Lưu Manh Lão Sư

Chương 399: Là Ta Sẽ Ngượng Ngùng.

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Ninja nhìn bốn phía một chút, biết mình có trốn cũng không thoát, trừ Trần Thiên Minh võ công cao hơn hắn nhiều, đám Lâm Quốc võ công cũng chẳng yếu, căn bản là hắn không có phần thằng.

Vì thế tên Ninja này cũng đã từng nghĩ đến hủy Kính Tây Thi giá 100 triệu USD này đi, nhưng khổ nỗi hắn còn muốn chạy, vì thế, đành phải cùng Trần Thiên Minh bàn điều kiện.

Trần Thiên Minh cười lạnh, nói: “Đáng cười, người nước Z chúng ta luôn luôn giữ lời, không giống như đám chó N... nói mà không giữ lời các ngươi.”

Trần Thiên Minh thấy tên Ninja này đáp ứng trả lại Kính Tây Thi, trong lòng mừng thầm. Chẳng qua, hắn vẫn mạnh miệng, chờ xem tên Ninja thế nào.

Ninja nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, hắn thò tay vào trong người, sau đó lấy ra Kính Tây Thi, sau đó dùng nội lực ném ra, khi Kính Tây Thi bắn lên không trung. Tên Ninja này tính rất kỹ, Kính Tây Thi này vứt theo đường cong, cao thủ như Trần Thiên Minh bắt rất dễ.

Trần Thiên Minh thấy tên Ninja ném Kính Tây Thi qua, vì thế vội vàng phi thân đón lấy. Hắn phải tự tay tiếp lấy, bởi vì tốc độ kính bay quá nhanh không thể dùng mắt mà phán đoán được.

Hắn vội vàng nhìn phía sau Kính Tây Thi, thấy hình ảnh Tây Thi kiều diễm động lòng người, đúng là bóng dáng lần đó Trần Thiên Minh nhìn mà cả đời khó quên. Thật, đây chính là Kính Tây Thi thật. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nói. Như lời nói của Mã Bân, hắn có thể nói là hữu duyên với Kính Tây Thi này, nhìn Kính Tây Thi, trong lòng hắn có một cảm giác rất khó tả.

“Phác” một tiếng, tên Ninja kia ném ra một quả đạn khói, bên cạnh lập tức khói trắng nồng đậm.

Lâm Quốc cùng Chiêm Ỷ thấy tên Ninja muốn trốn, vội vàng giơ song chưởng đánh về phía bóng đỏ loáng thoáng trong khói.

“Ngươi không phải đã nói là ta đưa Kính Tây Thi, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Thanh âm của tên Ninja kia rất mơ hồ, khiến người ta không phát hiện được chỗ hắn đang đứng.

Trần Thiên Minh lớn tiếng nói với đám Lâm Quốc: “A Quốc, hắn đã giao Kính Tây Thi ra rồi, thả hắn đi đi.”

Mặc dù Ninja này là người Mộc Nhật quốc, nhưng mà Trần Thiên Minh nói chuyện luôn giữ lời, không thể để mất mặt quốc gia được, lần sau rồi sẽ giết con chó N... này.

Đám Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói vậy, liền phi thân sang một bên,

bởi vì khói đặc quá lớn, chính mình cũng không thấy rõ được, dễ lại ngộ thương quân mình.

“Cạch” một tiếng, đó là thanh âm cánh cửa mở ra.

Xem ra tên Ninja đã chạy rồi. Trần Thiên Minh cũng không quản nữa, dù sao Kính Tây Thi đã về lại tay mình. Hắn liền đưa Kính Tây Thi cho Tiểu Tô, sau đó tự mình đến xem đám người Dương Quế Nguyệt có bị thương không.

Đi tới bên người Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên Minh lấy tay xem mạch cho

nàng. Một lát sau, Trần Thiên Minh đã hiểu, hóa ra Dương Quế Nguyệt bị điểm huyệt, còn đâu không bị thương tổn gì.

Chỉ là thủ pháp điểm huyệt của đám Ninja này có chút kỳ quái. Mặc dù huyệt vị trên cơ thể người đều giống nhau, nhưng thủ pháp lại khác nhau.

Vì thế, Trần Thiên Minh căn cứ theo phán đoán của mình, hắn điểm vào hai nơi trên người Dương Quế Nguyệt, đặc biệt chỗ cuối cùng chính là tại huyệt Trung Đình, điểm đến huyệt này làm tim Trần Thiên Minh nhảy như trống. Bởi vì huyệt Trung Đình chính là nằm ở dưới vú phải của Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên Minh phải dùng sức, cũng khó tránh khỏi động chạm.

Ngón tay của hắn điểm xuống huyệt Trung Đình, lưng bàn tay nhẹ nhàng

đụng phải bên ngực của Dương Quế Nguyệt, cảm giác mềm mại truyền đến từ tay khiến lòng Trần Thiên Minh tê tê.

Mặc dù Dương Quế Nguyệt là người đáng ghét, nhưng mà thân thể của nàng lại khiến kẻ khác không thể chán ghét được. Bộ ngực cực phẩm đầy đặn vươn cao, mặc dù bị che lấp dưới bộ cảnh phục, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn che hết xuân sắc bên trong. Bầu vú kiêu ngạo cao thẳng, khiến Trần Thiên Minh chỉ muốn tóm lấy mà nhào nặn cho đã tay.

“Kỳ quái, thế nào nàng còn chưa tỉnh lại?” Trần Thiên Minh tự nhủ.

Dựa theo nguyên lý huyệt vị mà nói, Dương Quế Nguyệt hẳn là phải tỉnh lại



rồi chứ? Trần Thiên Minh không hiểu đành tiếp tục xoa xoa mấy cái trên tiểu phúc của Dương Quế Nguyệt, nhưng chỉ là Dương Quế Nguyệt vẫn không

tỉnh lại.

Chẳng qua, lúc ấn ấn bóp bóp chỗ tiểu phúc của Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên Minh cũng cảm nhận được da thịt của Dương Quế Nguyệt, điều này khiến hắn không tự chủ được mà nhìn về phía giữa hai chân nàng, lúc này hai chân nàng đang khép chặt, điều này lại càng thêm hấp dẫn hắn.

Đáng tiếc, Dương Quế Nguyệt đang mặc quần, nếu như nàng không mặc gì, vậy thì tốt quá.

Không còn cách nào cả, vì thế Trần Thiên Minh đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng: hô hấo nhân tạo. Huyệt vị của Dương Quế Nguyệt đã được giải, nhưng mà nàng còn chưa tỉnh lại, có thể là do tên Chó N... kia ra tay quá nặng, nàng nhất thời không thể tỉnh lại.

Thôi quên đi, hay là mình cứ giúp Dương Quế Nguyệt hô hấp nhân tạo, giờ là lúc quan trọng cứ gác ân oán cũ qua một bên. Trần Thiên Minh lại nhìn cái miệng anh đào nhỏ xinh của Dương Quế Nguyệt, âm thầm nghĩ.

Vì thế, Trần Thiên Minh cúi người, chậm rãi đưa miệng mình hướng đến miệng nhỏ của Dương Quế Nguyệt.

Hắn trước đây ở trường cũng đã học qua hô hấp nhân tạo, nhưng mà đến giờ vẫn chưa dùng thử, cũng chưa thực tập qua, lần này coi như lần đầu tiên mình hô hấp nhân tạo đi.

Sau đó Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt kiều mỹ của Dương Quế Nguyệt, hắn không khỏi mừng thầm.

Dương Quế Nguyệt vừa lúc tỉnh lại, nàng mở mắt ra, thấy ngay Trần thiên

Minh đang dùng cái miệng đáng ghét của hắn chuẩn bị kề miệng mình mà hôn. Nàng sốt ruột vội vàng vung tay lên, tát lên mặt Trần Thiên Minh một cái, nói:

“Trần Thiên Minh, anh dám khi dễ tôi!”

Chính là đang chuẩn bị làm chuyện tốt cứu một mạng người, chỉ là Dương Quế Nguyệt lại tát hắn, khiến tâm tình mừng thầm của hắn bay mất tiêu bực mình nói:

“Này, Dương Quế Nguyệt, cô bị người ta đánh hôn mê, tôi hảo tâm muốn cứu người, cô còn đánh tôi cô có còn lương tâm không hả?”

Trần Thiên Minh xoa má vừa bị đánh, tức giận mắng.

M, hảo tâm không có hảo báo. Xem ra, mặt mình khẳng định đang có năm

dấu tay. Trong lòng Trần Thiên Minh liên tục mắng Dương Quế Nguyệt.

Chẳng qua, tức thì tức, vẫn phải cứu những cảnh sát khác.

Vì thế, Trần Thiên Minh đi tới điểm mấy cái lên người đám cảnh sát, lúc này hắn đã có kinh nghiệm giải huyệt, vì thế dùng thêm nhiều nội lực hơn. Quả nhiên, chỉ lát sau đám cảnh sát đã dần tỉnh lại.

“Ai biết được trong lòng anh muốn gì? Tâm tư háo sắc của anh đừng tưởng là tôi không biết, anh muốn thừa dịp cứu tôi mà chiếm tiện nghi thì có.” Dương Quế Nguyệt đỏ mặt nói.

Nàng nhìn tình cảnh bên cạnh mình, biết là vừa rồi Trần Thiên Minh đang cứu nàng, nhưng mà nàng không muốn nhận thua trước mặt Trần Thiên Minh.

“Trời ạ, tôi muốn chiếm tiện nghi của ai cũng không có chiếm của cô, chỗ lớn thì không lớn chỗ nhỏ thì không nhỏ, so với bạn gái tôi thì kém đến mười vạn tám ngàn dặm.”

Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn mê người của Dương Quế Nguyệt, cố ý nói.

“Hừ” Dương Quế Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi Dương Quế Nguyệt: “Này, chìa khóa của cô còn không?”

Dương Quế Nguyệt nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nàng sờ túi của mình một chút, sốt ruột nói:

“Tôi, chìa khóa của tôi không thấy.”

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt sờ túi mình trong lòng mới nhẹ nhàng hơn chút, còn may là nàng không cất chìa khóa trong túi áo trước ngực hoặc là treo trên cổ, nếu không, nàng đã bị người ta sờ rồi.



“Ha ha, chẳng những chìa khóa của cô không thấy, mà đến Kính Tây Thi cũng không thấy rồi. Dương Quế Nguyệt, cô bi thảm rồi, cô khiến Kính Tây Thi bị mất rồi.”

Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ Dương Quế Nguyệt sốt ruột như vậy, trong lòng rất sảng khóai, cho nên, hắn cũng chưa nói thật cho nàng vội, hắn muốn đùa Dương Quế Nguyệt một lúc.

“Tôi mới rồi thấy một người đưa cơm hộp đến, hắn đặt cơm hộp bên cạnh

chúng tôi, sau đó khi đến gần tôi thì…sau đó tôi không biết chuyện gì hết.” Dương Quế Nguyệt suy nghĩ một chút, vội vàng nói.

Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: “Ôi, Dương Quế Nguyệt, tại sao cô không giấu chìa khóa cho tốt, cô mang theo bên mình làm gì, sao lại làm chuyện sai lầm đó chứ.” Nói xong, Trần Thiên Minh cố ý thở dài một hơi.

Dương Quế Nguyệt vội hỏi Trần Thiên Minh: “Vậy giờ phải làm sao? Các anh không ngăn được sao?”

“Tôi ngăn thế nào, tôi cũng tưởng hắn là nhân viên đưa thức ăn nhanh. Dương Quế Nguyệt, cô lần này phải chịu trách nhiệm nặng rồi.”

Trần Thiên Minh tiếp tục đe dọa Dương Quế Nguyệt.

“Dinh dinh dinh” điện thoại của Trần Thiên Minh vang lên. Trần Thiên Minh lấy điện thoại ra, thì ra là Mã Bân gọi tới.

“Trần tiên sinh, không tốt rồi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, có người đánh ngất tôi cùng đám bảo tiêu, chúng tôi giờ mới tỉnh lại, thấy chìa khóa của hộp triển lãm đã biến mất.” Mã Bân sốt ruột nói.

Trần Thiên Minh cười cười, nói: “Tôi biết rồi, vừa mới có người đến trộm Kính Tây Thi, hắn dùng chìa khóa của ông.”

“Cái gì? Bọn chúng tới rồi, vậy, vậy Kính Tây Thi có bị trộm không?” Mã Bân đau lòng nói.

“Mã đổng, ông cứ yên tâm, Kính Tây Thi không bị trộm mất. Chẳng qua cái bàn triển lãm kia không cần dùng nữa, ông có thể tìm cái khác đến thay thế không?” Trần Thiên Minh nói.

“Có thể, tôi lập tức cho người đến thay.”

Mã Bân vừa nghe thấy Kính Tây Thi không bị trộm mất, liền cao hứng hẳn.

“Tốt lắm, chẳng qua lần này chìa khóa ông không cần giữ, đưa tôi một cái, bên cảnh sát một cái, như thế có thể cam đoan hơn.” Trần Thiên Minh nói.

“Đúng, đúng, tôi không dám cầm nữa, tôi còn tưởng là Kính Tây Thi bị trộm rồi, làm tôi sợ muốn chết.” Mã Bân nói.

“Không có chuyện gì, còn mày là chúng tôi cơ cảnh, cướp được Kính Tây Thi về. Chẳng qua, Mã đổng, ông hiện giờ có thể rất nguy hiểm, ông mau tìm nơi an toàn mà trốn đi, gọi nhiều người đến bảo vệ một chút.” Trần Thiên Minh suy nghĩ, nói.

“Tôi biết rồi, tôi lập tức đổi khách sạn, gọi thêm mấy người bảo tiêu nữa.” Mã Bân nói.

“Nhớ kỹ là hộp triển lãm phải đưa tới trước khi triển lãm mở cửa, xong.” Trần Thiên Minh nói xong, hắn cúp máy luôn.

Mà đến lúc Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, hắn thấy Dương Quế Nguyệt đang trùng trùng tức giận nhìn mình.

Hóa ra Dương Quế Nguyệt vốn tưởng Kính Tây Thi bị trộm, nàng còn đang kinh hoàng thất thố, lại nghe thấy Trần Thiên Minh gọi điện cho Mã Bân nói Kính Tây Thi không bị trộm, nàng liền biết là Trần Thiên Minh lừa nàng, vì thế chỉ hận không thể giết chết hắn luôn thôi.

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt nhìn hắn như vậy, vì thế cố ý nghiêng đầu tiêu sái nói với Dương Quế Nguyệt:

“Dương Quế Nguyệt, cô nhìn tôi gì thế? Có phải là thấy tôi đẹp trai dễ nhìn không? Ôi, cô nhìn thì nhìn một chút thôi, đừng nhìn tôi lâu tôi thấy cô nhìn tôi mà không chớp mắt kìa, tôi sẽ ngượng ngùng đó.”

Nói xong, Trần Thiên Minh ra vẻ mình là người đẹp trai nhất thành phố M cho Dương Quế Nguyệt nhìn.

“Trần Thiên Minh, tên hỗn đản nhà anh dám gạt tôi, nói là Kính Tây Thi bị trộm rồi, làm hại tôi sợ muốn chết. Tôi hôm nay không đánh chết anh, tôi không gọi là Dương Quế Nguyệt nữa.”

Dương Quế Nguyệt xúc động vừa nói vừa rút súng ra, sau đó chỉ thằng vào đầu Trần Thiên Minh, tức giận nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook