Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 124: Lưu manh hầu tử,oa nang giáo hoàng,ma thú vương giả
Hằng Tâm
27/02/2013
“Các binh tướng dũng cảm lên. Hãy nhìn xem, phía đông chính là bộ đội của Quang Minh giáo đình, là tử địch của Ma tộc dư nghiệt. Mọi người mau nắm lấy cơ hội giết binh lính của địch quân để nhận thưởng. Đệ tam Liệt Diễm xạ thủ đoàn quay về lo phòng ngự sự công kích của ma thú!!” Diệp Phong bên ta nghe ma thú đã phạm vào ở phía bắc, hai mắt thấy dực nhân bộ đội trong trang phục màu trắng của Quang Minh giáo đình, thật ngoài ý muốn rồi cao hứng hạ lệnh
Chúng binh tướng của Mạt La đệ thất quân đoàn mắt thấy băng sương cự long và băng sương long ưng với ấu niên băng sương cự long của bộ hạ của Lôi Ân nam tước bên mình có quan hệ gì sâu xa, trong lòng biết bọn chúng không có công kích bên mình. Vừa nghe Lôi Ân nam tước hô, nhìn thấy dực nhân bộ đội ở phía đông, tất cả đều với sĩ khí lên cao triển khai thế công đối với Ma tộc dư nghiệt. Đoàn trưởng đệ tam Liệt Diễm xạ thủ đoàn tức thì ra lệnh cho thủ hạ nghiêm thủ phòng ngự công sự ở phía bắc.
Diệp Phong quan sát tình hình quanh mình, cảm thấy khó hiểu vì sao cái tên Ba Nhĩ kia không có thực hiện theo kế hoạch. Lúc này hắn không còn nhìn đám long ưng nữa, mà liên tục phóng ba đạo chỉ kình đại biểu cho thúc giục hành động, còn cánh tay phải múa kiếm nhằm về phía Tắc Tư, miệng vừa mắng vừa khiêu khích: “Lão cẩu giáo hoàng, vừa rồi còn hào hứng lắm mà? Con mẹ nó, nếu là nam nhân, bây giờ đừng có chạy trốn lão tử!”
“Lôi Ân, ngươi dùng cái này để kích tướng ta, vô dụng thôi. Sớm muộn gì ta sẽ thu thập ngươi!” Tắc Tư thấy dực nhân bộ đội của Quang Minh giáo đình đã đến, thực lực của địch quân càng thêm hùng hậu, không còn tâm tư dây dưa với bọn họ, nhanh chóng đập cánh bay lên cao, hạ lệnh cho thành viên giáo đình giật mình do nhìn thấy dực nhân bộ đội, nhanh chóng rút lui.
"Oanh oanh oanh oanh …"
Tiếng pháo đạn nổ mạnh đột nhiên vang lên trận trận. Từ phía tây nam quân doanh, một lượng lớn pháo đạn nhắm vào đám Hắc Ám mục sư mà bắn, nhất thời làm chúng mục sư hoảng sợ kêu thảm thiết, không kịp tránh đều bị cướp đi tánh mạng!
“Giết………”
Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa, lôi đình, cự giải, tinh linh bảy trung đội cùng Kì Lạp Tư cự nhân tiểu đội, sa mạc thương thủ đại đội đột nhiên lao ra từ ngoài một dặm phía tây nam Hắc Ám mục sư đoàn, nhanh chóng triển khai đột kích Hắc Ám mục sư đoàn!
Đây là Lộ Lộ và Ba Nhĩ theo kế hoạch của thiếu gia mà triển khai hành động. Do Lộ Lộ đầu tiên trở về thông báo với chúng thành viên đến tập hợp tại phía tây nam cách doanh trại năm dặm. Ba Nhĩ sau khi dùng Câu hồn u linh đánh lén Kì Mễ, liền đến thông báo bắt đầu hành động.
Tuy nhiên khi bọn họ chuẩn bị hành động, thì thông qua viễn vọng kính phát hiện có mười con băng sương cự long và hơn vạn con băng sương long ưng bay đến về phía đoàn trưởng bên kia, bởi vậy không dám khai pháo. Do đó đám bộ đội đánh cận chiến nhanh chóng chạy phía trước, chuẩn bị sẵn sàng nếu có sự việc ngoài ý muốn sẽ tùy thời mà trợ giúp đoàn trưởng. Vừa rồi hỏa pháo bộ đội thấy đoàn trưởng đại nhân phát ra chỉ kình thúc giục, thì mới dám lập tự khai pháo công kích.
nl.“Ha ha, các huynh đệ nhìn xem, đây chính là hỏa pháo bộ đội nổi danh của Tư Lược đoàn, chúng ta đã có viện quân đến, mọi người mau giết địch để lãnh thưởng đi!” Chúng binh tướng Mạt La đế quốc mắt thấy pháo đạn đang oanh tạc Hắc Ám mục sư của địch quân, bên mình đã có thêm viện binh, sĩ khí càng thêm nâng cao hơn, rồi hào hứng cuồng phong tấn công địch.kien
Thật sự giật mình chính là thành viên dực nhân bộ đội của Hắc Ám giáo đình, Bởi vì đột nhiên có trận pháo kích, cùng với sự xuất hiện của một bộ đội cường hãn gồm các chủng phức tạp từ phía tây nam, khiến cho cực độ hoảng sợ, thầm than không may. Bọn chúng không nghĩ tới trước đây một khác tình hình của địch quân thật không ổn, bây giờ đột nhiên lại có thêm ba nhánh viện binh!
“Đáng chết. Bộ đội của Tư Lược đoàn tự nhiên ở chỗ này.” Tắc Tư giáo hoàng nhìn Hắc Ám mục sư bị oanh tạc tập kích, đau lòng mà mắng. Rồi lão đập cánh bay về phía tây nam, miệng hô to hạ lệnh cho đọa lạc thiên sứ và Hắc Ám ưng nhân quay trở lại nơi của Hắc Ám mục sư cùng Hắc Ám xạ thụ, chuẩn bị nhằm về hướng không có quân địch ở phía nam mà rút lui!
“Mẹ kiếp lão, Tắc Tư, lão đường đường là giáo hoàng Hắc Ám giáo đình, lại không biết xấu hổ mà chạy trốn ư. Ta khinh lão!” Diệp Phong không thể bay, dưới chân thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ chạy theo Tắc Tư, đang bay trên bầu trời hương về phía tây nam mà chạy trốn. Miệng hắn cố ý hét to ác độc. Có dực nhân của Quang Minh giáo đình ở đây, ý tứ của tên gia hỏa này không khó để đoán!
Hắc Ám mục sư bị oanh tạc đã hỗn loạn không ngừng. Hắc Ám kỵ sĩ và Hắc Ám xạ thủ nghe mệnh lệnh của giáo hoàng bệ hạ hướng phía nam mà rút lui, lại bị cuồng sa kỵ sĩ đoàn Mạt La đế quốc truy kích.
Chín con băng sương cự long trên bầu trời mắt thấy phía tây bắc có địa tinh hỏa pháo công kích Ma tộc dư nghiệt, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý liền đối băng sương long ưng hống vài tiếng. Tất cả băng sương cự long nhanh chóng rời xa phạm vi pháo kích!
Dực nhân bộ đội vừa mới tới, bay trên không đã thấy cự long, long ưng, cùng địa tinh hỏa pháo và một bộ đội cổ quái, liền giật mình. Bọn họ thấy Ma tộc dư nghiệt muốn chạy trốn, lập tức tăng tốc, triển khai không kích đọa lạc thiên sứ và Hắc Ám ưng nhân đang muốn cứu đám Hắc Ám xạ thủ và Hắc Ám mục sư. Nghe được tiếng cố ý của Diệp Phong, tất cả đều bị sốc nhìn về hướng Tắc Tư.
Tuyết Lị - Đan Trạch Nhĩ, từ lúc bọn ma thú hoành hành ở Hỗn Loạn hoang nguyên, phải rời khỏi học viện mà trở về nhà. Không bao lâu, dưới sự khuyến khích của phụ thân, mà gia nhập Quang Minh giáo đình. Dựa vào thực lực bát giai Quang Minh ma kiếm sĩ, cùng với dung nhan tuyệt sắc mỹ lệ vô song, được lòng người, bây giờ đã là đoàn trưởng của đệ tứ kiếm sĩ đoàn thuộc dực nhân kiếm sĩ quân đoàn của Quang Minh giáo đình!
nl.“Là hắn? Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ? Hắn như thế nào biết được đọa lạc thiên sứ nào là Hắc Ám giáo hoàng ư?” Tuyết Lị kinh ngạc nhìn Diệp Phong vào Tắc Tư đang bay lui lại, nghĩ nghĩ rồi giang cánh hướng đến Tắc Tư mà bay. Thân là thành viên của Quang Minh giáo đình, phát hiện được Hắc Ám giáo hoàng tự nhiên không thể buông tha!
“Lam Lam, ta đuổi theo truy kích địch nhân, ngươi ở lại cùng mẫu thân của ngươi!” Lạp Phỉ Nhĩ mắt thấy bên mình triển khai phải kích, tâm tư cũng không muốn đứng tại một chỗ, sờ sờ đầu Lam Lam rồi nhẹ giọng dặn dò, sau đó xoay người đuổi theo địch nhân. Lam Lam lập tức theo y, không có chút nào để ý đến những việc phía sau.kien
Thư tính Băng sương cự long vẫn cứ chăm chăm nhìn Lam Lam, thấy tình huống này, nhìn làm Lam Lam với sự âu yếm, rồi nói với Lạp Phỉ Nhĩ: “Xem ra nó rất không muốn rồi xa ngươi. Ngươi mang nó đi chung. Ta sẽ giúp các ngươi ngăn chặn ma thú. Sau khi toàn bộ mọi việc chấm dứt. Chúng ta an tĩnh ngồi xuống, ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi!”
“Được!” Lạp Phỉ Nhĩ vừa nghe thư tính băng sương cự long sẵn sàng hỗ trợ ngăn chặn ma thú, lập tức cao hứng gật đầu đáp ứng, sau đó nhảy lên lưng của Lam Lam, rồi tăng tốc hương tới nơi đoàn trưởng đại nhân khể thể công kích Tắc Tư.
Thư tính Băng sương cự long đưa mắt nhìn Lam Lam bay đi, rồi bay lên cao, phát ra vài tiếng long ngâm, dẫn đầu chín con cự long khác, cùng với hơn vạn con long ưng, hướng phía bắc nơi có đám ma thú mà bay đi.
“Nhìn kìa, long kỵ sĩ! Hắn quả thật là long kỵ sĩ!” Chúng binh tướng Mạt La đế quốc thấy Lạp Phỉ Nhĩ cưỡi rồng bay lên, đều phát ra những tiếng kinh hãi. Bên mình có một long kỵ sĩ siêu cấp hiếm thấy cho nên rất mừng rỡ, lại thấy băng sương cự long và băng sương long ưng bay về phía đám ma thú, có chút tò mò không hiểu.
“Chào, dực nhân tiểu thư. Thật là xảo hợp a, còn nhớ ta không?”
Tuyết Lị mặc bộ trang phục màu trắng của giáo đình bên ngực trái có một hình chữ thập màu vàng, phối hợp với mái tóc dài màu trắng và đôi cánh khiết bạch, vẻ cao quý thành khiết càng đậm thêm. Diệp đại sắc lang đã thấy nàng từ phía sau bay tới, không muốn điều khác xảy ra, liền cười hì hì vẫy tay chào hỏi nàng. Trong lòng thầm khen không ngừng, dực nhân này thật sự càng ngày càng quyến rũ!
“A a, quả thật là xảo hợp. Lôi Ân đoàn trưởng xác định đọa lạc thiên sứ phía trước chính là giáo hoàng của Hắc Ám giáo đình ư?” Tuyết Lị đanh ở phía trên cao gần Diệp Phong, đôi mắt đẹp chúy ý đọa lạc thiên sứ phía trước, miệng cũng khách khí đáp lại, rồi hỏi ngược Diệp Phong. Nam nhân có tính lưu manh trước mắt này, Tuyết Lị có ấn tượng khá đậm, tất nhiên sẽ không thể quên được!
“Đứng vậy, đúng vậy, lão hỗn đản đó là lão cừu nhân với ta!” Diệp Phong vừa nghe dực nhân đó nhớ rõ mình, trong lòng rất vui, rồi dùng đôi mắt sắc lang nhìn chăm chú động tác đập cánh ưu nhã của Tuyết Lị đang bay, rồi luống cuống gật đầu trả lời.
Lão cừu nhân? Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói xong, có chút không rõ. Bất quá trước mắt không phải thời điểm để tán gẫu, nàng thấy đọa lạc thiên sứ đáp xuống mà chém giết bộ đội cổ quái đang gây khó khăn cho Hắc Ám mục sư, liền lập tức hướng về phía đọa lạc thiên sứ mà bay tới, miệng thì niệm chú phóng ra Quang Minh thần tốc, Quang Minh thần hộ, Quang Minh thần lực ba loại Quang Minh ma pháp phụ trợ nhằm tăng thực lực cho chính bản thân mình.
Trời, trên người dực nhân mỹ nữ nay phát ra ánh sáng trắng thật sự tô thêm vẻ thánh khiết a. Nếu có thể ôm mỹ nhân thánh khiết như vậy mà ngủ, thật không biết có bao nhiêu sảng khoái đây?
Lưu manh đoàn trưởng nhìn bộ dáng Tuyết Lị gia tăng thực lực, không ngừng nuốt nước miếng, trong đầu toàn là ý dâm, nhưng chân cũng không chậm trễ mà thi triển công phu. Hắn nói vài lời xấu xa với Tiểu Hắc đang ở trên vai trái, nhanh chóng thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ, cơ hồ cùng một lúc với Tuyết Lị tới gần phía trước Tắc Tư, huy kiếm mà triển khai tấn công!
"Đang đang đang đang …"
Tắc Tư muốn giết thành viên Tư Lược đoàn, thấy cầm thú nam tước và một dực nhân mỹ nữ huy kiếm tấn công tới, bất đắc dĩ phải quay người một trăm tám chục độ, tay phải múa Ác Ma chi kiếm, tạo ra Hắc Ám kiếm khi đầy trời để hòng ngăn chặn thế công của hai địch nhân kia.
Mạnh thật… Thế công của Tuyết Lị bị ngăn chặn, đập cánh bay lên cao, cảm giác tay phải cầm Quang ảnh kiếm bằng tinh cương có phần tê dại, thập phần giật mình về thực lực của Hắc Ám giáo hoàng. Nàng cũng thấy thế công của Lôi An như mình bị hòa giải, nhưng hắn lại có tốc độ cực nhanh như Hắc Ám giáo hoàng, tâm trạng càng thêm kinh ngạc về thực lực của Lôi Ân, liền múa kiếm lao xuống, đồng hành tác chiến.
“Hắc hắc, dực nhân tiểu thư, không nghĩ tới có thể cùng người cùng tác chiến, thật sự là một vinh hạnh. À, được rồi, đã vài lần gặp mặt, ta còn chưa biết phương danh của dực nhân tiểu thư!” Diệp Phong trong tay múa Quang Minh chi kiếm liên tục, nhằm vào ba điểm yếu thượng trung hạ trên người của Tắc Tư, mà điên cuồng công kích, miệng vẫn cố ý cười a a hướng Tuyết Lị mà hỏi.
“… Tuyết Lị - Đan Trạch Nhĩ. Lôi Ân đoàn trưởng gọi ta là Tuyết Lị được rồi!” Tuyệt Lị đang tập trung đối đầu với Tắc Tư, nghe Diệp Phong trong lúc này còn có tâm tư tán dọc, không cười nổi đành phải lên tiếng.
“Lôi Ân, ngươi tên hỗn đản đáng chết này!” Địch nhân vừa chiến đấu với mình, lại vừa có thể phân tâm nói chuyện, Tắc Tư giáo hoàng đời này chưa từng bị khinh khi như thế, trong lòng tức giận dị thường, tay phải múa Ác Ma chi kiếm càng lúc càng mạnh, chỉ chém vào cầm thú nam tước. Khiến cho Hắc Ám kiếm khí không ngừng cuồng vũ, thật là kinh người.
Hắc hắc, giận rồi, giận rồi, chỉ cần như vậy là lão không thể trốn thoát được. Diệp Phong nhìn thấy tình trạng thành viên Hắc Ám giáo đình bị đồ sát, trường kiếm ra chiêu để hộ thân, kiếm khí tinh thuần màu trắng triệt tiên Hắc Ám kiếm khí của Tắc Tư, rồi phản công cùng lão dây dưa, muốn chế trụ Tắc Tư không cho lão chạy trốn.
Quang Minh giáo đình gần đây biết được Ma tộc dư nghiệt tập kích Mạt La đệ thất quân đoàn, liền đắc ý cho Tuyết Lị dẫn kiếm sĩ đoàn của nàng, cùng hai binh đoàn dực nhân trường thương đoàn và dực nhân xạ thủ đoàn tiến đến để tiêu diệt Ma tộc dư nghiệt.
Nói cách khác, bây giờ trong trận chriến, dực nhân bộ đội của Quang Minh giáo đình có ba vạn người, cộng thêm Mạt La đệ thất quân đoàn cùng với bộ đội cận chiến và hỏa pháo bộ đội của Tư Lược đoàn, thành viên Hắc Ám giáo đình hoàn toàn mất đi tất cả ưu thế, muốn rút lui thì bị truy kích đồ sát!
Đáng hận, Lôi Ân giảo hoạt này, muốn kéo dài thời gian với ta…. Tắc Tư cùng Diệp Phong và Tuyết Lị đánh nhau, đã thấy tình hình bên mình bị giết hại, trong lòng liền tỉnh ngộ không để bị chọc tức, muốn thoát khỏi sự dây dưa của Diệp Phong và Tuyết Li, nhưng vào lúc này băng sương long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ từ phía đông mà múa kích mang băng lãnh hàn khí đánh bất ngờ. Dưới sự hợp công của Diệp Phong, Tuyết Li và Lạp Phỉ Nhĩ, lão ngay cả rút lui cũng không thể, liền muốn bay lên trời!
Đáng hận, lại có thêm một bát giai Quang Minh ma kiếm sĩ, ta phải rút mau thôi.
Lạp Phỉ Nhĩ và Lam Lam phối hợp rất ăn ý, cộng thêm Tuyết Lị, Quang Minh ma kiếm sĩ khắc chế với Hắn Ám hệ, phối hợp với các tuyệt chiêu thần kỳ của Diệp Phong. Tắc Tư một đấu ba, hoàn toàn không phải là đối thủ, bị tấn công chỉ có thể toàn lực phòng thủ!
Tuyết Lị vừa tấn công, vừa để ý lưu manh đoàn trưởng bà long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, trong lòng thật sự bị sốc. Hắc Ám giáo hoàng mặc dù thân có thực lực bá chủ siêu cường, nhưng hai thanh niên trước mắt cùng tuổi với nàng kia, một là bát giai băng sương kỵ sĩ có băng sương cự long làm vật cưỡi, người kia dù Quang Minh đấu khí không mạnh, nhưng cực kỳ tinh thuần, hơn nữa tuyệt kỹ vô cùng thần kỳ, biến hóa khôn lường. Nếu để một mình nàng cùng đối phó với hai người này, sợ rằng chỉ cầm chắc cái thua.
Hắc hắc, lão hỗn đản giáo hoàng, lão tử hôm nay nhất định phải giết được ngươi. Diệp Phong huy kiếm tấn công Tắc Tư, trong đầu liền có một ác niệm, nhìn Tiểu Hắc ở bên vai trái, trên mặt không ngừng mỉm cười, cũng không sợ lấy nhiều đánh ít, thắng không được vẻ vang. Cùng không cần nói nhiều, tên gia hỏa đích thị là lưu manh. Chỉ cần có khả năng diệt được địch nhân, hắn nhất định sẽ dụng biện pháp tối ưu nhất!
“Chi!!”
Một đạo tiếng kêu của khỉ vang lên. Khi Tắc Tư huy kiếm ngăn cản thế công cùng lúc của ba người, Tiểu Hắc vẫn yên lặng ngồi trên vai trái của Diệp Phong, đột nhiên phóng ra gây khó dễ, nhảy qua vai phải của Tắc Tư. Hai tiểu trảo đánh ra ác quyền nhằm ngay mắt phải và huyệt Thái Dương của Tắc Tư. Tắc Tư dù có xích lõa nằm mơ cũng không nghĩ tới việc lưu manh hầu tử dùng quyền đánh lén!!
“A…”
Khí lực của Tiểu Hắc rất mạnh, cho dù là Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc, nó cũng có thể dễ dàng đánh ngã. Giờ phút này nó dùng sức đánh vào chỗ yếu ớt là mắt phải và huyệt Thái Dương, khi bị đánh trúng Tắc Tư lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, rồi ngã xuống đất, một nửa cái đầu rớt ra, có thể thấy được lực của Tiểu Hắc mạnh cỡ nào!
Tuyết Lị trước đó thấy Tiểu Hắc ngồi trên vai trái của Diệp Phong, cho rằng con tiểu ky linh hầu này thật đáng yêu. Bây giờ trong nháy mắt đã thấy ky linh hầu này lẻn đến vai phải của Hắc Ám giáo hòng, tung quyền đem Hắc Ám giáo hoàng siêu cấp cường giả như vậy mà đánh ngã, mặc dù đó là đánh lén, nhưng cũng không thể hiểu rõ, khí lực của ky linh hầu như thế nào lại to lớn như vậy??
Tiểu Hắc một kích đắc thủ, rồi kích thêm một cánh vào cái bụng của Tắc Tư. Tắc Tư đã ngã xuống đất, hộc máu kêu thảm. Lưu manh đoàn trưởng và long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ thấy sự việc này, trong lòng thầm hô cơ hội tốt, liền đồng thời huy thương múa kiếm, bạch mang cùng hàng sương hiện ra, kiếm ảnh cùng thương kình kết hợp lại, trước sau đánh lên Tắc Tư giáo hoàng đã ngã xuống đất!
“Giáo hoàng bệ hạ!?”
Chúng thành viên Hắc Ám giáo đình thấ giáo hoàng bệ hạ tôn kính bị thương năng giờ lại nặng thêm nữa, liền phát ra những tiếng kêu cực độ phẫn nỗ, muốn tiến lên để giết chết ba tên súc sinh bất kính đối với giáo hoàng bệ hạ. Đáng tiếc, so với đại quân bao vây bọn chúng, thực lực bọn chúng quá yếu, muốn đột phá vòng vây căn bản không có khả năng!
“… Cái này… Cái này sao lại thế…. Ta lại bại dưới tay một con hầu tử… “ Tắc Tư quả không hổ là siêu cấp cường giả, bị thương năng như vậy, mà vẫn chưa có lập tức đoạn khí, huyết nhục cơ hồ đã làm mất đi khuôn mặt dễ nhìn, giãy dụa nhìn về phía Tiểu Hắc, cực độ không thể tinh con ky linh hầu này lại cường hãn như thế. Trong lòng bi an nhìn về phía Diệp Phong ba người, lộ ra một nụ cười thê lương giảo hoạt: “Lôi Ân, cho dù ta có thành vong linh… cũng muốn đêm về Ma tộc chí bảo, Hắc Ám ma kiếm, từ trong tay ngươi mà đoạt đi….. còn có ma nữ yêu quý của ta U Nguyệt Nhi – Thước Lạp.”
Đường đường là Hắc Ám giáo hoàng, cửu giai Hắc Ám ma kiếm sĩ, bị một lưu manh hầu tử đánh lén mà chết thảm, lúc lâm chung, nói cho Tuyết Lị đang đứng trên mặt đất, nhằm để cho tên đoàn trưởng lưu manh oán hận này gặp phiền toái lớn!
“Tên gia hỏa có phải bị đánh cho đến choáng đầu không, nói cái gì vậy?” Diệp Phong nhì Hắc Ám giáo hoàng đã đoạn khí, trong lòng mắng thầm, biết Tắc Tư muốn hại hắn, liền liếc mắt nhìn thấy Tuyết Lị hơi sốc nhìn chằm chằm vào chính mình, rồi làm ra một bộ mặt không hiểu Tắc Tư nói gì.
Tuyết Lị vừa suy nghĩ ý tứ trong lời của Tắc Tư, rồi nhìn Diệp Phong, nói: “Lôi Ân đoàn trưởng, xem ra người cũng nên đến thăm Quang Minh giáo đình của chúng ta nha!”
“Hắc hắc, Quang Minh giáo đình là địa phương thần thành. Ta là người thô tục, đi vào thánh địa thế này cũng gây ô uế. Ta không muốn bị Quang Minh giáo đồ thóa mạ!” Diệp Phong điểm cây Thanh sảng tiêu hồn, cười hì hì như xong việc, trong lòng thầm mắng hận Tắc Tư.
Tuyết Lị nhìn Diệp Phong đáng chết vừa định mở miệng, Hắc Ám giáo đồ phía bắc điêu cuồng hét lên muốn bạo thù cho giáo hoàng, thì một trận tiếng xà rít vang lên, làm chúng binh tướng của hai bên đều quay về phía bắc mà nhìn, thấy rõ tình hình, trợn mắt há mồm, lộ ra thần sắc không thể tin!
Cách ba dặm về phía bắc của đệ thất quân đoàn doanh trại, ma thú vương giải màu hoàng kim dài hơn một trăm hai mươi thước, Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng, cuộn tròn thân, rồi nghiêng chín cái đầu to, giống như một tòa thành, đứng trước hơn mấy vạn ma thú. Mười tám con mắt nhìn mười con băng sương cự long đang cùng nó giằng co, và hơn vạn băng sương long ưng. Hoàn toàn không có để ý công sự phòng ngự, như cái đó giống nhưng con chuột với loài người!
“Mẹ kiếp, Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng, bọn chúng tự nhiên đến đây công kích? Hôm nay là ngày gì đây?” Diệp Phong nhìn chăm chú cái con vật to lớn ở phía bắc ngoài doanh trại, miệng buồn bực mà than.
“Tình hình không ổn, sau nó còn có Điện Quang Bôn Lôi hạt, Tiêu Phong Cự Dực điêu, Quang Minh Kim Văn hổ!” Tuyết Lị nhìn về phía bắc, mày nhiếu lại, lo lắng đối phương có thể gây khó dễ, thế nào cũng sẽ không tốt đó!
"Hống hống …"
Trận trận long ngâm vang lên, sự tình xấu nhất vẫn chưa biến mất khỏi ý nghĩ của mọi người. Mẫu thân của Lam Lam, băng sương cự long cái có hình thể lớn nhất, dùng một thanh âm mà mọi người nghe không hiểu, cùng Bạo Sa Cửu Đầu hoàng đàm phán một phen. Sau đó một trận xà rít vang lên, rồi nó vặn vẹo cơ thể to lớn, dẫn đám ma thú nhằm hướng bắc mà lui về.
A cái này rốt cuột là như thế nào?! Mẫu thân của Lam Lam có thể nói vài câu khiến cho Bạo Sa Cửu Đầu hoàng rút lui? Sau này phải hỏi qua, hắc hắc, nếu có thể mượn vài băng sương long ưng thì rất tốt.
Diệp đại đoàn trưởng nhìn tình hình kỳ lạ ở phía bắc, trong lòng nghi hoặc muốn hỏi qua, đồng thời trong đầu để ý đến băng sương long ưng. Sau đó hắn nhìn chiến sự quanh mình, rồi mở miệng quát: “Tướng sĩ anh dũng, giáo hoàng của địch quân đã chết, hãy xuất ra thực lực của các người, tiêu diệt hoàn toàn những địch binh còn sót lại, để chờ lĩnh thưởng đi!”
Chúng binh tướng của Mạt La đệ thất quân đoàn mắt thấy băng sương cự long và băng sương long ưng với ấu niên băng sương cự long của bộ hạ của Lôi Ân nam tước bên mình có quan hệ gì sâu xa, trong lòng biết bọn chúng không có công kích bên mình. Vừa nghe Lôi Ân nam tước hô, nhìn thấy dực nhân bộ đội ở phía đông, tất cả đều với sĩ khí lên cao triển khai thế công đối với Ma tộc dư nghiệt. Đoàn trưởng đệ tam Liệt Diễm xạ thủ đoàn tức thì ra lệnh cho thủ hạ nghiêm thủ phòng ngự công sự ở phía bắc.
Diệp Phong quan sát tình hình quanh mình, cảm thấy khó hiểu vì sao cái tên Ba Nhĩ kia không có thực hiện theo kế hoạch. Lúc này hắn không còn nhìn đám long ưng nữa, mà liên tục phóng ba đạo chỉ kình đại biểu cho thúc giục hành động, còn cánh tay phải múa kiếm nhằm về phía Tắc Tư, miệng vừa mắng vừa khiêu khích: “Lão cẩu giáo hoàng, vừa rồi còn hào hứng lắm mà? Con mẹ nó, nếu là nam nhân, bây giờ đừng có chạy trốn lão tử!”
“Lôi Ân, ngươi dùng cái này để kích tướng ta, vô dụng thôi. Sớm muộn gì ta sẽ thu thập ngươi!” Tắc Tư thấy dực nhân bộ đội của Quang Minh giáo đình đã đến, thực lực của địch quân càng thêm hùng hậu, không còn tâm tư dây dưa với bọn họ, nhanh chóng đập cánh bay lên cao, hạ lệnh cho thành viên giáo đình giật mình do nhìn thấy dực nhân bộ đội, nhanh chóng rút lui.
"Oanh oanh oanh oanh …"
Tiếng pháo đạn nổ mạnh đột nhiên vang lên trận trận. Từ phía tây nam quân doanh, một lượng lớn pháo đạn nhắm vào đám Hắc Ám mục sư mà bắn, nhất thời làm chúng mục sư hoảng sợ kêu thảm thiết, không kịp tránh đều bị cướp đi tánh mạng!
“Giết………”
Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa, lôi đình, cự giải, tinh linh bảy trung đội cùng Kì Lạp Tư cự nhân tiểu đội, sa mạc thương thủ đại đội đột nhiên lao ra từ ngoài một dặm phía tây nam Hắc Ám mục sư đoàn, nhanh chóng triển khai đột kích Hắc Ám mục sư đoàn!
Đây là Lộ Lộ và Ba Nhĩ theo kế hoạch của thiếu gia mà triển khai hành động. Do Lộ Lộ đầu tiên trở về thông báo với chúng thành viên đến tập hợp tại phía tây nam cách doanh trại năm dặm. Ba Nhĩ sau khi dùng Câu hồn u linh đánh lén Kì Mễ, liền đến thông báo bắt đầu hành động.
Tuy nhiên khi bọn họ chuẩn bị hành động, thì thông qua viễn vọng kính phát hiện có mười con băng sương cự long và hơn vạn con băng sương long ưng bay đến về phía đoàn trưởng bên kia, bởi vậy không dám khai pháo. Do đó đám bộ đội đánh cận chiến nhanh chóng chạy phía trước, chuẩn bị sẵn sàng nếu có sự việc ngoài ý muốn sẽ tùy thời mà trợ giúp đoàn trưởng. Vừa rồi hỏa pháo bộ đội thấy đoàn trưởng đại nhân phát ra chỉ kình thúc giục, thì mới dám lập tự khai pháo công kích.
nl.“Ha ha, các huynh đệ nhìn xem, đây chính là hỏa pháo bộ đội nổi danh của Tư Lược đoàn, chúng ta đã có viện quân đến, mọi người mau giết địch để lãnh thưởng đi!” Chúng binh tướng Mạt La đế quốc mắt thấy pháo đạn đang oanh tạc Hắc Ám mục sư của địch quân, bên mình đã có thêm viện binh, sĩ khí càng thêm nâng cao hơn, rồi hào hứng cuồng phong tấn công địch.kien
Thật sự giật mình chính là thành viên dực nhân bộ đội của Hắc Ám giáo đình, Bởi vì đột nhiên có trận pháo kích, cùng với sự xuất hiện của một bộ đội cường hãn gồm các chủng phức tạp từ phía tây nam, khiến cho cực độ hoảng sợ, thầm than không may. Bọn chúng không nghĩ tới trước đây một khác tình hình của địch quân thật không ổn, bây giờ đột nhiên lại có thêm ba nhánh viện binh!
“Đáng chết. Bộ đội của Tư Lược đoàn tự nhiên ở chỗ này.” Tắc Tư giáo hoàng nhìn Hắc Ám mục sư bị oanh tạc tập kích, đau lòng mà mắng. Rồi lão đập cánh bay về phía tây nam, miệng hô to hạ lệnh cho đọa lạc thiên sứ và Hắc Ám ưng nhân quay trở lại nơi của Hắc Ám mục sư cùng Hắc Ám xạ thụ, chuẩn bị nhằm về hướng không có quân địch ở phía nam mà rút lui!
“Mẹ kiếp lão, Tắc Tư, lão đường đường là giáo hoàng Hắc Ám giáo đình, lại không biết xấu hổ mà chạy trốn ư. Ta khinh lão!” Diệp Phong không thể bay, dưới chân thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ chạy theo Tắc Tư, đang bay trên bầu trời hương về phía tây nam mà chạy trốn. Miệng hắn cố ý hét to ác độc. Có dực nhân của Quang Minh giáo đình ở đây, ý tứ của tên gia hỏa này không khó để đoán!
Hắc Ám mục sư bị oanh tạc đã hỗn loạn không ngừng. Hắc Ám kỵ sĩ và Hắc Ám xạ thủ nghe mệnh lệnh của giáo hoàng bệ hạ hướng phía nam mà rút lui, lại bị cuồng sa kỵ sĩ đoàn Mạt La đế quốc truy kích.
Chín con băng sương cự long trên bầu trời mắt thấy phía tây bắc có địa tinh hỏa pháo công kích Ma tộc dư nghiệt, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý liền đối băng sương long ưng hống vài tiếng. Tất cả băng sương cự long nhanh chóng rời xa phạm vi pháo kích!
Dực nhân bộ đội vừa mới tới, bay trên không đã thấy cự long, long ưng, cùng địa tinh hỏa pháo và một bộ đội cổ quái, liền giật mình. Bọn họ thấy Ma tộc dư nghiệt muốn chạy trốn, lập tức tăng tốc, triển khai không kích đọa lạc thiên sứ và Hắc Ám ưng nhân đang muốn cứu đám Hắc Ám xạ thủ và Hắc Ám mục sư. Nghe được tiếng cố ý của Diệp Phong, tất cả đều bị sốc nhìn về hướng Tắc Tư.
Tuyết Lị - Đan Trạch Nhĩ, từ lúc bọn ma thú hoành hành ở Hỗn Loạn hoang nguyên, phải rời khỏi học viện mà trở về nhà. Không bao lâu, dưới sự khuyến khích của phụ thân, mà gia nhập Quang Minh giáo đình. Dựa vào thực lực bát giai Quang Minh ma kiếm sĩ, cùng với dung nhan tuyệt sắc mỹ lệ vô song, được lòng người, bây giờ đã là đoàn trưởng của đệ tứ kiếm sĩ đoàn thuộc dực nhân kiếm sĩ quân đoàn của Quang Minh giáo đình!
nl.“Là hắn? Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ? Hắn như thế nào biết được đọa lạc thiên sứ nào là Hắc Ám giáo hoàng ư?” Tuyết Lị kinh ngạc nhìn Diệp Phong vào Tắc Tư đang bay lui lại, nghĩ nghĩ rồi giang cánh hướng đến Tắc Tư mà bay. Thân là thành viên của Quang Minh giáo đình, phát hiện được Hắc Ám giáo hoàng tự nhiên không thể buông tha!
“Lam Lam, ta đuổi theo truy kích địch nhân, ngươi ở lại cùng mẫu thân của ngươi!” Lạp Phỉ Nhĩ mắt thấy bên mình triển khai phải kích, tâm tư cũng không muốn đứng tại một chỗ, sờ sờ đầu Lam Lam rồi nhẹ giọng dặn dò, sau đó xoay người đuổi theo địch nhân. Lam Lam lập tức theo y, không có chút nào để ý đến những việc phía sau.kien
Thư tính Băng sương cự long vẫn cứ chăm chăm nhìn Lam Lam, thấy tình huống này, nhìn làm Lam Lam với sự âu yếm, rồi nói với Lạp Phỉ Nhĩ: “Xem ra nó rất không muốn rồi xa ngươi. Ngươi mang nó đi chung. Ta sẽ giúp các ngươi ngăn chặn ma thú. Sau khi toàn bộ mọi việc chấm dứt. Chúng ta an tĩnh ngồi xuống, ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi!”
“Được!” Lạp Phỉ Nhĩ vừa nghe thư tính băng sương cự long sẵn sàng hỗ trợ ngăn chặn ma thú, lập tức cao hứng gật đầu đáp ứng, sau đó nhảy lên lưng của Lam Lam, rồi tăng tốc hương tới nơi đoàn trưởng đại nhân khể thể công kích Tắc Tư.
Thư tính Băng sương cự long đưa mắt nhìn Lam Lam bay đi, rồi bay lên cao, phát ra vài tiếng long ngâm, dẫn đầu chín con cự long khác, cùng với hơn vạn con long ưng, hướng phía bắc nơi có đám ma thú mà bay đi.
“Nhìn kìa, long kỵ sĩ! Hắn quả thật là long kỵ sĩ!” Chúng binh tướng Mạt La đế quốc thấy Lạp Phỉ Nhĩ cưỡi rồng bay lên, đều phát ra những tiếng kinh hãi. Bên mình có một long kỵ sĩ siêu cấp hiếm thấy cho nên rất mừng rỡ, lại thấy băng sương cự long và băng sương long ưng bay về phía đám ma thú, có chút tò mò không hiểu.
“Chào, dực nhân tiểu thư. Thật là xảo hợp a, còn nhớ ta không?”
Tuyết Lị mặc bộ trang phục màu trắng của giáo đình bên ngực trái có một hình chữ thập màu vàng, phối hợp với mái tóc dài màu trắng và đôi cánh khiết bạch, vẻ cao quý thành khiết càng đậm thêm. Diệp đại sắc lang đã thấy nàng từ phía sau bay tới, không muốn điều khác xảy ra, liền cười hì hì vẫy tay chào hỏi nàng. Trong lòng thầm khen không ngừng, dực nhân này thật sự càng ngày càng quyến rũ!
“A a, quả thật là xảo hợp. Lôi Ân đoàn trưởng xác định đọa lạc thiên sứ phía trước chính là giáo hoàng của Hắc Ám giáo đình ư?” Tuyết Lị đanh ở phía trên cao gần Diệp Phong, đôi mắt đẹp chúy ý đọa lạc thiên sứ phía trước, miệng cũng khách khí đáp lại, rồi hỏi ngược Diệp Phong. Nam nhân có tính lưu manh trước mắt này, Tuyết Lị có ấn tượng khá đậm, tất nhiên sẽ không thể quên được!
“Đứng vậy, đúng vậy, lão hỗn đản đó là lão cừu nhân với ta!” Diệp Phong vừa nghe dực nhân đó nhớ rõ mình, trong lòng rất vui, rồi dùng đôi mắt sắc lang nhìn chăm chú động tác đập cánh ưu nhã của Tuyết Lị đang bay, rồi luống cuống gật đầu trả lời.
Lão cừu nhân? Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói xong, có chút không rõ. Bất quá trước mắt không phải thời điểm để tán gẫu, nàng thấy đọa lạc thiên sứ đáp xuống mà chém giết bộ đội cổ quái đang gây khó khăn cho Hắc Ám mục sư, liền lập tức hướng về phía đọa lạc thiên sứ mà bay tới, miệng thì niệm chú phóng ra Quang Minh thần tốc, Quang Minh thần hộ, Quang Minh thần lực ba loại Quang Minh ma pháp phụ trợ nhằm tăng thực lực cho chính bản thân mình.
Trời, trên người dực nhân mỹ nữ nay phát ra ánh sáng trắng thật sự tô thêm vẻ thánh khiết a. Nếu có thể ôm mỹ nhân thánh khiết như vậy mà ngủ, thật không biết có bao nhiêu sảng khoái đây?
Lưu manh đoàn trưởng nhìn bộ dáng Tuyết Lị gia tăng thực lực, không ngừng nuốt nước miếng, trong đầu toàn là ý dâm, nhưng chân cũng không chậm trễ mà thi triển công phu. Hắn nói vài lời xấu xa với Tiểu Hắc đang ở trên vai trái, nhanh chóng thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ, cơ hồ cùng một lúc với Tuyết Lị tới gần phía trước Tắc Tư, huy kiếm mà triển khai tấn công!
"Đang đang đang đang …"
Tắc Tư muốn giết thành viên Tư Lược đoàn, thấy cầm thú nam tước và một dực nhân mỹ nữ huy kiếm tấn công tới, bất đắc dĩ phải quay người một trăm tám chục độ, tay phải múa Ác Ma chi kiếm, tạo ra Hắc Ám kiếm khi đầy trời để hòng ngăn chặn thế công của hai địch nhân kia.
Mạnh thật… Thế công của Tuyết Lị bị ngăn chặn, đập cánh bay lên cao, cảm giác tay phải cầm Quang ảnh kiếm bằng tinh cương có phần tê dại, thập phần giật mình về thực lực của Hắc Ám giáo hoàng. Nàng cũng thấy thế công của Lôi An như mình bị hòa giải, nhưng hắn lại có tốc độ cực nhanh như Hắc Ám giáo hoàng, tâm trạng càng thêm kinh ngạc về thực lực của Lôi Ân, liền múa kiếm lao xuống, đồng hành tác chiến.
“Hắc hắc, dực nhân tiểu thư, không nghĩ tới có thể cùng người cùng tác chiến, thật sự là một vinh hạnh. À, được rồi, đã vài lần gặp mặt, ta còn chưa biết phương danh của dực nhân tiểu thư!” Diệp Phong trong tay múa Quang Minh chi kiếm liên tục, nhằm vào ba điểm yếu thượng trung hạ trên người của Tắc Tư, mà điên cuồng công kích, miệng vẫn cố ý cười a a hướng Tuyết Lị mà hỏi.
“… Tuyết Lị - Đan Trạch Nhĩ. Lôi Ân đoàn trưởng gọi ta là Tuyết Lị được rồi!” Tuyệt Lị đang tập trung đối đầu với Tắc Tư, nghe Diệp Phong trong lúc này còn có tâm tư tán dọc, không cười nổi đành phải lên tiếng.
“Lôi Ân, ngươi tên hỗn đản đáng chết này!” Địch nhân vừa chiến đấu với mình, lại vừa có thể phân tâm nói chuyện, Tắc Tư giáo hoàng đời này chưa từng bị khinh khi như thế, trong lòng tức giận dị thường, tay phải múa Ác Ma chi kiếm càng lúc càng mạnh, chỉ chém vào cầm thú nam tước. Khiến cho Hắc Ám kiếm khí không ngừng cuồng vũ, thật là kinh người.
Hắc hắc, giận rồi, giận rồi, chỉ cần như vậy là lão không thể trốn thoát được. Diệp Phong nhìn thấy tình trạng thành viên Hắc Ám giáo đình bị đồ sát, trường kiếm ra chiêu để hộ thân, kiếm khí tinh thuần màu trắng triệt tiên Hắc Ám kiếm khí của Tắc Tư, rồi phản công cùng lão dây dưa, muốn chế trụ Tắc Tư không cho lão chạy trốn.
Quang Minh giáo đình gần đây biết được Ma tộc dư nghiệt tập kích Mạt La đệ thất quân đoàn, liền đắc ý cho Tuyết Lị dẫn kiếm sĩ đoàn của nàng, cùng hai binh đoàn dực nhân trường thương đoàn và dực nhân xạ thủ đoàn tiến đến để tiêu diệt Ma tộc dư nghiệt.
Nói cách khác, bây giờ trong trận chriến, dực nhân bộ đội của Quang Minh giáo đình có ba vạn người, cộng thêm Mạt La đệ thất quân đoàn cùng với bộ đội cận chiến và hỏa pháo bộ đội của Tư Lược đoàn, thành viên Hắc Ám giáo đình hoàn toàn mất đi tất cả ưu thế, muốn rút lui thì bị truy kích đồ sát!
Đáng hận, Lôi Ân giảo hoạt này, muốn kéo dài thời gian với ta…. Tắc Tư cùng Diệp Phong và Tuyết Lị đánh nhau, đã thấy tình hình bên mình bị giết hại, trong lòng liền tỉnh ngộ không để bị chọc tức, muốn thoát khỏi sự dây dưa của Diệp Phong và Tuyết Li, nhưng vào lúc này băng sương long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ từ phía đông mà múa kích mang băng lãnh hàn khí đánh bất ngờ. Dưới sự hợp công của Diệp Phong, Tuyết Li và Lạp Phỉ Nhĩ, lão ngay cả rút lui cũng không thể, liền muốn bay lên trời!
Đáng hận, lại có thêm một bát giai Quang Minh ma kiếm sĩ, ta phải rút mau thôi.
Lạp Phỉ Nhĩ và Lam Lam phối hợp rất ăn ý, cộng thêm Tuyết Lị, Quang Minh ma kiếm sĩ khắc chế với Hắn Ám hệ, phối hợp với các tuyệt chiêu thần kỳ của Diệp Phong. Tắc Tư một đấu ba, hoàn toàn không phải là đối thủ, bị tấn công chỉ có thể toàn lực phòng thủ!
Tuyết Lị vừa tấn công, vừa để ý lưu manh đoàn trưởng bà long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, trong lòng thật sự bị sốc. Hắc Ám giáo hoàng mặc dù thân có thực lực bá chủ siêu cường, nhưng hai thanh niên trước mắt cùng tuổi với nàng kia, một là bát giai băng sương kỵ sĩ có băng sương cự long làm vật cưỡi, người kia dù Quang Minh đấu khí không mạnh, nhưng cực kỳ tinh thuần, hơn nữa tuyệt kỹ vô cùng thần kỳ, biến hóa khôn lường. Nếu để một mình nàng cùng đối phó với hai người này, sợ rằng chỉ cầm chắc cái thua.
Hắc hắc, lão hỗn đản giáo hoàng, lão tử hôm nay nhất định phải giết được ngươi. Diệp Phong huy kiếm tấn công Tắc Tư, trong đầu liền có một ác niệm, nhìn Tiểu Hắc ở bên vai trái, trên mặt không ngừng mỉm cười, cũng không sợ lấy nhiều đánh ít, thắng không được vẻ vang. Cùng không cần nói nhiều, tên gia hỏa đích thị là lưu manh. Chỉ cần có khả năng diệt được địch nhân, hắn nhất định sẽ dụng biện pháp tối ưu nhất!
“Chi!!”
Một đạo tiếng kêu của khỉ vang lên. Khi Tắc Tư huy kiếm ngăn cản thế công cùng lúc của ba người, Tiểu Hắc vẫn yên lặng ngồi trên vai trái của Diệp Phong, đột nhiên phóng ra gây khó dễ, nhảy qua vai phải của Tắc Tư. Hai tiểu trảo đánh ra ác quyền nhằm ngay mắt phải và huyệt Thái Dương của Tắc Tư. Tắc Tư dù có xích lõa nằm mơ cũng không nghĩ tới việc lưu manh hầu tử dùng quyền đánh lén!!
“A…”
Khí lực của Tiểu Hắc rất mạnh, cho dù là Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc, nó cũng có thể dễ dàng đánh ngã. Giờ phút này nó dùng sức đánh vào chỗ yếu ớt là mắt phải và huyệt Thái Dương, khi bị đánh trúng Tắc Tư lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, rồi ngã xuống đất, một nửa cái đầu rớt ra, có thể thấy được lực của Tiểu Hắc mạnh cỡ nào!
Tuyết Lị trước đó thấy Tiểu Hắc ngồi trên vai trái của Diệp Phong, cho rằng con tiểu ky linh hầu này thật đáng yêu. Bây giờ trong nháy mắt đã thấy ky linh hầu này lẻn đến vai phải của Hắc Ám giáo hòng, tung quyền đem Hắc Ám giáo hoàng siêu cấp cường giả như vậy mà đánh ngã, mặc dù đó là đánh lén, nhưng cũng không thể hiểu rõ, khí lực của ky linh hầu như thế nào lại to lớn như vậy??
Tiểu Hắc một kích đắc thủ, rồi kích thêm một cánh vào cái bụng của Tắc Tư. Tắc Tư đã ngã xuống đất, hộc máu kêu thảm. Lưu manh đoàn trưởng và long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ thấy sự việc này, trong lòng thầm hô cơ hội tốt, liền đồng thời huy thương múa kiếm, bạch mang cùng hàng sương hiện ra, kiếm ảnh cùng thương kình kết hợp lại, trước sau đánh lên Tắc Tư giáo hoàng đã ngã xuống đất!
“Giáo hoàng bệ hạ!?”
Chúng thành viên Hắc Ám giáo đình thấ giáo hoàng bệ hạ tôn kính bị thương năng giờ lại nặng thêm nữa, liền phát ra những tiếng kêu cực độ phẫn nỗ, muốn tiến lên để giết chết ba tên súc sinh bất kính đối với giáo hoàng bệ hạ. Đáng tiếc, so với đại quân bao vây bọn chúng, thực lực bọn chúng quá yếu, muốn đột phá vòng vây căn bản không có khả năng!
“… Cái này… Cái này sao lại thế…. Ta lại bại dưới tay một con hầu tử… “ Tắc Tư quả không hổ là siêu cấp cường giả, bị thương năng như vậy, mà vẫn chưa có lập tức đoạn khí, huyết nhục cơ hồ đã làm mất đi khuôn mặt dễ nhìn, giãy dụa nhìn về phía Tiểu Hắc, cực độ không thể tinh con ky linh hầu này lại cường hãn như thế. Trong lòng bi an nhìn về phía Diệp Phong ba người, lộ ra một nụ cười thê lương giảo hoạt: “Lôi Ân, cho dù ta có thành vong linh… cũng muốn đêm về Ma tộc chí bảo, Hắc Ám ma kiếm, từ trong tay ngươi mà đoạt đi….. còn có ma nữ yêu quý của ta U Nguyệt Nhi – Thước Lạp.”
Đường đường là Hắc Ám giáo hoàng, cửu giai Hắc Ám ma kiếm sĩ, bị một lưu manh hầu tử đánh lén mà chết thảm, lúc lâm chung, nói cho Tuyết Lị đang đứng trên mặt đất, nhằm để cho tên đoàn trưởng lưu manh oán hận này gặp phiền toái lớn!
“Tên gia hỏa có phải bị đánh cho đến choáng đầu không, nói cái gì vậy?” Diệp Phong nhì Hắc Ám giáo hoàng đã đoạn khí, trong lòng mắng thầm, biết Tắc Tư muốn hại hắn, liền liếc mắt nhìn thấy Tuyết Lị hơi sốc nhìn chằm chằm vào chính mình, rồi làm ra một bộ mặt không hiểu Tắc Tư nói gì.
Tuyết Lị vừa suy nghĩ ý tứ trong lời của Tắc Tư, rồi nhìn Diệp Phong, nói: “Lôi Ân đoàn trưởng, xem ra người cũng nên đến thăm Quang Minh giáo đình của chúng ta nha!”
“Hắc hắc, Quang Minh giáo đình là địa phương thần thành. Ta là người thô tục, đi vào thánh địa thế này cũng gây ô uế. Ta không muốn bị Quang Minh giáo đồ thóa mạ!” Diệp Phong điểm cây Thanh sảng tiêu hồn, cười hì hì như xong việc, trong lòng thầm mắng hận Tắc Tư.
Tuyết Lị nhìn Diệp Phong đáng chết vừa định mở miệng, Hắc Ám giáo đồ phía bắc điêu cuồng hét lên muốn bạo thù cho giáo hoàng, thì một trận tiếng xà rít vang lên, làm chúng binh tướng của hai bên đều quay về phía bắc mà nhìn, thấy rõ tình hình, trợn mắt há mồm, lộ ra thần sắc không thể tin!
Cách ba dặm về phía bắc của đệ thất quân đoàn doanh trại, ma thú vương giải màu hoàng kim dài hơn một trăm hai mươi thước, Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng, cuộn tròn thân, rồi nghiêng chín cái đầu to, giống như một tòa thành, đứng trước hơn mấy vạn ma thú. Mười tám con mắt nhìn mười con băng sương cự long đang cùng nó giằng co, và hơn vạn băng sương long ưng. Hoàn toàn không có để ý công sự phòng ngự, như cái đó giống nhưng con chuột với loài người!
“Mẹ kiếp, Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng, bọn chúng tự nhiên đến đây công kích? Hôm nay là ngày gì đây?” Diệp Phong nhìn chăm chú cái con vật to lớn ở phía bắc ngoài doanh trại, miệng buồn bực mà than.
“Tình hình không ổn, sau nó còn có Điện Quang Bôn Lôi hạt, Tiêu Phong Cự Dực điêu, Quang Minh Kim Văn hổ!” Tuyết Lị nhìn về phía bắc, mày nhiếu lại, lo lắng đối phương có thể gây khó dễ, thế nào cũng sẽ không tốt đó!
"Hống hống …"
Trận trận long ngâm vang lên, sự tình xấu nhất vẫn chưa biến mất khỏi ý nghĩ của mọi người. Mẫu thân của Lam Lam, băng sương cự long cái có hình thể lớn nhất, dùng một thanh âm mà mọi người nghe không hiểu, cùng Bạo Sa Cửu Đầu hoàng đàm phán một phen. Sau đó một trận xà rít vang lên, rồi nó vặn vẹo cơ thể to lớn, dẫn đám ma thú nhằm hướng bắc mà lui về.
A cái này rốt cuột là như thế nào?! Mẫu thân của Lam Lam có thể nói vài câu khiến cho Bạo Sa Cửu Đầu hoàng rút lui? Sau này phải hỏi qua, hắc hắc, nếu có thể mượn vài băng sương long ưng thì rất tốt.
Diệp đại đoàn trưởng nhìn tình hình kỳ lạ ở phía bắc, trong lòng nghi hoặc muốn hỏi qua, đồng thời trong đầu để ý đến băng sương long ưng. Sau đó hắn nhìn chiến sự quanh mình, rồi mở miệng quát: “Tướng sĩ anh dũng, giáo hoàng của địch quân đã chết, hãy xuất ra thực lực của các người, tiêu diệt hoàn toàn những địch binh còn sót lại, để chờ lĩnh thưởng đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.