Chương 377: Mượn Tiền
Dạ Độc Túy
22/03/2013
“Không thành vấn đề, tuyệt đối là không thành vấn đề,” Ngô Thanh mừng rỡ cười.
Hắn cũng không thể ngờ được Trần thiên Minh lại đáp ứng nhanh như vậy, xem ra, hôm nay hẳn là buôn bán lời lớn rồi.
Trần thiên Minh suy nghĩ một chút, rốt cục là mời Ngô Thanh đi ăn cơm, hay là gọi mỹ nữ đến, chẳng nhẽ lại mời Ngô Thanh ăn cơm?
Ngô Thanh thấy Trần thiên Minh đang suy nghĩ, hắn vội vàng hỏi Trần thiên Minh,
“Thiên Minh, cậu giới thiệu mỹ nữ cho tôi, hay là mới tôi ăn cơm?” Nói xong, hắn cười rất âm hiểm.
“Giới thiệu mỹ nữ đi,” Trần thiên Minh linh cơ chợt động,
Bởi vì Lý Hân Di nói trưa nay không về nhà mà ở lại phòng làm việc, không bằng cứ mời Lý Hân Di ra mặt chút.
“Vậy cậu giới thiệu người nào cho tôi? Tôi có biết hay không?” Ngô Thanh hưng phấn nói.
Chính mình nếu như có thể của được một mỹ nữ, vậy thì sướng rồi!
“Anh biết, chính là mỹ nữ Lý Hân Di ở phòng tôi, thế nào? Tôi trưa nay mời nàng theo chúng ta đi ăn cơm,” Trần thiên Minh nói với Ngô Thanh.
“Hân Di?! Tốt nha! Tốt!”
Ngô Thanh cao hứng đến mắt lóe hào quang, miệng mở thật lớn, dáng vẻ hưng phấn đền mức Trần thiên Minh muốn cởi giầy ra, sau đó nhét vào miệng hắn.
“Ngô Thanh, anh chảy nước miếng kìa!”
Trần thiên Minh hình như nhìn thấy có gì đó chảy từ trong miệng Ngô Thanh ra.
Ngô Thanh nghe thấy Trần thiên Minh nói thế, hắn vội vàng lấy tay áo
lau mấy cái, sau đó trừng mắt nói:
“Gì mà nước miếng? Đấy là mồ hôi, cậu không biết thì đứng giả thông minh, hiện giờ thời tiết đang nóng, chỉ đứng một chút mà nhiều mồ hôi như vậy luôn.” Ngô Thanh vội vàng giải thích.
Trần thiên Minh cười nói: “Ngô Thanh, hiện giờ tôi giíup anh mời Lý Hân Di rồi, anh có phải là hôm nay nên mời chúng tôi đến khách sạn lớn ăn một bữa không?”
Trần thiên Minh càng nghĩ càng cao hứng, chỉ cần có thể kéo Lý Hân Di đi ăn cơm, vậy thì mình lại lời rồi, chuyện này xem như không tệ nha.
“Đi khách sạn ăn cơm?”
Ngô Thanh đã từng ăn một lần, trong lòng đến giờ vẫn còn đau, hắn nghĩ còn có thể mời Lý Hân Di, nhưng không muốn mời Trần thiên Minh, vậy thì mình lỗ vốn rồi.
“Đúng vậy, anh mời mỹ nữ người ta ăn cơm, không đi ăn khách sạn, chẳng
lẽ đi ăn cơm hộp sao?” Trần thiên Minh trừng mắt nhìn Ngô Thanh,
M, keo kiệt đến mức này, muốn cua mỹ nữ lại còn tiếc tiền mời cơm, trên thế giới đòi có chuyện tốt thế ư?
Ngô Thanh gãi đầu suy nghĩ, sau đó nói : “Thiên Minh, cậu không phải còn nợ tôi một bữa cơm sao? Vậy thì trưa nay cậu dứt khoát mời tôi cùng Hân Di đi ăn là được rồi.”
Trần thiên Minh nghe thấy lời vô sỉ như vậy, hắn tức vô cùng, mẹ Ngô Thanh, đã tàn gái của mình không tính thì thôi, lại còn muốn mình mời cơm nữa, thế giới này còn có cái loại bựa như vậy sao?
“Không được, anh tán gái phải bằng tiền của anh, thế giới này có đạo lý tán gái bằng tiền người khác sao?” Trần thiên Minh lắc lắc đầu.
“Không đúng mà, cậu còn nợ tôi một bữa cơm mà? Sớm hay muộn cũng phải
trả, tại sao không trả luôn hôm nay?” Ngô Thanh sau đó hắn nói tiếp:
“Cậu nhìn cậu xem, tôi còn chuẩn bị trưa nay trước mặt Hà Đào nói tốt về cậu đó? Nhưng thấy biểu hiện của cậu thế này, thôi thì quên đi, cậu tự chịu, để kẻ khác đào góc tường nhà mình đi!” Ngô Thanh lại bắt đầu đe dọa.
Trần thiên Minh bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Được rồi, tôi mời hai người ăn cơm hộp.”
Trần thiên Minh cũng không muốn gian kế của Ngô Thanh thành công.
“Cơm hộp? Không được, cùng mỹ nữ đi ăn cơm lại ăn cơm hộp sao?” Ngô Thanh liều mạng lắc đầu, nói.
“Ngô Thanh, không phải là tôi không muốn mời, mà là tôi thời gian này rất nghèo, không có tiền, thấy không, tôi hiện giờ chỉ còn có 50 đồng, làm sao mà mời sang được? Nếu không, lát nữa ăn cơm, tôi trả 50 đồng, còn lại anh trả nhé?” Trần thiên Minh cười gian.
Nếu như Ngô Thanh đồng ý, vậy thì mình lát nữa gọi thức ăn, cứ chuyên gọi món xa hoa đắt tiền, ăn cho thằng bựa này nghèo đi mới được.
“Không được.” Ngô Thanh lại lắc đầu.
“Vậy hay là anh cho tôi mượn tiền, tôi có tiền sẽ trả cho anh.” Trần thiên Minh tiếp tục nói với Ngô Thanh.
Nếu như Ngô Thanh cho mình mượn tiền, vậy thì mình cứ mười năm tám năm sau rồi trả, hắn, cho hắn ngồi mà chờ.
“Thôi quên đi, cơm hộp thì cơm hộp đi,”
Ngô Thanh nghe Trần thiên Minh nói như vậy, chính hắn cũng chẳng có tiền, không còn cách nào đành phải chấp nhận.
“Kỳ thật, ăn cơm ở phòng đoàn ủy của hai người cũng không tệ, không có ai quấy rầy, có thể ‘trao đổi’ cùng Hân Di một chút.”
Ngô Thanh nghĩ tới lát nữa có thể ăn cơm cùng Lý Hân Di, trong lòng hắn rất
cao hứng.
Trần thiên Minh cầm điện thoại bản thân lên, tìm số gọi:
“Hân Di à, là tôi, thiên minh đây, trưa nay cô không cần gọi cơm hộp đâu, tôi mời cô ăn, lát nữa tối gọi lại.” Trần thiên Minh nói xong, liền dập máy luôn.
“Thiên Minh, mượn điện thoại của cậu một chút.” Ngô Thanh duỗi tay ra nói.
“Anh không phải là có điện thoại di động sao?” Trần thiên Minh khó hiểu
hỏi,
Ngô Thanh hắn không phải bị ngu chứ? M, cũng chỉ có Tiểu Châu mới chịu đựng được hắn.
Ngô Thanh suy nghĩ một chút, ấp úng nói: “Tôi, điện thoại của tôi vừa rồi lúc gọi cho cậu, hết pin rồi, tôi mượn điện thoại của cậu gọi một cú.”
Ngô Thanh đặc biệt cường điệu là do gọi điện cho Trần thiên Minh mà hết pin, đổ hết trách nhiệm lên Trần thiên Minh.
Trần thiên Minh nghe Ngô Thanh nói vậy thì cũng bất đắc dĩ đưa điện thoại mình ra, cho Ngô Thanh mượn.
Ngô Thanh nhận điện thoại di động, sau đó bấm số gọi:
“Này, là cửa hàng thức ăn nhanh sao? Tôi là Ngô suất cả của trường Cửu Trung, các người ở đó có bán xuất ăn đắt tiền không? Báo giá chút đi.”
“Đắt tiền?” Trần thiên Minh vừa nghe xong, trong lòng rất khẩn trương,
Ngô Thanh không phải muốn chết chứ, dám đối với mình như vậy.
“Được, gọi ba phần cơm thịt gà, mỗi xuất 16 đồng, ba xuất là 48 đồng, được rồi, hiện giờ tiền lẻ khó kiếm, cậu nhất quyết thêm vào một phần 2 đồng cho tôi, vừa hay là 50 đồng. Nhớ kỹ, phần thêm vào nhớ làm ký hiệu, đến lúc đó nói cho tôi. Sau khi tan học đưa đến trường Cửu Trung, phòng đoàn ủy.”
Ngô Thanh thật sự rất bựa, hắn nghe nói Trần thiên Minh vừa đủ có 50 đồng, vì thế hắn gọi cũng đúng 50 đồng, không thừa không thiếu, cũng không để Trần thiên Minh mượn hắn một đồng nào, hơn nữa làm Trần thiên Minh hết sạch tiền.
Trời ạ! Chưa thấy một thằng nào bựa như thế này! Trong lòng Trần thiên Minh đang ân cần mà hỏi thăm cả họ nhà Ngô Thanh. Sớm biết thế thì mình
đã nói là chỉ còn có 20 đồng, mấy đồng một hộp cơm cũng mua được rồi, hiện giờ mình lại mất đến 50 đồng. Trần thiên Minh càng nghĩ càng bực.
Nhưng mà hắn còn muốn Ngô Thanh giúp để cướp lại Hà Đào, vì thế 50 đồng
này cũng chẳng tính là gì cả.
Rốt cục, Ngô Thanh lại trả điện thoại cho Trần thiên Minh. Trần thiên Minh nhận lại điện thoại, nói với Ngô Thanh:
“Ngô Thanh, chỉ cần anh giúp tôi đánh bại thằng cha Chuyên Đầu kia, tôi theo đuổi được Hà Đào, tôi sau này sẽ mời anh ăn cơm thêm một bữa. Chẳng qua lần này nói trước, không thành công thì không có mời, không thành thì đứng tìm tôi kêu mời cơm.
Ngô Thanh lắc đầu, nói: “Thiên Minh, cậu cũng quá coi thường tôi rồi,
tôi là hạng người nào chứ?” Ngô Thanh vừa nói vừa tự vô ngực.
Mày đúng là cái loại đấy! Trong lòng Trần thiên Minh thầm chửi. Nhưng mà hiện giờ đang có việc nhờ, vì thế cũng không dám nói ra.
Vì thế, trần thiên minh cũng Ngô Thanh đi về hướng phòng đoàn ủy. Vừa đến cửa phòng, Ngô Thanh đã lập tức cười nói với Lý Hân Di đang viết tài liệu:
“Hân Di, cô cũng ở đó hả, chúng ta thật có duyên nha!”
Lý Hân Di đang ngồi bên bàn làm việc, mái tóc đen dài buông xuống bên bờ vai, trên tay cầm một cây bút máy màu trắng đang liên tục viết, vòng eo mảnh khảnh khi khom người tạo thành một đường cong mềm mại, hai chân
ưu nhã dưới váy đang nhẹ nhàng đung đưa.
Đôi tất chân màu đỏ ôm lấy đôi chân thon dài, phía dưới là một đôi giày cao gót, áo sơmi ngắn tay mày đỏ tạo cho Lý Hân Di dáng vẻ đoan trang thục nhã, nhưng mà áo sơmi lại không cách nào che được những đường cong mê người trên thân thể của nàng.
“Thầy Ngô, là anh à?”
Lý Hân Di nhìn thấy Ngô Thanh tiến vào, nàng không khỏi nhíu mày. Trong lòng nàng mặc dù chán ghét Ngô Thanh, nhưng dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp, không thể cứ thế thể hiện rõ được.
“Là tôi đây, Hân Di, cô đang bận rộn sao? Nếu không để tôi giúp cô một chút?”
Ngo Thanh lập tức đi đến bên cạnh Lý Hân Di, lấy lòng. Khi hắn nhìn thấy Lý Hân Di, sau đó lại nghĩ đến Tiểu Châu, hắn mới hiểu được mỹ nữ cùng dã thú khác nhau như thế nào?
“Không cần, cám ơn,” Lý Hân Di lễ phép nói với Ngô Thanh.
Ngô Thanh thấy Lý Hân Di nói như vậy, vì thế, hắn liền ngồi lên ghế của
Trần thiên Minh, quay đầu nhìn Lý Hân Di, dáng vẻ rất chi là mê gái.
“Thầy Ngô, anh không có khóa sao?”
Lý Hân Di phát hiện sau khi Ngô Thanh ngồi xuống, hắn cứ nhìn mình, điều này khiến nàng rất khó chịu.
“Không có khóa, cho nên mới tới đây chơi, à không, là đi tới chỗ cô làm.” Ngô Thanh cười nói.
“Anh không trở về ăn cơm sao? Thế nào mà còn ngồi ở đây?” Lý Hân Di có ý muốn đuổi khách.
Ngô Thanh nghe thấy Lý Hân Di nói như vậy, hắn vội liếc nhìn Trần thiên
Minh. Trần thiên Minh chẳng còn cách nào khác là vừa cười vừa nói với Lý Hân Di:
“Tôi hôm nay là mới Ngô Thanh cùng cô ăn cơm, cho nên, anh ta mới ở chỗ này, cơm xong rồi mới đi.”
“Ồ,” Lý Hân Di nhìn Trần thiên Minh một chút, cũng không nói gì nữa.
Không lâu sau, người đưa cơm đã tới bên ngoài. Ngô Thanh vội vàng ra cửa lấy hàng, sau đó nháy mắt với Trần thiên Minh, ý là Trần thiên Minh ra trả tiền.
Bất đắc dĩ Trần thiên Minh đành ra nói với người đưa hàng, hỏi: “Bao tiền?”
“Tổng cộng là 50 đồng!” Người kia nói.
Trần thiên Minh móc ví ra, sao đso đưa ra một tờ màu ‘hồng hồng’, người
đưa hàng trả lại cho Trần thiên Minh một tờ 50 đồng rồi rời đi.
“Thiên Minh, cậu không phải nói chỉ còn 50 đồng sao? Thế nào mà còn hẳn
100 đồng thế?” Ngô Thanh kỳ quái hỏi .
Bởi vì Lý Hân Di ở đây, hắn không dám nói chuyện kia ra.
“Ồ, là vừa rồi tôi mới mượn Lý Hân Di, tôi hỏi vay anh, anh không chịu cho mượn.”
Trần thiên Minh cố ý nháy mắt với Lý Hân Di, sau đó nói với Ngô Thanh.
“không phải chứ, cậu hỏi mượn tôi tiền lúc nào? Tôi sao không biết?” Ngô Thanh cố ý nghiêm mặt nói,
“Ngô Thanh tôi mà là loại người đồng nghiệp hỏi vay tiền mà không cho vay sao?”
Ngô Thanh nói, vừa nói hắn vừa cười với Lý Hân Di, hắn muốn giữ hình tượng của mình, hắn không ngại mà đẩy Trần thiên Minh ra xấu mặt thay.
“Được rồi, được rồi, hiện giờ cũng tan học rồi, thời gian không còn sớm nữa, nhanh ăn cơm nào, mọi người nghỉ ngơi đi!”
Lý Hân Di thấy Trần thiên Minh và Ngô Thanh cứ ở đó làm ồn, nàng không nhịn được nói. Bởi vì hôm nay nàng muốn viết ra một kế hoạch của một hoạt động, vì thế mới lưu lại tăng ban, hiện giờ nàng cũng đói rồi.
“Đúng, Hân Di nói đúng, Thiên Minh, cậu cùng đừng ầm nữa, Hân Di còn
phải nghỉ ngơi, cậu sao có thể như vậy chứ?”
Ngô Thanh nói xong, hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn Trần thiên Minh, dường như là Trần thiên Minh mới là người gây chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.