Lưu Manh Lão Sư

Chương 202: Mới đến

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Sáng sớm hôm sau, Trần Thiên Minh thức dậy rửa mặt, sau đó đến ăn bữa sáng, sau khi sắp xếp ổn thỏa, hắn ngồi vào xe buýt xuất phát. Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên đi làm, cũng phải để lại cho người ta một ấn tượng tốt.

Tới trạm thứ ba, hắn bước xuống xe, thấy phía trước đã là cổng trường đệ cửu trung học. Hắn tới trước cổng trường, nói với bảo vệ muốn tìm Vương hiệu trưởng, người bảo vệ bảo hắn đi thẳng tới trước, lên lầu ba dãy A, chính là phòng làm việc của hiệu trưởng.

Trần Thiên Minh vừa đi vừa nghĩ: “Nhìn trường này to lớn thế này, từng tầng từng tầng lầu, so với trường trước đây mình dạy còn lớn hơn, nghe sư huynh nói trường này hoàn toàn là trường trung học.

Tới lầu ba, Trần Thiên Minh tìm được cửa ban công phòng hiệu trưởng, sau đó đứng ở ngoài cửa mà gõ nhẹ lên cửa vài cái.

Mời vào.” Từ bên trong truyền ra âm thanh.

Vì vậy, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy một người đàn ông cỡ chừng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế làm việc, đang đánh giá hắn.

“Xin chào, xin hỏi có phải ông là hiệu trưởng Vương không?” Trần Thiên Minh nhìn người đàn ông kia nói.

“Đúng vậy, là tôi, còn anh là?” Vương hiệu trưởng hỏi Trần Thiên Minh.

“Tôi là Trần Thiên Minh, vừa đến hôm nay.” Trần Thiên Minh nói.

“Ồ, thì ra anh là Thiên Minh à, mau, mau, mời ngồi.” Vương hiệu trưởng liền trở nên nhiệt tình, vội vàng đứng lên nói vói Trần Thiên Minh: “Anh muốn uống nước không?” Nói xong, hắn tự mình đứng lên rót nước, rót một ly nước cho Trần Thiên Minh.

“Cảm ơn hiệu trưởng Vương.” Trần Thiên Minh thấy Vương hiệu trưởng tự tay rót nước cho mình, có chút vì được sủng ái mà kinh sợ, vội đứng lên nhận lấy ly nước.

“Thiên Minh, các quan lãnh đạo trên cục giáo dục có liên quan đã báo với tôi rồi, tôi cũng tìm chủ nhiệm giáo dục an bài xong, bởi vì hiện giờ đã hết khóa học, khóa học mới cũng phải chừng bảy tám tuần nữa mới tới, anh trước hỗ trợ đoàn ủy của trường, sau học kỳ lại an bài, được không?” Vương hiệu trưởng cứ như đang thương lượng với Trần Thiên Minh.

“Được, không có vấn đề.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói. Hiện giờ đã hết khóa, muốn đi dạy cũng không thẻ, hơn nữa làm việc tại đoàn trường, cũng là một chuyện không tệ. “Nói như vậy, lát nữa em sẽ theo anh tới bên đoàn trường, cùng bí thư đoàn nói chuyện.” Vương hiệu trưởng thấy Trần Thiên Minh đồng ý, hắn cũng yên tâm. Bởi vì người như Trần Thiên Minh được điều tới trường hắn, chắc có con đường nào đó ở trên cao. Tổng huy động bảy người, tám tháng nghỉ hè lại xin điều động thêm, qua ngũ quan, trảm lục tướng, Mà hắn, trong sáu tháng tới đây, phải cố tạo ra quan hệ thật tốt, để tạo quan hệ sau này. Người như vậy, chắc chắn sau lưng có hậu thuẫn, bởi vậy hắn mới cẩn thận hành sự, tránh đắc tội với người không thể đắc tội.

“Phiền hiệu trưởng rồi.” Trần Thiên Minh cảm kích nói.

“Không sao, được rồi, trường chúng ta có nhiều người, có chút phức tạp, không giống trường của em trước đây, trường cao trung của chúng ta và các trường sơ trung có tổng cộng 7000 người, cứ một năm lại có thêm 1000 người vào học. Bởi vậy, việc quản lý có lúc không thể. Nếu như em gặp phải chuyện gì khó cứ nói với anh, anh sẽ tận lực giải quyết.” Vương hiệu trưởng đầu tiên là thăm dò Trần Thiên Minh, nếu như hắn cảm thấy Trần Thiên Minh có gì đó khó chiu, có thể đề xuất với hắn, ngàn vạn lần không nên tới trước mặt các quan lãnh đạo mà cáo trạng, đây là điều mà Vương hiệu trưởng sợ nhất.

“Được.” Trần Thiên Minh gật đầu.

“Đi, Thiên Minh, anh giới thiệu em với bí thư đoàn trường, thuận tiện để em làm quen hoàn cảnh một chút.”

Vương hiệu trưởng đứng lên, nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh theo Vương hiệu trưởng “trùng trùng điệp điệp” đi tới. Đi rất hùng dũng, địa phương nào mà Vương hiệu trưởng đi qua, giáo viên hay là học sinh đều mở miệng chào hắn, có thể thấy ông ấy là một vị hiệu trưởng rất được yêu mến.



Vương hiệu trưởng cùng Trần Thiên Minh đi tới tầng đầu tiên của tòa nhà có tấm biển đề “Văn phòng làm việc đoàn ủy”, ông ta nhìn Trần Thiên Minh nói: “Ở ngay đây, Thiên Minh,” Nói xong, ông ta liền mở cửa đi vào bên trong.

“Vương hiệu trưởng, xin chào.” Cô giáo ở bên trong cung kính nói với Vương hiệu trưởng.

“Bí thư lý, cả ngày cô chỉ toàn nói chú không quan tâm đến công tác đoàn ủy của trường, chuyện gì cũng đều bắt cô làm, muốn tìm nhiều giáo viên nữa hỗ trợ, giờ chú sẽ quan tâm công tác của cô.” Vương hiệu trưởng xoay người đối diện với nữ giáo viên rồi nói.

“Chú còn nói à, đoạn thời gian trước có điều tới một giáo viên, chú lại kêu cô ấy đi dạy học, không để cô ấy giúp cháu.” Vị nữ giáo viên oán giận trách Vương hiệu trưởng.

“Lần trước đúng là có tình huống đặc thù, có một nữ giáo viên vì sinh em bé nên xin nghỉ, nên chú phải để cô ấy dạy thay mà.” Vương hiệu trưởng vừa cười vừa nói với nữ giáo viên. Hình như ông ấy đã quen với thái độ của vị giáo viên này.

“Vậy giờ chú quan tâm công tác của cháu, cũng chỉ là một lời nói suông.” Nữ giáo viên nói.

“Ai nói thế, giờ không phải chú đã vì cô mà mang đến một thầy giáo mời được điều về sao? Từ giờ trở đi cậu ấy sẽ cùng cháu phối hợp làm công tác đoàn ủy.” Vương hiệu trưởng nói.

“Thực sao?” Nữ giáo viên vui mừng nói.

“Đúng vây, đây là thầy giáo Trần Thiên Minh, vừa được điều đến, còn đây là bí thư đoàn ủy của trường chúng ta, Lý Hân Di.” Vương hiệu trưởng liền giới thiệu Trần Thiên Minh với bí thư đoàn ủy.

“Xin chào, Lý bí thư.” Trần Thiên Minh đưa tay mình ra trước Lý Hân Di. Cùng lúc đó, hắn liền đánh giá vị nữ bí thư đoàn ủy trước mặt, vị nữ bí thư đoàn ủy trước mặt trăm phần trăm là người đẹp, khoảng cỡ hai mươi mấy, mặt trái xoan, mắt xếch, cặp môi hình anh đào nhỏ nhắn, tóc dài, mặc áo choàng không tay, đặc biệt bộ ngực căng đầy, khiến cho đôi mắt của Trần Thiên Minh liền sáng rực lên.

“Xin chào, thầy Trần.” Lý Hân Điềm cũng thản nhiên cười với Trần Thiên Minh, đưa bản tay nhỏ bé mềm mại của mình ra.

“Bí thư Lý, sau này cô cũng đừng lén nói xấu sau lưng chú, chú đã đem đến cho cô một người giúp việc đấy.” Vương hiệu trưởng cười ha hả.

“Hiệu trưởng Vương, sao chú lại nói cháu như vậy, cháu mắng chú lúc nào chứ?” Lý Hân Di hờn dỗi cau mày nhìn Vương hiệu trưởng, lại nhìn Trần Thiên Minh, trái tim bỗng đập nhẹ.

“Ha ha, không có là tốt rồi, không có là tốt rồi, chú còn có việc, đi trước đây.” Vương hiệu trưởng đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, ông ta liền nói nhỏ vào tai hắn: “Thiên Minh, đây là một nơi làm việc cực tốt, nhiều thầy giáo nam trong trường muốn tới đây hỗ trợ, anh còn chưa đồng ý đó!” Nói xong, Vương hiệu trưởng ái muội(có ý riêng) nhìn Trần Thiên Minh cười, sau đó bước đi.

“Bí thư Lý, có công tác gì an bài cho tôi làm không?” Trần Thiên Minh nói với Lý Hân Di.

“Thầy Trần, hồi nãy hiệu trưởng Vương lúc sắp đi nói với anh cái gì về tôi vậy?” Lý Hân Di có điều khó hiểu hỏi.

“Không, không có gì, chỉ là nói với tôi phải theo cô làm việc thật tốt.” Trần Thiên Minh đỏ mặt, vội lắc đầu. Vương hiệu trưởng có ý niệm xấu xa như vậy, làm sao hắn dám trực tiếp nói với người lãnh đạo? Hắn sợ sẽ vì vậy mà sau này sẽ bị cô ta làm khó dễ không buông tha.

“Ừm, thầy Trần, vậy trước tiên anh giúp tôi lấy toàn bộ hồ sơ của những đoàn viên cấp ba vừa tốt nghiệp đầu tháng ba đi, những đoàn viên này vừa tốt nghiệp đang muốn làm thủ tục chuyển sinh hoạt đoàn, nhưng tôi bận bịu quá. Tuy nói tôi chuyên trách hoạt động đoàn, không nên đi dạy, nhưng trường có đến mấy ngàn học sinh, tôi cũng rất kẹt.” Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh nói, cho rằng Trần Thiên Minh có ý nghĩ khác, liền giải thích.

“Được mà, không có vấn đề gì, tôi vừa tới, cái gì cũng không hiểu, mong rằng sau này cô có gì chỉ dạy cho tôi.” Trần Thiên Minh nhìn Lý Hân Di khiêm tốn nói.

“Mọi người hỗ trợ cùng nhau học tập”, Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh mỉm cười, nói.



Dưới sự chỉ dẫn của Lý Hân Di, Trần Thiên Minh lấy từ trong ngăn tủ ở gõ trường cạnh bàn ra một đống tài liệu lớn, sau đó tiến hành sắp xếp phân loại.

Còn Lý Hân Di cũng ngồi đánh văn bản trên máy vi tính, hình như đang đánh văn kiện gì đó, bộ dạng hết sức chuyên tâm, tài liệu này nhất định rất quan trọng. Đối với máy vi tính, tại trường cũ Trần Thiên Minh cũng được học qua một thời gian, bình thường luc rảnh rỗi cũng hay lên mạng để chơi game, bất quá, đã hai năm nay vì thời gian không cho phép, hắn rất ít khi dùng máy vi tính.

Số mình sao lại tốt thế không biết, vừa đến trường mới đã có thể ở cạnh người đẹp, hơn nữa đây là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Bất quá, Lý Hân Di tuy đối xử với người khác vô cùng ôn hòa, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, cô ấy hình như gây cho người khác một loại cảm giác cách xa ngàn dặm. Đừng nghĩ nữ, giờ cũng không phải lúc để tán tỉnh người đẹp, mình tới đây là để báo thù. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh lại chuyên tâm chỉnh lý tài liệu trong tay hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Lý Hân Di ngẩng đầu, nhìn đồng hồ, sau đó nói với Trần Thiên Minh vẫn còn đang làm việc: “Thầy Trần, giờ anh về nhà ăn, hay là sao?”

“Lát nữa tôi ra bên ngoài ăn, tôi vừa đến thành phố M, chỉ ở nhà thuê thôi.” Trần Thiên Minh cũng dừng công việc lại, nói với Lý Hân Di.

“Chúng ta cùng kêu món ăn, được không?” Lý Hân Di nói với Trần Thiên Minh.

“Đi.” Trần Thiên Minh nói.

“Anh ăn gì, có cơm xương sườn nướng, cơm thịt lợn nướng, cơm thịt bò, cơm có trộn thịt heo…” Lý Hân Di vừa mở điện thoại vừa nói với Trần Thiên Minh.

“Cơm thịt lớn nướng đi.” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói.

“Ừm, ông chủ, tôi muốn yêu một hộp cơm sườn lợn nướng cùng một hộp cơm thịt lợn nướng, lầu một dãy B1 cửu trung, văn phòng làm việc đoàn ủy. Được, cứ như vậy.” Nói xong, Lý Hân Di bỏ điện thoại xuống.

Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh vẫn làm việc, liền nói: “Thầy Trần, anh làm việc rất nỗ lực, giờ đã đến mười hai giờ, anh không thấy mệt sao, mà vẫn còn làm.”

“Cái gì, đã mười hai giờ rồi sao? Nhanh thật, mới làm đó mà đã mười hai giờ,” Ban đầu Trần Thiên Minh còn tưởng Lý Hân Di nói giờn, sau khi hắn nhìn lên đồng hồ, mới thấy đúng là đã mười hai giờ.

“Thầy Trần, anh được điều tới từ đâu?” Lý Hân Di xoa hai tay vào nhau, bắt đầu tự xoa bóp ngón tay mình, có thể cô ấy làm việc có chút mệt mỏi.

“Tôi từ trường trung học ở Hương Trấn thuộc huyện J điều tới.” Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di hỏi mình, vì thế liền đáp.

“Huyện J? Quê của tôi cũng ở huyện J, đôi khi tôi cũng trở về huyện J! Thực trùng hợp, không ngờ chúng ta lại là đồng hương.” Lý Hân Di vừa nói vừa tỉ mỉ đánh giá Trần Thiên Minh. Từ lúc Trần Thiên Minh vừa đến, cô ấy chỉ đánh giá sơ lược một chút, dựa vào kinh nghiệm sống của mình. Hiện giờ thấy Trần Thiên Minh làm việc chăm chỉ như thế, lại là đồng hương ở huyện J, cô ấy không khỏi nhìn thêm vài lần.

“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Trần Thiên Minh cũng vui vẻ nói. Thủ trưởng cũng là người ở huyện J, xem ra sau này cô ấy sẽ chiếu cố mình nhiều hơn.

“Thầy Trần, tôi thấy mặt anh rất quen, hình như đã gặp qua anh ở đâu rồi?” Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh có chút nghi hoặc, cô ấy chậm rãi nghĩ đến cái gì đó.

“Gặp quá tôi? Không thể nào, sao tôi chẳng có ấn tượng gì đã gặp qua cô chứ?” Trần Thiên Minh cũng suy nghĩ một chút, liền lắc đầu nói. Hắn nói là sự thực, nếu như ở nơi nào đó gặp người đẹp như thế này, nhất định hắn sẽ nhìn kỹ thêm vài lần để nhớ thật kỹ, làm sao có thể quên được?

“Anh lái xe tới, hay ngồi xe tới?” Lý Hân Di hình như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Trần Thiên Minh hỏi.

“Tôi ngồi xe buýt tới, sao vậy?” Trần Thiên Minh khó hiểu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook