Lưu Manh Lão Sư

Chương 239: Thái giám sinh ra

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Thái Đông Phong sau khi cười xong, lấy từ trên người một con dao sắc, cười âm hiểm đi đến chỗ Diệp Đại Vĩ.

Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong vung dao lên sáng lóa, trong lòng đã kinh hãi, nghĩ rằng bảo bối của mình sẽ xong rồi, sợ đến hôn mê bất tỉnh.

“Ngất đi cũng tốt, về sao sẽ không bị ám ảnh.” Thái Đông Phong cười nói.Hắn nói xong cởi quần Diệp Đại Vĩ, giúp hắn tịnh thân.

Sau nửa ngày, Thái Đông Phong nói với Ma Vương: “Sư phụ, đã làm xong rồi, con đã điểm huyệt của hắn, cho hắn dùng Kim Sang Dược, chút nữa sẽ tỉnh lại.”

“Thân thể hắn không sao chứ?” Ma Vương hỏi Thái Đông Phong.

“Không sao, không ra máu nhiều, con làm sạch sẽ lắm, một hồi nữa khi hắn tỉnh, lại cho hắn dùng Kim Sang Dược tốt nhất của Ma Môn, chỉ cần nghỉ ngơi, hắn sẽ không sao.” Thái Đông Phong cười nói. Diệp Đại Vĩ , mày muốn chơi tao, còn non lắm, hắc hắc!

“Được rồi, con đi trước đi! Chuyện còn lại cứ để thầy.” Ma Vương khoát tay với Thái Đông Phong, ra hiệu hắn rời đi. Thái Đông Phong gật đầu, chào từ biệt Ma Vương, sau đó rời đi.

Diệp Đại Vĩ từ từ tỉnh lại, thấy mình nằm trên đất, phía dưới rất đau, hắn biết mình đã bị Thái Đông Phong cắt mất bảo bối. Nghĩ vậy, hắn càng hận Thái Đông Phong, mẹ nó, mày chờ đó, một ngày nào đó tao sẽ cho mày biết cảm giác thống khổ khi bị tuyệt tử tuyệt tôn, chỉ cần tao học được thần công, tao sẽ từ từ hành hạ mày. Hiện tại, Diệp Đại Vĩ ngoài Trần Thiên Minh, thì cừu nhân còn lại thì phải là Thái Đông Phong.

“Đại Vĩ, con cảm thấy thế nào?” Ma Vương cười hỏi Diệp Đại Vĩ.

“Con cảm thấy phía dưới rất đau.” Diệp Đại Vĩ vừa khóc vừa nói. Hiện tại, chuyện đã như vậy, mình cũng không phải đối thủ của Ma Vương và Thái Đông Phong, nếu mắng bọn chúng, nếu lỡ làm Ma Vương nổi giận thì hắn sẽ chết chắc. Cho nên chi bằng hiện tại không nên nói gì, dù sao cũng đã bị chúng hại, thù này, về sau sẽ từ từ tính. Nghĩ vậy, Diệp Đại Vĩ cũng không còn thương tâm như vừa rồi nữa.

“Không sao, chút nữa thầy sẽ giúp con đả thông kinh mạch, truyền vào một ít chân khí, mai là có thể khỏe như long như hổ.” Ma Vương cười nói.

“Cảm ơn sư phụ, con hiện tại đã không còn đau nữa, người nhất định phải giúp con.” Diệp Đại Vĩ cười khổ. Phìa dưới đã không còn, dù cho mình có nhiều thứ thì cũng xem như không có gì. Chẳng qua, hắn hiện tại muốn học võ công để báo thù.

“Không thành vấn đề, chỉ cần nghe lời ta, tiền tài mĩ nữ, con muốn đều sẽ có.” Bất quá, Ma Vương ngẫm lại, về sau có lẽ không nên nhắc tới mĩ nữ, hiện giờ Diệp Đại Vĩ đã như vậy, dù có mĩ nữ cũng không thể làm gì, về sau không cần khích hắn thế. Nghĩ vậy trong lòng Ma Vương âm hiểm cười.

“Sư phụ, con nghe lời thầy.” Diệp Đại Vĩ gật đầu nói. Hiện tại Ma Vương là cao thủ, mình có thể không nghe lời sao? Sớm biết như vậy, mình sẽ không đáp ứng Thái Đông Phong tìm Ma Vương, cũng không học thần công gì của hắn. Tất cả đều do Trần Thiên Minh và Thái Đông Phong hại. Diệp Đại Vĩ cắn răng thống hận thầm nghĩ.

Ma Vương đến cạnh Diệp Đại Vĩ, vung tay lên, đặt vào mệnh môn của hắn, sau đó nhẹ nhàng đẩy chân khí vào người Diệp Đại Vĩ. Tiếp theo hắn bắt đầu vuốt trên người Diệp Đại Vĩ. ”A” Diệp Đại Vĩ kêu một tiếng rồi ngất đi.



Ma Vương thấy kiệt tác của mình, vừa lòng nhìn thoáng qua Diệp Đại Vĩ, tiếp theo nói với đệ tử Ma Môn ngoài cửa: “Người đâu, mang hắn sang phòng khách, cho hắn ngu ngon giấc, mai hắn liền mạnh như rồng như hổ, có thể bắt đầu luyện công.” Nói xong cười sảng khoái.

Đệ tử Ma Môn ngoài cửa nghe Ma Vương nói thế vội tới đưa Diệp Đại Vĩ vào phòng khách.

Ngày hôm sau, Ma Vương bắt đầu dạy Diệp Đại Vĩ Quỳ Hoa thần công, không còn cách nào khác, Diệp Đại Vĩ đành theo Ma Vương học Quỳ Hoa thần công.

------------------------

“Tiểu sư thúc, thức dậy, thức dậy mau.” Lý Quân ở bên cạnh đang gọi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vẫn còn say ngủ chưa tỉnh nổi, hắn mở to mắt nói với Lý Quân: “Lý Quân, mấy giờ rồi, sớm vậy mà kêu anh” Hắn đã quên buổi sáng Lý Quân đưa hắn đi giam giữ trong huyền quan.

“Hiện tại là sáu giờ, sư phụ bảo em kêu anh thức dậy, sau đó cùng anh đi.” Lý Quân ngượng ngùng nói với Trần Thiên Minh.

“Được rồi, sư phụ em nói thế thì anh cũng không làm khó dễ, anh đi theo em. Các anh em, giữa trưa ăn cơm gặp lại!” Trần Thiên Minh ung dung nói với bọn Lâm Quốc còn đang ngủ.

“Tiểu sư thúc, anh sai rồi, anh cuối tuần mới có thể gặp lại họ.” Lý Quân nghiêm túc nói với Trần Thiên Minh.

“Có ý gì đây? Chẳng lẽ bế quan không cho ăn cơm” Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Lý Quân, nếu một tuần mà không cho mình ăn cơm, rõ ràng là muốn giết mình mà.

Lý Quân thấy Trần Thiên Minh tức giận, liền nắm tay hắn giải thích: “Không phải thế, anh hiểu lầm rồi, bế quan vẫn ăn cơm, chỉ là không thể đi ra ngoài, một tuần đều phải trong huyền quan.”

“Em nói là một tuần phải ăn uống ở đó, không thể đi ra?” Trần Thiên Minh ngây người, nếu theo lời này, thì hắn có khác gì đang ở tù?

“Đúng vậy.” Lý Quân gật đầu.

“Như vậy sao được? Em không có xem TV sao, người ta ngồi tù, mỗi ngày còn có thể đi tới đi lui? Em nhốt anh trong phòng, không cho đi ra.” Trần Thiên Minh cật lực kháng nghị.

“Tiểu sư thúc, ngại quá, chúng tôi ở đây không có TV nên không biết ở tù là thế nào?” Lý Quân nghĩ một chút, rồi lắc đầu, thành thật nói.

“Ai, không nói nữa, nói cũng như không, anh đi tìm chưởng môn sư huynh.”Trần Thiên Minh nhảy xuống giường, tìm giày, hắn muốn tìm Trí Hải kháng nghị.



“Vừa rồi sư phụ còn nói, Tiểu sư thúc tìm hắn cũng vô phương, trước mặt nhiều người thế đã đáp ứng, nói thì phải giữ lời, không thể làm người nuốt lời được.” Lý Quân thật nghiêm túc nói.

Trần Thiên Minh nghĩ một chút, Trí Hải đã nói thế, mình còn có thể nói gì đây? Hắn bất đắc dĩ hít một hơi, gật đầu nói: “Thôi, thôi một khi chưởng môn đã nói thế, anh xem như chấp nhận, tại anh xui xẻo, không phải một tuần thôi sao, anh vào đó ngủ cho qua ngày.”

Lý Quân thấy Trần Thiên Minh đã đáp ứng, cười mang Trần Thiên Minh đến huyền quan. Bọn họ đến gần một rừng cây nhỏ, sau đó tới năm mươi bước rồi dừng lại. Tại đây, Lý Quân chỉ vào một thạch thất rồi nói với Trần Thiên Minh: “Tiểu sư thúc, đây là huyền quan, cửa đã mở, anh đi vào em sẽ khóa cửa.”

“Cái gì? Lại còn muốn khóa cửa? Không cần, em phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không chạy ra ngoài.” Trần Thiên Minh cười nói với Lý Quân.

“Đây không phải là không tin anh, mà là môn quy của Huyền Môn, nếu khôngcó tình huống đặc biệt, cửa không thể mở. Thức ăn cho anh, đều theo lỗ nhỏ cạnh cửa đưa vào, hơn nữa bên trong cũng có nhà vệ sinh.” Lý Quân nói.

Bất đặc dĩ Trần Thiên Minh phải đi vào thạch thất, khi hắn tiến vào thì Lý Quân khóa cửa ngoài. Trần Thiên Minh nhìn thạch thất, gồm có ba gian và một đại sảnh, một gian chứa sách và giường ngủ, một gian vệ sinh và một gian trống không.

Không biết thạch thất như thế nào tạo ra, phía trên có một ít lỗ nhỏ cho ánh sáng chiếu vào, ánh sáng vừa đủ để đọc sách và làm một số chuyện khác. Trên tường còn có ngọn đèn dùng vào buổi tối. Mình một người biết làm gì đây, biết vậy rủ bọn Lâm Quốc vào vừa đủ bốn người, có thể đánh tiến lên(^^)

Hiện tại đã không thể làm gì hơn, cửa bị khóa, bốn phía đều là đá, mình không thể nào thoát được. Hay là huyện Hương Ba Vông một chút rồi làm bữa sáng! Trần Thiên Minh thoáng nhìn lại lỗ nhỏ, không biết khi nào mới đưa đến bữa sáng.

Trần Thiên Minh nghĩ vậy nên bắt đầu luyện công. Hắn luyện xong ba mươi sáu chu thiên, từ từ mở mắt, không biết có phải do luyện công hay không,hay thời gian là buổi sáng, mà thạch thất đã sáng hơn lúc trước rất nhiều.

Hắn đến bên cửa lấy bữa sáng, ăn như lang hổ. Thức dậy sớm thế, lại luyện Hương Ba Công thời gian lâu như vậy, sao hắn có thể không đói cho được?

Ăn xong bữa sáng, đặt chén bát lại lổ nhỏ, sau đó đi đến thư phòng, muốn coi xem nơi đây có thứ gì xem được không? Nếu có vài cuốn YY tiểu thuyết(tiểu thuyết tình cảm) hay sắc hiệp vậy thì tốt quá, một tuần ngồi trong này sẽ không buồn chán.

Nghĩ vậy Trần Thiên Minh vội lấy vài quyển sách, nhưng làm hắn thất vọng rồi, mấy cuốn sách đó, cài gì cũng là bí kíp võ công hay mạch vị, lại còn võ công trị thương, và một ít võ học huyền môn. “Thật vô vị” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ ngồi trên giường, than thở.

A, lần trước không phải mình bị đánh trọng thương, chưởng môn sư huynh đã giúp mình chữa thương hay sao? Tại sao mình không học một chút, về sau còn có chỗ dùng? Nghĩ vậy Trần Thiên Minh mang cuốn sách về chữa thương đến xem. Hắn lật vài trang, thấy đoạn đầu không dùng được, như thế nào lại mổ xẻ, không thích hợp với hắn, đoạn sau là phần dùng khí công chữa thương.

Chính mình không phải biết Hương Ba Công sao? Về sau có ai bệnh, mình sẽgiúp hắn chưỡng thương, a, về sau mình có thể thành bác sĩ. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh đã tưởng tưởng đến cảnh mình xem bệnh lúc trước, khi đó mình thật ngốc, nếu khi đó mình đặt tay cao lên một chút không phải đã chạm vào vú của Thủy Phong Phiêu sao? Hoặc chính mình gan lớn một chút cởi sạch quần áo của Thủy Phong Phiêu, kiểm tra toàn bộ thân thể, vậy mới thích.

Hắc, hắc, bây giờ cũng đã muộn rồi, nhưng chỉ cần mình cố gắn học hết sách này, dùng chân khí chữa thương, về sau có thể chuyên đi xem bệnh cho mĩ nữ, chuyên phát công trên vú mỹ nữ. Đúng rồi, không biết trên vú có huyệt đạo gì, phát công ở đó có được không? Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh chăm chú đọc cuốn sách chữa thương đó.

Nhìn thấy hắn quả thật rất tập trung, giống như hồi đó giờ chưa từng đọc chữ, từ khi hắn ôn thi đại học, chưa bao giờ hắn tập trung như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook