Lưu Manh Thiên Tiên

Quyển 1 - Chương 12: Bạo Phong Thành

Vĩnh Dạ

21/04/2013



Một ngày tươi đẹp lại đến.

Trên đường phố Bạo Phong Thành.

Hoàng Chinh với tư cách đội trưởng, hắn hiện giờ đang cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Đội hắn ban đầu bao gồm hai chiến sĩ, một ma pháp sư, một mục sư, bây giờ đã biến thành một chiến sĩ, một nhà giàu mới nổi, một người mẫu quần áo hợp mốt cùng một thành trì chiến tranh. Một tổ hợp như vậy đi trên đường cái Bạo Phong Thành thật sự quá gây chú ý.

Vi Tiên hiện tại ánh lên sắc kim quang toàn thân. Vài ngày đi lại trong rừng rậm, thu hoạch của nàng có chút dồi dào thêm. Trên đầu nàng giờ đang gắn một cái trâm mà theo Lăng Vân nó được gọi là Bàn Long Noãn Ngọc Trâm. Địa Long Châu nàng đang đeo trên cổ hiện giờ là thành quả của việc nàng dùng một con gà quay trao đổi với Hỏa Kỳ Lân mà có. Ma pháp trượng trên tay quả thực ở ngoài ba dặm vẫn có thể thấy nó tỏa ra ánh kim quang sáng lạng. Đủ thứ đồ vật đeo đầy người thế kia làm sao không khiến kẻ khác GATO (ghen ăn tức ở) cơ chứ, không còn dùng từ ngữ nhà giàu mới nổi để hình dung nữa rồi.

Vốn tiểu mục sư tâm địa thiện lương không có chú ý đến cách ăn mặc, dưới sự khuyến khích của Lăng Vân đã thay bộ áo mục sư ra, mặc vào một bộ y phục bó sát người, nâng cao bộ ngực lên, thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Hoắc Ân Tư là một ải nhân, là một Ải Nhân chính gốc, mặc dù đã cầm một cái búa, mặc khôi giáp tinh cương, nhưng lại vẫn nghĩ rằng, anh hùng thật sự phải là người mình đầy vũ khí đi khắp thế giới lang bạt. Nên hắn thấy cái tiệm vũ khí gì là xông vào làm một vòng, hiện giờ toàn thân chỗ nào cũng là vũ khí rồi.

Hoàng Chinh một mình lẻ loi đi ở phía sau, i sì như đứa con ghẻ vậy.

“Nhân sinh a nhân sinh a.” Nhìn Hỏa Kỳ Lân đang đi bên cạnh, Hoàng Chinh không khỏi cảm khái ngàn vạn lần, thực sự là không đánh không quen mà, cũng chỉ có tiểu tử ngươi mới có thể so sánh mà thôi, còn chưa đến lượt ta. Hỏa Kỳ Lân kêu một tiếng, cũng không biết là nó có nghe hiểu hay không.

\"Tránh ra! Tránh ra! Xe Ti Ti Mã tử tước tới! Thứ dân đen các ngươi, đều tránh ra cho ta!\" Giữa lúc Hoàng Chinh đang cảm khái, một trận hô hào phía trước cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Vài người ngẩng đầu lên nhìn, bốn con tuấn mã màu trắng kéo theo một chiếc xe ngựa khảm viền vàng, trên đường cái làm rung động làn người, người người đều lo chạy trốn khắp nơi, hài tử khóc lóc gọi mẹ, người bán hàng rong vừa thu dọn quán vừa luôn mồm chửi.

Tứ kỵ dàn hàng kéo xe khiến cho đường cái vốn rộng rãi, giờ chật hẹp hẳn đi. Con đường này vốn cũng chỉ đủ cho 6 con ngựa chạy song song mà thôi.

Xe ngựa khảm viền vàng chạm khắc một con thằn lằn đang thè lưỡi, phối hợp cùng bốn con tuấn mã trắng, khiến người ta cảm giác chẳng ra cái thể thống gì cả.

\"Tránh ra! Tránh ra! Xe Ti Ni Mã tử tước tới! Thứ dân đen các ngươi, đều tránh ra cho ta!\" Bởi xe tốc độ của xe ngựa cũng không tính là chậm, phu xe kia vừa vung roi xua đuổi đoàn người, một lúc đã đến trước mặt Lăng Vân.

\"Tên kia điếc hay sao? Đây là xe của Ti Ni Mã tử tước! Còn không mau tránh ra!\"

“Kháp Tử Nhĩ? Cái thứ đồ chơi gì vậy?\" Lăng Vân đang trái ôm phải ấp, bỗng nhiên nghe có người gọi Kháp Tử Nhĩ. Không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

\"Dân đen!Cút ngay!\" Phu xe kia thấy một tên nam nhân đang trái ôm phải ấp chắn trước xe, liền vung roi ngựa lên.



Từ lúc tu luyện điển tịch Huyễn Kiếm Tông đến nay, Lăng Vân thực lực tại các thời kì đều tính là dị thường cường hãn. Mặc dù không phải là cường giả đỉnh cấo , nhưng cũng được tính là ở trên mấy lão cự đầu rồi. Không phải thế thì sao có thể mỗi ngày đều thoải mái đi rình xem tiên nữ tắm mà còn có thể lặng lẽ trốn đi được? Trước đây cũng chỉ có hắn khi dễ người khác, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám khi dễ hắn.

\"Thằng này không phải đầu có sỏi đấy chứ?\" Lăng Vân đưa ra một ngón tay, chiếc roi ngựa đã bị cắt thành 2 đoạn. Năm đó rình xem Cửu Thiên huyền nữ tắm người ta cũng đồng dạng dùng Thiên Lôi Địa Cực Tiên đuổi theo quất hắn cũng chưa khiến thân thể hắn mảy may sơ xẩy gì, nói gì đến chiếc roi ngựa phổ thông chả khác gì đồ chơi này.

Phu xe trong thành hoành hành đã thành thói quen, cũng chưa có người nào dám phản kháng, nhất thời ngẩn người.

\"Là ai chắn trước mặt bổn tước?\" Lúc này rèm xe được nhấc lên, đi ra là một người đàn ông trẻ tuổi.

\"Ah! Hai vị tiểu thư xinh đẹp, được nhìn thấy các ngươi quả thực là vinh hạnh của ta!\"

Ánh mắt nam nhân trực tiếp bỏ qua không thèm nhìn đến Lăng Vân, một mắt rơi trên người tiểu thư nhà giàu mới nổi, một mắt trên ngực tiểu thư mặc trang phục như người mẫu kia.

\"Hắn nói cái gì vậy? Tên điên?\" Lăng Vân quay đầu nhìn về phía người tương đối bình thường nhất trong đội ngũ Hoàng Chinh. Hoàng Chinh hai tay chìa ra, biết là mình không thể tránh được rồi.

\"Hai vị tiểu thư cao quý, sự mỹ lệ của các ngươi đủ để rọi sáng bầu trời! Ta là bổn thành chủ Ti Ni Mã tử tước” Hoàng Chinh nói.(đoạn này HC phiên dịch)

\"Hai vị tiểu thư cao quý, sự mỹ lệ của các ngươi đủ để rọi sáng bầu trời! Ta là bổn thành chủ Ti Ni Mã tử tước\" Kháp Tử Nhĩ đối với Vi Tiên toàn thân đầy tinh hạch hạ thấp người.

\"Gặp phải tiểu thư xinh đẹp như nàng, đây quả là ý chỉ của thần, ta tin chắc chắn đây là duyên phận chúng ta.\" Hoàng Chinh nói tiếp.

\"Gặp phải tiểu thư xinh đẹp như nàng, đây quả là ý chỉ của thần, ta tin chắc chắn đây là duyên phận chúng ta.\" Kháp Tử Nhĩ tử tước đại nhân đứng thẳng người, hướng Tuyết Nhi cùng Vi Tiên vươn tay đang đeo bao tay màu trắng ra.

“Không biết ta có vinh hạnh được biết phương danh các của vị tiểu thư hay không, chúng sẽ luôn khắc sâu vào tâm trí ta.\" Hoàng Chinh nói tiếp đi.

“Không biết ta có vinh hạnh được biết phương danh các của vị tiểu thư hay không, chúng sẽ luôn khắc sâu vào tâm trí ta.\" Tử tước đại nhân nhìn ba mỹ nữ, ánh mắt Vi Tiên trực tiếp đi qua thân thể của hắn, nhìn vào kiến trúc hùng vĩ phía sau, Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Lăng Vân vẻ mặt si mê. Trên cơ bản không có ai chú ý tới sự tồn tại của hắn.

\"Xin tha thứ cho sự mạo muội của ta, phương danh của các vị tiểu thư không thể nói tùy tiện cho người xa lạ được? Ta muốn biết liệu ta có vinh hạnh thỉnh mấy vị đi dùng bữa tại ven hồ Phong Diệp không đây?\" Hoàng Chinh nhìn Lăng Vân, lườm một chút miệng nói.\"Người này một điểm tiến bộ cũng không có, một câu cuối cùng nhất định sẽ là như vậy.\"

\"\"Xin tha thứ cho sự mạo muội của ta, phương danh của các vị tiểu thư không thể nói tùy tiện cho người xa lạ được? Ta muốn biết liệu ta có vinh hạnh thỉnh mấy vị đi dùng bữa tại ven hồ Phong Diệp không đây?\" Kháp Tử Nhĩ tử tước đại nhân có chút xấu hổ nói.

Lăng Vân cuối cùng cũng không nhịn được cười. Vỗ vỗ vai Hoàng Chinh cười nói: \"Giỏi quá vậy, ngươi làm sao biết được hắn nói gì thế?\"



Hoàng Chinh vẻ mặt bất đắc dĩ nói: \"Ở trong học việc, ta ngày nào cũng nghe qua ba lần, ta cũng có muốn đoán đâu, cái này thực sự quá nhàm chán mà.\"

Kháp Tử Nhĩ tử tước lúc này đã nhìn thấy Hoàng Chinh, hắn hướng hai cái mỹ nữ khẽ khom người, hướng Hoàng Chinh đi qua, mang theo tiếng gió phần phật tạo ra bởi vạt áo, quá ngạo mạn mà. Lăng Vân nghiêng mắt liếc nhìn hắn, cùng với mấy mỹ nữ hướng phía trước đi tới

\"Chài! Đây không phải bình dân chiến sĩ Hoàng Chinh à.\" tử tước đại nhân vẻ mặt ti tiện cười: \"Thế nào, lấy được máu của Hỏa Diễm Hắc Sư chưa?\"

\"Thật khiến cho ngài thất vọng rồi.\" Hoàng Chinh nhún nhún vai: \"Chúng ta không chỉ lấy được máu của Hảo Diễm Hắc Sư, ngay cả tinh hạch Hỏa Diễm Hắc Sư cũng đã cầm trong tay rồi đây.\"

\"Cái gì cơ. . . Các ngươi không chỉ lấy được máu, lại còn giết một con Hỏa Diễm Hắc Sư.\" Kháp Tử Nhĩ tử tước đại nhân mặt mỉm cười, \"Ta cảm thấy ngươi hẳn là nên đi gặp bác sĩ đi. Bệnh nặng rồi đấy.

Hoàng Chinh lắc lắc đầu, không nấn ná ở lại đôi co với khuôn mặt đầy dâm loạn này nữa, đuổi theo đội ngũ phía trước.

\"Đừng đi đừng đi, mọi người mau đến xem! Nơi này có người điên!\" Kháp Tử Nhĩ gào to, đuổi theo Hoàng Chinh lôi kéo y phục hắn. Vừa cùng ngón tay chỉ vào người Lăng Vân \"Nhìn xem hai nam nhân này đã làm những việc dơ bẩn gì đi!\"

Nghe thấy Kháp Tử Nhĩ tử tước đại nhân hét lớn, Hoàng Chinh chấn động toàn thân, bức xúc khó tả. Làm cho tử tước đại nhân vui sướng, cho là mình như thế thuận miệng dĩ nhiên lại đoán đúng, hô hào càng thêm hăng say.

\"Đều đến xem đều đến xem! Hai nam nhân cùng nhau làm bậy a! Mấy nữ nhân này thật ra là nam nhân giả trang!\" Tử tước đại nhân kêu mệt, hai tay vòng thành cái loa tiếp tục kêu.

\"Ta. . .\" Hoàng Chinh vỗ vỗ bả vai hắn, muốn nói lại thôi.

\"Cái gì?\" Kháp Tử Nhĩ quay đầu nhìn đi Hoàng Chinh.\"Ngươi muốn bảo ta dừng đoán hả.\"

\"Ta là muốn nói, ta rất đồng tình với ngươi. Thật sự rất đồng tình.\" Hoàng Chinh vỗ vỗ vai Kháp Tử Nhĩ, thở dài một tiếng. Hỏa Kỳ Lân ở bên cạnh hắn ngẩng đầu nhìn xem người nam nhân này, cũng theo thở dài một tiếng.

\"Hi vọng ngày mai ta còn có thể nhìn thấy ngươi còn hoàn chỉnh.\"

\"Ngươi có ý gì?\" Kháp Tử Nhĩ sững sờ: \"Ở trong cái thành phố này. Chẳng lẽ còn có ai có thể gây tổn thương cho ta sao? Chẳng lẽ còn không biết nhà ta có một đại ma pháp sư cùng một đại kiếm sĩ đái lĩnh hộ vệ đoàn sao?\"

\"Kỳ thực ngu ngốc cũng là một loại hạnh phúc.\" Hoắc Ân Tư vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ chân tử tước đại nhân(đua đòi HC vỗ vai mà ko đến ), chống đỡ đại phủ từ trước mặt hắn lướt ngang qua

\"Ta đồng ý.\" Vi Tiên ánh mắt rời khỏi ma trượng khảm đầy tinh hạch.\"Lão công, ngươi cứ nói đi?

\"Ngươi vĩnh viễn cũng không biết một giây sau sẽ phát sinh cái gì đâu. Giống như câu châm ngôn, nhân sinh biến hóa vô thường, thực sự là quá kích thích mà!\" Lăng Vân liếm liếm môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Thiên Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook