhục đã gần đến miệng, là việc không có khả năng. Bởi cảm tình và y luyến của Mộng Hinh đối với hắn hiện giờ, dù Mộng Hinh có ghen tuông gì, hắn cũng không tin Mộng Hinh giết hắn!
“Hỏa diễm chi thần tại thương, cái này, cái này là Truyện Tống chi môn? Lôi Ân đoàn trưởng, ngài có Truyện Tống chi môn sao?”
Khi bốn người Diệp Phong dẫn Phỉ Phỉ ra đại sảnh công chúng, nàng hỏa tinh linh mĩ lệ này phát hiện ra cái lỗ của Truyện Tống chi môn, lập tức chấn động trợn mắt há mồm, kinh hoảng nhìn Diệp Phong.
“Thế nào, Phỉ Phỉ, ta nói sẽ để cho nàng thấy được nhiều thứ mới lạ, có làm nàng thấy vọng không?” Diệp Phong điểm lên cây Thanh sảng tiêu hồn, mỉm cười nhìn hỏa tinh linh mĩ lệ làm hắn động tâm này.
“Ân, Lôi Ân đoàn trưởng thật sự lợi hại. Từng nơi của Tư Lược đoàn đều làm ta kinh ngạc hài lòng!” Phỉ Phỉ nhìn Diệp Phong, nhanh chóng gật đầu ứng thanh, tâm trạng thập phần bội phục, rồi tò mò hỏi: “Lôi Ân đoàn trưởng, địa tinh không phải thất tung sáu ngàn năm hay sao? Ngài tìm được bọn chúng ở nơi nào vậy?”
“Cái này không vội, từ từ ta sẽ nói cho nàng nghe. Bây giờ ở lại đây, rồi thưởng thức trù nghệ của hương kì ải nhân chúng ta!” Diệp Phong mỉm cười nói, ra lệnh cho thành viên Tư Lược đoạn chuẩn bị yến tiệc, nói cho bọn hương kỳ ải nhân làm vài món ngon cho Phỉ Phỉ, sau đó cùng U Nguyệt Nhi tam nữ dẫn Phỉ Phỉ thăm quan hết tất cả nơi trong trú địa bí mật, đến khi yến tiệc đã chuẩn bị xong. Yến hội náo nhiệt để chúc mừng Phỉ Phỉ đến đây.
Trong thời bị nhốt tinh thần Phỉ Phỉ có chút khẩn trương, sau khi được cứu thoát, lại có nhiều việc khó tin mà trước đó chưa từng thấy qua, liền vui vẻ lên đồng thời cảm giác mệt mỏi xuất hiện. Tiếp đó nàng thưởng thức những món ngon từ tay chế biến của hương kì ải nhân dưới công thức của Lôi Ân đoàn trưởng, uống thêm hương kỳ quả tửu, nàng hỏa tinh linh mĩ lệ này liền bị say đến nổi mơ mơ màng màng, phải cần Lộ Lộ giúp nàng đưa tới phòng ngủ mà nghỉ ngơi.
Diệp Phong nhìn Phỉ Phỉ rời đi. Tả ôm hữu ấp U Nguyệt Nhi và Mộng Minh, còn miệng thì thưởng thức đôi môi của Lộ Lộ. Nghĩ một lát, rồi hắn bảo Ai Đức đến chỗ giam địa tinh nô lệ, đem Ba La Tư ra đây.
Tư Lược đoàn đối đãi với đám nô lệ nghe lời cũng có thể nói là nhân đạo. Bọn địa tinh Ba La Tư sau một thời gian được Ai Đức giáo huấn vài lần, đều có vẻ bắt đầu nghe lời, cho nên sự đối đãi với chúng tốt hơn, có y phục sạch sẽ, có thức ăn ngon. Dù sao Diệp Phong định dùng bọn chúng, dĩ nhiên không thể để cho chúng đói và lạnh, khiến không có sức làm việc.
“Ba La Tư, nếu ta cung cấp đủ quáng nguyên cho các ngươi, các ngươi có thể làm ra cương thiết chiến xa không?” Diệp Phong uốn một ngụm rượu từ cái miệng nhỏ của Mộng Hinh, sảng khoái đang vuốt ve đùi ngọc hoàn mỹ của nàng, nhìn tên Ba La Tư đang quy mà hỏi.
“Đại… đại nhân, bọn ta cùng lắm chỉ có thể chú tạo hỏa thương và hỏa pháo. Nếu dù có bản thiết kế toàn bộ cương thiết chiến xa, nhưng không có địa tinh ky giới sư, bọn ta căn bản không nắm rõ…” Ba La Tư nói thành thật, sợ nhân loại đoàn trưởng trước mắt giết mình.
Diệp Phong biết việc chú tạo cương thiết chiến xa này cần phải có khoa kỹ cao và phức tạp, khẳng định không đơn giản. Sở dĩ hỏi Ba La Tư vấn đề này, chỉ là cầu may một chút, thấy gã nói không giống nói dối, rồi hỏi: “Bản thiết kế và kỵ giới sư (kỹ sư cơ khí) có thể tìm ở đâu trên địa tinh vương quốc?”
“Bản chiến xa thiết kế đã sớm được công khai, kỵ giới sư thì cũng rất nhiều. Tại thành thị ở vương quốc bọn ta đều có thể tìm được.” Ba La Tư nghe hỏi xong liền lập tức trả lời với tốc độ nhanh nhất. Gã từng vì trả lời chậm mà bị Ai Đức tát mấy cái vào miệng.
“Ân, thật tốt. Ngươi cũng nghe lời thật. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, ta cam đoan sẽ cho ngươi ăn uống đầy đủ.” Diệp Phong hài lòng gật đầu, rồi bảo một tên linh ngưu chiến sĩ dẫn Ba La Tư trở về. Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý đê hèn, liền quay sang Mạn Nỗ Ai Nhĩ đang uống rượu mà nói: “Đại sư, người có cách nào thêm độc dược vào trong đạn pháo hay không? Lúc phát nổ chúng sẽ phát tán độc khí. Cái này gọi là đạn pháo độc khí.”
“Đạn pháo độc khí?!”
Tất cả thành viên đang ăn uống tại đại sảnh công chúng, nghe đoàn trưởng đại nhân nói xong, đều ngạc nhiên nhìn về phía hắn. Đạn pháo đã mạnh rồi, giờ thêm độc tính vào, thì trên chiến trường sẽ tàn khốc hơn.
“Đoàn trưởng, ta thật không biết phải dùng từ gì diễn ta người. Lời đề nghị này thật sự quá tuyệt, có thế có thành công. Bất quá điều kiện đầu tiên là phải có nhiều độc dược.” Mạn Nỗ Ai Nhĩ nhìn đoàn trưởng đại nhân với vẻ bội phục, liền gật đầu.
“Ha ha ha, nếu đại sư thấy có khả năng thành công, thì không còn vấn đề gì. Hinh nhi, ngày mai này dẫn những người này đi thị trấn xung quanh mà mua một lượng lớn độc dược về đây. Con bà nó, trên cái vũ khí đồ chơi này cũng có thể đánh dấu!” Diệp Phong đang nắm cánh tay phải của Mộng Hinh, cao hứng cười to. Đê hèn thật là đê hèn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.