Chương 675: Di tình biệt luyến
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Trần Thiên Minh nhìn thấy nỗi thất vọng trên mặt Tiểu Hồng, trong lòng của hắn khẽ động, hắn cũng không muốn làm cho nội tâm của Tiểu Hồng khó chịu nên liền nói “Được rồi chúng ta qua đêm bất qua phải an bài cho lớp thật tốt, sáu người một tổ, một tổ nhất định phải có ba nam sinh.” Trong lớp tổng cộng có 52 người, 30 nam sinh 22 nữ sinh cho nên Trần Thiên Minh mới phân như vậy, phải có nam sinh trong tổ nếu không tất cả nữ sinh ở cùng một chỗ có thể nguy hiểm cho họ.
“Được, tới lúc đó sẽ an bài thật tốt vậy.” Tiểu Hồng gật gật đầu nói.
“Đúng rồi còn cái lều vãi xa hoa dắt tiền kia, nếu như mỗi người phải mua một cái thì có phải lo lắng khi qua đêm không?” Trần Thiên Minh đưa ra một vấn đề nan giải.
Tiểu Hồng nói “Cái này thầy không cần phải lo lắng nữa, chúng ta đã hỏi các lớp khác rồi, lều vãi là do bọn họ thuê của người quen, chỉ 10 đồng tiền một cái, bọn họ cũng đáp ứng thuê giúp chúng ta rồi.”
Trần Thiên Minh không nói gì. Tiểu Hồng cái gì cũng an bài tốt, mình còn có thể nói cái gì được sao?
“Tôn Úy Đình, em phụ trách gọi một số nam sinh giúp Tiểu Hồng” Trần Thiên Minh nói với Tôn Úy Đình. Lần trước bởi vì Trần Thiên Minh giúp Tôn Uy Đình nên hiện giờ hắn rất nghe lời của Thiên Minh, cho nên Thiên Minh mới gọi cho hắn.
“Em biết rồi thưa thầy.” Trong nội tâm của Tôn Úy Đình cũng rất cao hứng, chuyện này chính là một cơ hội tốt để hắn có thể giúp nữ thần Tiểu Hồng. Tiểu Hồng là nữ thần trong lòng của toàn bộ nam sinh đương nhiên cũng là nữ thần trong lòng Tôn Úy Đình. Hắn nghĩ Trần Thiên Minh có thể giao cho hắn cơ hội tốt như vậy, hắn nhất định phải hảo hảo lợi dụng a.
Những nam sinh khác đều nhìn Tôn Úy Đình bằng ánh mắt hy vọng. Bọn họ nghĩ đến lúc đó Tôn Úy Đình sẽ kêu tên của mình để có thể cùng Tiểu Hồng ở chung một chỗ. Dù là chỉ giúp nàng xách xách gì đó cũng mãn nguyện rồi. Mặc dù Tiểu Hồng là trưởng lớp, bình thường nàng cùng mọi người cười cười nói nói nhưng đó chỉ là mặt ngoài mà thôi, ngoài những chuyện đó ra Tiểu Hồng chỉ tiếp xúc bình thường với những nam sinh còn lại. Nếu như nam sinh đồng học biết được Tiểu Hồng rất tốt với Trần Thiên Minh phỏng chừng tất cả sẽ nhảy từ trên lầu xuống hết.
Trong lớp Trần Thiên Minh còn đang chỉ đạo những hạng mục công việc khác, sau đó hắn nói mọi người phải học tập thật giỏi rồi rời đi khỏi phòng học.
Ra khỏi cửa phòng học, Trần Thiên Minh nghĩ đến mình đã lâu không có đi phòng làm việc rồi, hắn liền đi tới văn phòng đoàn ủy của chính mình.
Đến cửa ra vào, hắn nhẹ nhàng mở cữa. Cửa đã khóa xem ra Lý Hân Di lại đi họp rồi. Chuyện này Trần Thiên Minh cũng quen thuộc nên cũng cảm thấy bình thường .
“Két” Trần Thiên Minh dùng chìa khóa trong túi tiền của mình, mở cửa ra sau đó đi vào bên trong nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lên thì liền ngay người.
Nguyên lai Lý Hân Di đang đứng bên trong, nhưng mà Lý Hân Di không phải đứng như lúc bình thường mà quần dài của nàng đã được kéo xuống, một tay của nàng đang nhấc quần tay còn lại ở trên đùi sờ soạng tìm cái gì đó.
Quần lót màu hống phấn của nàng lộ ra . Trần Thiên Minh hưng phấn nhìn quần lót của Lý Hân Di thật sự quá đáng yêu đến nỗi Trần Thiên Minh...muốn kiểm tra thử.
“Hả!” Lý Hân Di kêu lên một tiếng sợ hãi. Hôm nay lúc tới trường học, nàng cảm giác bắp đùi của mình có điểm ngứa giống như bị muỗi hoặc là sâu cắn vậy. Nàng thấy Trần Thiên Minh xin phép vẫn chưa về, văn phòng này chỉ có Trần Thiên Minh cùng nàng có chìa khóa nên nàng không lo lắng mà kéo quần dài của mình xuống muốn nhìn một chút xem trên đùi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nàng cũng không nghĩ đến đang lúc nàng kéo quần dài xuống thì chợt nghe đến cánh cửa “Két” một tiếng. Lý Hân Di vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy Trần Thiên Minh hiện tại ngơ ngác nhìn phía dưới của mình. Hắn phi thường nhập thần chỉ thiếu chút nữa đã chảy nước miếng.
Vừa thẹn vừa vội nàng vội vàng dùng hai tay che địa phương bí ẩn nhất của mình giống như sợ bị Trần Thiên Minh nhìn thấy. Lúc này quần dài của nàng bởi vì không còn tay nào giữ nên đã tuột xuống đất. Thật ra cho dù hai tay Lý Hân Di không bụm lấy thì Trần Thiên Minh cũng không nhìn tới địa phương bí ẩn của nàng, không phải còn có quần lót ở ngoài sao? Đây chỉ là động tác quen của phụ nữ.
Giờ đây Trần Thiên Minh cũng đã đỏ mặt, không biết mình đi vào là tốt hay đi ra ngoài là tốt. Hắn vốn muốn đợi Lý Hân Di kéo quần lên sau đó hắn sẽ làm bộ như không thấy gì hết rồi giả bộ đến chỗ ngồi của mình. Nhưng Trần Thiên Minh không có nghĩ đến quần của Lý Hân Di chẳng những không có kéo lên mà còn tuột xuống.
Trời ạ đây không phải là khảo nghiệm lực khống chế của ta sao? Trong lòng Trần Thiên Minh lớn tiếng kêu lên.
“Thiên Minh, ngươi đi ra ngoài cho ta.” Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh vẫn ở tại chỗ nhìn phía dưới của nàng làm nàng không khỏi đỏ mặt, tức giận nói.
Nghe được Lý Hân Di nói như vậy, Trần Thiên Minh vội vàng đem cửa “Ba” một tiếng đóng lại sau đó liền chạy đi.
Trần Thiên Minh không biết nên chạy đến nơi đâu, hắn liền dứt khoát chạy đến trong văn phòng của Hà Đào ngồi một chút, ngồi ở đây vừa có thể trốn nàng vừa có thể không suy nghĩ lung tung.
“Thiên Minh, sao ngươi lại đến đây?” Trần Thiên Minh tiến vừa tiến vào văn phòng, Ngô Thanh giống như nhìn thấy ngoại tinh nhân đến liền kêu to.
“Ta đến đâu còn phải xin phép Ngô Thanh ngươi hay sao?” Vẻ mặt Trần Thiên Minh có chút tức giận nói với Ngô Thanh.
Ngô Thanh vừa cười vừa nói “Ta nghe nói ngươi đã xin nghỉ một thời gian dài mà, có người nói ngươi biến mất dài như vậy chắc là đã xuống diêm vương rồi .”
“Ai nói?” Trần Thiên Minh tức giận không biết tên hỗn đản nào bịa đặt nói mình như vậy. Nếu mình mà phát hiện nhất định lột da hắn rồi kéo đi thiêu sống cho coi.
“Ta cũng không biết nữa, ta nghe người khác nói như vậy đó” Ngô Thanh lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh đi đến bên người Hà Đào, cầm cái chén nước của Hà Đào mở ra uống. Ngô Thanh nhìn thấy Hà Đào không có ý kiến thì con mắt liền mở to so với đèn lồng còn lớn hơn.“Hà Đào, Trần Thiên Minh uống cái chén nước của ngươi kìa.” Ngô Thanh cho rằng vừa rồi Hà Đào không có nhìn thấy nên lập tức nói cho Hà Đào. Hắn không biết giờ đây Hà Đào rất tốt cùng Trần Thiên Minh nên hắn đang chờ xem Hà Đào giáo huấn cho Trần Thiên Minh biết mặt!
“Uống thì uống, dù sao bên trong đó là sâm Hoa Kỳ cũng do hắn mua mà” Hà Đào không chú ý gì chậm rãi nói.
“Các ngươi giỏi lắm, cho dù có như vậy cũng đừng làm ta muốn buồn nôn à?” Vẻ mặt của Ngô Thanh rất thất vọng, hắn cũng nghe nói Hà Đào cùng Trần Thiên Minh rất tốt với nhau nhưng bọn họ cũng không cần phải công khai như vậy thật sự làm buồn nôn mà.
Sắc mặt Trần Thiên Minh trắng không còn chút máu liếc Ngô Thanh nói “Cái này gọi là buồn nôn sao? Cái này gọi là chăm sóc nhau. Chúng ta cũng không có giống biểu hiện của ngươi cùng Tiểu Châu trong lần khiêu vũ lúc trước đâu. Ngươi có biết lúc đó ngươi biến thái đến mức nào không?”
“Ha ha đây không phải là vì ba nghìn đồng tiền thưởng sao” Vẻ mặt của Ngô Thanh có chút vô sỉ nói.
“Đúng rồi, Ngô Thanh lần trước các ngươi cầm ba nghìn đồng tiền thưởng, không phải muốn mời ta cùng Hà Đào ăn cơm sao?” Trần Thiên Minh đánh trúng chỗ nhươc của Ngô Thanh.
“Không được, ba nghìn đồng đó chúng ta đã xài hết rồi ngươi cũng đừng có mơ.” Ngô Thanh lập tức như chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt Trần Thiên Minh, căn bản không cần suy nghĩ mà trả lời .
Trần Thiên Minh nói “Ôi, ta vốn là muốn giới thiệu mỹ nữ cho ngươi quen biết nhưng ngươi đã nói như vậy rồi coi như xong, không cần ngươi mời ăn cơm nữa ta giới thiệu cho người khác vậy.”
“Cái gì mỹ nữ sao?” Nhãn tình của Ngô Thanh sáng lên, hắn không thể tưởng được Trần Thiên Minh lại hảo tâm như vậy giới thiệu mỹ nữ cho mình, lần trước nói giới thiệu cái gì Lý Hân Di cho mình nhưng Lý Hân Di căn bản không muốn vậy. Hắn giờ đây cũng muốn Trần Thiên Minh giới thiệu một ít mỹ nữ cho hắn, mỗi ngày chỉ ở cùng với Tiểu Châu hắn cũng muốn phiền chết.
“Đúng vậy ngươi không cần nói nữa, coi như xong.” Trần Thiên Minh lắc đầu uống sạch bả trà sâm trong chén.
“Muốn, ta muốn mỹ nữ a.” Ngô Thanh sốt ruột lớn tiếng nói, tiếng hắn vang cả phòng làm ánh mắt mọi người chú ý hắn. Tất cả mọi người không ngờ rằng Ngô Thanh có bạn gái là Tiểu Châu lại cư nhiên dám muốn mỹ nữ nữa. Nhưng mà mọi người suy nghĩ một chút nếu mình ở vị trí của hắn thì sao? Mới bừng tỉnh, trách không được Ngô Thanh dám có gan ngập trời như vậy.
Lúc này Tiểu Châu vừa vặn từ bên ngoài trở về, đến nơi nàng nghe được Ngô Thanh nói muốn mỹ nữ lập tức lửa giận bùng nổ đứng dậy đi đến bên người Ngô Thanh lớn tiếng quát “Ngô Thanh ngươi nói rõ ràng cho ta biết, có phải ngươi đang nghĩ đến con hồ ly tinh nào không?”
Giờ đây sắc mặt của Ngô Thanh trắng bạch, hắn không ngờ rằng Tiểu Châu lại vừa vặn trở về như vậy. Hắn vội vàng nói “Tiểu Châu, sự tình không phải như thế đâu là do Trần Thiên Minh nói muốn giới thiệu mỹ nữ cho ta nên ta liền lớn tiếng cự tuyệt hắn. Ta nói là có Tiểu Châu ta không cần mỹ nữ nào khác hết, chắc ở bên ngoài nàng đã nghe lầm rồi.”
“Trần lão sư, ngươi không phải muốn dậy hư Ngô Thanh sao? Hắn rất là thành thật đó” Tiểu Châu ném trên Ngô Thanh lên mặt ghế tiếp đó quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh giống như muốn đem Trần Thiên Minh ăn sống vậy.
Trần Thiên Minh tức giận đến ói máu. Nếu như lời của Ngô Thanh là thật thì hắn là người như thế nào đây? Nhưng mà Trần Thiên Minh cũng biết cái gì gọi là tình nhân. Tại trong đại học hắn đã từng học qua môn mỹ học này.
Tiểu Châu yêu mến Ngô Thanh, cho dù Ngô Thanh xấu như heo nàng cũng cho rằng Ngô Thanh là người đẹp trai nhất a. Ai trách được bây giờ, người ta đã từng nói qua tình yêu là mù quáng .
“Ta đang nói giỡn cùng Ngô Thanh thôi. Loại người như hắn làm sao được mỹ nữ yêu mến?” Trần Thiên Minh cũng không khách khí nói.
“Thiên Minh” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh nói Ngô Thanh như vậy trước mặt Tiểu Chau không khỏi trừng mắt nhìn hắn một chút.
“Cái gì? Ngươi dám nói Ngô Thanh của ta như vậy?” Tiểu Châu tức giận đến không nói nên lời.
Hà Đào đi tới dùng sức bấm vào thịt Trần Thiên Minh một cái sau đó nói với Tiểu Châu:“Tiểu Châu ngươi sẽ không tức giận với Thiên Minh chứ? Hắn chỉ nói giỡn thôi mà. Như vậy đi, buổi trưa hôm nay chúng ta mời các ngươi ăn cơm nha.”
Ngô Thanh vừa nghe buổi trưa hôm nay có cơm ăn miễn phí, con mắt lại sáng ngời vội nói “Tiểu Châu, Thiên Minh hay nói giỡn với ta, ngươi không nên tức giận làm chi. Thiên Minh, ngươi đã nói buổi trưa hôm nay mời ta ăn cơm rồi nha.”
Trần Thiên Minh vừa định lắc đầu lại bị Hà Đào bấm một cái đành phải án theo ý tứ của Hà Đào hào phóng nói “Tốt, buổi trưa hôm nay chúng ta mới, đi quán cơm ở ngoài trường học nào.” Những món ăn bình thường của khách sạn đều phải vài đồng tiền, một món trong đó bằng cả mười món ở những chỗ ăn bình thường.
“Cái gì đi quán đó sao? Trần Thiên Minh ngươi không cần phải nhỏ mọn như vậy được không? Tối thiểu nhất chúng ta cũng phải đi khách sạn ba sao a. Lâu rồi ngươi không đến trường học, giờ gặp được ta cùng Tiểu Châu, ngươi có phải hay không nên cảm ơn chúng ta bằng một bữa ăn thật tốt chứ?” Ngô Thanh lớn tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.