Lưu Manh Thiên Tiên

Quyển 1 - Chương 16: Học viện Thánh Kira (Thượng)

Vĩnh Dạ

21/04/2013



Sáng sớm tình mơ, đang nhắm mắt dưỡng thần thì Lăng Vân bị Vi Tiên và Tuyết Nhi lôi khỏi giường. Hôm nay, Hoàng Chinh phải về Học viện Thánh Kira để hoàn thành cuộc thi của năm thứ hai, yêu cầu của cuộc thi là phải lấy được một giọt máu của Vương Cấp ma thú Hỏa Diễm Hắc Sư.

“Việc đấy liên quan quái gì đến ta, mặc kệ cho một mình hắn đi đi, lão tử còn phải nghỉ ngơi chứ.” Lăng Vân không kiên nhẫn được phất phất tay, đêm qua có chút quá kích thích, tuy đã đánh đấm phát tiết ra ngoài rồi, những vẫn khiến hôm nay hắn cảm thấy mệt mỏi. “Mệt mỏi lắm.”

“Nghe nói… Hôm nay, trong nghi thức nhập viện, hoa khôi của học viện sẽ xuất hiện. Chúng ta mau đi xem.” Hoắc Ân Tư xông vào hô. “Muộn là sẽ không có vị trí tốt đâu. Nhanh đi xem nàng ấy xinh đẹp như thế nào.”

Hoắc Ân Tư lôi kéo Vi Tiên và Tuyết Nhi ra ngoài. Vi Tiên đang đứng ở cửa, ôm ấp cây “gậy” của mình mà tỉ mỉ lau chùi khiến nó lúc nào trông cũng sáng bóng. Mấy người không phải là học viên của học viện nên đối với đệ nhất hoa khôi của Học viện Thánh Kira này cũng chỉ mới nghe danh chứ chưa thấy mặt

“Có chuyện này?” Lăng Vân tức thì dùng thế ‘Lý Ngư Đả Đĩnh*’ bật dậy lao đến. “Mau mau, nhanh nhanh, mọi người còn ở nơi này làm cái quái gì nữa, muộn mất rồi!”

Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ] : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất .

https://hanguyet2012.files.wordpress...993e68cba1.jpg

Mọi người đồng thời chưng ra một vẻ mặt khó coi…

Học viện Thánh Kira đã tồn tại ở Phong Chi Đại Lục khoảng 13 niên kỷ (13x12=156 năm), có lịch sử lâu đời nhất đệ nhất, thực lực hùng hậu đệ nhất, bao gốm tất cả cách dịch vụ, ngành nghề: vui chơi, giải trí, thư giãn, học tập, nghiên cứu…(tẩm quất. mát xa…). Trong thư viện của học viện có sach dạy từ cách làm món trứng chiên cà chua đến phương thức phóng thích liên hợp đại hình cấm chú đều có. Đương nhiên các tiểu thuyết tiên-kiếp hiệp, đô thị, dị giới, sắc hiệp không thiếu cuốn nào, tiêu biểu là khoáng cổ kì thư Ngân Bình Mai….

Học viện Thánh Kira đào tạo từ những thứ cơ bản nhất như đấu đối kháng, cho đến ma pháp, luyện kim, cung tiễn, điều binh bố trận… tất cả những gì có thể nghĩ đến thì nơi đây đều có. Trải qua biết bao năm tháng, triều đại không ngừng tích góp phát triển, học viện Thánh Kira đã không còn đơn thuần chỉ là một học viện, phải nói nó là một tòa thành thị, làm tiểu đội mạo hiểm giả đứng trước cổng của nó cảm thán rất lâu, cái này cmn xài hết bao nhiêu tiền ah!

Hoắc Ân Tư ngẩng đầu lên nhìn, đại môn có thể đủ cho 10 làn xe ngựa chạy, tường thành cao vun vút khoảng 25 mét, dày hơn 10 mét. Cái này còn có thể gọi là học viện ư?! Những thành thị tiêu chuẩn dùng để ngăn chặn địch nhân khi đem ra so sánh với cái gọi là học viện này, tường thành cao 15 mét, dày 10m, quả thực là trò cười cho trẻ con mà.

“Thật sảng khoái.” Lăng Vân hiện tại đang ngồi xổm bên đài hoa dưới chân tường thành, ngắm tới ngắm lui mấy vị tiểu thư quý tộc, “Quá nhiều mỹ nữ trắng lượn qua lượn lại, lần đầu tiên mới được thưởng thức thế này ah!”

Hoắc Ân Tư cậy ưu thế thể hình cao to, chạy đôn chạy đáo trong đám người. Theo hắn nói, trong học viện, các vị tiểu thư quý tộc ăn mặc tương đối cởi mở, đa số đề dùng “quần chữ T” đen. (cái này phải gọi là chỉ có cởi và mở…~.~)

Hoàng Chinh trong nội tâm đang không ngừng bị dày vò, hắn phi thường không muốn ở cùng đám người kia thêm một giây phút nào nữa, chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào mà chui vào.

Bởi vì hôm này là hạn cuối cuộc thi khảo hạch của năm hai, cho nên đại môn vốn thoải mái mười làn xe thì hiện tại bây giờ lại xuất hiện cảnh tượng chen chúc, vô số người vừa chen lên phía trước, tưởng đã thoát ly được khỏi đám đông lại bị người phía sau chen tới. Thi thoảng trong đám người còn truyền ra một tiếng thét, không biết mấy bàn tay hắc ám từ đâu tới mò mẫm mấy địa phương mà các tiểu thư quý tộc tỉ mỉ bảo dưỡng, các nàng quay lại nhưng không phát hiện được gì, miễn cưỡng đành phải thét lên để diễn tả sự phẫn nộ của bản thân…

“Ta đang nghĩ.” Lăng Vân nhìn một hồi, ngồi trên người Hỏa Kỳ Lân, nói với Hoàng Chinh: “Ta cảm thấy mình cần phải đi vào trong giao lưu học tập một phen, các ngươi hay là cùng theo ta vào trong đi.”



“Huynh muốn nhập học?” Vi Tiên trợn tròn tròng mắt, nhìn bảo bối lão công của mình với ánh mắt có chút kỳ quái, mang theo một điểm nhàn nhạt u oán… Làm cho Lăng Vân toàn thân không được tự nhiên.

“Ngươi đi vào đấy học cái gì?” Hoàng Chinh vô lực nhìn thoáng qua Lăng Vân rồi lại nhìn qua Hỏa Kỳ Lân một chút.

Người này muốn đi vào học tập? Chỉ nhìn một cách đơn giản Hỏa Kỳ Lân thở một hơi đã đem kiếm khí một kích toàn lực của chính mình tiêu diệt, dùng một cái móng đánh Hoắc Ân Tư to lớn ngã xuống mặt đất, trực tiếp đập chết Hỏa Diễm Hắc Sư, chỉ sợ không hề kém hơn bất kỳ một lão sư nào trong học viện. Hỏa Kỳ Lân đã trâu bò thế rồi, thân là chủ nhân của con quái vật này, không biết Lăng Vân còn muốn học cái gì nữa? Ai còn có thể dạy được hắn nữa đây+?

“Lăng Vân ca ca thật sự rất hiếu học đó nha, Tuyết Nhi cũng muốn đi.” Tiểu cô nương này bây giờ là một fan trung thành và nhiệt tình nhất của “ngụy” Hồng y đại giáo chủ.

“Thế nào? Học viện này há có thể không thu nhận ta? Lời nói có chút không dễ nghe, nhưng đích thực gia gia ta thích tới chỗ nào học tức là đã cấp cho chỗ đó một vinh dự to lớn rồi.” Lăng Vân vỗ vỗ đầu Hỏa Kỳ Lân, “Ngươi làm cho tâm trạng của nó tệ đi rồi đấy.”

Hoàng Chính thấy đôi mắt Hỏa Kỳ Lân híp lại thành khe, ánh mắt lóe ra quang mang nguy hiểm, nghĩ tới tao ngộ bi thảm xế chiều hôm nay, lập tức thẳng thắn chuyển biến thái độ thành ‘chân thành’ ủng hộ Lăng Vân. Xem ra với bản lĩnh mặt dày, vô sỉ, đê tiện cùng hạ lưu của Lăng Vân, chỉ cần không phải là thời điểm khó xử thì cho dù hắn có nói mặt trời mọc hướng Tây thì Hoàng Chinh cũng không hề do dự mà đồng ý.

“Đúng rồi, còn một vấn đề nữa, vụ phí nhập học thì tính sao đây?” Hoàng Chinh liếc qua ma trượng trên tay Vi Tiên, cái tính nhà giàu mới nổi gần đây càng ngày càng trở nên rõ ràng.

“Vấn đề gì?” Lăng Vân nhìn Hoàng Chinh, “Chăng lẽ còn có yêu cầu gì sao?”

Hoàng Chinh chỉ chỉ tờ thông báo chiêu sinh to đùng dán ngay ở cửa lớn, trên đó in đậm số tiên học phí tiêu chuẩn. Làm cho ngưỡng cửa bước vào đệ nhất học viện của học viện đã cao nay còn cao hơn. Dường như chỉ cần thấy tờ thông báo này là cũng khiến cho đại đa số người ở đây cảm thấy mình tuột mất hi vọng rồi.

“Ăn cướp à?” Vi Tiên vừa chen qua nhìn cũng không nhịn được thở ra một ngụm lãnh khí, “Hiệu trưởng nơi đây phải chăng xuất thân từ sơn tặc?”

“Ma pháp phân viện học phí hàng năm mười vạn kim tệ, võ sĩ phân viện học phí hàng năm bảy vạn kim tệ, tính tổng cộng ra, chúng ta gồm ba võ sĩ, ba pháp sư, một cung thủ phải mất năm mươi mốt vạn kim tệ, Lăng Vân, ngươi tìm môt nhà khá giả mà bán thân đi.” Hoàng Chinh buông tay, biểu thị bất lực.

“Chuyện nhỏ như con thỏ!” Lăng Vân tiêu sái vung tay, lôi kéo Vi Tiên và Tuyết Nhi hướng đại muôn đi tới. “Ta hôm qua có phát tài một chút, số tiền nhỏ đó, muỗi, sao phải xoắn.”

Phát tài một chút? Hoàng Chinh vẻ mặt nghi hoặc cũng lôi kéo Hắc Ân Tư đang lén lút trong đám đông cùng đi theo vào.

Ở địa điểm nơi học viên mới ghi danh, ‘nhà giàu mới nổi’ (Vi Tiên?) và ‘người mẫu thời trang’ (Tuyết Nhi?) một trái một phải bị Lăng Vân ôm vào trong lồng ngực, cái tên ‘thành trì di động’ kia thì lúc này đang lăn lê bò toài dưới đất, mấy vị nữ lão sư ăn mặc so với mấy tiểu thư quý tộc còn có phần nóng bỏng hơn.

Cả chục rương kim tệ lớn chồng chất nơi ghi danh làm cho nơi này không còn kẽ hở. Hoàng Chinh đứng ở chỗ ghi danh mà cảm thấy xấu hổ

Cơ hồ tất cả nhân viên công tác ở nơi này đều đang hì hục kiểm kê kim tệ từ các rương.

“Vì lý do gì mà các người không dùng tinh tạp?” Lão sư phụ trách đăng kí mướt mát mồ hôi. “Chính yếu nhất là, nhưng thứ này, các người làm sao mang đến được? 15 cái rương kim tệ, đến 51 ngàn cân ah!”



“Kỳ thật là do mấy người chúng ta đi tới đi lui không ngừng hơn mười lần mới vận chuyển được toàn bộ đến.” Hoàng Chinh lau lau mồ hôi trên trán.

Trên thực tế, lúc đầu Hoàng Chinh tưởng Lăng Vân mang theo tiền trên người mới đi vào theo. Ai ngờ, đi vào tận tới chỗ ghi danh, Lăng Vân kiếm chỗ không người, vung tay một cái, hơn mười rương kim tệ lập tức từ trên trời giáng xuống làm mọi người trợn mắt há mồm, vài người tí nữa bị đè thành tàn phế.

“Ngươi lấy cái đống này từ đâu ra thế!?”

“Ta đã nói với ngươi rồi, ta mới phát tài, sự vụ còn lại giao cả cho ngươi.” Lăng Vân tiêu sái vung tay, lưu Ải nhân cùng Hỏa Kỳ Lân lại làm osin, chính mình ôm theo hai tiểu mỹ nhân, chậm rãi hướng chỗ tiếp đãi tân học viên đi tới.

“Ngươi khóc nỗi gì?” Hoàng Chinh nhìn trên lưng Hỏa Kỳ Lân mang bốn năm cái rương.

Đường đường là tiên giới thần thú, ở cái thế giới này thực lực là ma thú lĩnh chủ cấp, vậy mà giờ sa đọa tới mức làm công nhân bốc vác…

Lão tử thật là hối hận, trước đó tại lục đạo luân hồi sao không nổ hết linh thức của hắn đi. Hỏa Kỳ Lân tàn bạo nguyền rủa.

“Chúc mừng ngươi chính thức trở thành học viên của học viện Thánh Kira.” Mãi cho tới trưa, công việc kiểm kê mới hoàn tất, nhân viên công tác đem một cái thẻ ma pháp thủy tinh cùng năm tấm thẻ ma pháp thường giao cho Hoàng Chinh nói: “Ngươi là học viên cũ, đây là thẻ học viên mới của bọn hắn.”

Đem tất cả giao cho Hoàng Chinh xong, nhân viên công tác quay ra nói với Lăng Vân mấy người: “Tấm thẻ này ghi lại thành tích học tập của các ngươi tại học viện, tư liệu của các môn học; có thể dùng để mượn sách ở thư viện; có khả năng trung chuyển kim tệ, tại căng tin mua đồ ăn; tối trọng yếu là dùng để chứng minh thân phận học viên tại bổn học viện khi ra vào đại môn, đứng đó có cảnh vệ chuyên trách kiểm tra. Cái này mà vô ý đánh rơi thì các người không thể tiến vào học viện được đâu. Phải cẩn thận cất giữ.”

“Vì cái gì không thể tiến vào?” Lăng Vân hỏi.

“Bởi vì nếu ngươi mất cái thẻ này, cảnh vệ thấy ngươi không có thẻ sẽ không cho ngươi vào học viện.” Nhân viên công tác trả lời Lăng Vân, “Đây cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của toàn thể học viện.”

Ngăn cản ta? Gia gia nhà ngươi thiên đình còn chẳng quản nổi nữa là các ngươi.

“Ngươi bảo vị học viên lâu năm kia mang ngươi đến đại sảnh kiểm tra trước đi.” Người nọ nói tiếp: “Từng học viên khi mới nhập học xong, đều phải trải qua một bài kiểm tra được tiến hành ở đó, thành tích của nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới việc xếp lớp.”

“Có thể miễn được không?” Mục đích thực sự của Lăng Vân tới đây không phải là vì vấn đề học tập.

“Không thể.” Nhân viên công tác nhún vai. “Trừ phi ngươi có thánh cấp thực lực chứng nhận.”

“Có phải giống như Cổ Đức?” Lăng Vân chợt nhớ nam nhân đêm qua. “Hắn được xưng là Kiếm Thánh.”

“Cổ Đức đại nhân hiện tại đang là lão sư danh dự của học viện.” Nhân viên công tác rất thành thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Thiên Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook