Chương 232: Anh tưởng là con thỏ
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Trần Thiên Minh cùng đám Chung Oánh ăn xong điểm tâm, lại bắt đầu cùng nhau đi vào rừng cây. Bởi vì bọn họ đã thương lượng qua, chuẩn bị cùng nhau bắt thú rừng, cho dù không bắt được thỏ, thì ít nhất cũng phải bắt được một con gà rừng chứ. Nếu không, dạ dày mọi người sẽ không thể thích ứng được với kiểu ăn uống này, thức ăn mỗi ngày đã khiến họ sợ lắm rồi.
“Lão đại, lần này nhất định phải bắt được một con vật! Nếu không, chúng ta sẽ xong đời đó, mọi người tới đây đã được nửa tháng rồi, từ sau lần ăn đồ hộp, em đã không được ăn thịt nữa rồi, em nghi là bụng mình sắp bị rỉ rồi!” Trương Ngạn Thanh ra vẻ đau khổ, than thở.
“Anh cũng vậy. Nào, mọi người cùng cố gắng lên. Bây giờ anh phân phó một chút, A Quốc cùng Tiểu Oánh một tổ, Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô một tổ, còn anh thì tự mình là một tổ, sau đó chia làm ba đường, cùng nhau lục xoát khu rừng này.” Trần Thiên Minh bày binh một cách rất tự tin. Bởi vì khu rừng trước mặt này rất lớn, có đi nửa tiếng cũng không đi hết được, xem ra, bên trong nhất định là có thứ tốt đang đợi bọn họ. Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh vô cùng cao hứng.
“Thiên Minh ca ca, em với anh một tổ được không?” Chung Oánh thấy mình ở cùng tổ với Lâm Quốc, cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên, kháng nghị.
“Không được, A Quốc võ công không cao, nếu để A Quốc một mình, anh rất lo, thế nên anh mới bảo em đi cùng tổ với A Quốc, như vậy, có thể tiện chiếu cố nhau. Khu rừng này rất lớn, anh sợ là có rắn độc, nếu mấy người xảy ra chuyện, anh biết ăn nói thế nào chứ. Mà võ công của anh cao hơn mọi người, anh một mình cũng có thể làm được.” Trần Thiên Minh nói.
“Vậy, được rồi.” Chung Oánh không còn cách nào khác đành gật đầu.
Sau khi mọi người tách ra, Trần Thiên Minh bắt đầu tìm tòi theo phương hướng đã chia. Vì hắn là lão đại của bọn hị, nên hắn nhất định phải bắt được con vật gì đó đầu tiên, đặc biệt là loại lớn một chút, tốt nhất là thỏ, như vậy mới có thể uy phong trước mặt an hem. Hơn nữa, chính hắn cũng đã hứa hẹn với Lý Quân là mời hắn ăn thịt, cho nên, hôm nay dù thế nào cũng phải bắt được một hai con vật trở về.
Chỉ là mọi chuyện lại không như ý nguyện, Trần Thiên Minh đã tìm rất lâu, còn dùng cả gậy đánh động các bụi cỏ, thế nhưng vẫn không có động tĩnh gì, cũng không có cái gì nhảy ra từ bụi cỏ, vì thế hắn đã bắt đầu tức giận rồi. Nếu cứ như thế này, mình hai tay sẽ trống trơn, mà Lâm Quốc hay Trương Ngạn Thanh mà bắt được dã vị, vậy thì thật mất mặt.
Không được, dù thế nào cũng phải bắt được dã vị, nếu không, mình không thể giao ra cho mọi người. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lại càng sốt ruột tìm trong các bụi rậm.
“Sách” một tiếng, đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra một con thỏ trắng, sau khi nó thấy Trần Thiên Minh, thì liền nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ khác, sau đó chạy vào trong rừng.
Bởi vì không quen thuộc hoàn cảnh, cùng với cây cối rất nhiiều, lúc Trần Thiên Minh đuổi theo thì đã không còn thấy con thỏ đâu cả, hắn nhìn quanh một chút, liền phát hiện bốn phía không một tiếng động, àm bên cạnh chỉ có cây cối, căn bản là không thấy con thỏ đâu cả.
Vì vậy, Trần Thiên Minh vội vận khí bay lên trên một cái cây, hắn cúi mình nhìn xuống, xem xét kỹ bốn phía, xem rút cục là con thỏ trốn ở đâu. Nếu có thẻ bắt được con thỏ đó, vậy thì mình uy phong rồi. Hơn nữa, nếu mà mọi người không bắt được dã vị, vậy thì người bắt được sẽ được phần nhiều hơn một chút. Cho nên, nghĩ đến việc mình có thể ăn hai phần thịt thỏ, trong lòng hắn rất cao hứng.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh phát hiện, một bụi cỏ ở không xa phía trước có động, đó là một bụi cỏ cao hơn người, bên cạnh cây cối ngăn cản, nếu không phải hắn đang trên cây, thật sự là không thấy được con thỏ trốn ở đó. NN, lần này, ta xem người chạy được đi đâu. Trần thiê minh vội vàng hạ xuống, nhanh tay tiến về phía bụi cây mà hắn cho là có con thỏ.
Trí Tĩnh lúc này vì muốn để Ngả Tiểu Ny trong thời gian ngắn võ công tăng lên nhanh một chút, vì thế, ăn cơm sớm xong, nàng đã lôi Ngả Tiểu Ny lén vào rừng luyện công, hơn nữa còn bắt Ngả Tiểu Ny sửa lại những động tác chưa đúng. Luyện được một lúc, Ngả Tiểu Ny mắt đỏ bừng, xấu hổ nói với Trí Tĩnh: “Sư phụ, con muốn đi ra…kia một chút.” Nói xong, khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng lên.
“Ngốc thật, đi đi, con người có ba cái gấp, xấu hổ gì chứ?” Trí Tĩnh trìu mếm xoa đầu Ngả Tiểu Ny, nhẹ giọng nói. Ngả Tiểu Ny từ nhỏ đã theo nàng, nàng nhìn thấy Ngả Tiểu Ny từng bươc lớn lên, vì thế, Tiểu Ny giống như là con gái của nàng vậy.
“Con đi rồi trở lại ngay.” Ngả Tiểu Ny ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện không xa phía trước có một bụi cỏ, vì vậy, nàng chạy đến bên đó.
Bởi vì nàng dường như đang vội, vì thế nhanh chóng chui vào bụi cỏ, sau đó thì kéo trường bào lên, rồi kéo quần xuống, làm lộ ra bờ mông trắng nõn cùng đôi chân thon dài của nàng. Hiện giờ, Ngả Tiểu Ny cũng không nghĩ gì nhiều, bởi vì bụi cỏ này rất bí mật, sẽ không có ai qua lại, mà có đi qua, cũng không ai thấy được nàng đang trốn trong bụi cỏ cao hơn người này. Vì thế, nàng cứ yên tâm ngồi xuống, bắt đầu ‘hành sự’.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng buông cây gỗ, nhẹ nhàng đi đến bên bụi cỏ, rút cuộc hắn đã đến gần bụi cỏ. Trong lòng hắn lại vô cùng mừng rỡ, bởi vì trong bụi cỏ có động rất nhỏ, điều này nói lên, con thỏ chắc chắn ở đây. Lần này, hắn nhất định không để cho nó chạy thoát.
Hắn nhẹ nhàng vạch bụi cỏ, qua nhiên, vừa nhìn vào trong, trong bụi cỏ có cái gì chuyển động. Đúng rồi, nhất định là con thỏ đó. Trần Thiên Minh càng cao hứng hét vang trong lòng.
Hắn giơ tay phải lên, chuẩn bị phòng ra, nếu như con thỏ muốn chạy, hắn sẽ lập tức phát công đánh nó, lấy công lực hiện tại của hắn, con thỏ sẽ không thể thoát được.
Trần Thiên Minh vừa dùng tay trái vạch bụi cỏ ra, vừa nhỏ giọng cười nói: “Hắc hắc, rút cục cũng tìm được ngươi rồi, lần này, xem người chạy đi đâu?” Nói xong, hắn phi thân một cái, nhảy vào chỗ ‘con thỏ’ đang trốn. Hắn chuẩn bị rất tốt, nếu như cong thỏ chạy, hắn lập tức sẽ đánh gục nó luôn.
Ngay khi Trần Thiên Minh vừa phi thân ra, hắn ngây ngốc nhìn thấy một bóng lưng của nữ nhân quay về phía hắn, nàng đang ngồi đó ‘hành sự’! Bờ mông trăng trắng, so với con thỏ trắng còn trắng hơn. Trời ơi, hóa là là mông phụ nữ. Trần Thiên Minh sợ hãi kêu lên.
Ngả Tiểu Ny còn đang ‘hành sự’, đột nhiên nàng nghe thấy phía sau có tiếng nói của nam nhân “ta rốt cuộc tìm thấy người rồi”, tâm lý rất vội, muốn kéo quần lên. Nhưng nàng càng vội lại càng không tìm thấy quần. Rút cục, khi nàng chạm được vào quần, đang muốn kéo nó lên, rồi định quay lại xem là ai
Chỉ thấy, Trần Thiên Minh đang há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nàng, nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của Trần Thiên Minh, Ngả Tiểu Ny biết là hắn vừa rồi đã nhìn thấy tính cảnh nàng ‘hành sự’.
Lúc này, Trần Thiên Minh lại càng ngốc hơn, thật không ngờ, bờ mông trắng đó lại là của mỹ nữ Ngả Tiểu Ny.
“Ngươi, ngươi xem trộm ta ‘hành sự’!” Hai trong mắt của Ngả Tiểu Ny đỏ lên, vừa khóc vừa mắng Trần Thiên Minh.
“Anh, không phải mà, anh tưởng là con thỏ, đó là một con thỏ trắng, cùng nơi đó của em cùng màu, cho nên, anh nhìn lầm.” Trần Thiên Minh càng nói càng ‘đen’, hắn không biết làm sao để giải thích.
“Ngươi còn nói, ta vừa rồi nghe thấy rõ ràng người nói là tìm được ta rồi, ngươi, đồ dâm tặc, nhất định là muốn nhìn trộm ta ‘hành sự’. Ngả Tiểu Ny tức giận nói xong, nàng dùng sức đánh một chưởng về phía Trần Thiên Minh.
“Em, đừng mà, không nên xúc động, em nghe anh giải thích coi.” Trần Thiên Minh vội nghiêng người trốn, tránh được khỏi công kích của Ngả Tiểu Ny.
Ngả Tiểu Ny thấy không đánh trúng được Trần Thiên Minh, nàng vội vận toàn thân công lực, tiếp tục công kích hắn, vừa đánh vừa tức giận mắng: “Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!” Phía dưới của nàng bị Trần Thiên Minh nhìn thấy, Ngả Tiểu Ny thân là một xử nữ, làm sao lại không tức giận chứ, làm sao lại không muốn đánh chết Trần Thiên Minh?
“Em nghe anh giải thích đi, anh không phải là cố ý nhìn trộm em. Anh chỉ vô tình nhìn thấy em ‘hành sự’ thôi mà.” Trần Thiên Minh nói ra lời này lại càng khiến Ngả Tiểu Ny tức giận hơn, tiếp tục một đợt tấn công mới, lực công kích của Ngả Tiểu Ny vô cùng mạnh mẽ, khiến Trần Thiên Minh vội vàng nhảy khỏi bụi cỏ, cố gắng trốn ra chỗ bằng phẳng.
Ôi, vận số của mình hôm nay sao mà đen vậy chứ, bắt thỏ mà không ngờ lại nhìn thấy Ngả Tiểu Ny đang ‘hành sự’, vốn nàng có ý kiến sẵn với mình, hiện giờ lại càng khiến nàng hận chết mình. Còn may, lúc này nàng không cầm dao chặt củi. Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nói. Chẳng qua, cái mông của Ngả Tiểu Ny đúng là rất trắng, thật muốn sờ một cái.
“Ngươi có phải là nghĩ ta tố cáo với chưởng môn sư bá, vì thế mới đối với ta như vậy?” Ngả Tiểu Ny vừa nói vừa khóc, phía dưới của mình đã bị Trần Thiên Minh nhìn thấy, điều này khiến nàng sau này làm sao dám gặp ai chứ?
“Tiểu Ny, sảy ra chuyện gì vậy?” Trí Tĩnh ở bên cạnh nghe thấy tiếng kêu của Ngả Tiểu Ny, nàng biết bên này hình như có chuyện, vì thế vội phi thân đến.
“Sự phụ, hắn là tên dâm tặc, dám đến nhìn trộm con ‘hành sự’.” Ngả Tiểu Ny vừa thấy Trí Tĩnh xuất hiện, nàng vội vàng nhào vào lòng Trí Tĩnh mà khóc lớn.
“Cái gì? Trần Thiên Minh, dâm tặc nhà ngươi, ta trước tiên giờ sẽ phế ngươi, sau đó thì đem ngươi cho chưởng môn sư huynh xử lý.” Trí Tĩnh vừa nghe nói Ngả Tiểu Ny ‘hành sự’ bị Trần Thiên Minh nhìn lén, nàng tức giận bừng bừng. Lấy tay kéo Ngả Tiểu Ny qua một bên, sau đó chậm rãi đi tới gần Trần Thiên Minh.
“Sư tỷ, đừng hiểu lầm, để cho em giải thích rõ đã.” Trần Thiên Minh nhìn thấy Trí Tĩnh đã tức giận, trong lòng rất sợ hãi. Ngả Tiểu Ny hắn còn có thể đối phó được, nhưng mà sư phụ của nàng, hắn chắc chắn là không phải đối thủ.
“Ta hỏi ngươi, ngươi vừa rồi có phải nhìn thấy Tiểu Ny ‘hành sự’ không?” Trí Tĩnh vừa nói vừa giơ tay lên, mặc dù tay không động, nhưng mà xung quanh dường như xuất hiện khí lưu, sư phụ đúng lá sư phụ, xem ra, võ công của Trí Tĩnh so với Ngả Tiểu Ny cao hơn nhiều.
“Đúng, nhưng mà, em…” Trần Thiên Minh đang muốn giải thích với Trí Tĩnh, hắn chẳng qua là không biết, thế nên mới ‘chẳng may’ nhìn thấy Ngả Tiểu Ny đang ‘hành sự’. Dù sao, tất cả chỉ là hiểu lầm.
“Ngươi đừng dùng lời ngon tiếng ngọt, cũng đừng kể chuyện lừa ta, chờ ta phế xong võ công của ngươi, đem ngươi đến để cho chưởng môn sư huynh xử lý!” Trí Tĩnh đang nghe Trần Thiên Minh giải thích, nhưng thấy hắn nói là nhìn thấy Ngả Tiểu Ny ‘hành sự’, nàng cũng không muốn nghe nữa, Tiểu Ny thân là nữ hài tử, nếu đây không phải là sự thật, nàng sẽ không nói dối mà thành. Hơn nữa đây còn liên quan đến vấn đề danh dự của nàng.
“Sư tỷ, là….” Trần Thiên Minh còn đang muốn giải thích, nhưng Trí Tĩnh lúc này đã lửa giận cháy phừng phừng rồi, làm sao mà thèm nghe Trần Thiên Minh nói chứ, hiện giờ, nàng cho dù không phế đi võ công của Trần Thiên Minh, cũng muốn dạy cho hắn một bài học, sau đó lôi hắn đến cho chưởng môn sư huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.