Chương 7: Mượn đồ
Dạ Độc Túy
22/03/2013
“Thầy Trần, có trong đó không?” Ngoài cửa phòng Trần Thiên Minh có người gọi.
“Ai vậy?” Trần Thiên Minh ra mở cửa, là cô Lưu Mỹ Cầm. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn tay trông rất bình thường, tuy vậy nhưng dáng vẻ trông cũng không tệ. Nếu ở trường không phải đã có mỹ nữ Hà Đào, nàng hẳn là đã xếp thứ nhất rồi.
“Cô có việc gì sao?” Trần Thiên Minh hỏi nàng.
“Tôi là muốn hỏi mượn anh lịch sắp xếp giảng dạy để xem qua một chút”.
“Cô không được phát sao?” Không phải chứ, tuy rằng mình lớn lên có hơi đẹp trai một chút, nhưng cũng không ngờ tới lại có thể hấp dẫn được mỹ nữ đứng thứ hai của trường tới, thật hiếm có. Ài, muốn tìm mình cũng không cần phải… lấy cớ như vậy chứ? Lịch giảng dạy này giáo viên nào mà chẳng được phát, hơn nữa sao không mượn người khác mà lại đi hỏi mình? Xem ra sau này phải noi gương thật tốt mới được. Trần Thiên Minh quả là đang sung sướng thầm nghĩ.
“Tôi tìm không thấy” Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh hỏi như vậy, mặt đỏ bừng giải thích.
“Ok, để tôi tìm cho cô, lần trước họp xong trở về, tôi cũng không biết là ném đi đâu rồi” Trần Thiên Minh mời Lưu Mỹ Cầm vào nhà ngồi, sau đó tự mình lật tung đống sách lên để tìm kiếm.
“Trần lão sư, không ngờ là phòng của anh lại sạch sẽ như vậy” Lưu Mỹ Cầm ngồi đánh giá phòng của Trần Thiên Minh một lúc rồi nói.
“Đó là đương nhiên, tôi từ nhỏ đã là người thích sạch sẽ” Trần Thiên Minh tự khen mình. Nếu không phải thỉnh thoảng có Tiểu Hồng dọn dẹp giúp hắn, chỉ sợ là cũng không có ai dám vào phòng hắn nữa.
“Tìm thấy rồi, của cô đây” Trần Thiên Minh đưa “Lịch giảng dạy” qua.
“Tôi mượn xem một chút, lát trả ngay thôi”Lưu Mỹ Cầm vừa mở “Lịch giảng dạy” ra xem, sau đó rồi lấy giấy và bút mình mang theo ra.
Trần Thiên Minh nhàm chán liếc mắt nhìn Lưu Mỹ Cầm, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời.
Hắn vốn đứng ngay trước mặt Lưu Mỹ Cầm, mà Lưu Mỹ Cầm lại đang ngồi cúi đầu xuống để chép Lịch giảng dạy của nàng. Chính vì thế mà Trần Thiên Minh cúi xuống là có thể nhìn thấy xuân quang trước ngực nàng.
Đường viền áo ngực khéo léo mê người, hoa văn gần giống như lụa tơ tằm, màu sắc cũng không khác biệt lắm với cơ thể của nàng. Cảnh này làm mắt Trần Thiên Minh sáng ngời, thiếu chút nữa còn chảy cả nước miếng.
Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy một cảm giác rất nóng đang truyền từ ngực lên đến yết hầu, chính mình cảm giác như muốn té xỉu vậy.
“Thầy Trần,” Lưu Mỹ Cầm lúc này đột nhiên lại ngửng đầu lên, nàng lập tức phát hiên Trần Thiên Minh đang nhìn mình rất kỳ quái, vì thế ngạc nhiên gọi.
“Ồ, cô Lưu, chữ viết của cô thật đẹp!” Trần Thiên Minh vội càng chuyển ánh mắt nhìn tới chữ viết của nàng.
“Đâu có đâu, thầy chỉ nói quá thôi” Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng nói
“Thiên Minh, anh đang làm gì vậy?” Một nam nhân bước nhanh vào hỏi.
Trần Thiên Minh vừa nhìn lên, thì ra là chủ nhiệm Ngô Thanh của trường.
Ngô Thanh, khoảng ba mươi tuổi, độc thân, lớn lên không xấu không đẹp, người này chỉ cần liếc mắt qua là sẽ quên ngay. Không có học vấn cũng như nghề nghiệp, nghe nói hắn dựa vào quan hệ mới có thể vào làm chủ nhiệm trong trường, bình thường hay lại vảng đến phòng các lão sư xinh đẹp, đặc biệt là phòng của Hà Đào. Không ngờ hôm nay lại đến phòng mình, quả thật là kỳ quái.
“Ồ, Mỹ Cầm không ngờ cũng ở đây!” Ngô Thanh mặc dù vừa cũng nói chuyện với Trần Thiên Minh, nhưng hắn ngay lập tức không thèm chú ý đến Trần Thiên Minh nữa.
Ta ngất, thì ra là thấy có lão sư xinh đẹp đến phòng ta, vì thế chạy qua phá. Trần Thiên Minh thực muốn một cước đá văng tên này ra ngoài, nhưng nghĩ lại thấy hắn là lãnh đạo trong trường, làm việc đó chắc chắn là mình sẽ không có kết quả tốt, vì thế đành từ bỏ suy nghĩ này.
“Ừm,” Lưu Mỹ Cầm liếc mắt nhìn Ngô Thanh, gật gật đầu. Sau đó nàng lại tiếp tục nói với Trần Thiên Minh: “Thầy trần, cám ơn anh, tôi về thôi” Nói xong, nàng lập tức rời phòng Trần Thiên Minh để ra ngoài.
“Vậy, tôi cũng nên về thôi” Ngô Thanh thấy Lưu Mỹ Cầm vừa rời đi, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi. Ánh mắt đầy vẻ thương tâm, cứ như là cha mẹ chết vậy.
“Thiên Minh, Mỹ Cầm đến tìm anh làm gì vậy?” Ngô Thanh liền quay qua hỏi Trần Thiên Minh.
“Cũng không có gì, cô ấy chỉ muốn mượn xem “Lịch giảng dạy” của tôi mà thôi” Trần Thiên Minh biết trước mặt mình chính là một tên tiểu nhân, hắn cùng với Lý hiệu trưởng đều giống nhau, vì thế tốt nhất là không nên đắc tội.
“Ta còn tưởng Mỹ Cầm sao khi không có việc gì lại đến đây gặp anh, nàng cũng không phải là xem trọng người có bộ dáng như anh vậy, ài, thôi tôi tốt nhất là không nên đả kích lòng tự tôn của anh” Ngô Thanh giả vờ xấu hổ nói.
Ngất, ngươi bây giờ là đã đả kích nghiêm trọng tự tôn của ta rồi. Mà còn nữa, ta lớn lên xấu chỗ nào, ta lớn lên có kém gì minh tinh đâu. Trần Thiên Minh trong lòng lúc này đang “hỏi thăm” cha mẹ Ngô Thanh vài lần rồi.
“Thiên Minh, ta nói cho anh một bí mật này” Ngô Thanh nhẹ nhàng đến gần nói thầm vòa tai của Trần Thiên Minh.
“Bí mật, bí mật gì vậy?” Trần Thiên Minh trong lòng rất vui vẻ, hắn không phải định nói cho mình là hắn đi gọi “gái” bị người ta bắt chứ? Nếu mà vậy thì hay rồi, chính mình có thể không chế hắn, khiến hắn mỗi năm đều cấp cho mình bằng ưu tú, đến lúc đó tiền thưởng không phải là rất nhiều sao.
“Cô Hà Đào và Lưu Mỹ Cầm đều đồng thời thích ta đó” Ngô Thanh vô cùng cao hứng “quăng lựu đạn”.
“Cái gì?” Trần Thiên Minh rất ngạc nhiên, hôm nay cũng đâu phải là ngày nói dối, Ngô Thanh hắn đang nói chuyện cười quốc tế sao?
“Thật mà! Tôi không lừa anh đâu, nếu tôi lừa anh thì để cho ông trời phạt ta còn xấu hơn anh nữa” Ngô Thanh vô cùng tự tin vỗ ngực nói.
Ta ngất, ngươi tất nhiên là xấu hơn ta rồi. trong lòng Trần Thiên Minh cực lực mắng.
“Anh có phát hiện không, ánh mắt các nàng nhìn tôi rất lạ, khác hẳn những người khác không?” Vẻ mặt Ngô Thanh si mê, sau đó liên tục vỗ vai Trần Thiên Minh.
“Không có” Trần Thiên Minh liên tục lắc đầu. Ánh mắt các nàng nhìn ngươi như là đang nhìn sắc lang vậy, làm sao mà giống người thường được.
“Tôi nói cho anh nghe, hai nàng đó đều thích tôi, tôi lại đang không biết chọn ai thì tốt đây” Ngô Thanh nói đến đây lại lắc lắc đầu.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Ngô Thanh nói vậy, liền liều mạng giữ chặt cổ mình. Cơm mới ăn cứ như là chuẩn bị trào ra vậy.
“Ài, thực là khó khăn, ta đẹp trai như vậy, đối mặt với mỹ nữ như các nàng, quả thực là rất nan giải! Vừa rồi, Mỹ Cầm vốn muốn tìm ta để mượn “Lịch giảng dạy”, nhưng mà đáng tiếc vừa rồi ta không có trong phòng” Ngô Thanh cảm thán một phen, sau đó bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trần Thiên Minh cũng bất đắc dĩ cười khổ. Hắn không dám nói chuyện nhiều, nếu mà nói nữa, chắc chắn cơm vừa mới ăn sẽ bị trào ra mất.
“Ài, vốn không muốn nói với anh, đối với người không có mỹ nữ yêu thích như anh mà nói, anh chắc chắn là không hiểu điều này” Ngô Thanh vừa nói đến đây liền đi ra khỏi phòng.
Trần Thiên Minh nâng tay lên, làm một động tác ở sau lưng Ngô Thanh.
Đột nhiên, Ngô Thanh quay người lại nói: “Thiên Minh, việc này tôi chỉ nói cho mình anh thôi, anh ngàn vạn lần không được nói cho người khác!”
Trần Thiên Minh ngồi yên trên ghế thở gấp liên hồi, may quá, may mà lực kiềm chế của mình tốt, không có nôn hết cơm mới ăn ra. Xem ra chính mình bị tên sắc lang kia làm tức chết mất.
Xem ra, chính mình đã quá xem thường tên Ngô Thanh này rồi, cứ tưởng rằng hắn không có chút bản lãnh nào, ai mà ngờ được hắn “quăng lựu đạn” lại lợi hại như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.