Lưu Manh Lão Sư

Chương 374: Chuẩn Bị

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Từ sau khi Trần Thiên Minh tiếp nhận công việc bảo vệ Kính Tây Thi, hắn đã cho đám Lâm Quốc liều mạng luyện võ.

Nghe tới có vẻ lần này có thể gặp phải địch nhân lợi hại, hắn cả thấy những người bên cạnh chưa đủ, hơn nữa võ công đám Lâm Quốc còn chờ đề cao. Vì thế, hắn âm thầm quyết tâm, nhất định phải có thay đổi.

“Lão đại,” Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh tới, hắn vội kêu lên.

Trần Thiên Minh từ sau khi nói với bọn họ nhiệm vụ lần này là bảo vệ Kính Tây Thi, hai ngày này không ngừng bắt họ luyện võ nghê.

Mặc dù bọn họ không ngừng luyện, nhưng mà hiểu quả cũng không rõ lắm. Võ công, luyện tiến bộ nào có đơn giản.

“Uh, Ngạn Thanh, a Quốc đâu?” Trần Thiên Minh thấy chỉ có mỗi Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô đang tập, vì thế hỏi.

“Quốc ca đang xem tình huống luyện công của một số huynh đệ khác, mọi

người nghe thấy vật phẩm bảo vệ lần này là Kính Tây Thi, mỗi người đều đang ma quyền luyện chưởng, chỉ hận không thể chiến với đám chó N***

một hồi, giết sạch bọn chúng.”

Trương Ngạn Thanh càng nói càng hưng phấn, dáng vẻ như muốn động thủ luôn vậy.

“Ngạn Thanh, chú lại đây, anh xem chú luyện thế nào rồi?”

Trần Thiên Minh ngoắc Trương Ngạn Thanh tiến lại, sau đó hắn kéo tay Trương Ngạn Thanh, vận nội công lên thử, phát hiện Trương Ngạn Thanh cũng không khác lắm với trước đây, lấy công lực của Ngạn Thanh hiện giờ, có thể thắng được một số cao thủ không mạnh, nhưng còn gặp đám lôi ma thì

không được.

Trần Thiên Minh lại thử Tiểu Tô, hắn thấy tình huống cũng như vậy. Nếu cứ thế này, ở đại hội triển lãm bọn họ sẽ cần hắn chiếu cố nhiều.

“Ngạn Thanh, Tiểu Tô, anh chuẩn bị truyền thêm cho các chú 10 năm công lực nữa, như vậy, khi gặp cường địch, các chú dù đánh không thắng, ít nhất cũng có thể tự bảo hoặc chạy trốn.” Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói.

“Lão đại, không cần, hiện giờ là lúc cần nội lực, mà anh lại đem nội lực cho bọn em, vậy anh làm sao có nội lực đối phó địch nhân chứ.”

Trương Ngạn Thanh nghe Trần Thiên Minh nói vậy, hắn lắc đầu, không chịu

đồng ý.

“Không sao, anh cũng không phải là truyền hết tất cả trong một ngày, anh mỗi ngày truyền hai người, chiều một người, tối một người, ngày thứ hai thì đổi, như vậy công lực của anh cũng được phục hồi không khác lắm.”

Trần Thiên Minh nghĩ rất tốt, mặc dù thoáng cái truyền đi nhiều công lực vậy cũng không tốt, nhưng mà vì mấy ngày triển lãm, không thể không làm vậy. Hơn nữa, mình chỉ truyền chân khí cho từng người, sau đó lại nghĩ một chút, vậy tổn thất của mình cũng không lớn.

Trương Ngạn Thanh cùng với Tiểu Tô nghe Trần Thiên Minh nói vậy, biết lão đại đã có chủ ý, chuyện này bọn họ không thể thay đổi, điều này họ rõ, vì vậy, bọn họ cũng chỉ còn cách nghe lời.

Đến lúc Trần Thiên Minh truyền công lực xong cho Trương Ngạn Thanh, Lâm

Quốc cũng vừa về tới. Gã thấy sắc mặt sắc mặt Trần Thiên Minh trắng bệch, vội vàng tới hỏi Trần Thiên Minh:

“Lão đại, anh làm sao vậy?”

“Không có gì, anh chỉ vừa mới truyền cho Trương Ngạn Thanh 10 năm công

lực. A Quốc, buổi tối anh sẽ giúp chú, chú chút nữa tìm thêm mấy huynh đệ luyện võ không tồi tới đây, anh xem bọn họ luyện thế nào rồi?” Trần Thiên Minh nói.

“Vâng, em biết rồi,” Lâm Quốc gật đầu, nói.



Trần Thiên Minh nói xong, hắn liền cùng Trương Ngạn Thanh vận công điều

tức. Sau khi luyện hết 36 chu thiên, Trần Thiên Minh mở mắt, chân khí trong cơ thể đã khôi phục không tồi. Hơn nữa, nơi này kém huyền môn nhiều, không khí cũng không mạnh mẽ như ở huyền môn, vì thế khôi phục không nhanh bằng.

Trần Thiên Minh thấy Trương Ngạn Thanh vẫn còn đang vận công, hắn đừng

dậy, vừa mới ra khỏi phòng, hắn thấy ngay Lâm Quốc dẫn theo mấy huynh

đệ khác tới.

“Lão đại, em đưa mấy huynh đệ đến rồi, anh xem chút đi.” Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh.

“Được, anh xem bọn họ luyện công thế nào?” Trần Thiên Minh gật đầu nói.

Hắn muốn tìm mấy huynh đệ luyện công khá nhất, sau đó truyền cho mỗi người 10 năm chân khí, như vậy, sau này Lâm Quốc cũng có người giúp đỡ. Nhưng mà, truyền chân khí cũng không thể truyền lugn tung, hắn còn phải xem thể chất luyện võ của họ ra sao, vì thế, hắn mới kêu Lâm Quốc mang đám huynh đệ tới để xem qua.

Trần Thiên Minh đều từ mình bắt mạch cho bọn họ một lúc, sau đó chỉ vào hai người nói:

“Các chú gọi là gì?”

“Lão đại, em gọi là Ngô Tổ Kiệt,”

Một người khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ thanh niên nói với Trần Thiên Minh.

“Em gọi là Chiêm Ỷ, lão đại,”

Thanh niên kia mày rậm mắt to, da tay hơi đen vừa cười vừa nói với Trần Thiên Minh.

“Được, các chú lưu lại, những huynh đệ khác về tập luyện đi.” Trần Thiên Minh nói với những người kia.

Dù sao chuyện này cũng không phải muốn lưu người nào hay kêu người nào không lưu, Trần Thiên Minh cũng muốn lưu tất cả họ lại, để hắn còn tăng nội công họ lên, giúp hắn lo chuyện.

Nhưng mà vừa rồi khi Trần Thiên Minh bắt mạch cho bọn họ, hắn thấy nội lực của bọn họ không mạnh, cho dù có truyền thêm 10 năm công lực cũng vô dụng, hơn nữa có khi còn khiến họ tẩu hỏa nhập ma. Còn Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ này lại không giống vậy, bọn họ cũng đã có nội lực trụ cột, hơn nữa kinh mạch cũng thích hợp đệ luyện công.

Không ngờ trong đám huynh đệ còn có người như vậy, chỉ cần hắn truyền thêm cho họ 10 năm công lực, mà bọn họ còn cố gắng luyện công, chẳng bao lâu bọn họ cũng sẽ đề cao thêm một bậc. Xem ra, hội nghĩ triển lãm vài ngày nữa hắn càng thêm tự tin rồi. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

“Lão đại, bọn họ giờ thế nào?” Lâm Quốc hỏi.

“Chú kêu Tiểu Tô nói cho bọn họ biết một số khí huyệt trọng yếu cùng với huyệt vị kinh mạch quan trọng, ngày mai anh sẽ truyền chân khí cho bọn họ, sau này, có hai người họ sẽ giúp thêm các chú. Haha, anh lại có thêm hai huynh đệ cường hãn để giúp đỡ rồi.” Trần Thiên Minh cao hứng nói.

“Các chú còn không mau cám ơn lão đại, lão đại sẽ truyền cho mỗi người 10 năm công lực, vậy là các chú tương đương với luyện võ cả 10 năm rồi.” Lâm Quốc vội nói cho chiêm ỷ và Ngô Tổ Kiệt hiểu.

“Cám ơn lão đại.” Ngô Tổ Kiệt cùng chiêm ỷ nghe thấy Lâm Quốc nói vậy, cả hai hết sức phấn khởi nói.

“Cái này là do cố gắng của các chú, a Quốc, chú lát nữa nói cho những huynh đệ khác, không phải anh bất công, mà là bọn họ luyện không tốt, sau này nếu họ cố gắng luyện tập, anh sẽ truyền công cho họ.”

Trần Thiên Minh muốn để Lâm Quốc truyền xuống đám huynh đệ, để họ không nản chí.

“Ồ, em biết rồi, lão đại.” Lâm Quốc nói.

“Hay lắm, chú gọi Tiểu Tô đưa Tiểu Kiệt và tiểu Ỷ đi luyện công một chút, trọng điểm nên nói về lý luận võ công, ngày mai anh sẽ truyền công cho ba người bọn họ.” Trần Thiên Minh nói.

Ăn xong cơm tối, Trần Thiên Minh lại bảo Lâm Quốc tới, truyền cho gã 10 năm công lực. Mà Trương Ngạn Thanh hiện giờ có 20 năm công lực đang vô

cùng sung sướng, tên này lập tức chạy xuống lầu 1 làm việc, hắn hiện giờ chỉ muốn có địch nhân đánh tới, để hắn luyện tập một chút, để xem công lực thêm 10 năm thì lợi hại hơn bao nhiêu.

Sau khi giúp Lâm Quốc truyền xong chân khí, Trần Thiên Minh vội vàng xếp bằng, vận khởi Hương Ba Công. Hắn không muốn bởi vì mình truyền công lực cho đám Lâm Quốc mà làm công lực mình bị tổn thất, dù sao, mấy ngày nữa còn phải bảo đảm an toàn cho hội triển lãm, công việc bảo vệ lần này trách nhiệm rất nặng.



Lại luyện xong 36 chu thiên, Trần Thiên Minh đứng lên, hắn cảm thấy công lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, điều này không trách được, hắn mới không lâu truyền cho Trương Ngạn Thanh 10 năm công lực, giờ lại truyền cho Lâm Quốc 10 năm công lực nữa, hắn một ngày mất đi 20 năm công lực, làm sao khôi phục nhanh vậy được!

Trần Thiên Minh đi tới phòng mình, hắn phát hiện cửa phòng đối diện đang mở, đó là phòng của Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ, vì thế, hắn liền đi tới.

“Thiên Minh, anh đã đến rồi,” Tiểu Trữ đang ngồi trên giường thì thấy Trần Thiên Minh đi vào, nàng cao hứng nói.

Hai nàng buổi tối ở đây cảm thấy rất buông bực, Trần Thiên Minh không chịu đến gặp họ, dường như là cứ dây dưa với đám Lâm Quốc, vì thế, Tiểu Trữ liền mở cửa chờ Trần Thiên Minh về.

“Đúng vậy, Tiểu Trữ, các em ở đây có quen không?” Trần Thiên Minh cười, nói với Tiểu Trữ.

“Còn ổn, bản ngày cùng Lệ Linh tỷ ra ngoài, cuộc sống khá phong phú, buổi tối về đây thì lại thấy nhàm chán, vì anh thường xuyên không chịu ở đây.” Tiểu Trữ quyến rũ liếc mặt nhìn Trần Thiên Minh.

“Anh bận mà, thật xin lỗi. Chẳng qua em giờ cũng ổn mà, chờ đến khi phòng địa ốc chính thức khai trương, các em sẽ bận bịu đến không có thời gian đâu.” Trần Thiên Minh nói.

“Vậy cũng đúng, nhìn Lệ Linh tỷ bận rộn chạy qua chạy lại, chúng em cũng cảm thấy xấu hổ lắm.” Tiểu Trữ nói.

“Vậy em nhớ giúp Lệ Linh nhiều một chút đi, dù sao em cũng học qua kế toán, có thể giúp cô ấy tính toán khỏan mục cùng sổ sách công ty, sau này công ty chúng ta càng mở càng lớn, lúc đó sẽ có việc cho nương tử quân làm rồi.”

Trần Thiên Minh càng nghĩ càng hưng phấn, nếu có thể như vậy, hắn sau này sẽ mở cho mỗi nữ nhân của mình một công ty, như vậy, các nàng sẽ có việc mà nói với nhau rồi.

“Vâng, Lệ Linh tỷ cũng nói như vậy, em hiện giờ đang cố gắng học hỏi, phỏng chừng không bao lâu có thể tự mình làm rồi. Chẳng qua, nửa năm sau em còn phải về trường học.”

Tiểu Trữ nghĩ đến phải về trường, không thể ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh, trong lòng cảm thấy không nỡ.

“Dù sao em cũng là năm cuối rồi, trở về em báo với trường một tiếng, đến lúc đó thi tốt nghiệp là được, nhưng mà em phải nhanh lên đó, nếu không anh nhớ em chết mất.” Trần Thiên Minh nói.

“Em cũng nhớ anh mà.” Tiểu Trữ nói xong, nàng đỏ mặt cúi đầu.

“A, Thi Mạn đâu rồi?”

Trần Thiên Minh giờ mới nhớ ra, hắn nói chuyện với Tiểu Trữ lâu như vậy, thế nào còn chưa thấy Lương Thi Mạn!

Tiểu Trữ vừa cười vừa nói: “Thi Mạn tỷ vừa mới vào trong phòng tắm xong.”

Trần Thiên Minh vừa nghe xong thì cao hứng vô cùng, dù sao Thi Mạn đang

đi tắm, hắn trước hết cứ chuẩn bị cùng Tiểu Trữ một lúc. Nghĩ đến vậy, hắn đi ra đóng cửa, sau đó đến ngồi bên cạnh Tiểu Trữ.

“Tiểu Trữ, mấy ngày nay anh không gặp em, em có nhớ anh không?”

“Có, em mỗi ngày đều nhớ anh, nhưng anh lại thường xuyên không cỏ ở đây à.” Tiểu Trữ đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Hiện giờ Tiểu Trữ đang mặc một bộ áo ngủ bằng cotton màu trắng, áo rộng

thùng thình, đến nỗi chỉ cần Trần Thiên Minh hơi cúi đầu là hắn có thể thấy được non nửa nịt ngực cùng với nhũ câu sâu hút hồn của nàng.

Da thịt trắng bóc, mềm mịn như lụa, hấp dẫn mê người. Còn mùi sữa tắm thơm ngát trên người nàng cứ liên tục bay vào mũi hắn, phỏng chừng là nàng vừa tắm rửa xong.

“Có đúng không? Nhớ bao nhiêu nào?”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt ve bầu ngực tròn xinh của Tiểu Trữ, sau đó nhẹ nhàng nắn nắn bóp bóp.

“Ư,” Tiểu Trữ nhắm mặt lại, nhẹ nhàng lên tiếng.

Đỉnh núi xử nữ của nàng bị Trần Thiên Minh tóm lấy sờ mó, cảm giác xấu hổ lập tức xông lên đại não của nàng, khiến nàng cảm thấy như mình đang bay giữa không trung, nhẹ nhàng tung bay như không phải đang trong hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook