Lưu Manh Lão Sư

Chương 371: Càng Ngày Càng Nhiều

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Từ lúc rời khỏi khách sạn, Trần Thiên Minh liền gọi điện cho bọn Lâm Quốc, nói cho bọn họ nhiệm vụ mới, để bọn họ tăng thêm mấy ngày luyện công.

Buổi chiều sau khi tan học, Trần Thiên Minh trở về nhà, bởi vì Yến nói rằng tối nay nàng và Trương Lệ Linh sẽ ở đó, kêu hắn về sớm ăn cơm, vì vậy, trường vừa tan học thì hắn đã chạy như bay về nhà.

Mà Trần Thiên Minh vì lo cho an toàn của Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn, thế nên hắn đã nói tiểu Tô đưa hai cô gái về công ty, dù sao ở đó cũng còn phòng.

Vừa mở cửa, Trần Thiên Minh thấy ngay Trương Lệ Linh đang ngồi xem TV ở

phòng khách.

“Lệ Linh, Yến đâu rồi?” Trần Thiên Minh hỏi Trương Lệ Linh.

Hôm nay Trương Lệ Linh mặc một chiếc áo sơm mi ngắn tay màu kem, phía trước là một hình hoa văn hình bông hoa bằng tơ che trước ngực, nhìn loáng thóang qua áo nàng có thể thấy được nịt ngực màu lam.

Phía dưới thì nàng mặc một chiếc quần bò ngắn cùng với tất chân, đôi chân thon dài quyền rũ câu hồn, dáng vẻ lười biếng nằm trên salon, thật là hấp dẫn mê người.

“Chị Yến trong phòng bếp, có chuyện gì vậy? Lại muốn chị ấy sao? Muốn vào bếp cùng chị ấy ‘sung sướng’ hả, lại như lần trước ấy.” Trương Lệ Linh vừa cười vừa nói,

Đại khái nàng nghĩ Trần Thiên Minh đang muốn diễn lại cái màn nóng bỏng mãnh liệt ở trong nhà bếp.

Trần Thiên Minh đi đến bên cạnh Trương Lệ Linh, hắn ngồi xuống, lấy tay đặt lên vai nàng, vừa cười vừa nói:

“Sao vậy, quả ớt nhỏ, ghen à, anh còn muốn cùng em chơi đùa trên salon một chút đã.”

Nói xong, tay hắn nhằm ngay về phía đóa hoa trước ngực nàng, sau đó nhẹ nhàng nắn nắn.

“Anh tránh xa em ra, đừng có chọc em,”

Trương Lệ Linh cầm cái gối tựa bên cạnh ném vào đầu Trần Thiên Minh, dáng vẻ hơi tức giận.

“Đừng, em đừng nóng mà, em tức giận thì trông không đẹp đâu.”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt ve ngọn núi cao vút trong tay mình, cảm

giác sự mềm mại đàn hồi, trong lòng vô cùng hưng phấn.

“Anh là đồ lưu manh, đừng có sờ em, có phải là lại muốn làm ở chỗ này…”

Trương Lệ Linh nói tới đây, mặt nàng đỏ bừng, không dám nói thêm gì nữa. Lần trước, Trần Thiên Minh cùng nàng ‘hành động’ ngay tại ghế salon, làm hại nàng bị chị Yến cười. Nghĩ dến đây, mặt nàng còn đỏ hơn cả vừa rồi nữa.

“Đúng vậy, anh lại muốn cùng em ở đây rồi, xem ra, em thật là hiểu lòng anh, he he!” Trần Thiên Minh hưng phấn nói.

Hắn vừa nói tay lại bắt đầu thò xuống dưới của Trương Lệ Linh, bởi vì Trương Lệ Linh mặc một chiếc váy bò ngắn, cho nên, tay hắn rất thuận lợi tiến vào.

“Đừng mà, anh rút tay ra đi,”

Trương Lệ Linh vội vàng kẹp chặt chân lại, không cho tay của Trần Thiên Minh hoạt động, chị Yến vào bếp cũng đã lâu rồi, phỏng chứng chỉ chút nữa là mang thức ăn làm xong, nàng không muốn chị Yến lại cười nàng lần nữa, bởi vì lần trước đã bị như vậy, các nàng quyết không để Trần Thiên Minh thức hiện âm mưu.

“Không sao đâu, chỉ chơi đùa một chút thôi mà,”

Mặc dù Trương Lệ Linh đã kẹp chặt hai chân của nàng lại, nhưng mà tay Trần Thiên Minh vẫn hoạt động được, vì thế, tay hắn cong lên vuốt vẻ quần lót mềm mại của nàng, hắn tin chỉ cần mình kiên trì, nhất định có thể làm chỗ đó ẩm ướt, nhưng ai ngờ được Trương Lệ Linh lại đứng dậy, nàng nói với Trần

Thiên Minh:

“Trần Thiên Minh, anh mà còn nghịch nữa, em sẽ tức giận đó, anh cũng không nhìn lại thời gian đi, thế nào mà lại muốn chứ?”

Nói xong, Trương Lệ Linh lại đỏ mặt. Bởi vì ý tứ của nàng trong lời nói là sẽ làm chuyện đó cùng hắn, nhưng mà là lúc khác.

“Được rồi, chúng ta ăn tối xong rồi làm, ăn cơm trước đã.”

Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh nói như vậy, hắn không còn cách nào khác đành gật đầu. Vì thế, hắn đi vào trong bếp.

Yến hôm nay mặc một chiếc áo T-shirt màu lam bó sát người, chiếc áo bó sát khiến ngực nàng trông càng thêm đã mặt, làm đám thỏ trở lên lớn hẳn, phía dưới thì nàng mặc một chiếc quần jean dài đến gối, chiếc quần làm cho bờ mông cong, đầy đặn của nàng nổi hẳn lên, trang phục toàn thân Yến lúc này đã hoàn toàn thể hiện hết sự gợi cảm của nàng.

“Chị, chị đang làm thức ăn sao?”



Trần Thiên Minh vừa đi vào đã xoa mông Yến, bờ mông mềm mại khiến hắn thấy tốt hơn nhiều.

“Thiên Minh, em lại vào chỗ này làm gì, em ra ngoài cho chị, nếu còn làm loạn, thức ăn sẽ lại bị hỏng như lần trước mất.”

Yến quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, muốn kiều mỵ bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Chị, chị mấy ngày nay không đến với em, em nhớ chị muốn chết nè,”

Trần Thiên Minh vừa nói tay lại vừa nắn nắn ngực cả Yến, không biết tại sao,

hắn cảm thấy mình sờ ngực Yến mãi không thấy chán, mà càng sờ thì lại càng thấy thoải mái hơn.

“Em còn sờ mó chị nữa, xấu xa, đi ra ngoài cho chị, em mà không ra chị sẽ tức giận.”

Yến một bên thì làm thức ăn, một bên dùng tay chặn ma thủ của Trần Thiên Minh lại.

“Đừng mà, chị, em mầy ngày rồi không gặp chị, em nhớ muốn chết nè, chị

cứ làm của chị, em sờ là việc của em,”

Nói xong, tay hắn lại càng thêm dùng lực ‘bóp thỏ’ của Yến.

“Thiên Minh, em đừng làm loạn nữa,”

Yến xoay người lại, nàng tức giận giơ cái muống xào thức ăn lên, nói với Trần Thiên Minh:

“Em ra ngoài cho chị, em còn không ra, chị sẽ ‘xào’ đó.”

Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ của Yến đã tức giận, nàng còn lấy cái muỗng chỉ vào mình, không còn cách nào khác đành cười khổ với Yến, nói:

“Chị, chị đừng tức giận mà, em cũng chỉ đùa thôi, chị cứ làm thức ăn đi, em đi kiếm Lệ Linh nói chuyện phiếm.” Nói xong, hắn chạy biến ra ngoài.

Trần Thiên Minh vừa ra phòng khách, hắn đã phát hiện ra Trương Lệ Linh đang nhìn chằm chằm vào bếp, nàng cười cười nói với hắn:

“Trần Thiên Minh, anh hôm nay làm sao vậy? Không cố được hả, mới vào có 2 phút đã ra sao, xem ra thân thể anh có vấn đề rồi!”

Trương Lệ Linh vừa nói xong, lại cười nhạo thêm một trận.

“Anh có được hay không, em có quyền lên tiếng mà. Còn anh chỉ nói có hơn 2 câu với Yến mà thôi, em đừng nghĩ xấu xa như vậy được không? Nếu không, anh cũng đến thử với em một chút, để em cảm nhận xem anh có làm

sao không?”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa dâm đãng nhìn đôi thỏ cao vút trước ngực Trương Lệ Linh.

“Đi chết đi, chị Yến người ta không cần anh, anh lại đến gây chuyện với em, em mới không cần anh đó! Anh hay là đi tìm hai tiểu tình nhân mới của anh đi!” Trương Lệ Linh hung dữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh,

Sau đó nàng không thèm để ý đến hắn nữa mà xem TV. Hai tiểu tình nhân mà Trương Lệ Linh nói, chính là Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn, xem ra, Trương

Lệ Linh đúng là ăn dấm của Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn rồi.

Trần Thiên Minh nghe thấy Trương Lệ Linh nói như vậy, có cho kẹo hắn cũng không dám làm vậy bây giờ, vì thế chẳng còn cách nào đành ngồi xem TV với Trương Iệ Linh .

Chẳng qua, thấy dáng vẻ nàng cũng không quá tức giận, hắn thấy sau này có thể còn có cơ hội chơi 5P cũng nên. Nhưng mà mình trước hết cứ nên lo vụ 3P với Trương Lệ Linh và Yến đã!

Chỉ lát sau, Yến đã mang thức ăn đi ra, nàng nói với Trần Thiên Minh:

“Thiên Minh, em còn đứng đó làm gì? CÓn không mau lấy bát đũa đi, thiệt

là, một chút cũng không lo chỗ nỗi khổ của người ta.”

“Lệ Linh, Yến đang nói em kìa? Cứ ngồi xem TV ở đây, cũng không nhanh giúp Yến lấy bát đũa đi, không biết Yến cực khổ gì cả.”

Trần Thiên Minh nhìn Trương Lệ Linh nói, giọng điệu giống hệt Yến.

“Chị Yến nói anh mà, cũng không phải nói em, chị Yến biết là em không làm được thức ăn, Trần Thiên Minh, anh giờ nói rõ cho em, em không biết làm thức ăn, anh có phải không muốn em nữa không? Nếu nói không, em sẽ



đứng dậy rời đi luôn.”

Trương Lệ Linh nhìn Trần Thiên Minh ‘âu yếm’, tức giận nói.

“Muốn, muốn chứ, sao lại không muốn em? Em không làm được thì không cần làm, Yến mà không muốn làm, cùng lắm anh thuê thêm hai người làm là

đươc.” Trần Thiên Minh vội vàng nói với Trương Lệ Linh.

“Dù sao anh cũng có tiền, em không phải là không biết, hơn nữa, em không phải là người giữ tiền của anh sao? Được rồi, Lệ Linh, anh hiện giờ có bao tiền vậy?”

Hiện giờ Trần Thiên Minh cũng không biết mình có tất cả bao nhiêu, dù sao Yến là người quản giúp hắn mà.

“Anh có bao nhiêu tiền, em làm sao phải nói cho anh hả, anh không biết sao? Nam nhân có tiền thì sẽ hư hỏng, anh bây giờ đã vậy rồi, nếu còn cho anh biết mình có bao tiền, không phải anh còn muốn bay lên trời tìm Thường Nga sao?” Trương Lệ Linh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói.

“Làm sao có thể? Em nghĩ anh là người như thế chứ.” Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.

Hắn mà muốn đi tìm, vậy không bằng về Xuân Thu tìm Tây Thi đi, sao phải thăng thiên chứ.

“Chị Yến, sau này chị càng bận rộn hơn rồi, Trần Thiên Minh lại vừa mới thu thêm hai tiểu tình nhân mới, em thấy, cứ theo tốc độ này, không bao lâu, nhà chúng ta có thể làm đủ một đội bóng đá nữa rồi, có thể tham gia thi đấu giải bóng đá thế giới đó.” Trương Lệ Linh nói.

“Dù sao chị mà không làm được, Thiên Minh cũng nói là thuê người rồi mà, không phải hắn còn có tiền sao? CÓn về phần người có nhiều hay không, còn tùy bản lãnh của hắn, chỉ cần Thiên Minh đối tốt với chị là chị vui rồi.” Yến ôn nhu nói, hình như nàng không quan tâm.

Trần Thiên Minh nghe thấy Yến nói vậy, hắn cảm động thiếu chút nừa thì ôm nàng luôn vào phòng mà yêu thương, tấm lòng của Yến rộng lớn như vậy, thật là khó mà tìm được. Xem ra, phải thường xuyên để Trương Lệ Linh học hỏi Yến mới được.

“Thiên Minh, em đang muốn thương lượng với anh chút việc, về vấn đề tiền của anh, em nghĩ muốn dùng một chút.” Trương Lệ Linh nói với Trần Thiên Minh.

“Lệ Linh, em cần dùng hả, chỉ cần em không lấy tiền của anh đi nuôi tiểu bạch kiểm là được.”

Trần Thiên Minh đùa nàng, hắn luôn không quan tâm đến tiền, vì thế, cứ thỏa mái cho Trương Lệ Linh dùng.

“Nếu anh không tốt với em, em sẽ cầm tiền của anh đi nuôi đến cả mười tên tiểu bạch kiểm, cho anh tức chết.”

Tay Trương Lệ Linh lúc này đã thò vào eo Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng cảnh cáo.

“Anh sao lại không tốt với em chứ,” Trần Thiên Minh cười cười nịnh nọt.

“Khoảng thời gian này sinh ý của công ty không tồi, làm ăn được chút tiền, em nghĩ muốn lấy tiền đó ra, quay lại mở văn phòng địa ốc giống trước kia, người có tiền bây giờ đều muốn mua nhà, đây là một mối làm ăn rất lớn.”

Trương Lệ Linh không nói giỡn với Trần Thiên Minh nữa, nàng nghiêm mặt

nói:

“Anh không sợ em lần nữa lại phải bồi thường cả phòng địa ốc nữa sao?” Trương Lệ Linh hỏi Trần Thiên Minh.

“Không sợ, chuyện làm ăn chỗ nào mà không phải bù lỗ, hơn nữa, em khôn

khéo như vậy, muốn bồi thường cũng khó đó.” Trần Thiên Minh nói.

“Vậy anh không sợ em lừa anh sao?” Trương Lệ Linh tiếp tục nói.

“Không sợ, em cứ làm chủ, dù sao em bây giờ cũng là người của anh, cho

dù em muốn gạt, cũng coi như anh xin lỗi em, bồi thường cho em.”

Trần Thiên Minh nghiêm chỉnh nói với Trương Lệ Linh.

Mà Trương Lệ Linh lại hỏi: “Hiện giờ Thi Mạn và Tiểu Trữ đang không có việc gì, em nghĩ hai cô ấy có thể giúp em lo việc, Trần Thiên Minh, lần này phòng địa ốc đều là nương tử quân của anh đó.”

Trương Lệ Linh cười cười nói với Trần Thiên Minh.

“Ha ha, dù sao các em chuẩn bị thế nào thì chuẩn bị, không có tiền thì nói với anh, anh sẽ bù vào.” Trần Thiên Minh nói.

Dù sao hắn cũng biết bài bạc, không có tiền thì đi kiếm về một ít.

“Hiện giờ tiền của chúng ta không có nhiều lắm, không thể mở lớn được, em nghĩ trước tiên nên mua mấy khối có giá thị trường khá, đến lúc đó chuyển đổi sở hữu cũng kiếm được một món, sau đó chúng ta có tên tuổi một chút, bên ngân hàng em cũng không quá quen biết, anh đến lúc đó nhờ Hướng Lượng đại ca giúp em một chút.”

Trương Lệ Linh càng nói càng hưng phấn, hình như nàng sắp thành phú bà vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook