Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 83: Diệt vu sư, liên minh sa mạc bộ lạc

Hằng Tâm

27/02/2013

“Đoàn trưởng, ngài có muốn chúng ta đi tham gia náo nhiệt không?” Bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư, đội trưởng tinh linh trung đội tìm kiếm mục tiêu đánh cướp, lúc đi ngang qua sa mạc Lí Khắc Tư, thì phát hiện người lúc trước đưa gã từ nô đãi đoàn đến Chương Thụ sâm lâm, vong linh vu sư Phất Lan Khoa, đang sát hại những sa mạc nhân hiếm thấy, hơn nữa còn tiến vào hắc động, lập tức lấy ra Truyện Tống Trận, trở lại cứ địa bí mật hướng tới đoàn trưởng đại nhân bẩm báo, hỏi ý kiến xem có tham gia náo nhiệt không.

“Phất Lan Khoa ? Sa mạc nhân? Sa mạc hắc động? Ân, có chút ý tứ, lần này ta muốn nhìn xem cái gã vong linh vu sư hung hăng kia làm thế nào chạy trốn!’’ Ở sâu trong cứ địa bí mật, hiện đang được mở rộng thành một động lớn, trở thành đại sảnh của thành viên Tư Lược đoàn, Diệp Phong đang ngồi trên ghế đá hưởng thụ sự xoa bóp của Lộ Lộ, nghe xong bẩm báo của Kiệt Nã Tư, hai mắt lập tức loé sáng, cảm thấy thập phần hứng thú liền hạ lệnh Lạp Phỉ Nhĩ, Ba Nhĩ, Lôi Nặc ba người cùng với Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, lôi đình bốn trung đội nhanh chóng tập hợp.

Mộng Hinh đi ra ngoài buôn bán chưa về, Tĩnh Hương nhìn ý trung nhân đang cao hứng, trong lòng lo lắng việc đi vào hắc động bí ẩn sẽ có nguy hiểm, nhưng nàng hiểu rõ tính cách của Diệp Phong. Diệp Phong muốn đi thì nàng có khuyên cũng vô dụng, chỉ đi tới bên cạnh, sửa sang lại trang phục, dặn dò: ”Phải nhìn rõ hư thực trước khi hành động, đừng đưa mọi người vào vòng nguy hiểm!”

“Rõ, xin tuân theo chỉ thị của lão bà đại nhân!” Diệp Phong cười hắc hắc trả lời, hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Tĩnh Hương, xoay người vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Lộ Lộ, dẫn đầu bọn người Lạp Phỉ Nhĩ đi vào truyện tống trận.

“Thái dương ta, Tiểu Hắc, ngươi làm thế nào lại bám theo?”

Thông qua Truyện Tống Trận, trong nháy mắt xuất hiện trên đồi cát nơi tinh linh trung đội đang đứng, Diệp Phong nhìn biển cát vô tận ở xung quanh, vừa định mở miệng than thở, Tiểu Hắc bên chân hắn hưng phấn kêu lên. Tiểu súc sanh này bây giờ cực kì thích đi qua Truyện Tống Trận, đột nhiên xuất hiện cảm giác về một chộ nào đó, mỗi lần tới một chỗ lạ, đều hưng phấn kêu loạn lên.

“Chi chi!” Tiểu Hắc ngẩn đầu nhìn Diệp Phong, liền lè lưởi kêu loạn cả lên, vẻ mặt đầy sự đắc ý.

Diệp Phong biết rõ tiểu súc sanh muốn đi vào hắc động sớm đã cảm thấy phiền phức, trừ phi mang nó đi theo, nếu không nó sẽ không tự quay về, bất đắc dĩ đành phải mang theo Tiểu Hắc, nhanh chóng cùng nhau đi tới hắc động. Khi đi tới bên ngoài hắc động, hắn nhìn thấy trên mặt đất chính là những mãnh xương vỡ do tham cật thi ma để lại, ra lệnh cho năm trung đội đợi bên ngoài, tự mình dẫn đầu bọn Lạp phỉ Nhĩ, Ba Nhĩ hao người đi vào hắc động. Tiểu Hắc dễ dàng ngồi trên vai trái của Diệp Phong, ló ra bộ dạng xấu xa.

Diệp Phong cũng thích nó với lại thêm bảo bối Lộ Lộ rất thích tiểu hầu này, chỉ là tiểu súc sanh luôn quậy phá làm hắn có điểm buồn bực, giờ phút này đang ngồi trên vai mình, biết rằng không cho đi theo, thì nó cũng tự mình đi vào, đành vỗ vỗ chiếc đầu nhỏ, mở miệng nhắc nhở không được gây ra tiếng động.

Tiểu súc sanh đối với tình cảnh bên trong động thập phần tò mò, cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, nghe Diệp Phong nhắc nhở, lập tức thông minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lối vào của hắc động so với lối vào của trú địa bí mật có chút tương đồng, đều là sườn núi xiên xiên xuống phía dưới, càng đi xuống càng rộng. Bất quá đều xây nên từ đá, bên trên có treo đèn, hơn nữa còn khắc họa vài bức tranh cổ giải thích về sa mạc nhân, nên cũng có chút mới mẻ.

Sa mạc nhân tộc hầu hết đều da đen, tóc xoăn, ba người Diệp Phong một đường nhìn trên thi thể của cả trăm sa mạc tráng hán bị gặm tới xương, đi về phía trước một đoạn, bên trái xuất hiện một lối rẽ, ẩn chứa có tiếng chém giết vọng ra. Nhanh chóng chạy tới lối rẽ, trước mặt bọn họ cũng giống như trước là một cái thông đạo bằng đá hẹp lại, ở phía trước bên phải lại có một lối rẽ.

“Con bà nó, làm gì mà nhiều chỗ quẹo như vậy chứ!” Diệp Phong buồn bực lẩm bẩm, tiếp đón Lạp Phỉ Nhĩ hai người nhìn xuống mặt đất toàn là thi thể bị gặm tới xương của sa mạc nhân, nhanh chóng chạy tới một lối rẽ khác, đột nhiên cước bộ dừng lại, cùng giật nảy mình.

Bởi vì ở phía trước lối rẽ một đoạn, phía dưới trăm thước có một khu nhà đá, vong linh sinh vật cùng sa mạc nhân đang chém giết ở đó. Ba người bọn họ đi tới lối rẽ thiếu chút nữa là rơi thẳng xuống.

“Hắc hắc, các ngươi chỉ là một đám sa mạc ba trùng (bò sát) hạ cấp, nếu không thúc thủ chịu trói, thì nam sát nữ gian, một người cũng không tha.” Phất Lan Khoa đứng ở bên ngoài thạch ốc chỉ huy đám tham cật thi ma và vong linh cự long công kích sa mạc nhân, trong miệng phát ra tràng cười tà ác. Đối phương chỉ có một trung đội ngũ giai thổ hệ ma thú Đại Địa Xuyên Sơn Giáp kỵ sĩ, miễn cưỡng có thể cùng với Vong Linh sinh vật đối kháng, những người còn lại đều không hữu dụng.

“Đồ vong linh vu sư tà ác vô sỉ kia, chúng ta sẽ liều mạng với ngươi!” Một thanh niên dáng người khôi ngô đứng trong hàng ngũ của trung đội kỵ sĩ phẫn nộ mắng to. Người này da ngăm đen, trên đầu tóc đen ngắn và quăn, tướng mạo đúng với mẫu người của một sa mạc tráng hán, lúc này đang trừng hai mắt đầy phẫn hận nhìn vào đám vong linh sinh vật ở phía sau Phật Lan Khoa.

“Thật đúng là một tên bò sát ngu muội. Hôm nay ta sẽ biến toàn thể các ngươi thành điểm tâm cho tham cật thi ma.” Phất Lan Khoa cười lạnh nhìn sa mạc tráng hán nói.

Phe của Phất Lan Khoa so về số lượng với phe của sa mạc nhân thì quả là có thua sút, nhưng nếu so về thực lực thì phe của lão mạnh hơn phe của sa mạc nhân nhiều. Bởi vì những sa mạc nhân ở đây dù rằng có tới sáu ngàn người, nhưng trong số đó thì có hơn bốn ngàn người đang núp sau dãy thạch ốc đều là những người già yếu và phụ nữ trẻ con, còn lại hai ngàn sa mạc tráng hán cũng đều là Xuyên Sơn Giáp kỵ sĩ. Tuy họ có thể giằng co với tham cật thi ma, nhưng số còn lại vốn không thể ngăn cản thế công của tham cật thi ma và vong linh cự long. Phất Lan Khoa quả là không có khoác lác, việc bọn họ bị đồ sát chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi.

Hiện tại, ngoại trừ hơn hai trăm tham cật thi ma đã bị sa mạc nhân chém chết, vong linh sinh vật bây giờ, ba người bọn Diệp Phong đang ẩn núp ở một góc, và hơn mười cái đoạn xương đầu không thể nhúc nhích ra, thì tất cả những người và vật còn lại đều rất sung sức, đặc biệt là Vong Linh cự long, chúng tựa hồ như là không thể bị đánh bại.

"Giỏi a, Kiệt Nã Tư thông báo tình hình không chính xác. Bà nội hắn chứ, hắn nói Phất Lan Khoa chỉ dẫn theo một trăm tên thi ma tham ăn đến, sao bây giờ còn có vong linh cự long mà số lượng gấp mười lần. Cái kia.....rõ ràng như thế nào có thể hiểu?" Ba người Diệp Phong nấp ở chỗ rẽ, Ba Nhĩ quan sát tình huống phía dưới liền tỏ thái độ khinh bỉ Kiệt Nã Tư.

"Đúng, Kiệt Nã Tư ánh mắt tuyệt đối không thể nhìn nhầm được. Phất Lan Khoa có thể gọi vong linh sinh vật tới, việc này hắn khẳng định có huyền cơ bên trong. Trong thời gian như vậy có thể gọi về nhiều vong linh sinh vật cho dù là cửu giai vong linh vu sư cũng không có khả năng a. Mà tinh thần lực còn phải thật cường mạnh, chúng ta cũng chỉ hơn một năm không gặp Phất Lan Khoa, như thế nào lão có thể trở lên lợi hại như thế?" Diệp Phong nhìn tình hình phía dưới mà trầm tư suy nghĩ.

“Đoàn trưởng, chúng ta làm sao bây giờ? Có giúp đám sa mạc nhân không?" Lạp Phỉ Nhĩ nhìn tình hình phía dưới, quay lại phía đoàn trưởng đại nhân hỏi.

Diệp Phong nhìn chằm chằm vào "Đại Địa Xuyên Sơn Giáp" phía dưới, song nhãn lưu lại đó đảo đi đảo lại vài vòng, ánh mắt nhìn xuống phía đám vong linh sinh vật đứng đằng sau của Phất Lan Khoa, và cái thang dây đặt dưới chân hắn, sau khi thả Tiểu Hắc xuống mặt đất, tay lấy ra Truyền Tống Trận nói với Ba Nhĩ: "Ngươi đi thông báo với bọn Khải Đặc quay lại doanh trại hiện tại có bao nhiêu tạc đạn đem hết đến đây. Ta và Lạp Phỉ Nhĩ sẽ theo thang dây đi xuống trước, nếu không bị phát hiện thì sẽ đánh lén Phất Lan Khoa.”

"Vâng, thiếu gia, chủ ý này quả là tuyệt, chỉ cần cái lão vu sư ngốc kia ngã xuống, thì cái đám vong linh sinh vật kia tựu trung đều là phế vật." Ba Nhĩ cũng ứng thanh đáp lại, nhanh chóng đi vào Truyền Tống Trận theo phân phó của thiếu gia về thông tri cho bọn Khải Đặc. Tiểu Hắc quay qua nhìn Truyền Tống Trận rồi nhìn Diệp Phong rồi lại nhảy lên vai trái của hắn với một bộ mặt lười nhác.

Con khỉ rắm thúi này.....Diệp Phong đối với hành vi của Tiểu Hắc thập phần không vừa ý, chính sắc đề tỉnh nó không được gây tiếng động, rồi đi trước dẫn Lạp Phỉ Nhĩ hướng phía thang dây mà tới.



Theo lí thuyết ý nghĩ của Diệp Phong rất tuyệt. Phất Lan Khoa quay lưng về phía họ nên không có khả năng phát hiện ra, nhưng chính vì trạng thái khẩn trương lúc bị vây của bọn người sa mạc nên đã phát hiện bọn họ hai người xuống dưới, nghĩ là địch nhân đến trợ giúp đối phương, liền lộ ra thần thái giật mình liền bị Phất Lan Khoa phát hiện. Người đến hẳn là đứng về phía hắn liền cảm thấy thật là hảo sự.

"Đột nhiên lại có người đến à?" Phất Lan Khoa thuận theo hướng nhìn của sa mạc nhân về phía thang dây liền giật mình, thấy được Diệp Phong và Ba Nhĩ thật là ngoài ý muốn. "Thân hình của hai người kia nhìn có chút quen mắt? Chờ một chút, cái.....kia… con khỉ trên vai người thanh niên đó, không phải lè tên hỗn đản kiếm sĩ tại sâm lâm chướng khí sao? Không nghĩ là hắn, ha ha, thật bất ngờ bổn vu sư lại gặp hắn ở đây, đúng là có Minh Thần trợ giúp mà!!!" Nhận ra Diệp Phong, cừu nhân của mình, Phất Lan Khoa trước là ngạc nhiên liền sau đó liền hung ác nhìn hắn. Trên mặt lão lộ ra nụ cười thập phần cao hứng, nghĩ đến một năm khổ tâm rốt cuộc cũng có thể báo thù, lão thật sự rất cao hứng.

Thiên nột, gặp phải đám sa mạc nhân này thật là chuyện xấu mà. Diệp Phong mới xuống đến giữa thang giây đã bị Phất Lan Khoa phát hiện hai người bên mình, tâm trạng cực kì buồn bực, nói với Lạp Phỉ Nhĩ leo xuống cho nhanh.

Bên dưới, đám sa mạc nhân đã không thể cản nổi thế công của lũ vong linh sinh vật, bắt đầu dần lui về sau. Trong thạch ốc phía sau lão nhược, tiểu hài, nữ nhân, thấy tình huống như vậy không ít tiểu hài đã đứng bật dậy oà khóc.

Phất Lan Khoa thấy sa mạc nhân không ngăn được công kích, trong lòng rất thoải mái. Hôm nay không chỉ tiêu diệt người sa mạc, mà còn trả thù cừu hận một năm trước, liền hạ lệnh năm mươi vong linh cự long, quay trở lại, đi công kích hai người Diệp Phong.

“Nhanh lên, Lạp Phỉ Nhĩ, mau nhảy xuống đi, cẩn thận với vong linh chi khí của mấy cái hài cốt này…” Diệp Phong nhìn năm mươi con vong linh cự long bay tới, dặn dò với Lạp Phi Nhĩ một tiếng, ý bảo tiểu Hắc nắm lấy mình, rồi cùng nhảy xuống.

Sa mạc nhân đang chiến đấu với vong linh sinh vật, thấy hai người đằng sau không phải đồng bạn với vu sư, lại còn là địch nhân của hắn, dần dần cũng lui về phía sau, đồng thời trong lòng cũng có chút yên tâm, và hy vọng đối phương có thể tiếp cận được với vong linh vu sư, để giết chết lão giải trừ đi nguy cơ.

Tiếng cánh rồng đập vào gió hô hô, Diệp Phong vừa mới rơi xuống đất, ở phía trước đã hạ xuống một con vong linh cự long, dùng đuôi đánh tới hắn. Tránh cũng không được, Diệp Phong liền ngưng tụ chánh khí, tay trái hướng vong linh cự long sử ra một chiêu mới luyện thành “kim cương quyền”, cùng với chánh khí đã hình thành một quyền kình lớn màu trắng, từ tay hắn hiện ra, oanh vào con vong linh cự long không kịp tránh né, con rồng liền tan nát dưới hiệu quả của quyền kình.

Vong linh sinh vật với người bình thường có điểm khách nhau. Nếu là người bình thường thì biết nguy hiểm, đau đớn, Diệp Phong với "kim cương quyền" tuyệt đối không thể dễ dàng đánh chúng đối phương, nhưng mà đối mặt với một đối thủ không biết đau đớn, sợ hãi và cũng không biết tránh né kẻ tấn công mình là vong linh sinh vật, hắn có thể đánh trăm phát trăm trúng.

Cho nên mới nói đối với vong linh sinh vật không được tránh né mà chỉ có phương pháp là liều mạng, có đôi khi bọn chúng chiếm ưu thế, cũng có khi là bọn chúng bị tấn công lâm vào cảnh nguy hiểm.

"Thiên nột, hắn như thế nào một chiêu đánh nát vong linh cự long?" Sa mạc nhân nhìn thấy bản lãnh của Diệp Phong, tất cả thần sắc đều tỏ ra khó có thể tin được, không thể tưởng tưởng là hắn mạnh tới như thế.

Do Phất Lan Khoa đã thấy qua võ công của Diệp Phong và những thủ hạ của hắn, nên lão thập phần kinh hãi. Mặc dù lão biết rõ việc vong linh sinh vật không hề biết tránh né khi đối địch với đối phương là một sơ hở, nhưng việc vong linh cự long chịu không nổi một chiêu của địch nhân thì chưa hề xảy ra, điều này khiến cho lão kinh hãi vô cùng. Nếu như quyền đó đánh vào người thường, liệu có thể có được kết quả tốt chăng?

Lạp Phỉ Nhĩ thấy đoàn trưởng đại nhân đánh tan một vong linh cự long, liền thả người nhảy xuống bên cạnh hắn cách đó không xa. Lúc này, bốn mươi chín con Vong Linh cự long chẳng biết sợ là gì cũng bao vây lấy hai người bọn họ vào giữa, miệng thì phì phò phun ra vong linh khí, bắt đầu triển khai công kích.

Tiểu Hắc thấy tình thế không ổn, trong nháy mắt liền phóng ra xa xa bên trái của Diệp Phong rồi ẩn nấp vào một chỗ. Diệp Phong thấy vậy, nghĩ để nó rời đi cũng tốt, tránh việc bị vong linh khí gây hại tới mà trở thành vong linh, nếu quả là vậy thì Lộ Lộ sẽ rất thương tâm.

Diệp Phong rút Quang Minh kiếm ra rồi cùng với Lạp Phỉ Nhĩ tấn công bốn mươi chín con vong linh cự long, trông giống như hai con chuột khoan thai luồn qua luồn lại trên mặt đất. Lạp Phỉ Nhĩ huy động Phương Thiên họa kích, thi triển chiến trận ngũ thức. Diệp Phong thì tay trái sử kim cương quyền, tay phải dùng kiếm như một mũi nhọn ngạo thế. Hai người tiếp ứng cho nhau, cùng công kích vong linh cự long đang lơ lửng trên không, phối hợp rất ăn ý.

Tiểu Hẳc ở bên ngoài vòng vây hết quan sát Diệp Phong rồi lại nhìn sang đám vong linh cự long. Nó phát hiện ở trong số vong linh cự long, có một con thòng đuôi hạ xuống trong tầm với, nó liền chộp lấy cơ hội này, nhảy lên chụp trúng lấy đuôi rồng, thuận thế leo lên lưng con cự long ấy, rồi cứ nhằm các đốt xương mà đánh xuống. Với khí lực kinh nhân có thể bì với cự nhân Lôi Nặc của nó, những đốt xương của Vong Linh cự long bị đánh vỡ vụn, chỉ trong chốc lát là bị rã ra từng mảnh mà chết.

Hành động kinh người của Tiểu Hắc vẫn không hề dừng lại, chờ cho xương cốt của cự long vừa rơi lả tả xuống đất liền cao hứng kêu lên những tiếng chi chi rất vui vẻ, rồi lại nhanh chóng mượn lực từ những mẩu xương gãy vụng đó mà nhảy dựng lên, bám vào lưng của một con vong linh cự long khác, tiếp tục dùng thủ đoạn cũ, đánh vào các đốt xương của cự long.

Tốc độ leo trèo của một con ky linh hầu quả là nhanh nhẹn, không khác gì lúc chạy nhảy trên mặt đất, hơn nữa lại có thừa khí lực để đánh nát các đốt xương của vong linh cự long trong một khoảng thời gian ngắn. Điều này khiến cho Phất Lan Khoa và phần đông các sa mạc nhân đều trợn mắt há mồm, không tin nổi một con tam giai ma thú lại có thể làm được việc đó.

Giỏi lắm! Mẹ nó, Tiểu Hắc này, thật là không làm mất mặt của lão tử a. Quả là không uổng đã ăn khá nhiều ma tinh của ta. Diệp Phong nhìn hành động đối phó với vong linh cự long một cách nhanh chóng của Tiểu Hắc mà cảm thấy cao hứng cực độ. Trong lòng nảy ra ý định sẽ tiếp tục cho nó ăn thêm ma tinh.

Thật là đáng hận! Đồ bò sát hạ cấp, ta sẽ bắt các ngươi đem bầm thây ra vạn đoạn. Phất Lan Khoa nhìn hai người bọn Diệp Phong cùng với Tiểu Hắc đang không ngừng trèo lên lưng vong linh cự long đánh đấm mà đay nghiến. Lão vốn có ý định sai thêm một ít vong linh cự long đi giải quyết bọn họ nhanh chóng, đột nhiên lại thấy ở trên giây thừng xuất hiện một đám tinh linh xạ thủ cưỡi Quang Minh bạch vũ điêu, nhanh chóng bay đến phía hai người bọn Diệp Phong. Bạch vũ điêu vừa đến gần đã phóng ra nhị giai ma pháp “Quanh Minh Tịnh Hóa” vào đám vong linh cự long, còn tinh linh xạ thủ ở trên lưng điêu thì phóng ra những viên đại hắc cầu “Ẩn Hữu Hỏa Tinh” vào đám vonglLinh sinh vật đang giao đấu với các sa mạc nhân.

"Oanh oanh oanh....."

Một trận nổ vang lên, chính là tạc đạn đặc chế của Tư Lược đoàn đang công phá về phía vong linh sinh vật. Đám vong linh sinh vật nổ tan tành, cốt nhục bay tứ tung.

Cái kia.....cái kia như nào có thể, đấy là cái gì? Phất Lan Khoa không thể tin khi nghe thấy tiếng nổ ầm ầm công phá tiêu hủy đi vong linh sinh vật của mình. Thần kinh lão bị đả kích nghiêm trọng, mà phía sau đám sa mạc nhân thấy đột nhiên xuất hiện cứu binh, cũng đều choáng váng, trợn mắt há hốc mồm.

Một trận cương bản tạp địa trầm trọng được triển khai, Kiệt Nã Tư khẽ cười rồi từ không gian giới chỉ phóng ra bốn Truyện Tống Trận, trong nháy mắt, từ Truyện Tống Trận phát ra ánh sáng, Liệt Diễm kỵ sĩ cưỡi Liệt Diễm tiêu phong mã, cầm trong tay phương thiên họa kích, linh ngưu chiến sĩ cầm thiết trụ, bạch lang kỵ sĩ cưỡi tật phong cự lang, trong tay là cương côn, lam y chiến sĩ cầm trong tay đại đao cổ quái là, đây có thể là một tiểu bộ đôi. Phất Lan Khoa hòa sa mạc nhân giật mình nhìn kĩ tới, lại có thêm một nhóm người đáng đối với vong linh sinh vật mãnh liệt triển khai trận bom oanh tạc.



Bọn chúng như thế nào lại có Truyện Tống Trận?! Thần kinh Phất Lan Khoa bị đả kích nghiêm trọng, nhìn thấy địch nhân thông qua Truyện Tống Trận xuất hiện một quân đoàn ma sủng, lão khó có thể tin mới hơn một năm mà tên thanh niên kia lại có một đội quân dũng mãnh như vậy, thoáng giật mình,trong đầu lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất "chạy nhanh."

Đối mặt với năm trung đội của Tư Lược đoàn cùng với tạc đạn đặc chế nhằm đám vong linh sinh vật không biết sợ hãi hay tránh né, gặp địch đều vô tình oanh tạc, cốt nhục bay mù trời.

Phất Lan Khoa nhảy lên lưng vong linh cự long định trốn đi. Diệp Phong đang khoái trí tựa mất hồn, thấy thế khinh thường mắng to: "Ngươi nha, lần trước để ngươi cưỡi vong linh cự long mà trốn thoát, giờ còn dám sử dụng chiêu này với ta ư? Tinh linh trung đội lấy cái mạng chó của tên Vu sư này cho lão tư!"

"Tuân lệnh!" ác thành viên Tinh Linh trung đội nghe khẩu lệnh, bao vậy Phất Lan Khoa đang cưỡi vong linh cự long, ba quả tạc đạn đặc chế phóng xuất.

"Không!"

Phất Lan Khoa không cam lòng hét lên, ba quả tạc đạn đồng thời nổ tung bạo phá vong linh cự long, đồng thời Phất Lan Khoa và vong linh cự long huyết nhục bay tứ tung phối hợp với tiếng kêu không cam lòng của lão làm nên một tình cảnh vô cùng thảm thiết.

Vong linh vu sư tủ vong, trận chiến lập tức chấm dứt, đại địa xuyên sơn giáp kỵ sĩ dẫn đầu toàn bộ sa mạc nhân đi tới Diệp Phong nói lời cảm ơn.

"Vị tiên sinh này đúng là một kiếm sĩ dũng mãnh, lão hủ là sa mạc nhân tộc Kì Qua Nhĩ, tộc trưởng La Ni Kì Qua Nhĩ. Có thể xưng hô ngài như thế nào?" Một sa mạc nhân hơn sáu mươi tuổi da ngăm đen trước tiên tự giới thiệu sau đó cung kính rò hỏi Diệp Phong.

“Tại hạ Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ, Mạt La đế quốc hoàng gia tư lược đoàn trưởng. Vong linh vu sư kia chính là lão cừu nhân. Hôm nay tại đây thuộc hạ của ta phát hiện lão tiến đến quý bộ lạc làm loạn,cho nên đến đây trợ giúp quý bộ lạc tiêu diệt địch nhân!” Diệp Phong mỉm cười khách khí trả lời, hai mắt nhìn trộm tới thừa kỵ đại địa xuyên sơn giáp kỵ trung đội.

“Cảm tạ Lôi Ân đoàn trưởng, bộ lạc Kì Qua Nhĩ trọn đời không quên ơn ngài!” Lai Ni lão thủ lĩnh, biết thân phận của Diệp Phong, lập tức cùng toàn tộc nhân hường về Diệp Phong quỳ xuống thi lễ,với thái độ trinh trọng.

Hắc hắc, trọn đời không quên ơn, lần này thật sự là cứu đúng người. Diệp Phong trước mắt vừa trải qua chém giết với người của năm ngàn sa mạc nhâ, trong lòng vui thầm, khách khí liền bảo bọn họ đứng dậy, khách sáo hướng tới La Ni hỏi sự tình sa mạc tộc nhân. Những Tư Lược đoàn thành viên hỗ trợ sa mạc nhân còn lại dọn dẹp lại sau trận chiến khốc liệt.

La Ni nói cho Diệp Phong biết được gần ngàn năm nay, sa mạc nhân sở dĩ tại đại lục trở nên hiếm thấy, vì bọn họ phát triển lạc hậu, giữa bộ lạc tranh đấu mãnh liệt, tộc nhân số lượng tăng lên chậm ảnh hưởng đến sự hình thành. Hơn nữa các chủng tộc ngoài sa mạc đua nhau tìm kiếm mỹ nhân sa mạc gây nên các bất đồng, tiến đến khó khăn, cũng chính là sự lo âu của họ. Bởi vậy sa mạc tộc nhân các bộ lạc đều đua nhau ra khỏi sa mạc đến các ốc đảo, xây dựng các bộ lạc bí mật, để phòng các bộ lạc còn lại cùng ngoại tộc xâm lược. Kỵ sĩ trung đội đều sở hữu ngũ giai thổ hệ ma thú đại địa xuyên sơn giáp, bọn chúng trước kia ngẫu nhiên tìm được chỗ đại địa xuyên sơn giáp tụ tập nên mạo hiểm đến bắt.

Diệp Phong cùng La Ni đàm luận. Tiểu Hắc tò mò từ Phất Lan Khoa bị đoạn trúng ngón tay nhưng không gây chút tổn hao, lấy vong linh thánh giới màu xám có khắc hình khô lâu, chạy đến chộp trảo vào bên chân Diệp Phong lay động, lộ ra vẻ mặt đòi trả công.

“Khô lâu giới chỉ? Đây là cái gì? Phất Lan Khoa?” Diệp Phong tiếp nhận tử trảo tiểu hắc vong linh thánh giới, nghi hoặc hỏi. Tiểu Hắc cũng không biết đây là giới chỉ gì, chỉ là được thấy những mảnh vỡ, điều này không có gì, cho nên nghe Diệp Phong hỏi xong, căn bản đều không biết trả lời như thế nào.

“Thiếu gia, ngài cầm trong tay giới chỉ đó ở đâu vậy?” Diệp Phong cảm thấy nghi hoặc, Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Ba Nhĩ, và Mộng Hinh, ra ngoài mới trở về, thông qua Truyện Tống Trận tới đây. Ba Nhĩ thấy thiếu gia trong tay cầm giới chỉ, lập tức hai mắt mở to hỏi.

“Tiểu Hắc nhặt được từ thi thể của Phất Lan Khoa bên kia.” Diệp Phong chỉ về phía thi thể của Phất Lan Khoa, nhìn Ba Nhĩ tò mò hỏi: “Ngươi có biết lai lịch của giới chỉ này không?”

Ba Nhĩ gãi gãi đầu, nhìn La Ni, rồi kề bên tai Diệp Phong nói nhỏ: “Thiếu gia, theo ghi lại trong Luân Cát ma pháp, vong linh sáo trang một trong những vong linh thánh giới, so với cái giới chỉ này giống hệt nhau!”

Vong linh thánh giới?! Diệp Phong nghe xong liền chấn động, biết cái việc này không thể khoa trương, bèn bỏ vào trong lòng ngực, sau đó đưa tay cao hứng khích lệ Tiểu Hắc. Tiểu súc sinh này rất vui mừng, hưng phấn kêu chi chi khắp nơi.

Sau khi thành viên Tư Lược đoàn sử dụng Truyện Tống Trận làm phương tiện giúp sa mạc nhân thu dọn sách sẽ những đống xương vỡ xong, với lòng hiếu khách La Ni mãnh liệt mời bọn họ đến dự tiệc mừng. Trong lòng Diệp Phong đang thầm để ý đến đại địa xuyên sơn giáp kỵ sĩ của bộ lạc này, dĩ nhiên mừng rỡ tiếp nhận lời mời của La Ni.

Các nơi trong bộ lạc đều được thắp sáng, sa mạc mỹ nhân trong y phục gợi cảm đang biểu diễn ca vũ kỹ. Diệp Phong và La Ni ngồi ở vị trí chủ tọa, sau khi cạn một chén rượu, loại mà La Ni đã cất giữ suốt ba mươi năm, rồi mỉm cười nói: “La Ni thủ lĩnh, người thấy uy lực tạc đạn đặc chế của Tư Lược đoàn ta thế nào?”

“Lợi hại, lợi hại, uy lực có thể so sánh với ma pháp pháo và địa tinh hỏa pháo.” La Ni trả lời thực tâm, vì uy lực của tạc đạn vừa để lại ấn tượng rất sâu trong lòng lão.

“Ha ha ha, La Ni thủ lĩnh, ta có ấn tượng tốt về người. Chi bằng hai thế lực chúng ta kết làm minh hữu đi. Đến lúc đó thì vấn đề về nguồn nước, cùng lương thực thực phẩm bình thường, của các ngài, có thể thông qua Truyện Tống Trận đến Tư Lược đoàn ta mà lấy. Ngoài ra ta còn có cung cấp tạc đạc cho ngài đề chống lại những bộ lạc muốn xâm lược, thậm chí còn giúp ngài tấn công bộ lạc khác!” Diệp Phong cao hứng cười to, bắt đầu đi vào chánh đề.

Sa mạc nhân tộc đối với nguồn nước là một vấn đề, vì thế không thể hưởng dụng nhưng lại hoa quả xa xỉ, thêm nữa bộ lạc Kì Qua Nhĩ thường xuyên bị các bộ lạc khác tập kích . La Ni vừa nghe Lôi Ân đoàn trưởng cường đại muốn kết minh với mình, hơn nữa lại đưa ra nhiều điều kiện tốt, liền lập tức gọi mọi thành viên trong bộ lạc quỳ xuống, đối diện với Diệp Phong vừa cảm kích vừa tôn sùng kính nể, tỏ vẻ nguyện ý cùng Tư Lược đoàn kết minh, nghe mọi sự sai khiến của Diệp Phong!

Diệp Phong nhìn thấy sự quỳ xuống thi lễ của sa mạc nhân tộc, trong lòng cực kỳ cao hứng, vẻ mặt lộ ra vui vẻ. Bởi vì bọn người La Ni hiện giờ đối với hắn là sự cảm kích, cho nên việc mượn dài hạn Đại địa xuyên giáp sơn trung đội thật dễ dàng. Có một chi bộ đội này trong tay, khi chiến đấu hiệu quả sẽ không thể tưởng tượng được, hắc hắc.

Trong lòng Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Mộng Hinh tam nữ thấy có thể kết minh hữu với một nhóm hơn năm ngàn người, đều lộ vẻ mặt tươi cười. Đặc biệt là Tĩnh Hương, không nghĩ Diệp Phong chuyên gây chuyện thị phi mà có thể cao hứng khi có được một minh hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook