Lưu Manh Lão Sư

Chương 260: Còn thiếu 200 vạn

Dạ Độc Túy

03/09/2017

Chung Hướng Lượng nói: “Tiếp theo, ứiân phận mọi người tuy là công khai mở công ty nhưng lại không công khai công bố, tài liệu của mọi người sẽ nằm trong hồ sơ mật, nếu như trong lúc mọi người làm nhiệm vụ mà tự vệ, ví dụ như đang làm nhiệm vụ phải giết người, quốc gia sẽ ủng hộ ở sau lưng, cho nên, mọi người không cần quá sợ.”

“Sư phụ, nói như vậy, sau này chúng tôi giết người cũng không sợ?” Trương Ngạn Thanh nhanh miệng hỏi.

“Ngạn Thanh, ngươi phải hiểu, vì nhiệm vụ mà giết người, quốc gia mới ủng hộ che dấu, nhưng không thề tùy tiện giết người, nếu như tùy tiện lạm sát kẻ vô tội, chung ta sẽ truy cứu trách nhiệm.” Chung Hướng Lượng nghiêm mặt nói.

“Tất nhiên, sư huynh, cứ tin ở bọn em.” Trần Thiên Minh kiên định nói.

“Anh chính là vì tin tường mọi ngưoiừ, thế nên mới giao nhiệm vụ đặc thù này. Ngày mai, anh sẽ hướng cấp trên xin kinh phí, kinh phí của chúng ta rất gấp, mà hôm qua anh đã nói chuyện với cấp trên, bọn họ nhiều nhất chỉ có thề cho chúng ta 200 vạn. Ôi, bắt đầu làm cần tài chính, chỉ là hơi ít, vốn ban đầu anh còn tính xin nhiều một chút, trang bị cho mọi người tốt chút, đặc biệt là cho mỗi người một kiện áo chống đạn, như vậy an toàn của mọi người sẽ cao hơn chút.” Chung Hướng Lượng tiếc nuối thở dài một hơi, lắc đầu, nói.

Trần Thiên Minh nghe thấy Chung Hướng Lượng nói như vậy, hắn đột nhiên lóe lên ý nghĩ, liền hỏi Chung Hướng Lượng: “Sư huynh, còn nợ bao nhiêu?”

Chung Hướng Lượng suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như có thêm 200 vạn nữa, vậy thì tốt rồi, muốn thuê một building làm công ty, còn phải mua vài chiếc xe, mòi thêm một số người, còn cần thêm một ít trang bị nữa.” ^

Trần Thiên Minh cười cười với Chung Hướng Lượng, cap hujng nói: “Sư huynh, vậy 200 vạn này giao cho em đi, ba ngày sau, em sẽ đi trả 200 vạn, mặt khác, chúng em vốn đang có 2 chiếc xe, bây giờ cũng có thể lái xe công của công ty bảo an.” Trần Thiên Minh đã lâu rồi không đi đánh bạc, hắn cũng thấy ngứa tay rồi.

“Em kiếm ở nơi nào được nhiều tiến như vậỵ^chung Hướng Lượng nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh. ,

“Sư phụ, người không biết đâu, dao oại lằ đồ thần, nếu anh ấy đi đánh bạc, nhất định có thề thắng.” Lâm Quốc nho giồng noi với Chung Hướng Lượng.

“Á, Thiên Minh, em đã học được tuyệt chiêu đánh bạc của sư phụ, xem ra, sư phụ đứng là rất thích em, nếu^kỆong, cũng không đem thuật đánh bạc mà đến cả truyền nhân cũng không truyềrirạ tìạý^em.” Chung Hướng Lượng nói xong, cười ha hả.

“Em cũng vậy, học chơi chơi thôi.” Trần Thiên Minh xoa đầu, xấu hồ nói.

“Thiên Minh, em phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên quá tham, việc đánh bạc, cũng không phải là chuyện tốt, em nếu như thắng đến 200 vạn, vậy thì phải đi nhanh, nếu không sẽ có chuyện.” Chung Hướng Lượng báo trước cho Trần Thiên Minh.

“Em biết rồi” Trần Thiên Minh gật đầu, nói.

“Em muốn đi đến sóng bạc nào?” Chung Hướng Lượng suy nghĩ một lúc rồi hỏi Trần Thiên Minh.

“Sòng bạc Thường Nhạc của thành phố M.” Trần Thiên Minh thốt ra, lớnnhư song bạc Thường Nhạc, thắng 200 vạn cũng không phải là vấn đề.

“Được, sòng bạc Thường Nhạc là sòng bạc lớn nhất thảnh phố M, tài chính mỗi ngày lưu động rất lớn, em thắng 200, 300 vạn là không vấn đề.” Chung Hướng Lượng nói với Trần Thiên Minh. “Chẳng qua, Thiên Minh, em cũng phải cẩn thận, sòng bạc Thường Nhạc là do hắc bang lớn nhất thành phố M mở ra, mọi người tuyệt đối đứng gậy chuyện.

“Yên tâm, sư huynh, bọn em chỉ đi thắng tiền, không đi gây chuyện.” Trần Thiên Minh nói.

‘Mọi người muốn xe không?” Chung Hướng Lượng hỏi.

Trần Thiên Minh xua tay, nói: “Không cần, chúng em c^n-tó^arcái xe, đến lúc đó lại xe của bọn em đi là được.” “Sư huynh, em có cần làm chức vụ ở Chung Hướng Lượng.

Nữa không?” Trần Thiên Minh hỏi

“Được rồi, trong hai ngày này anh sẽ giúp mọi ngưèritlìụê vãn phòng và làm thủ tục đăng ký công ty, đến lúc đó mọi người qua nhgn là được.” Chung Hướng Lượng nói. _



“Bây giờ tạm thòi không cần, em có thể sử dụng thân phận thầy giáo cùa mình đề lừa bên ngòai, đây là chuyện không tồi, hơn nữa, bình thường ra mặt là Lâm Quốc, em chỉ cần ở sau âm thầm xử lý lả được. Như vậy, hành động của mọi người sẽ tiện hơn.” Chung Hướng Lượng lắc đằu nói.

‘Em biết rồi.” Trầĩi Thiên Minh gật đầu, nói.

“Còn nữa, nếu như lúc em chấp hành nhiệm vụ không ờ trường học học được, anh sẽ xin nghỉ giúp em, chuyện như vậy chúng tar a mặt sẽ tốt hơn.” Chung Hướng Lượng nói.

“Ok.”

“Đáng tiếc, nếu như không phải sợ lộ thân phận, anh cũng muốn cùng em đi đến sòng bạc Thường Nhạc một lần, xem bản lĩnh đánh bạc của em khá ra sao.” Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói.

Mọi người cùng nở nụ cười với Chung Hướng Lượng. “Ngạn Thanh, cậu đi ra gọi Tiều Hạ vào đây, chúng ta cùng ăn cơm, hôm nay, anh làm tiệc tẩy trần cho mọi người, mọi người phải uống đó.” Chung Hướng Lượng hào sảng nói.

“Được rồi, sư huynh, trước kia a quốc là lĩnh trinh sát, hắn đối với việc trinh sát cũng là có tay nghề, anh xem hay là kiếm cho hắn một ít trang bị.” Trần Thiên Minh nghĩ đến chuyện lần trước của Yến, Lâm Quốc có nói là trang bị quá kém, như thế không có nhiều tác dụng.

“Vậy thì quá tốt, vậy, công ty bảo an của mọi người lại càng thêm chuyên nghiệp.” Chung Hướng Lượng cao hứng cười vang.

Buồi tối ngày thứ hai, Trần Thiên Minh cùng đám Lâm Quốc* Trương Ngạn Thanh, và Tiều Tô xuất phát. Boiử vì xe nhẹ đường quen, cho nên lrần Thiên Minh chẳng bao lâu đã vào đến bên trong sòng bạc. Lần này, bẹn^họ mang theo tiền mặt 10 vạn, bốn người cùng đánh.

Dựa theo phân phó lúc đầu, Lâm Quốc cùng TiểùxTC ai đồ, mỗi người cầm 2 vạn, mà Trương Ngạn Thanh cùng với Trần Thiện Mmh cầm 6 vạn còn lại lên trên đánh bạc.

Đây là một kiều đánh bạc trong sỏng,(nhầ> cái vẽ trên bàn một hình vuông rất lớn, phân biệt là bốn ô ghi 1,2,3,4, mố nồi, nếu đặt ở 2,3 hoặc là 1,2, vậy thì được đền gấp đôi, đặt 1 vạn thì được 2 vạn, ^ếu chỉ đặt vào ô 2 vậy thì nhà cái bồi gấp ba. Còn những người đặt khác thì ^chết^ hết.

Trần Thiên Minh sau kÊi nhìn một lúc, hắn chỉ cười cười, nhò giọng nói với Trương Ngạn Thanh bên cạnh: “Ngạn Thanh, đặt 1; 1 vạn.” Trương Ngạn Thanh vừa nghe Trần Thiên Minh nói là đặt ô 1; 1 vạn, hắn vội vàng cao hứng lấy 1 vạn trong túi ra, đặt vào ô 1. Hắn tin tưởng vào đồ thuật của Trần Thiên Minh, hắn đặt đâu là ãn đó.

“Mở, là 2” Nhà cái mở cái bát trong tay, nói với mọi người.

“Cái gi? Là 2?” Trương Ngạn Thanh có chút không tin vào mắt mình nữa, điều này sao có thề? Lão đại vừa rồi rõ ràng là nói 1, không phải là mua 2, mình hoàn toàn không nghe nhầm.

“Ngạn Thanh, là mở ra 2 đó.” Trần Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt của Trương Ngạn Thanh, hắn cười cười, nói. “Lão đại, làm sao có thề? Chúng ta thua đó.” vẻ mặt Trương Ngạn Thanh đau khổ nói.

“Không có việc gì, bài bạc mà, khẳng định là có thắng có thua.” Trần Thiên Minh vỗ vai Trương Ngạn Thanh, an ủi.

“Nhưng...” Trương Ngạn Thanh nhìn lại tùi tiền trong tay mình, ý của Trần Thiên Minh hắn hiểu, nhưng hắn muốn nói với Trần Thiên Minh, là tiền bọn họ mang không nhiều.

“Đặt xong thì bỏ tay ra.” Nhà cái nói với những con bạc.

nhìn Trương Ngạn Thanh

Lần đầu tiên Trần Thiên Minh cố ý thua, hiện giờ, công lực hắn càng ngày càng cao, càng lúc càng nghe rõ ràng hơn. Hắn cảm thấy được mình cứ đặt là sẽ thắng, nhưng nếu thắng quá nhiều, như vậy thì sẽ bị ngừơi khác hoài nghi, vì thế, hắn cứ thua một lần rồi lại thắng hai lần.

“Ngạn Thanh, đặt số 1; 5 vạn.” Trần Thiên Minh Thanh.



Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh cưỂd tự tin như vậy, trong lòng rất

yên tâm. Hắn lấy 5 vạn trong túi ra, đặt vào số l, sau đó chăm chú nhìn vào bàn.

“Đạt rồi thì bỏ tay, còn ai đặt nữa không? Không có, tôi mở đây.” Nhà cái hét lớn với mọi người. Sòng bạc lớn như

“Nhà cái, không có ai đãt, vẩy ìnở đi.” Trương Ngan Thanh sốt ruôt nói.

“Được, mở, là số 1.” Nhầ cai kêu lớn. Hắn nhìn Trương Ngạn Thanh đặt 5 vạn ờ

ô 1, liền phân phó òhongười đưa tiền, mặt cũng không thèm đồi.

Trương Ngạn Thanh cầm 15 vạn, mặt mày hớn hở gật đầu với Trần Thiên Minh bên cạnh. Sòng bạc nơi này có quy củ như vậy, mặc kệ là ai thắng ai thua, cũng trả sòng phẳng, ngươi thắng thì là của ngươi, mà ngươi thua thì vẫn chỉ là ngươi thôi.

Trần Thiên Minh cười cười với Trương Ngạn Thanh, hắn thấy cái bát trong tay nhà cái, sau đó vận công lắng nghe và nhìn xem, bởi vì Trần Thiên Minh phát hiện lúc nhà cái lắc cái bát, dường như là nhanh vô cùng, sợ là người khác thấy vậy. Nhưng mà võ công hiện giờ của Trần Thiên Minh đã vô cùng cao rồi, hắn hoàn toàn rõ ràng kỹ năng của nhà cái.

“Ngạn Thanh, ném 15 vạn này xuống ô 1.” Trần Thiên Minh nói với Trương Ngạn Thanh. Nhà cái này cũng là một cao thủ đánh bạc, lúc này đã không chế thành số 1, xem ra sòng bạc Thường Nhạc này cũng là nơi ngoạ hồ tàng long đây.

“Vâng.” Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh kiên định như thế thì không chút nghi ngờ, hắn đem tất cả tiền vừa mới thắng được đặt hệt vào ô số 1, sau đó lại nhìn chằm chằm vào bàn.

“Đặt rồi thì bỏ tay,” Nhà cái nhìn thoáng qua Trương Ngạn Thanh đặt 15 vạn ở ô số 1, sau đó mặt không đồi sắc hô.

Mặc dù nhà cái che dấu rất tốt, nhưng Trần Thiên Minh vẫn phát hiện ra ánh mắt hắn mất tự nhiên. “Hừ, chỉ bằng chút bản lĩnh đấy của nhà ngươi, vậy mà cũng muốn đấu với ta sao?” Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm nói.

“Mở, là 1.” Nhà cái nói xong, như cố ý hoặc vô tình nhìqThọấng qua Trần Thiên Minh, sau đó đem 45 vạn đưa cho Trương Ngạn Thanh.

“Đi, đến bàn khác xem một chút,” Trần Thiên Minh^thắy nhà cái đã bắt đầu sinh nghi với hắn, vì thế, hắn muốn đến bàn khác thắng thêm vài ván, cho đủ 200 vạn. Trương Ngạn Thanh gật đầu, đi theo Trần Thiên Minli.

Nhà cái thấy Trần Thiên Minh đi tới bàh k^íc, lúc này mới thu lại ánh mắt, hắn lại bắt đầu hét lên: “Mọi người nhanỊi ìêấ chút đi, đặt rồi thì bỏ tay ra.”

Vi thế Trần Thiên Minh cùng Trương Ngạn Thanh lại đến bàn khác, đánh vài ván, thắng được mấy chục vạn, sau đó lại đồi ra bàn khác thắng mấy chục vạn nữa.

Trần Thiên Minh nhìn vẻ thật cao hứng của Trương Ngạn Thanh, hắn cười nói: “Như thế nào, đủ rồi chứ?"

“Lão đại, đã đủ rồi Trương Ngạn Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói.

“Được rồi, chúng ta đi tìm đám Lâm Quốc, kêu bọn họ về thôi, cũng không còn sớm rồi.” Trần Thiên Minh nói với Trương Ngạn Thanh. Sau đó, bọn họ đi đến mấy bàn nữa thì phát hiện ra Lâm Quốc và Tiều Tô.

“A quốc, thế nào? Chúng ta phải về thôi.” Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc.

“Hai bọn em vận số hôm nay cũng không tồi.” Lâm Quốc nghe thấy Trần Thiên Minh muốn về, vội vàng nháy mắt với Tiều Tô, chuẩn bị ra về.

“Suất ca, là anh à? Tôi cũng lâu rồi không gặp lại anh đó.” Một thanh âm phụ nữ vang lên bên tai Trần Thiên Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook