Quyển 1 - Chương 35: Nhất long nhị phụng
Vĩnh Dạ
06/09/2013
A ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Lăng Vân tay bưng một chén trà thơm, vừa cười mãn nguyện vừa hát thập bát mô, nhìn nhỏ bởi vì phẫn nộ mà mặt đỏ bừng bừng từ cửa phòng tắm lao tới. Đồng thời, trong tòa tiểu lâu vang lên giọng nữ nhân cao âm gấp ba lần giọng hát. . . .
Lúc Lăng Vân ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp Lợi Vi Nhã đang dùng đôi mắt to tròn màu ngọc bích kia trợn trừng lên nhìn hắn, sự phẫn nộ trong hai tròng mắt lưu chuyển, nước mắt không ngừng di chuyển xung quanh viền mắt, hàm răng trắng noãn sáng ngời đang cắn chặt bờ môi bên dưới, môi hơi run, thanh âm có chút run rẩy nói: "Hỗn tiểu tử, ngươi khi dễ người khác! Chưa từng có ai dám bắt nạt ta!"
Lăng Vân vẻ mặt thờ ơ như không nói: "Ta nói này Lợi Vi Nhã tiểu thư, ta làm sao dám bắt nạt ngươi! Là ngươi nói ngươi muốn tìm Elisa và Vi Tiên, ta đã nói cho ngươi biết căn phòng hai nàng đang ở, người còn muốn thế nào nữa đây!" Nói xong, Lăng Vân mỉm cười, hai mắt không tránh né chút nào mà nhìn thẳng sang.
"Ta. . . Ta. . . Ta là công chúa!" Vị tự xưng là công chúa Lợi Vi Nhã tiểu thư này cảm giác như mình đã gặp phải khắc tinh, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng cũnglấy hết dũng khí, hừ lạnh một tiếng nói rằng:
"Ta chính là tới tìm ngươi! Như thế nào?" Dứt lời, Lợi Vi Nhã khẽ hếch khuôn mặt đang đỏ bừng của mình lên, lộ ra cái cổ trắng tinh hoàn mỹ, như là con gà trống con đấu thua không chịu nhận, ngầng đầu lên trừng mới với Lăng Vân cao hơn chính mình nửa cái đầu.
Lăng Vân đặt chén trà xuống, bất đắc dĩ giang hai tay ra, vẫn ôn hòa nhã nhặn như cũ nói: "Không thể nào, ta sao có thể thế nào chứ? Lợi Vi Nhã tiểu thư, ah, hẳn là Lợi Vi Nhã công chúa tới tìm ta, ta đương nhiên là rất cao hứng! Chỉ là không biết ngài tới tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Ta. . . Là phụ hoàng ta bảo ta tới tìm ngươi, ngươi bây giờ đi với ta tới kiếm thất phế khu!" Nghĩ kỹ càng, Lợi Vi Nhã rốt cục cũng lựa được cái lý do tương đối hợp lý. Tuy rằng ngữ khí nàng lúc nói chuyện vẫn thập phần bá đạo, thế nhưng trên mặt lại biểu hiện ra bộ dáng tội nghiệp khẩn cầu, đôi mắt xanh thẳm ngập nước chăm chú nhìn Lăng Vân, chờ câu trả lời của hắn.
"Hoàng đế bệ hạ muốn tìm ta?" Lăng Vân sững sờ, hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, liếc mắt nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lợi Vi Nhã: "Tìm ta làm gì?"
Lợi Vi Nhã giống như đang xem quái vật nhìn gương mặt không sao cả của Lăng Vân, giống như đang xem một người ngu ngốc bình thường vậy, một lát sau mới mở miệng hỏi: "Bị hoàng đế bệ hạ triệu kiến là vinh quang vô thượng, ngươi còn hỏi vì sao sai?"
"Vinh quang cái rắm. Người vì cái chuyện này mà làm mất giấc của ta? Ta bận lắm. Muốn gặp thì bảo hắn tới gặp ta." Lăng Vân bĩu môi, hai tay khẽ chống vào tay vịn ghế, xoay người hướng phòng tắm đi đến.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Ngươi. . . Ngươi sẽ không sợ phụ hoàng ta tức giận mà chém đầu sao?" Lợi Vi Nhã giật mình mở to đôi mắt xinh đẹp để nhìn cho rõ nam nhân chỉ có thể dùng từ ngu ngốc để hình dung này.
"Chẹp. Người chém được ta còn chưa có sinh ra đâu. Có mỗi việc này thôi hả? Không có việc gì nữa, ra ngoài nhớ đóng cửa." Lăng Vân hướng Lợi Vi Nhã phất phất tay, hạ lệnh trục khách, xoay người đi vào phòng tắm.
Theo "Phanh" một tiếng đóng cửa, Lợi Vi Nhã công chúa đứng ngây ra tại chỗ, nàng bị thái độ phảng phất như là khiêu khích của Lăng Vân làm cho khiếp sợ, đây là học viên mới tới thánh viện xin nhập học đây ư? Trên người nam nhân này tản ra uy thế như có như không, như một tia chớp xuyên thủng bầu trời, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Đồng thời, cái loại uy thế này mà người như Lợi Vi Nhã quanh năm ở bên cạnh hoàng đế bệ hạ chứng kiến không ít võ giả cường đại hoặc ma pháp sư trên người cũng không bằng được, đây thuần túy là sự coi thường cái loại uy thế khác mà.
Lúc này, trong phòng tắm truyền đến thanh âm hờn dỗi như có như không, nhất định là tên hỗn đản này đang cùng hai nữ nhân không biết xấu hổ kia hoang đường! Khuôn mặt Lợi Vi Nhã công chúa đỏ hẳn lên, khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Tùy ngươi muốn như thế nào cũng được!" Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng khách, trước khi đi hẳn, đóng cửa thật mạnh một cái, làm cho cả lầu nhỏ chấn động không ngớt. Lăng Vân một bên ở trên thân thể hai nàng giở trò **, một bên âm thầm lẩm bẩm, cô nàng này thật đúng là mãnh liệt. . .
Nói lại việc Vi Tiên và Elisa, hai nữ nhân này lúc Lợi Vi Nhã công chúa đẩy cửa vào cũng đã giựt mình tỉnh lại. Một đêm ngâm mình ở trong bồn tắm làm cho da các nàng có hơi chút trở nên trắng bệch đi.
Elisa vẫn còn đỡ, dù sao thì nàng cũng là một nữ nhân thành thục, hoặc nhiều hoặc ít đều cũng có chút kinh nghiệm, ngược lại Vi Tiên có chút không làm được. Cô nàng này da mặt vốn đã mỏng sẵn, đêm qua thuần túy là hành vi hờn dỗi mà vào trình diễn tiết mục Nhất Long Nhị Phụng. Buổi sáng hôm sau lờ mờ tỉnh lại, thấy khuôn mặt Elisa giống như cười mà không phải cười ở ngay trước mặt nhìn nàng.
Sự thực hiện ra ngay trước mắt, ngày hôm qua, chính mình và Felix Elisa đã làm ra sự tình. . . Uyên uyên ôm ấp, lại để cho ương ở một bên xem náo nhiệt. Vi Tiên nghĩ tới đây, khuôn mặt trắng noãn như ngọc lập tức đỏ bừng hết cả lên. Cứ như vậy. Hai mỹ tuyệt đẹp chốn nhân gian toàn thân **, mắt to lườm đôi mắt nhỏ, đôi mắt nhỏ lại lườm mắt lớn. . . .
Một lát sau, Elisa là người đầu tiên mở miệng nói: "Vi Tiên, gọi ta là tỷ tỷ được không?"
"À? Tỷ tỷ? Vì sao?" Vi Tiên ngây người một lúc. Không có hiểu rõ lời nói của Elisa.
"Lẽ nào ngươi không nghĩ tới việc sau này sẽ có thêm tỷ tỷ muội muội nữa hay sao?" Elisa vẫn là cười dài nhìn Vi Tiên, "Ngươi hiểu Lăng Vân có sức hấp dẫn như thế nào đối với nữ nhân phổ thông không?"
Vi Tiên vô ý thức hướng ra ngoài liếc mắt, người vừa rồi xông vào là một mỹ nữ có đôi mắt xanh lam to tròn hiện giờ đang ở bên ngoài nói chuyện với Lăng Vân, thanh âm có chút không rõ, nhưng giọng nói nhẹ nhàng. . .
"Ta có thể cảm giác được, người nam nhân này sẽ mang đến ảnh hưởng cực kì lớn lao cho thế giới này." Elisa lôi kéo bàn tay Vi Tiên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Ngươi nghĩ đi, là chúng ta liên thủ tốt, hay là để cho mấy người phụ nhân khác tiến vào đây?"
Câu nói này của Elisa là lời nói thật. Tuy rằng nữ nhân này không biết là từ nơi nào xuất hiện, nếu Lăng Vân đại ca thừa nhận nàng, chính mình còn có thể nói cái gì đây? Huống hồ, đêm qua. . . Vi Tiên ngẫm lại tình cảnh đêm qua, sắc mặt đỏ lên, bản thân mình với nàng xác thực cũng không có chán ghét lắm, hơn nữa việc thống nhất mặt trận này, chỗ tốt thể hiện ra rất rõ ràng a!
"Không thể. Chúng ta nhất định phải liên thủ." Thanh âm Vi Tiên tỏ ra cực kỳ kiên định, ở trên phương diện này, các nàng rốt cục đã có tiếng nói chung.
"Chờ một chút. Chúng ta ai lên trước?" Elisa đã có được câu trả lời như ý, lôi kéo cánh tay Vi Tiên thân thiết hơn. "Đến miệng con vịt, đừng để cho nó bay đi."
"Ngươi. . . Ngươi trước, ta xem xem." Nói đến vấn đề cụ thể. Thiếu nữ thân Vi Tiên có chút xấu hổ. Dù sao, nàng cũng không có kinh nghiệm làm việc này. "Ngươi làm trước, ta. . . Ta ở một bên. . . Một bên học. . ."
Elisa ở trong đôi mắt hỏa hồng sắc lộ ra chút tiếu ý, "Ta cảm thấy ngay tức khắc hắn sẽ qua đây. Ngươi để cho hắn ngồi vào trong bồn tắm, ta sẽ ở bên cạnh dạy ngươi."
Lăng Vân tay bưng một chén trà thơm, vừa cười mãn nguyện vừa hát thập bát mô, nhìn nhỏ bởi vì phẫn nộ mà mặt đỏ bừng bừng từ cửa phòng tắm lao tới. Đồng thời, trong tòa tiểu lâu vang lên giọng nữ nhân cao âm gấp ba lần giọng hát. . . .
Lúc Lăng Vân ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp Lợi Vi Nhã đang dùng đôi mắt to tròn màu ngọc bích kia trợn trừng lên nhìn hắn, sự phẫn nộ trong hai tròng mắt lưu chuyển, nước mắt không ngừng di chuyển xung quanh viền mắt, hàm răng trắng noãn sáng ngời đang cắn chặt bờ môi bên dưới, môi hơi run, thanh âm có chút run rẩy nói: "Hỗn tiểu tử, ngươi khi dễ người khác! Chưa từng có ai dám bắt nạt ta!"
Lăng Vân vẻ mặt thờ ơ như không nói: "Ta nói này Lợi Vi Nhã tiểu thư, ta làm sao dám bắt nạt ngươi! Là ngươi nói ngươi muốn tìm Elisa và Vi Tiên, ta đã nói cho ngươi biết căn phòng hai nàng đang ở, người còn muốn thế nào nữa đây!" Nói xong, Lăng Vân mỉm cười, hai mắt không tránh né chút nào mà nhìn thẳng sang.
"Ta. . . Ta. . . Ta là công chúa!" Vị tự xưng là công chúa Lợi Vi Nhã tiểu thư này cảm giác như mình đã gặp phải khắc tinh, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng cũnglấy hết dũng khí, hừ lạnh một tiếng nói rằng:
"Ta chính là tới tìm ngươi! Như thế nào?" Dứt lời, Lợi Vi Nhã khẽ hếch khuôn mặt đang đỏ bừng của mình lên, lộ ra cái cổ trắng tinh hoàn mỹ, như là con gà trống con đấu thua không chịu nhận, ngầng đầu lên trừng mới với Lăng Vân cao hơn chính mình nửa cái đầu.
Lăng Vân đặt chén trà xuống, bất đắc dĩ giang hai tay ra, vẫn ôn hòa nhã nhặn như cũ nói: "Không thể nào, ta sao có thể thế nào chứ? Lợi Vi Nhã tiểu thư, ah, hẳn là Lợi Vi Nhã công chúa tới tìm ta, ta đương nhiên là rất cao hứng! Chỉ là không biết ngài tới tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Ta. . . Là phụ hoàng ta bảo ta tới tìm ngươi, ngươi bây giờ đi với ta tới kiếm thất phế khu!" Nghĩ kỹ càng, Lợi Vi Nhã rốt cục cũng lựa được cái lý do tương đối hợp lý. Tuy rằng ngữ khí nàng lúc nói chuyện vẫn thập phần bá đạo, thế nhưng trên mặt lại biểu hiện ra bộ dáng tội nghiệp khẩn cầu, đôi mắt xanh thẳm ngập nước chăm chú nhìn Lăng Vân, chờ câu trả lời của hắn.
"Hoàng đế bệ hạ muốn tìm ta?" Lăng Vân sững sờ, hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, liếc mắt nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lợi Vi Nhã: "Tìm ta làm gì?"
Lợi Vi Nhã giống như đang xem quái vật nhìn gương mặt không sao cả của Lăng Vân, giống như đang xem một người ngu ngốc bình thường vậy, một lát sau mới mở miệng hỏi: "Bị hoàng đế bệ hạ triệu kiến là vinh quang vô thượng, ngươi còn hỏi vì sao sai?"
"Vinh quang cái rắm. Người vì cái chuyện này mà làm mất giấc của ta? Ta bận lắm. Muốn gặp thì bảo hắn tới gặp ta." Lăng Vân bĩu môi, hai tay khẽ chống vào tay vịn ghế, xoay người hướng phòng tắm đi đến.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Ngươi. . . Ngươi sẽ không sợ phụ hoàng ta tức giận mà chém đầu sao?" Lợi Vi Nhã giật mình mở to đôi mắt xinh đẹp để nhìn cho rõ nam nhân chỉ có thể dùng từ ngu ngốc để hình dung này.
"Chẹp. Người chém được ta còn chưa có sinh ra đâu. Có mỗi việc này thôi hả? Không có việc gì nữa, ra ngoài nhớ đóng cửa." Lăng Vân hướng Lợi Vi Nhã phất phất tay, hạ lệnh trục khách, xoay người đi vào phòng tắm.
Theo "Phanh" một tiếng đóng cửa, Lợi Vi Nhã công chúa đứng ngây ra tại chỗ, nàng bị thái độ phảng phất như là khiêu khích của Lăng Vân làm cho khiếp sợ, đây là học viên mới tới thánh viện xin nhập học đây ư? Trên người nam nhân này tản ra uy thế như có như không, như một tia chớp xuyên thủng bầu trời, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Đồng thời, cái loại uy thế này mà người như Lợi Vi Nhã quanh năm ở bên cạnh hoàng đế bệ hạ chứng kiến không ít võ giả cường đại hoặc ma pháp sư trên người cũng không bằng được, đây thuần túy là sự coi thường cái loại uy thế khác mà.
Lúc này, trong phòng tắm truyền đến thanh âm hờn dỗi như có như không, nhất định là tên hỗn đản này đang cùng hai nữ nhân không biết xấu hổ kia hoang đường! Khuôn mặt Lợi Vi Nhã công chúa đỏ hẳn lên, khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Tùy ngươi muốn như thế nào cũng được!" Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng khách, trước khi đi hẳn, đóng cửa thật mạnh một cái, làm cho cả lầu nhỏ chấn động không ngớt. Lăng Vân một bên ở trên thân thể hai nàng giở trò **, một bên âm thầm lẩm bẩm, cô nàng này thật đúng là mãnh liệt. . .
Nói lại việc Vi Tiên và Elisa, hai nữ nhân này lúc Lợi Vi Nhã công chúa đẩy cửa vào cũng đã giựt mình tỉnh lại. Một đêm ngâm mình ở trong bồn tắm làm cho da các nàng có hơi chút trở nên trắng bệch đi.
Elisa vẫn còn đỡ, dù sao thì nàng cũng là một nữ nhân thành thục, hoặc nhiều hoặc ít đều cũng có chút kinh nghiệm, ngược lại Vi Tiên có chút không làm được. Cô nàng này da mặt vốn đã mỏng sẵn, đêm qua thuần túy là hành vi hờn dỗi mà vào trình diễn tiết mục Nhất Long Nhị Phụng. Buổi sáng hôm sau lờ mờ tỉnh lại, thấy khuôn mặt Elisa giống như cười mà không phải cười ở ngay trước mặt nhìn nàng.
Sự thực hiện ra ngay trước mắt, ngày hôm qua, chính mình và Felix Elisa đã làm ra sự tình. . . Uyên uyên ôm ấp, lại để cho ương ở một bên xem náo nhiệt. Vi Tiên nghĩ tới đây, khuôn mặt trắng noãn như ngọc lập tức đỏ bừng hết cả lên. Cứ như vậy. Hai mỹ tuyệt đẹp chốn nhân gian toàn thân **, mắt to lườm đôi mắt nhỏ, đôi mắt nhỏ lại lườm mắt lớn. . . .
Một lát sau, Elisa là người đầu tiên mở miệng nói: "Vi Tiên, gọi ta là tỷ tỷ được không?"
"À? Tỷ tỷ? Vì sao?" Vi Tiên ngây người một lúc. Không có hiểu rõ lời nói của Elisa.
"Lẽ nào ngươi không nghĩ tới việc sau này sẽ có thêm tỷ tỷ muội muội nữa hay sao?" Elisa vẫn là cười dài nhìn Vi Tiên, "Ngươi hiểu Lăng Vân có sức hấp dẫn như thế nào đối với nữ nhân phổ thông không?"
Vi Tiên vô ý thức hướng ra ngoài liếc mắt, người vừa rồi xông vào là một mỹ nữ có đôi mắt xanh lam to tròn hiện giờ đang ở bên ngoài nói chuyện với Lăng Vân, thanh âm có chút không rõ, nhưng giọng nói nhẹ nhàng. . .
"Ta có thể cảm giác được, người nam nhân này sẽ mang đến ảnh hưởng cực kì lớn lao cho thế giới này." Elisa lôi kéo bàn tay Vi Tiên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Ngươi nghĩ đi, là chúng ta liên thủ tốt, hay là để cho mấy người phụ nhân khác tiến vào đây?"
Câu nói này của Elisa là lời nói thật. Tuy rằng nữ nhân này không biết là từ nơi nào xuất hiện, nếu Lăng Vân đại ca thừa nhận nàng, chính mình còn có thể nói cái gì đây? Huống hồ, đêm qua. . . Vi Tiên ngẫm lại tình cảnh đêm qua, sắc mặt đỏ lên, bản thân mình với nàng xác thực cũng không có chán ghét lắm, hơn nữa việc thống nhất mặt trận này, chỗ tốt thể hiện ra rất rõ ràng a!
"Không thể. Chúng ta nhất định phải liên thủ." Thanh âm Vi Tiên tỏ ra cực kỳ kiên định, ở trên phương diện này, các nàng rốt cục đã có tiếng nói chung.
"Chờ một chút. Chúng ta ai lên trước?" Elisa đã có được câu trả lời như ý, lôi kéo cánh tay Vi Tiên thân thiết hơn. "Đến miệng con vịt, đừng để cho nó bay đi."
"Ngươi. . . Ngươi trước, ta xem xem." Nói đến vấn đề cụ thể. Thiếu nữ thân Vi Tiên có chút xấu hổ. Dù sao, nàng cũng không có kinh nghiệm làm việc này. "Ngươi làm trước, ta. . . Ta ở một bên. . . Một bên học. . ."
Elisa ở trong đôi mắt hỏa hồng sắc lộ ra chút tiếu ý, "Ta cảm thấy ngay tức khắc hắn sẽ qua đây. Ngươi để cho hắn ngồi vào trong bồn tắm, ta sẽ ở bên cạnh dạy ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.