Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 167: Phong Thu Khánh Chúc, Ngập Ngập Khả Nguy Đích Dực Nhân Vương Quốc
Hằng Tâm
27/02/2013
“Này, này, Lôi Nặc, tên tiểu tử ngươi sao cứ đến lúc thế này đều biến thành tiểu bất điểm đến trộm thức ăn? Thật là không có tiền đồ mà!”
Màn đêm phủ xuống, ánh sao đầy trời, bên trong Phong Diệp thành ầm ĩ huyên náo, Tư Lược đoàn thành viên đang vì đại hỉ sự tiêu diệt ma thú, mở tiệc ăn mừng. Chủ quản Thụy Ân của hương kì ải nhân, thấy Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc đã biến thành hình dạng ải nhân để trộm thức ăn, lập tức bực mình quát nhẹ.
“Hắc hắc, Thụy Ân đại ca, giúp ta đi. Ban ngày chúng ta đánh đấm trở về mỏi mệt nên đi ngủ, ta bây giờ rất đói bụng. Món hương lạt khảo nhũ trư(vú heo nướng thơm cay) của huynh thật quá ngon, trước hết để ta ăn một cái đã!”
Phía sau cái bàn đang bày hương lạt khảo nhũ trư, Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc trong hình dạng ải nhân, nhìn Thụy Ân cười hắc hắc lấy lòng, há miệng cắn vào cái nhũ trư non mềm thơm phức, bắt đầu ăn điên cuồng. Chỉ thấy Thụy  lắc đầu thở dài: “thật không hổ là cái thùng cơm tham ăn!”
Đêm qua, Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn thành công tiêu diệt ma thú có thuộc tính tại Hỗn Loạn hoang nguyên ở nam đại lục, giết chết Bạo sa cửu đầu hoàng, Cực băng cự ô, Hắc ám ngạc giáp quy và nửa số ma thú, bắt sống Điện quang bôn lôi hạt, Tật phong cự dực điêu, Quang Minh kim văn hổ, Liệt dương bất tử điểu cùng nửa số ma thú, tuyệt đối có thể gọi là thu hoạch rất hậu hĩ!
Trong đó, Điện quang bôn lôi hạt là bị Thánh Ma đánh ngất, Tật phong cự dực điêu là do Lạp Phỉ Nhĩ đánh trọng thương bắt sống, còn Quang Minh kim văn hổ và Liệt diễm bất tử điểu thì tương đối tức cười, không cần thành viên Tư Lược đoàn hạ thủ với chúng, chúng nó đã ôn thuận nằm trên mặt đất, nhìn Diệp Phong và Mộng Hinh.
Sau khi Thánh Ma giao tiếp vơi chúng, lưu manh công tước biết chúng vì sợ hãi với lưỡng đại sáo trang, hơn nữa đối với lưỡng đại sáo trang có loại cảm giác thân thiết khó giải thích, cho nên mới ôn thuận đầu hàng.
Mặc dù không biết chuyện này là thế nào, bất quá cửu giai ma thú ngoan ngoãn đầu hàng, Diệp Phong tự nhiên mừng rỡ cao hứng, để Mộng Hinh giải ước với Quang Minh bạch vũ điêu tại chỗ, sau đó lập ước với Liệt dương bất tử điểu. Con ma sủng này có chúc tính và võ công cùng với Mộng Hinh, có thể nói là tuyệt phối(rất phù hợp)!
Sau khi xem xét cấp cho Lôi đình đại đao đoàn đủ số tiểu hình (hình dạng nhỏ) ma sủng “Ác ma độc hạt”, Diệp Phong đem Điện quang bôn lôi hạt cấp cho Ai Đức, khiến tên mập này mừng đến thiếu chút nữa đã ôm nó lên cắn một cái. Còn Quang Minh kim văn hổ và Tật Phong cự dực điêu, tên gia hỏa này chuẩn bị đưa cho Á Sắt Lâm và Phỉ Phỉ.
Lam Lam nuốt ma tinh của Cực băng cự ô, hình thể gia tăng rất nhiều, bây giờ so sánh đã không thua sút Thánh Ma, tiếp cận với thân hình của cự long trưởng thành, bất quá tuổi vẫn còn nhỏ như trước.
Theo Vưu Lị Ny long vương nói, Hắc ám long tinh có thể tăng cường thực lực của Hắc Ám ma long. Diệp Phong vừa mới có được mười cái Hắc ám long tinh, đã muốn cho Lạc Kì nuốt vào, bất quá e ngại khuyến cáo của Vưu Lị Ny long vương, lo lắng thưc lực của Lạc Kì bạo tăng, sẽ ảnh hưởng hoặc thương tổn đến Bối Khắc.
Ngẫm lại tình huống chính mình lúc dung hợp Hắc Ám ma kiếm, Diệp Phong hiểu được lời nói của Vưu Lị Ny long vương rất có đạo lý, liền bảo tồn số Hắc Ám long tinh chưa sử dụng, chuẩn bị tương lai nếu có được Quang Minh long tinh, sẽ để cho Thánh Ma dùng cùng một lúc.
Buổi sáng hôm nay, tiểu súc sinh Tiểu Hắc trước sau nuốt ma tinh của Hắc ám ngạc giáp quy và Bạo sa cửu đầu hoàng, đột nhiên choáng váng té xỉu trên mặt đất, thiếu chút nữa làm Lộ Lộ sợ phát khóc. Cũng may tiểu súc sinh ngủ đến hoàng hôn cũng tỉnh dậy, chạy nhảy vui đùa xem ra không có dị trạng gì, hơn nữa tốc độ và lực lượng lại bạo tăng. Lộ Lộ lúc này mới yên tâm!
Lưu manh công tước trở về lúc sáng sơm ôm Mộng Hinh tiêu hồn rồi ngủ, đã biết tình huống của Tiểu Hắc, để cho Thánh Ma cùng nó giao tiếp một phen, cũng đã hiểu ít nhiều tình huống. Dự đoán theo kinh nghiệm tự mình nuốt ma tinh của Tiểu Hắc, đại khái là do ma tinh của Hắc ám ngạc giáp quy và Bạo sa cửu đầu hoàng có nặng lực quá mạnh, thân thể của nó không thể tiếp nhận nên mới hôn mê.
Tên tiểu súc sinh này, ngươi no đến ngất xỉu cũng đáng đời. Đây là sau khi lưu manh công tước biết Tiểu Hắc không có việc gì, cười nhạo sự tham lam của Tiểu Hắc. Hoàn toàn không nghĩ tới, Tiểu Hắc tham như vậy đều là học từ hắn, ha ha...
Ma thú có thuộc tính đã xử lý, ma thú không thuộc tính không đủ đáng sợ, sớm trước khi hành động, Diệp Phong đã cho Liên Na và Tĩnh Hương, truyền lệnh cho Cát Lôi Tư nguyên soái của Mạt La, đái lĩnh quân đội đi bắt bọn ma thú không thuộc tính ở ngoại vi, phỏng chừng bây giờ đại quân đã triển khai hành động.
“Thiếu gia, yến tiệc đã chuẩn bị xong, ngài khi nào thì bắt đầu?”
Đằng sau cái bàn phía trên cái sân rộng ở trung ương Phong Diệp thành, lưu manh công tước chính là đang trái ôm phải ấp Liên Na nữ vương và Tĩnh Hương nữ vương, ngồi trên ghế hưởng thụ xoa bóp của Nguyệt Nhi và Mộng Hinh, Lộ Lộ mỉm cười tiến lên bẩm báo xin lệnh.
“Lão đại, nhanh bắt đầu đi, các chuynh đệ đều chờ không nổi rồi!” Bại hoại kị sĩ Khải Đặc, cùng các thành viên chủ chốt của Tư Lược đoàn, ngồi ở những chiếc bàn đơn bày hai bên trái phải của Diệp Phong, thúc giục nôn nóng.
“Tên tiểu tử ngươi luôn luôn là kẻ gấp nhất!” Diệp Phong ngồi sau bàn, nhìn Khải Đặc bực mình cười mắng, ra hiệu cho Lộ Lộ thông báo cho mọi người bắt đầu ăn mừng, hai tay thừa cơ hội không ai thấy được, một trái một phải cách một lớp váy bóp nắn ngọc đồn của Liên Na và Tĩnh Hương, ngang ngược không e dè hưởng thụ nhục cảm, trên mặt tràn đầy vả mặt cười xấu xa. Liên Na, Tĩnh Hương nhị vị nữ vương bệ hạ bị trêu tức, nắm phần quyền lại vung lên cùng đánh loạn vào hắn!
Trong Phong Diệp thành đều là Tư Lược đoàn thành viên, lúc này mấy vạn người lấy quảng trường làm trung tâm, tổ chức một yến tiệc siêu đại quy mô. Lộ Lộ đem mệnh lệnh bắt đầu của Diệp Phong truyền ra, tiểu lưu manh trong toàn thành trì lập tức cao hứng hoan hô, tận tình ăn to uống lớn, cảnh tượng nhiệt náo dị thường, không khí thật tốt!
“Chi ... ngô ...” Lưu manh hầu tử ngồi ở cạnh bên trái cái bàn trước người Diệp Phong, tay trái cầm một miếng dưa tây, tay phải cầm một cái cành gà rán giòn, ăn uống nhồm nhoàm không một chút hình tượng, tiểu bộ dạng đặc biệt làm người ta yêu thích.
“Đại sư, lần trước cải tiến Liệt Diễm thần phủ còn sót lại một ít kim loại kì lạ, có thể làm cho Tiểu Hắc một cây đoản kiếm hay không?” DIệp Phong ngồi trên ghế, hưởng thụ mỹ thực do năm vị mỹ nhân đưa đến tận miệng, nhìn bộ dạng ăn uống của Tiểu Hắc, cười cười hỏi Mạn Nỗ Ai Nhĩ.
“Ân ... đoàn trưởng thật tinh minh, nếu dùng kim loại kì lạ của thần phủ làm một thanh đoản kiếm cho Tiểu Hắc, lực sát thương nhất định càng thêm cường hãn. Yên tâm đi, loại việc này cứ giao cho ta, cam đoan sẽ làm ra một đoản kiếm thích hợp cho Tiểu Hắc dùng!” Mạn Nỗ Ai Nhĩ đang uống rượu nghe Diệp Phong nói xong, gật đầu biểu thái cao hứng.
“Ha ha, tốt, tốt, ta kính đại sư một chén!” Lưu manh công tước nghe Mạn Nỗ Ai Nhĩ nói xong, thập phần cao hứng, nâng chén một hơi uống cạn, nói với Khải Đặc và Ai Đức: “Ngày mai các ngươi mang theo bộ đội của mình hiệp trợ Cát Lôi Tư vây bắt ma thú, xong việc đếm đủ số lượng ba loại ma thú Xích mao cuồng câu, Ác ma độc hạt, Lục vũ hùng ưng đã bắt, đem tất cả về cho ta!”
“Hắc hắc, lão đại yên tâm, ngài không nói thì chúng ta cũng không quên chỗ tiện nghi đó đâu!” Khải Đặc và Ai Đức nghe thế cùng cười hắc lên.
“Cái gì tiện nghi? Hai người các ngươi là muốn từ trong ta tay chiếm tiện nghi à?” Liên Na nữ vương ra vẻ bất mãn trừng mắt nhìn hai tên bại hoại, cáu kỉnh gắt khẽ.
“Hắc hắc, nói sai rồi, nói sai rồi, tiện nghi của nữ vương đại tẩu, chính là tiện nghi của lão đại, hắc hắc ...” Khải Đặc và Ai Đức hai tên bại hoại, thấy Liên Na lộ ra thần sắc bất mãn, lập tức cười tươi lấy lòng. Năm vị giai nhân bên cạnh Diệp Phong, nhìn vẻ mặt của hai gã liền bắt đầu phì cười.
“A a, thật náo nhiệt a!” Á Sắt Lâm giáo hoàng mĩ diễm động nhân, mặt một bộ trường bào màu trắng của giáo đình, thông qua Truyện Tống Trận đã đến Phong Diệp thành, có sự tình trọng yếu muốn thương lượng với Diệp Phong, thấy yến tiệc đang được cử hành, đi tới trung tâm của quảng trường, thấy Diệp Phong và Lộ Lộ ngũ nữ, không kềm được lộ ra nụ cười.
Dưới sự an bài của lưu manh công tước, Liên Na, Tĩnh Hương, Mộng Hinh ba vò giấm lớn này đều tưởng Á Sắt Lâm giáo hoàng, có mối quan hệ hợp tác mật thiết với hắn, thêm vào Tư Lược đoàn thành viên giữ miệng kín kẽ khiến tam nữ không phát hiện điều khác thường. Á Sắt Lâm cũng lấy lý do phải thường xuyên tìm Diệp Phong thương lượng đại sự, có được cơ hội có thể tùy ý thông qua Truyện Tống Trận đến Phong Diệp thành!
“Ha ha, giáo hoàng bệ hạ đêm nay thế nào lại rảnh rỗi đến thăm ta? Đến đây, mau mới ngồi!” Diệp Phong nhìn dực nhân tình phụ mĩ diễm, ha ha cười to, thừa dịp ba vị thố đàn tử (hũ giấm) không chú ý, lộ ra ánh mắt trêu ghẹo đối với nàng.
So với ánh mắt bỡn cợt của lưu manh công tước, các thành viên nhân tộc còn lại của Tư Lược đoàn, tất cả đều lễ phép đứng dậy, hướng về Quang Minh giáo hoàng vấn an. Liên Na cùng Tĩnh Hương đổi thành thân phận nữ chủ nhân, khách khí mời Á Sắt Lâm giáo hoàng, ngồi xuống vị trí chủ nhân cùng Diệp Phong.
“Ai, uy, Ai Đức, ngươi nói hai vị nữ vương đại tẩu, nếu biết quan hệ giữa Á Sắt Lâm giáo hoàng và lão đại, các nàng sẽ có phản ứng thế nào?” Khải Đặc thấy Liên Na và Tĩnh Hương khác khí với Á Sắt Lâm giáo hoàng như thế, buồn cười hỏi Ai Đức đang ngồi bên trái.
“Ta té, khẳng định là sẽ đại phát vương uy a. Tiểu tử ngươi giữ cái miệng cho vững đó, cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của lão đại!” Ai Đức nghe vậy lập tức nghiêm mặt cảnh cáo. Ba Nhĩ, La Phi, Kiết Khắc cùng mấy người chủ chốt khác của Tư Lược đoàn nghe được Khải Đặc nói, cũng đều gật đầu đồng ý như vậy, dùng ánh mắt nhắc nhở Khải Đặc cẩn thận.
Á Sắt Lâm cùng hai vị nữ vương lão bà của tiểu tình nhân nói vài câu khách sáo, rồi ra vẻ nghiêm chỉnh ngồi bên trái ghế của Diệp Phong, nói với hắn: “Lôi Ân, Dực nhân vương quốc đã ngăn không được thế công của ải nhân và thú nhân, bắc phương tỉnh cơ hồ toàn bộ rơi vào tay địch. Ước Hàn công tước tạm thời thống lĩnh quân đội, đã hướng về giáo đình cầu cứu, muốn ta giúp mời ngài và hai vị nữ vương bệ hạ trợ giúp bọn họ!”
Ước Hàn - Đan Trạch Nhĩ là phụ thân của dực nhân mỹ nữ Tuyết Lị, Diệp Phong đối với công tước quyền thế cực cao tại Dực nhân vương quốc này, đã đặc biệt lưu ý, cũng sớm biết chiến huống giữa ải nhân, thú nhân và dực nhân, nghe xong mĩ diễm tình phụ nói, gật gật đầu, hỏi: “Ngài đã đáp ứng ông ta rồi à?”
“Ân, giáo đình thân là quốc giáo của Dực nhân vương quốc, tuyệt đối không thể nhìn giáo đồ bị dị tộc khi dễ, ta đã điều động bộ đội chuẩn bị đến trợ giúp!” Á Sắt Lâm nghiêm chỉnh gật đầu trả lời, đôi mắt nhìn tiểu tình nhân, lộ ra thần sắc khẩn cầu, hy vọng hắn có thể giúp Dực nhân vương quốc.
Ngoại trừ Lộ Lộ cùng Nguyệt Nhi, thì Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na sau khi Á Sắt lâm giáo hoàng đến, đều câu nệ ngồi kính cẩn đối diện Diệp Phong, nghe nàng và Diệp Phong nói chuyện.
Không cần lo lắng ba hũ giấm kia phát hiện, Diệp đại sắc lang nhìn thần sắc khẩn cầu của mĩ diễm tình phụ, trên mặt mang theo nụ cười, bàn tay lợn bên trái, đã sờ nắn cái mông to tròn trịa xinh đẹp của Á Sắt Lâm, cùng lúc hưởng thụ nhục cảm thì trong miệng lại ngay thẳng cười nói: “Nếu giáo hoàng bệ hạ đã đáp ứng trợ giúp, ta đây nhất định toàn lực hỗ trợ!” Loại sự tình có thể kiếm lợi này, hắn nếu cự tuyệt thì tuyệt đối không phải là tính cách của hắn.
Màn đêm phủ xuống, ánh sao đầy trời, bên trong Phong Diệp thành ầm ĩ huyên náo, Tư Lược đoàn thành viên đang vì đại hỉ sự tiêu diệt ma thú, mở tiệc ăn mừng. Chủ quản Thụy Ân của hương kì ải nhân, thấy Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc đã biến thành hình dạng ải nhân để trộm thức ăn, lập tức bực mình quát nhẹ.
“Hắc hắc, Thụy Ân đại ca, giúp ta đi. Ban ngày chúng ta đánh đấm trở về mỏi mệt nên đi ngủ, ta bây giờ rất đói bụng. Món hương lạt khảo nhũ trư(vú heo nướng thơm cay) của huynh thật quá ngon, trước hết để ta ăn một cái đã!”
Phía sau cái bàn đang bày hương lạt khảo nhũ trư, Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc trong hình dạng ải nhân, nhìn Thụy Ân cười hắc hắc lấy lòng, há miệng cắn vào cái nhũ trư non mềm thơm phức, bắt đầu ăn điên cuồng. Chỉ thấy Thụy  lắc đầu thở dài: “thật không hổ là cái thùng cơm tham ăn!”
Đêm qua, Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn thành công tiêu diệt ma thú có thuộc tính tại Hỗn Loạn hoang nguyên ở nam đại lục, giết chết Bạo sa cửu đầu hoàng, Cực băng cự ô, Hắc ám ngạc giáp quy và nửa số ma thú, bắt sống Điện quang bôn lôi hạt, Tật phong cự dực điêu, Quang Minh kim văn hổ, Liệt dương bất tử điểu cùng nửa số ma thú, tuyệt đối có thể gọi là thu hoạch rất hậu hĩ!
Trong đó, Điện quang bôn lôi hạt là bị Thánh Ma đánh ngất, Tật phong cự dực điêu là do Lạp Phỉ Nhĩ đánh trọng thương bắt sống, còn Quang Minh kim văn hổ và Liệt diễm bất tử điểu thì tương đối tức cười, không cần thành viên Tư Lược đoàn hạ thủ với chúng, chúng nó đã ôn thuận nằm trên mặt đất, nhìn Diệp Phong và Mộng Hinh.
Sau khi Thánh Ma giao tiếp vơi chúng, lưu manh công tước biết chúng vì sợ hãi với lưỡng đại sáo trang, hơn nữa đối với lưỡng đại sáo trang có loại cảm giác thân thiết khó giải thích, cho nên mới ôn thuận đầu hàng.
Mặc dù không biết chuyện này là thế nào, bất quá cửu giai ma thú ngoan ngoãn đầu hàng, Diệp Phong tự nhiên mừng rỡ cao hứng, để Mộng Hinh giải ước với Quang Minh bạch vũ điêu tại chỗ, sau đó lập ước với Liệt dương bất tử điểu. Con ma sủng này có chúc tính và võ công cùng với Mộng Hinh, có thể nói là tuyệt phối(rất phù hợp)!
Sau khi xem xét cấp cho Lôi đình đại đao đoàn đủ số tiểu hình (hình dạng nhỏ) ma sủng “Ác ma độc hạt”, Diệp Phong đem Điện quang bôn lôi hạt cấp cho Ai Đức, khiến tên mập này mừng đến thiếu chút nữa đã ôm nó lên cắn một cái. Còn Quang Minh kim văn hổ và Tật Phong cự dực điêu, tên gia hỏa này chuẩn bị đưa cho Á Sắt Lâm và Phỉ Phỉ.
Lam Lam nuốt ma tinh của Cực băng cự ô, hình thể gia tăng rất nhiều, bây giờ so sánh đã không thua sút Thánh Ma, tiếp cận với thân hình của cự long trưởng thành, bất quá tuổi vẫn còn nhỏ như trước.
Theo Vưu Lị Ny long vương nói, Hắc ám long tinh có thể tăng cường thực lực của Hắc Ám ma long. Diệp Phong vừa mới có được mười cái Hắc ám long tinh, đã muốn cho Lạc Kì nuốt vào, bất quá e ngại khuyến cáo của Vưu Lị Ny long vương, lo lắng thưc lực của Lạc Kì bạo tăng, sẽ ảnh hưởng hoặc thương tổn đến Bối Khắc.
Ngẫm lại tình huống chính mình lúc dung hợp Hắc Ám ma kiếm, Diệp Phong hiểu được lời nói của Vưu Lị Ny long vương rất có đạo lý, liền bảo tồn số Hắc Ám long tinh chưa sử dụng, chuẩn bị tương lai nếu có được Quang Minh long tinh, sẽ để cho Thánh Ma dùng cùng một lúc.
Buổi sáng hôm nay, tiểu súc sinh Tiểu Hắc trước sau nuốt ma tinh của Hắc ám ngạc giáp quy và Bạo sa cửu đầu hoàng, đột nhiên choáng váng té xỉu trên mặt đất, thiếu chút nữa làm Lộ Lộ sợ phát khóc. Cũng may tiểu súc sinh ngủ đến hoàng hôn cũng tỉnh dậy, chạy nhảy vui đùa xem ra không có dị trạng gì, hơn nữa tốc độ và lực lượng lại bạo tăng. Lộ Lộ lúc này mới yên tâm!
Lưu manh công tước trở về lúc sáng sơm ôm Mộng Hinh tiêu hồn rồi ngủ, đã biết tình huống của Tiểu Hắc, để cho Thánh Ma cùng nó giao tiếp một phen, cũng đã hiểu ít nhiều tình huống. Dự đoán theo kinh nghiệm tự mình nuốt ma tinh của Tiểu Hắc, đại khái là do ma tinh của Hắc ám ngạc giáp quy và Bạo sa cửu đầu hoàng có nặng lực quá mạnh, thân thể của nó không thể tiếp nhận nên mới hôn mê.
Tên tiểu súc sinh này, ngươi no đến ngất xỉu cũng đáng đời. Đây là sau khi lưu manh công tước biết Tiểu Hắc không có việc gì, cười nhạo sự tham lam của Tiểu Hắc. Hoàn toàn không nghĩ tới, Tiểu Hắc tham như vậy đều là học từ hắn, ha ha...
Ma thú có thuộc tính đã xử lý, ma thú không thuộc tính không đủ đáng sợ, sớm trước khi hành động, Diệp Phong đã cho Liên Na và Tĩnh Hương, truyền lệnh cho Cát Lôi Tư nguyên soái của Mạt La, đái lĩnh quân đội đi bắt bọn ma thú không thuộc tính ở ngoại vi, phỏng chừng bây giờ đại quân đã triển khai hành động.
“Thiếu gia, yến tiệc đã chuẩn bị xong, ngài khi nào thì bắt đầu?”
Đằng sau cái bàn phía trên cái sân rộng ở trung ương Phong Diệp thành, lưu manh công tước chính là đang trái ôm phải ấp Liên Na nữ vương và Tĩnh Hương nữ vương, ngồi trên ghế hưởng thụ xoa bóp của Nguyệt Nhi và Mộng Hinh, Lộ Lộ mỉm cười tiến lên bẩm báo xin lệnh.
“Lão đại, nhanh bắt đầu đi, các chuynh đệ đều chờ không nổi rồi!” Bại hoại kị sĩ Khải Đặc, cùng các thành viên chủ chốt của Tư Lược đoàn, ngồi ở những chiếc bàn đơn bày hai bên trái phải của Diệp Phong, thúc giục nôn nóng.
“Tên tiểu tử ngươi luôn luôn là kẻ gấp nhất!” Diệp Phong ngồi sau bàn, nhìn Khải Đặc bực mình cười mắng, ra hiệu cho Lộ Lộ thông báo cho mọi người bắt đầu ăn mừng, hai tay thừa cơ hội không ai thấy được, một trái một phải cách một lớp váy bóp nắn ngọc đồn của Liên Na và Tĩnh Hương, ngang ngược không e dè hưởng thụ nhục cảm, trên mặt tràn đầy vả mặt cười xấu xa. Liên Na, Tĩnh Hương nhị vị nữ vương bệ hạ bị trêu tức, nắm phần quyền lại vung lên cùng đánh loạn vào hắn!
Trong Phong Diệp thành đều là Tư Lược đoàn thành viên, lúc này mấy vạn người lấy quảng trường làm trung tâm, tổ chức một yến tiệc siêu đại quy mô. Lộ Lộ đem mệnh lệnh bắt đầu của Diệp Phong truyền ra, tiểu lưu manh trong toàn thành trì lập tức cao hứng hoan hô, tận tình ăn to uống lớn, cảnh tượng nhiệt náo dị thường, không khí thật tốt!
“Chi ... ngô ...” Lưu manh hầu tử ngồi ở cạnh bên trái cái bàn trước người Diệp Phong, tay trái cầm một miếng dưa tây, tay phải cầm một cái cành gà rán giòn, ăn uống nhồm nhoàm không một chút hình tượng, tiểu bộ dạng đặc biệt làm người ta yêu thích.
“Đại sư, lần trước cải tiến Liệt Diễm thần phủ còn sót lại một ít kim loại kì lạ, có thể làm cho Tiểu Hắc một cây đoản kiếm hay không?” DIệp Phong ngồi trên ghế, hưởng thụ mỹ thực do năm vị mỹ nhân đưa đến tận miệng, nhìn bộ dạng ăn uống của Tiểu Hắc, cười cười hỏi Mạn Nỗ Ai Nhĩ.
“Ân ... đoàn trưởng thật tinh minh, nếu dùng kim loại kì lạ của thần phủ làm một thanh đoản kiếm cho Tiểu Hắc, lực sát thương nhất định càng thêm cường hãn. Yên tâm đi, loại việc này cứ giao cho ta, cam đoan sẽ làm ra một đoản kiếm thích hợp cho Tiểu Hắc dùng!” Mạn Nỗ Ai Nhĩ đang uống rượu nghe Diệp Phong nói xong, gật đầu biểu thái cao hứng.
“Ha ha, tốt, tốt, ta kính đại sư một chén!” Lưu manh công tước nghe Mạn Nỗ Ai Nhĩ nói xong, thập phần cao hứng, nâng chén một hơi uống cạn, nói với Khải Đặc và Ai Đức: “Ngày mai các ngươi mang theo bộ đội của mình hiệp trợ Cát Lôi Tư vây bắt ma thú, xong việc đếm đủ số lượng ba loại ma thú Xích mao cuồng câu, Ác ma độc hạt, Lục vũ hùng ưng đã bắt, đem tất cả về cho ta!”
“Hắc hắc, lão đại yên tâm, ngài không nói thì chúng ta cũng không quên chỗ tiện nghi đó đâu!” Khải Đặc và Ai Đức nghe thế cùng cười hắc lên.
“Cái gì tiện nghi? Hai người các ngươi là muốn từ trong ta tay chiếm tiện nghi à?” Liên Na nữ vương ra vẻ bất mãn trừng mắt nhìn hai tên bại hoại, cáu kỉnh gắt khẽ.
“Hắc hắc, nói sai rồi, nói sai rồi, tiện nghi của nữ vương đại tẩu, chính là tiện nghi của lão đại, hắc hắc ...” Khải Đặc và Ai Đức hai tên bại hoại, thấy Liên Na lộ ra thần sắc bất mãn, lập tức cười tươi lấy lòng. Năm vị giai nhân bên cạnh Diệp Phong, nhìn vẻ mặt của hai gã liền bắt đầu phì cười.
“A a, thật náo nhiệt a!” Á Sắt Lâm giáo hoàng mĩ diễm động nhân, mặt một bộ trường bào màu trắng của giáo đình, thông qua Truyện Tống Trận đã đến Phong Diệp thành, có sự tình trọng yếu muốn thương lượng với Diệp Phong, thấy yến tiệc đang được cử hành, đi tới trung tâm của quảng trường, thấy Diệp Phong và Lộ Lộ ngũ nữ, không kềm được lộ ra nụ cười.
Dưới sự an bài của lưu manh công tước, Liên Na, Tĩnh Hương, Mộng Hinh ba vò giấm lớn này đều tưởng Á Sắt Lâm giáo hoàng, có mối quan hệ hợp tác mật thiết với hắn, thêm vào Tư Lược đoàn thành viên giữ miệng kín kẽ khiến tam nữ không phát hiện điều khác thường. Á Sắt Lâm cũng lấy lý do phải thường xuyên tìm Diệp Phong thương lượng đại sự, có được cơ hội có thể tùy ý thông qua Truyện Tống Trận đến Phong Diệp thành!
“Ha ha, giáo hoàng bệ hạ đêm nay thế nào lại rảnh rỗi đến thăm ta? Đến đây, mau mới ngồi!” Diệp Phong nhìn dực nhân tình phụ mĩ diễm, ha ha cười to, thừa dịp ba vị thố đàn tử (hũ giấm) không chú ý, lộ ra ánh mắt trêu ghẹo đối với nàng.
So với ánh mắt bỡn cợt của lưu manh công tước, các thành viên nhân tộc còn lại của Tư Lược đoàn, tất cả đều lễ phép đứng dậy, hướng về Quang Minh giáo hoàng vấn an. Liên Na cùng Tĩnh Hương đổi thành thân phận nữ chủ nhân, khách khí mời Á Sắt Lâm giáo hoàng, ngồi xuống vị trí chủ nhân cùng Diệp Phong.
“Ai, uy, Ai Đức, ngươi nói hai vị nữ vương đại tẩu, nếu biết quan hệ giữa Á Sắt Lâm giáo hoàng và lão đại, các nàng sẽ có phản ứng thế nào?” Khải Đặc thấy Liên Na và Tĩnh Hương khác khí với Á Sắt Lâm giáo hoàng như thế, buồn cười hỏi Ai Đức đang ngồi bên trái.
“Ta té, khẳng định là sẽ đại phát vương uy a. Tiểu tử ngươi giữ cái miệng cho vững đó, cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của lão đại!” Ai Đức nghe vậy lập tức nghiêm mặt cảnh cáo. Ba Nhĩ, La Phi, Kiết Khắc cùng mấy người chủ chốt khác của Tư Lược đoàn nghe được Khải Đặc nói, cũng đều gật đầu đồng ý như vậy, dùng ánh mắt nhắc nhở Khải Đặc cẩn thận.
Á Sắt Lâm cùng hai vị nữ vương lão bà của tiểu tình nhân nói vài câu khách sáo, rồi ra vẻ nghiêm chỉnh ngồi bên trái ghế của Diệp Phong, nói với hắn: “Lôi Ân, Dực nhân vương quốc đã ngăn không được thế công của ải nhân và thú nhân, bắc phương tỉnh cơ hồ toàn bộ rơi vào tay địch. Ước Hàn công tước tạm thời thống lĩnh quân đội, đã hướng về giáo đình cầu cứu, muốn ta giúp mời ngài và hai vị nữ vương bệ hạ trợ giúp bọn họ!”
Ước Hàn - Đan Trạch Nhĩ là phụ thân của dực nhân mỹ nữ Tuyết Lị, Diệp Phong đối với công tước quyền thế cực cao tại Dực nhân vương quốc này, đã đặc biệt lưu ý, cũng sớm biết chiến huống giữa ải nhân, thú nhân và dực nhân, nghe xong mĩ diễm tình phụ nói, gật gật đầu, hỏi: “Ngài đã đáp ứng ông ta rồi à?”
“Ân, giáo đình thân là quốc giáo của Dực nhân vương quốc, tuyệt đối không thể nhìn giáo đồ bị dị tộc khi dễ, ta đã điều động bộ đội chuẩn bị đến trợ giúp!” Á Sắt Lâm nghiêm chỉnh gật đầu trả lời, đôi mắt nhìn tiểu tình nhân, lộ ra thần sắc khẩn cầu, hy vọng hắn có thể giúp Dực nhân vương quốc.
Ngoại trừ Lộ Lộ cùng Nguyệt Nhi, thì Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na sau khi Á Sắt lâm giáo hoàng đến, đều câu nệ ngồi kính cẩn đối diện Diệp Phong, nghe nàng và Diệp Phong nói chuyện.
Không cần lo lắng ba hũ giấm kia phát hiện, Diệp đại sắc lang nhìn thần sắc khẩn cầu của mĩ diễm tình phụ, trên mặt mang theo nụ cười, bàn tay lợn bên trái, đã sờ nắn cái mông to tròn trịa xinh đẹp của Á Sắt Lâm, cùng lúc hưởng thụ nhục cảm thì trong miệng lại ngay thẳng cười nói: “Nếu giáo hoàng bệ hạ đã đáp ứng trợ giúp, ta đây nhất định toàn lực hỗ trợ!” Loại sự tình có thể kiếm lợi này, hắn nếu cự tuyệt thì tuyệt đối không phải là tính cách của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.