Chương 111: Con muốn làm Trần Thế Mỹ
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Lát sau, Lưu Mỹ Cầm mang theo một túi đồ quay lại. Cô đi vào phòng bệnh, sau khi đặt túi đồ lên trên bàn, cô lấy tay gạt gạt mồ hôi trán.
“Em mua cái gì trở về vậy, em có vẻ mệt, em phải chú ý, thân phận em lúc này không giống trước” Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm lộ vẻ mệt mỏi, hắn đau lòng mà nhắc nhở cô.
“Em không mệt, chỉ ra chút mồ hôi thôi. Yến tỷ nói em thật ra cũng có thể đi lại thường xuyên, anh không nên ngạc nhiên như thế” Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh quan tâm đến mình, cô cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô cười ngọt ngào với hắn, sau rồi cô lấy từ trong túi ra khăn lông và một ít vật phẩm nữa.
“Em sợ ở bệnh viện buồn bực, mua sách mang đến đây đọc à?” Trần Thiên Minh hỏi Lưu Mỹ Cầm khi thấy cô cầm mấy quyển tạp chí.
Lưu Mỹ Cầm lắc đầu trả lời:”Không phải, em sợ anh buồn bực nên mua mấy quyển tạp chí cho anh đọc.
“Nhưng anh không cầm sách đọc được” Trần Thiên Minh nhìn cánh tay bị băng bó, ủ rũ nói.
“Em, em cầm cho anh đọc là được, chỉ cần anh không buồn thôi” Lưu Mỹ Cầm cười trả lời Trần Thiên Minh.
“Mỹ Cầm, em thật tốt với anh” Trần Thiên Minh nói.
“Đương nhiên, em, em sau này là người của anh, em không tốt với anh thì tốt với ai?” Lưu Mỹ Cầm nói xong, đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Thiên Minh, con không sao chứ” Một giọng nói phụ nữ từ cửa đưa vào.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là mẹ hắn, đi sau mẹ hắn là Yến tỷ đang cười tủm tỉm.
“Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi, hai ngày nữa con có thể ra viện” Trần Thiên Minh lắc lắc đầu đáp lại.
“Không việc gì sao?” Mẹ Trần Thiên Minh ngầm đánh giá hắn, bà phát hiện tình trạng của con trai bà không có gì nghiêm trọng giống như Yến tỷ đã nói, nỗi ưu tư trong lòng cũng được giải tỏa.
Bà nhìn xung quanh phòng bệnh, phát hiện Lưu Mỹ Cầm đang ngồi cạnh Trần Thiên Minh, điệu bộ của hai người xem chừng rất thân thiết, bà quay nhìn Yến tỷ đứng bên cạnh, tức là không thể đánh hắn được.
“Đúng thế, không việc gì đâu” Trần Thiên Minh gật đầu.
“Con để mẹ xem nào” Bà vừa nói vừa khinh khỉnh nhìn hắn, rồi bà tức giận đi tới bên hắn.
“Mẹ, chuyện gì? Có việc gì không thể nói ở đây sao? Mẹ làm cho thần kinh căng thẳng rồi”.
Trần Thiên Minh thấy mẹ hắn gọi hắn , hắn bối rối nhìn Mỹ Cầm cười.
Điệu cười của Trần Thiên Minh làm cho mẹ hắn càng tức giận, bà trừng mắt nhìn hắn: ” Nhìn cái gì vậy, mẹ đang nói chuyện với con, con lại nhìn người khác, trong mắt con còn có mẹ không?”
“Mẹ, sao lại không có? Trần Thiên Minh cảm thấy mẹ hắn thực sự có chút tức giận, hắn vội cười giả lả đi đến bên bà.
“Tốt lắm, mẹ hỏi con, đây là ai?” Bà vừa nói vừa hướng ánh mắt về Mỹ Cầm hỏi Trần Thiên Minh.
“Dạ, cô ấy là giáo viên cùng trường con” Trần Thiên Minh nhỏ giọng đáp.
“Giáo viên cùng trường con? Trần Thiên Minh mẹ nói con biết, con đừng tưởng mẹ hồ đồ, con có phải muốn làm một Trần Thế Mỹ, phụ bạc Yến tỷ của con” Bà càng nói càng tức giận, nếu không phải Trần Thiên Minh làm sai, bà thật lòng cũng không muốn kéo tai hắn.
“Mẹ, mẹ nói cái gì, việc này để chúng ta về nhà hẵng nói có được không? Trần Thiên Minh liếc nhìn Lưu Mỹ Cầm, hắn nhận ra Mỹ Cầm đang chăm chú nhìn hắn, hắn mỉm cười an ủi cô, hắn muốn cô an lòng, không lo nghĩ.
Bà mẹ thấy Trần Thiên Minh biểu thị quan tâm, cười đến hôn thiên, địa ám với Mỹ Cầm, càng nổi lôi đình. Bà tức giận tới cạnh Yến tỷ, kéo Yến tỷ đến bên Trần Thiên Minh, lớn tiếng với hắn:”Thiên Minh, mẹ thấy con giờ cũng lớn tuổi rồi, chờ khi con khỏe lại, mẹ sẽ chọn ngày lành, tháng tốt để tính chuyện trăm năm cho con và Yến tỷ” Nói xong, bà lại cố ý nhìn Mỹ Cầm.
Lưu Mỹ cầm nghe bà mẹ nói thế, biết bà cố ý nói cho mình nghe, lòng không khỏi đau xót, buồn bã cúi đầu xuống.
Bà mẹ thấy lời nói của mình có hiệu quả, càng đắc ý. Bà tới cạnh Mỹ Cầm nói:”Cô giáo, cô là đồng sự của Thiên Minh à?”
“Dạ, đúng “ Lưu Mỹ Cầm gật đầu trả lời.
“Cám ơn cô đã tới thăm Thiên Minh nhà ta. Bây giờ vợ chưa cưới của nó đến, cô có thể về rồi” Sắc mặt đanh lại, bà nói với Mỹ Cầm. Dù bà thấy Mỹ Cầm cũng vừa mắt, nhưng đây là chuyện liên quan đến cháu gái của bà nên bà không thể mềm lòng được.
“Dạ, dạ” Lưu Mỹ Cầm nghe bà nói thế không biết giấu mặt đi đâu, ở không được đi cũng không xong, mà không đi lại càng không xong. Cô chỉ biết quay đầu nhìn Trần Thiên Minh, hy vọng Trần Thiên Minh có thể ra mặt vì cô.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy, Mỹ Cầm cô ấy có hảo ý quan tâm đến con, sao mẹ lại…….”.
Trần Thiên Minh nhìn dáng điệu Mỹ Cầm, thấy không yên tâm, hắn đi đến bên cạnh cô, cất giọng oán trách mẹ.
“Tiểu di” Yến tỷ thấy mẹ Thiên Minh không biết chân tướng sự việc, vội kéo bà sang bên, nhỏ nhẹ kể lại cho bà.
“Cái gì? Có?” Bà mẹ đột nhiên la lên.
“Vậy cháu thì sao bây giờ?” bà mẹ lại thốt ra.
Yến tỷ nghe bà mẹ nói vậy, khuôn mặt ửng hồng, cô thẹn thùng liếc nhìn Trần Thiên Minh rồi cô tiếp tục thì thào nói bên tai mẹ Thiên Minh.
“Tốt, chúng ta về sẽ thảo luận việc này” bà mẹ thương yêu vỗ nhẹ lên đầu Yến tỷ, bà đi bên cạnh Mỹ Cầm, cầm tay cô nói” Cháu gái, bác vừa rồi không biết chuyện, lỡ trách oan cháu, cháu đừng để bụng với bác”.
“Cháu, cháu không trách bác đâu” Lưu Mỹ Cầm thấy sắc mặt bà mẹ thay đổi nhanh như vậy, cô nhất thời chưa hiểu chuyện gì, ngượng ngùng trả lời.
“Không trách là tốt rồi, tiểu Yến nói thân thể cháu không khỏe, giờ cháu thấy thế nào?” Mẹ Thiên Minh vừa nói vừa nhìn bụng Mỹ Cầm, bà cười đầy ẩn ý.
“Cháu, cháu không làm sao cả” Lưu Mỹ Cầm thấy bà mẹ nhìn xuống bụng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, Cô biết ẩn ý trong lời nói của bà, nhưng cô và bà mới gặp nhau lần đầu nên cô vẫn có chút rụt rè.
“Không có việc gì là tốt rồi, đúng nơi này không có gì hay cả, cháu dĩ nhiên không nên ở đây, cháu đến ở nhà bác đi, đi, chúng ta đi” Bà đúng là người tính tình nóng vội, bà vừa nói vừa kéo tay Mỹ Cầm đi ra.
“Sao? Bây giờ về nhà chúng ta ?” Trần Thiên Minh nghe mẹ nói thế, bộ dạng ngây ngốc. Không phải hắn đang bị thương sao? Sao lại về nhà?:“Chị Yến, em có thể về nhà?”
“Không có” Yến tỷ lắc đầu.
“Thiên Minh, ai nói con, mẹ nói chính là cô ấy, Tiểu Cầm. Tiểu Cầm sẽ đến ở nhà chúng ta nghỉ dưỡng, con hãy ở yên trong bệnh viện” Sắc mặt bà mẹ rất tức giận.
“Thế, Mỹ Cầm về nhà thì ai chăm sóc con? Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, mẹ hắn muốn mang Mỹ Cầm đi, hắn càng ngây ngốc.
“Không phải con đã nói không có chuyện gì sao? Hơn nữa Yến tỷ con cũng ở đây, con có chuyện gì thì tìm chị ấy. Tiểu Cầm không khỏe, không chiếu cố cho con được” Bà mẹ nói xong lại kéo tay Mỹ Cầm.
“Bác, đồ đạc của cháu còn để ở phòng bệnh” Lưu Mỹ Cầm ấp úng nói.
“Tốt, chúng ta qua bên phòng cháu thu dọn đồ đạc rồi về nhà” Bà nói.
“Thiên, Thiên Minh” Lưu Mỹ Cầm nhìn hắn cầu cứu.
“Cháu đừng để ý đến nó, thằng ranh con đó, chờ đến khi nó khỏi, bác sẽ tính sổ với nó, Cháu đừng để ý đến nó, thằng ranh con đó, chờ đến khi nó khỏi, bác sẽ tính sổ với nó.
Trần Thiên Minh thấy mẹ như vậy chỉ còn biết cười khổ.
“Em Cầm, em đi đi, ở đây đã có chị, dì rất quan tâm đến em” Yến tỷ động viên Mỹ Cầm.
Lưu Mỹ Cầm nghe chị Yến nói thế, Trần Thiên Minh lại không dám nói gì trước mặt mẹ, đành gật đầu theo mẹ Thiên Minh đi ra khỏi phòng.
“Chị, chị nói chuyện gì với mẹ?” Trần Thiên Minh có loáng thoáng nghe được câu chuyện giữa chị Yến và mẹ, nhưng không cụ thể lắm.
“Chị nói Tiểu Cầm đang có thai với em” Yến tỷ trả lời.
“Đúng không?” Trần Thiên Minh không tin.
“Đúng vậy đó” Yến tỷ bỗng đỏ mặt,cúi đầu xuống.
“Em không tin chị chỉ nói có vậy, nếu không mẹ đã không tha cho em”.
“Chị, chị không nói điều gì nữa”.
Trần Thiên Minh nhìn sắc mặt đỏ như trái hồng của Yến tỷ tin rằng cô sẽ không nói thêm điều gì “Chị Yến, có phải chị nói với mẹ em, chị nguyện ý cùng Mỹ Cầm hai người sẽ gả cho em?
“Chị, chị…” Yến tỷ không trả lời, cô chỉ thẹn thùng cúi đầu xuống.
“Sảng khoái, thật sảng khoái. Chị Yến , chị giúp em làm thủ tục , em muốn ra viện” Trần Thiên Minh thầm nghĩ phải nhanh chóng về nhà, cùng Yến tỷ và Mỹ Cầm chơi trò nhất long hí song phượng một phen.
“Không được, em vẫn chưa khỏi”.
“Không việc gì, em khỏi rồi, chị cứ mở miếng băng ra kiểm tra đi” Trần Thiên Minh hiểu rõ sự tình của mình, hắn thấy cơ thể hắn rất khỏe, không có bị sao cả, chỉ cần vận công, hắn chỉ cần vận một lúc là ổn, đây có thể là nguyên nhân chính điều trị bệnh cho hắn. Trước đây đã một lần hắn bị đụng xe mà không việc gì nên hắn đoán chừng lúc này hắn cũng không bị sao cả.
Hắn thực không muốn xuất viện, hắn muốn ở đây, tay hắn không cử động được để các y tá, bác sỹ xinh đẹp giúp hắn. Thế nhưng chính hắn lại không thu được nhiều lợi ích qua việc đó, ví như Tiểu Mẫn lại dùng khăn giấy bao tay để giúp hắn. Nên hắn thấy tốt hơn về nhà chơi đùa xxx cùng nhị nữ.
“Ngày mai, chị cho bác sỹ đến kiểm tra một chút, nếu không việc gì, chúng ta sẽ nói đến việc ra viện”.
Yến tỷ thấy Trần Thiên Minh nóng vội muốn về nhà, cô chỉ còn cách ổn định tinh thần của hắn trước.
“Thôi được” Trần Thiên Minh nghe Yến tỷ nói thế, buộc phải đồng ý. Hắn suy nghĩ rồi đột nhiên kêu:”Chị”.
“Ừm”.
“Em muốn đi vệ sinh” Trần Thiên Minh say mê nhìn Yến tỷ, tiếc quá, tay mình đã bị băng vải cột lại nếu không có thể cùng chị Yến có những giây phút xuân sắc đến tột cùng trong phòng vệ sinh.
“Thôi được rồi” Yến tỷ nghe Trần Thiên Minh nói vậy, mặt đỏ ửng, cô đi theo Trần Thiên Minh vào phòng vệ sinh.
“Chị, giúp em xả ra nhé”.
“Không được, bệnh của em chưa khỏi, không thể, rất mệt đấy”.
“Thế thì, chị chủ động giúp em là được, nhẹ nhàng thôi, không mất nhiều thời gian đâu, em sẽ cho cái đó ra, em cũng không mất nhiều sức lắm”.
“Em, nếu như em không kiềm chế được thì sao?”
“Làm sao ư? Sao em lại không kiềm chế được? Chị cứ cố gắng giúp em là tốt rồi. Chị, chị xem cái đó đã cương ngạnh như vầy, nếu không cho ra được, nó sẽ không thoải mái, nó sẽ không thể ngủ yên được”.
“Được rồi”.
“Chị thật tốt, chị, em yêu chị!”
“Ôi, thực sự thoải mái, rất thoải mái, chị, dùng thêm lực đi, đúng rồi, dùng thêm lực nữa đi…”
“Thiên, Thiên Minh, tốt rồi, chị phải ra ngoài, em bộ dạng như vậy, chị sợ, sợ không nín nhịn được”.
“Chị, giúp em cởi giải băng ở tay em ra đi. Em không chịu nổi rồi”.
“Không, không được, thôi vậy chị giúp em , chuẩn bị ra đi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.