Lưu Manh Lão Sư

Chương 604: Chiếc nhẫn chưởng môn

Dạ Độc Túy

22/03/2013



“Tiểu Ny”, Chung Hướng Lượng thấy Tiểu Ny đi vào liền kêu lên.

Nhìn thấy Chung Hướng Lượng, Tiểu Ny lại khóc lóc kể lể cho Chung Hướng Lượng nghe.

“Thiên Minh, em nói xem giờ phải làm sao?” Nghe xong lời kể của Tiểu Ny, Chung Hướng Lượng quay sang hỏi Trần Thiên Minh.

“Còn có gì để mà nói, chúng ta cứ tới Huyền môn đem tên phản đồ Trí Thâm giết đi là xong.” Trần Thiên Minh xiết chặt nắm tay căm hận nói. Trước kia hắn đã cảm giác được Trí Thâm không phải là người tốt, nhưng thật không ngờ hắn lại xấu đến như vậy.

Chung Hướng Lượng suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiên Minh, quay về Huyền môn là đương nhiên rồi, chỉ là bây giờ chúng ta vẫn phải để ý chuyện ở đây, em mà bỏ đi thì chắc chắn Ma Vương sẽ đến gây chuyện”.

“Nếu chúng không trở về xem một chút, vậy làm sao biết cụ thể tình hình của Huyền môn?” Trần Thiên Minh sốt ruột nói.

Chung Hướng Lượng có chút khó xử, bây giờ do tình hình công việc, hắn thật sự không thể bỏ đi xa được, nhưng nếu để Trần Thiên Minh đi, thì chỉ sợ nhân thủ ở đây không yên tâm. “Như vậy đi, ngày mai anh sẽ cho em câu trả lời cụ thể, để anh cử người về tìm hiểu một chút tình hình ở Huyền môn xem sao.”

“Tốt lắm, vậy bọn em đợi tin tức của anh.” Trần Thiên Minh gật đầu nói, hắn cũng biết sự tình của quốc gia so với Huyền môn là trọng yếu hơn nhiều.

“Vậy cứ quyết định thế đi, chúng ta ăn cơm đã. Rồi chiều muộn em đưa Tiểu Ny qua chỗ em nghỉ tạm đi, dù sao thì bên đó cũng rộng rãi, đủ chỗ để nghỉ”, Chung Hướng Lượng nói xong thì bảo Tiểu Hạ gọi thức ăn.

Khi thức ăn được bê lên, Tiểu Ny nhìn khay thức ăn mà trợn tròn mắt. Từ trước đến giờ nàng chỉ ở trên núi nên chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thức ăn ngon như vậy. Bất giác nàng cảm thấy vô cùng đói bụng.

“Tiểu Ny ăn nhiều vào. Trên đường đi ngươi đã phải chịu nhiều cực khổ rồi”, Trần Thiên Minh đau lòng nói. Cũng may mà Tiểu Ny đã được Dương Quế Nguyệt cứu kịp thời, nếu không, giờ này khéo hắn đã ra tay giết người rồi.

“Tiểu sư thúc, từng này thức ăn thì bao nhiêu tiền hả? Bữa trưa nay ta ăn có một chén cơm với một đĩa rau mà mất tận mười đồng”, Tiểu Ny nói.

“Cái gì cơ? Một chén cơm với một đĩa rau mà mười đồng sao?” Trần Thiên Minh biết chắc Tiểu Ny vậy là bị “chặt chém” rồi.

Tiểu Ny gật đầu nói: “Đúng vậy. Đại thúc đó còn nói vậy là ưu tiên cho ta lắm rồi đó”.

Trần Thiên Minh càng nghe càng thấy tức giận, không ngờ cái tên gian thương kia đã gạt người ta rồi mà còn nói được những lời đó: “vậy ngươi có cảm ơn hắn không?”

“Có chứ, hắn đã ưu tiên bán rẻ cho ta thì ta phải cảm ơn hắn chứ”, Tiểu Ny nói.

Cha nó chứ. Ta mà có thời gian nhất định sẽ tìm ngươi thanh toán, Trần Thiên Minh oán hận mà nghĩ. Tiểu Ny đúng là chưa từng xuất môn nên không biết tình hình bên ngoài thế nào. Xem ra tối nay phải gọi Lương Thi Mạn chỉ cho nàng một chút để nàng hiểu thêm chút ít chuyện bên ngoài mới được.

Cơm nước xong, Trần Thiên Minh đưa Tiểu Ny đến chỗ mình nghỉ ngơi. Hắn để Tiểu Ny ở cùng Lương Thi Mạn, để Tiểu Ny thuận tiện mà học hỏi từ nàng để lần sau không bị người ta lừa gạt nữa.

Sáng sớm hôm sau, Chung Hướng Lượng đi tới chỗ Trần Thiên Minh, cùng với hai người khác nữa.



“Lý Quân, Thành Mộc, là hai người sao?” Trần Thiên Minh chợt thấy Lý Quân với Thành Mộc thì cao hứng chào hỏi.

“Thiên Minh, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện”, Chung Hướng Lượng quay sang Trần Thiên Minh nói.

“Được”, Trần Thiên Minh dẫn mọi người đi ra ngoài, sốt ruột muốn nghe tình hình của Huyền Môn.

“Tiểu sư thúc, Trí Thâm dẫn người của Ma Môn đến hại chưởng môn. Ta cùng với Thành Mộc liều mạng trốn thoát. Chúng ta không dám vào xem, chỉ nghe Trí Thâm cho người truyền tin rằng Huyền Môn bị đánh lén, chưởng môn sư phụ cùng Trí Tĩnh sư thúc bị chúng giết chết, các đệ tử Huyền Môn khác cũng bỏ mạng không ít. Vậy nên ta cùng Thành Mộc chạy đến Thành phố M này tìm hai người”, Lý Quân vẻ mặt buồn rầu nói.

“Mẹ kiếp, Trí Thâm hỗn đản ta nhất định không tha”, Trần Thiên Minh tức giận đứng lên.

Chung Hướng Lượng quay sang Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Thiên Minh, bây giờ không phải lúc hành động theo tình cảm. Anh nghĩ bây giờ em đừng có quay trở lại Huyền Môn ngay, mà phải ở lại đây đối phó với bọn Ma Môn trước đã. Thu nạp được chúng rồi thì chúng ta đến Huyền Môn thu thập Trí Thâm. Nếu như không có người trợ giúp thì hắn làm được gì chứ? Nhưng đối phó với Ma Môn không phải dễ dàng, em có ý kiến gì không?

Trần Thiên Minh cũng biết sự tình của quốc gia mới là trọng yếu. Hơn nữa Trí Hải với Trí Tĩnh cũng đã chết rồi, giờ có làm gì cũng đâu khiến họ sống lại được. Trí Thâm thì cũng không phải quá tài giỏi, nếu có Chung Hướng Lượng đi cùng giúp đỡ thì việc đối phó với Trí Thâm sẽ dễ hơn nhiều. “Được rồi, sư huynh, em nghe lời anh”, Thiên Minh nói.

Chung Hướng Lượng dừng một chút rồi nói: “Thiên Minh, chờ chút, có phải Hà Liên, cha của Hà Đào sắp trở thành cục trưởng Cục Công an không? Ta sẽ nhờ ông ta đưa ra chiến dịch cho Thành phố M nhằm quét sạch bọn hắc bang, mở đầu là Hoa Hắc bang. Ai cũng biết được rằng đứng sau giật dây cho Hoa Hắc bang chính là Ma Môn. Nếu người của em có thể giúp bọn anh đối phó với Ma Vương, anh cũng sẽ phái một ít cao thủ đến phối hợp với các em.

“Được ạ, chúng ta sẽ cùng đối phó với Ma Vương”, Trần Thiên Minh nói. Bây giờ võ công hắn cũng đã tăng lên nhiều, nếu liên thủ được với Chung Hướng Lượng hoặc là Lâm Quốc thì bọn họ chắc chắn có thể đối phó được với Ma Vương.

“Thiên Minh, anh nghĩ em nên bắt đầu ra tay với sòng bạc Thiên Khứ của Hoa Hắc bang trước, tịch thu hết tiền của chúng, sau đó sẽ chuyển sang sòng bạc Thiêu Liễu”, Chung Hướng Lượng nói.

Lấy toàn bộ tiền của sòng bạc, cho dù ngươi không tìm đến hắn, hắn cũng sẽ tìm đến ngươi. Điểm đó thì Trần Thiên Minh hiểu. “Được, anh chọn thời điểm đi rồi báo em”, Trần Thiên Minh gật đầu nói.

Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói: “Số tiền thắng đó, một nửa chuyển cho bên Cục Công an, còn một nửa dành cho em, vậy được chứ?”

“Sư phụ, sao số tiền này lại chia một nửa cho bên Cục Công an?”, Trương Ngạn Thanh đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, bởi vì lần này chúng ta sẽ phối hợp cùng với họ. Nếu không chia tiền cho họ thì sao được việc được”, Chung Hướng Lượng giải thích.

“Cũng đúng”, Trương Ngạn Thanh gật đầu.

“Lý Quân, các ngươi bây giờ cứ ở lại đây, giúp sư huynh bọn họ đối phó xong với bọn Hoa Hắc bang. Ổn rồi thì chúng ta quay lại Huyền Môn giết Trí Thâm”, Trần Thiên Minh nói với Lý Quân.

“Em sẽ theo sự sắp xếp của các anh”, Lý Quân gật đầu nói. Khi hắn biết Trí Hải đã bị Trí Thâm sát hại, Lý Quân nghĩ chỉ có dựa vào Trần Thiên Minh thì mới có thể báo thù. Nếu giờ Chung Hướng Lượng đưa ra kế hoạch như vậy thì cho Trí Thâm sống thêm vài ngày vậy.

“Sư huynh, cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị cho việc này?, Trần Thiên Minh hỏi.

Chung Hướng Lượng suy nghĩ một chút rồi nói: “Chậm thì một tháng, còn nhanh thì hai tuần nữa Hà Liên sẽ phát lệnh xuống. Lúc đó thì chúng ta có thể hành động được.”

Trần Thiên Minh cảm kích mà nói: “Sư huynh, cảm ơn huynh đã đã giúp Hà Thúc”.



“Không cần phải khách sáo thế. Dù gì sau này Hà Liên cũng là nhạc phụ của em, thành người một nhà hết mà. Hơn nữa, Hà cục trưởng cũng là một người dám làm. Thành phố M vốn đang rất hỗn loạn, nếu như không ra tay chỉnh đốn thì không thể tốt lên được. Đến lúc đó nếu có muốn bảo vệ cho Hà Liên thì Ma Môn nhất định không bỏ qua đâu” Chung Hướng Lượng nói.

“Lúc đó chính em sẽ phái người bảo vệ ông ta”, Trần Thiên Minh vội vàng nói. Nếu như có chuyện gì xảy ra với nhạc phụ tương lai của hắn, hắn sẽ phái bọn lâm quốc đến bảo vệ cho Hà Liên.

Lý Quân đột nhiên đi tới bên Trần Thiên Minh nói: “Tiểu sư thúc, có nhớ lúc trước sư phụ tôi đưa cho anh cái túi vải không?”

“Ta vẫn nhớ. Lâm Quốc, ngươi mau lấy nó ra đưa cho Lý Quân”, Trần Thiên Minh nghe Lý Quân nói vậy thì nhớ lúc trước Trí Hải có đưa cho mình một cái túi vải nhờ giữ hộ. Bây giờ Trí Hải đã chết, thôi cứ giao trả lại cái túi đó cho Lý Quân.

Lâm Quốc về phòng lấy ra cái túi vải đưa cho Lý Quân. Lý Quân tầm túi, đi đến trước mặt Trần Thiên Minh nói: “Tiểu sư thúc, sư phụ của tôi từng nói nếu có chuyện gì xảy ra với người thì cái vật trong túi này sẽ thuộc về anh.”

“Vật bên trong túi sẽ là của tôi sao?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên hỏi lại. Vừa nói, hắn vừa mở túi ra nhìn vào bên trong xem vật ở trong đó là gì? Hắn mở, và phát hiện bên trong cái túi, sau rất nhiều tầng khác nhau là một cái nhẫn.

Chiếc nhẫn trắng không ra trắng, đen không ra đen. Hắn kiểm tra thử nhưng cũng không biết chiếc nhẫn làm từ chất liệu gì. Phía bên ngoài có khắc hình những con rồng trông rất sống động. Vuốt chiếc nhẫn thì thấy cảm giác ấm áp, hình như bên trong có phát ra nhiệt lượng.

“Đây… đây chính là chiếc nhẫn chưởng môn!” Chung Hướng Lượng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Trần Thiên Minh thì kêu to. “Chiếc nhẫn chưởng môn sao?” những người khác ngạc nhiên mà hỏi.

“Đúng vậy, Huyền Môn chúng ta có chiếc nhẫn chưởng môn. Chiếc nhẫn này nếu do chưởng môn cũ truyền cho ai thì người đó sẽ là chưởng môn mới. Bây giờ Trí Hải sư huynh đã qua đời, hắn lại đem chiếc nhẫn truyền cho Trần Thiên Minh thì sau này Thiên Minh sẽ làm chưởng môn của Huyền Môn”, Chung Hướng Lượng giải thích cho mọi người.

“Gì cơ? Tôi là Huyền Môn chưởng môn sao?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên vô cùng. Nhưng đúng là Trí Hải sư huynh đã truyền lại chiếc nhẫn cho hắn, thì hắn sẽ làm chưởng môn còn gì. Nhưng chính hắn chưa bao giờ muốn trở thành hòa thượng. Hắn mà làm hòa thượng khéo mấy lão bà của hắn phá Huyền Môn như chơi. Mà nói thật, nếu cứ bắt hắn phải làm hòa thượng thì hắn thà chết còn hơn.

“Đúng vậy, Chung Hướng Lượng sư thúc nói không sai. Đây chính là chiếc nhẫn chưởng môn. Tiểu sư thúc sau này sẽ là Huyền Môn chưởng môn”, Lý Quân gật đầu nói.

“Từ từ đã, việc này phải bàn bạc kỹ càng mới được. Theo ngôi vị mà nói thì chức hưởng môn không đến lượt tôi. Chung Hướng Lượng sư huynh không phải ngôi vị còn to hơn tôi sao? Hơn nữa, còn có Lý Quân là đại đệ tử của Trí Hải cơ mà. Để Lý Quân làm hợp lý hơn”, Trần Thiên Minh lắc đầu mà nói.

Chung Hướng Lượng nghiêm túc trả lời: “Thiên Minh, em cho rằng chức chưởng môn muốn truyền cho ai là truyền sao? Trí Hải sư huynh nếu đã quyết định truyền cho em chứng tỏ huynh ý đã có ý gì đó rồi. Mặc dù về ngôi vị ta cao hơn em nhưng võ công của ta lại không bằng em. Lý Quân càng không thể đảm nhiệm được trọng trách này. Em chính là người phải dẫn chúng ta quay trở lại để đoạt lại Huyền Môn.

“Nhưng em không muốn làm vậy”, trước mặt nhiều người, Trần Thiên Minh không dám nói mình không muốn trở thành hòa thượng. Nếu như không phải vì lý do này thì việc hắn phải làm chưởng môn chắc cũng không có vấn đề gì.

“Tiểu sư thúc, đây là ý của sư phụ. Nói thật tôi cũng biết bên trong chiếc túi này là chiếc nhẫn chưởng môn, sư phụ trước đây đã từng nói với tôi. Nhưng tôi cũng biết mình không thể đảm nhiệm nổi trọng trách này. Lúc đó sư phụ còn nói sợ một ngày nào đó Ma Môn sẽ đến gây khó dễ cho Huyền Môn, người thì đã cao tuổi rồi, không muốn làm chưởng môn thêm nữa”, Lý Quân nói.

Trời ạ, hóa ra Lý Quân cũng đã biết chuyện này từ trước. Đúng là tiểu tử thối. Biết rồi mà không nói trước cho ta hay, để với hắn thương lượng giao chức này cho người khác, Trần Thiên Minh trong lòng thầm mắng Lý Quân.

“Tiểu sư thúc, nếu Trí Hải sư bá muốn anh làm chưởng môn, vậy anh cứ đồng ý đi”, Tiểu Ny ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên bảo Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh tức giận mà lườm Tiểu Ny một cái, nghĩ: “Nếu không bắt ta trở thành hòa thượng, cho ta lập nàng làm chưởng môn phu nhân thì ta ngàn lần cũng muốn làm. Nhưng vấn đề là bắt ta trở thành hòa thượng thì ta không làm được”.

“Tiểu Ny, em còn nhỏ có nhiều chuyện chưa hiểu được đâu”, Trần Thiên Minh tỏ vẻ nghiêm túc mà nói.

Chung Hướng Lượng đứng lên, nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, đừng có cự tuyệt như vậy. Em cứ nghĩ mà xem, đây là chuyện tốt mà. Giờ ta còn có chuyện cần giải quyết, Mọi người nếu không có chuyện gì thì không nên đi ra ngoài, chờ điện thoại ta gọi tới”, nói xong hắn gọi người của hắn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook