Lưu Manh Lão Sư

Chương 407: Nói là có thể sống

Dạ Độc Túy

22/03/2013



“Đúng, nhất định phải điều tra xem bọn chúng có cất dấu Tây Thi kính hay không, cho dù bọn chúng không có, nhưng nhất định là biết Liễu Sinh Lương Tử đang ở đâu. Cho nên, nếu là bọn họ khi cần thiết cậu có thể xử lý, nếu để cho bọn họ mang Tây Thi kính về Mộc Nhật quốc, vậy thì sẽ rất phiền toái”. Chung Hướng Lượng tàn nhẫn, nói.

“Em hiểu phải làm thế nào, sư huynh, anh yên tâm!” Trần Thiên Minh nói.

“Tốt! Giờ anh nói cho cậu biết khác sạn mà những người Mộc Nhật quốc kia đang ở, tốt nhất là tối hôm nay cậu tới tìm bọn họ”.

Chung Hướng Lượng nói địa chỉ của khách sạn kia cho Trần Thiên Minh.

“Ok! Một người cũng không để trốn thoát!” Trần Thiên Minh nói.

Cúp điện thoại, Trần Thiên Minh liền gọi Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ tới, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, một lúc nữa sẽ xuất phát.

Nhóm người Trần Thiên Minh đi tới khách sạn, tiếp đó Lâm Quốc sử dụng thủ đoạn của hắn mở phòng ở của bọn họ đi vào. Liền phát hiện, có bốn người Mộc Nhật quốc đang ngồi đó nói chuyện, dường như đang thương lượng điều gì.

“Các ngươi là người tới từ Mộc Nhật quốc hả?” Trần Thiên Minh âm hiểm cười nói với bọn họ.

“Ngươi, các ngươi là ai?” Có một người trong đó nhìn thấy Trần Thiên Minh đi tới, vội vàng đứng lên, khẩn trương nói. Những người khác cũng gấp rút đứng dậy, trong đó một người còn xiết chặt nắm tay chuẩn bị động thủ.

“ Ha ha, chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi đều ở đây, tất cả ngồi xuống cho ta”.

Trần Thiên Minh nói xong, song chưởng vung ra, hai đạo kình phong đẩy người vừa xiết nắm tay cùng người vừa nói chuyện ngã xuống ghế sofa. Hai người khác còn muốn động thủ, nhưng mà bị Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh mỗi người một quyền, đánh cho ngã lại ghế của mình.

Trần Thiên Minh liếc nhìn bọn họ, hiểu là bọn họ cũng biết chút võ công, nhưng không cao.

“ Các ngươi ngoan ngoãn mà ngồi yên một chỗ, ta còn có lời muốn hỏi các

ngươi”.

Trần Thiên Minh vừa nói vừa điểm huyệt tất cả bọn họ, làm cho họ không thể cử động nữa.

“ Chúng ta là thương nhân của Mộc Nhật quốc đến thành phố M bàn chuyện

làm ăn, chúng ta không hiểu vì sao lại đắc tội với các ngươi? Mục đích tới đây của các ngươi là gì?”

Người nói chuyện lúc nãy nghiêm nghị chất vấn Trần Thiên Minh.

“ĐM, đàm cái đầu ngươi. Ngươi đừng tưởng bọn ta không biết, các ngươi là muốn trộm Tây Thi kính, giờ đã trộm được, định ngày mai sẽ chạy

trốn”.

Trần Thiên Minh làm ra bộ mặt nanh ác, hung dữ nói với bọn chúng.

Bốn người kia nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Nhưng mà, bọn họ lắc đầu nói:

“ Chúng ta không biết cái gì là Tây Thi kính, nếu như các ngươi nói xằng nói bậy, chúng ta sẽ kiện lên chính phủ”.

Trần Thiên Minh cười ha hả, nói: “Ha ha, chính phủ, ngươi nghĩ rằng chúng ta là người của chính phủ sao? Chúng ta là người bảo vệ Tây Thi kính, nhưng vì các ngươi cướp đoạt, bây giờ đành phải tìm tới các ngươi. Nói thẳng một câu, nếu như không tìm được Tây Thi kính trở về các ngươi đều phải chết”.

Sự biến hóa trong ánh mắt của bọn hắn không tránh được cặp mắt của Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh hiểu rằng nhất định chúng có liên quan tới Tây Thi kính.

Người Mộc Nhật quốc vừa rồi tức giận nói: “ Ngươi tìm chúng ta cũng vô ích, chúng ta thật sự không biết Tây Thi kính ở nơi nào?”

Lúc này, mấy người Ngô Tổ Kiệt đi vào phòng, nói với Trần Thiên Minh: “ Lão đại, không tìm thấy Tây Thi kính”.

“Lục soát toàn bộ chưa?” Trần Thiên Minh hỏi.

“ Lục soát rồi, ngay cả gầm giường cùng phòng WC cũng đã tìm qua, không phát hiện ra”. Lâm Quốc ở bên cạnh nói.

“Này, Mộc Nhật các ngươi phái người cướp Tây Thi kính, giờ đem đi đâu rồi hả?”

Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn người của Mộc Nhật quốc, hỏi.

“ Chúng ta không biết”.

Người kia lỳ lợm nói tiếp, phỏng chừng hằn là người đứng đầu ở đây.



“ Ta hỏi lại ngươi, Liễu Sinh Lương Tử đang ở đâu?” Trần Thiên Minh tiếp tục hỏi.

Sắc mặt của người nọ lại biến đổi lần nữa, hắn lắc đầu, một lát rồi nói: “ Ta, ta không biết ngươi đang nói về ai”.

“ Xem ra, ta không cho ngươi nếm chút lợi hại thì ngươi không chịu thành thật. Đại biểu được phái tới bàn chuyện làm ăn lần này của các ngươi là tập đoàn Liễu Sinh, chẳng lẽ ngươi không biết Liễu Sinh Lương Tử?”

Trần Thiên Minh cười cười, những người này cho rằng mình là những tên trộm vặt, dễ dàng lừa gạt vậy chăng.

“ Ngươi đang nói đến đại tiểu thư của chúng ta sao? Nàng ta đang ở Mộc

Nhật quốc, không có tới thành phố M nói chuyện làm ăn”.

Người kia thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hắn giả bộ như giờ mới nghe rõ lời Trần Thiên Minh nói lúc nãy.

Trần Thiên Minh nói: “ Ngươi đừng giả bộ, ta đã cùng nàng ta giao thủ,đêm hôm đó các ngươi phái tới 26 người, chỉ còn đại tiểu thư cùng một Thượng Nhẫn trốn thoát, những người khác bị chúng ta giết chết. Cho nên, tốt nhất là các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không dù các ngươi có trở thành quỷ hồn cũng không trở về được Mộc Nhật quốc”.

“Ngươi...”

Người Mộc Nhật nghe Trần Thiên Minh nói là đã giết những người kia, tức giận đến mức nói không ra lời.

“Nói đi, thời gian của ta có hạn, ta nói thật cho các ngươi biết, nếu như các ngươi nói ta sẽ để cho các ngươi một con đường sống, còn ngược lại ta sẽ giết chết các ngươi”.

''Một con đường sống'' Vẫn nhìn vào nét mặt của bọn hắn, muốn từ người nào đó trong bọn họ tìm được cửa đột phá.

“ Ngươi giết chúng ta đi, chúng ta không biết gì cả”.

Người nọ lớn tiếng nói với Trần Thiên Minh, dáng vẻ sẵn sàng hi sinh. Xem ra, hắn đã gác chuyện sống chết ra bên ngoài.

“ Phải không? Ta đây muốn thử xem là miệng của ngươi mạnh, hay là đao

của ta cứng,”.

Tựu nói xong liền nhận đao từ Lâm Quốc, sau đó cắm vào đùi của kẻ này.

“A...” Kẻ này kêu lên thảm thiết.

“Ngươi có muốn nói gì không?”

Trần Thiên Minh rút tiểu đao ra, nhìn kẻ bên cạnh, mỉm cười hỏi.

Bây giờ, Trần Thiên Minh nhớ tới bọn chó Nhật trước kia đã giết hại người trong nước, lửa giận trong lòng bùng lên không cách nào ngăn cản. Vừa vặn, dùng mấy người này để phát tiết.

“Ta... ta không biết” . Người Mộc Nhật quốc bên cạnh run rẩy nói.

“ Phải không?”

Trần Thiên Minh dàng cười lại tàn nhẫn đâm một đao lên đùi hắn. Lập tức, máu trên đùi hắn phun ra, vừa khéo phun vào mặt của một người khác ở cạnh đó, người này dường như vô cùng sợ hãi.

Tình tiết này đã lọt vào mắt Trần Thiên Minh.

“A, ngươi giết ta đi, ta không biết gì hết”.

Người còn lại vẫn còn cố kiên cường.

Trần Thiên Minh biết mặc dù kẻ này ra vẻ cứng rắn như vậy, nhưng nhất

định là kẻ sợ chết nhất. Thế là, Trần Thiên Minh cũng không dành thời gian để giày vò hắn, dù sao cũng có ba người để tra hỏi, trước hết nên '‘giết một để dọa một trăm’'.

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi ư? Ha ha, để ta giết chết các ngươi rồi vẫn có thể tìm được xú nữ nhân kia”.

Trần Thiên Minh vung đao chém vào một tên, kẻ này lập tức sững người táng mệnh tại chỗ.

Nhìn thấy người đã chết người Mộc Nhật quốc bên cạnh sắc mặt biến đổi mấy lần. Nhưng mà mặc dù Trần Thiên Minh đã nhìn thấy, hắn vẫn không hỏi người Mộc Nhật quốc đã có phần sợ hãi, hắn muốn từ từ công phá nội tâm của kẻ này.

Trần Thiên Minh lại hỏi hai người Mộc Nhật quốc còn lại:

“Các ngươi thì sao? Đến chết cũng không nói hả? Thời gian của ông đây vô cùng quý giá, không muốn lôi thôi với các ngươi”.

Một người trong hai kẻ đó lên tiếng: “Ta cung sẽ không nói gì, ngươi giết ta đi”. Nói xong, còn nhắm mắt lại.



Trần Thiên Minh nghe hắn nói như vậy, đương nhiên cũng không cùng hắn khách khí, vung đao lên, lại giết chết thêm một kẻ nữa.

Trần Thiên Minh lại hỏi một người Mộc Nhật quốc khác: “Còn ngươi thì sao, muốn sống hay muốn chết?”

“Các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị người của chúng ta xử lý. Thiên Vương vạn tuế!” Người Mộc Nhật quốc này hét lên.

“Ha ha, hắn vạn tuế, còn ngươi thì ‘vô tuế’” Trần Thiên Minh giết chết luôn kẻ này.

Người Mộc Nhật quốc còn lại thấy cả ba đồng bọn của mình đã bị Trần Thiên Minh giết chết, hắn bắt đầu sợ hãi, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đao của Trần Thiên Minh, dường như sợ Trần Thiên Minh giơ đao lên giết chết hắn.

“Ài, ta xem ngươi hẳn là cũng muốn theo chân đồng bọn, là muốn chết thật là đáng tiếc mà, ngươi còn trẻ như vậy mà chết đi, không biết ngươi đã lấy vợ hay chưa nữa?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa âm trầm cười.

Hắn từ từ đưa đao lên, ra vẻ muốn giết chết kẻ nội tâm đã dao động kia.

“ Đừng, đừng, ta nói, ngươi đừng giết ta”.

Người Mộc Nhật quốc thấy Trần Thiên Minh giơ đao lên, vội vàng nói với Trần Thiên Minh.

“ Vậy ngươi nói mau đi, nếu như ngươi gạt ta, thì ngươi chết chắc rồi”.

Khuôn mặt Trần Thiên Minh không lộ ra chút biểu tình nói. Xem ra, hắn

đoán không sai, có thể moi được tin tức từ kẻ này.

“ Ta nói thật sự ngươi sẽ không giết ta?”

Người Mộc Nhật quốc vẫn còn thông minh, hiểu rằng lúc này không thể cò kè mặc cả.

“Thật, ta có thể thề, tuyệt đối không giết ngươi”. Trần Thiên Minh nghiêm túc nói.

'' ****, ta không thể giết ngươi, nhưng không hề nói rằng người khác sẽ không giết ngươi. Đồ ngu! Trần Thiên Minh thầm nói trong lòng.

“Được, ta sẽ nói cho ngươi, Tây Thi kính không có ở đây nó nằm trong tay đại tiểu thư”.

Người nọ thấy biểu tình của Trần Thiên Minh, vội vàng nói với hắn.

“Vậy thì tại sao ngày mai các ngươi rời khỏi đây, có phải là có âm mưu gì?” Trần Thiên Minh hỏi.

Người kia nói: “ Thật ra chúng ta rời đi chỉ là muốn thu hút một phần chú ý của các ngươi, sau đó giả làm như Tây Thi kính nằm trong tay chúng ta, để cho đại tiểu thư có thể đào thoát”.

“Liễu Sinh Lương Tử hiện đang ở nơi nào?” Trần Thiên Minh tiếp tục hỏi.

“Ở một phòng cho thuê chúng ta thông qua quan hệ thuê được, giờ ta sẽ cho ngươi địa chỉ nhà đó”.

Tên này vì bảo toàn tính mạng cho nên thể hiện rất tốt, để cho Trần Thiên Minh vui vẻ mà thả hắn. Vì vậy, hắn chủ động nói rõ sự tình.

Trần Thiên Minh ghi nhớ địa chỉ này, sau đó điểm huyệt cho hắn bất tỉnh. Trần Thiên Minh nói với Chiêm Ỷ:

“Tiểu Ỷ ở lại đây trông coi,trước khi anh gọi điện tới chú không được giết hắn. Mặt khác, chú lấy tất cả tiền bạc, điện thoại..vv...Chúng ta phải giả ra tình huống của một vụ giết người cướp của, không liên quan gì đến vấn đề chính trị”.

Nói xong, Trần Thiên Minh mang theo Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh cùng

Ngô Tổ Kiệt rời khỏi. Hiện tại thời gian rất gấp, ngàn vạn lần không thể để cho Liễu Sinh Lương Tử kia trốn thoát. Nếu không, sau này muốn tìm bọn chúng rất khó khăn.

Đến nơi mà người Mộc Nhật quốc kia nói, mấy người Trần Thiên Minh lén lút xuống xe. Phía trước chính là phòng cho thuê mà người kia nói tới.

Nơi nay không lớn, mỗi gian phòng đều được xây dựng độc lập. Nếu như không phải người Mộc Nhật quốc kia nói ra, Trần Thiên Minh cũng không thể nghĩ rằng Liễu Sinh Lương Tử sẽ ở trong khu dân cư nghèo này.

Khu dân nghèo này môi trường không tốt, thành phần phức tạp, mà kiến trúc lại lạc hậu, đại bộ phận là những phòng cũ từ thế kỷ trước.

Người có tiền đều rời khỏi, chỉ có một số từ nơi khác tới đây làm công hoặc là người không có tiền mới đến thuê ở chỗ này. Bởi vì dân cư ở nơi này có tính lưu động lớn, cho nên dù có người xa lạ ra vào cũng không làm cho người ta chú ý.

Trần Thiên Minh ở bên ngoài xem xét một vòng, sau đó trở lại bên cạnh bọn Lâm Quốc. Hắn chỉ vào gian nhà trệt nói với bọn họ:

“Anh đã xem xét qua, có một cửa chính đằng sau có hai cửa sổ, để phòng ngừa bọn họ đào tẩu theo lối cửa sổ, Ngạn Thanh cùng tiểu Kiệt ở bên ngoài mỗi người canh một cái cửa sổ, anh với A Quốc theo cửa chính đi vào”.

Bởi vì cần Lâm Quốc để mở khóa, cho nên Trần Thiên Minh sắp xếp như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook