Chương 460: Hỷ nộ vô thường
Dạ Độc Túy
22/03/2013
Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh nói như vậy nàng biết hắn có ý nói tới chuyện khác nhưng nàng cũng không vạch trần hắn. Dù sao chuyện đó là chuyện rất xấu hổ.
“Thiên Minh, cậu thấy chị đã già rồi sao?” Hoàng Na lo lắng hỏi Trần Thiên Minh. Nàng lớn hơn Trần Thiên Minh mấy tuổi vì thế trong lòng nàng vẫn cảm thấy đây chính là ngăn cách lớn nhất giữa nàng và Trần Thiên Minh.
“Không già, chị còn rất trẻ. Ai dám nói chị già, tôi sẽ đánh người đó” Giọng nói ngọt như mía lùi của Trần Thiên Minh lại xuất hiện.
“Cậu đừng lừa làm chị vui vẻ” Hoàng Na không tin Trần Thiên Minh không chê nàng già. Nàng hơn hẳn Trần Thiên Minh mấy tuổi mà.
“Thật sự, khi tôi và chị ra ngoài. Người ta cứ hỏi tôi, anh bạn đây có phải em gái anh bạn không. Xinh đẹp quá” Trần Thiên Minh nói bốc. dù sao nói khoác cũng không mất tiền nên hắn có thổi phồng hẳn lên cũng không thành vấn đề gì.
“Cậu cút đi. Miệng lưỡi trơn tru như vậy không biết đã lừa gạt được bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi?” Hoàng Na giận rỗi trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, rồi nàng vui vẻ nói. Dù nàng biết Trần Thiên Minh đang lừa gạt nàng nhưng nghe xong lời nói của hắn nàng vẫn thấy cao hứng. Nếu như Trần Thiên Minh không chê nàng già nàng thực sự hạnh phúc.
Ngồi thêm một lát rồi Trần Thiên Minh đứng dậy nói với Hoàng Na: “Chị Na, tôi phải về phòng ngủ. ngày mai còn phải tới công ty của chị”.
Hoàng Na suy nghĩ một lát rồi buồn rầu nói: “Thôi được, Thiên Minh, tối nay cậu cũng mệt mỏi rồi. Cậu mau về ngủ đi, sáng mai chúng ta cùng tới công ty” Nói xong Hoàng Na mỉm cười ngọt ngào với Trần Thiên Minh, dáng vẻ vô cùng sảng khoái bởi vì Hoàng Na nghĩ tới chuyện Trần Thiên Minh có thể đi cùng nàng tới công ty sau đó lại quay về cùng nàng khi hết giờ dù là chồng nàng trước đây cũng không giành nhiều thời gian cho nàng như vậy. Bây giờ nàng hy vọng Trần Thiên Minh có thể bảo vệ nàng cả đời chứ không chỉ một tháng.
Sau khi Trần Thiên Minh chúc Hoàng Na ngủ ngon hắn liền quay về phòng mình. Vừa rồi ngồi nói chuyện với Hoàng Na Trần Thiên Minh đã quên mất ý định tới phòng Hoàng Lăng một lát.
Sáng hôm sau Trần Thiên Minh vừa mới xuống lầu, Ngô Tổ Kiệt đưa cho hắn một tờ báo và nói: “Đại ca, anh hãy đọc tin tức buổi sáng”.
Trần Thiên Minh nhận tờ báo nhìn xem phát hiện ra một hàng tít ở trang đầu: “Chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ tối hôm qua đã bị cướp, tất cả tài sản trong người bị cướp hết” Trần Thiên Minh đọc nội dung bên dưới đại để nói Hoa Lý bị một đám người bịt mặt chặn xe đánh cướp, chẳng những tài sản trên người bị cướp hết mà ông ta còn bị những người đó đánh đập một trận bây giờ đang nằm điều trị trong bệnh viện. Trần Thiên Minh thầm nghĩ xem ra khi Tá Đằng Mộc phát hiện hắn và Hoàng Na không có trong xe liền dùng Hoa Lý để trút giận. Ôi đáng thương thay chủ tịch đầu heo, không biết bây giờ cái đầu heo còn giống heo nữa không?
“Thiên Minh, cậu đang đọc cái gì vậy? Sao tự nhiên lại chăm chú vậy?” Ngay lúc này Hoàng Na cũng xuống dưới lầu nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh đang xem báo liền hỏi hắn.
“Ôi, cái người tối qua theo đuổi chị đã xảy ra chuyện, bị người ta cướp tiền. Không biết chúng có phải cướp vì tình không?”
Hoàng Na nhìn qua rồi cười nói: “Hình dáng của ông ta như vậy mà em bảo có người muốn cướp vì tình, xem ra tối qua thực sự có người muốn gây bất lợi cho tôi, đúng không?” Hoàng Na vô cùng hả hê. Những người đó đã dùng Hoa Lý để trút giận, không muốn lấy mạng ông ta. Hừ, ai kêu ông ta có ý nghĩ bất chính với mình.
“Đúng vậy. Hoa đổng dùng thân ngăn cản tai họa cho chị. Liệu chị có cảm động dùng thân báo đáp ông ấy không?” Trần Thiên Minh trêu trọc Hoàng Na.
“Cậu thừa biết tôi không thích ông ta. Tôi thích ai cậu là người hiểu rõ nhất” Hoàng Na khẽ nói như bộc lộ mối tình thầm kín của mình.
Trần Thiên Minh nghe Hoàng Na công khai biểu lộ tình cảm của mình, hắn đang không biết làm sao thì nhìn thấy Hoàng Lăng cũng vừa xuống dưới lầu hắn vội vàng nói: “Hoàng Lăng, buổi sáng tốt lành”.
“Hừ” Hoàng Lăng nhìn thấy Trần Thiên Minh nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn rồi quay đi.
Ông trời ơi, tôi mắc tội gì với em đây? Trần Thiên Minh thầm than thở trong lòng.
“Tiểu Lăng, con không được cư xử với thầy giáo của mình như vậy” Hoàng Na thấy dáng vẻ của Hoàng lăng vội vàng giáo dục nàng. Trước đây Hoàng Lăng thường xuyên có thái độ như vậy với giáo viên của mình, hỉ nộ vô thường nên Hoàng Na cũng quen với điều đó.
“Mẹ, con đói, con muốn ăn sáng” Hoàng Lăng chu môi nhỏ nhắn, đỏ hồng của mình nói với Hoàng Na.
Hoàng Na nghe Hoàng Lăng nói đói bụng nàng vội vàng nói: “Được, mẹ sẽ bảo chị Liễu chuẩn bị ngay, con cứ ngồi đợi một lát” Nói xong Hoàng Na đi vào bếp bảo chị Liễu mang bữa sáng ra bàn ngoài phòng khách.
“Thầy giáo thối tha. Thầy không giữ lời của mình” Hoàng Lăng thấy mẹ đi vào bếp nàng liền đi tới cạnh Trần Thiên Minh, khẽ mắng hắn.
“Tôi không giữ lời lúc nào hả?” Trần Thiên Minh ngơ ngác nhìn Hoàng Lăng, cô nàng này có ý gì đây?
Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh nói không có nàng liền tức giận nói: “Thầy còn nói không có sao? Không phải đã nói tối qua thầy phải tới phòng em sao? Tại sao thầy không tới?” Tối qua Hoàng Lăng thức chờ Trần Thiên Minh, nàng cứ chờ mãi tới khi ngủ thiếp đi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Nguy rồi, sao mình lại quên béng chuyện này nhỉ? Trần Thiên Minh thầm kêu lên.
“Hoàng Lăng, tôi không quên, là do tối hôm qua tôi về muộn quá, tôi sợ quấy rầy giấc ngủ của em nên tôi không tới phòng em” Trần Thiên Minh vội vàng giải thích với Hoàng Lăng.
“Thầy có thể đánh thức em dậy. Không phải em đã nói với thầy sao? Không cần biết thầy quay về lúc mấy giờ, thầy đều phải tới gặp em. Cửa phòng em không khóa mà” Sắc mặt Hoàng Lăng hòa hoãn hơn nhưng nàng vẫn còn tức giận Trần Thiên Minh.
“Tôi sợ quẩy rầy giấc ngủ của em. Nếu em ngủ không ngon giấc, người xấu đi em lại trách tôi” Trần Thiên Minh cười nói. Hắn rất yên lòng khi thấy Hoàng Lăng không còn hung hăng như ban đầu nữa.
“Ai thèm xấu. Em xinh đẹp thế này ngời theo đuổi em rất nhiều” Hoàng Lăng ngây thơ nói.
“Ha, ha, tôi biết em là mỹ nữ của Cửu Trung. Em mau ăn sáng đi, không phải em vừa nói rất đói sao?” Trần Thiên Minh nói.
“Không phải, lúc nãy em cố ý nói thế để mẹ tránh đi chỗ khác, em có thể mắng thầy một trận”.
Hoàng Lăng lắc đầu làm mặt quỷ với Trần Thiên Minh.
“Ôi, vậy em mắng đi. Mắng xong rồi hãy đi ăn sáng” Trần Thiên Minh cố ý làm ra vẻ đau khổ nói. Bây giờ hắn làm ra vẻ để Hoàng Lăng tùy ý hành động.
“Khì, khì” Hoàng Lăng buột miệng cười: “Em biết thầy rất tốt với em. Em không mắng thầy nữa nhưng tối nay thầy phải tới hôn em nếu không em nhất định sẽ không buông tha cho thầy” Nói xong Hoàng Lăng dứ dứ nắm tay nhỏ nhắn, trắng muốt trước mặt Trần Thiên Minh. Động tác của nàng giống hệt với của Hoàng Na làm Trần Thiên Minh có cảm giác rất quen thuộc.
“Tiểu Lăng, mau tới ăn sáng” Hoàng Na ở bên kia gọi Hoàng Lăng.
“Con biết rồi” Hoàng Lăng trả lời; “Thầy, chúng mình đi ăn sáng” Hoàng Lăng vừa nói vừa kéo tay Trần Thiên Minh đi vào phòng khách.
Hoàng Na thấy bây giờ Hoàng Lăng vui vẻ cầm tay Trần Thiên Minh nàng ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Lăng, con không giận thầy giáo của con nữa à?’
“Mẹ bảo con hãy cư xử ngoan ngoãn với thầy giáo. Sao con có thể không nghe lời mẹ chứ?” Hoàng lăng làm mặt quỷ nói.
“Đúng, con thông minh lắm, con gái ngoan của mẹ” Hoàng Na thấy Hoàng Lăng hiểu chuyện như vậy nàng vui mừng cười nó. Nhưng nào nàng có biết giữa Hoàng Lăng và Trần Thiên Minh đã xảy ra chuyện gì?
“Con đương nhiên là con gái ngoan của mẹ” Hoàng Lăng nói.
“Con thích gì mẹ sẽ mua cho con” Hoàng Na cảm động nói. Nàng nhìn thấy con gái của mình ngoan ngoãn như vậy, nàng cảm thấy vô cùng cao hứng.
“Con không muốn cái gì hết, con chỉ muốn mẹ hết giờ làm quay về nhà với con, không nên ở bên ngoài” Hoàng Lăng lắc đầu nói. Thực ra Hoàng Lăng chỉ muốn mẹ nàng quay về nhà, Trần Thiên Minh cũng sẽ về lúc đó sẽ có người ở bên cạnh chơi với nàng.
“Con gái ngoan. Hết giờ làm mẹ sẽ quay về với con” Hoàng Na cảm động suýt rơi lệ. Mấy năm nay nàng nợ Hoàng Lăng rất nhiều vì thế nàng muốn bồi hoàn cho Hoàng Lăng nhưng lại không biết bồi hoàn thế nào.
“Mẹ, mẹ ăn sáng đi, mẹ còn phải đi làm nữa. Thầy, thầy cũng mau ăn sáng đi” Hoàng Lăng mỉm cười với Trần Thiên Minh hình như nàng có thâm ý gì đó.
“Được, tất cả mọi người ăn sáng thôi. A Quốc, các cậu cũng lại đây ăn đi. Ăn xong chúng ta còn phải làm việc” Hoàng Na nói với mấy người Lâm Quốc ở bên ngoài.
Hôm nay người bảo vệ Hoàng Na giữ nguyên như tối qua. Dựa vào võ công của Trần Thiên Minh, chỉ cần mấy người Ngô Tổ Kiệt đi theo là đủ, Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh ở lại biệt thự bảo vệ Hoàng Lăng.
Khi tới trụ sở cong ty của Hoàng Na, Trần Thiên Minh thấy tất cả hai mươi lăm tầng lầu đều là các công ty con của tập đoàn Hoàng Na, quả nhiên rất khi thế. Tới lầu một, vệ sĩ số một dẫn mấy người Hoàng Na tới thang máy chuyên dụng. Một lát sau mấy người Hoàng Na, Trần Thiên Minh đã lên tới tầng cao nhất, phòng làm việc của Hoàng Na nằm trên tầng hai mươi lăm.
Khi đi vào trong phòng Trần Thiên Minh nhìn thấy có hai mấy cô gái dang bận rộn làm việc, có cô đang nghe điện thoại, có người đang tìm tài liệu, có người dang đánh máy.
Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh chăm chú nhìn liền cười nói: “Đây là các thư ký, trợ lý của tôi. Cứ hai người phụ trách các công việc của một công ty con sau đó báo cáo với ba thư ký chuyên trách của tôi. Ba người đó xử lý tiếp cuối cùng rồi mới báo cáo với tôi”.
“Vậy thì chị đúng là bà chủ chắp tay sau lưng rồi” Trần Thiên Minh cười nói.
“Nếu mọi chuyện tiến triển tốt thì tôi cũng không bận rộn như vậy” Hoàng Na khẽ thở dài nói. “Thực ra tôi có nhiều công ty con nên không đủ sức quản lý hết. Mỗi công ty con đều có một tổng giám đốc. Bọn họ thường xuyên phải báo cáo công việc với tôi vì thế phải có các thư ký, trợ lý phụ trách nhận báo cáo của họ sau đó chỉnh sửa lại, đơn giản hóa nhất rồi mới chuyển cho tôi phê duyệt”.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ nếu mười tỷ. Nếu mỗi công ty là một công ty là một trăm triệu vậy Hoàng Na có một trăm công ty, điều này cũng khó trách Hoàng Na có nhiều thư ký và trợ lý vậy.
“Bên trong là phòng làm việc của tôi” Hoàng Na chỉ vào trong phòng nói. Vệ sĩ số một mở cửa ra. Bên trong cũng không phải là phòng làm việc mà là một hành lang rộng. Ở hành lang đó còn có hai cánh cửa, một cửa chính và một cửa nách.“ Bên trong cửa chính mới là phòng làm việc của tôi. Trong cánh cửa nách là phòng nghỉ ngơi của vệ sĩ. Ai muốn vào phải đi qua bọn họ mới vào phòng của tôi được”.
Lúc này vệ sĩ số hai và số ba mở cánh cửa chính đi vào trong kiểm tra sau khi thấy bên trong không có điều gì bất thường liền mời Hoàng Na đi vào trong.
“Thiên Minh, cậu vào trong phòng tôi ngồi đi. Phòng làm việc của tôi rất rộng, tôi cũng thường xuyên bảo mấy người A Quốc vào trong phòng ngồi. Trong lúc tôi làm việc, cậu có thể đọc báo” Hoàng Na sợ người khác hiểu lầm vì vậy nàng cố ý nói thế với Trần Thiên Minh.
“Được’ Trần Thiên Minh gật đầu nói. Bản thân hắn cũng muốn vào trong xem xét phòng làm việc của Hoàng Na. Xem ra chỉ số an toàn cũng cao. Từ hành lanh và cánh cửa nách người ngoài muốn vào phòng làm việc của Hoàng Na phải đi qua đám vệ sĩ của nàng, nếu không sẽ không vào được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.