Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 143: Lưu manh đại hoạch toàn thắng, chúng cường úc muộn cật biết
Hằng Tâm
27/02/2013
“Muốn chạy, đừng cĩ mà mơ, chết đi”
Khải Đặc cưỡi ngưa đi trước dẫn đầu Liệt Diễm kỵ sĩ đồn, từ phía trước cửa mà tiến vào lăng mộ, múa một kích giết chết 3 tên quy giả muốn ngăn cản. Gả thấy thủ lĩnh của địch quân muốn hạ lệnh chạy trốn, lập tức mở miệng quát to, gọi Liệt Diễm kỵ sĩ ph ĩng về phía Thạch Xuyên – Tú Cát.
Hiện nay thành viên cận chiến của Tư luợc đồn được bổ sung, cũng được trang bị trọng trang bằng cương thiết. Ch úng Liệt Diễm kỵ sĩ hàng ngủ chỉnh tề mà trùng phong, khí thế tuyệt đối mãnh liệt, thanh thế thật kinh người!
Thạch Xuyên – Tú Cát thấy tình hình này liền kinh hãi thần sắc, trong lòng biết không thể vượt qua, liền gọi Quỳnh Địch cùng các quy giả nhằm về phía đông có một thông đạo để triệt li. Kết quả là bị cường giả các tộc cùng với Bạch Điêu xạ thủ và hỏa thương xạ thủ của Tư lượt đoàn công kích mãnh liệt, căn bản không thể tiến vào thông đạo.
Tiếng hảm sát, tiếng thương đánh, tiếng điêu kêu, tiếng trâu rống, tiếng sói tru, tiếng kêu thảm, các loại âm thanh trong ánh sáng không ngừng vang lên. Liệt diễm kỵ sĩ, Bạch Điêu xạ thủ, lôi đình đao khách, Đại địa kỵ sỹ, Cự giải chiến sĩ, Cự nhân chiến sĩ của Tư lượt đoàn lần lượt tiến vào, khí thế vô cùng hung mãnh, triển khai trận đồ sát vô tình lên đám quy giả. Chỉ thấy chân khí mãnh liệt, ma pháp vô hạn, đạn bắn tới tấp, thật là hãi hùng!
Quá mạnh, cái bộ đội này quá mạnh, Ám Ảnh quy giải liên đội của chúng ta không có khả năng là đối thủ… Thạch Xuyên – Tú Cát nhìn bên mình liên tục bị giết, trong lòng vừa nghĩ vừa lo lắng.
Thạch Xuyên – Tú Cát từ lúc bắt đầu ở Nam Bắc đại lục, lần đầu đánh nhau với Hắc Ám giáo đình, chiếm được thế thượng phong, tiếp đó dùng cái danh Ám Ảnh để tiêu diệt các thế lực ở Hỗn Loạn hoàng nguyên, như mỹ nữ nô đãi đoàn và Tật phong cường đạo đoàn cùng các thế lực khác cướp cóc tiền tài và nữ nhân, đến nay chưa có gặp qua đối thủ khó khăn nào, chẳng bị tổn hại gì.
Bởi đến nay gã hoàn toàn không để các thế lực ở Nam Bắc đại lục vào mắt. Cho đến hiện nay, nhìn các thành viên tư lượt đoàn cường mãnh giết quy giả không thương tiếc, gã mới biết rốt cuộc cái gì gọi là cường đại. Bọn họ dựa vào Mê Hồn đạn, quy giả đao, quy giả phiêu (khiêng rùa) cùng với xuy thỉ (loại ống trúc phóng ám khí), ương ngạnh với thành viên Tư lược đoàn toàn thân là cương thiết khải giáp căn bản không đem lại hiệu quả. Ngược lại còn bị võ công cường đại của người ta cùng tử đạn của hỏa thương đánh cho kêu thảm thiết không ngừng rồi ngã xuống.
So với Thạch Xuyên – Tú Cát, cường giả các tộc không bị độc mê bởi công kích trước đó của quy giả, nhìn thế tinh nhuệ của Tư lượt đoàn đều rất kinh hãi, không tưởng được Hoàng Gia Tư lược đoàn lại phát triển nhanh như thế, hơn nữa không nói đến trang bị và tọa kỵ, võ công lại rất kỳ lạ, đấu khí tinh thuần, lại có một lượng lớn địa tinh hoả thương. Bộ đôi như vậy thật là vương bài trong vương bài. Cùng bọn họ tác chiến nếu binh lực không đủ, khẳng định sẽ bị quần công tại đâu cũng sẽ như đám quy giả sợ hãi đang bị họ đồ sát.
“ Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, tên súc sanh giảo hoạt này. Chờ xem ta nhất định sẽ tìm biện pháp bào thù”. Quỳnh Địch nhìn những tên hải ngoại ngu ngốc của Thạch Xuyên – Tú Cát không thể ngăn được thế công của Tư lược đoàn, trong lòng thậm chửi, lặng lẽ về phía tây ở góc tườn, nơi HấcÙm thử nhân đã đào một thông đạo.
“ Tên Áo Ni Khắc đáng chết đã khó thương lượng, ta phải mau chóng chạy thoát khỏi lăng mộ, nếu không bọn người Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ tham lam này đến, nhấ định sẽ không bỏ qua cho ta!” Thác Ni có được Liệt Diễm thần phủ và Liệt Diễm thần quan, dùng lợi thế sắc bén của thần phủ và kết giới, một mình vượt qua thế công của trên một trăm tên bên Áo Ni Khắc, mắt thấy Tư lược đoàn lại quá mạnh như thế, trong lòng kinh hãi suy nghĩ rồi từ từ triệt thoái về thông đạo phía bắc.
Mặt ngoài nhìn vào thì có hơn trăm cường giả quần công Thác Ni, kỳ thật chỉ có Áo Ni Khắc là ra chiêu, Cường giả còn lại đều vây quanh Thác Ni, rất ít người ra tay, bởi vì bọn họ tự biết là thực lực không bằng Áo Ni Khắc, sợ khi Thác Ni bị giết, Áo Ni Khắc sẽ cướp đựơc thần phủ và thần quan. Nếu bọn họ ra tay, Thác Ni cho tới bây giờ cũng không có khả năng giữ được hai kiện thần khí đó.
“ Chú ý không được để cho tên nào của vương quốc rác rưởi đó chạy thoát. Còn tên đầu lĩnh của đám đó phải bắt sống cho lão tử!”. Diệp phong cảm thấy thực lực của quy giả quá yếu ngoài ý muốn, miệng hút thuốc đứng bên ngoài quan sát cuộc chiến nhìn đàm quy giả sắp bị thành viên Tư lược đoàn tiêu diệt, chỉ vào Thạch Xuyên – Tú Cát mà cao giọng hét lớn”.
“Vâng!”. Thành viên Tư Lược đoàn đang hăng say chém giết, nghe lệnh đoàn trưởng, đều ứng thanh lĩnh mệnh, đặc biệt chú ý đến tên quy giả đầu lĩnh đang được bảo vệ trong trung tâm.
Tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ, tiểu tình phụ của lưu manh đoàn trưởng, thấy cuộc chiến bên ngoài tạm ổn, liền tử thông đạo dưới đất chui lên, đứng bên cạnh tình nhân mà quan sát phụ thân. Nàng thấy ông không bị thương bởi đám quy giả, đã yên tâm hơn cũng không cón quá lo lắng nữa.
“Quỳnh Địch, Quỳnh Địch, Quỳnh Địch tiên sinh đâu? Không lẽ y bị giết mất roài sao?” Thạch Xuyên – Tú Cát nhìn một lượng lớn địch nhân vây quanh mình, sau khi kinh hoảng thì phát hiện ra Quỳnh Địch không còn bên cạnh gã, lập tức lo lăng nhìn chung quanh để kiếm, muốn y cho gã một ý kiến để rút lui.
ở góc tường bí mật phía tây bên trong lăng mộ, tám gã Hắc Ám thử nhân đang ẩn tàng trong thông đạo, trộm nhìn về phía bên này, thấy giáo hoàng bệ hạ đang bay đến. Khi giáo hoàng bệ hạ sắp đến, thì thở phào nhẹ nhỏm, lại đột nhiên xuất hiện một dực nhân thục nữ mỹ lệ thánh khiết với tốc độ cực nhanh bay về phía giáo hoàng bệ hạ. Dực nhân thục nữ từ phía bắc bay tới quát to, không sợ vì làm lộ thân phận của Quỳnh Địch giáo hoàng.
“ Đoạ lạc thiên sứ, ngươi tưởng răng bỏ rơi đồng bạn một mình để chạy trốn thí thoát sao? Hắc Aùm ma thần tại Minh giới đang chờ các ngươi đến thị phụng đo!ù”
Hắc Ám thử nhân kêu lên nhưng đã trễ. Á Sắc Lâm giáo chủ mỹ lệ vừa khi giọng bọn chúng dứt, đã nhanh chóng ngăn chăn Quỳnh Địch muốn chạy trốn. Nàng huy kiếm triển khai y tấn công không ngừng, làm cho Quỳnh Địch chỉ có thực lực thất giai hoàn toàn không thể thoát ly được, chỉ còn cách là ương ngạnh huy kiếm chống trả!
Tám gả Hắc Ám thử nhân thấy tình huống này bàn luận một hồi, rồi để ba gã đi ra bên ngoài gọi hơn trăm Hắc Ám thử nhân, hy vọng có thể hổ trợ cho giáo hoàng bệ hạ.
Diệp Phong vẫn đứng yên quan sat tình hình các nơi, thấy Á Sắc Lâm đang ngăn chặn đoạ lạc thiên sứ, cũng như tên Thác Ni đang muốn chạy trốn kia, nghĩ một lúc, rồ bảo Phỉ Phỉ vào động dưới đất, thông qua truyền tống trận để về trú địa gọi Lạc Phĩ Nhĩ, để y mang theo tiểu Hắc cùng với đệ nhị Bạch Điệu đệ nhị xạ thủ đại đội, rời khỏi lăng mộ, chuẩn bị phục kích Thác Ni có thần phủ và thần quan.
Sau đó tên gia hỏa này ra lệnh cho Kiệt Nã Tư , dẫn Bạch Điệu xạ thủ bay đến phía bắc nơi Áo Nhĩ Khắc đánh nhau, nhất định phải như là “ ngoài ý muốn “ để Thác Ni chạy thoát.
Kiệt Nã Tư mặc dù khó hiểu sao đoàn trưởng lại cố ý để cho Thác Ni chạy thoát. Bất quá tên bại hoại tinh linh này luôn vân mệnh đoàn trưởng đại nhân. Mệnh lệnh vừa dứt không cần nói nhiều, đã dẫn hai Bạch Điệu xạ thủ đại đội bay về phía Thác Ni.
“ Xong hết, xong hết rồi, Quỳnh Địch tiên sinh cũng bị vây, chẵng lẽ hôm nay ta phải bỏ mạng tại đây sao?”. Thạch Xuyên – Tú Cát thấy đám quy giả rất nhanh bị đồ sát, Quỳnh Địch lại bị một dực nhân mỹ nữ tấn công, trong lòng tuyệt vọng ca thán, không thể chấp nhận được sự thật chính mình sắp chết tại đây.
Phần đông quy giả không am hiểu ngôn ngữ Nam Bắc đại lục chỉ có mà kêu oai oai, người khác không hiểu được, đối mặt với sự đồ sát hung mãnh của thành viên Tư lược đoàn và cường giả các tộc đều sợ hãi không ngớt, có tên nhát gan thậm chí cón đái cả ra quần.
Cuối cùng dưới sự vây công của thành viên Tư lược đoàn và cường giả các tộc, Thạch Xuyên – Tú Cát bị Ái Đức đánh gãy chân rồi bắt lấy, còn đám quy giả toàn bộ bị đồ sát.
Quỳnh Địch vồn không phải là đối thủ của Á Sắc Lâm, cả một trăm Hắc Ám thử nhân đến tiếp tay, cũng không giúp được giáo hoàng bệ hạ, lại còn bị Bạch Điêu xạ thủ do Diệp Phong phái đến giết hại vô tình. Chân trái, phần mông bên phải, cùng với cánh tay trái của Quỳnh Địch đều bị trúng tên, Á Sắc Lâm nhân cơ hội mà chém đứt cánh tay phải của y, khiến y ngã xuống đất rồi bị bắt sống.
Bọn cường giả Áo Ni Khắc bị các Bạch Điêu xạ thủ dưới sự điều khiển của Kiệt Nã Tư cố ý bắn loạn , phải tránh né cung tên vá không đuổi kịp tốc độ của Hỏa Diễm sư thú, để Thác Ni chạy thoát vào thông đạo. Tất cả đều tức giận trách bọn xạ thủ Kiệt Nã Tư cố ý cản trở bọn họ!
Cường giả hôn mê nằm trên mặt đất, trong lúc hỗn loạn có số ít xui xẻo bị giết chết. Diệp Phong quan sát thân thể và thi thể nằm đầy trên mặt đất, lệnh cho Aùi Đức đem Hỏa Diễm viên vương còn bất tỉnh sang một bên, rồi phân phó thành viên Tư Lượt đoàn thu nhặt những chiến lợi phẩm, xem trên mặt đất có vật gì tốt mà không còn chủ nhân hay không, thừa lúc cường giả các tộc không để ý mà lấy hết.
Trận chiến kết thúc, không còn sào trang để tranh đoạt, cường giả các tộc kiểm tra lại thân thể của các thuộc hạ bên mình. Quả thật bọn họ chỉ bị hôn mê, không gì đáng ngại cả. Rồi cẩn thận tìm kiếm một phen, để tìm tung tích ba sáo kiện còn lại, nhưng rốt cuộc chỉ có tức giận và thất vọng.
Diệp Phong thấy bọn họ như vậy, nghe bọn cường giả Áo Ni Khắc la lối, thì đi tới cười hỏi: “Áo Ni Khắc đoàn trưởng, lời nói thật không phải là lời dễ nghe, chúng ta tất cả mọi người đều tham, đều muốn chiếm được Liệt Diễm sáo trang. Tại đâu dưới tình hình như vậy, người nói rằng xạ thủ của ta cố ý để cho Thác Ni có thần phủ và thần quan chạy trốn là sao đây?”
Tên gia hỏa này quả có bản lĩnh về nói dối, thật sự càng ngày càng điêu luyện. Hắn cố ý để Thác ni chạy thoát, để tránh cho tất cả các cường giả các tộc ở đây lại muốn cướp đoạt, gây ra những khó khăn, dẫn đến không ít phiền toái. Hắn liền dung phương thức âm thầm ngăn chặn, để có thể tới tay Liệt Diễm sáo trang.
“…….”Áo Ni Khắc rất có phong đô thân sĩ, nghe Diệp Phong nói rằng tất cả mọi ngưởi đều tham, có chút xấu hổ. Nghĩ lại nếu đối phương muốn có Liệt Diễm sáo trang , quả thật không thể cố ý để Thác Ni chạy thoát, buồn bực chẳng biết nói cái gì cho tốt.
Kỳ thật vần đề chính là Thác Ni đã chạy thoát, nếu lại nói nữa thì là nói nhãm, y chỉ còn cách ngậm lấy sự câm phẫn mà thôi. Nếu không như thế, trong khi Quang Minh ma kiếm sĩ đại đội mặc dù tổn thất không nhiều, nhưng đều đang ở trạng thái hôn mê, chỉ dựa vào lực của một mình y mà đối đầu với cả Mạt La Hoàng Gia Tư lược đoàn, căn bản là chuốc họa vào thân, chỉ sợ rằng sau này không có cơ hội sữa chữa sai lầm này.
Cửu giai Quang Minh ma kiếm sĩ Áo Ni Khắc đối với lời cười hỏi của Diệp Phong không có lên tiếng. Còn những cường giả bất mãn khác nhìn trận thế của Tư lược đoàn chỉ có thể nhẫn nhĩn không nói gì!
“ Lôi Ân đoàn trưởng thật giỏi, sau trận chiến cũng không quên thu nhặt chiến lợi phẩm, cả Hỏa Diễm viễn vương bị bất tỉnh cũng lấy luôn, thật sự là thu hoạch rất nhiều đó ?!” Đoàn trưởng Quang Minh đế quốc Hồng Ưng kỵ sĩ Tát Đức – Cáp Phật, anh tuấn tóc đỏ, nhìn Diệp Phong mà cười khẽ bất mãn, ánh mắt lộ ra một dáng ý nói là ngươi quá tham lam.
Cửu giai ma sủng hay là cửu giai ma tinh đều là vật siêu cấp hiếm có, bọn họ đã mất bao nhiêu khí lực để danh ngất nhưng rốt cuôcc lai để Tư Lược đoàn thuận tay lấy đi. Tát Đức dĩ nhiên cũng sinh ra bất mãn và ganh tỵ!
“ Hắc, hắc! Tát Đức đoàn trưởng quá khen, sau chiến trận thu về chiến lợi phẩm, đó là việc làm của Tư lược đoàn. Cái bọ đội này của ta, không giống như quân đội chính quy của các người được quốc gia nuôi, chỉ có dựa vào cố gắng của chính mình thôi!”. Diệp Phong nhìn Tát Đức, hoàn toan không để ý hắn trong mắt, túy ý mà cưởi rồi trả lời.
Gia hỏa này là ai? Chỉ cân có lợi, hắn sẽ không để người khác trong mắt, thậm chí chỉ cần nhìn, có thể phát tài là tốt!
“ Lôi Ân đoàn trưởng, có thể hay không hỏi ngài về Tư lược đoàn, làm sao tiến vào U Cát Nhĩ sơn này. Tình hình bộ đôi bên ngoài của chúng ta như thế nào rồi?” Thủ lĩnh Hỏa tinh linh La Luân, cùng đệ nhất cường giả ở Quang Minh đế quốc, cửu giai tật phong kỵ sỉ Trác Lâm, hướng Diệp Phong mà hỏi.
“ Bộ đội của ta tiến từ phía dưới. Tình hình bộ đội của các ngài ở bên ngoài không có việc gì!” Diệp Phong chỉ về phía Đại Địa kỵ sĩ đoàn mà mỉm cười trả lời, làm cho đại biểu các quốc gia yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Lôi Ân đoàn trưởng, chẳng biết có thấy ba sáo kiện Liệt Diễm sáo trang còn lại hay không?” Không có khả năng tranh được Liệt Diễm sáo trang, hoàng kim hùng sư Nộ Nham cùng những cường giả xung quanh nghĩ đến dọa lạc thiên sứ cùng ba sáo kiện khác bị Lôi Ân lén trộm đi, không nhịn được mở miệng hỏi.
“ Đương nhiên là không. Quy giả liên đội xuất hiện, ta cũng đang lúc tiến tới!” Diệp Phong nhìn tên sư tử nóng nảy, lắc đầu trả lới, nói dối cũng không có thay đổi bộ dạng.
“ Cái đám quy giả trang bị cổ quái, ngôn ngữ kỳ lạ này tựa hồ không phải chủng tộc ở Nam Bắc đại lục chúng ta.Cái tên bị Lôi Ân đoàn trưởng bắt sống, ngài chuẩn bị xử lý như thế nào?” Đại Biểu năm quốc gia còn lại nhìn Diệp Phong, rồi chính sắc hỏi.
“ Ha ha ha, ta với đám rác rưởi kia thật tò mò. Bây giờ hắn đã trở thành ‘tù nhân của ta’, sau khi chấm dứt mọi việc, ta nhất định sẽ thẩm vấn hắn kỹ một phen!” Diệp Phong nghe vậy cười lớn, cố ý nhấn mạnh ‘ tù nhân của ta’, để ra hiệu nhắc nhở đại biểu các quốc gia đừng có chủ ý bắt giữ.
“ Nêu Lôi Ân đoàn trưởng thẩm vấn xong, phát hiện tình huống gì bất lợi với mọi người, thỉnh cầu ngài báo cho một tiếng!”
Đại biểu sáu quốc mặc dù muốn biết sự tình của bộ đội chủng tộc kỳ quái này, nhưng bộ hạ của bọn họ hiện giờ tất cả đều bị hôn mê, không có lực lượng đối khác với Tư lược đoàn, chỉ còn cách noi với Diệp Phong, nhẫn nhịn một phần, cười cho lấy lệ.
“ Nhất định, nhất định. Mạt La đế quốc chúng ta luôn chuộng hòa bình. Nếu phát hiện chủng tộc này dới với mọi người bất lợi, nhất định sẽ thông tri cho tất cả mọi người!” Diệp Phong nghe đại biểu sáu quốc nói xong, trong lòng cũng không lo lắng gì, ngoài miệng cứ dùng lời khách sáo mà đáp ứng.
Nếu thẩm vấn có kết quả, phát hiện sự tình uy hiếp với các quốc, trong khi Diệp Phong có thể bảo vệ được Mạt La đế quốc, tên gia hỏa này sẽ không nói việc gì cho sáu quốc. Dưới tình hình tự bảo vệ, các quốc càng loạn, hắn cáng cao hứng!
Đại biểu sáu quốc thấy hắn nói vậy, cũng không có ý kiến gì nữa, bắt đầu tìm biện phát đánh thức những tên thuộc hạ bị bất tỉnh, còn các cường giả khác thì rút khỏi.
Ba vị lão chủ giáo Quang Minh giáo đình đều ngoài ý muốn bị độc mê, tự nhiên Á Sắt Lâm có thể ra mặt đề nghị tiểu tình nhân giúp đem đạo lạc thiên sứ về, chỉ huy của đám Hắc Ám thử nhân, để thẩm vấn nơi hac lạc của đám Hắc Ám giáo đồ còn lại.
Diệp Phong sớm chuẩn bị sẽ thẩm vấn đọa lạc thiên sứ, nghe đề nghị của Á Sắt Lâm xong, không có lâp tức đáp ứng, tỏ vẻ muốn rời khỏi, để hội hợp với Lạp Phi Nhĩ ngăn chặn Thiết Ni, rồi mới thẩm vấn Đọa Lạc thiên sứ, xem tình hình như thế nào lúc đó sẽ định đoạt.
La Luân đối với quan hệ của Phỉ Phỉ và Diệp Phong rất là nghi hoặc, hướng Phỉ Phỉ hỏi. Phỉ Phỉ chỉ cuối đầu xấu hổ, không nói gì, ông chỉ còn cách chủ động đến hỏi Diệp Phong, muốn là khi toàn bộ mọi việc kết thúc, nói vài việc với Diệp Phong, cũng như trước khi hồi quốc phải biết rõ quan hệ giữa Phỉ Phỉ vả Diệp Phong!
Đối với lão trượng nhân tương lai muốn tìm mình nói vài chuyện, Diệp Phong nhìn Phỉ Phỉ đang xấu hổ, cảm giác có chút rắc rối, nhưng cũng chẳng lo lắng gì, dù sao hắn và Phỉ Phỉ thật lòng, hơn nữa gạo đã nấu thành cơm rồi, lão trượng nhân không vui cũng không có khả năng bỏ mặt cảm thụ và danh tiếng của Phỉ Phỉ. Muốn tách rời bọn họ tốn nhiều lời cũng không được.
Khải Đặc cưỡi ngưa đi trước dẫn đầu Liệt Diễm kỵ sĩ đồn, từ phía trước cửa mà tiến vào lăng mộ, múa một kích giết chết 3 tên quy giả muốn ngăn cản. Gả thấy thủ lĩnh của địch quân muốn hạ lệnh chạy trốn, lập tức mở miệng quát to, gọi Liệt Diễm kỵ sĩ ph ĩng về phía Thạch Xuyên – Tú Cát.
Hiện nay thành viên cận chiến của Tư luợc đồn được bổ sung, cũng được trang bị trọng trang bằng cương thiết. Ch úng Liệt Diễm kỵ sĩ hàng ngủ chỉnh tề mà trùng phong, khí thế tuyệt đối mãnh liệt, thanh thế thật kinh người!
Thạch Xuyên – Tú Cát thấy tình hình này liền kinh hãi thần sắc, trong lòng biết không thể vượt qua, liền gọi Quỳnh Địch cùng các quy giả nhằm về phía đông có một thông đạo để triệt li. Kết quả là bị cường giả các tộc cùng với Bạch Điêu xạ thủ và hỏa thương xạ thủ của Tư lượt đoàn công kích mãnh liệt, căn bản không thể tiến vào thông đạo.
Tiếng hảm sát, tiếng thương đánh, tiếng điêu kêu, tiếng trâu rống, tiếng sói tru, tiếng kêu thảm, các loại âm thanh trong ánh sáng không ngừng vang lên. Liệt diễm kỵ sĩ, Bạch Điêu xạ thủ, lôi đình đao khách, Đại địa kỵ sỹ, Cự giải chiến sĩ, Cự nhân chiến sĩ của Tư lượt đoàn lần lượt tiến vào, khí thế vô cùng hung mãnh, triển khai trận đồ sát vô tình lên đám quy giả. Chỉ thấy chân khí mãnh liệt, ma pháp vô hạn, đạn bắn tới tấp, thật là hãi hùng!
Quá mạnh, cái bộ đội này quá mạnh, Ám Ảnh quy giải liên đội của chúng ta không có khả năng là đối thủ… Thạch Xuyên – Tú Cát nhìn bên mình liên tục bị giết, trong lòng vừa nghĩ vừa lo lắng.
Thạch Xuyên – Tú Cát từ lúc bắt đầu ở Nam Bắc đại lục, lần đầu đánh nhau với Hắc Ám giáo đình, chiếm được thế thượng phong, tiếp đó dùng cái danh Ám Ảnh để tiêu diệt các thế lực ở Hỗn Loạn hoàng nguyên, như mỹ nữ nô đãi đoàn và Tật phong cường đạo đoàn cùng các thế lực khác cướp cóc tiền tài và nữ nhân, đến nay chưa có gặp qua đối thủ khó khăn nào, chẳng bị tổn hại gì.
Bởi đến nay gã hoàn toàn không để các thế lực ở Nam Bắc đại lục vào mắt. Cho đến hiện nay, nhìn các thành viên tư lượt đoàn cường mãnh giết quy giả không thương tiếc, gã mới biết rốt cuộc cái gì gọi là cường đại. Bọn họ dựa vào Mê Hồn đạn, quy giả đao, quy giả phiêu (khiêng rùa) cùng với xuy thỉ (loại ống trúc phóng ám khí), ương ngạnh với thành viên Tư lược đoàn toàn thân là cương thiết khải giáp căn bản không đem lại hiệu quả. Ngược lại còn bị võ công cường đại của người ta cùng tử đạn của hỏa thương đánh cho kêu thảm thiết không ngừng rồi ngã xuống.
So với Thạch Xuyên – Tú Cát, cường giả các tộc không bị độc mê bởi công kích trước đó của quy giả, nhìn thế tinh nhuệ của Tư lượt đoàn đều rất kinh hãi, không tưởng được Hoàng Gia Tư lược đoàn lại phát triển nhanh như thế, hơn nữa không nói đến trang bị và tọa kỵ, võ công lại rất kỳ lạ, đấu khí tinh thuần, lại có một lượng lớn địa tinh hoả thương. Bộ đôi như vậy thật là vương bài trong vương bài. Cùng bọn họ tác chiến nếu binh lực không đủ, khẳng định sẽ bị quần công tại đâu cũng sẽ như đám quy giả sợ hãi đang bị họ đồ sát.
“ Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, tên súc sanh giảo hoạt này. Chờ xem ta nhất định sẽ tìm biện pháp bào thù”. Quỳnh Địch nhìn những tên hải ngoại ngu ngốc của Thạch Xuyên – Tú Cát không thể ngăn được thế công của Tư lược đoàn, trong lòng thậm chửi, lặng lẽ về phía tây ở góc tườn, nơi HấcÙm thử nhân đã đào một thông đạo.
“ Tên Áo Ni Khắc đáng chết đã khó thương lượng, ta phải mau chóng chạy thoát khỏi lăng mộ, nếu không bọn người Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ tham lam này đến, nhấ định sẽ không bỏ qua cho ta!” Thác Ni có được Liệt Diễm thần phủ và Liệt Diễm thần quan, dùng lợi thế sắc bén của thần phủ và kết giới, một mình vượt qua thế công của trên một trăm tên bên Áo Ni Khắc, mắt thấy Tư lược đoàn lại quá mạnh như thế, trong lòng kinh hãi suy nghĩ rồi từ từ triệt thoái về thông đạo phía bắc.
Mặt ngoài nhìn vào thì có hơn trăm cường giả quần công Thác Ni, kỳ thật chỉ có Áo Ni Khắc là ra chiêu, Cường giả còn lại đều vây quanh Thác Ni, rất ít người ra tay, bởi vì bọn họ tự biết là thực lực không bằng Áo Ni Khắc, sợ khi Thác Ni bị giết, Áo Ni Khắc sẽ cướp đựơc thần phủ và thần quan. Nếu bọn họ ra tay, Thác Ni cho tới bây giờ cũng không có khả năng giữ được hai kiện thần khí đó.
“ Chú ý không được để cho tên nào của vương quốc rác rưởi đó chạy thoát. Còn tên đầu lĩnh của đám đó phải bắt sống cho lão tử!”. Diệp phong cảm thấy thực lực của quy giả quá yếu ngoài ý muốn, miệng hút thuốc đứng bên ngoài quan sát cuộc chiến nhìn đàm quy giả sắp bị thành viên Tư lược đoàn tiêu diệt, chỉ vào Thạch Xuyên – Tú Cát mà cao giọng hét lớn”.
“Vâng!”. Thành viên Tư Lược đoàn đang hăng say chém giết, nghe lệnh đoàn trưởng, đều ứng thanh lĩnh mệnh, đặc biệt chú ý đến tên quy giả đầu lĩnh đang được bảo vệ trong trung tâm.
Tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ, tiểu tình phụ của lưu manh đoàn trưởng, thấy cuộc chiến bên ngoài tạm ổn, liền tử thông đạo dưới đất chui lên, đứng bên cạnh tình nhân mà quan sát phụ thân. Nàng thấy ông không bị thương bởi đám quy giả, đã yên tâm hơn cũng không cón quá lo lắng nữa.
“Quỳnh Địch, Quỳnh Địch, Quỳnh Địch tiên sinh đâu? Không lẽ y bị giết mất roài sao?” Thạch Xuyên – Tú Cát nhìn một lượng lớn địch nhân vây quanh mình, sau khi kinh hoảng thì phát hiện ra Quỳnh Địch không còn bên cạnh gã, lập tức lo lăng nhìn chung quanh để kiếm, muốn y cho gã một ý kiến để rút lui.
ở góc tường bí mật phía tây bên trong lăng mộ, tám gã Hắc Ám thử nhân đang ẩn tàng trong thông đạo, trộm nhìn về phía bên này, thấy giáo hoàng bệ hạ đang bay đến. Khi giáo hoàng bệ hạ sắp đến, thì thở phào nhẹ nhỏm, lại đột nhiên xuất hiện một dực nhân thục nữ mỹ lệ thánh khiết với tốc độ cực nhanh bay về phía giáo hoàng bệ hạ. Dực nhân thục nữ từ phía bắc bay tới quát to, không sợ vì làm lộ thân phận của Quỳnh Địch giáo hoàng.
“ Đoạ lạc thiên sứ, ngươi tưởng răng bỏ rơi đồng bạn một mình để chạy trốn thí thoát sao? Hắc Aùm ma thần tại Minh giới đang chờ các ngươi đến thị phụng đo!ù”
Hắc Ám thử nhân kêu lên nhưng đã trễ. Á Sắc Lâm giáo chủ mỹ lệ vừa khi giọng bọn chúng dứt, đã nhanh chóng ngăn chăn Quỳnh Địch muốn chạy trốn. Nàng huy kiếm triển khai y tấn công không ngừng, làm cho Quỳnh Địch chỉ có thực lực thất giai hoàn toàn không thể thoát ly được, chỉ còn cách là ương ngạnh huy kiếm chống trả!
Tám gả Hắc Ám thử nhân thấy tình huống này bàn luận một hồi, rồi để ba gã đi ra bên ngoài gọi hơn trăm Hắc Ám thử nhân, hy vọng có thể hổ trợ cho giáo hoàng bệ hạ.
Diệp Phong vẫn đứng yên quan sat tình hình các nơi, thấy Á Sắc Lâm đang ngăn chặn đoạ lạc thiên sứ, cũng như tên Thác Ni đang muốn chạy trốn kia, nghĩ một lúc, rồ bảo Phỉ Phỉ vào động dưới đất, thông qua truyền tống trận để về trú địa gọi Lạc Phĩ Nhĩ, để y mang theo tiểu Hắc cùng với đệ nhị Bạch Điệu đệ nhị xạ thủ đại đội, rời khỏi lăng mộ, chuẩn bị phục kích Thác Ni có thần phủ và thần quan.
Sau đó tên gia hỏa này ra lệnh cho Kiệt Nã Tư , dẫn Bạch Điệu xạ thủ bay đến phía bắc nơi Áo Nhĩ Khắc đánh nhau, nhất định phải như là “ ngoài ý muốn “ để Thác Ni chạy thoát.
Kiệt Nã Tư mặc dù khó hiểu sao đoàn trưởng lại cố ý để cho Thác Ni chạy thoát. Bất quá tên bại hoại tinh linh này luôn vân mệnh đoàn trưởng đại nhân. Mệnh lệnh vừa dứt không cần nói nhiều, đã dẫn hai Bạch Điệu xạ thủ đại đội bay về phía Thác Ni.
“ Xong hết, xong hết rồi, Quỳnh Địch tiên sinh cũng bị vây, chẵng lẽ hôm nay ta phải bỏ mạng tại đây sao?”. Thạch Xuyên – Tú Cát thấy đám quy giả rất nhanh bị đồ sát, Quỳnh Địch lại bị một dực nhân mỹ nữ tấn công, trong lòng tuyệt vọng ca thán, không thể chấp nhận được sự thật chính mình sắp chết tại đây.
Phần đông quy giả không am hiểu ngôn ngữ Nam Bắc đại lục chỉ có mà kêu oai oai, người khác không hiểu được, đối mặt với sự đồ sát hung mãnh của thành viên Tư lược đoàn và cường giả các tộc đều sợ hãi không ngớt, có tên nhát gan thậm chí cón đái cả ra quần.
Cuối cùng dưới sự vây công của thành viên Tư lược đoàn và cường giả các tộc, Thạch Xuyên – Tú Cát bị Ái Đức đánh gãy chân rồi bắt lấy, còn đám quy giả toàn bộ bị đồ sát.
Quỳnh Địch vồn không phải là đối thủ của Á Sắc Lâm, cả một trăm Hắc Ám thử nhân đến tiếp tay, cũng không giúp được giáo hoàng bệ hạ, lại còn bị Bạch Điêu xạ thủ do Diệp Phong phái đến giết hại vô tình. Chân trái, phần mông bên phải, cùng với cánh tay trái của Quỳnh Địch đều bị trúng tên, Á Sắc Lâm nhân cơ hội mà chém đứt cánh tay phải của y, khiến y ngã xuống đất rồi bị bắt sống.
Bọn cường giả Áo Ni Khắc bị các Bạch Điêu xạ thủ dưới sự điều khiển của Kiệt Nã Tư cố ý bắn loạn , phải tránh né cung tên vá không đuổi kịp tốc độ của Hỏa Diễm sư thú, để Thác Ni chạy thoát vào thông đạo. Tất cả đều tức giận trách bọn xạ thủ Kiệt Nã Tư cố ý cản trở bọn họ!
Cường giả hôn mê nằm trên mặt đất, trong lúc hỗn loạn có số ít xui xẻo bị giết chết. Diệp Phong quan sát thân thể và thi thể nằm đầy trên mặt đất, lệnh cho Aùi Đức đem Hỏa Diễm viên vương còn bất tỉnh sang một bên, rồi phân phó thành viên Tư Lượt đoàn thu nhặt những chiến lợi phẩm, xem trên mặt đất có vật gì tốt mà không còn chủ nhân hay không, thừa lúc cường giả các tộc không để ý mà lấy hết.
Trận chiến kết thúc, không còn sào trang để tranh đoạt, cường giả các tộc kiểm tra lại thân thể của các thuộc hạ bên mình. Quả thật bọn họ chỉ bị hôn mê, không gì đáng ngại cả. Rồi cẩn thận tìm kiếm một phen, để tìm tung tích ba sáo kiện còn lại, nhưng rốt cuộc chỉ có tức giận và thất vọng.
Diệp Phong thấy bọn họ như vậy, nghe bọn cường giả Áo Ni Khắc la lối, thì đi tới cười hỏi: “Áo Ni Khắc đoàn trưởng, lời nói thật không phải là lời dễ nghe, chúng ta tất cả mọi người đều tham, đều muốn chiếm được Liệt Diễm sáo trang. Tại đâu dưới tình hình như vậy, người nói rằng xạ thủ của ta cố ý để cho Thác Ni có thần phủ và thần quan chạy trốn là sao đây?”
Tên gia hỏa này quả có bản lĩnh về nói dối, thật sự càng ngày càng điêu luyện. Hắn cố ý để Thác ni chạy thoát, để tránh cho tất cả các cường giả các tộc ở đây lại muốn cướp đoạt, gây ra những khó khăn, dẫn đến không ít phiền toái. Hắn liền dung phương thức âm thầm ngăn chặn, để có thể tới tay Liệt Diễm sáo trang.
“…….”Áo Ni Khắc rất có phong đô thân sĩ, nghe Diệp Phong nói rằng tất cả mọi ngưởi đều tham, có chút xấu hổ. Nghĩ lại nếu đối phương muốn có Liệt Diễm sáo trang , quả thật không thể cố ý để Thác Ni chạy thoát, buồn bực chẳng biết nói cái gì cho tốt.
Kỳ thật vần đề chính là Thác Ni đã chạy thoát, nếu lại nói nữa thì là nói nhãm, y chỉ còn cách ngậm lấy sự câm phẫn mà thôi. Nếu không như thế, trong khi Quang Minh ma kiếm sĩ đại đội mặc dù tổn thất không nhiều, nhưng đều đang ở trạng thái hôn mê, chỉ dựa vào lực của một mình y mà đối đầu với cả Mạt La Hoàng Gia Tư lược đoàn, căn bản là chuốc họa vào thân, chỉ sợ rằng sau này không có cơ hội sữa chữa sai lầm này.
Cửu giai Quang Minh ma kiếm sĩ Áo Ni Khắc đối với lời cười hỏi của Diệp Phong không có lên tiếng. Còn những cường giả bất mãn khác nhìn trận thế của Tư lược đoàn chỉ có thể nhẫn nhĩn không nói gì!
“ Lôi Ân đoàn trưởng thật giỏi, sau trận chiến cũng không quên thu nhặt chiến lợi phẩm, cả Hỏa Diễm viễn vương bị bất tỉnh cũng lấy luôn, thật sự là thu hoạch rất nhiều đó ?!” Đoàn trưởng Quang Minh đế quốc Hồng Ưng kỵ sĩ Tát Đức – Cáp Phật, anh tuấn tóc đỏ, nhìn Diệp Phong mà cười khẽ bất mãn, ánh mắt lộ ra một dáng ý nói là ngươi quá tham lam.
Cửu giai ma sủng hay là cửu giai ma tinh đều là vật siêu cấp hiếm có, bọn họ đã mất bao nhiêu khí lực để danh ngất nhưng rốt cuôcc lai để Tư Lược đoàn thuận tay lấy đi. Tát Đức dĩ nhiên cũng sinh ra bất mãn và ganh tỵ!
“ Hắc, hắc! Tát Đức đoàn trưởng quá khen, sau chiến trận thu về chiến lợi phẩm, đó là việc làm của Tư lược đoàn. Cái bọ đội này của ta, không giống như quân đội chính quy của các người được quốc gia nuôi, chỉ có dựa vào cố gắng của chính mình thôi!”. Diệp Phong nhìn Tát Đức, hoàn toan không để ý hắn trong mắt, túy ý mà cưởi rồi trả lời.
Gia hỏa này là ai? Chỉ cân có lợi, hắn sẽ không để người khác trong mắt, thậm chí chỉ cần nhìn, có thể phát tài là tốt!
“ Lôi Ân đoàn trưởng, có thể hay không hỏi ngài về Tư lược đoàn, làm sao tiến vào U Cát Nhĩ sơn này. Tình hình bộ đôi bên ngoài của chúng ta như thế nào rồi?” Thủ lĩnh Hỏa tinh linh La Luân, cùng đệ nhất cường giả ở Quang Minh đế quốc, cửu giai tật phong kỵ sỉ Trác Lâm, hướng Diệp Phong mà hỏi.
“ Bộ đội của ta tiến từ phía dưới. Tình hình bộ đội của các ngài ở bên ngoài không có việc gì!” Diệp Phong chỉ về phía Đại Địa kỵ sĩ đoàn mà mỉm cười trả lời, làm cho đại biểu các quốc gia yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Lôi Ân đoàn trưởng, chẳng biết có thấy ba sáo kiện Liệt Diễm sáo trang còn lại hay không?” Không có khả năng tranh được Liệt Diễm sáo trang, hoàng kim hùng sư Nộ Nham cùng những cường giả xung quanh nghĩ đến dọa lạc thiên sứ cùng ba sáo kiện khác bị Lôi Ân lén trộm đi, không nhịn được mở miệng hỏi.
“ Đương nhiên là không. Quy giả liên đội xuất hiện, ta cũng đang lúc tiến tới!” Diệp Phong nhìn tên sư tử nóng nảy, lắc đầu trả lới, nói dối cũng không có thay đổi bộ dạng.
“ Cái đám quy giả trang bị cổ quái, ngôn ngữ kỳ lạ này tựa hồ không phải chủng tộc ở Nam Bắc đại lục chúng ta.Cái tên bị Lôi Ân đoàn trưởng bắt sống, ngài chuẩn bị xử lý như thế nào?” Đại Biểu năm quốc gia còn lại nhìn Diệp Phong, rồi chính sắc hỏi.
“ Ha ha ha, ta với đám rác rưởi kia thật tò mò. Bây giờ hắn đã trở thành ‘tù nhân của ta’, sau khi chấm dứt mọi việc, ta nhất định sẽ thẩm vấn hắn kỹ một phen!” Diệp Phong nghe vậy cười lớn, cố ý nhấn mạnh ‘ tù nhân của ta’, để ra hiệu nhắc nhở đại biểu các quốc gia đừng có chủ ý bắt giữ.
“ Nêu Lôi Ân đoàn trưởng thẩm vấn xong, phát hiện tình huống gì bất lợi với mọi người, thỉnh cầu ngài báo cho một tiếng!”
Đại biểu sáu quốc mặc dù muốn biết sự tình của bộ đội chủng tộc kỳ quái này, nhưng bộ hạ của bọn họ hiện giờ tất cả đều bị hôn mê, không có lực lượng đối khác với Tư lược đoàn, chỉ còn cách noi với Diệp Phong, nhẫn nhịn một phần, cười cho lấy lệ.
“ Nhất định, nhất định. Mạt La đế quốc chúng ta luôn chuộng hòa bình. Nếu phát hiện chủng tộc này dới với mọi người bất lợi, nhất định sẽ thông tri cho tất cả mọi người!” Diệp Phong nghe đại biểu sáu quốc nói xong, trong lòng cũng không lo lắng gì, ngoài miệng cứ dùng lời khách sáo mà đáp ứng.
Nếu thẩm vấn có kết quả, phát hiện sự tình uy hiếp với các quốc, trong khi Diệp Phong có thể bảo vệ được Mạt La đế quốc, tên gia hỏa này sẽ không nói việc gì cho sáu quốc. Dưới tình hình tự bảo vệ, các quốc càng loạn, hắn cáng cao hứng!
Đại biểu sáu quốc thấy hắn nói vậy, cũng không có ý kiến gì nữa, bắt đầu tìm biện phát đánh thức những tên thuộc hạ bị bất tỉnh, còn các cường giả khác thì rút khỏi.
Ba vị lão chủ giáo Quang Minh giáo đình đều ngoài ý muốn bị độc mê, tự nhiên Á Sắt Lâm có thể ra mặt đề nghị tiểu tình nhân giúp đem đạo lạc thiên sứ về, chỉ huy của đám Hắc Ám thử nhân, để thẩm vấn nơi hac lạc của đám Hắc Ám giáo đồ còn lại.
Diệp Phong sớm chuẩn bị sẽ thẩm vấn đọa lạc thiên sứ, nghe đề nghị của Á Sắt Lâm xong, không có lâp tức đáp ứng, tỏ vẻ muốn rời khỏi, để hội hợp với Lạp Phi Nhĩ ngăn chặn Thiết Ni, rồi mới thẩm vấn Đọa Lạc thiên sứ, xem tình hình như thế nào lúc đó sẽ định đoạt.
La Luân đối với quan hệ của Phỉ Phỉ và Diệp Phong rất là nghi hoặc, hướng Phỉ Phỉ hỏi. Phỉ Phỉ chỉ cuối đầu xấu hổ, không nói gì, ông chỉ còn cách chủ động đến hỏi Diệp Phong, muốn là khi toàn bộ mọi việc kết thúc, nói vài việc với Diệp Phong, cũng như trước khi hồi quốc phải biết rõ quan hệ giữa Phỉ Phỉ vả Diệp Phong!
Đối với lão trượng nhân tương lai muốn tìm mình nói vài chuyện, Diệp Phong nhìn Phỉ Phỉ đang xấu hổ, cảm giác có chút rắc rối, nhưng cũng chẳng lo lắng gì, dù sao hắn và Phỉ Phỉ thật lòng, hơn nữa gạo đã nấu thành cơm rồi, lão trượng nhân không vui cũng không có khả năng bỏ mặt cảm thụ và danh tiếng của Phỉ Phỉ. Muốn tách rời bọn họ tốn nhiều lời cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.