Lưu Manh Thiên Tiên

Quyển 1 - Chương 18: Kế hoạch nhỏ của Vi Tiên (Thượng)

Vĩnh Dạ

21/04/2013



“Ai điền chức nghiệp ma pháp sư cho ta?” Lăng Vân cả giận nói.

“Lăng Vân ca ca, là Vi Tiên nói ca là ma pháp sư.” Tuyết Nhi chớp chớp đôi mắt to, làm sự tức giận của Lăng Vân vơi đi hơn phân nửa, “Ma pháp sư thì làm sao vậy? Bạch Diễm của ca không phải rất lợi hại đấy sao?”

Lăng Vân vỗ vỗ vẻ mặt ngây thơ của Tuyết Nhi, thâm thúy giáo dục nàng: “Tuyết Nhi, nếu ta muốn học, sẽ lựa chọn một môn học cường đại, chứ còn cái loại môn học nông dân dùng để trồng rau này, đi ra ngoài bẽ mặt lắm.”

Lão sư râu bạc mới vừa rồi còn uy phong bát phương, đả kích không ít lòng tự trọng của các học viên, rốt cuộc đã ăn phải quả đắng, không chỉ là lòng tự trọng bị thương tổn nghiêm trọng mà ngay cả thân thể cũng bị thương không nhẹ.

Một giây trước khi màn chắn bị vỡ, hắn còn tràn đầy tin tưởng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bản thân từ đứng biến thành nằm. Đến lúc nằm trên cáng rồi, vị Cao cấp ma pháp sư này vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị đánh ngất xỉu nữa.

“Lão công, ngươi đang nói cái gì thế?” Vi Tiên nghe thấy Lăng Vân bình luận, bình luận như vậy tương đương với việc đem sở học của nàng dẫm đạp thành kỹ thuật nông dân không thương tiếc. Tiểu cô nương này gần đây thực lực như nước thủy triều lên, sự tự tin cũng tăng lên không kém.

“Ngươi không biết thực lực của ta bây giờ so với ngươi cũng không kém bao nhiêu sao?”

Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ôm bụng, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Chân trước không ngừng đạp đạp trên mặt đất, trạng thái dường như sắp không chịu nổi nữa. Tiểu cô nương toàn thân run rẩy, tức nghẹn họng, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lăng Vân chỉ chỉ Hỏa Kỳ Lân, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Đi ra! Cho ngươi thấy được sự lợi hại của bổn tiểu thư!” Vi Tiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, “Không cho ngươi biết tay, ngươi thật không biết hai chữ kiêm tốn viết ra sao.”(Thằng Lăng Vân đúng là có biết chữ của thế giới này quái đâu~,~)

“Ta mà còn không biết.” Lăng Vân không nhịn được cười một tiếng, “Ngươi chẳng lẽ chưa nhìn thấy Hỏa Diễm của ta?”

Vi Tiên hừ nhẹ một tiếng, cười đắc ý. Chỉ thấy tay phải của nàng vung ma pháp trượng lên, một đạo bạch sắc Hỏa Diễm thuần sắc trắng lập tức tràn ngập ma pháp đài khảo thí. Mấy vị đang liên thủ thi triển màn chắn trên trán lập tực đổ mồ hôi.

“Bạch Diễm! Trời ạ!” Một vị lão sư chỉ vào Vi Tiên đang cười mỉm, giống như gặp quỷ vậy.

“Đừng kích động, đánh giá của ta là đánh giá tầm “vĩ mô”, không nhằm vào cá nhân cụ thể nào cả.” Lăng Vân mỉm cười, chỉ vào Bạch Diễm của Vi Tiên , nói:

“Nếu như là hai người có thực lực ngang nhau thì chiến thuật đấy rất hợp lý, nhưng, thực lực của ngươi kém ta không chỉ nửa lần hay một lần thôi đâu, nếu ngươi dùng cái này chiến với ta thì may lắm cũng chỉ làm ta sước tí da mà thôi, lúc đó không biết ngươi còn có thể mạnh mẽ tiếp được không.

Mọi người ở đây đã bị Vi Tiên thi triển bạch Sắc Hỏa Diễm dọa cho chấn kinh rồi, đang từ từ khôi phục lại, xong lại bị lời nói của Lăng Vân làm cho té nhào. Một số còn thể hiện ánh mắt coi thường. Bạch Diễm chỉ làm sước da ngươi? Có mà còn xót lại chút da cũng khó…



Người bị Bạch Diễm làm đánh trúng, vận khí thì tốt thì còn lại nắm xương, đen đủi thì đến chút bụi cũng không tìm được đề mang đi thờ.

“Ngươi đi lên, chúng ta thử xem!” Vi Tiên mạnh miệng, nhưng khi nghe xong lời Lăng Vân nói giờ cũng có chút chột dạ.

“Bây giờ ta đi lên. Ngươi thua thì tính làm sao?” Lăng Vân cười giống như một lão sói xám trông thấy một bé thỏ trắng, “Ngươi cũng không cần đích thân ta động thủ. Hay là ta phái Khủng Khủng lên đánh với ngươi?”

Hỏa kỳ Lân dưới mặt đất liếc mắt, ngáp một cái, một chuỗi động tác khiến cho Vi Tiên không biết phải làm sao. Khả năng kháng hỏa của Hỏa kỳ lân nàng đã lĩnh giáo qua. Địa long châu trên cổ chính là nàng dùng vũ lực không có kết quả phải chuyển sang dùng mỹ thực mới thành công.

Hơn nữa con ma thú biến thái này còn thích nhất là đem các loại ma pháp Hỏa Diễm biến thành vitamin ngậm, dùng lửa chơi với nó… Vi Tiên tuy mạnh miệng nhưng không có ngốc. Có bao nhiêu lửa thì cũng không đủ cho nó nhét kẽ răng.

“Ta không thể nào thua!” Vi Tiên lập tức cự tuyệt đề nghị của Lăng Vân.

“Ngươi bắt buộc phải đánh canh bạc này sao?” Lăng Vân dụ dỗ từng chút một, tay trái lại sờ sờ khuôn mặt của Tuyết Nhi khiến cho tiểu cô nương mặt đỏ bừng bừng, sự ám chỉ này cũng quá là lộ liễu đi.

“Nếu ta thua, ngươi muốn thế nào thì được thế đó!” Vi Tiên cắn răng, “Ngươi đi lên!”

Lăng Vân vẻ mặt hớn hở, gian kế đã thực hiện được, tung người bật thẳng lên ma pháp khảo thí đài.

Ánh mắt coi thường của mọi người xung quanh đã có chút thay đổi. Ma pháp đài khải this bởi vì tính chất đặc thù, ma pháp có uy lực mạnh mẽ sẽ có màn chắn ngăn cản, tuy nhiên thực sự chỉ có thể ngăn trở đại bộ phận uy lực, sóng xung kích vẫn có thể lan ra ngoài. Vị trí của người xem cách đài khảo thí ước chừng ba mươi mét.

Là chiến sĩ? Người xung quanh có chút ngây ngốc. Mặc dù nói ma pháp sư vĩ đại có thể khống chế tinh linh phong hệ bay lượn trên bầu trời, nhưng không dùng tới ma pháp, ma pháp sư vốn thân thể yếu đuối, nhảy cao được một mét cũng đã rất vĩ đại.

Dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói thì cái này vốn thuộc về ưu, khuyết điểm của từng môn.

“Ngươi muốn đánh thế nào. Đến đây đi.” Lăng Vân tùy tiện đứng trên đài, hai tay chắp sau lưng. “Làm sao ít ra mồ hôi chút để tí về đỡ phải tắm rửa.”

Điểu này làm Vi Tiên tức đến đỏ bừng cả mặt, ngón tay trắng chỉ Lăng Vân run rẩy.

“Hay là đánh lâu lâu tý cũng được, đánh xong chúng ta đi tắm uyên ương.”

Vi Tiên nghe lời này thiếu chút nữa đem ma pháp trượng cầm trên tay ném xuống đất. Hắn là nam nhân thần linh ban tặng cho mình, đêm qua có cơ hội tốt vậy mà hắn lại buông tha. Nhưng hiện tại lại ở đây đùa giỡn chính mình. Chưa bao giờ gặp qua người nào ngu ngu mà vô sỉ, hạ lưu như hắn.



Vi Tiên mặc dù vừa xúc động đồng ý đánh canh bạc nguy hiểm này, nhưng nàng cũng không ngốc. Thực lực của mình tăng nhanh như vậy vì sao? Đó là bởi vì Lăng Vân hời hợt trong hai tiếng tạo ra ma pháp trượng này. Với khả năng như vậy, không rõ thực lực của Lăng Vân chính xác cường đại tới mức nào nữa đây.

Hơn nữa lực lượng của Lăng Vân lại còn phi thường đặc biệt, bản thân mình chưa bao giờ tiếp xúc qua loại lực lượng nào như thế, cẩn thận mà suy ngẫm, lưu manh khi thi triển lực lượn ấy thì rất giống những cường giả bí hiểm vậy.

Vẻ ngoài nhìn không ra, đơn giản là không rõ ràng. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, dựa vào điểm hắn có thể thu phục con Hỏa Kỳ Lân biến thái kia, có thể tưởng tượng được phần nào thực lực của hắn rồi. Hay là mình không cho phép hắn được hoàn thủ... Nghĩ tới đây, vẻ mặt Vi Tiên xuất hiện một nụ cười tà ác.

Vi Tiên mặt mỉm cười, thanh âm làm nũng: “Có một điều kiện.”

Lăng Vân thấy tiểu cô nương này tươi cười, không biết tại sao lại có cảm giác không ổn.

“Điều kiện gì?”

Đôi chân nhỏ của Vi Tiên trên mặt đất vẽ ra vài vòng tròn. Vi Tiên cười nói: “Điều kiện của ta là ta có thể đánh nhưng ngươi không thể hoàn thủ.”

“Vì sao?” Lăng Vân giật minh kêu lên, nghĩ lại, lập tức minh bạch ý tứ của Vi Tiên. Hắn không nhịn được cười rộ lên, trong nội tâm thầm nghĩ, tiểu cô nương này nhìn thì trông tùy tiện vậy thôi, thực chất lại rất thông minh đấy.

Lăng Vân mình vẻ mặt chờ mong của Vi Tiên cười nói: “Tốt, biết là ngươi muốn theo ta tắm uyên ương mà, giờ ta làm bia cho ngươi luyện công trước đã, haha.”

Tuyết Nhi có chút lo lắng nhắc nhở: “Lăng Vân ca ca, ca ca nên cẩn thận chút, Vi Tiên bây giờ rất lợi hại.”

Lăng Vân hướng Tuyết Nhi chớp chớp mắt cười nói: “Cám ơn tiểu Tuyết Nhi, ta sẽ chú ý.”

Hắn xoay người lại, hướng mấy vị đang thi triển màn chắn nói: “Muốn chỗ này còn nguyên vẹn, thì các ngươi sử dụng toàn lực đi.”

Bên ngoài, mấy vị ma pháp sư gật nhẹ đầu, vừa rồi Vi Tiên lộ ra Bạch Diễm đã khiến thần kinh của bọn họ chấn động, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, tên này rõ ràng càng điên cuồng hơn, bị đánh mà không hoàn thủ.

“Hai vị xin chờ một chút, để phòng ngừa vạn nhất, ta nghĩ ta nên đi gọi thêm người.” Một tên đang chỉ huy những ma pháp sư thi triển ma pháp bảo vệ để phòng ngừa bạch diễm phát tác hướng về phía Lăng Vân và Vi Tiên vái chào.

Cái gọi là người già thành tinh chính là đạo lý này. Trải qua việc của lão sư râu trắng, có thể khẳng định mấy người này tới không phải là để học tập tri thức về ma pháp. Nguyên nhân rất đơn giản, làm sao một Đại ma pháp sư lại đi gọi một Cao cấp ma pháp sư là lão sư được chứ?

Lăng Vân phất phất tay cười nói: “Đừng nóng vội ah, để bọn họ chuẩn bị một chút. Miễn cho sân bãi bị hỏng, ta không có nhiều tiền để bồi thường đâu.”

Vi Tiên sóng mắt lưu chuyển, ừ một tiếng: “Cứ để bọn họ chậm rãi chuẩn bị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Thiên Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook