Lưu Manh Lão Sư

Chương 752: thông suốt

Dạ Độc Túy

22/03/2013



Trần Thiên Minh rút điện thoại ra. Trên màn hình điện thoại là số của Dương Quế Nguyệt. Chắc cô ta lại tìm mình có việc gì rồi.

Bấm nút nghe, chẳng có âm thanh gì. Trần Thiên Minh cố ý nói :

"Ai gọi điện cho ta đấy ? Sao không có tiếng gì cả ? Nhầm số à !?"

"Trần Thiên Minh, ngươi không nhận ra số của ta à ?" - Điện thoại truyền ra tiếng của Dương Quế Nguyệt, nàng vừa tức giận vừa thở hổn hển.

"Ồ ! Hóa ra là Dương tiểu thư, ta tưởng ngươi đang ở hộp đêm nào kiếm sống. Ngươi biết không a, dạo này ở các hộp đêm, các em phục vụ càng ngày càng tốt. Hôm qua ta đến còn có một em hỏi ta có muốn phục vụ 'đặc biệt' không." - Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Trần Thiên Minh, ngươi cố ý trêu ta ! Ngươi biết là số điện thoại của ta." - Bị Trần Thiên Minh nói một mạch, vừa rồi nàng còn không nói lời nào nhưng bây giờ bắt đầu phát hỏa, nàng to tiếng mắng hắn.

"Ta nào dám a, ngươi hiện tại thế nhưng ngươi ở cục công an là nhân vật lợi hại. Ta dám trêu ai cũng không dám trêu ngươi a ! Ta sợ ngươi dùng gậy (Nguyên văn : thương ?) đánh vào đầu ta ! Dương tiểu thư lúc nào cũng vậy !" - Trần Thiên Minh lộ ra bộ dáng cậu học trò nhỏ (Nguyên văn : tiểu sinh) đang sợ hãi, thực ra trong lòng cũng như vậy. Dương Quế (Biên : convert clg mà 'Dương Quế kinh Nguyệt' ) Nguyệt thường dùng gậy (Biên : ai hiểu thương là gì bảo em ... Em để là gậy) đánh vào đầu của hắn. Bị đánh vào đầu thì ai chả sợ !

"Trần Thiên Minh ... Ta ... Ta mời ngươi đi ăn cơm được không ?" - Dương Quế Nguyệt nói trong điện thoại. Hình như nàng nói nhưng không thích việc mình nói lắm (Nguyên văn : thỉnh được không cam lòng ?).

"Không cần, ta vừa ăn cơm xong." - Trần Thiên Minh chối luôn trong một câu. Lấy quan hệ của bản thân với Dương Quế Nguyệt, cô ta thực sự mời tức là lại có việc gì rồi ! Cơm này không thể ăn !

"Tối nay ta mời ..." - Dương Quế Nguyệt không nổi giận, tiếp tục mời.

Trần Thiên Minh dừng lại một chút rồi đáp lại :

"Không cần, ý tốt của ngươi ta ghi nhận, nhưng ta không đáp ứng được. Trong khoảng thời gian này ta bận nhiều việc, ngươi không cần mời ta đâu. Dương Quế Nguyệt, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra, không cần đi đường vòng như vậy. Việc này không giống tính cách của ngươi."

"Ta có việc tìm ngươi, chúng ta ăn cơm tối nay được không? Ngươi thích nơi nào cứ chọn, ta mời." - Dương Quế Nguyệt nói thẳng ra việc "có chuyện" nên mới "cần tìm".

Xem ra nàng có chuyện thật gì nên mới tìm Trần Thiên Minh, bằng không sẽ không ăn nói khép nép với Trần Thiên Minh như thế này. Việc này theo lẽ thường luôn là Dương Quế Nguyệt mắng Trần Thiên Minh.

"Không cần, tất cả mọi người không là người một nhà không quá quen thuộc, khách khí cái gì a !" - Trần Thiên Minh vẫn còn cự tuyệt.

"Trần Thiên Minh, hay là ngươi sợ, không dám đi ăn với ta ??" - Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh không đáp ứng, không khỏi tức giận. Nàng bắt không ăn nói khép nép nữa, bắt đầu mắng Trần Thiên Minh.

"Ta kháo, ta sẽ sợ hung nữ nhà ngươi à ? Hung nữ, đây mới đúng là ngươi ! Cách nói vừa rồi của ngươi nói thực sự rất giống ngày hôm qua một tiểu thư ở hộp đêm gọi điện cho ta." - Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Trần Thiên Minh, ngươi muốn chết không ? Ngươi có tin ta đánh ... vỡ sọ ngươi không ? (Nguyên văn : đả bạo đầu ?? - đánh mạnh vào đầu)" - Dương Quế Nguyệt tức giận đáp lại. Nàng ban đầu có việc nhờ Trần Thiên Minh nên mới ăn nói khép nép. Bây giờ Trần Thiên Minh không chịu đồng ý, nàng mới không khách khí mắng Trần Thiên Minh.

"Tốt rồi, 6 giờ chiều tối nay. Chúng ta ăn cơm tại khách sạn M thị. Ngươi nhớ kỹ là ngươi mời, vậy lúc trả đừng nói quên mang tiền."



"Trần Thiên Minh ... Ngươi đồng ý à ? Ngươi nhớ đó !" - Dương Quế Nguyệt nghe thấy Trần Thiên Minh đồng ý cũng thở phào.

"Đúng vậy, dù sao cũng là ngươi mời. Ta sao không đi được." - Trần Thiên Minh vừa rồi nói mãi nhưng vẫn không biết Dương Quế Nguyệt nhờ mình việc gì, không khỏi hơi thất vọng.

"Được rồi. Khi nào đặt phòng xong ta sẽ gọi cho ngươi. Ngươi nhớ phải đến đó !" - Dương Quế Nguyệt vui vẻ đáp lại.

"Ừm ... Cứ như thế đi. Ta còn 18 mỹ nữ nữa mời đi ăn cơm. Không rảnh bồi tiếp ngươi nữa !" - Trần Thiên Minh vừa nói xong thì cúp máy luôn.

Buổi chiều, Trần Thiên Minh trở lại trường học. Gọi điện thoại cho Tiểu Hồng. Hắn hỏi biểu hiện dạo này trong ban của Hoàng Lăng, nghe tới Tiểu Hồng nói Hoàng Lăng trong khoảng thời gian này không chăm học lắm, (Biên : ai biên lại câu này hộ em. Nguyên văn : 'hắn mà bắt đầu hoài nghi hoàng lăng đích thành tích có hơi nước').

"Tiểu Hồng, dạo này thi có phải Hoàng Lăng gian lận (Nguyên văn : 'làm bừa', có lẽ theo tiếng Việt là 'quay phao', em để là 'gian lận' cho máu) trong kì thi toàn trường không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.

"Thầy à ... Việc này ... Em không biết." - Tiểu Hồng ấp a ấp úng đáp lại.

"Tiểu Hồng, thầy không biết sao em không dám nói thật ?" - Trần Thiên Minh thở dài.

"Thầy, em nói cho thầy vậy ... Hoàng Lăng với Úy Đình dạo này có cố gắng, nhưng họ gian lận nên mới có kết quả cao. Đặc biệt tôn úy đình, (Biên : không biên nổi, nguyên văn :'hiện tại còn bình thường cùng xã hội trên một ít người đến hướng liễu')."

"Ừm ... Thầy biết rồi." - Trần Thiên Minh đặt tay ra sau, đi đến phòng giáo viên. Tới rồi phòng, Trần Thiên Minh hỏi một số giáo viên bộ môn, biết được bọn họ cũng thấy kỳ lạ : Hoàng Lăng cùng Tôn Úy Đình thành tích tiến bộ nhanh, vừa vặn thầy giáo tiếng Anh đi trông thi lớp. Vì vậy Trần Thiên Minh xung phong đi trông thi hộ.

"Oa, cô Mạch ! Thầy Trần quan tâm đến cô, giúp cô đi trông thi để cô khỏi mệt. Xem ra thầy Trần có ý với cô đó !" - Thầy Đặng thấy Trần Thiên Minh đối tốt với cô Mạch, hắn bèn nói đùa.

Cô Mạch đỏ mặt đáp lại :

"Thầy Đặng, ngươi không cần nói bậy. Thầy Trần là bạn trai cô Hà dạy nhạc, việc này ai chả biết."

Trần Thiên Minh nhìn cô Mạch mặt đầy mụn mà thật muốn cho thầy Đặng một sút (Nguyên văn : 'cước'). Mẹ kiếp ! Muốn gán ghép thì tìm cho người ta giáo viên nào trẻ, xinh một tí, bà già 40 chưa có bạn trai này ai thèm !

Bất quá, Trần Thiên Minh nhìn cô Mạch này ... Đúng là kinh khủng ! Mặt đầy mụn, dáng người "màn hình phẳng" (Nguyên văn : 'sân bay'). Vừa xấu vừa già, bây giờ vẫn chưa có bạn trai là phải. Nhưng đang có việc, Trần Thiên Minh vẫn nói :

"Cô Mạch, cô trông lớp ta cũng mệt. Lần này cứ để ta trông thi hộ cho, đảm bảo không ai gian lận đâu !"

Trần Thiên Minh nghĩ thông suốt, lần này mình trông chặt, xem bọn Hoàng Lăng và Úy Đình làm được gì.

"Cô Mạch thấy chưa !? Chắc chắn thầy Trần có ý gì thật đấy !" - Thầy Đặng càng thêm mắm thêm muối.

Cô Mạch nghe thầy Đặng nói vậy, trong lòng vui mừng vô cùng. Khuôn mặt hơi ửng đỏ hình, mụn trên mặt cũng sắp vỡ ra :

"Thầy Đặng, sao ngươi lại nói thế ?"

Bà giáo lại xoay người đi, trước khi đi còn nói :



"Trần, Thiên Minh, thực sự cảm tạ ngươi. Ngươi giúp ta trông thi, tối nay ta mời ngươi đi ăn cơm." (Biên : hi vọng bà giáo mặt mụn này là mỹ nhân đeo mặt nạ )

"Không cần, không cần ..." - Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu. Lưu manh lão sư nhìn vẻ mặt có xuân tình này lại thấy may mắn : nơi này là phòng làm việc, nếu không rất dễ có khả năng bà giáo này nhào tới ôm mình.

"Ngươi phải đồng ý ! Tối nay không gặp không về." - Cô Mạch si tình nhìn Trần Thiên Minh.

"Nàng" nhìn vẻ mặt tuấn tú của Trần Thiên Minh mà cũng động lòng, hắn ta thích mình, sao không nắm lấy ? Ngay cả thầy Đặng cũng tỏ tình giúp, chắc là hắn thích mình thật rồi, dùng phương thức như thế để tỏ tình ! (Biên : bà giáo ăn dưa bở nặng rồi )

Hà Đào là bạn mình, thứ tình cảm này rất hấp dẫn, tạo nên mối tình tay ba trong truyền thuyết đó !

"Không dám ..." - Trần Thiên Minh lỉnh đến phòng học.

Vừa vào phòng học, các học sinh đã thấy kì quái :

"Hôm nay có tiết Anh ... Cô giáo còn bảo kiểm tra cơ mà ?"

Trần Thiên Minh nhìn các học sinh mỉm cười :

"Hôm nay kiểm tra Tiếng Anh một tiết, tôi trong thi hộ. Làm bài sau khi phát đề."

Hừ ... Nếu ta trông thi mà các ngươi vẫn làm bài được tức là bản lĩnh thật sự !

Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh đứng trên bục giảng (Biên : ai pro biên hộ câu này. Em không hiểu được. Nguyên văn :'liền phiết liễu một chút miệng, bả trên đài đích tư liệu thu hồi tới, sau đó cầm một chi nguyên tử bút nơi tay trên chuyển trước').

Bài thi phát xong, một số học sinh bắt tay vào làm luôn. Hoàng Lăng cầm bài, chậm rãi làm trước. Trần Thiên Minh giật mình : chẳng lẽ con bé giỏi thật ?

Thế nhưng, không quá 5 phút, Hoàng Lăng thò tay trái xuống dưới ngăn bàn, định rút một cái gì đó. Trần Thiên Minh tại yên lặng chờ đợi, cũng len lén nhìn Tôn Úy Đình bên kia. Tôn Úy Đình quay ngang quay ngửa. Mặc dù Tôn Úy Đình không cử động mạnh, nhưng Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy được.

Hừ, Hoàng Lăng cho tay vào ngăn bàn như đang lục lọi cái gì. Trần Thiên Minh chậm rãi đi xuống, cố ý đứng chỗ bàn Hoàng Lăng. Bài con bé vẫn trống trơn, chưa làm gì cả. Trần Thiên Minh thấp giọng nhắc nhở :

"Hoàng Lăng, làm bài nhanh lên."

Hắn lại cố ý đi xuống dưới, nhìn vào ngăn bàn của Hoàng Lăng. Quyển sách Tiếng Anh đang được mở ra. Xem ra, nàng đang muốn giở sách ra xem.

"Em biết."

"Em đừng xem trộm sách." - Trần Thiên Minh nhỏ giọng nhắc nhở.

Đi lên một chút, Trần Thiên Minh lại nhìn đúng vào khe áo của Hoàng Lăng. Da thịt trắng nõn, bộ ngực chưa phát dục đầy đủ nhưng cũng tạm được. Lưu manh lão sư quay mặt đi, không dám nhìn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Lão Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook